Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 98 - C98

c98 c98c98

CHƯƠNG 98: Cô ta và anh ta (5)

Người đàn ông trung niên với khuôn mặt già nua nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, nhưng khi phát hiện người đến nhà không phải người mình trông ngóng, đôi mắt hằn đầy tơ máu của ông ta lập tức trở nên ảm đạm.

Ông ta rời mắt đi, lại nhìn chằm chằm chiếc tẩu trong tay và rít một hơi thuốc, chẳng thèm quan tâm kẻ lạ ghé nhà mà tiếp tục thẫn thờ.

Thời Kim Lam nhớ lại lúc đi hỏi thăm tin tức hôm nay, cô đã biết được hình như tên của nạn nhân là Điền Hinh. Vừa rồi người đàn ông trung niên này hét lên là vì tưởng lâm con gái ông ta đã về à? Cô và Vưu Tri Vi đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, lựa lời nói sao cho thật khéo: “Dạ thưa chú, chú là bố của Tiểu Hinh đúng không ạ? Bọn cháu là bạn cùng trường của bạn ấy.”

Rõ ràng là người đàn ông này chưa thể chấp nhận cái chết của con gái mình, vì vậy Thời Kim Lam không nhắc tới vụ việc Điên Hinh bị mất tích và sát hại, chỉ giới thiệu bản thân để tránh nói sai chọc giận ông ta.

Người đàn ông trung niên nhả ra một vòng khói, không trả lời cô.

Vưu Tri Vi nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Dạ chú ơi, chú ngồi ở đây làm gì thế? Chú đang đợi Tiểu Hinh về nhà ạ?”

Có vẻ câu hỏi này đã kích thích được người đàn ông trung niên, thành ra cuối cùng ông ta cũng chịu phản ứng. Ông ta cử động đôi con ngươi đục ngầu, thổi tan vòng khói trên không, “Con bé bảo sẽ vê nhà sớm, nhưng bây giờ trời đã tối rồi, sao con bé vẫn chưa về nhà? Mẹ nó đợi nó đến mức đổ bệnh luôn rồi. Mấy đứa có gặp nó không?”

Từ thái độ và lời nói của người đàn ông trung niên, có thể thấy rõ ràng ông ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật con gái mình đã chết, thành ra trạng thái tinh thân trở nên bất thường.

Thời Kim Lam nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Chiêu tối ngày hôm qua, cháu có nhìn thấy một bóng người trông rất giống Tiểu Hinh đi về phía này, cháu cứ tưởng bạn ấy về nhà chứ. Sao vậy chú? Bạn ấy không về nhà ạ?”

Người đàn ông trung niên lập tức có tinh thần hơn hẳn, ông ta đứng phắt dậy, vội vàng nói: “Cháu nói gì cơ? Đêm qua cháu gặp Tiểu Hinh?”

Ông ta tự động bỏ qua những chỉ tiết Thời Kim Lam bịa ra, chỉ nghe lọt tai những gì mình muốn nghe. Nét mặt ông ta trở nên mừng rỡ, hai mắt trợn tròn như muốn lòi cả tròng mắt ra đến nơi.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Hành động đột ngột của ông ta dọa Vưu Tri Vi giật mình, nhưng vì biết ông ta là một người bố mới mất đi con gái nên cô ấy cũng thông cảm cho phản ứng của ông ta.

Cô ấy nói: “Dạ đúng rồi ạ. Hình như cháu còn nghe bạn ấy bảo giày bị hỏng nên phải về nhà đổi giày.”

Trước khi xuất phát, cô ấy và Thời Kim Lam đã bàn bạc mục đích đến đây là để xác nhận trong nhà Điền Hinh có chiếc giày lẻ còn lại hay không, từ đó phán đoán liệu cô ta có từng vê nhà hay không. Đồng thời đây cũng là cái cớ mà các cô đã thống nhất với nhau.

Người đàn ông trung niên vô cùng kích động, liên tục lặp lại hai chữ “đổi giày”. Ông ta ném văng tẩu thuốc trong tay, sau đó vừa lăn vừa bò vào trong nhà, “Mẹ nó ơi, có người bảo tối qua con Hinh về nhà, hình như nó còn đổi giày nữa. Hôm qua bà có nhìn thấy nó về nhà không?”

Thời Kim Lam lập tức đi theo ông ta vào nhà, hai mắt nhanh chóng quan sát khắp phòng để tìm nơi để giày. Chẳng mấy chốc, cô đã phát hiện một chiếc kệ giày đặt ở ngay cửa. Rõ ràng là ngoài sân và trong nhà đều vô cùng bừa bộn, nhưng kệ giày lại rất gọn gàng. Trên kệ đặt ba đôi giày đủ hai chiếc, mặt trong phần gót mỗi đôi đều có may một lớp giấy dầu mỏng, ngoài ra thì không còn gì cả, chẳng có chiếc giày lẻ nào giống như tưởng tượng của Thời Kim Lam.

Một lát sau, có tiếng soàn soạt phát ra từ trong nhà, hóa ra là người đàn ông trung niên đang dìu người vợ bị bệnh ra ngoài. Người phụ nữ trông còn tiều tụy hơn chồng, gương mặt tối sầm thể hiện điềm báo chết chóc. Bà ta hấp tấp vội bước đi, hai mắt rưng rưng đầy lệ. Bà ta xông tới trước mặt các cô, lia mắt nhìn sang kệ giày và nhẹ nhàng nhấc ba đôi giày lên, cuối cùng lại ủ rũ lắc đầu: “Không có! Con bé không có về đổi giày!”

“Có khi nào... Có khi nào lúc con bé đi về đã bị người ta theo dõi không?” Giọt lệ chảy ra từ hốc mắt của người phụ nữ để lại một vệt nước dài trên gò má.

Sau đó bà ta lại chuyển tâm mắt sang Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi đứng bên cạnh, vội vàng nói: “Các cháu đã nhìn thấy con Hinh hả? Các cháu nhìn thấy nó ở đâu? Cô muốn đi tìm nó! Cô muốn đi tìm con bé! Cầu xin các cháu hãy nói cho cô biết đi mài”

Giọng nói bà ta đây khẩn thiết, đôi mắt ánh lên sự mong chờ.

Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi đều không biết nên nói gì cho phải. Chuyện tàn nhãn nhất trên đời chính là gieo hy vọng cho người khác rồi lại khiến họ thất vọng. Cho tới tận bây giờ, cặp vợ chồng này vẫn chưa chấp nhận được cái chết của con gái mình. Không biết bọn họ đã phản ứng thế nào khi nhận được tin báo tử từ cảnh sát.

Thời Kim Lam im lặng một lúc, cuối cùng lắc đầu nói: “Bọn cháu chỉ nhìn thấy một bóng người trông rất giống bạn ấy ở đầu hẻm mà thôi, không dám chắc đó là bạn ấy thật. Chắc là bạn ấy có việc gấp nên đi trước, sau khi xong việc thì sẽ vê thôi.”

Cô không dám buông lời tàn nhẫn, cũng chẳng dám đối diện với đôi mắt ngập tràn nỗi thất vọng của người phụ nữ, vì vậy sau khi đặt rổ trái cây xuống thì cô lập tức kéo Vưu Tri Vi rời đi.

Nhưng ngay lúc các cô vừa quay người lại, một con dao phay sắc bén đột nhiên vung tới từ phía saul Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trông vô cùng nổi bật trong căn nhà tối om. Nó cắt ngang bâu không khí bụi bặm và lao vào lưng Vưu Tri Vi với tốc độ kinh người. Thời Kim Lam phản ứng nhanh nhạy, cô vội vàng kéo Vưu Tri Vị ra sau lưng mình ngay khi phát hiện nguy hiểm và đồng thời giơ chân đá trúng bàn tay đang cầm dao.

“Leng keng” một tiếng, con dao còn dính vụn thức ăn lập tức rơi xuống mặt đất. Người đàn ông trung niên với gương mặt u ám la toáng kêu đau rồi nắm lấy bàn tay bị đá trúng, lùi vê sau vài bước liên tiếp.

Người phụ nữ còn lại nhân cơ hội xông lên, vừa la hét âm ï vừa kéo tóc Thời Kim Lam, “Bọn mày trả con gái lại cho tao! Bọn mày trả con gái lại cho tao! Cái lũ khốn kiếp chúng mày! Đều do chúng mày hại chết con gái nhà tao” Bà ta gào thét điên cuồng, nét mặt hung tợn, giọng điệu uất hận, nào còn dáng vẻ ốm yếu như trước đó.

Sau khi đá văng người đàn ông trung niên, Thời Kim Lam thu chân lại, tiện đà đá vào vai người phụ nữ. Hai người còn chưa kịp tấn công lần nữa thì Vưu Tri Vi đã kịp phản ứng, vội vàng tháo chạy ra khỏi nhà.

Các cô chạy băng qua khoảng sân bừa bộn mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại, nhưng khi bước ra khỏi cửa thì đụng mặt Tống Từ đang dẫn người tới đây.

Khoảnh khắc hai bên đụng mặt, Thời Kim Lam phân vân không biết có nên phát ngôn vài câu nói thiếu văn minh hay không.

Số cô phải “đỏ” đến cỡ nào chứ?

Đi đâu cũng gặp Tống Từ được. Từ trong sân vang ra tiếng động vật nặng nện xuống mặt đất, có vẻ hai vợ chồng kia đã đuổi tới. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Thời Kim Lam, cô lập tức giả vờ sợ hãi, buông Vưu Tri Vi ra và nhào về phía Tống Từ. Tống Từ đang định hỏi vì sao cô ở đây thì bỗng nhìn thấy cô xông vê phía mình với cái vẻ “bi tráng quật cường”. Anh ta lập tức giơ tay cầm lấy thanh kiếm bên hông, chống đầu kiếm chưa rút khỏi vỏ lên vai Thời Kim Lam và nhíu mày hỏi: “Cô định làm gì?”

Thời Kim Lam bị chặn vai lại nên không thể tiến về phía trước, bỗng chốc cảm thấy xấu hổ. Cô đã định hy sinh sắc đẹp để ăn vạ vị thiếu soái trước mặt rồi, kết quả cô còn chưa nhào vào lòng người ta được thì đã bị một thanh kiếm chặn đứng chết trân như cái cây trời trông. Tốc độ phản ứng nhanh nhạy của anh ta khiến cô chỉ biết cảm thán, không hổ là NPC có gương mặt giống y đúc cá. Cô giả vờ bình tĩnh đứng im tại chỗ, tủi thân nói: “Thiếu soái, sao ngài lại ở đây? Vừa nãy ngài làm em sợ gần chết. Em với chị gái có lòng tốt nên đến thăm bố mẹ của bạn cùng trường, kết quả bọn họ lại vác dao muốn chém hai bọn em, còn bảo bọn em là hung thủ hại chết con gái họ.”

NPC trong màn chơi này đều là người dân bình thường, vì vậy cô đã vô thức xử sự với bọn họ giống như người bình thường. Nhưng cô lại quên mất cho dù thế giới này có chân thật cỡ nào thì nó vẫn là thế giới trò chơi, và tất cả mọi người bên trong nó đều tồn tại với mục đích phục vụ ý chí của hệ thống.

Đúng là đôi vợ chồng mất con gái rất đáng thương, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng hệ thống giật dây bọn họ sát hại người chơi.

Tống Từ thấy cô lại diễn kịch thì chỉ im lặng. Thời Kim Lam nhìn mấy viên cảnh sát mặc đồng phục đứng sau Tống Từ, do dự nói: “Mọi người đang...”

Cục trưởng Cục cảnh sát đang nhìn chằm chằm hai người các cô bằng ánh mắt hóng chuyện, khi thấy Thời Kim Lam nhìn sang mình thì vội hắng giọng nói: “Cảnh sát phá án, người không có phận sự thì mau đi đi.”

Thời Kim Lam vẫn đứng im không nhúc nhích, đôi mắt nhìn sang Tống Từ.

Vưu Tri Vi chứng kiến hết mọi chuyện vô cùng bội phục cô bạn của mình. Mới giây trước cô còn đá văng liên tiếp hai vợ chồng ra đất, thế mà qua giây sau cô đã có thể giả vờ tội nghiệp. Rõ ràng là trong lòng cô hiểu hết nhưng lại cố chấp giả vờ ngây ngô.

Tuy nhiên, mục đích của cảnh sát và Tống Từ khi đến đây quả rất đáng chú ý. Tống Từ cất kiếm vê bên hông, liếc nhìn Thời Kim Lam vẫn đứng im không định nhúc nhích, bèn lựa ra những chuyện không quan trọng để nói: “Bố mẹ nạn nhân không muốn chấp nhận cái chết của nạn nhân và nhận thi thể từ Cục cảnh sát, cho nên tôi đành đến đây xem thử.”

Thời Kim Lam định lên tiếng, nhưng Tống Từ không cho cô cơ hội đó, “Người đâu, mau dẫn hai cô gái này về nhà. Buổi tối không an toàn, đừng để bọn họ chạy lung tung.”

Sĩ quan phụ tá lập tức bước ra từ sau lưng anh ta, đưa tay mời Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi rời đi.

Thời Kim Lam chẳng phản kháng gì, cô cười tửm tỉm vẫy tay chào Tống Từ rồi nhanh chóng rời đi cùng Vưu Tri Vị. Sĩ quan phụ tá là người coi mệnh lệnh của cấp trên như mạng sống, vậy nên anh ta lập tức dẫn người đuổi theo để đưa các cô về nhà. Ngoài ra anh ta còn cử hai binh lính canh gác trước cửa để bảo đảm an toàn cho các cô.

Nhưng bảo vệ chỗ nào cơ? Rõ ràng là giám sát thì có. Thời Kim Lam cạn lời thở dài, “Sao đi đâu mình cũng gặp Tống Từ hết vậy? Cậu có nghĩ hệ thống cố ý không?”

Vưu Tri Vi cũng cảm thấy rất trùng hợp. Cô ấy nhìn xuyên qua khe cửa thấy hai người đang canh gác bên ngoài, hạ thấp giọng: “Bây giờ phải làm sao đây?”

Thời Kim Lam lấy vật phẩm tắc kè hoa từ túi ra, “Cậu ở lại đây đi, để mình đi xem tình hình.”

Nói rồi cô lại leo lên đống củi.

Lần này Thời Kim Lam không lập tức leo qua bên kia tường, mà cô dùng vật phẩm tắc kè hoa trước để tàng hình. Sau khi chắc chắn sẽ không ai thấy mình, cô mới nhảy sang phía bên kia.

Lúc trèo tường, cô vô tình trượt chân làm rơi giày, tạo thành tiếng vang rất nhỏ. Chiếc giày tách khỏi chân cô xuất hiện dưới mặt đất.

Thời Kim Lam che mặt, cô sợ tiếng động thu hút hai tên canh gác ngoài cửa nên vội vàng nhảy xuống và đeo giày lại, sau đó chạy thẳng mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại.

Cô vừa chạy ra khỏi hẻm thì đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô đậu trên con phố hiu quạnh. Tống Từ mới trước đó còn ở nhà nạn nhân, nay lại khoác chiếc áo quân đội lúc sáng và đang khom lưng bước lên xe.

Thời Kim Lam hơi bực dọc.

Chỉ mới một lúc thôi mà sao anh ta đã xử lý xong mọi chuyện nhanh như vậy?! x+x* Q8 +xx*
Bình Luận (0)
Comment