Trấn Tát Đặc chia vẻ một phần phồn hoa và náo nhiệt của Vương Đô Xuất Vân Trấn, tới buổi chiều tại Vương Đô thành lại có vẻ phá lệ an tĩnh.
Buổi chiều, từng làn gió nhẹ thổi lay, hơi lộ vẻ hiu quạnh.
Ngẫu nhiên có vài người đơn độc đi lại trên đường, nhưng cũng vội vã lướt qua, thậm chí có lúc gặp phải vệ đội đi tuần tra, sẽ gặp phải câu hỏi nghi vẫn, ở đây thực thi luật cấm đi lại ban đêm.
Trung tâm vương đô, nơi đây là địa phương hoàng thất Xuất Vân Quốc, diện tích cực kỳ rộng rãi, mà xung quanh địa phương này đều là phủ đệ của các đại thần quan trọng trong triều, mà thời điểm buổi chiều, ở đây càng thêm sâm nghiêm, và nghiêm túc.
Ví dụ như một tòa phủ đệ quy mô xa hoa cách hoàng cung gần nhất, diện tích rất rộng, vô cùng tráng lệ, đêm tối vẫn như cũ đèn đuốt sáng rực. Tòa phủ đệ này xoa hoa lãng phí và rộng rãi, điều này có ý nghĩa đây là phủ đệ của một trọng thần tay nắm quyền to.
Mà đây chính là phủ đệ của nội đại thần quân cơ, thường ngày tới buổi chiều muộn, bên trong bên ngoài phủ đệ liên tiếp từng tốp tuần tra vệ đội qua lại, năm bước một tốp, thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, thậm chí tại một ít chỗ tối có sắp xếp rất nhiều cơ nỗ tính xuyên thấu cực mạnh, nếu như có người mưu toan tiến vào, chắc nhắn sẽ bị bắn thành con nhím.
Chỉ là đêm nay, vì một nguyên nhân nào đó, thủ vệ tuần tra nơi này so với bình thường tựa hồ thoáng qua loa hơn một chút.
Tại cửa hông phía sau tòa phủ đệ, một con phi điểm toàn một màu đen tối không biết từ nơi nào lướt qua, nhưng không kể nào nhìn thấy được.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGSau đó.
Đầu phi điểu này từ bên bầu trời rơi xuống, giống như kinh hồng hạ phàm, dừng lại trên một nóc nhà phủ đệ, tiếp tục bật nhẹ, lại nhẹ nhàng bay xa, rơi xuống một nóc nhà cách chỗ cỗ chừng trăm bước. Thẳng cho tới khi hạ xuống nóc nhà quan trọng nhất, nghiêm trọng nhất trong tòa phủ đệ thì đầu phi điều này mới dần dần hiện rõ thân hình, nguyên lai không phải là một con phi điểu, mà là một người.
Người này, không phải ai khác, chính là Vân Thiên Hà.
Lúc Vân Thiên Hà hạ xuống nóc nhà sát vách, thấy trong phòng bên dưới, ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng rực rỡ, thủ vệ sâm nghiêm, chỉ là cảm ứng trong gian phòng này có một ít tiếng nói chuyện tiếng cười nói, còn có một ít thanh âm ca vũ truyền ra ngoài.
Trong phòng, tựa hồ tổ chức một hồi yến hội.
Khi Vân Thiên Hà định có chút động tác, đột nhiên trong lòng khẽ động, lúc này có một cỗ thần hồn ý chí lan tỏa ra hướng về phía gian nhà hắn đang ở trên đỉnh dò xét, thần hồn ý chí này đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh.
Bất quá Vân Thiên Hà đối với loại thăm dò của thần hồn ý chí này cũng không để trong lòng, ngược lại theo cỗ ý chí này truy tìm phát hiện người này đang ở trong một gian phòng cách đó chừng năm mươi bước.
Mà ngay khi cỗ ý chí kia va chạm, Vân Thiên Hà bỗng nhiên nghịch lưu đẩy mạnh, nhằm thẳng vào người trong phòng kia, phóng xuất một cỗ ý chí tinh hàn càng thêm mạnh mẽ, đánh thẳng vào người trong phòng.
Phụt…
Lúc này, trong gian phòng gần đó, một vị trung niên nhân đang ngồi xếp bằng, đột nhiên thân thể mạnh mẽ run lên, cảm giác tâm thần bị một cỗ thần hồn ý chí vô cùng mạnh mẽ phản phệ, khiến cho tâm thầm của hắn bị thương, huyết mạch trong cơ thể nghịch lưu, phun ra môt ngụm máu tươi.
Cao thủ Đại Tông Sư!
Tinh thần bị chấn thương, sắc mặt vị trung niên nhân này trắng bệnh, trong tình huống khiếp sợ bao phủ tinh thần, đã để hắn không còn muốn tra xét là nguyên nhân gì công kích hắn, mà thân thể khẽ động, giống như một mũi tên nhọn, liền muốn lao ra khỏi phòng chuẩn bị thông báo cho những người khác phòng bị.
Chỉ là ngay khi hắn vừa mới lao tới cửa phòng, vừa mới mở cửa ra, đột nhiên có một đạo ngân quang phảng phất từ chân trời ập xuống, trong đạo ngân quang kia có bao hàm một cỗ ý chí ẩn chứa tinh hàng vô cùng cường đại, khiến cho tâm thần và thân thể của hắn trong nháy mắt bị đóng băng cứng đò.
Thứ còn có thể động đậy chỉ còn có đôi con mắt của hắn, nhưng trong đôi con mắt này thấy được cũng chỉ là một đạo bạch quang lặng yên không một tiếng động, tốc độ nhanh như thiểm điện phóng ra ập vào người hắn.
Khi đạo bạch quang kia biến mất, trong sát na hắn thấy được thân thể của chính mình.
Chỉ là thân thể hắn nhìn thấy đã bị chém đứt đầu, bởi vì trong lòng hắn, sau khi tinh thần bị đả thương, đối mặt chính là ý chí cường đại của cao thủ Tông Sư, cộng thêm thần binh lợi khí tất sát, vì vậy hắn chết không oan.
Khi Vân Thiên Hà một kiếm chém giết vị cao thủ Tiên Thiên đỉnh này, đưa thi thể hắn trở lại phòng, phát hiện bên trong có một bộ quần áo và yêu bội (ngọc bội đeo tại eo), trong lòng khẽ động, liền thay vào người, lúc này mới nghênh ngang bước ra khỏi cửa, hướng về phía tòa nhà đang tổ chức yến hội.
Lần này, mục tiêu Vân Thiên Hà muốn giết chính là chủ nhân của tòa phủ đệ này, cũng là nội đại thần quân cơ Xuất Vân Quốc A Đài Mông.
Nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua hình dạng người này, hơn nữa vừa hôm nay A Đài Mông tổ chức yên hội tại nhà, nếu như hắn mạo muội trực tiếp giết vào, hắn rất có thể sẽ thừa loạn chạy trốn mất, vậy thì hành động lần này coi như đã hoàn toàn thất bại rồi.
Vì vậy để bảo đảm thành công, Vân Thiên Hà quyết định trước tiên xác nhận một chút dung mạo bộ dáng của A Đài Mông, sau đó mới động thủ.
Khi đi tới trước cửa gian nhà đang tổ chức yến hội, bị một thủ vệ Võ Sư cao cấp quát dừng lại:
- Đang làm gì, phòng bếp đưa thức ăn sao, hãy xưng tên ra?
- Hỗn trướng!
Vân Thiên Hà phun ra hai tiếng trầm thấp độc địa, liền lấy yêu bài ra đưa tới trước mặt tên thủ vệ muốn hắn quan sát, kết quả tên thủ vệ vừa mới nhìn thấy yêu bài, liền sợ tới mức lập tức quỳ xuống nói:
- Tiểu tướng có mắt không có tròng, thỉnh cung phụng các hạ thứ tội, tiểu tướng lập tức nhường đường!
Nói xong, vị tiểu tưởng kia nhanh phóng phất tay cho đám thủ hạ tránh đường!
Vân Thiên Hà vào đến sân, nhạy cảm phát hiện trong góc khuất hành lang, cũng bố trí đại lượng cơ ngao. Phương hướng chuẩn đều là chủ ốc ở giữa.
Nhưng lại có chút làm cho Vân Thiên Hà quái dị chính là, thủ vệ trong phủ hình như không giống đang phòng vệ những kẻ bên ngoài xâm nhập, mà đề phòng cao độ đối với động tĩnh trong phòng, cả đám vận sức chờ phát động, đồng thời mười phần yên tĩnh, hình như đang chờ đợi mệnh lệnh.
"Chẳng lẽ yến hội ngày hôm nay lại chính là Hồng Môn Yến mà A Đài Mông dành cho những người khác, mà chính mình cũng đã lọt vào trong."
Trong lòng Vân Thiên Hà thầm suy đoán, nhưng hắn cũng không lập tức đi vào trong gian phòng đền đuốc sáng trưng, mà chuyên môn đi lại tại một ít địa phương ánh sáng mờ mờ, làm cho thủ vệ trong viện không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn.
Lúc từ ngoại viện vào cửa, Vân Thiên Hà không từ cửa chính tiến vào chủ trạch, mà là đi tới một chỗ quan sát cẩn thận, thấy gia phó nha hoàn ra ra vào vào bưng rượu đưa thức ăn, bọn họ đều từ một cánh cửa hông bên cạnh chủ trạch ra vào, xung quanh cửa cũng có thủ vệ, đồng thời còn có một vị quản sự đang điều hành lớn tiếng quát to.
Mặt khác, Vân Thiên Hà phát hiện ra cửa chính phủ trạch vẫn luôn đóng kín, các khách nhân bên trong cho dù muốn đi nhà xí cũng đều do người dẫn đi qua cánh cửa hông, sau khi hiểu ra một ít mánh khóe trong đó, liền tiến vào cửa hông tân khách ra vào. Chỗ cửa hông này có quản sự và thủ vệ đông đảo, Vân Thiên Hà đang suy nghĩ như thế nào mới trà trộn được vào, nhưng lúc này phía sau có một vị trung niên nhân sắc mặt đỏ bừng đi tới, con mắt mông lung lờ đờ nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Huynh đài, đứng ở đây làm gì, chúng ta đi vào uống vài chén vui vẻ, hai tiểu thiếp đêm nay của ta, huynh đài có thể chọn một người hưởng dụng!
Nói xong, hán tử say liền ôm lấy Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà cũng nhân cơ hội này cầm lấy cánh tay hán tử kia chuyển qua trước mặt, để hán tử say hơi che trước mặt chính mình, lúc đi tới chỗ quản sự và thủ vệ, bọn họ còn rất cung kính cười cười hành lễ, Vân Thiên Hà liền thuận lợi trà trộn vào.
Sau khi trà trộn vào trong chủ trạch, được hai thị nữ dắt vào trong, đi qua hai hành lang gấp khúc, cuối cùng tiến vào một gian phòng rất rộng rãi.
Lúc này chính giữa đại sảnh, vài vị nữ tử mặc y phục cực kỳ tiết kiệm vải, hầu như chỉ che hai bộ phận quan trọng nhất của nữ nhân, hướng về phía những khách nhân trong phòng biểu diễn dáng người hút hồn và kỹ thuật nhảy của chính mình.
Hai bên trái phải đại sảnh, có hai hàng ghế, trước mỗi ghế có một bàn dài, trên bàn bày đặt thức ăn rất phong phú, cũng có một thị nữ thường xuyên túc trực rót rượu, cũng không tránh khỏi vị những khách nhân đang xem vũ đạo thỉnh thoảng ăn đậu hũ, thậm chí còn có thị nữ đã sớm bị khác nhân kéo vào lòng giở trò đùa giỡn, mà thị nữ này còn rất hưởng thụ lấy lòng, toàn bộ bầu không khí trong đại sảnh mười phần hương diễm náo nhiệt.
Sau khi tiến vào, vị đại hán say kia bị Vân Thiên Hà coi như bụi bặm chồng chất ném qua một bên ngủ vùi, Vân Thiên Hà trọng điểm quan sát vị trí chủ tọa trong yến hội.
Chỉ thấy chủ tọa có hai bàn, trong đó một bàn chính là một đôi phu phụ trung niên nhân, người nam chí tỏa ra cỗ chính khí dương cương, khuôn mặt kiên nghị, ngồi thẳng thắt lưng, có cỗ khí tức mà người khác rất thưởng thức mà phụ nhân thì thành thục quyến rũ, phong tư yểu điệu, khí chất ôn nhu ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều hiện rõ khí chất cao nhã đặc thù của tầng lớp vinh qua phú quý, danh môn vọng tộc, chỉ là thần tình của nàng nhìn xuống những tân khách bên dưới đã hiện ra một chút tâm tình chán ghét.
Đây hẳn là chủ tân được mở tiệc chiêu đãi rồi.
Vân Thiên Hà nghĩ, lại quay sang quan sát một chủ tọa khác, chủ tọa này cũng có một đôi trung niên nhân và một vị thiếu phụ đang ngồi, trung niên nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi, lớn lên coi như anh tuấn thành thục, khí thế ổn trọng, nhưng nhãn thần không hề rời khỏi vị phụ nhân chủ tân ngồi tại chủ tọa bên cạnh, thần sắc càng có chút hèn mọn.
Mà vị thiếu phụ bên cạnh hắn thì càng thêm phóng đãng phong tao, càng làm trò trước mặt nhiều người, quay về phía những vị công tử còn trẻ gửi mị nhãn hút hồn, mắt đưa mày liếc, không một chút kiêng kỵ nam nhân bên cạnh chíh mình.
Loại mặt hàng này, vừa nhìn liền biết là nữ nhân thường dùng để chiêu đãi khách nhân trong giới quý tộc Xuất Vân Quốc, cũng tùy ý làm sủng thiếp chơi đùa, mà đây cũng là tập tục của quý tộc Xuất Vân Quốc.
Thấy người trên ghế chủ tọa này, trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi nghi hoặc, trên ghế chủ tọa hẳn không phải là nội đại thần quân cơ A Đài Mông, nếu là con hắn thì còn có thể.
Vậy con cáo già A Đài Mông kia chạy đi đâu rồi?
Đúng lúc này, sau khi vũ khúc giữa đại sảnh hoàn tất, phụ nhân ngồi trên ghế chủ tân liền đứng dậy nói:
- Á Lỗ Mông các hạ, rất cảm kích ngươi đêm nay nhiệt tình chiêu đãi, chỉ là thời gian không còn sớm nữa rồi, phu phụ chúng ta phải trở về phủ, mong rằng thứ lỗi!
- Phu nhân A Y Na tôn kích, yến hội cũng chỉ vừa mới bắt đầu, ta còn có chuyện quan trọng cần tuyên bố, phu nhân A Y Na thế nào lại mất hứng như vậy, huống hồ trượng phu Cát Cố Ô các hạ còn đang ngồi, phu nhân A Y Na có thể không thích bầu không khí này, có thể tới hậu đường nghỉ ngơi trước!
Nói xong, Á Lỗ Mông nhìn về phía trung niên nhân Cát Cố Ô cười nói:
- Cát Cố Ô các hạ, tiếp theo còn có càng nhiều tiết mục đặc sắc hơn nữa, hai vị ngày hôm nay làm chủ tân, há có thể bỏ qua, nhị vị có thể suy nghĩ một chút, không biết ý các hạ như thế nào, hử?
Vân Thiên Hà nghe ra được, trong câu nói của Á Lỗ Mông, tựa hồ có chứa chút ý tứ uy hiếp trong đó.
Quả nhiên sắc mặt vị Cát Cố Ô kia liền âm trầm xuống:
- Á Lỗ Mông các hạ, đêm nay không thấy lệnh phụ A Đài Mông trình diện hiện thân, do các hạ mang theo một vị sủng thiếp chiêu đãi phu phụ chúng ta, đây đã là thất lễ rồi, nếu như các hạ còn muốn cường ngạnh lưu lại phu phụ chúng ta mà nói, ngày mai trên triều, ta sẽ bẩm tấu với bệ hạ, A Đài Mông đã trễ như vậy, vẫn còn đang bân rộn đại sự quân quốc, nếu như mời phu phụ chúng ta, lại không thể đến tiếp kiến, hẳn là được khen ngợi mới đúng!
- Sợ rằng, ngươi không đợi được sáng mai gặp bệ hạ, bởi vì sáng mai bệ hạ rất có thể đã băng hà rồi, ta nghĩ đến lúc đó, so Sách vương tử điện hạ kế thừa vương vị nghe lời đệ nghị này của ngươi hẳn là nghĩ rất không tồi, bất quá ta nghĩ, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội này nữa rồi, ha ha…
Á Lỗ Mông âm âm cười lớn, lúc này đột nhiên ném vỡ cái chén trong tay, sau một tiếng nổ tan, tân khách bên dưới đều bắt đầu lộ ra tướng mạo sẵn có, lấy binh khí, cấp tốc bao vây phu phụ này vào chính giữa.