€ 103
€ 103€ 103
CHƯƠNG 103: Cô ta và anh ta (10)
Một cánh tay đột ngột thò ra làm Thời Kim Lam giật mình. Cô bất giác thúc khuỷu tay về phía sau.
Vì đã suýt bị đánh lén một lần nên lần này cô dùng sức rất mạnh, nếu bị cô đánh trúng thì chắc chắn phải gãy xương.
Tống Dư Ngộ nhanh nhạy chặn lại đòn tấn công của cô, sau đó giả vờ hít vào một hơi, xuýt xoa: “Cậu định mưu sát chồng à?”
Thời Kim Lam: “2”
Thời Kim Lam: “..."
Sao nghe câu này quen thế nhỉ? Là ai đã nói câu này? Nói ở đâu?
Sau khi nhớ ra, cô lặng lẽ thu tay lại.
Trong con hẻm nhỏ bé, chật hẹp, Tống Dư Ngộ mặc áo sơ mi màu đen đơn giản, thắt lưng đen ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, hai chân đeo bốt quân đội, trông gọn gàng và sạch sẽ đúng như phong cách làm màu thường thấy của anh.
Anh và Tống Từ có ngoại hình giống hệt nhau, nhưng Thời Kim Lam chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt hai người ngay.
Đúng như suy đoán của cô, Tống Dư Ngộ chính là Tống Từ của thế giới song song. Mà bây giờ nếu anh đã xuất hiện ở đây thì đương nhiên là do anh đã phát hiện ra điều gì đó.
Thời Kim Lam tức giận trợn mắt, “Mắc gì tự dưng thò tay vê phía mình? Suýt nữa mình bị cậu hù chết đấy.” Việc bị tên áo đen tập kích tối qua để để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô. May mà cô kịp thời phản ứng, chưa sử dụng vật phẩm, nếu không thì phí hết tiền vào người Tống Dư Ngộ rồi.
Tống Dư Ngộ không rảnh buôn chuyện với cô. Anh vừa quan sát tình hình ngoài đường phố, vừa kéo cô vào góc tối, sau đó hạ thấp giọng: “Sao cậu lại ở đây?”
Thời Kim Lam nói ít mà ý nhiều: “Màn chơi của bọn mình lần này là hai thế giới song song giống y hệt nhau, nhưng sự xuất hiện của người chơi đã khiến một thế giới đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Đêm qua mình vô tình bước vào đây, nên hôm nay mới thử có thể quay lại không, ai ngờ thành công thật.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T YT-
Sắc mặt Tống Dư Ngộ trông không có vẻ ngạc nhiên chút nào, “Chuyện này mình biết rồi. Đêm qua mình cũng đã tới thế giới của cậu, đang định đi tìm cậu thì đột nhiên bị một tên áo đen tập kích. Khả năng chiến đấu của kẻ này rất mạnh, suýt nữa là mình toi đời rồi.” Thời Kim Lam tròn mắt, “Đêm qua mình cũng gặp một tên áo đen, khả năng chiến đấu của kẻ này chẳng kém gì mình.”
Hai người liếc nhìn nhau.
Thời Kim Lam dò hỏi: “Mới nãy mình nghe hai NPC kia nói ở thế giới này cũng có án mạng, là ai đã chết vậy?” “Là một chàng trai hai mươi ba tuổi tên là Tôn Dương, cậu có biết anh ta không?” Tống Dư Ngộ lập tức trả lời. Thời Kim Lam càng kinh ngạc hơn.
Nạn nhân ở hai thế giới không giống nhau? Ngay cả giới tính cũng khác biệt ư? Từ lời nói vừa rồi và biểu cảm hiện tại của cô, Tống Dư Ngộ hiểu ngay là hai thế giới có điểm khác biệt. Anh vội vàng nói: “Anh ta độc thân, cũng không có bất cứ mối quan hệ mập mờ nào. Hoàn cảnh gia đình của anh ta khá tốt, bố mẹ mở cửa hàng bán tơ lụa, chú làm ở Cục cảnh sát. Tính tình anh ta khá vô tư, rất thích buôn chuyện về người khác...”
“Khoan đãi Cậu mới bảo chú anh ta làm ở Cục cảnh sát hả?” Thời Kim Lam nghe được thông tin quan trọng thì vô thức nhớ tới chàng trai hóng hớt ở hiện trường vụ án vào sáng ngày hôm qua.
“Sao vậy?” Tống Dư Ngộ hỏi lại.
Thời Kim Lam trả lời: “Hình như mình từng gặp anh ta một lần rồi, nhưng không chắc lắm có phải anh ta thật không, để khi nào về mình sẽ xác nhận lại.”
“À phải rồi, anh ta chết như thế nào?” Tống Dư Ngộ nói tiếp: “Bị hung thủ chém chết bằng dao phay, nhưng vẫn chưa tìm thấy hung khí.”
Ngay cả cách chết cũng khác biệt. Nhưng điều này lại khớp với chi tiết câm dao phay của tên áo đen đã tập kích Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam không nói nhiều lời, bắt đầu nêu ra thông tin của mình: “Ở thế giới của mình có hai người đã chết, án mạng xảy ra vào tối hôm kia và tối hôm qua, thời gian hung thủ ra tay là vào khoảng 1 giờ cho tới 4 giờ sáng, nạn nhân là hai nữ sinh. Bọn họ bị treo trên cây, cổ tay và cổ chân bị cắt đứt, chưa rõ hung khí là gì, nhưng vì vết chém lộ cả xương nên có vẻ hung khí rất sắc bén.” “À khoan đã, tên áo đen mà cậu gặp có cầm vũ khí gì trong tay không?” Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Thời Kim Lam, cô đột nhiên hỏi.
“Có một cây kiếm dài.” Tống Dư Ngộ trả lời. Đôi con ngươi của Thời Kim Lam mở to, “Còn kẻ mình gặp lại cầm dao phay.”
Hai người lại rơi vào im lặng.
Nếu đây là hai thế giới giống y hệt nhau thì đáng lý ra tên áo đen phải là cùng một người mới đúng. Vậy vì sao lại xuất hiện tình huống vũ khí của bọn họ khác nhau? Chẳng lẽ việc người chơi xuất hiện đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới diễn biến và NPC của màn chơi, dẫn đến việc động cơ giết người và vũ khí giết người của tên hung thủ ở thế giới bình thường và thế giới song song khác nhau?
Không thể nào, sự xuất hiện của người chơi quá ngắn ngủi, vốn không đủ để ảnh hưởng tới loại vũ khí được tên sát nhân lựa chọn.
“Có đến hai hung thủ!” Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ đồng thanh. Đây là suy đoán có khả năng chính xác nhất hiện tại.
Cô và anh mỗi người một câu, chỉ mất khoảng mười phút là trao đổi thông tin xong.
Thời gian này đã vượt qua thời gian mà Thời Kim Lam ở trong thế giới song song đêm qua.
Cô đưa mắt liếc nhìn gốc cây cổ thụ được dùng để treo thi thể ở ngoài đường phố, thấy dưới mặt đất không có vết máu, điều này chứng tỏ cô vẫn còn ở thế giới song song.
Chẳng lẽ chỉ cần cô tiếp xúc với người ở thế giới song song thì sẽ ở mãi trong thế giới song song ư?
Thời Kim Lam còn chưa kịp phát biểu suy đoán của mình thì bỗng nhiên có tiếng hét thảm thiết phát ra từ nơi xa.
Là giọng nói của Thẩm Laml Chết rồi! Chẳng lẽ là cô ta đã gặp tên sát nhân ác ma đêm qua?
Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ lập tức lao về phía phát ra tiếng động, nhưng khi chạy tới đầu hẻm thì trùng hợp bắt gặp Thẩm Lam dính máu khắp người vừa lăn vừa bò ra khỏi hẻm.
Mà kẻ đang đuổi theo ngay sau cô ta chính là tên áo đen cầm kiếm dài.
Kẻ này trốn trong góc tối, cả người gân như hòa làm một với bóng đêm. Trên tay kẻ này cầm một thanh kiếm dài, lưỡi kiếm dính máu lóe lên tia sáng lạnh lẽo, máu nhỏ từng giọt tí tách xuống mặt đất.
Kẻ này là đàn ông!
Thời Kim Lam nhận ra giới tính của tên áo đen nhờ chiếc thắt lưng trên hông kẻ này. Vóc dáng tên áo đen rất cao, gần như ngang bằng Tống Dư Ngộ. Anh ta câm kiếm dài bước ra khỏi góc tối, cả người tỏa ra khí thế kinh dị, u ám, đặc biệt là chiếc áo choàng đen và mặt nạ ma quái gân như khảm vào mặt anh ta. Khi phát hiện hai người các cô, anh ta nhoẻn miệng nở nụ cười khiêu khích đẫm máu.
Thời Kim Lam bị khích tướng nên lập tức xông về phía tên áo đen, nhưng anh ta đã nhanh chóng vác kiếm dài chạy vào hẻm nhỏ và biến mất ở chỗ rẽ.
Ngay khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên đầu óc Thời Kim Lam thông suốt, cô lập tức hiểu ra hơn phân nửa vấn đề mà mình thắc mắc.
Cô ngoảnh đầu nhìn Tống Dư Ngộ đứng bên ngoài con hẻm và Thẩm Lam bị chém vào bả vai ngã lăn ra đất, sau đó bước vào con hẻm nơi tên áo đen biến mất. Lúc cô quay trở ra, hai người đứng bên ngoài con hẻm quả nhiên đã biến mất, và ở gốc cây cổ thụ cách đó không xa có hai viên cảnh sát đang ngáp dài, ngáp ngắn. Đây là cảnh sát trực ban được Cục cảnh sát sắp xếp để tránh xảy ra vụ án mạng thứ ba.
Thời Kim Lam không rời đi mà lại bước vào con hẻm nhỏ.
Chẳng mấy chốc đã gần 1 giờ sáng.
Có tiếng bước chân truyền ra từ hẻm nhỏ. Thời Kim Lam đứng trong hẻm, đợi âm thanh kia tới gân mình.
Tống Từ mặc quân phục, lúc này anh ta đã cởi chiếc áo khoác quân đội rườm rà ra, hai chân thẳng tắp đeo bốt quân đội. Đưa mắt lên trên là thấy vòng eo săn chắc, lông ngực cường tráng và gương mặt tuấn tú.
Khi nhìn thấy Thời Kim Lam, anh ta khá sửng sốt, “Sao cô lại ở đây? Không phải chúng ta đã thống nhất là đợi tôi gõ cửa rồi cô mới hành động hả?” Thời Kim Lam không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngài mới đi ra từ đâu vậy?”
Tống Từ lại càng ngạc nhiên hơn, “Từ dinh thự nhà họ Tống."
“Nãy giờ em vẫn luôn dạo quanh con phố này, nhưng sao không thấy ngài đâu? Chẳng lẽ ngài đi bằng đường nhỏ?” Thời Kim Lam hỏi tiếp.
Tống Từ nhíu mày, trông anh ta có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng anh ta vẫn trả lời câu hỏi của cô: “Không thể để hung thủ phát hiện chuyện đêm nay được, vì vậy đương nhiên tôi sẽ hành động bí ẩn một chút.”
Thời Kim Lam nhướn mày, “Thiếu soái Tống, sao đêm nay ngài ngoan thế nhỉ? Em hỏi cái gì thì ngài đáp cái đó."
Kể từ khi màn chơi bắt đầu, Tống Từ vẫn luôn duy trì hình tượng bê trên, trịch thượng. Anh ta không nói nhiều lời, nhưng luôn khiến người khác cảm thấy xa vời, khó VỚI.
Theo như hình tượng nhân vật của anh ta thì đáng lẽ anh ta không nên trả lời thành thật hai câu hỏi liên tiếp của Thời Kim Lam mới phải.
“Ngài OOC* rồi, thiếu soái.” Thời Kim Lam nhận xét. *OOC là viết tắt của “Out of character” (tạm dịch “vượt ngoài tính cách), đây là khái niệm xuất hiện trong các fanfiction để chỉ việc người viết fanfiction xây dựng tính cách, hành động nhân vật khác với những gì được tác giả gốc xây dựng. Ở đây để nói việc Tống Từ đã cư xử sai thiết lập nhân vật vì quá thành thật trả lời mọi câu hỏi của Thời Kim Lam, trong khi đáng lẽ anh ta phải tỏ thái độ cao ngạo “liên quan đếch gì tới cô”.
Không thể phủ nhận rằng kể từ lúc bước vào màn chơi này, tính cách của Tống Từ chính là tính cách mà Tống Dư Ngộ thể hiện với người lạ, cách đối nhân xử thế của cả hai gân như giống hệt nhau khiến Thời Kim Lam ảo tưởng Tống Từ cũng là người phe mình.
Thậm chí sau khi xuất hiện nạn nhân đầu tiên, Tống Từ còn mời cô hỗ trợ bắt hung thủ.
Nếu trong lúc cô và Tống Từ đi cùng nhau mà bắt gặp kẻ gọi là hung thủ, thì việc này sẽ gia tăng ám thị tâm lý trong cô rằng Tống Từ là đồng đội của cô.
Nghĩ kỹ lại mới thấy việc này rất giống sự kiện vừa diễn ra trong thế giới song song - Tống Dư Ngộ đi một mình trong hẻm nhỏ để tìm kiếm manh mối đã đột nhiên bắt gặp Thẩm Lam lao ra từ nhà bị hung thủ tập kích. Hiển nhiên khi ấy anh sẽ cho rằng Thẩm Lam chắc chắn không liên quan tới hung thủ và coi cô ta là đối tượng cần được bảo vệ.
Một khi đã tiếp nhận ám thị tâm lý này thì cho dù là cô hay Tống Dư Ngộ thì các cô đều sẽ mắc kẹt trong màn chơi này mãi mãi. Tống Từ nhíu mày, “OOC là cái gì?”
“Vẫn còn giả vờ hả?” Thời Kim Lam bật cười châm chọc, “Chẳng phải lúc nãy anh cười ngông cuồng lắm à? Sao bây giờ sượng trân thế? Hèn gì lúc ra tay anh toàn phải đeo mặt nạ, khoác áo choàng, chắc là sợ bị nhận ra chứ gì?”
Nếu hôm qua cô không vô tình bước vào thế giới song song và hôm nay không thử quay lại lần nữa, thì sợ rằng phải còn lâu lắm cô mới có thể phát hiện màn chơi này có tồn tại hai thế giới.
Và nếu cứ vậy thì tối hôm nay cô sẽ giúp Tống Từ bắt hung thủ rồi nhìn thấy một tên áo đen cầm dao phay có chiều cao khác hẳn Tống Từ theo đúng kế hoạch của anh ta. Từ đó, cô sẽ loại trừ anh ta ra khỏi danh sách nghi phạm.
Nhưng cố tình là cô đã bước vào thế giới song song, thậm chí còn trao đổi thông tin với Tống Dư Ngộ cũng đang tìm kiếm manh mối và bắt gặp một tên áo đen khác.
Hai thế giới có hai hung thủ khác nhau đã vô tình làm kế hoạch của Tống Từ phá sản.
Thời Kim Lam thấy hơi buồn cười.
Chẳng lẽ hệ thống rác rưởi cho rằng nếu nó thiết lập số liệu của cô và Tống Dư Ngộ vào NPC thì sẽ khiến các cô mất cảnh giác với NPC chắc?
Lại nói, nét bút hỏng lớn nhất trong màn chơi này thật ra chính là Tống Từ và Thẩm Lam.
Thiết lập nhân vật của bọn họ chẳng khác gì lời nhắc nhở to đùng trước mặt các cô rằng “phía trước có bấy, xin đừng nhảy vào”.
Tống Từ nhìn thẳng vào mắt Thời Kim Lam, thu lại biểu cảm cứng nhắc trên mặt, khóe miệng chậm chạp nhếch lên thành nụ cười kinh dị, “Em nói không thích anh cười như vậy.
Thời Kim Lam bỗng chợt nổi da gà khắp người.
Tống Từ không ngừng lẩm bẩm hàng loạt từ ngữ vô nghĩa chẳng thể ghép thành câu, thái độ nhiệt tình và thành kính giống hệt một tín độ đang kêu gọi thần linh. Vào khoảnh khắc giọng nói của anh ta im bặt, trời đất lập tức quay cuồng mãnh liệt khiến đầu óc cô choáng váng.
Loẹt xoẹt! Loẹt xoẹt! Loẹt xoetl
Tiếng giày nện trên mặt đất vang lên giòn giã từ xa. Thời Kim Lam xoa bóp huyệt Thái Dương, nhìn thấy một đôi bốt quân đội đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.
Cán roi thúc ngựa nâng cằm Thời Kim Lam ép cô phải ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng. Chàng trai đội mũ quân đội, vài lọn tóc mái rủ xuống trước ánh mắt đầy khiếp sợ của cô. Anh ta hơi nghiêng đầu, môi nở nụ cười nhạt nhão, “Cô gái nhỏ, chán sống rồi à2” Thời Kim Lam: “Đậu mát” Tống Từ: “?”
xx*x*% 103 *xx**%