Đau đầu, Vân Thiên à đối với lão đầu này thực sự hết chỗ nói quả thực quá mức tinh tường, hơi có chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cho lão đầu quan tâm, không thể làm gì khác hơn là đáp:
- Ngày hôm đó khi cháu trở về thành, lúc đi qua Vĩnh An Tửu Phương, đi vào trong đó mua chút rượu, chỉ là khi rời khỏi thì cảm giác bị người theo dõi, để thoát khỏi ba người kia, cháu chạy vào trong một cửa hàng bán son phấn, cải trang thành dung mạo nữ tử mới thoát khỏi ba người đó về đến nhà!
Chỉ bất quá Vân Thiên Hà cũng không biết, hắn hiện tại chính là bảo bối trong mắt Đồ lão gia tử, nhất cử nhất động của hắn trong phủ đều sẽ có người quan tâm, ngày hôm đó khi hắn ra ngoài, lão gia tử cũng biết rõ ràng, chỉ bất quá sợ Vân Thiên Hà để ý, cho nên không phái người đi theo.
Thế nhưng khi Vân Thiên Hà trở về, toàn thân tràn ngập mùi son phấn, làm cho người trông cửa phát giác ra, cho rằng hắn đi thanh lâu, liền báo việc này cho lão gia tử, lão gia tử nghe xong liền thấy khẩn trương mấy ngày, chỉ sợ Vân Thiên Hà học theo Đồ Thiên Lạc quá đam mê hư hỏng.
Từ đó đến nay Vân Thiên Hà vẫn một mực tu luyện không ra ngoài, vì vậy lão gia tử liền thả lỏng, cũng không để ý tới chuyện hắn đi thanh lâu nữa, chỉ là hôm nay vừa nói đến chuyện của La gia trang, đột nhiên nhớ tới liền hỏi thăm mà thôi.
- Có người theo dõi cháu?
Đồ Nguyên Tán nghe được câu trả lời của Vân Thiên Hà, nhíu mày nói:
- Cháu có biết là ai, có hình dáng như thế nào?
Vân Thiên Hà trả lời:
- Là một lão đầu, tóc bạc râu bạch, mang theo hai người, một là thanh niên, trông giống như người đọc sách, còn một là nữ tử giả dạng nam trang, bọn họ từng xuât hiện tại Vĩnh An Tửu Phường!
Nghe xong lời này, sắc mặt vốn bình tĩnh của An bá đột nhiên biến đổi.
Ngay cả Đồ Nguyên Tán cũng vỗ vào trán, tựa hồ có chút đau đầu nói:
- Nếu như lão phu suy đoán không sai thì hẳn là Lâm thị phía nam, lão già Lâm Cận Hiên chạy nghìn dặm xa xôi tới Lợi Châu phó ước ba mươi năm trước, đó là một người bảo thủ có tiếng, một nhân vật rất phiền phức a!
Lúc này An bá mở miệng hỏi:
- Thiên Hà, ngươi thế nào chọc vào người này, hắn sao lại theo dõi ngươi?
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:
- Khi ta tới tửu phường, ba người này tại tửu phường tùy ý uống rượu, ta đã lưu ý rồi, sau đó khi ta tiến vào hậu đường tìm An thúc lấy một ít men rượu, khi đi ra, Tiểu Nhạc cầm búp bê vải nhờ ta gửi cho An bá, cuối cùng khi ta rời khỏi tửu phường đi ra đường phố liền cảm giác được có người theo dõi, ban đầu ta cũng không biết là ai theo dõi, sau đó thay đổi hình dạng thành nữ tử thoát khỏi, lúc đi ra cửa hàng son phấn đụng phải người thanh niên canh giữ bên ngoài, lúc này mới biết được là ba người đó theo dõi!
Nghe xong lời này, mấy người Đồ Chính Minh không biết tình hình thực sự không hiểu ra sao, tất nhiên chỉ có Đồ Nguyên Tán và An bá biết việc này.
An bá nói:
- Như vậy xem ra đã có thể xác định là Lâm Cận Hiên rồi, hắn tới Lợi Châu chủ yếu là tới tìm ta, chỉ là khi ngươi ra ngoài, lúc Nhạc nhi đưa cho ngươi thứ đó, có thể bị lão nhân kia chú ý tới, cho nên muốn theo ngươi để tìm kiếm tung tích của ta!
Đồ Nguyên Tán nói:
- An bá, câu chuyện ân oán trước đây giữa người và Lâm Cận Hiên, phụ thân đã từng đề cập tới ta, lão nhân này chính là một lão cố chấp, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cư nhiên vẫn canh cánh trong lòng không quên, theo ta thấy, người không nên ra ngoài gặp hắn là tốt nhất!
An bá lại nói:
- Lão gia, chuyện này năm xưa do ta gây ra, Lâm Cận Hiên nếu đã tìm tới, ta sao có thể né tránh không gặp, như vậy sẽ liên lụy tới Đồ phủ, xin lão gia thành toàn!
Đồ Nguyên Tán còn muốn khuyên can, An bá lại nói:
- Lão gia, An Chấn ta có được một con, đã là ân đức của lão chủ nhân và thượng thiên, hiện tại đã có cả tôn nhi rồi, bình sinh không còn điều gì tiếc nuối, ân oán với Lâm Cận Hiên kia, lần này cũng nên chấm dứt hẳn, mặc kệ trận chiến này sống hay chết, con cái và tôn nhi của ta, hy vọng lão gia sau này có thể trông nom một chút!
- Đã như vậy thì theo ý người!
Đồ Nguyên Tán đối với vị trưởng bối An bá này rất tôn trọng, cũng không tiếp tục kiên trì, liền gật đầu đáp ứng.
Đồ Nguyên Tán bàn giao những chuyện cần thiết với mọi người, liền để cho An bá mang theo Đồ Thiên Hà và Đồ Thiên Thanh tới tàng kinh lâu.
Nhưng khi mới đi tới cửa, Dương quản gia đã từ bên ngoài chạy tới, thấy Vân Thiên Hà đi ra, liền nói:
- Thiên Hà thiếu gia, xin dừng bước đợi chốc lát, tiểu nhân có việc muốn đi gặp lão gia hồi báo để lão gia định đoạt!
Vân Thiên Hà buồn bực, ngày hôm nay thực là một đống lớn chuyện các loại, liền hướng về phía An bá nói:
- An bá, các người đi trước đi, ta sẽ theo sau!
An bá gật đầu, liền dẫn theo Đồ Thiên Thanh đi trước một bước.
Vân Thiên Hà không thể làm gì khác hơn là lại theo Dương quản gia vào trong phòng, Đồ Nguyên Tán nói:
- Dương quản gia, có chuyện gì?
Dương quản gia nói:
- Hồi bẩm lão gia, hiện tại trong thành có một lão đầu, mỗi ngày đi khắp nơi tìm một thiếu niên, gặp người liền hỏi, có người đã báo với ta việc này, tiểu nhân suy nghĩ lời miêu tả của lão nhân kia đối với thiếu niên cần tìm so với Thiên Hà thiếu gia vô cùng giống nhau, cho nên tới hồi báo với lão gia việc này, thỉnh lão gia định đoạt!
- Lại lão ngoan cố đó rồi!
Đồ Nguyên Tán vừa nghe, nhíu lông mày căm hận mắng một câu.
Đồ Chính Minh nói:
- Phụ thân, Lâm thị phía nam đã từng có ân oán với Đồ thị chúng ta?
Đồ Nguyên Tán nói:
- Lâm thị với Đồ thị ngược lại không có ân oán gì, hắn cùng với gia gia ngươi đồng lứa đồng phận, ngược lại còn có quen biết với đường huynh Lâm Cận Tiếu của Lâm Cận Hiên, nhưng cũng chỉ là bằng hữu bình thường, sau này không có gì qua lại, chuyện của An bá là do một lần ra ngoài làm việc, đã đả thương một nhi tử của Lâm Cận Hiên, bởi vậy đã kết hạ ân oán, Lâm Cận Hiên năm đó không phải là đối thủ của An bá, hơn nữa thái độ làm người vô cùng ngoan cố, đã định ước ba mươi năm, dự định sau ba mươi năm sẽ trở lại tìm An bá quyết một trận tử chiến, người này khi còn trẻ tại phía nam nổi danh là nhân vật ngoan cố khó chơi, người người e sợ tránh không kịp, nếu trêu chọc vào người này, sẽ dây dưa không biết bao giờ mới chấm rứt!
Vân Thiên Hà nghe xong nội dung tư liệu, trong lòng đại khái tiến thêm một bước lý giải đối với tính cách của lão đầu này, những người ngoan cố để tâm vào chuyện vụn vặt, tính tình rất mạnh mẽ, đều có một ưu điểm đó chính là rất chấp nhất, không muốn chịu thua, nhưng đây cũng chính là một nhược điểm. khuyết điểm cực lớn.
Mà trong lòng của hắn đang suy nghĩ, nên đối phó với người thích để tâm vào chuyện vụn vặt này như thế nào, hắn quá có kinh nghiệm rồi, kiếp trước hắn cũng không ít lần tiếp xúc với những phần tử tương tự như vậy, huống hồ lão đầu này cũng không có lý do để giết hắn, không phải là một phần tử khủng bố, tự nhiên sẽ dễ dàng đối phó hơn một chút. Nguồn: http://truyenggg.com
Chỉ cần nắm được nhược điểm của hắn xuất kích, lấy tình tình không chịu thua của lão nhân kia, nếu không tìm được hắn mà nói, tất nhiên sẽ đi tới cực đoan, chỉ cần hắn đi một bước vào trong vòng luẩn quẩn, muốn bứt ra ngoài thực sự không dễ dàng.
…
Tàng kinh lâu, là trọng địa võ học trải qua nhiều thế hệ gia tộc Đồ thị, chỉ có thời điểm hội luận võ kết thúc hàng năm mới mở ra một ngày một đêm đối với tất cả những đệ tử đạt được thành tích ưu tú nhất.
Mà lần này cấp bách tòng quyền, Đồ lão gia tử đã vì hai người Đồ Thiên Thanh và Vân Thiên Hà đơn độc mở tàng kinh lâu ra, cho phép hai người đọc Đồ Thị Võ Kinh, ngoài dụng ý đã rất rõ ràng bên ngoài, lần này Đồ Thiên Thanh sẽ tham gia khoa cử võ thí, rất nhanh sẽ được đưa vào Trấn Bắc quân lịnh lãm, cố gắng bồi dưỡng nhanh chóng tiếp nhận vị trí của Đồ Chính Đức, sau này khả năng không có cơ hội trở lại Lợi Châu nữa rồi.
Mà Vân Thiên Hà là con vợ lẽ của Đồ Chính Đức, đệ tử Bắc Hầu Phủ, lần này Đồ Chính Đức gặp nạn, theo lý nên trở về tròn hiếu đạo, cũng chuẩn bị cho sau này tiếp nhận những chuyện mà Đồ Thiên Thanh phải làm tại Kinh Thành, vì vậy ít nhất phải ở lại Kinh Thành ba năm, thủ hiếu đạo, đây là truyền thống Đồ gia, cũng là phong tục tập quán dân tộc Đại Đường Quốc.
Bởi vì lo lắng những chuyện này, Đồ Nguyên Tán lại sợ làm cho Vân Thiên Hà và Đồ Thiên Thanh phải dừng tu luyện, vì vậy cố ý để hai người tiến vào tàng kinh lâu ghi nhớ bí tịch Đồ Thị Võ Kinh.
Ngẩng đầu nhìn tàng kinh các khổng lồ trước mặt, Vân Thiên Hà không nhịn được sợ hãi than!
Đến gần quan sát tàng kinh lâu, giống như một tòa cung điện mỹ lệ, khi đến trước mặt nhìn, vô cùng đồ sộ, hoành phi màu sắc cổ xưa, thoạt nhìn niên đại rất lâu đời, hiển hiện đầy vết tích năm tháng tang thương.
Đồ thị gần trăm năm qua tìm được bao nhiêu bí tịch võ đạo, kể cả Đồ Thị Võ Kinh, toàn bộ đều để bên trong.
Là một trọng địa gia tộc, nơi này thủ vệ sâm nghiêm, cho dù là con ruồi bay vào cũng sẽ khiến cho các thủ vệ ẩn trong bóng tối cảnh giác chú ý.
Mỗi lần Vân Thiên Hà từ cấm viện đi qua nơi này, đều có thể cảm nhận được vài đạo khí tức cường đại mà mịt mờ, mà lúc này đứng trước cửa tàng kinh lâu, lại không cảm giác được mấy cỗ khí tức cường đại kia, chắc là đã sớm được An bá thông báo.
Hai vã thủ vệ đứng chỗ sáng biểu tình nghiêm nghị, nhìn thấy Vân Thiên Hà, không nói gì, tự động tách sang hai bên hai bước hai bước, để lộ ra một con đường nho nhỏ, Vân Thiên Hà gật đầu với bọn họ một cái, liền tiến vào trong tàng kinh lâu.