Trong chủ trạch, thường ngày nơi này là địa phương thanh tĩnh nhất, bởi vì thỉnh thoảng lão gia tử sẽ ở trong tầng hầm ngầm bế quan tu luyện, vì vậy không có người nào dám quấy rối gây ồn.
Ngày hôm nay có chút khác biệt, khi Vân Thiên Hà đi theo An bá tới chủ trạch, liền thấy xung quanh thủ vệ sâm nghiêm, biểu tình mỗi một thủ vệ trong phủ đều khá ngưng trọng, giống như sắp gặp phải đại địch đánh tới.
Vân Thiên Hà quan sát những thủ vệ này vài lần, chung quy cảm giác so với những thủ vệ khác hắn thường thấy trong phủ có chút khác nhau, mỗi một thủ vệ nơi đây đều nội liễm một cỗ phong mang, bất động như núi, động thì như phong lâm sơn hỏa, đây cũng là một cỗ khí tức làm cho cảm giác Vân Thiên Hà thấy quen thuộc, để hắn phải nhiệt huyết sôi trào.
Đúng vậy, đó chính là sát khí!
Trong người mỗi một thủ vệ nơi đây đều nội liễm một cỗ sát khí, phảng phất giống như đi ra từ trong biển máu thi sơn ma luyện thành, có thể đạt tới cảnh giới thu phóng như thường, điều này làm cho người nào cũng phải động dung. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
Không kìm được Vân Thiên Hà chợt nghĩ tới chi lực lượng bí mật Thiên Đồ của gia tộc Đồ thị, cỗ lực lượng thần bí bình thường chỉ hoạt động trong bóng tối, mới có thể làm cho chính mình nội liễm sát khí sắc bén tới như vậy.
Khi vào trong chủ trạch, Vân Thiên Hà thấy Đồ Nguyên Tán ngồi trên chủ tọa, hai bên trái phải là Đồ Chính Minh, Đồ Chính Huy, Đồ Chính Long, lục quản gia… và một số nhân vật quan trọng, vị trí cuối cùng là Đồ Thiên Nhai.
Vân Thiên Hà quay sang, thấy Đồ Thiên Thanh cư nhiên đã "lại" trở về, chỉ là biểu tình trên mặt thoạt nhìn có chút ưu thương.
Vân Thiên Hà cảm thấy rất kinh ngạc, bầu không khí nơi này có vẻ nghiêm túc áp lực mười phần, mà biểu tình trên mặt mỗi người đều ngưng trọng mười phần.
Một màn này, làm cho Vân Thiên Hà sinh ra một loại trực giác, nhất định là đó có chuyện gì đó rất trọng đại xảy ra.
Khi thấy An bá mang theo Vân Thiên Hà tiến vào phòng, ánh mắt của mọi người liền chuyển sang nhìn kỹ Vân Thiên Hà, bất quá khi mọi người nhìn hắn, đầu tiên khiếp sợ, thầm hít một ngụm lương khí, sau đó mang theo một tia kinh hỉ, cuối cùng lại khôi phục lại loại nghiêm nghị ngưng trọng trước đó.
- Lại tấn cấp rồi?
Trong lòng Đồ Nguyên Tán cũng kinh ngạc không gì sánh được, lúc này mới hơn ba tháng trôi qua, Vân Thiên Hà cư nhiên đã tấn cấp bước vào cảnh giới Võ Sư rồi.
Nếu như chỉ tấn cấp không nói, lấy ánh mắt tinh tường của Đồ Nguyên Tán, liếc mắt liền nhìn ra được Vân Thiên Hà không chỉ đột phá cảnh giới Võ Sư, hơn nữa còn là Võ Sư cấp hai, vì vậy khi kinh ngạc tìm hỏi, miệng lại thốt nhiều hơn một từ "lại".
Thấy cảnh giới võ đạo của chính mình bị các trưởng bối trong phòng liếc mắt đã nhìn thấu, Vân Thiên Hà nghĩ cũng không có gì phải giấu diếm, liền trả lời:
- Mười lăm ngày trước mới đột phá cảnh giới Võ Sư!
- Cái gì, mười lăm ngày trước đột phá Võ Sư!
Đồ Nguyên Tán cả kinh bật người đứng dậy.
Đồ Chính Minh và Đồ Chính Huy lúc này cũng cả kinh đứng dậy, thần sắc Đồ Chính Huy có chút kích động nói:
- Nói như vậy, chỉ dùng thời gian mười lăm ngày đã đột phá một lần nữa tiến vào cảnh giới Võ Sư cấp hai?
- Đúng vậy!
Vân Thiên Hà gật đầu hồi đáp.
Tất cả mọi người ngồi trong phòng đều là cao thủ, chỉ có Đồ Chính Long mới là Võ Sư cấp hai, chưa nhận ra được Vân Thiên Hà nhanh như vậy đã tấn cấp trở thành Võ Sư cấp hai, nghe lời này liền than thở:
- Mặc dù trời ban cho Đồ thị chúng ta một kỳ tài như vậy, đây xác thực là một chuyện đáng ăn mừng, thế nhưng, ai…
Mọi người nghe Đồ Chính Long nói như vậy, lại từ trong kinh hỉ hồi phục lại tinh thần, Đồ Nguyên Tán ngồi trở lại ghế, chau mày, mọi người đều không nói lời nào, trong phòng nhất thời khôi phục lại yên lặng.
Vân Thiên Hà cũng không nhiều lời hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, hắn biết, Đồ Nguyên Tán sẽ không vô duyên vô cớ gọi hắn tới, nhất định sẽ nói mọi chuyện đối với hắn.
Một lúc lâu, cuối cùng Đồ Nguyên Tán ngẩng đầu lên nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà, đêm nay cháu lập tức khởi hành, ta sẽ để Lục quản gia dẫn người hộ tống cháu và Thiên Thanh cùng nhau trở lại Kinh Thành, Chính Đức sắp không được rồi, muốn nhìn cháu một lần cuối cùng.
Nghe xong lời này, Vân Thiên Hà liền bừng tỉnh hiểu chuyện gì đã xảy ra, vị phụ thân kia của hắn, quanh năm xuất chinh bên ngoài, đại tướng quân Đồ Chính Đức, cư nhiên sắp chết rồi, trước khi lâm chung muốn nhìn đứa con thứ của chính mình, tin tức này đối với toàn bộ Đồ thị mà nói, không cần nghi ngờ chính là một đả kích cực lớn.
Chỉ cần biết kết quả là được rồi, Vân Thiên Hà không hỏi nhiều, trong lòng hắn dần dần minh bạch, lần trước hoàng đế phái thái giám tuyên đọc thánh chỉ kia, Tuyết Ông Tiên sinh lại an bài tại Lợi Châu, còn có lần này Đường Linh Vũ gửi thư tới, tất cả đã ám chỉ một điều…
Lần tranh đấu hiện tại giữa Giang thị và Đồ thị chỉ sợ là lưỡng bại câu thương.
Đồ Chính Đức gặp nạn, tuyệt đối là lúc triều đình tranh đấu giằng co, địch nhân từ nửa năm trước đã mưu đồ bí mật an bài tốt ám thủ xuất kỳ bất ý, gắt gao đánh mạnh vào tập đoàn Đồ thị, uy hiếp cực lớn.
Trấn Bắc quân mất đi một vị đại tướng quân, điều này đối với địch nhân mà nói, có ý nghĩ một cơ hội cực tốt để xếp vào Trấn Bắc quân người của mình, còn đối với Đồ thị mà nói, chính là đã mất đi một cây cột trụ chống đỡ cực lớn, tuy rằng cả mái nhà sẽ không bị đổ, thế nhưng không cần nghi ngờ đã tổn thương tới căn cơ, điều này tuyệt đối là chuyện Đồ thị không thể tiếp thu được.
Lúc này, Đồ Chính Minh nói:
- Phụ thân, Thiên Hà lần này trở về kinh, còn có thể trở lại Lợi Châu hay không?
Vấn đề này, trong lúc nhất thời làm cho Đồ Nguyên Tán hơi khó khăn, hắn đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, nhíu mày trầm tư.
Chỉ chốc lát…
Sau khi Đồ Nguyên Tán quét mắt liếc nhìn mọi người, cuối cùng rơi vào người An bá, mới nói:
- An bá, ngươi hiện tại dẫn Thiên Thanh và Thiên Hà vào tàng kinh lâu đi, nội dung trong Đồ Thị Võ Kinh, bọn nó nhớ được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, chỉ có thời gian nửa ngày mà thôi!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi. Đồ Chính Minh nói:
- Phụ thân, ý tứ của người là, lần này Thiên Hà trở lại Kinh Thành, sẽ không trở về nữa?
Đồ Nguyên Tán nói:
- Thiên Hà trở về Kinh phải ngốc ba năm, cố gắng hạ thấp một chút, không thể cho Giang thị biết được tốc độ tiến triển võ đạo của nó, lực lượng Lợi Châu hiện tại của chúng ta, đủ để tự bảo vệ mình, đối phó với sát chiêu phía Giang Thụ Hùng, việc cấp bách là cần tăng mạnh lực lượng tự bảo vệ mình tại Kinh Thành, lão phu dự định tiếp tục để một bộ phận Thiên Đồ đi kinh thành để hành sự, Lục huynh!
Lục quản gia đứng lên nói:
- Chọn người lão phu đã an bài xong rồi, lúc này hộ tống Thiên Hà về Kinh tổng cộng có ba mươi sáu người, phân làm ba đợt bí mật vào Kinh, một bộ phận nguyên bản tại Hầu Phủ rút về Lợi Châu, về phần một ít tướng sĩ đi theo nguyên soái từng xuất ngũ, còn cần an bài một lần nữa, như vậy có thể trong thời gian ngắn thay đổi trọng chỉnh Hầu Phủ trong Kinh, không để gian tế có cơ hội thừa cơ lẻn vào!
- Uhm, an bài như vậy rất tốt!
Đồ Nguyên Tán ngẫm lại nói:
- Về phần Thần Binh Phường cần binh khí, hiện tại La gia trang tiến triển như thế nào rồi.
Vân Thiên Hà nghe được ba chữ La gia trang, đột nhiên trong lòng khẽ động, lộ ra thần sắc dị dạng.
Chỉ thấy Đồ Chính Long đứng lên nói:
- Đại bá, nguyên liệu cho Thần Binh Phường mười lăm ngày trước đã giao tiếp, nếu La gia trang đẩy nhanh tốc độ mà nói, sắp tới hẳn là có thể hoàn thành được một bộ phận!
- Thiên Hà, cháu có thể nói ra suy nghĩ của mình!
Đồ Nguyên Tán nghe Đồ Chính Long nói, rõ ràng chú ý tới thần sắc của Vân Thiên Hà có chút biến hóa, vì vậy liền hỏi.
Trong lòng Vân Thiên Hà âm thầm kinh ngạc, ánh mắt của lão gia hỏa này quả thực tinh tế, thản nhiên nói:
- Mười lăm ngày trước cháu từng ra ngoài, giữa đường gặp phải người của La gia trang cầu cứu, lúc đó cháu chú ý tới người nọ bị thương, lẻ loi một mình, mà ngựa chở phụ trọng quá nặng không thể chạy về, liền nhờ cháu tới La gia trang truyền tin, khi cháu trở lại thì lại gặp người nọ bị truy sát, khi cháu xuất thủ cứu người nọ mới biết được, mấy kẻ truy sát người nọ chính là Thiên Phong Hào danh nghĩa Chú Kiếm Phường, muốn từ trong tay hắn cướp giật một khối thiên ngoại phi thạch, vừa rồi lão gia tử nhắc tới La gia trang, vì vậy cháu có chút lưu ý!
- Thiên Phong Hào sao?
Đồ Nguyên Tán cười lạnh một tiếng, nói:
- Vai hề nhảy nhót mà thôi, chúng ta không cần để ý tới, tự có người đối phó bọn họ!
Bất quá, Đồ Nguyên Tán nói xong, lại trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà hỏi:
- Vậy cháu lại trả lời cho ta, ngày hôm đó cháu trở về, cả người tràn đầy mùi son phấn, có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào cháu đi thanh lâu?