Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 100 - € 100

€ 100 € 100€ 100

CHƯƠNG 100: Cô ta và anh ta (7)

Sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ, Thời Kim Lam tựa lưng nghỉ ngơi cạnh một tiệm bán báo. Thế lực của cô mới hồi phục được một ít thì vật phẩm tắc kè hoa đã hết tác dụng.

Cô câm một chai nước khoáng tu ừng ực hết nửa chai, lúc bấy giờ đầu óc mới thôi trì trệ.

Cô xem đồng hồ, đã hơn 9 giờ tối. Cô định đi tìm Tống Dư Ngộ trước để thông báo tình hình màn chơi này, nhưng cô vừa đứng dậy thì đã phát hiện có một ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

Thời Kim Lam lập tức ngoảnh đầu nhìn lại. Giây tiếp theo, cô thoáng sửng sốt rồi nở nụ cười thẹn thùng.

Tống Từ dẫn theo sĩ quan phụ tá và mấy viên cảnh sát đang đứng ở đầu hẻm. Đôi mắt của bảy, tám người đều đang nhìn cô.

Cô lại quay về rồi, quay về thế giới bình thường.

Thời Kim Lam đau đầu tặc lưỡi một tiếng. Sau đó trước ánh mắt phức tạp của sĩ quan phụ tá, cô ra vẻ đáng thương, vui vẻ nói: “Thiếu soái, cuối cùng các ngài cũng xử lý công việc xong rồi ạ? Em đợi ở đây lâu lắm rồi.”

Cô còn chớp chớp mắt với Tống Từ. Cục trưởng Cục cảnh sát trước đó rất thích hóng chuyện nhướn mày, bày ra vẻ mặt “tôi hiểu mà”, “Thiếu soái, tôi còn bận việc nên xin phép đi trước.

Nói rồi ông ta dẫn theo cấp dưới nhanh chóng rời đi, trả lại sự tĩnh lặng cho con phố dài. Tống Từ liếc nhìn vâng trán thấm mồ hôi của Thời Kim Lam đang nhìn mình chằm chằm, “Sao cô lại ra đây?” Thời Kim Lam thật sự rất muốn biết vì sao vận may của mình “đen” đến vậy, lần nào định hành động cũng gặp Tống Từ, lại còn trông khả nghi đến vậy.

Cô gục đầu lí nhí: “Em vô tình làm mất khăn của ngài rồi.”

Thời Kim Lam nhanh chóng viện một cái cớ hợp lý để né tránh câu hỏi của Tống Từ.

Tống Từ cũng không ép cô phải trả lời câu hỏi của mình. Chẳng biết có phải hai lần vô tình gặp gỡ trước đó đã giúp anh ta chấp nhận hình tượng không ngoan ngoãn, nghe lời của cô không.

“Chỉ là một cái khăn tay thôi mà, mất thì thôi. Trời tối rồi cô đừng chạy lung tung ngoài đường.” Anh ta nhấn mạnh, nói xong thì lại thấy nhấn mạnh thôi không có tác dụng nên bổ sung: “Lần sau nếu lại để tôi bắt gặp cô thì tôi sẽ mời cô lên Cục cảnh sát làm khách.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Đương nhiên hai chữ “làm khách” này không có nghĩa đơn giản như vậy.

Thời Kim Lam ngoan ngoãn gật đầu, sau đó giơ tay vẫy chào anh rồi chạy đi xa.

Sĩ quan phụ tá thấy cô đã chạy xa thì không khỏi lên tiếng: “Thiếu soái, cô ta hành xử trông khả nghi quá, có cần cử người theo dõi không ạ?”

Tống Từ lắc đầu, sau đó cất bước dạo trên phố mà chẳng thèm nói câu nào.

Sĩ quan phụ tá rất bực dọc, thâm cảm thấy thiếu soái quá khoan dung với cô gái nọ. Nào là cho khăn tay, nào là dặn dò cô ta không được chạy lung tung vào buổi tối. Những việc này đâu giống tác phong thường ngày của thiếu soái đâu?

Nhưng sĩ quan phụ tá nghĩ mãi không ra nên chỉ đành bước nhanh đuổi theo thiếu soái của mình.

Vưu Tri Vi ngồi đợi vô cùng sốt ruột, đến khi thấy Thời Kim Lam trở về thì mới dám thở phào nhẹ nhõm, “Sao cậu đi lâu thế? Làm mình sợ gần chết. Mình cứ tưởng cậu bị phát hiện rôi đó.”

Thời Kim Lam đã đi được nửa tiếng, nếu Vưu Tri Vi không biết rõ bản lĩnh của cô bạn mình thì đã ra ngoài tìm cô rồi.

Thời Kim Lam nhớ lại vài phút trải nghiệm thế giới song song của mình, sau đó liếc nhìn đồng hồ, sắc mặt tối đi, “Mình phát hiện một manh mối vô cùng quan trọng.”

Cô thuật lại việc mình bước vào thế giới song song sau khi trèo tường cho Vưu Tri Vi nghe, kể cả chuyện cô bị tên áo đen có gương mặt ma quái tấn công.

Thời Kim Lam cảm thấy may mắn khi người bước vào thế giới song song là cô chứ không phải Vưu Tri Vi, nếu không với khả năng chiến đấu của tên áo đen kia, Vưu Tri Vi chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Đến cả cô cũng phải gắng hết sức mới chiến đấu với tên áo đen được, nếu không nhờ mặt gương đồng do ma nữ mặc váy cưới trộm từ màn chơi chuyến teambuilding của lớp thì chưa chắc cô đã đỡ được đòn tấn công đáng sợ của tên áo đen.

Với khả năng chiến đấu ưu việt của tên áo đen, nếu kẻ này muốn tấn công người khác thì vô cùng dễ dàng, bởi làm gì có người bình thường nào có thể đánh bại tên áo đen?

Vưu Tri Vi nghe vậy thì hít vào một hơi. Cô ấy thật sự không ngờ tình hình của màn chơi này sẽ phức tạp đến vậy.

Tự dưng bước vào thế giới song song, sau đó lại đột nhiên quay về, chẳng có bất cứ dấu hiệu hay dự báo nào cả, hai thế giới lại trông giống hệt nhau. Nếu người chơi vô tình bước vào thế giới khác nhưng lâm tưởng bản thân vẫn đang ở thế giới cũ thì chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của màn chơi.

“Nếu tên đó đã mạnh như vậy thì chắc phải dễ khoanh vùng nghi phạm lắm chứ.” Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Vưu Tri Vị cũng nói.

Thời Kim Lam học võ ông nội Thời từ nhỏ nên kiến thức nên tảng rất vững chắc, thậm chí còn giỏi hơn mấy đàn anh đã học võ lâu hơn cô 20 năm. Trong võ quán, cũng chỉ có Tống Dư Ngộ mới có thể giao đấu với cô. Nếu người bình thường muốn có đủ sức chiến đấu với cô thì ít nhiều gì cũng phải có nền tảng tương tự cô. Thời Kim Lam thở dài, “Nhưng phiền phức là màn chơi này có quá nhiều NPC, chúng ta không thể khoanh vùng những người nào trong phố có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như vậy cả.”

Hai thế giới diễn ra song song với nhau, cả người chơi lẫn NPC đều có thể xuyên vào thế giới song song, đã vậy số lượng NPC lại còn vô cùng nhiều...

Sau khi liệt kê hết những khó khăn, cuối cùng Thời Kim Lam cũng hiểu vì sao độ khó của màn chơi này lại là cấp ác mộng.

Thời hạn màn chơi được ghi là không biết, e là vì độ dài thời gian sẽ dựa vào thời gian người chơi vượt ải.

Nếu không thể vượt ải thì màn chơi sẽ tiếp diễn mãi mãi, người chơi cũng sẽ bị nhốt trong màn chơi không thể ra ngoài, mãi cho tới khi bị hung thủ ẩn nấp trong bóng tối kết liễu. Đêm nay không cần phải đến Cục cảnh sát nữa.

Hơn nữa Thời Kim Lam cũng hơi sợ nếu mình lẻn ra ngoài thì mình sẽ gặp Tống Từ.

Cô ngồi khoanh chân trên giường, sắp xếp lại những sự kiện ngày hôm nay. Tay cô đùa nghịch mặt gương đồng đã cứu cô một mạng vào đêm nay.

Gương đồng đỡ lấy mấy nhát dao phay nhưng lại chẳng xước mẻ gì, quả nhiên chất lượng rất tốt. Lúc soi gương, cô vẫn chỉ nhìn thấy một bóng người mờ nhòe không rõ ràng.

Thời Kim Lam xoa chiếc vòng hồng ngọc, cảm nhận được sự mềm mại.

Cô không có thói quen đeo trang sức, nhưng chiếc vòng này lại nhẹ đến mức cô không cảm nhận được. Có lẽ là trận chiến trước đó đã mài mòn hết sức lực của Thời Kim Lam, cô ngáp một cái, chẳng mấy chốc đã thiếp đi trong chăn mà quên cả cất gương đồng.

Trong lúc say giấc, Thời Kim Lam cảm thấy dường như mình đang đứng trong sương mù, xung quanh trắng xóa chẳng thấy điểm cuối. Trong lúc lang thang vô định giữa sương mù, một áp lực vô hình đè nặng lên vai khiến cơ thể cô càng ngày càng nặng, đồng thời cũng càng ngày càng mơ màng.

Trong cơn thảng thốt, hình như cô đã nghe thấy tiếng cười bén nhọn, chói tai và đây kinh khủng của ai đó. Tiếng cười cứ vang lên liên tục bên tai cô mà chẳng hề biến mất, hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác của cô.

Cuối cùng khi cả người nặng tu như bị núi đè, một tiếng hét thất thanh đầy bi thương vang lên làm màng nhĩ cô đau nhói. Thời Kim Lam đột nhiên mở mắt.

Ánh nắng ban mai mờ nhạt len lỏi vào ô cửa sổ, rọi vào Vưu Tri Vi cũng mới vừa choàng tỉnh do tiếng la thảm thiết. Cô ấy chớp chớp mắt, sau đó nhớ ra gì đó nên vội nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tiếng gì thế? Có phải lúc nãy mới có người hét lớn không?” Vưu Tri Vi kéo tay Thời Kim Lam đang ngơ ngẩn chưa tỉnh ngủ bên cạnh mình.

Thời Kim Lam xoa huyệt Thái Dương, ngồi dậy.

Vài phút sau, hai cô gái đã mặc quần áo chỉn chu lao ra khỏi hẻm, sau đó im lặng nhìn cái xác bị treo trên cây. Cô gái bị treo trên cây trợn trừng đôi mắt, hai tay, hai chân buông thống xuống, cổ tay, cổ chân đều bị rạch nát làm máu tươi chảy xuống, nhuốm đỏ gần hết bộ quần áo và đổ đầy chiếc giày của cô ta, thậm chí còn chảy xuống đất. Lại có thêm một nạn nhân nữa.

Tin đồn lan nhanh như cung tên được bắn, chẳng mấy chốc đã tới tai tất cả mọi người trong thành phố.

Cảnh sát nhanh chóng tới hiện trường, chẳng bao lâu sau, Tống Từ và sĩ quan phụ tá cũng có mặt.

Anh ta bước xuống xe ô tô, trên người vẫn mặc bộ quân trang ngập tràn khí chất xa vời trước đó. Đôi bốt quân đội nện trên mặt đất tạo thành âm thanh vang vọng, khiến mọi người vô thức nhìn sang.

Lúc này, đám binh lính theo sau thiếu soái Tống với bản mặt lạnh như băng lập tức chặn đứng đám đông to gan hóng chuyện để chừa ra một lối đi thật rộng cho anh ta.

Sự xuất hiện của anh ta khiến đám đông đang bàn tán xôn xao lập tức im lặng. Khi binh lính tới dọn đường, mọi người đều chủ động né sang bên cạnh, nhưng ánh mắt lại âm thâm theo dõi phản ứng của Tống Từ. Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi đứng lẫn trong đám đông trông chẳng mấy nổi bật, nhưng hình như Tống Từ mọc mắt sau gáy, Thời Kim Lam chỉ mới nhìn sang thì anh ta đã lập tức quay đầu đụng phải ánh mắt của cô.

Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó chàng thanh niên đã buôn chuyện với Thời Kim Lam ngày hôm qua bỗng tặc lưỡi, “Ngoại hình của thiếu soái Tống cỡ này, hèn gì mấy cô gái trong thành phố ai cũng thích anh ta. Lúc nấy anh ta nhìn qua đây, sao tôi cứ có cảm giác anh ta đang nhìn cô vậy?”

Thời Kim Lam không còn đam mê buôn chuyện như ngày hôm qua nên chỉ đáp lại bằng vài câu khô khan: “Tôi đâu có quen biết anh ta đâu, sao anh ta nhìn tôi được?”

Chàng trai kia nghĩ lại thì cũng thấy đúng, anh ta thuận miệng định hỏi vậy Tống Từ đang nhìn cái gì thì lại thấy sĩ quan phụ tá thường đi cạnh Tống Từ đang đứng trước mặt Thời Kim Lam, “Cô Thẩm, thiếu soái mời cô qua đó ạ. Thời Kim Lam: “...' Chàng trai: “2U” *xx*x% 100 *xx*x%
Bình Luận (0)
Comment