c97
c97c97
CHƯƠNG 97: Cô ta và anh ta (4)
Sau khi hỏi chuyện chàng trai tự xưng là có người quen ở Cục cảnh sát, mạch suy nghĩ của Thời Kim Lam bỗng trở nên rối như tơ vò, không tìm ra manh mối gì.
Cô nhớ lại hồi sáng khi thấy Tống Từ, anh vẫn mặc quần áo phẳng phiu, ngoại trừ vệt nước dính ngoài đôi bốt quân đội thì chẳng còn dấu vết khả nghi nào.
Theo lời chàng trai kể thì hiện trường vụ án vô cùng đẫm máu, vì vậy nếu Tống Từ là hung thủ thật thì vì sao trên người anh ta không dính vết máu nào? Hơn nữa rõ ràng bên hông anh có giắt một khẩu súng, vậy vì sao anh còn mang một thanh kiếm dài cổ xưa làm gì?
Và việc anh ta từng nói chuyện với nạn nhân theo lời chàng trai kể rốt cuộc là sự thật hay lời đồn? Ngoài ra, vì sao một cô gái đã mất tích nhiều ngày lại xuất hiện ở gân nhà vào rạng sáng hôm nay?
Kỳ lạ hơn nữa là dường như vụ việc cô gái mất tích vô cùng ầm ï, nhưng Vưu Tri Vi đã vào màn chơi hai ngày lại không nghe nói chuyện này. Chẳng lẽ màn chơi đợi cô tiến vào rồi mới bắt đầu cốt truyện ư?
Mà thật ra Vưu Tri Vi cũng bị rơi vào hoàn cảnh giống hệt cô, màn chơi cô ấy tiến vào không phải màn chơi cô ấy đã chuẩn bị hướng dẫn vượt ải ban đầu.
Cho tới tận bây giờ, hệ thống vẫn chưa thông báo bất cứ thông tin gì vê nhiệm vụ, tận dụng triệt để ý nghĩa của hai chữ “điều tra”, không hề đưa ra gợi ý cho người chơi. Thời Kim Lam cảm thấy não mình không theo kịp mọi chuyện nữa rồi. Thậm chí cô còn muốn xông tới dinh thự nhà họ Tống để túm cổ Tống Từ hỏi anh ta cho rõ mọi chuyện là thế nào. Tuy nhiên chính cô cũng biết có khi mình còn chưa vào dinh thự nhà họ Tống được thì đã bị cấp dưới của vị thiếu soái kia bắn lủng người rồi. Vưu Tri Vi thấy cô nhíu mày suy nghĩ thì đề nghị: “Lúc trước cậu suy đoán nữ sinh kia mất tích ở ngoại ô, chắc là đúng đấy. Hay chúng ta cứ ra ngoại ô xem thử theo đúng kế hoạch ban đầu đi?”
Có thể cô gái đó đã gặp người xấu và bị bắt cóc khi đi lạc ở ngoại ô. Sau đó cô ta đã chạy thoát khỏi tay kẻ xấu, nhưng hung thủ sợ lộ chuyện nên quyết định giết người diệt khẩu. Còn lý do hung thủ muốn cắt cổ tay và cổ chân cô ta thì hẳn là có nguyên nhân khác.
Phỏng đoán này càng khớp với nghỉ ngờ màn chơi này có liên quan tới thị trấn Ngọc Tùng trước đó của Thời Kim Lam. Có lẽ nếu các cô ra ngoại ô tìm kiếm thì sẽ phát hiện manh mối thật. Vì xảy ra án mạng trong thành phố, hung thủ chưa bị bắt, nên cuộc sống của người dân bình thường đã bị ảnh hưởng. Ngoại trừ một số người thích hóng chuyện, hâu hết mọi người đều sợ rước họa vào thân nên bước đi trên đường rất vội vàng.
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi rời khỏi thành phố theo đúng kế hoạch đã bàn.
Ngày hôm qua khi nghe hai bác gái buôn chuyện, Thời Kim Lam đã hỏi được đại khái nơi mà các học sinh kia đi. Vì vậy sau khi rời khỏi thành phố, cô lập tức tới thẳng địa điểm.
Ở ngoại ô có một dịch trạm, bên cạnh dịch trạm là một khu rừng đào. Hiện tại đang là mùa hoa đào nở nên nhóm học sinh kia mới hẹn nhau đến khu rừng đào này du lịch ngoại ô.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt. Rừng đào rậm rạp tươi tốt, những đóa hoa thi nhau nở rộ. Một cơn gió thổi ngang làm hàng loạt cánh hoa rơi rụng ào ào trông như tiên cảnh.
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi chưa từng thấy rừng đào nào rộng lớn như vậy, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên cảm thán.
Khi hai người đến, cả khu rừng đào im ắng chẳng có lấy một du khách, có tiếng nước chảy róc rách thấp thoáng gần xa.
Trong lúc buôn chuyện, bác gái kể ở ngoại ô có một con sông, còn bảo nữ sinh bị mất tích đã bị thủy quái bắt mất. Có lẽ con sông đó chính là con sông ở cạnh rừng đào.
Thời Kim Lam lần theo tiếng nước chảy, quả nhiên phát hiện một dòng sông rộng hơn mười mét, sâu khoảng hai, ba mét. Hai bên bờ sông cỏ mọc um tùm, nhưng nếu đi thêm 50 mét nữa thì sẽ thấy một cái đình nhỏ, bên cạnh ngôi đình có bậc thang đá dẫn thẳng xuống sông.
Các cô đi dọc theo bờ sông đến trước bậc thang đá. Bỗng nhiên Vưu Tri Vi kéo cánh tay Thời Kim Lam lại rồi chỉ về phía bụi cỏ tươi tốt ở phía bên kia dòng sông, “Cậu nhìn bên đó xem, có phải là có chiếc giày không?” Vì đêm qua trời mưa nên bụi cỏ rậm rạp đã bị ngả nghiêng, để lộ chiếc giày da màu đen ẩn bên trong.
Thời Kim Lam nheo mắt nhìn sang, sau đó lại nhìn xuống đôi giày dưới chân mình.
Nhờ thị lực tốt nên cô có thể lập tức nhận ra chiếc giày trong bụi cỏ trông giống hệt đôi giày mình đeo, và hiển nhiên cũng giống y đúc đôi giày dưới chân Vưu Tri Vĩ. Cô nhớ lại lúc đi xem hiện trường vụ án, khi ấy chàng trai đã chỉ vào đôi giày dưới chân cô và nói rằng cô gái bị sát hại cũng đeo đôi giày giống hệt cô. Mà đôi giày của cô gái đó đựng đầy màu tươi nhỏ giọt xuống đất. Thời Kim Lam nhíu mày, kéo Vưu Tri Vi băng qua con cầu bên cạnh ngôi đình. Sau đó cô mua dụng cụ kẹp rác trong cửa hàng ác mộng để nhặt chiếc giày lẩn trong bụi cỏ lên.
Chiếc giày đựng đầy nước, dính bùn đất, cạnh đế giày dính rêu xanh nên xanh rực cả một mảng.
Hai người quan sát kỹ càng, phát hiện chiếc giày này hơi khác giày của các cô. Có một lớp giấy dâu mỏng được khâu cẩn thận vào mặt trong của phần gót giày.
Vưu Tri Vi không nhịn được mà nói: “Đây là giày của nữ sinh kia hả? Lớp giấy dâu này có tác dụng gì vậy?”
Thời Kim Lam lắc đầu, sau đó lại nói: “Chắc là để tránh chai chân.” Cô chạm tay vào chiếc giày, tiếng thông báo vắng bóng lâu ngày của hệ thống cuối cùng cũng vang lên trong đầu cô.
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi 54088 đã phát hiện vật phẩm manh mối “Giày của nạn nhân”, chi tiết vật phẩm như sau...]
[Tên vật phẩm: Giày của nạn nhân]
[Loại hình: Vật phẩm manh mối]
[Phẩm chất: Bình thường]
[Có thể mang ra khỏi màn chơi không: Không]
[Lưu ý: Cô gái đáng thương làm mất giày ở bờ sông~ Cô ấy đã gặp phải chuyện gì?]
Thời Kim Lam vừa nghe thấy âm thanh này thì đã suýt nhảy cẵng lên. Cô vội vàng nói với Vưu Tri Vi: “Cậu mau chạm vào chiếc giày này thử xem. Mình mới nghe thấy thông báo của hệ thống nói chiếc giày này là vật phẩm manh mối.” Xem ra phương hướng điều tra của các cô là chính xác, cô gái bị mất tích và sát hại có liên quan mật thiết với nhiệm vụ của màn chơi này.
Vưu Tri Vi lập tức mừng rỡ chạm vào chiếc giày, quả nhiên cũng nghe thấy thông báo đã phát hiện vật phẩm manh mối. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Cuối cùng cũng có tiến triển, nếu không chẳng biết mình phải ở lại màn chơi này cho tới tháng nào năm nào nữa.”
Tuy các cô đã phát hiện vật phẩm manh mối, nhưng thông tin chi tiết của vật phẩm cũng không nói rõ bọn họ phải sử dụng vật phẩm này như thế nào.
Thời Kim Lam cất chiếc giày vào túi đồ hệ thống, sau đó các cô quay về ngôi đình để kiểm tra. Vưu Tri Vi vừa nhìn bậc thang đá nối thẳng tới sông vừa chê bai: “Ai lại đi xây bậc thang đá ở đây. Lỡ như có trẻ con không biết gì đến đây chơi rôi rớt xuống sông thì sao?”
Hơn nửa bậc thang đã bị nước sông dâng lên che khuất, phần bậc thang không bị nước bao phủ mọc rêu xanh. Thời Kim Lam bước xuống xem xét, phát hiện có một vùng rêu xanh bị dập trông cứ như có ai giãm đạp.
Thời Kim Lam lại lấy chiếc giày mới cất vào tủ đồ ra và đặt nó lên vùng rêu ranh bị dập. Quả nhiên vừa khớp. Dường như khi đến du lịch, cô gái kia đã đứng trên bậc thang này và bị trượt chân do rêu xanh nên ngã xuống sông. Trong lúc giấy dụa, chiếc giày dưới chân cô ta rơi ra và lún vào bùn, cuối cùng bị trôi dạt vào bụi cỏ ven bờ.
Nếu mọi chuyện đúng là như vậy thì có lẽ cô gái kia đã bị chết đuối. Vậy sao cô ta có thể bị treo lên cây và chảy nhiều máu như vậy?
Chẳng lẽ thật ra cô ta không hề bị chết đuối mà đã được người ta cứu lên, nhưng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì mà cuối cùng cô ta lại chết.
Các cô đi dọc bờ sông thêm vài vòng nhưng không phát hiện manh mối khác, cuối cùng bèn quay về rừng đào nhưng vẫn không tìm thấy manh mối nào.
Chẳng mấy chốc đã sắp đến giữa trưa, các cô đành phải quay về thành phố trước.
Lúc rời đi, Thời Kim Lam cứ cảm thấy khu rừng hoa đào này rất kỳ lạ, nhưng vì không thể nói rõ điều kỳ lạ ấy là gì nên cô chỉ đành ôm nỗi thắc mắc quay về thành phố. Mãi đến chiều tối, ngoài chiếc giày được nhặt ở bờ sông ra thì các cô vẫn không thu hoạch thêm được gì. Sau khi ăn cơm, Thời Kim Lam khoanh chân ngôi trên giường, nói với Vưu Tri Vị: “Mình muốn đến Cục cảnh sát để xem thi thể nạn nhân.”
Vưu Tri Vi nghe vậy thì rất kinh ngạc, “Cậu xem thi thể nạn nhân làm gì?”
“Nếu mình nhớ không lầm thì chàng trai lúc sáng đã nói nạn nhân đeo một đôi giày chứ không phải một chiếc giày, thậm chí anh ta còn bảo đôi giày đó trông y hệt giày của bọn mình. Nếu nạn nhân đã làm mất giày ở bờ sông thì sao lúc đó cô ta có thể đeo một đôi giày khác trông y hệt đôi giày cô ta đeo trước khi bị mất tích được?”
Vưu Tri Vi cũng suy nghĩ theo lập luận của cô, ngạc nhiên bảo: “Ý cậu là có khả năng cô ta đã đi về nhà hả?” Thời Kim Lam gật đầu, “Mình muốn đến nhà cô ta trước để kiểm tra ở đó có chiếc giày lẻ nào khác không, nếu có thì chứng tỏ cô ta đã từng về nhà thật.” Kể từ khi cô ta mất tích, bố mẹ cô ta không ngừng tìm kiếm tung tích con gái mình. Mãi đến lúc cô ta bị sát hại, bọn họ đều nói rằng mình không biết tình trạng của con gái trước lúc mất tích.
Ngoài ra, những thông tin cô biết đều được nghe từ người khác, trong khi lời đồn lại là thứ “một đồn mười, mười đồn trăm”. Không ai có thể chắc chắn lời đồn đã khác sự thật bao nhiêu sau khi qua miệng vài người. Cho nên Thời Kim Lam muốn tự mình kiểm chứng cái chết của cô gái.
Vưu Tri Vi đi qua đi lại trong phòng, “Cậu to gan quá đi.' Thời Kim Lam nhún vai, “Đã tham gia trò chơi rác rưởi này thì không thể không to gan được.”
“Vậy bọn mình chia nhau hành động đi. Cậu đến Cục cảnh sát, còn mình đến nhà cô gái kia. Mình sẽ bảo mình là bạn cùng trường của cô ta, thuận tiện hỏi thăm những chuyện lúc trước." Vưu Tri Vi nói.
Thời Kim Lam liếc nhìn đồng hồ, “Bây giờ vẫn còn sớm, để mình đi cùng cậu đi. Dù sao bây giờ cũng không nên đến Cục cảnh sát.”
Sau khi thống nhất ý kiến, các cô lén lút trốn ra khỏi nhà từ cửa sau.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn. Đáng lý ra vào giờ này trên đường vẫn còn vài người qua lại, nhưng bởi vì lúc sáng mới có án mạng nên ngay cả mèo hoang cũng chẳng dám ra đường chứ nói chỉ là người.
Thời Kim Lam mua ít trái cây trong cửa hàng ác mộng, sau đó các cô xuất phát tới nhà nạn nhân.
Cổng chính mở toang hoang, bên trong là khoảng sân lộn xôn với nào là thùng rác, nào là cuốc, nào là nồi hấp đầy trên mặt đất, thậm chí chẳng còn chỗ đặt chân. Gia đình của cô gái bị hại là chủ một tiệm đồ ăn sáng bán bánh ba và hoành thánh rất nổi tiếng trên con phố gần đó. Lúc các cô đến, bố của cô gái bị hại đang ngồi trên bậc thang ngoài nhà, cầm một tẩu thuốc dài trong tay. Ông ta cứ hít vào một ngụm khói rồi lại nhả ra một vòng khói. Dưới mắt ông ta có quầng thâm đen sì khiến cả người trông vô cùng suy sụp. Ông ta ngơ ngác nhìn xuống đất hút thuốc. Rồi bỗng nhiên, dường như ông ta đã phát hiện có người tới nhà nên ngẩng phắt đầu dậy và la toáng: “Con Hinh về rôi đấy àI”
*xx** 97 *xx**