€ 101
€ 101€ 101
CHƯƠNG 101: Cô ta và anh ta (8)
Thời Kim Lam cảm thấy Tống Từ cố ý nhưng cô không có bằng chứng.
Trong lòng cô bỗng nảy sinh dự cảm không lành, dù vậy cuối cùng cô vẫn chỉ đành căng da đầu bước về phía Tống Từ trước ánh mắt đánh giá và kinh ngạc của tất cả mọi người xung quanh.
Vưu Tri Vi im lặng đứng lẫn trong đám đông, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân xuống thấp nhất có thể để tránh khỏi kết cục cả hai cùng bị một lưới tóm gọn.
Thật ra cô ấy cũng rất thắc mắc vì sao Tống Từ lại gọi Thời Kim Lam qua vào lúc này. Chẳng lẽ trong lúc cô ấy không hay biết, Thời Kim Lam đã móc nối quan hệ với vị thiếu soái này được rồi ư? Quấng đường chỉ dài ngắn ngủi 10 mét, nhưng Thời Kim Lam lại mất mười mấy giây mới lết tới nơi. Cô không quá chắc mục đích của Tống Từ khi gọi cô đến lúc này là gì, bởi dù sao trong vài lần gặp gỡ trước đó, anh ta luôn tỏ thái độ “cô cứ ngoan ngoãn diễn tròn vai dân thường của mình đi, đừng dây vào mấy chuyện nguy hiểm này”.
Tống Từ không đợi cô mà đã bắt đầu quan sát nạn nhân mới trong vụ án lần này.
Cả người nạn nhân chảy đầy máu khô, gương mặt tái nhợt một cách bất thường. Cần cổ của nạn nhân bị một sợi dây thừng thô to siết chặt và treo lên cây, thành ra để lại một vết lằn rất sâu.
Nạn nhân ngày hôm qua cũng đã bị treo ở đây theo cách tương tự, từ trạng thái tử vong giống hệt nhau cho tới quần áo trên người đều là đồng phục học sinh.
Thời Kim Lam căng thẳng đi tới bên cạnh Tống Từ, nhưng anh ta chỉ nhìn thoáng qua cô rồi im lặng.
Vì khoảng cách hiện giờ đủ gân nên Thời Kim Lam đã có thể quan sát rõ ràng tình trạng của nạn nhân. Cô thấy Tống Từ chưa nói muốn cô làm gì nên tìm một chỗ phù hợp để quan sát triệu chứng bên ngoài của nạn nhân. Ngoại trừ cổ tay và cổ chân bị cắt đứt thì hầu như không còn bất cứ vết thương ngoài nào.
Nếu cái tên có gương mặt ma quái đêm qua đúng là hung thủ thì quả thật một nữ sinh bình thường thế này sẽ chẳng thể giãy dụa gì.
Thời Kim Lam quay đầu, liếc mắt nhìn đám đông bị chặn bên ngoài, cố gắng tìm tòi manh mối từ những gương mặt xa lạ. Tuy nhiên, đáng tiếc là nét mặt của mọi người đều rất bình thường, bọn họ hoặc là đang xì xào khe khẽ, hoặc là bày ra biểu cảm không đành lòng.
Thời Kim Lam tự nhiên dựa vào gần Tống Từ, đầu không ngoảnh lại nhưng tay đã túm lấy tay áo anh ta, “Đã xác định thân phận của nạn nhân chưa?”
Tống Từ dời mắt xuống, nhìn chằm chằm ngón trỏ và ngón cái đang nắm lấy tay áo mình của cô.
Ánh mắt của anh ta vô cùng rõ ràng, nhưng Thời Kim Lam đang không chú ý anh ta nên không phát hiện hai ngón tay mình đã sắp bị cái nhìn chăm chú của anh ta đục thành lỗ.
Nhưng có vẻ là vì Tống Từ im lặng quá lâu nên Thời Kim Lam thấy lạ, cô vừa quay đầu định hỏi vì sao anh ta không trả lời thì đã thấy anh ta nhìn mình bằng ánh mắt lạ lãm. Thời Kim Lam không biết phải miêu tả ánh mắt ấy như thế nào, nói chung là vô cùng kỳ quái.
Cô bất giác thu tay lại, ho nhẹ một tiếng rồi lặp lại câu hỏi mới nãy của mình: “Đã xác định thân phận của nạn nhân chưa?”
Dường như lúc bấy giờ Tống Từ mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, anh ta khôi phục hình tượng lạnh lùng trước đó, “Vừa phát hiện thi thể là tôi tới đây ngay, sao có thể xác định thân phận nạn nhân nhanh vậy được?”
Thời Kim Lam nghĩ lại thì thấy cũng đúng, từ lúc cô và Vưu Tri Vi nghe thấy tiếng hét nên chạy tới đây cho tới bây giờ cũng chỉ mới hai mươi phút mà thôi.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng khóc than vang lên, một người phụ nữ trung niên tâm 40 tuổi xông ra từ đám đông. Bà ta đeo tạp dề dơ bẩn trên eo, mái tóc được cột lộn xôn, trên người còn dính nước và bùn đất trông cứ như bị ngã trên đường.
Người phụ nữ trung niên vừa xông ra từ đám đông là lao về phía cô gái bị treo cổ trên cây ngay, may mà sĩ quan phụ tá đã nhanh tay cản được bà ta.
Bà ta hết đấm lại đá, giấy dụa điên cuồng, làm sĩ quan phụ tá suýt nữa đã buông tay. May nhờ có hai binh lính bên cạnh thấy thế nên bước tới hỗ trợ, thành ra mới miễn cưỡng khống chế được người phụ nữ đang lên cơn điên.
Bà ta gào khóc không ngừng, miệng còn kêu rên tên ở nhà của con gái mình. Trong đám đông có người không nỡ nhìn cảnh này nên quay đầu đi, cũng có người khẽ thì thào: “Đó chẳng phải chị Trương bán đậu hũ đấy à? Người chết là con gái chị ấy hả?”
“Chị Trương cô đơn lẻ bóng nhiều năm, mãi mới có một mụn con gái, cực khổ nuôi con lớn thế kia thì lại có chuyện này...Ây! Đang yên đang lành mà chẳng biết cái đứa khốn nạn nào lại đi giết con gái nhà người ta!”
Thời Kim Lam nghe thấy tiếng thì thâm bàn tán xung quanh, cô không bỏ qua bất cứ thông tin nào có khả năng trở thành manh mối. Tuy nhiên phần lớn lời nghị luận đều là sự đồng cảm và thổn thức vê cuộc sống nương tựa vào nhau đầy vất vả của một mẹ một con nhà nạn nhân. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -z
Sau khi nghe hết tất cả, Thời Kim Lam đã hiểu được đại khái vài chuyện.
Nạn nhân mất bố từ nhỏ, mẹ cô ta hành nghề bán đậu hũ để nuôi nấng và cho con đi học. Từ nhỏ, cô ta đã là người cân mẫn, tính cách hướng ngoại, hoạt bát nên quan hệ với bạn bè đều rất tốt.
Nhưng có một điều khiến Thời Kim Lam khá để ý đó là có người nói cô gái này đã từng đi chơi ngoài ngoại ô cùng nạn nhân hôm qua là Điền Hinh. Lúc ấy có khoảng hai mươi, ba mươi người cả nam lẫn nữ cùng đi du lịch ngoại ô.
Việc cùng nhau ra ngoại ô du lịch mà lại không ai phát hiện có người mất tích vốn đã rất kỳ lạ. Mọi người cùng đi chơi, tất nhiên là sẽ kết bạn đi cùng người quen, nếu có một người biến mất thì đâu thể không ai phát hiện. Trừ phi khi ấy đã có chuyện gì đó xảy ra, ví dụ như trong lúc đi chơi, Điền Hinh đã xảy ra mâu thuẫn với bạn đi cùng nên tự bỏ đi, những người khác mới không để ý cô ta biến mất. Hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân nào đó mà nhiều người như vậy đều cùng cố ý giấu giếm việc Điền Hinh mất tích.
Thời Kim Lam suy nghĩ một hồi, sau cùng quyết định đi tới trước mặt người phụ nữ đang giấy dụa ôm mặt khóc rống và dò hỏi: “Dạ thím ơi, lúc trước con gái thím có ra ngoại ô đi chơi ạ? Cô ấy có từng nói gì với thím không?” Nhưng giờ phút này, người phụ nữ trung niên đâu còn nghe lọt tai lời hỏi thăm của người khác. Bà ta gào khóc đến mất kiểm soát, hai chân mềm nhũn khụy xuống đất. Thời Kim Lam mím môi.
Tống Từ nói: “Cô ta đúng là người đầu tiên ra ngoại ô du lịch thật. Cô cảm thấy chuyện này có liên quan tới nguyên nhân cái chết của cô ta à?”
Thời Kim Lam lắc đầu.
Cô đã từng gặp tên mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ ma quái, cũng đã từng trở thành mục tiêu tấn công của kẻ này. Tuy nhiên Thẩm Lam chưa từng ra ngoại ô bao giờ. Điều này chứng tỏ động cơ giết người của tên áo đen không phải nạn nhân đã từng đi du lịch ngoại ô hay chưa. Cô nhớ lại trang phục trên người hai nạn nhân trước đó, lại liên tưởng tới trang phục hiện tại của mình, cảm thấy thân phận học sinh và con gái càng có khả năng là nguyên nhân hung thủ ra tay hơn.
Thời Kim Lam vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thím ơi, chẳng lẽ thím không muốn tìm ra hung thủ đã sát hại con gái mình ư?”
Có lẽ lời cô nói đã kích thích người phụ nữ trung niên, khiến bà ta cuối cùng cũng ngẩng đầu. Bà ta siết chặt hai tay Thời Kim Lam cứ như bắt lấy chiếc phao cứu mạng, “Cô có thể tìm ra hung thủ hại chết Nha Nha ư?” Thời Kim Lam gật đầu.
Cô nhất định sẽ vượt qua màn chơi này, vì vậy việc vạch trân thân phận của tên áo đen chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tống Từ thoáng nhìn cô. Người phụ nữ trung niên gào khóc: “Cô muốn biết chuyện gì?”
Hiển nhiên nơi này không phải chỗ phù hợp để nói chuyện, vì vậy Thời Kim Lam nhìn sang Tống Từ bên cạnh, “Thiếu soái, ngài có thể tìm một nơi để chúng tôi nói chuyện không?”
Cô sai khiến người khác mà giọng điệu nhẹ nhõm lắm. Tống Từ quay đầu nhìn sĩ quan phụ tá.
Khóe miệng sĩ quan phụ tá giật giật.
Một tiếng đông hồ sau, trong dinh thự nhà họ Tống tráng lệ, Thời Kim Lam nhấp một ngụm trà nóng hổi rồi tổng kết: “Vậy là giữa cô gái này và Điền Hinh đã xảy ra tranh cãi, dẫn đến Điền Hinh bỏ đi một mình, mà khi ấy cô ta đang giận dữ nên cũng không để ý, sau đó mới biết Điền Hinh mất tích, nhưng vì quá sợ hãi nên cô ta không dám khai ra việc bọn họ đã cãi nhau.” Ai mà ngờ hôm qua Điền Hinh đã chết, thi thể còn bị trưng bày trước bàn dân thiên hạ một cách đáng sợ như vậy. Vì cô ta sợ hãi nên đêm qua mẹ phải ngủ cùng, nhưng tới sáng thì mẹ cô ta lại phát hiện con gái mình biến mất.
Người phụ nữ sốt ruột ra ngoài tìm con thì nghe nói bên này phát hiện một cái xác, trong lòng bà ta nảy sinh dự cảm không lành. Khi bà ta chạy tới đây thì thấy quả nhiên con gái mình đã gặp chuyện.
Vưu Tri Vi ngôi ngoan như chim cút bên cạnh cô. Sau khi nghe cô nói xong thì cô ấy mới lí nhí: “Cô ta tự rời khỏi nhà hả?”
Không ai biết câu trả lời, nhưng có lẽ tên áo đen không thể lẻn vào nhà cô ta và đem cô ta đi mà không ai hay biết được.
Thời Kim Lam lắc đầu, lại nhìn sang phía Tống Từ đang bình thản uống trà, “Vậy còn thiếu soái, hôm nay ngài gọi em ra là vì chuyện gì?”
Cô không nghĩ Tống Từ gọi mình ra là do anh ta nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và chàng trai kia, chắc chắn anh ta có mục đích khác.
Tống Từ đang uống trà thoáng khựng lại, anh ta nhìn cô rồi nhìn Vưu Tri Vi, sau đó đặt tách trà xuống: “Từ chuyện hôm qua và hôm nay thì chắc các cô cũng có thể đoán được, rằng hung thủ sẽ không chỉ giết hai người rồi thôi, nhất định kẻ này sẽ còn ra tay với những người khác nữa.”
Đây là chuyện vô cùng hiển nhiên. Sau hôm nay, người dân trong thành phố sẽ không còn dám bàn tán xôn xao vê vụ án như ngày hôm qua nữa, và chắc chắn cũng sẽ càng thêm hoảng sợ.
Tống Từ thấy hai người các cô gật đầu thì nói thêm: “Hơn nữa giữa hai nạn nhân còn có một cộng đồng riêng biệt.” Thời Kim Lam nhanh nhạy đoán được suy nghĩ của anh ta, cô nhướn mày nói: “Đừng nói là ngài muốn em làm con mồi nhé?”
Tống Từ không hề ngạc nhiên vì bị cô đoán được mục đích, cũng chẳng hổ thẹn khi bắt ép một người bình thường đi làm con mồi cho kẻ sát nhân tàn nhẫn, lại còn nói: “Tôi cảm thấy chắc là cô sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ việc này.”
Từ việc cô trèo tường vào sáng ngày hôm qua, hay việc anh ta bắt gặp cô trước cửa nhà nạn nhân vào chiều hôm qua, cho tới việc cô chạy tới hiện trường vụ án vào sáng sớm hôm nay, tất cả đều là minh chứng cho lời anh ta nói.
Thời Kim Lam xoa mũi, đưa mắt nhìn lung tung, chẳng dám nhìn thẳng, “Ngài muốn em giúp kiểu gì?”
Cô còn đang sâu vì mình không đánh thắng tên áo đen kia, nay có Tống Từ hỗ trợ thì đương nhiên mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Món hời tự dâng tới cửa, Thời Kim Lam không đồng ý mới là lạ.
Sĩ quan phụ tá đứng sau lưng Tống Từ ngạc nhiên tròn mắt.
Anh ta thâm nghĩ con nhóc này thật to gan khi dám đồng ý, chẳng lẽ cô không sợ bị sẽ tên sát nhân ác ma treo cổ lên cây ư?
Tống Từ trầm ngâm một hồi rồi nói: “Hiện tại chỉ mới có hai nạn nhân nên chúng ta chưa thể xác định tân suất giết người của hung thủ. Nhưng từ hai vụ án này, ta đã có thể xác định thời gian giết người của kẻ này là từ giờ Sửu cho tới giờ Dần. Tôi cần cô ra khỏi nhà một mình vào buổi sáng ngày mai.”
“Vậy còn các ngài?” Thời Kim Lam hỏi lại. Tống Từ đáp: “Không có chúng tôi, mà chỉ có tôi.” Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi đều nhìn về phía anh ta, ngay cả sĩ quan phụ tá cũng vô cùng ngạc nhiên. “Nếu có quá nhiều người thì sẽ dễ đánh rắn động cỏ, vì vậy cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý có thể bị giết bất cứ lúc nào.' Vưu Tri Vi vô thức nắm lấy tay Thời Kim Lam, từ chối: “Không được! Chuyện này quá nguy hiểm!”
xx**% 101 *xx*x*%