Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 102 - C102

C102 C102C102

CHƯƠNG 102: Cô ta và anh ta (9)

Hiển nhiên lời phản đối của Vưu Tri Vi chẳng có tác dụng qì.

Tình hình hiện tại đã sáng tỏ, việc có bắt được hung thủ hay không có liên quan tới việc bọn họ có thể vượt ải hay không.

Nhưng không ai biết ngoại hình của hung thủ trông như thế nào, động cơ giết người là gì, mục tiêu tiếp theo của kẻ này là ai, và địa điểm xuất hiện ở đâu.

Vì vậy biện pháp đơn giản mà có ích nhất hiện giờ chính là thả mồi nhử.

Thời Kim Lam đưa mắt an ủi Vưu Tri Vi, sau đó nói với Tống Từ: “Không thành vấn đề.” Có vẻ Tống Từ không hề ngạc nhiên về câu trả lời của cô, nhưng sĩ quan phụ tá đứng sau lưng anh ta thì đã trợn trừng mắt đến nơi.

Ban đầu sĩ quan phụ tá chỉ cảm thấy cô gái này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, cho nên mới dám dây vào những chuyện thế này nhiêu lần như vậy. Nhưng hiện tại khi thấy cô đồng ý hành động nguy hiểm thế này, anh ta mới hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về cô.Vi ptruyenful l.net - Chỉ 100 0 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịc h miễ n phí !

Sau khi hai bên thống nhất ý kiến, Thời Kim Lam không khách sáo nữa mà thẳng thắn hỏi rất nhiều chuyện về Điền Hinh.

Hiện tại, thi thể của cô ta vẫn còn ở Cục cảnh sát bởi vì bố mẹ cô ta vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng con gái mình đã chết. Mỗi khi có người nhắc tới việc Điền Hinh bị hại trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ vô cùng kích động. Hôm qua khi Tống Từ ghé thăm nhà họ, có một viên cảnh sát đã suýt bị bọn họ chém bị thương. Còn về nạn nhân ngày hôm nay, vì có rất nhiều thông tin cần điều tra và xác nhận nên Tống Từ không rõ tình hình cụ thể về cô ta cho lắm.

Thời Kim Lam ôm theo nỗi tâm sự nặng nê trong lòng, rời khỏi dinh thự thiếu soái cùng Vưu Tri Vi.

Sau khi hai người đến nơi có thể nói chuyện, cuối cùng Vưu Tri Vi cũng có thể giải bày những lời trong lòng: “Sao cậu có thể tùy tiện đồng ý giúp anh ta như vậy chứ?” V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

Cô ấy nói tù tì không nghỉ cứ như súng bắn liên thanh: “Nói thế nào đi nữa thì Tống Từ cũng là NPC trong trò chơi, mặc dù anh ta trông giống Tống Dư Ngộ nhưng đâu có nghĩa là anh ta đáng tin cậy." - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T-

“Hơn nữa cậu không cảm thấy anh ta là nhân vật mấu chốt trong màn chơi này hả? Có khi... Có khi anh ta chính là tên sát nhân ác ma đó chưa biết chừng. Cậu mà đồng ý với anh ta là tự dâng mình vào miệng cọp rồi.” Vưu Tri Vi đặt ra giả thiết.

Thời Kim Lam suy nghĩ một lúc, sau đó giương mắt lên nói: “Cậu nói sao?”

Vưu Tri Vi hơi sửng sốt khi nghe cô hỏi, nhưng vẫn lặp lại: “Có khi anh ta chính là tên sát nhân ác ma đó chưa biết chừng.”

Phải, mỗi một NPC trong màn chơi đều có khả năng là sát nhân ác ma, kể cả Tống Từ cũng vậy.

Thời Kim Lam híp mắt, “Vậy thì càng tốt. Nếu anh ta yêu cầu hợp tác để tìm cơ hội ra tay với mình, vậy chẳng phải đang tự đưa cơ hội vượt ải tới cửa cho mình đấy sao?”

Vưu Tri Vi thấy dáng vẻ nóng lòng của cô thì chỉ biết vỗ trán, “Nhưng không phải lúc trước cậu bảo cậu không có cách đánh thắng tên áo đen kia à?”

Vưu Tri Vi biết rất rõ khả năng chiến đấu của Thời Kim Lam mạnh mẽ cỡ nào, ấy vậy mà đến cô còn không đấu lại tên áo đen kia nổi.

Lỡ đâu lần này Tống Từ định đặt bẫy cô thật thì chưa nói trước được kẻ nào mới tự dâng tới cửa cho kẻ kia. Thời Kim Lam lắc đầu, “Chuyện tối qua xảy ra đột ngột quá, khi ấy mình chưa chuẩn bị và không có vũ khí trong tay, cho nên mới rơi vào thế khó như vậy."

Trước đây cô luôn tự tin vê khả năng của mình cho nên ít khi chuẩn bị nhiều vật phẩm trong người, nhưng vụ việc lần này đã là hồi chuông cảnh tỉnh cô.

Khoảng 8 giờ tối, Vưu Tri Vi giật giật khóe miệng nhìn Thời Kim Lam chuẩn bị vũ trang đầy đủ. Chân cô đeo một đôi giày vật phẩm giúp tăng tốc độ gấp đôi trong vòng ba phút, trên tay là vật phẩm găng tay trong suốt có tác dụng phát huy 100% sức mạnh và có thể sử dụng kèm kỹ năng cá nhân, bên eo là vật phẩm thắt lưng có khả năng cảm ứng giới tính của những người xung quanh trong giới hạn đường kính 10 mét...

Hơn mấy chục nghìn điểm tích lũy bay khỏi tài khoản của Thời Kim Lam, nhưng cô chẳng những không đau lòng mà còn tặc lưỡi cảm thán: “Vật phẩm trong cửa hàng ác mộng đúng là kiểu gì cũng có.”

Đúng vậy, Thời Kim Lam định sẽ lặp lại hành động ngày hôm qua vào cùng một khung giờ để thử xem mình có thể tìm ra quy luật giao thông giữa hai thế giới song song hay không.

Cô và Tống Từ đã hẹn nhau vào lúc 1 giờ sáng. Lúc tới, anh ta sẽ gõ cửa sau ba lần để ra hiệu mình đã đến. Thời Kim Lam nhận được ám hiệu sẽ ra khỏi nhà từ cửa trước và đi loanh quanh trong con hẻm nhỏ.

Còn hiện giờ, Thời Kim Lam đang đi ra ngoài bằng đường cửa sổ.

Cô không thể chắc chắn lối vào thế giới song song nằm ở địa điểm cụ thể nào, vì vậy chỉ đành ra ngoài từ cửa sau, men theo con đường tới trước nhà Điền Hinh, đứng đợi trước cửa nhà cô ta một lúc rồi quay về nhà mình giống hệt ngày hôm qua.

Ngày hôm qua trời không mưa nên con hẻm nhỏ không đọng nước. Thời Kim Lam ởi ngang nơi mình đã gặp mèo hoang vào ngày hôm qua nhưng lại không tìm thấy chú mèo đâu. Thời gian có hạn nên cô không thể đi tìm chú mèo, vì vậy bèn đặt thức ăn cho mèo mà mình đã chuẩn bị từ trước xuống.

Một cơn gió rét căm thổi tới, làm cô vội quấn chặt quần áo trên người rôi bước nhanh vào nhà. Nhưng khi cô định mở cửa bước vào, cô bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện vang ra từ bên trong.

“Có phải hôm nay em lại đến dinh thự nhà họ Tống nữa không?” Một giọng nữ ngập tràn tức giận vang lên, nghe giống hệt giọng của nhân vật Thẩm Vi do Vưu Tri Vi sắm vai.

Thời Kim Lam đang định mở cửa thoáng khựng lại, cô dựa người vào cửa để nghe kỹ tiếng động bên trong. “Chị à~ Em chỉ ra ngoài đi mua chút đồ thôi mà” Lần này là một giọng nữ nghe giống hệt giọng của Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam lập tức hiểu ra mình đã đến thế giới song song. Cô nín thở, tiếp tục lắng nghe cuộc đối thoại.

“Em tự nghe thử lời mình xem có đáng tin không? Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, thiếu soái Tống không phải người mà chúng ta có thể mơ tưởng đâu, sao em không chịu nghe cơ chứt” Thẩm Vi tỏ thái độ nghiêm khắc. Thẩm Lam vô cùng uất ức, “Nhưng lần trước ngài ấy đã đỡ em, còn tự đưa em đến bệnh viện. Nếu ngài ấy không thích em thì cần gì tự đưa em đi? Ngài ấy có nhiều cấp dưới như thế, cứ cử đại một người đưa em đi là được mà.'

Nghe đến đây, nét mặt Thời Kim Lam thoáng sửng sốt. Cô vô thức nhớ ra phần cốt truyện mà mình đã nhận được khi vừa bước vào màn chơi. Trong cốt truyện viết Thẩm Lam là người trong đầu chỉ có yêu đương, cô ta rơi vào lưới tình với Tống Từ ngay cái nhìn đầu tiên nên chủ động tới nhà ăn vạ rất nhiều lần, tuy nhiên Tống Từ luôn không đáp lại.

Lúc đó cô còn châm chọc có phải hệ thống muốn bắt cô sắm vai Thẩm Lam dính bùa yêu và đi tán tỉnh Tống Từ hay không. Nhưng sau đó có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô quên mất hình tượng ban đầu của Thẩm Lam.

Tuy nhiên Thẩm Lam trong thế giới song song vẫn là NPC Thẩm Lam, vì vậy cô ta vẫn giữ nguyên hình tượng chỉ biết yêu đương của mình. Chỉ là người thương thiếu soái Tống của cô ta đã chẳng còn là Tống Từ, mà biến thành Tống Dư Noộ.

“Tiểu Lam, em điên rồi đấy à? Cho dù ngài ấy đưa em đi bệnh viện thì sao chứ? Lúc ấy ngài ấy cưỡi ngựa trên phố suýt tông trúng em, đưa em đi là đúng rồi còn gì? Hơn nữa nếu ngài ấy thích em thật thì đâu thể im ắng nhiều ngày như vậy? Ngược lại phải chủ động đi tìm em rồi chứ?”

Giọng điệu của Thẩm Vi ngập tràn sự khó tin, cô ta chẳng thể tin nổi em gái mình sẽ trở thành một đứa mê muội, ảo tưởng thiếu soái Tống trên cao vời vợi thích mình. “Sao chị lại bảo em điên? Chị à! Chị có còn là chị của em không vậy? Sao lại nói em như thế? Có nhiều người cũng thích thiếu soái Tống đấy thôi, ví dụ như con nhỏ Điền Hinh kia kìa. Nó còn gửi thư tình cho thiếu soái Tống đấy, trong khi em chưa làm gì hết, chỉ đứng nhìn ngài ấy từ xa mà thôi.

Hơn nữa chiều hôm qua ngài ấy còn đến đây để trả chiếc khăn tay em để quên ở bệnh viện, vậy mà chị bảo là im ắng không làm gì hả?” Thẩm Lam cố gắng nói lý, tính toán chỉ li số lần ít ỏi mà mình được gặp thiếu soái Tống trong mấy ngày nay.

Thời Kim Lam nghe mà chỉ biết chống tay lên trán. Có dùng đầu gối để nghĩ thì cô cũng biết lý do Tống Dư Ngộ tới trả khăn tay, khả năng cao là để tiếp xúc với Thẩm Lam, xem thử cô ta có manh mối vê màn chơi hay không. Nhưng có lẽ anh không rõ hình tượng nhân vật của Thẩm Lam là yêu thiếu soái Tống từ cái nhìn đầu tiên, cho nên mới gây ra hiểu lầm như vậy. Tiếng khóc nức nở của Thẩm Lam vang ra từ trong nhà. Thẩm Vi không biết phải làm gì, cơn giận cứ sôi sùng sục trong lòng mà em gái lại khóc bù lu bù loa, khiến cô ta đành gác bài ca than vãn lại và an ủi em gái mình. Thẩm Lam khóc tới khó thở, chẳng thèm nghe chị gái an ủi mà chẳng thẳng ra bên ngoài. Thời Kim Lam vội vàng núp vào con hẻm bên cạnh.

Thẩm Vi vừa đuổi theo vừa gọi lớn: “Em đi đâu đấy? Tối qua mới có người chết trên phố! Em đừng chạy lung tung!”

Nhưng Thẩm Lam đâu coi lời Thẩm Vi ra gì, vẫn cứ mặc kệ mà chạy ra ngoài.

Mí mắt Thời Kim Lam giật giật, cô không thể chấp nhận được có một người trông giống hệt mình hành động ngu xuẩn như vậy. Cô nhớ vừa rồi Thẩm Vi nói có người đã chết trên phố, nghe giọng điệu của cô ta thì có vẻ vụ án ở hai thế giới đều là án giết người giống nhau.

Cô muốn biết nạn nhân là ai, nhưng vì không thể hỏi hai người này nên chỉ đành nhanh chóng xuất phát tới dinh thự nhà họ Tống.

Nhưng cô chỉ mới di chuyển thì một suy nghĩ khác đã khiến cô phải dừng bước, sau đó cô đổi hướng đuổi theo hai chị em vừa lần lượt chạy đi.

Cả hai thế giới đều tôn tại sát nhân ác ma. Thẩm Lam ngờ nghệch bỏ ra ngoài, Thẩm Vi lại đuổi theo cô ta, lỡ như cả hai cùng bị tên sát nhân để ý và xử lý thì không biết liệu cô và Vưu Tri Vi ở thế giới bình thường có bị ảnh hưởng hay không.

Thẩm Lam chạy thẳng ra con hẻm nhỏ, Thẩm Vi thở dốc đuổi theo, Thời Kim Lam lặng lẽ chạy sau cùng. Khi chạy ngang cây cổ thụ treo thi thể, Thời Kim Lam cố tình nhìn nhiêu thêm vài lân nhưng lạ là không thấy vết máu dưới tán cây hay dấu vết trên thân cây.

Chẳng lẽ nạn nhân ở thế giới song song không bị treo lên gốc cây này và cắt cổ tay, cổ chân ư?

Trong đầu Thời Kim Lam bỗng hiện ra hình ảnh tên áo choàng đen mỉm cười giả tạo, chém dao phay về phía cô.

Nếu cô chỉ là một người bình thường tay trói gà không chặt thì đòn chém của tên áo đen khi ấy đã chém trúng cổ cô rồi. Với sức lực của kẻ đó, khả năng cao là sẽ chém đứt cả xương cổ cô.

Nghĩ đến đây, Thời Kim Lam không khỏi nhíu mày.

Nếu là vậy thì vì sao hai nạn nhân ở thế giới bình thường lại chết vì bị treo lên cây cho tới khi cạn máu? Chẳng lẽ tên áo đen mà cô đã gặp không phải hung thủ giết người?

Người sát hại các nữ sinh và người tấn công cô là hai kẻ khác nhau ư?

Nhưng nếu là thế thì vì sao tên áo đen kia lại theo dõi cô?

Đầu óc Thời Kim Lam lại rối như tơ vò. Có rất nhiều vấn đề cô cần đáp án, nhưng dường như vận mệnh đã nhúng tay vào làm rối tung tất cả, khiến những manh mối mà cô phát hiện không thể xâu chuỗi thành một câu chuyện liên mạch.

Cô vừa điểm lại những điểm khác biệt giữa hai thế giới, vừa rẽ vào con hẻm bên đường.

Và rồi bất thình lình có một bàn tay đột nhiên thò ra và xông thẳng về phía mặt côi *** 102 ***
Bình Luận (0)
Comment