€ 105
€ 105€ 105
CHƯƠNG 105: Cô ta và anh ta (Hết)
Thời Kim Lam có thể cảm nhận được luồng hơi thở đang phả vào bên tai mình, cả người cô sởn da gà. Tuy nhiên, cô không hề tỏ rõ phản ứng thái quá nào, thậm chí dường như còn không cảm nhận được Tống Từ đột nhiên tới gân và phát ngôn kinh dị như vậy.
Cô cầm đồng hồ quả quýt đứng phắt dậy, lặng lẽ cách xa Tống Từ và giả vờ thắc mắc: “Sao trước đây tôi không thấy ngài đeo chiếc đồng hồ quả quýt này nhỉ?” Trước đây mà cô nói chính là trước khi màn chơi được thiết lập lại.
Hiện tại cô đã bước vào màn chơi ba ngày, trong ba ngày này cô từng tiếp xúc khá nhiều với Tống Từ nhưng chưa hề nhìn thấy anh ta sử dụng chiếc đồng hồ quả quýt này.
Thời Kim Lam cảm thấy trước khi màn chơi bắt đầu lại, không chỉ riêng đồng hồ quả quýt mà ngay cả Tống Từ cũng chẳng hề có vợ, vì vậy Tống Dư Ngộ mới không hay biết gì, thành ra anh cũng không đề cập tới chuyện này trong lúc các cô trao đổi thông tin manh mối.
Mà tình hình trước mắt cô hiện tại cũng chẳng phải màn chơi đã bắt đầu lại từ đầu, mà có lẽ chính là một mạch cốt truyện khác hoặc một ảo cảnh do Tống Từ tạo dựng nên sau khi bị cô vạch trần.
Tống Từ hơi nhíu mày khi thấy cô đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó vì nghe thấy cô câm đồng hồ quả quýt chất vấn nên hai hàng lông mày của anh ta lại giãn ra, “Trước đây vợ tôi chưa chết, tôi có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày nên đương nhiên không cần nhìn ảnh nhớ người.” Tuy nhiên cái cách anh ta nói năng nhẹ nhàng như vậy lại chỉ khiến cô càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Thời Kim Lam lạnh sống lưng.
Người trong ảnh chính là cô trong cốt truyện gốc, ấy vậy mà Tống Từ cứ mở miệng là “vợ tôi đã chết”, chẳng lẽ cô trong cốt truyện gốc đã qua đời rồi?
Không, nếu cô đã chết thật thì làm sao ý thức vẫn có thể lưu lại nơi này? Và trên cổ tay cũng không thể đeo chiếc vòng hồng ngọc kia được.
Đây chỉ là một mạch cốt truyện khác, một câu chuyện do Tống Từ bịa đặt ra.
Nhưng phải làm sao thì cô mới có thể rời khỏi mạch cốt truyện này?
Thời Kim Lam suy nghĩ, cô cầm đồng hồ quả quýt bước về phía bàn trang điểm. Mặt gương đồng cổ xưa được chạm khắc tinh tế đứng lặng im trên bàn, phản chiếu ra bóng hình của cô.
Khi cô chạm vào mặt gương đồng không nhận được thông báo phát hiện vật phẩm, nhưng mới nãy trong lúc soi gương, rõ ràng hình ảnh phản chiếu của cô đã nở nụ cười kinh dị, nụ cười ấy trông giống hệt nụ cười cuối cùng của Tống Từ khi bị cô vạch trần. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T-
Gương...
Thời Kim Lam cầm lấy khung gương, xoay người lại hỏi Tống Từ: “Ngài có thể tặng tôi chiếc gương này không? Trông nó rất đẹp.”
Trong lúc cô di chuyển, Tống Từ cũng đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, bây giờ đã theo sát ngay sau lưng cô. Rõ ràng khoảng cách giữa cả hai chẳng gần gũi là bao, nhưng cảm giác khi cái bóng của hai người chồng lên nhau vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Anh ta cụp mắt nhìn mặt gương tĩnh lặng, cười nói: “Em muốn lấy mặt gương này làm gì? Vừa cũ vừa không soi rõ bóng em được. Nếu em thích thì anh có thể tặng em một chiếc gương phương Tây."
Nói rồi anh ta vươn tay định lấy lại mặt gương đồng. Thời Kim Lam linh hoạt trở tay né tránh động tác của anh ta, sau đó nhướn mày nói: “Tôi chỉ thích mặt gương đồng này thôi. Gương phương Tây vừa dễ vỡ vừa rẻ, nếu lỡ làm rớt một cái là sẽ vỡ tan tành ngay. Nhưng gương đồng thì khác...”
Đang nói thì cô bỗng dừng lại, cô không nói rõ hai loại gương khác biệt chỗ nào mà lại nhếch môi mỉm cười tươi rói.
Tống Từ nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô, đôi con ngươi màu hổ phách đậm đặc hóa thành màu đen, nhưng thoắt cái đã trở lại bình thường ngay lúc chưa ai để ý.
Anh ta đang định hỏi khác biệt chỗ nào thì Thời Kim Lam đã đột ngột vung chiếc gương vào đầu anh ta.
Đòn đánh lén bất ngờ canh chuẩn lúc Tống Từ đang thất thần, quả nhiên anh ta không kịp phản ứng nên đã bị đánh trúng.
Thời Kim Lam không cho anh ta cơ hội thở dốc, ngay lập tức nhấc chân đá vào hạ bộ anh ta.
Tống Từ bị gương đánh đến hoa mắt chóng mặt, nhưng dù vậy thì cơ thể anh ta vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng nên đã nghiêng người né sang bên cạnh.
Thời Kim Lam đá xong nhưng vẫn không cho Tống Từ thời gian ngơi nghỉ, cô lập tức biến ra một chiếc gương đồng trên tay phải và đập mạnh về phía đầu Tống Từ. Lần này anh ta đã bắt được chiếc gương, nhưng đồng thời vật phẩm Thời Kim Lam đeo trên người cũng lập tức phát huy tác dụng. Cú đập đột nhiên tăng thêm sức lực khiến Tống Từ không thể chống đỡ nổi, anh ta lùi lại về sau hai bước liên tiếp.
Thời Kim Lam cười lạnh cất chiếc gương đồng đi. Ngay khi Tống Từ ngẩng đầu, chuẩn bị nở nụ cười nguy hiểm đầy kinh dị thì đôi giày dưới chân cô lập tức tăng tốc, khiến cho cô thoắt cái đã xuất hiện sau lưng Tống Từ. Cô giơ cao chiếc gương đồng do ma nữ mặc váy cưới lấy từ thị trấn Ngọc Tùng về, sau đó đập thật mạnh xuống gáy anh ta.
Nụ cười trên mặt Tống Từ lập tức cứng đờ, một bên khóe môi nhếch lên, một bên kia lại sụp xuống, khiến cho nụ cười trông vô cùng quái dị. Phân gáy của anh ta bị Thời Kim Lam đập đến chảy máu, máu tươi bắn tung tóe lên gương đồng, thế nhưng chẳng mấy chốc đã bị chiếc gương hấp thu hết. Thời Kim Lam nắm bắt cơ hội, đang định đập anh ta thêm một cú nữa thì âm thanh thông báo của hệ thống đã đột ngột vang lên bên tai.
“Chúc mừng người chơi số 54088 đã mở khóa vật phẩm cấp truyền thuyết “Hình ảnh chân thật trong mặt gương đồng”, vật phẩm sẽ lập tức có tác dụng khiến ảo cảnh biến mất”
Ngay khi dòng thông báo ngắn ngủi vang lên, khung cảnh trước mắt Thời Kim Lam lập tức tan biến và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Lần này, cô không còn cảm thấy hoa mắt chóng mặt như trước nữa, mà ngược lại có thể cảm nhận được rất rõ mọi thứ xung quanh đang dần biến mất.
Thời Kim Lam muốn thử kiểm tra liệu giữa gương đồng và Tống Từ có tồn tại mối liên hệ nào không cho nên mới đột ngột ra tay. Nếu gương đồng là chìa khóa mấu chốt giúp Tống Từ mở ra một mạch cốt truyện mới, vậy cho dù cốt truyện được thiết lập lại thì cô cũng biết phải bắt đầu hành động từ chỗ nào.
Nhưng không ngờ cái “thử” lân này của cô đã chính xác, thậm chí còn vô tình mở khóa tác dụng của chiếc gương đồng trước nay không thể sử dụng.
Gió đêm rét lạnh lùa vào con hẻm nhỏ. Thời Kim Lam nhìn Tống Từ ngã quỳ dưới đất với cái đầu đây máu, tay trái rỗng tuếch hết mở ra lại nắm vào. Sau khi ảo cảnh tan biến, chiếc gương đồng trên bàn trang điểm cũng đã biến mất từ lúc nào không hay. Hiện tại trên tay cô chỉ còn chiếc gương đồng do ma nữ mặc váy cưới lấy từ thị trấn Ngọc Tùng vê.
Cũng không biết hai chiếc gương này là cùng một chiếc ở hai thời điểm khác nhau, hay là hai chiếc gương trông giống hệt nhau.
“Sao cô lại có mặt gương này?” Tống Từ lau vết máu rỉ ra từ khóe môi, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất. Lúc đứng dậy, anh ta nhìn chằm chằm chiếc gương đồng trong tay Thời Kim Lam bằng ánh mắt vô cùng khó tin.
Đây là lân đầu tiên anh ta bày ra biểu cảm này, nói thật thì trông khá buồn cười.
Thời Kim Lam quơ quơ chiếc gương trước mắt anh ta, “Cục cưng thúi nhà tôi lấy cho tôi đấy.”
Cục cưng thúi quả nhiên đúng là cục cưng hàng thật giá thật, chính cô ấy không những là vật phẩm cấp truyền thuyết, mà ngay cả mặt gương đồng do cô ấy mang đại về nhà cũng là vật phẩm cấp truyền thuyết. Có mặt gương đồng này ở đây thì Tống Từ không thể kéo cô vào ảo cảnh nữa.
Đương nhiên Tống Từ không biết cục cưng thúi là ai, anh ta nhướn mày, ánh mắt trở nên mơ hồ. Anh ta giơ tay nắm lấy thanh kiếm dài cổ xưa bên hông. Tuy nhiên vào đúng khoảnh khắc này, có một tia sáng lạnh lóe lên cấp tốc xuyên thủng trái tim anh ta từ phía sau.
Lưỡi kiếm dài dính đầy máu tươi phản xạ tia sáng chói mắt dưới ánh trăng dịu dàng. Tống Từ kinh hoàng cúi đầu nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua tim mình, bàn tay đang giữ chặt chuôi kiếm hơi run lên.
Tống Dư Ngộ mặc quân trang chỉnh tê bước ra từ góc tối sau lưng Tống Từ, ánh trăng hắt lên sườn mặt anh tỏa ra luông sáng trắng bạc nhẹ nhàng.
Ngay lập tức, ánh trăng rơi rụng đầy đất.
Tống Dư Ngộ hơi nghiêng đầu đánh giá NPC có ngoại hình trông giống hệt mình, sau đó mỉm cười khinh bỉ anh ta. Đồng thời trước ánh mắt khó tin của Tống Từ, anh đè lên bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm của anh ta, gỡ thanh kiếm trên hông anh ta xuống và giắt lên eo mình.
Anh nhấc chân đạp ngã Tống Từ xuống đất, sau đó thu lại tâm mắt, bước một bước về phía Thời Kim Lam. Chẳng biết anh đã cởi áo sơ mi đen ra từ lúc nào, bây giờ đang mặc quân trang chỉnh tê và đeo bốt quân đội ngay ngắn. Mỗi một bước đi của anh đều tỏa ra khí thế vô tư và nhàn nhã, trông gần như giống hệt khí thế của chàng trai đã dùng roi thúc ngựa để nâng cằm Thời Kim Lam lúc cô vừa bước vào màn chơi.
Trong khoảnh khắc ấy, Thời Kim Lam bỗng nảy sinh một dự cảm mãnh liệt.
Rằng chàng trai đã cưỡi ngựa khi ấy không phải Tống Từ, mà chính là Tống Dư Ngộ.
Chẳng qua NPC này đã hèn hạ ăn cắp khung cảnh mà anh từng xuất hiện trong màn chơi này mà thôi. “Sao thế? Mình đẹp trai quá nên ngắm tới mức ngu người luôn rồi à?” Tống Dư Ngộ ởđi tới trước mặt Thời Kim Lam, thấy cô ngơ ngẩn nhìn mình thì trêu chọc. Thời Kim Lam: “..."
Đúng anh rồi, con cá làm màu nào đó vẫn chẳng thể đẹp trai quá ba phút.
Cô tức giận trợn mắt, “Sao cậu lại ở đây?”
Tống Dư Ngộ xoa mũi, “Mình nghĩ chắc chắn cậu sẽ đi tìm cái tên NPC trông giống hệt mình để chiến đấu một mình, cho nên mới vội vàng giải quyết mọi chuyện rồi tới đây."
Thời gian ra vào hai thế giới của anh và Thời Kim Lam khác nhau, đối với Thời Kim Lam thì là khoảng 8 tới 9 giờ tối, nhưng với anh thì là khoảng 1 tới 2 giờ sáng. Không ngờ là vừa kịp lúc. Anh chỉnh trang chiếc áo khoác quân đội, “Cậu thấy mình mặc thế này trông được không? Chắc có thể giả vờ làm anh ta đấy nhỉ?”
Anh liếc nhìn Tống Từ dính màu đầy người đang nằm sõng soài dưới mặt đất bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Anh ta vẫn chưa chết, hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm Thời Kim Lam, bờ môi mấp máy như muốn nói gì đó, thế nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Đôi mắt Thời Kim Lam mở to, “Ý cậu là...”
Tống Dư Ngộ lùi lại một bước, cúi đầu lịch sự chào hỏi cô: “Tại hạ tên là Tống Từ, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Thời Kim Lam: “...'
Nếu màn chơi này có tồn tại hai thế giới, và chỉ cần người tới từ thế giới A xuyên vào thế giới B liên tục tiếp xúc với người ở thế giới B thì có thể ở lại thế giới B mãi mãi, vậy sao anh không thể giả vờ làm Tống Từ ở thế giới này cơ chứ?
Ngoại hình của anh và Tống Từ giống y đúc nhau, hơn nữa anh cũng có ký ức của NPC Tống Từ, sẽ không ai có thể phát hiện thiếu soái Tống đã bị đánh tráo.
Thời Kim Lam: “Đỉnh.”
Cô thật sự không ngờ còn có thể làm như vậy.
Hai người cùng bước ra từ con hẻm nhỏ.
Mà Tống Từ bị bỏ lại trong con hẻm đã bị bóng tối bao trùm. Đợi đến sáng mai khi có người đi ngang thì sẽ chỉ phát hiện bên trong trống rỗng chẳng có ai hết.
Thậm chí nếu có người ở thế giới song song phát hiện thiếu soái Tống chết trong hẻm nhỏ thì phản ứng của họ cũng đã chẳng phải điều mà các cô cần quan tâm. Vưu Tri Vi buôn ngủ ngáp dài. Đã rất nhiều lân cô ấy muốn rời khỏi nhà nhưng đều nhịn lại, chỉ biết liên tục chú ý hệ thống có đưa ra thông báo nào không.
Cuối cùng, vào lúc Vưu Tri Vi sắp không chờ nổi nữa thì dòng thông báo đầu tiên của hệ thống cũng vang lên bên tai cô ấy.
[Hệ thống thông báo: Kính gửi người chơi d55007 thân mến, NPC trung tâm của màn chơi đã tử vong, nhiệm vụ điều tra màn chơi dừng lại, màn chơi sắp đóng cửa]
Vưu Tri Vị: “2”
Vưu Tri Vị: “!
Vưu Tri Vị: “Vãi chưởng!”
Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì? Rốt cuộc thì con nhóc Thời Kim Lam kia đã làm gì vậy? Sao mới đó đã xử lý NPC trung tâm của màn chơi xong rồi? Chẳng phải cô bảo khả năng chiến đấu của tên áo đen và cô không phân thắng bại ư? Sao cô xử lí tên đó được?
Trong sảnh chính của ứng dụng phòng phát sóng trực tiếp, hàng loạt khán giả đang thi nhau ùa vào.
[Vãi òI Vãi òI Vãi ò! Mọi người có hay tin gì chưa? Màn chơi thời dân quốc đã đóng cửa mười mấy năm tự dưng mở cửa lại, nhưng hệ thống không mở quyên livestream. Chuyện này là sao thế?]
[Đó là màn chơi đầu tiên mà số 1 tham gia đúng không? Tôi nhớ số 1 đã gặp đấng tối cao của ác mộng ở màn chơi này, cũng kể từ đó, đấng tối cao ác mộng rất thường hay xuất hiện lựa chọn màn chơi cho người ấy] [Tôi nhớ sau khi người ấy vượt được ải này thì màn chơi cũng đóng luôn mà? Sao bây giờ lại mở cửa? Hình như trong thế giới ác mộng đâu có tiền lệ mở cửa màn chơi đã bị đóng đâu?]
[Dựa trên thống kê dữ liệu thì đúng là không có tiền lệ mở lại màn chơi đã bị đóng thật. Có phải đấng tối cao của ác mộng đã xuất hiện không? Chỉ có đấng tối cao mới dám thiết lập mấy NPC khác lạ như thế này mà thôi]
[Có ai có thể phổ cập kiến thức về màn chơi thời dân quốc này cho tôi được không? Người mới tò mò sắp chết rồi nè. Với cả, giữa người chơi số 1 đó với đấng tối cao của ác mộng đã có chuyện gì thế?]
[Thật ra đó là một màn chơi loại hình điều tra. Trong màn chơi có một tên sát nhân ác ma luôn giết người vào rạng sáng, mục tiêu của kẻ này luôn là những nữ sinh đang độ tuổi đi học. Hung thủ có sở thích treo nạn nhân lên cây, cắt đứt cổ tay và cổ chân của nạn nhân để máu chảy cho tới khi cạn khô, nói chung là vô cùng tàn nhãn]
[Tôi nhớ nhân vật mà số 1 sắm vai hồi đó là một vị thiếu soái rất uy quyền. Lúc ấy khán giả đều cho rằng hệ thống giúp người ấy gian lận. Bởi chỉ cần trở thành một nhân vật có khả năng chi phối sức người, sức của như vậy thì thoắt cái là bắt được hung thủ ngay. Nhưng thú vị ở chỗ số 1 không hề bắt được hung thủ trong suốt bảy ngày đầu, thậm chí còn bị nghi ngờ là hung thủ và nổ ra xung đột với những người chơi khác]
[Đúng rồi, đúng rồi. Hồi ấy đấng tối cao của ác mộng đã sắm vai tên sát nhân ác ma đó. Thật ra độ khó của màn chơi gốc không cao đâu, nhưng do đấng tối cao của ác mộng nảy sinh hứng thú cho nên đã tăng độ khó lên cấp ác mộng và chĩa mùi dùi vào người chơi số 1, thậm chí người chơi số 1 còn bị những người chơi khác liên minh tấn công đấy. Nhưng người ấy quả thật có chút tài cán, không những không bị gì mà còn gánh cả đám ăn hại kia vượt ải] [Vãi chưởng! Nghe thú vị dữ ha? Có video phát lại của buổi livestream đó không? Tôi muốn coi quá àI]
[Không có đâu, thời đó livestream chưa có chức năng lưu giữ video phát lại. Hơn nữa sau khi người chơi số 1 khiêu chiến đấng tối cao của ác mộng thì mọi bài viết về người ấy đã bị xóa sạch ngay trong đêm, chứ đừng nói là video. Vậy nên bây giờ có rất nhiều người chơi thậm chí còn chẳng biết tới thời kỳ đỉnh cao của số 1 năm ấy] [Rồi rồi, nhưng thân là fan ruột của cốt truyện, tôi chỉ thắc mắc rốt cuộc tên sát nhân ác ma đó là ai?]
[Là một nữ sinh yêu thâm thiếu soái. Cốt truyện thật sự rất thân kinh. Nữ sinh đó trông bề ngoài thì yếu ớt, nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn. Theo cốt truyện thì cô ta sẽ sát hại tất cả nữ sinh cũng yêu thâm thiếu soái hoặc bất cứ cô gái nào từng tiếp xúc với thiếu soái. Nhưng lúc đấng tối cao của ác mộng đảm nhận nhân vật này thì cô ta không bị tình yêu làm mờ con mắt đến mức đó, thậm chí còn vu oan giá họa cho số 1 nữa. Nói tóm lại thì cuộc giằng co giữa hai người họ cực kỳ, cực
kỳ thú vị luôn]
[A a a a a! Nghe lầu trên nói làm tôi muốn xem quá đi.
Hu hu hu hu hu tôi thích xem mấy trận bất phân thắng
bại kiểu này nhất nà]
[Vậy lân này màn chơi bị đóng đã mở cửa lại rồi, liệu có
phải đấng tối cao của ác mộng quay trở lại rồi không?] *xx**% 105 *xx**%