Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 61

Đại hán mặc áo tang kia kinh ngạc quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, chỉ một lát, vẻ mặt của hắn đã khôi phục bình thường, hai mắt trong trẻo.

Đại hán giương hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, đột nhiên, đầu hắn ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời cười ha hả!

Tiếng cười của đại hán cực kỳ trong trẻo, giống như tiếng chuông cổ, truyền ra xa xa!

Theo nụ cười này của hắn, mọi người xem náo nhiệt chung quanh cũng cười theo, mà cô gái lại càng vỗ tay không ngừng, cười không ngớt.

Vài hán tử áo tang đứng phía sau đại hán kia, gương mặt lạnh như băng đồng thời buông lỏng, bọn họ cảm kích nhìn Tôn Nhạc, trong mắt tinh quang chớp động!

Trong lúc cười to, đại hán vung song chưởng, vù vù như gió đi về phía Tôn Nhạc! Tôn Nhạc mắt vừa nhấc, liền nhìn đến trong đám người có không ít người sắc mặt biến hóa, gắt gao nhìn bên này.

Chỉ chốc lát, đại hán liền đi tới trước mặt Tôn Nhạc, hắn cúi đầu nhìn Tôn Nhạc, “Cẩu thả mà đi, tự do tự tại? Ha ha ha ha! Tiểu cô nương, Nghĩa mỗ xấu hổ a!”

Đại hán mặt chữ điền, mày rậm mắt to, hai mắt như điện, trong uy nghiêm lộ ra một cỗ khí chất nghiêm nghị làm cho người ta vừa thấy liền sinh lòng tín nhiệm.

Sau khi hắn nói liên tục hai câu ‘ xấu hổ ’, nhìn chằm chằm Tôn Nhạc hỏi:“Ngươi tên là gì?”

Tôn Nhạc thanh thanh đáp: “Tôi gọi là Tôn Nhạc!”

“Tôn Nhạc? Hảo! Nghĩa mỗ nhớ kỹ! Tự do tự tại phải không? Ha ha ha ha.”

Ngửa mặt lên trời cười to đại hán không coi ai ra gì xoay người bước đi. Tôn Nhạc chú ý tới khi hắn đi qua mọi người bao gồm một ít kiếm khách áo tang đều tự nhiên mà tách ra nhừơng đường cho hắn đi trước!

Đại hán đi rất xa tiếng cười trong sáng của hắn vẫn không ngừng mà truyền đến. Mấy hán tử vẫn đi theo hắn kia vội vàng nhanh hơn cước bộ đuổi theo đại hán. Lúc bọn họ rời đi đều hướng về phía Tôn Nhạc gật gật đầu.

Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi khóe miệng hơi hơi mang ý cười.

Lúc này cô gái lại bu lại kêu lên: “Di, ngươi rất biết cách nói chuyện. Ngươi xem không phải mọi người đều cười rộ lên đấy sao!” Nói tới đây nàng vỗ tay cười vui “Thật không ngờ đi ra ngoài chơi vui như vậy. Các ca ca cũng thật là xấu!”

Chống lại cô gái ngây thơ tươi cười, hai kiếm khách mặt rỗ phía sau nàng nhất tề cười khổ.

Đúng lúc này, một thanh niên vội vàng từ trong đám người chen lại đây, thanh niên nhanh chóng vọt tới trước mặt cô gái, kéo cánh tay nàng về phía mình, thấp giọng cả giận nói: “Thư nhi, làm sao muội có thể ngây thơ như thế? Cư nhiên ở trên đường cái suồng sã giễu cợt người khác? Muội, muội không biết muội vừa rồi thiếu chút nữa gây ra đại họa sao?”

Thanh âm của thanh niên vừa vội vừa giận, liên tục mắng, mắng đến cô gái vốn đang cười vui ngây dại, sững sờ không nhúc nhích.

Người thanh niên này một thân cẩm bào xanh nhạt, diện mạo anh tuấn, mày rậm mắt to, khí vũ bất phàm.

Thanh niên nói tới đây, đem Thư nhi kéo về phía sau, hướng vài cái vệ sĩ theo sát sau lưng mà thấp giọng quát: “Lập tức mang nàng về! Lần này nhất định phải nhốt nàng mười ngày nửa tháng mới được!”

Thư nhi nghe vậy kinh hãi, nàng vội vàng quay đầu kêu lên: “Thất ca, ta không cần, ta không cần.” Trong tiếng nàng hô to gọi nhỏ, vài cái vệ sĩ đã đi lên trươc chế trụ hai cánh tay của nàng!

Thanh niên không để ý đến Thư nhi, hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc.

Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm nàng, thanh niên hướng nàng vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Tiểu cô nương, chuyện vừa rồi đa tạ ngươi giải vây rồi.”

Tôn Nhạc ngẩng đầu chống lại hai mắt ẩn giấu chút hoài nghi của thanh niên, trong trẻo, ra vẻ không hiểu nói: “Đại ca ca, ngươi nói gì vậy nha? Giải vây cái gì? Ta nghe không rõ đâu!”

Thanh niên nghe vậy nhíu mày, khi hắn nhìn Tôn Nhạc từ trên xuống dưới, Thư nhi đã ở một bên vừa khóc lại náo loạn lên. Thanh niên thở dài một hơi, hướng tới Tôn Nhạc vội vàng nói: “Bất kể như thế nào, chuyện của xá muội hôm nay đa tạ ngươi!”

Dứt lời, hắn quay đầu lại quát khẽ Thư nhi hai tiếng, lại hướng về phía Tôn Nhạc phất phất tay, mang theo bọn thuộc hạ vội vàng rời đi.

Tôn Nhạc đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, cười nhẹ, tiếp tục hướng phía trước đi đến.

Cách hiệu cầm đồ ước chừng không đến hai trăm thước, là một cụm nhà đá thật lớn, cụm nhà đá này xây ở giữa phố, nằm trong một cái quảng trường chừng hai trăm mét vuông, mặt sau quảng trường là một căn lại một căn nhà đá .

Ngoài sân rộng ngưa, lừa, xe bò đông nghịt, nhà đá cao lớn sừng sững, nhưng không có khắc chữ gì, Tôn Nhạc nghe bên trong truyền đến tiếng hô quát hoà cùng tiếng đàm luận, còn có tiếng binh khí giao tranh, không khỏi có điểm tò mò.

Nàng đang đứng ở ngoài nhà đá tò mò nhìn vào bên trong thì mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy nhanh đến. Nhìn xe ngựa chạy nhanh này đến gần, Tôn Nhạc vội vàng tránh về một bên. Ngay khi nàng tránh về một bên thì vài cái thanh niên mặc áo tang cũng vọt đến một bên giống nàng.

Xe ngựa kia ngừng lại trên quảng trường, chỉ chốc lát, từ trong xe ngựa nhảy xuống vài kiếm khách áo tang, còn có một công tử mặc cẩm y. Nhìn cẩm y công tử kia dưới sự hộ vệ của kiếm khách áo tang đi vào trong nhà đá. Tôn Nhạc không khỏi tự nhủ: “Kỳ quái, đây là địa phương nào nha?”

Thanh âm của nàng rơi xuống, bên cạnh truyện tới thanh âm ồm ồm của một thanh niên, “Đây là Chư Tử đài!”

“Chư Tử đài?”

Tôn Nhạc quay đầu, không hiểu nói. Thanh niên kia là một tráng hán hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trên gương mặt đỏ thẫm mang vài phần kiên cường, hắn mặc áo tang, hông đeo trường kiếm, là một kiếm khách.

Thanh niên áo tang tựa hồ một chút cũng không cảm thấy tiểu cô nương này quan tâm Chư Tử đài có cái gì kỳ quái, hắn nhíu mày dừng ở nhà đá nghiêm túc nói: “Không sai, nó chính là Chư Tử đàì nổi danh trong thiên hạ. mặc kệ ngươi là có học vấn độc đáo, hay có nghi nan khó hiểu, hoặc là kiếm pháp không tệ, thậm chí là muốn cùng người luận bàn tỷ thí, cũng có thể đến Chư Tử đài! Nơi này là chỗ có tài năng và học vấn mới có thể đến.”

Thanh niên áo tang nói tới đây, mày rậm hơi nhíu, ánh mắt nhìn vào Chư Tử đài nóng rực vài phần! Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nhà đá vang lên tiếng kim thiết kia, thì thào nói: “Đại trượng phu sống trên đời, có thể nào trước khi lâm trận đã e ngại? Thôi thôi! Vào đi thôi!”

Nói tới đây, hắn cũng không thèm nhìn tới Tôn Nhạc một cái, cắn răng liền đi nhanh vào nhà đá.

Tôn Nhạc nhìn bóng lưng quyết tuyệt của thanh niên áo tang, giờ mới hiểu được, hắn sở dĩ giải thích với một tiểu cô nương, chẳng qua là muốn thông qua cuộc nói chuyện giảm bớt một ít áp lực thôi.

Nàng ngẩng đầu, nhìn nhà đá trong Chư Tử đài, lại lắng nghe một hồi, liền đi tiếp về phía trước.

Phố trải đá là địa bàn giới quý tộc, Tôn Nhạc đi qua mấy cái phố lót đá, ước chừng đi được nửa canh giờ, nàng chuyển mình, hướng về ngã tư đường bùn đất xa hai trăm thước phía bên phải đi đến.

Nàng lần này chỉ là muốn quen thuộc thành Hàm Đan một ít, gần đây quan sát quan sát qua nhân tình người nơi này rồi, nàng không chớp mắt, lại thập phần cẩn thận, thật yên lặng đi dạo ba canh giờ như vậy, dạo gần thành một phần năm thành Hàm Đan, mới xoay người đi trở về Cơ phủ.
Bình Luận (0)
Comment