c99
c99c99
CHƯƠNG 99: Cô ta và anh ta (6)
Tống Từ và sĩ quan phụ tá cũng lên xe ô tô, nhưng chẳng thấy mấy viên cảnh sát mới nãy đi cùng anh ta đâu.
Thời Kim Lam thâm nghĩ, có lẽ nào sau khi dẫn người tới đây, anh ta có việc nên phải đi trước không. Cô nhìn theo chiếc xe ô tô dân khuất bóng, sau đó vội chạy về phía nhà của cặp vợ chồng kia.
Trong con hẻm tối tăm, im ắng, một chú mèo hoang ướt đẫm cả người đột nhiên xông ra từ góc tối. Nó kêu meo meo vài tiếng rồi đi vòng quanh chân Thời Kim Lam, dường như nó đang đói bụng.
Thời gian có hạn nên Thời Kim Lam không rảnh thỏa mãn chú mèo con, chỉ đành bước đi thật nhanh. Đến khi cô tới con hẻm cũ thì phát hiện cánh cửa vốn mở toang nay lại đóng kín, ánh sáng len lỏi từ kế tường ra chứng tỏ trong nhà bật đèn sáng sủa, khác hẳn sự tối tãm lúc nấy.
Thời Kim Lam nghiêng tai áp vào cửa, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân trong sân vang lên soàn soạt chứ chẳng nghe tiếng cảnh sát tra hỏi.
Cô cảm thấy kỳ lạ, vội đưa mắt quan sát hai vách tường hai bên cửa. Khi tìm được vị trí thích hợp, cô lập tức bước nhanh về phía tường.
Bởi vì đang dùng vật phẩm tắc kè hoa nên cô không sợ người khác phát hiện hành động to gan của mình.
Cô trèo lên vách tường và nhìn xuống, hàng lông mày càng nhướn cao hơn.
Trong sân vô cùng sạch sẽ, không còn bầy hầy như vừa rồi, người đàn ông với sắc mặt hung tợn lúc nãy đang ngồi trong sân đan giỏ tre, cửa sổ lưới mỏng manh phác họa ra hai bóng người.
Thời Kim Lam vô cùng kinh ngạc.
Bởi một trong hai bóng người là mẹ của nạn nhân, còn bóng người còn lại tết tóc hai bên, đang dựa vào bàn làm gì đó.
Với trường hợp hiện tại, người có mặt trong căn nhà đó chắc chắn không thể là ai khác ngoài cô con gái của cặp vợ chồng này, cũng chính là cô gái đã bị sát hại.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Trong đầu Thời Kim Lam lập tức nảy ra vài ý tưởng.
Cô nhảy xuống tường, bước nhanh đến bên cửa sổ để xác nhận dáng vẻ của cô gái kia. Sau đó nhân lúc còn hai mươi giây nữa vật phẩm mới hết tác dụng, cô lập tức đi tới chỗ cửa nhà để kiểm tra số đôi giày trên kệ. Bốn đôi.
Sau khi xác định số lượng giày da, Thời Kim Lam dùng hết sức bình sinh chạy vào ven tường, đạp lên đống củi và trèo tường ra ngoài ngay kịp giây cuối cùng trước khi vật phẩm hết tác dụng.
Hai chân cô đáp xuống đất tạo thành tiếng vang thật nhẹ, đống củi bị cô giãm đạp bị lực mạnh tác dụng nên lăn long lóc ra đất. Hai âm thanh trùng điệp lên nhau khiến người khác không thể nhận ra vừa có người nhảy xuống tường.
Đống củi đột nhiên lăn xuống khiến người đàn ông trong sân buông chiếc giỏ trẻ trong tay ra.
Có một giọng nữ trong trẻo vang ra từ trong nhà, “Sao vậy bố?”
Người đàn ông cất giọng trả lời: “Không có gì, chỉ là đống củi bị rơi thôi.” Ở ngoài tường, sắc mặt Thời Kim Lam vô cùng nặng nề. Hiển nhiên, nạn nhân không thể quay về chỉ vì bố mẹ nhớ mong.
Nếu vậy thì vì sao cô ta vẫn có thể xuất hiện ở đây? Dòng hồi tưởng chăng?
Đây là suy đoán đầu tiên mà Thời Kim Lam nghĩ tới. Trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, tác dụng chủ yếu của vật phẩm manh mối chính là kéo người chơi vào vòng lặp hồi tưởng để các cô tìm ra manh mối hoàn thành nhiệm vụ ẩn từ sự kiện quá khứ.
Buổi sáng hôm nay, cô và Vưu Tri Vị cũng đã phát hiện một vật phẩm manh mối.
Thời Kim Lam mở túi đồ của hệ thống ra xem thử, thấy “Giày của nạn nhân” vẫn chưa biến mất, cũng chưa được ghi chú đã sử dụng.
Nếu cô đang ở trong dòng hồi tưởng thật, vậy thì Tống Từ mà cô vừa thấy không phải người đã dẫn cảnh sát tới đây, mà là Tống Từ đã từng xuất hiện gần đây trong quá khứ.
Nhưng anh ta là thiếu soái, tới một hộ gia đình hết sức bình thường như này để làm gì?
Nếu anh ta định làm chuyện gì lén lút thì cũng không thể. Bởi anh ta ăn mặc huênh hoang, ai nhìn cũng biết thân phận anh ta là gì, hiển nhiên không phải đang làm chuyện mờ ám sợ người ta phát hiện.
Nói đúng hơn thì với thân phận và địa vị của anh ta, có làm chuyện xấu cũng chẳng sợ người ta phát hiện.
Cô chống cằm suy tư, hai chân vô thức quay lại nơi cô đã gặp chú mèo con. Lân này cô không tàng hình nữa, chú mèo hoang rón rén lại gân chân cô và kêu meo meo không ngừng.
Tiếng kêu của chú mèo kéo Thời Kim Lam ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô thâm nghĩ có lẽ nó đang đói bụng, cho nên cô vào cửa hàng ác mộng tìm mua một túi thức ăn cho mèo nhỏ rồi đổ ra đất.
Con mèo hoang ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức mừng rỡ lắc đuôi, vùi đầu ăn uống cho thỏa thích.
Thời Kim Lam vừa nhìn nó ăn, vừa tiếp tục suy tư hiện tại mình đang ở giai đoạn nào. Nhưng khi cô rời mắt, cô lập tức phát hiện góc trốn lúc đầu của chú mèo hoang có một chiếc giày.
Nét mặt cô thoáng sửng sốt, vội bước nhanh tới nhặt chiếc giày kia lên.
Chiếc giày ướt nhẹp, mặt trong phần gót có lót một tờ giấy dầu mỏng. Nó là một đôi với chiếc giày cô đã phát hiện trong bụi cỏ ven sông.
Chiếc giày kia là bên trái, còn chiếc này là bên phải.
Bất thình lình, có một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc lên sống lưng Thời Kim Lam.
Nạn nhân có tổng cộng bốn đôi giày.
Khi cô và Vưu Tri Vi ghé nhà cô ta tìm hiểu tình hình, các cô đã viện lý do hình như nạn nhân từng về nhà đổi giày để được kiểm tra kệ giày của nạn nhân. Lúc ấy, mẹ nạn nhân đã khẳng định cô ta chưa từng về đổi giày.
Điều này có nghĩa nạn nhân có bốn đôi giày, trong đó có một đôi cô ta đang đeo và ba đôi còn lại đặt trong nhà. Nếu thông tin cô nghe ngóng được là thật, vậy thì lai lịch của đôi giày mà thi thể nạn nhân đã đeo còn chưa sáng tỏ. Vậy nên cô nhất định phải đến Cục cảnh sát để xác định mặt trong phần gót của đôi giày kia có lót một tấm giấy dâu mỏng hay không.
Nếu không có, vậy khả năng cao là hung thủ đã đeo đôi giày đó vào cho nạn nhân, hoặc cũng có thể đôi giày đó thuộc về hung thủ.
Nhưng nếu nơi này là dòng hồi tưởng thì đáng lý ra không thể xuất hiện đôi giày của nạn nhân sau khi mất tích mới phải.
Thời Kim Lam tưởng như có người đổ keo vào đầu óc rối bời của cô, khiến cho nó trì trệ, tắc nghẽn.
Hộ gia đình bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chiếc giày còn lại của nạn nhân...
Não cô hoạt động hết công suất, cuối cùng cũng nảy ra một suy đoán vô cùng lớn lao.
Màn chơi này có đến hai nạn nhân. Không, màn chơi này có thế giới song songl
Thế giới mà cô ở được gọi là thế giới bình thường, còn thế giới hiện tại chính là thế giới song song, hai thế giới này có một số điểm tương đồng. Cô gái ở thế giới bình thường đã bị mất tích sau khi đi du lịch ngoại ô, nhưng cô ta không bị ai bắt cóc, cũng chẳng chết, mà lại vô tình bước vào thế giới song song.
Còn cô gái vốn ở thế giới song song đã tới thế giới bình thường vì lý do nào đó.
Vì hai thế giới quá giống nhau nên cô gái ở thế giới song sóng không thể phát hiện sự khác thường. Cô ta tiếp tục sinh sống như bình thường ở đây, đồng thời tạo thành một đường nối với thế giới song song.
Bởi vì nguyên do nào đó, thế giới bình thường đã đi lệch khỏi quỹ đạo với thế giới song song. Và cái “lệch” đó được bắt đầu bởi sự kiện cô gái đến từ thế giới song song bị hung thủ theo dõi và sát hại. Vậy nguyên nhân nào đã dẫn đến việc quỹ đạo của hai thế giới trở nên khác biệt?
Chính là người chơi!
Người chơi không bị chi phối bởi cốt truyện, vì vậy hành động của họ sẽ ảnh hưởng đến sự tiếp diễn của mạch truyện.
Lúc trước, cô luôn thắc mắc Tống Dư Ngộ đã đi đâu, anh đã tới màn chơi khác hay vào cùng màn chơi với cô nhưng lại xuất hiện ở nơi khác.
Nhưng giờ đây, cô đã có suy đoán tương đối chắc chắn rồi.
Tống Dư Ngộ đã đến thế giới song song, hành động của anh hoặc người chơi khác đã ảnh hưởng tới quỹ đạo mạch truyện bình thường và gây ra hiệu ứng bươm bướm. Nếu vậy thì cái người mới rời đi lúc nấy...
Là Tống Dư Ngộ! Không phải Tống Từi
Nơi này là thế giới song song, nếu Tống Từ chính là Tống Dư Ngộ ở thế giới song song, vậy Thẩm Lam ở thế giới này chính là NPC.
Chắc là ở đây, Tống Dư Ngộ cũng cảm thấy Thẩm Lam là nhân vật trung tâm của màn chơi nên cứ chạy tới xum xoe nhỉ?
Thời Kim Lam lập tức đứng dậy, định đi tìm Tống Dư Ngộ.
Cô không biết mình có thể ở lại thế giới song song bao lâu, vì vậy phải nhanh chóng thông báo phát hiện của mình cho Tống Dư Ngộ để anh đề cao cảnh giác với hung thủ giết người tồn tại ở thế giới này. Mặc dù cô vẫn chưa rõ hung thủ là ai, nhưng từ cách thức kết liễu mạng sống cô nữ sinh của kẻ đó thì có thể thấy kẻ này không tự dưng nảy sinh lòng ác, mà khả năng cao là có vấn đề tâm lý.
Cô gái đến từ thế giới bình thường, bước vào thế giới song song vẫn chưa chết. Liệu điều này có nghĩa là hung thủ ở thế giới song song vẫn chưa kịp ra tay giết người không?
Ngoài ra, khả năng cao là cô gái sắp trở thành nạn nhân sẽ có thể dụ hung thủ ral
Thời Kim Lam định rời đi. Dường như cảm nhận được cô sắp rời, chú mèo hoang vẫn đang cúi đầu ăn thức ăn cho mèo đột nhiên ngẩng đầu lên và kêu lên thật lớn.
Cô giật mình, bỗng dưng phát hiện một gương mặt u ám được phản chiếu từ giọt nước dưới mặt đất. Kẻ đột nhiên xuất hiện trùm áo choàng đen kín người, đứng sau lưng Thời Kim Lam cách đó khoảng một bước.
Tên áo đen cao hơn cô chừng một cái đầu, trên tay là con dao phay sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Ánh mắt hai người giao nhau thông qua vũng nước. Gương mặt ma quái đáng sợ của tên áo đen bỗng nhiên hiện lên một nụ cười u ám.
Ngay lập tức, Thời Kim Lam nhận ra kẻ này chính là hung thủ đã sát hại nữ sinh.
Kẻ này không theo dõi đối tượng rồi mới gây án, mà chỉ đơn giản là gặp ai đi một mình trong đêm thì sẽ ra tay tàn nhãn.
Mà hiện tại, cô đã trở thành đối tượng bị tên áo đen nhắm đến. Thời Kim Lam nín thở. Ngay khi tên áo đen vung dao phay chém về phía trước, cô lập tức lấy vật phẩm gương đồng là thứ duy nhất có tác dụng phòng ngự trong túi đồ ra và chắn trước vai, đỡ lấy một dao nặng nã.
Lưỡi dao chém vào mặt gương đồng, phát ra tiếng kêu thật lớn.
Chiếc gương đồng chẳng hề hấn gì, trong khi lưỡi dao đã bị mẻ.
Thời Kim Lam không kịp khen ngợi chất lượng mặt gương, cô vội lật gương đồng lại và giơ tay ném về phía tên áo đen.
Đương nhiên chính tên áo đen cũng không ngờ con dao của mình không thể làm gì gương đồng. Một thoáng kinh ngạc qua đi, kẻ này vội vàng nghiêng hông né tránh đòn tấn công. Thời Kim Lam vô cùng ngạc nhiên trước tốc độ phản ứng của tên áo đen. Nhưng bây giờ cô không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ đành giơ chân đá vào hạ bộ của tên áo đen nhân lúc kẻ này phải nghiêng người né chiếc gương.
Nhưng ngay khi cô sắp thành công, con dao phay trong tay kẻ này lại chém xuống. Thời Kim Lam chỉ đành thu hồi cú đá, tiếp tục dồn lực tay vào gương đồng để ném vào đầu tên áo đen.
Hai người đánh nhau ngang tài ngang sức, chẳng ai làm gì được nhau. Nhưng chú mèo hoang ướt đẫm thì đã sợ đến mức dựng lông hết lên, không ngừng kêu meo meo thật to làm kinh động những cư dân xung quanh. Khắp con hẻm truyền tới tiếng giày dép loạt xoạt.
Tên áo đen quẹt chân một cái rồi nhân cơ hội lùi về sau, sau đó kẻ này cầm con dao đã mẻ vì chém gương đồng mấy lần và trốn vào trong con hẻm. Thời Kim Lam chẳng thèm quan tâm con mèo hoang dưới đất, cô mua thêm một vật phẩm tắc kè hoa và nhanh chóng tàng hình trước lúc cư dân xung quanh mở cửa.
Trong trận chiến lần này, cô cũng chẳng thoải mái gì. Rõ ràng là bọn họ chỉ mới giao chiến hai, ba phút, nhưng trán và lưng cô đã thấm đẫm mồ hôi nhầy nhụa.
Thời Kim Lam thở hổn hển rời khỏi con hẻm nhỏ. Khi đến nhà Thẩm Lam, cô vô thức quay đầu nhìn lại, trùng hợp bắt gặp bố của NPC ra mở cửa. Cô nhìn thấy một cô gái trông giống cô như đúc và một cô gái khác có gương mặt rất lạ đang đứng trong sân nhà.
Thẩm Lam đang đứng xoay lưng về phía cô, dường như cô ta phát hiện có người nhìn mình nên quay đầu nhìn lại.
Để lộ một gương mặt trông giống hệt cô nhưng lại ngập tràn vẻ mơ màng, ngây thơ không rành sự đời. x+x* QQ +*x*