Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 104 - € 104

€ 104 € 104€ 104

CHƯƠNG 104: Cô ta và anh ta (11)

Thời Kim Lam đã quay về thời điểm mới bắt đầu màn chơi. Cô nhìn Tống Từ đang đánh giá mình bằng ánh mắt ngập tràn hứng thú, thâm tự hỏi màn chơi sẽ thế nào khi hiện tại một vòng lặp đã qua đi.

Cô liếc nhìn vô số binh lính vũ trang đây đủ đứng đằng sau Tống Từ, lại lân nữa quyết định từ bỏ ý định lao đầu vào chỗ chết. Cô trưng ra gương mặt vô cảm, đập bay chiếc roi thúc ngựa rồi đứng dậy khỏi mặt đất, “Ngài làm tôi bị thương rồi, định bồi thường thế nào?”

Đáy mắt Tống Từ ánh lên vẻ kinh ngạc, có vẻ anh ta không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy. Anh ta lấy chiếc đồng hồ quả quýt trong túi áo trước ngực ra để xem giờ, sau đó nói: “Hiện tại tôi đang có việc gấp nên sẽ cho người tới bồi thường tận nhà cho cô sau, đương nhiên tôi sẽ bồi thường hợp lý.”

Anh ta cất đồng hồ quả quýt vào túi, đưa ra một phương án khác: “Hoặc cô có thể về dinh thự nhà họ Tống cùng tôi, tôi sẽ bảo bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô, bảo đảm không để lại bất cứ di chứng nào.”

Phản ứng của anh ta lúc này khác hẳn vòng lặp trước. Sau khi nói xong, Tống Từ vẫn đứng im tại chỗ như đang đợi cô quyết định, trông anh ta chẳng giống có việc gấp cần làm chút nào.

Thời Kim Lam không biết vì sao mình lại quay về thời điểm vừa mới bắt đầu màn chơi, nhưng cô không muốn tốn công vô ích nên dứt khoát loại trừ phương án đợi anh ta tới nhà bồi thường, nói: “Tôi sẽ đi cùng anh.”

Vưu Tri Vi đứng trong đám đông chứng kiến tình hình trước mắt bằng ánh mắt ngơ ngác. Cô ấy đang lo lắng định xông ra ngoài thì Thời Kim Lam bỗng nhiên quay đầu nhìn lại. Tuy cô không bày tỏ cảm xúc dư thừa nào, nhưng Vưu Tri Vi có thể hiểu được ý của cô, ngoan ngoãn đứng tại chỗ không làm gì. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T-

Tống Từ lại càng ngạc nhiên hơn về quyết định của Thời Kim Lam, nhưng anh ta là người chủ động đưa ra yêu cầu này nên đương nhiên không thể đổi ý. Anh ta xoay người leo lên lưng ngựa, vừa giơ cao roi vừa vươn tay vê phía Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam còn chưa kịp hiểu ý anh ta thì Tống Từ đã khom lưng, ôm lấy eo cô và bế cô lên khỏi mặt đất. Xung quanh lập tức vang lên hàng loạt tiếng hô hào âm 1.

Thời Kim Lam ngơ ngác, cảm thấy cánh tay ôm lấy eo mình rắn chắc như thép khiến cô không thể động đậy. Nụ cười nguy hiểm và kinh dị mới trước đó không lâu của Tống Từ bỗng hiện lên trong đầu khiến cô lại nổi da gà.

Cứu với! Tư thế hiện tại không những không khiến cô đỏ mặt hay tim đập thình thịch, mà ngược lại còn khiến cô lạnh sống lưng như bị rắn độc quấn lấy, tưởng như có thể bị cắn đứt cổ bất cứ lúc nào.

Thời Kim Lam trưng ra gương mặt vô cảm.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Tống Từ rất tốt, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đám người sau lưng và thúc ngựa tới trước dinh thự nhà họ Tống.

Ở đây không có nhiều người, chỉ có hai binh lính đứng gác trước cổng. Khi nhìn thấy Tống Từ trở về, bọn họ vội vàng đứng nghiêm chào và gọi thiếu soái.

Thời Kim Lam giẫm lên bàn đạp để nhảy xuống. Tống Từ lại tự tỏ ra ga lăng khi vươn tay đỡ cô, hành động của anh ta thậm chí còn OOC hơn vòng lặp trước. Chẳng lẽ sau khi bị cô vạch trần, anh ta không định bắt chước cách xử sự của Tống Dư Ngộ nữa à?

Sau đó, Thời Kim Lam đã được đưa đi kiểm tra toàn thân, và kết quả hiển nhiên là không bị gì.

Quản gia của dinh thự nhà họ Tống sắp xếp phòng ngủ cho khách cho cô, không có ý định đưa cô về nhà.

Thời Kim Lam cũng muốn nguyên do dẫn đến việc màn chơi bắt đầu lại từ đầu, cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, cẩn thận nhớ lại từng chỉ tiết trước đó.

Đây là màn chơi loại hình điều tra, nhưng hệ thống không hề thông báo người chơi cần điều tra chuyện gì. Thời Kim Lam ấn mở màn hình ảo để kiểm tra thông tin nhiệm vụ, phát hiện thanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ hiển thị tiến độ điều tra màn chơi đã tăng lên 47%. Phát hiện này khiến cho cô thoáng ngạc nhiên.

Rõ ràng trước đây thanh tiến độ vẫn là 0%. Ít nhất là sau khi phát hiện màn chơi này có hai thế giới song song, lúc cô kiểm tra thì tiến độ hoàn thành nhiệm vụ vẫn là 0%.

Chẳng lẽ vì cô đã vạch trần gương mặt thật của Tống Từ trước khi thanh tiến độ điều tra màn chơi đạt 100%, cho nên mới dẫn đến màn chơi bắt đầu lại?

Cho dù nguyên nhân thật sự là gì thì thanh tiến độ nhiệm vụ hiện tại cũng đã chứng minh màn chơi này không phải một vòng tuần hoàn vô hạn không thể thoát ra. Nhất định là cô đã phát hiện ra điều gì đó trong quá trình điều tra, cho nên mới dẫn đến việc màn chơi bị thiết lập lại.

Trước khi màn chơi được bắt đầu lại, hình như Tống Từ đã nói gì đó. “Em nói không thích anh cười như vậy."

Thời Kim Lam chắc chắn mình chưa từng nói như vậy, nếu thế chẳng lẽ người mà anh ta nhắc tới chính là Thẩm Lam?

Không thể nào, tuy hệ thống thường hay giở trò sau lưng người chơi, nhưng vẫn khá nghiêm túc tuân thủ các quy tắc đã được đặt ra. Nếu bối cảnh nhiệm vụ đã nói lần Thẩm Lam cứu trẻ con trên phố là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, vậy thì chắc chắn trước đó bọn họ chưa từng gặp nhau.

Đầu óc Thời Kim Lam lại rối như tơ vò, cô không thể phân định được câu nói của Tống Từ là thật hay giả.

Giả dụ người nói câu đó quả thật là cô.

Nếu thế thì cô sẽ nói như vậy trong thời gian nào, địa điểm nào và tâm trạng nào? Thời Kim Lam nghĩ không ra nên đứng bật dậy khỏi chiếc ghế sô pha làm bằng da sang trọng. Lúc này cô mới để ý thấy căn phòng do quản gia sắp xếp cho cô xa hoa quá mức, mỗi một vật trang trí đều vô cùng tinh xảo, trong tủ quần áo treo đây sườn xám xinh đẹp, thậm chí còn có bàn trang điểm chuyên dụng, bên trên bàn trang điểm có một chiếc...

Gương đồng.

Thời Kim Lam bước nhanh tới trước bàn trang điểm và câm mặt gương đồng cổ xưa kia lên, đồng thời cũng lấy chiếc gương đồng do ma nữ mặc váy cưới lấy từ thị trấn Ngọc Tùng ra để so sánh.

Hai mặt gương đồng trông giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất chỉ có chiếc gương trong tay Thời Kim Lam mờ nhòe không thể phản chiếu rõ bóng người, trong khi chiếc gương đặt trên bàn trang điểm lại có thể phản chiếu rõ dáng vẻ của Thời Kim Lam. Chẳng lẽ hai chiếc gương đồng này là một?

Thời Kim Lam cất chiếc gương không thể soi rõ người vào túi, sau đó cẩn thận sờ soạng mặt gương trên bàn trang điểm. Trên gương chạm khắc những hoa văn phức tạp mà tinh tế, trông giống hệt hoa văn được thêu trên tà váy của ma nữ mặc váy cưới.

Cô cầm chiếc gương lên, liên tục soi bản thân từ mọi góc độ.

Đột nhiên, Thời Kim Lam phát hiện khóe môi của mình trong gương nhoẻn lên nở nụ cười hoàn hảo trông vô cùng rợn người.

Cô có thể bảo đảm hiện tại mình không mỉm cười. Cô nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, hai bên im lặng đối diện tưởng như đang nổ ra trận chiến ngập trong khói thuốc, súng đạn.

Thời gian chậm trôi, nhưng vẫn chưa có ai bại trận. Cuối cùng nhờ có tiếng đập cửa “Cốc cốc cốc” cắt ngang cuộc giằng co, nụ cười tươi rói của Thời Kim Lam ở trong gương biến mất và trở lại bộ dạng bình thường. Mặt gương này rất kỳ lạ.

Thời Kim Lam cất chiếc gương về lại bàn trang điểm, cất giọng hỏi: “Ai đấy? Có chuyện gì?”

“Là tôi.” Giọng nói lạnh lùng của Tống Từ vang lên từ ngoài cửa.

Thời Kim Lam xoay người đi ra mở cửa. Tống Từ đã cởi áo khoác quân đội, hiện giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cởi cúc lỏng lẻo, trông vô cùng nhàn nhã, thản nhiên, nào còn vẻ xa cách, lạnh lùng như vòng lặp trước nữa.

“Thích căn phòng này không?” Tống Từ mỉm cười dò hỏi. Nụ cười của anh ta vô cùng nhạt nhão, nhưng lại mang cảm giác tựa gió xuân phơi phới. Giọng điệu của anh ta nghe không giống đang nói chuyện với một người lạ mới quen, mà lại giống đang nói chuyện với bạn bè thân thiết hơn.

Thời Kim Lam muốn biết liệu ký ức của Tống Từ có được thiết lập lại sau khi màn chơi bắt đầu lân nữa hay không, nhưng cô không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu sau khi bị cô vạch trần, anh ta lại thẹn quá hóa giận khiến cho màn chơi bắt đầu lại từ đầu thêm lần nữa thì sẽ rất phí thời gian.

“Hình như căn phòng này đâu phải phòng ngủ cho khách bình thường đâu nhỉ?” Nào là vật trang trí sang trọng, nào là hàng chục chiếc sườn xám xa hoa, tất cả đều không phải đồ nội thất nên được sắp xếp trong phòng dành cho người lạ, mà ngược lại trông rất giống phòng dành cho nữ chủ nhân trước đây của dinh thự này.

Nụ cười trên mặt Tống Từ lạnh nhạt đi hẳn, thậm chí còn ánh lên vẻ đau thương, “Đây là nơi vợ tôi từng ở lúc còn sống.”

Thời Kim Lam: “....

Không phải chứ, chứng kiến một NPC có gương mặt giống Tống Dư Ngộ nói mình đã có vợ trông cứ kỳ lạ thế nào ấy.

Hơn nữa, rốt cuộc màn chơi này là thế nào vậy? Trước đó thì là vụ án giết người, bây giờ lại lòi đâu ra một cô vợ?

Lại nói, thân phận của Tống Dư Ngộ ở thế giới song song chính là Tống Từ, nhưng anh chưa từng đề cập đến chuyện này với cô. Cũng đâu thể nào anh không phát hiện bất cứ điều kỳ lạ nào?

Chuyện này vô cùng bất hợp lý. Sau khi cô trở thành Thẩm Lam sẽ tự động được tiếp nhận ký ức của cô ta, Vưu Tri Vi cũng vậy, không lý nào Tống Dư Ngộ lại là trường hợp ngoại lệ. Thời Kim Lam cố nhịn cơn tê dại trên da đầu, thử hỏi: “Đừng nói là vợ của ngài trông rất giống tôi đấy nhé?” Nét mặt Tống Từ thoáng khựng lại, sau đó bỗng nhiên gật đầu.

Thời Kim Lam: “...'

Cốt truyện rác rưởi gì đây? Chẳng lẽ tiếp theo sẽ chuyển sang kịch bản tình yêu thế thân à?

“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không? Cô ta chết thế nào?” Thời Kim Lam vô cảm hỏi.

Vẻ đau thương trên mặt Tống Từ lại càng nặng nề hơn, “Cô ấy ra ngoài vào ban đêm, gặp một tên sát nhân biến thái, cuối cùng bị gã ta treo cổ lên cây và cắt đứt cổ tay, cổ chân. Lúc tôi tìm thấy cô ấy, máu trong người cô ấy đã cạn khô...” Thời Kim Lam thoáng ngạc nhiên, lại quay về kịch bản sát nhân điên cuồng rồi hả?

Nhưng hung thủ chẳng phải Tống Từ hay sao?

Chẳng lẽ anh ta đã giết vợ của mình, nhưng trước mặt người ngoài thì tỏ ra thâm tình, bi lụy ư?

Thời Kim Lam không bị cuốn vào bầu không khí bi thương do anh ta vẽ nên, ngược lại còn tức giận nói: “Vậy mà bây giờ ngài lại để tôi ở trong phòng của một người đã chết à?”

Nỗi đau thương trên mặt Tống Từ lập tức cứng đờ.

Nếu người bình thường nghe được câu chuyện của anh ta thì chắc chắn sẽ an ủi hoặc xin lỗi, chứ nào có ai lại đi khiển trách người bị tổn thương giống như Thời Kim Lam? “Ngài cảm thấy tôi rất giống cô ta, muốn tôi làm vợ bé của ngài, cho nên mới đưa tôi về à?” Thời Kim Lam tiếp tục nói: “Nếu vợ ngài biết ngài kinh tởm như vậy thì chắc sẽ bật nắp quan tài, sống dậy bóp cổ đưa ngài xuống chầu Diêm Vương đấy.”

Tống Từ: “...”

Thời Kim Lam vô cùng hài lòng khi thấy anh ta cứng đờ, không còn vẽ nên bầu không khí bi thương được nữa. Cô ngồi về ghế sô pha, khoanh tay trước ngực, bắt chéo hai chân, nói: “Vậy ngài có bắt được tên hung thủ đã sát hại vợ mình chưa?”

Làm gì có ai mắng mỏ người ta cho đã rồi lại tiếp tục chất vấn sự tình tiếp theo?

Nhưng dường như Tống Từ không cảm thấy bị xúc phạm chút nào, anh ta tự giác ngồi đối diện Thời Kim Lam, lắc đầu đáp: “Kể từ đó về sau, gã ta chưa từng xuất hiện một lân nào nữa.” Anh ta lấy chiếc đồng hồ quả quýt từ túi ra, đưa tới trước mặt Thời Kim Lam, “Cô có thể xem thử ảnh của cô ấy, trông thật sự rất giống cô.”

Thời Kim Lam hơi nhướn mày, nhận lấy chiếc đồng hồ quả quýt rôi mở ra xem.

Trong đồng hồ quả quýt có một tấm ảnh đen trắng chụp một cô gái cột tóc hai bên, mặc đồng phục học sinh màu xanh biển. Cô gái mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía ống kính.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, Thời Kim Lam đã siết chặt lấy chiếc đồng hồ quả quýt.

Bởi vì người trong ảnh không phải Thẩm Lam, cũng không phải bất cứ NPC nào, mà chính là cô đang mặc đồng phục học sinh trong một màn chơi nào đó.

Chẳng biết từ lúc nào, Tống Từ đã ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ta hơi cúi n *** 104 ***
Bình Luận (0)
Comment