Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 62

Tôn Nhạc lập tức trở lại trong nhà gỗ, tìm được chỗ đem vàng giấu kỹ.

Lúc này đã là thời gian ăn cơm chiều, người ở thời đại này, bình thường đều là một ngày hai bữa, Tôn Nhạc đi dạo một ngày, bụng thật sự cực đói.

Người đưa cơm và đồ ăn tới cho nàng là Thổ muội, khi Thổ muội gặp nàng đã không khẩn trương nữa, bất quá trong ánh mắt nàng nhìn Tôn Nhạc đã dẫn theo một phần kính nể cùng hâm mộ.

Tôn Nhạc nhìn phần cơm, đây là một đĩa nhỏ đậu nành, trên đậu nành có vài cục thịt nhỏ làm ra vẻ cùng một nhúm rau xanh. Nàng nhìn lại nhìn, nhẹ giọng hỏi: ” Cơm chiều hôm nay chỉ có đậu nành?”

Thổ muội đáp: “Không phải, cơm chiều hôm nay làm bớt chút.”

Tôn Nhạc gật gật đầu.

Thổ muội cẩn thận nhìn nàng một cái, sau một lúc lâu lại lúng ta lúng túng nói: “Chỉ có ngươi cùng chúng ta ăn giống nhau.”

Tôn Nhạc ngẩn ra.

Nàng lẳng lặng nhìn dĩa đậu nành kia, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói:“Mấy ngày trước cũng như thế?”

“Dạ.”

Tôn Nhạc gật gật đầu.

Thổ muội thấy nàng biểu tình không thay đổi, thật sự nhìn không ra đang suy nghĩ gì liền cúi đầu lúng ta lúng túng cáo lui một tiếng ra ngoài.

Tôn Nhạc vươn tay cầm dĩa đậu nành kia qua chậm rãi bắt đầu ăn.

Đậu nành này là đậu nành kiếp trước nàng thường ăn bất quá trước kia nàng làm đồ ăn vặt nhưng bây giờ thì làm món chính. Loại đậu nành này nấu lên ăn ở trong miệng không có mùi vị gì cả còn thật là khó ăn.

Tuy rằng khó ăn Tôn Nhạc vẫn là chậm rãi ăn. Sau khi dùng qua cơm Tôn Nhạc triển khai thế đứng lại từng chiêu từng thức luyện tập Thái Cực quyền.

Dần dần, bóng đêm càng ngày càng đậm, dần dần, trong thiên địa mưa bụi bay bay, vô số cây đuốc cùng đèn lồng tỏa sáng, đồng thời lấp đầy trong thiên địa , còn có từng trận tiếng nhạc cùng mùi rượu thịt.

Tôn Nhạc buổi tối không có ăn no, giờ phút này nghe một ít mùi thịt, bụng không khỏi ùng ục kêu lên.

Tôn Nhạc vô lực lắc lắc đầu, vươn tay vỗ vỗ trên bụng mình, thấp giọng nói: “Bụng a bụng, ngươi có ăn đã là hạnh phúc so với rất nhiều người, tại sao ngươi còn không biết đủ? Còn muốn ăn cá ăn thịt?”

Nhưng cái vỗ này của nàng, càng làm bụng ùng ục vang lợi hại hơn.

Một buổi tối nà, nàng theo thường lệ luyện tập Thái Cực quyền thẳng đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ. N gày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng lại rời khỏi giường, một lần nữa luyện tập.

Loại phương pháp hít thở này thực thần kỳ, đặc biệt sử dụng cùng Thái Cực quyền thì có thể làm cho nàng luyện mấy canh giờ cũng không có cảm giá mỏi mệt bất quá nếu luyện một mình cũng không có bao nhiêu cảm giác.

Bữa sáng là mì phở, như cũ là Thổ muội đưa tới. Sau khi Tôn Nhạc dùng qua cơm liền hướng phòng Ngũ công tử đi đến.

Tôn Nhạc vừa mới đi đến bên ngoài sân của Ngũ công tử, liền nghe được bên trong giọng nói oanh oanh yến yến của nữ tử liên tiếp vang lên, có vẻ thập phần náo nhiệt.

Tôn Nhạc vội vàng đi vào bên trong cổng vòm, vừa ra cổng vòm, nàng liền nhìn đến dưới một lùm cây liễu, phấn hồng xanh biếc đứng ba cô gái xinh đẹp. Những cô gái này người người diện mạo xinh đẹp, tư sắc còn trên cả Song Xu.

Tôn Nhạc chớp mắt, thấy được Ngũ công tử đứng ở cây đa bên cạnh, nhíu mày, vẻ mặt khó xử nhìn mấy thiếu nữ này.

Tôn Nhạc cước bộ nhanh hơn, lanh tay lẹ chân đến bên cạnh người Ngũ công tử.

Khóe mắt Ngũ công tử phiêu đến Tôn Nhạc, hắn cũng không quay đầu lại nói: “Tôn Nhạc, tất cả những cô gái này đều do Đại vương tử Triệu quốc đưa tới, nói là vì nhận lỗi chuyện đêm đó!”

Hắn nói tới đây, cười khổ một cái, quay đầu đối với Tôn Nhạc nói: “Đại vương tử đưa tới thì luôn miệng nói những người này là do Triệu vương tử chọn lựa, người người đều là tiểu mỹ nhân ngàn dặm chọn một. Tôn Nhạc, ngươi nói Đại vương tử hành động như thế, đến tột cùng có dụng ý gì?”

Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn các cô gái, tất cả tư vị đồng thời trồi lên trong lòng.

Nàng nghe được câu hỏi của Ngũ công tử, gắt gao mấp máy môi, quay đầu nhìn về phía hắn, mí mắt vi liễm, nhẹ giọng trả lời: “Ngũ công tử vì Triệu vương hậu mà đắc tội đại vương tử, việc này kỳ thật có thể bỏ qua. Mặc kệ hành động lần này của Đại vương tử mang ý gì, Ngũ công tử sao không vui vẻ nhận? Cưng yêu chiều chuộng chúng nữ?”

Mấy lời cuối cùng của Tôn Nhạc, nói ra có điểm khó khăn, nàng không có cách nào không gian nan, lúc nói lời này, nàng thậm chí có một loại cảm giác mất mát, một loại là lý trí của nàng bảo nàng nói ra những lời này, một loại khác là tình cảm của nàng, tình cảm của nàng quát mắng nàng! Chỉ trích nàng! Tôn Nhạc thốt ra lời này, A Phúc nhanh chóng quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt là không dám tin.

Tôn Nhạc nuốt một chút nước miếng, còn nói thêm: “Ngũ công tử cùng Đại vương tử, cũng không có thù hận chân chính. Nay ngũ công tử thanh danh vang xa, hắn muốn kết giao công tử về tình về lý đều bình thường, theo tôi đoán, Đại vương tử có thể là muốn lấy lòng công tử.”

Đêm hôm trước lúc Đại vương tử vừa bị Tôn Nhạc chỉ trích, đảo mắt liền hướng nàng nói ra lời lung lạc. Hiện tại hướng ngũ công tử chủ động lấy lòng cũng là chuyện đương nhiên.

Ngũ công tử nhíu mày, hắn nhìn mấy cô gái này, sau một lúc lâu mới cúi đầu hỏi: “Ngươi tin rằng hắn là muốn thu nạp ta?”

Tôn Nhạc nhẹ giọng trả lời: “Vâng.” dừng một chút, nàng thấy Ngũ công tử có điểm do dự, còn nói thêm: “Công tử muốn thành đại sự, làm ọi việc đều thuận lợi mới tốt.”

Ngũ công tử mím môi, nghĩ nghĩ, nửa ngày sau hắn nhẹ giọng nói : “Cưng yêu ân sủng chúng nữ? Không thể!”

Tôn Nhạc mừng rỡ trong lòng!

Ngũ công tử cười khổ một cái, cúi đầu giải thích: “Ta có một muội tử, nàng yêu thích ta, mà huynh trưởng phụ thân của nàng có sức ảnh hưởng ở bổn gia. Vào thời điểm hiện tại, không thể phát sinh loại chuyện này.”

Sự mừng rỡ của Tôn Nhạc mới vừa trồi lên, nghe vậy lại là một trận giật mình kinh ngạc.

Nàng ngơ ngác nhìn các thiếu nữ này, hai mắt có điểm đăm đăm, trong đầu ong ong một mảnh. Nàng cho tới bây giờ, mới biết Ngũ công tử lại còn có một tình nhân đang chờ hắn! Hơn nữa Ngũ công tử đối với nàng có chút để ý! Tuy rằng nghe khẩu khí Ngũ công tử, hắn đối muội tử kia lợi dụng lớn hơn tình cảm, nhưng mà, nhưng mà.

Tôn Nhạc, ngươi tại sao còn chưa chịu hiểu ra, chưa bỏ xuống được đây? Tôn Nhạc! Ngươi nhất định phải buông! Nhất định phải!

Tôn Nhạc chậm rãi cúi đầu, cúi đầu.

Lúc này, Ngũ công tử thở dài một tiếng, sau một lúc lâu còn nói thêm: “Có thể có phương pháp gì không?”

Tôn Nhạc nhẹ nhàng mà đáp: “Xin để tôi suy nghĩ.”

Ngũ công tử gật gật đầu, vài tiếng bước chân từ sau vang lên, đồng thời, tiếng nói trêu tức của Tam công tử truyền đến, “A, Ngũ đệ của chúng ta thật là diễm phúc a, cư nhiên khiến Triệu quốc Đại vương tử lấy mỹ nhân đem đến tặng! Chậc chậc chậc, Thập Cửu đệ, ta và ngươi từ nay về sau chỉ có thể theo bước lão Ngũ rồi!”

Hắn vừa chậc chậc liên hồi, đôi mắt cũng đang nhìn chằm chằm các cô gái này cao thấp đánh giá, bộ dạng mê đắm kia, giống như hận không thể hưởng thụ diễm phúc. Chính là vài cô gái dưới con mắt háo sắc đánh giá của Tam công tử, rụt rè thẹn thùng cười, sóng mắt lại liên tiếp hướng Ngũ công tử đưa tình.

Tôn Nhạc chậm rãi lui về phía sau vài bước, đem mình ẩn ra sau A Phúc.

Lời mà Tam công tử nói, làm cho Thập Cửu công tử bất mãn hừ một tiếng, lông mày như đao của hắn nhíu lại, vẻ mặt địch ý nhìn chằm chằm Ngũ công tử! Tam công tử chỉ bằng một câu, liền làm cho Thập Cửu công tử nổi lên địch ý ngay!

Ngũ công tử hồn nhiên không nhìn đến hai huynh đệ bất mãn, hắn quay đầu nhìn về phía phía sau bọn họ.

Đi ở phía sau hai huynh đệ còn có hai cái thực khách, một cái trong đó chính là Mộc Tử.

Ngũ công tử vừa nhìn thấy Mộc Tử, khuôn mặt tuấn tú lập tức vui mừng, hắn đi nhanh đến hướng Mộc Tử, vái chào thật sâu, nhẹ giọng nói : “Mộc công đến đây? Kính xin Mộc Công chỉ dẫn ta!”

Mộc công ngẩng đầu mỉm cười, híp hai mắt lại đánh giá các cô gái này, vẻ mặt như có gì suy nghĩ.

Ngũ công tử lúc này đưa tay phải chỉ vào trong phòng mình, thanh thanh nói : “Tam ca, Thập Cửu đệ, Mộc công, Lưu công, thỉnh!”

Dứt lời, hắn mang theo mọi người đi nhanh vào trong phòng.

Tôn Nhạc cúi đầu, im lặng theo sau A Phúc cũng đi vào.
Bình Luận (0)
Comment