€96
€96€96
CHƯƠNG 96: Cô ta và anh ta (3)
Thời Kim Lam rất muốn treo ngược về phía bên kia tường, nhưng nghĩ lại thì khó khăn lắm mới gặp được người mình muốn gặp, nếu quay về thì tiếc lắm, thế nên cô quyết định giơ tay vẫy chào Tống Từ, thậm chí còn nhoẻn khóe miệng nở nụ cười tiêu chuẩn.
Nhưng cô không ngờ trong trường hợp hiện tại, nụ cười của cô trông chẳng thiện lành chút nào mà ngược lại còn rất đáng sợ.
Tống Từ vẫn giữ nguyên tư thế rọi đèn pin vào cô, hai người cứ vậy im lặng nhìn nhau chằm chằm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thời Kim Lam cảm thấy tư thế giống như thắt cổ này của mình quá kỳ lạ nên đã trèo hẳn lên tường và nhảy qua bên kia luôn. Khi hai chân của cô chạm đất, Tống Từ lập tức chiếu đèn pin vào gương mặt cô khiến nó trắng bệch trông vô cùng đáng sợ.
“Sao anh lại ở đây?” Thời Kim Lam lên tiếng trước.
Cô vừa mới ngủ dậy nên hai bím tóc dài lúc trước đã được buộc gọn sau gáy, những lọn tóc xoăn quấn quýt lấy nhau. Cô cũng chưa kịp chải lại tóc mái, mấy sợi tóc rối dính chặt vào nhau trông vô cùng lôi thôi.
Bởi vì vừa trèo tường nên tay cô dính ít bùn đất, mười ngón tay buông thống hai bên người.
Tống Từ không biết nên miêu tả dáng vẻ không gọn gàng của cô lúc này như thế nào nên chỉ bèn tiếp tục im lặng.
Thời Kim Lam ngước nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi hoặc. Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ ngoài con hẻm, ngay sau đó là sự xuất hiện của vị sĩ quan phụ tá không ưa Thời Kim Lam cho lắm hồi sáng và tiếng gọi thiếu soái của anh ta.
Giọng điệu của anh ta nghe vô cùng tôn kính, khi đi tới còn chưa kịp để ý Thời Kim Lam đứng trong hẻm thì đã vội vàng hạ giọng báo cáo ngay: “Thưa thiếu soái, không phát hiện kẻ khả nghỉ nào gần đây, tôi đã cử người đến các hộ gia đình xung quanh để tìm nhân chứng rồi ạ, sẽ mất một chút thời gian.”
Tống Từ ừ một tiếng, sau đó quay người định rời đi. Nhưng khi nhấc chân lên, anh ta lại nghĩ ra gì đó nên nghiêng người bước vê phía Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam vô thức cảm thấy anh ta có ý xấu nên định trốn về sau, nhưng cuối cùng cô vẫn kiêm lại, giữ nguyên tư thế buông thống hai tay không nhúc nhích, ngước nhìn Tống Từ bằng ánh mắt ngẩn ngơ.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Tống Từ đứng yên trước mặt cô, anh lấy một chiếc khăn tay lụa màu trắng ra từ túi và đưa mắt nhìn đôi bàn tay dính bẩn của cô, nói: “Lau đi.”
Thời Kim Lam nhìn chằm chằm chiếc khăn tay, sau đó lại ngước nhìn khuôn mặt trông giống hệt Tống Dư Ngộ, bỗng cảm thấy vô cùng quái lạ.
Nếu Tống Dư Ngộ đang đứng trước mặt cô, phản ứng đầu tiên của chú cá nào đó chắc chắn sẽ là “Ồ” một tiếng đầy lạnh lùng để cười nhạo, khinh bỉ dáng vẻ lôi thôi của cô, sau đó anh mới keo kiệt đưa cô một tờ khăn giấy.
Thời Kim Lam tưởng như có thể nhìn thấy khung cảnh chân thật ấy ngay trước mặt mình. Cô nhìn chàng trai nho nhã, lịch sự trước mặt mình, hơi cúi đầu, đỏ mặt nhận lấy khăn tay.
Khi đang bày ra biểu cảm đầy kệch cỡm kia, Thời Kim Lam đúng lúc bắt gặp vẻ cứng đờ thoáng hiện lên trên gương mặt dịu dàng trước mắt. Cô bỗng cảm thấy hối hận khi đồng ý nhận lấy khăn tay.
Tống Từ cứng đờ xoay người lại, anh ta nghĩ ngợi một hồi rồi lại dặn dò: “Tối rồi thì đừng tùy tiện trèo tường ra ngoài, quanh đây mới có án mạng nhưng chưa bắt được hung thủ, tốt nhất là cô nên ở nhà cùng gia đình mình.” Hai tay Thời Kim Lam siết chặt khăn tay giả vờ xấu hổ, “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, em sẽ chú ý.”
“Nhưng tự dưng em trèo tường ra ngoài như vậy mà ngài không nghi ngờ em có liên quan tới vụ án ư?”
Sĩ quan phụ tá đã hóa đá một lúc lâu ở ngoài đầu ngõ vô cùng khó hiểu, thâm hoài nghi liệu có phải cô gái tới nhà ăn vạ ngày hôm qua bị chập mạch hay không. Người khác nghe nói có án mạng thì chỉ ước có thể trốn đi thật xa, mà cô thì ngược lại, không chỉ tự vác cái thân bầy hây của mình tới con hẻm gân hiện trường vụ án mà còn chủ động vạch trần điểm khả nghi của mình.
Tống Từ cũng rất kinh ngạc, anh quay người lại đánh giá Thời Kim Lam kỹ càng, cuối cùng cười nói: “Trực giác của tôi cho thấy hung thủ không phải cô.”
Sĩ quan phụ tá: “2”
Anh ta cảm thấy hôm nay thiếu soái rất lạ.
Thời Kim Lam lập tức đồng tình: “Trực giác của ngài đúng lắm.”
Sĩ quan phụ tá: ”...'
Cuộc đối thoại càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Sau đó anh ta lại nghe Thời Kim Lam nói: “Ngài có thể dẫn em đến xem hiện trường vụ án không? Em muốn làm pháp y nhưng chưa thấy xác người bao giờ, em muốn thích nghi sớm.”
Tống Từ đang định xoay người thoáng khựng lại trước lời cô nói.
Bầu không khí trong hẻm trở nên vô cùng tĩnh lặng. Hai người im lặng nhìn nhau, mãi đến khi có tiếng gà gáy vang vọng truyền ra từ một con hẻm khác thì Tống Từ mới thu hồi tâm mắt, chẳng thèm nói gì mà đã xoay người rời khỏi hẻm.
Sĩ quan phụ tá vội vàng đuổi theo. Trước khi rời khỏi con hẻm, anh ta còn quay đầu liếc nhìn Thời Kim Lam đang đứng trong hẻm trông mắt nhìn bọn họ rời đi.
Anh ta nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cử hai cảnh sát đến canh trước hẻm để phòng hờ cô gái vừa mới phát ngôn kỳ lạ kia sẽ gây chuyện thật. Cô nhét khăn tay vào túi, sau đó trèo tường quay về sân nhà. Vưu Tri Vi đang đợi trong phòng vừa thấy cô trở về thì lập tức tò mò nhìn sang.
Thời Kim Lam lắc đầu, “Mình mới trèo tường ra ngoài là gặp ngay Tống Từ. Anh ta đứng ở đầu ngõ, trông cứ như đã đoán trước được mình sẽ xuất hiện nên mới đứng chờ ngoài đó ấy.”
Vưu Tri Vi nghe vậy thì nhíu mày, “Đứng chờ ngoài đó? Chờ cậu hả? Nhưng sao anh ta biết cậu sẽ trèo tường lẻn ra ngoài?”
Thời Kim Lam lại lắc đầu lần nữa, “Mình chỉ cảm giác vậy thôi, không chắc anh ta có chờ mình thật không.” Thái độ của Tống Từ đối với cô vô cùng kỳ lạ. Ngày hôm qua khi cô vừa vào màn chơi, ánh mắt Tống Từ nhìn cô rõ ràng là ánh mắt khi kẻ bề trên nhìn kẻ thấp kém hơn mình. Nhưng không biết vì sao sau này lại thay đổi. Lúc trước cô chưa kịp thích nghi với môi trường nên đầu óc cứ thẫn thờ, không phát hiện ra điều ấy. Sau đó khi đến dinh thự nhà họ Tống ăn vạ, cô cứ tưởng anh ta sẽ vô tình đuổi mình đi, ai ngờ anh ta không chỉ tự mình ra ngoài mà còn xử lý mọi chuyện bằng phương pháp thỏa đáng nhất đó là cử người đưa cô đến bệnh viện.
Thời Kim Lam lấy chiếc khăn tay Tống Từ đưa mình từ túi ra và đặt dưới ánh đèn điện thoại, nhưng cô không phát hiện chỗ nào đặc biệt.
“Vừa nãy anh ta đưa mình cái này để lau tay.” Thời Kim Lam giải thích, ánh mắt trở nên kỳ lạ, “Đáng lẽ khi ấy anh ta phải đi rôi, nhưng đột nhiên lại quay vê đưa khăn tay cho mình. Lúc đó mình cứ ngỡ anh ta là nam chính tiểu thuyết thật...”
Cho nên cô mới hợp tác trưng ra biểu cảm vô cùng khó coi của mình. Tuy nhiên sau khi cô nói mình muốn đi xem hiện trường vụ án, thái độ của Tống Từ đã thay đổi.
Thời Kim Lam không thể đoán được suy nghĩ ẩn sau bản mặt vô cảm của anh, nhất là khi cuối cùng anh chỉ im lặng và rời đi.
Cô cứ cảm thấy cuộc gặp lại lân này rất bất thường.
Vưu Tri Vi cũng không hiểu sao mà thấy kỳ lạ.
Cô ấy đến màn chơi từ hai ngày trước nên đã đi dạo khắp phố, nhưng cuộc sống luôn diễn ra rất yên bình, không nghe nói có chuyện gì khác lạ. Ấy vậy mà Thời Kim Lam mới tới thì hàng xóm trong hẻm đã bắt đầu bàn tán chuyện có người mất tích, đến tối hôm nay còn xảy ra án mạng.
Đáng lý ra cho dù có án mạng thì cũng chỉ có Cục cảnh sát đứng ra điều tra thôi, nào tới lượt thiếu soái như Tống Từ tự mình ra trận, trừ phi nạn nhân có quan hệ với anh ta hoặc anh ta là người đã phát hiện ra hiện trường vụ án.
Hiện tại đầu óc hai người các cô cứ rối như tơ vò, vừa không hiểu manh mối vừa không biết phải điều tra màn chơi loại hình điều tra này như thế nào.
Vì bên ngoài có người canh gác nên Thời Kim Lam có trèo tường cũng không ởi đâu được. Cô đành thay bộ quần áo dơ bẩn trên người ra và nằm lại về giường. Nhưng vì có chuyện xảy ra nên cả hai người đều không ngủ được, cứ nằm chờ như vậy cho tới khi trời sáng hẳn và Thẩm Tế đến gọi các cô đi ăn sáng.
Tuy Thẩm Tế là NPC nhưng ông ấy có thể phản ứng và tư duy giống như người bình thường, vì vậy hiển nhiên ông ấy rất quan tâm hai cô con gái của mình. Ông ấy liên tục dặn dò các cô không được chạy lung tung hay hóng hớt, chỉ cân ngoan ngoãn ở nhà là được. Sau bữa sáng, ông ấy vác đồ lên lưng, tiếp tục vào thành phố hành nghề viết thư hộ.
Đương nhiên Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi không thể nghe lời ông ấy thật. Chưa được bao lâu, các cô đã lên phố để hỏi chuyện.
Con người là loài thích buôn chuyện. Mặc dù đêm qua mới có án mạng nhưng vẫn có rất nhiều người qua lại trên đường. Tuy là thi thể đã được khiêng khỏi hiện trường vụ án, nhưng vẫn còn rất nhiều người hóng hớt vây xem.
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vị chen vào trong đám người, phát hiện bọn họ đang vây quanh một gốc cây hòe. Trên cây hòe có treo một sợi dây thừng dính màu, bên dưới mặt đất cũng có vết máu, xung quanh là vài viên cảnh sát đang canh gác hiện trường vụ án.
Các cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán khe khẽ của đám người hóng hớt. Có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng bên cạnh Thời Kim Lam, ông ta đang nói chuyện với người bên cạnh mình: “Người chết là một nữ sinh sống ở gần đây. Nghe nói lúc phát hiện, cổ tay và cổ chân cô bé đều đã bị cắt đứt, máu tươi chảy đầy đất bị mưa cuốn trôi, cơ thể bị treo trên cây, cái lưỡi bị kéo ra thật dài.”
“Ông nghe ai kể thế? Nghe nói hồi sáng phong tỏa hiện trường mà?” Người đứng cạnh ông ta thắc mắc.
“Tôi cũng mới nghe người ta nói thôi. Nghe nói có người bán đồ ăn sáng đi bày hàng quán thì bắt gặp cảnh tượng đó, thành ra sợ ngất xỉu luôn.
Nhưng mà khi nãy lúc khiêng thi thể đi, tôi cũng có thấy rồi. Cổ tay nạn nhân bị rạch một đường rất lớn, sâu đến mức tôi có thể thấy xương trắng bên trong luôn.”
Người kia nghe ông ta nói vậy thì hít vào một hơi, sau đó lại tò mò hỏi: “Ông bảo nạn nhân còn là học sinh hả? Học sinh trường nào thế?” Có một người gần đó nghe thấy câu hỏi này thì trả lời: “Là nữ sinh mất tích mấy hôm trước đó. Bố mẹ cô ấy cứ làm to chuyện suốt, nói mấy bạn học dẫn con mình đi chơi đã hại cô ấy, thành ra ăn vạ ngoài Cục cảnh sát mãi. Tới sáng nay thì thấy cô ấy chết ở đây... Chết từ đêm qua đấy..."
Thời Kim Lam thò đầu lại gân, hiếu kỳ hỏi: “Sao anh biết nhiều chuyện vậy?”
Ba người đang buôn chuyện chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thôi, bọn họ không thấy lạ khi có thêm người hóng chuyện. Chàng trai kia lại bảo: “Hứt Họ hàng của tôi làm ở Cục cảnh sát nên tôi cũng nghe được kha khá chuyện.”
Thời Kim Lam thầm nghĩ có vẻ quan hệ giữa anh ta và người họ hàng kia khá thân thiết, nếu không sao có thể nghe ngóng tin tức nhanh như vậy được? “Vậy rốt cuộc cô gái kia treo cổ tự tử hay là chết vì mất máu do bị rạch tay?” Thời Kim Lam tự nhiên hỏi tiếp. Chàng trai nhìn chằm chằm mặt cô, sau đó ưỡn ngực bảo: “Nghe nói là cô ấy bị treo lên cây trước, sau đó mới bị cắt cổ tay và cổ chân. Chẳng biết chảy máu bao nhiêu nhưng mà đầy cả hai chiếc giày luôn, trong đó còn có một chiếc rơi xuống đất. Ừ đó, là loại giày mà cô đang đeo đó. Ấy, đừng nói là bọn cô học chung trường đấy nhé?”
Thời Kim Lam nhấc chân lên, đây là giày đồng phục được phát cho học sinh.
Cô chậm chạp lắc đầu, “Tôi không quen cô ấy. Anh còn biết chuyện gì nữa không?”
Chàng trai lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, trưng ra vẻ mặt thần bí, sau đó chỉ tay ra bên ngoài để ra hiệu cho Thời Kim Lam ra ngoài nói chuyện với mình. Hai người còn lại cũng đang hóng chuyện vô cùng bất mãn, bọn họ định đi ra ngoài cùng các cô nhưng lại bị chàng trai trừng mắt nhìn. Ấy vậy mà khi nhìn sang Thời Kim Lam, anh ta lại nở nụ cười ân cần.
Thời Kim Lam nghe lời, theo sau anh ta đi ra ngoài.
Các cô đi tới một tán cây khác. Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai khác, chàng trai mới hạ thấp giọng nói: “Nghe nói cô nữ sinh đó thích thiếu soái Tống. Trước đây lúc thiếu soái Tống đến thăm trường bọn họ, hai người họ đã nói chuyện với nhau.
Hơn nữa đêm qua lúc phát hiện thi thể, thiếu soái Tống cũng có mặt... Cô nghĩ thử xem, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?!”
Thời Kim Lam rất muốn treo ngược về phía bên kia tường, nhưng nghĩ lại thì khó khăn lắm mới gặp được người mình muốn gặp, nếu quay về thì tiếc lắm, thế nên cô quyết định giơ tay vẫy chào Tống Từ, thậm chí còn nhoẻn khóe miệng nở nụ cười tiêu chuẩn.
Nhưng cô không ngờ trong trường hợp hiện tại, nụ cười của cô trông chẳng thiện lành chút nào mà ngược lại còn rất đáng sợ.
Tống Từ vẫn giữ nguyên tư thế rọi đèn pin vào cô, hai người cứ vậy im lặng nhìn nhau chằm chằm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thời Kim Lam cảm thấy tư thế giống như thắt cổ này của mình quá kỳ lạ nên đã trèo hẳn lên tường và nhảy qua bên kia luôn. Khi hai chân của cô chạm đất, Tống Từ lập tức chiếu đèn pin vào gương mặt cô khiến nó trắng bệch trông vô cùng đáng sợ.
“Sao anh lại ở đây?” Thời Kim Lam lên tiếng trước. Cô vừa mới ngủ dậy nên hai bím tóc dài lúc trước đã được buộc gọn sau gáy, những lọn tóc xoăn quấn quýt lấy nhau. Cô cũng chưa kịp chải lại tóc mái, mấy sợi tóc rối dính chặt vào nhau trông vô cùng lôi thôi.
Bởi vì vừa trèo tường nên tay cô dính ít bùn đất, mười ngón tay buông thống hai bên người.
Tống Từ không biết nên miêu tả dáng vẻ không gọn gàng của cô lúc này như thế nào nên chỉ bèn tiếp tục im lặng.
Thời Kim Lam ngước nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi hoặc. Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ ngoài con hẻm, ngay sau đó là sự xuất hiện của vị sĩ quan phụ tá không ưa Thời Kim Lam cho lắm hồi sáng và tiếng gọi thiếu soái của anh ta.
Giọng điệu của anh ta nghe vô cùng tôn kính, khi đi tới còn chưa kịp để ý Thời Kim Lam đứng trong hẻm thì đã vội vàng hạ giọng báo cáo ngay: “Thưa thiếu soái, không phát hiện kẻ khả nghi nào gân đây, tôi đã cử người đến các hộ gia đình xung quanh để tìm nhân chứng rồi ạ, sẽ mất một chút thời gian.”
Tống Từ ừ một tiếng, sau đó quay người định rời đi. Nhưng khi nhấc chân lên, anh ta lại nghĩ ra gì đó nên nghiêng người bước về phía Thời Kim Lam.
Thời Kim Lam vô thức cảm thấy anh ta có ý xấu nên định trốn vê sau, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm lại, giữ nguyên tư thế buông thống hai tay không nhúc nhích, ngước nhìn Tống Từ bằng ánh mắt ngẩn ngơ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Tống Từ đứng yên trước mặt cô, anh lấy một chiếc khăn tay lụa màu trắng ra từ túi và đưa mắt nhìn đôi bàn tay dính bẩn của cô, nói: “Lau đi.”
Thời Kim Lam nhìn chằm chằm chiếc khăn tay, sau đó lại ngước nhìn khuôn mặt trông giống hệt Tống Dư Ngộ, bỗng cảm thấy vô cùng quái lạ.
Nếu Tống Dư Ngộ đang đứng trước mặt cô, phản ứng đầu tiên của chú cá nào đó chắc chắn sẽ là “Ồ” một tiếng đầy lạnh lùng để cười nhạo, khinh bỉ dáng vẻ lôi thôi của cô, sau đó anh mới keo kiệt đưa cô một tờ khăn giấy.
Thời Kim Lam tưởng như có thể nhìn thấy khung cảnh chân thật ấy ngay trước mặt mình. Cô nhìn chàng trai nho nhã, lịch sự trước mặt mình, hơi cúi đầu, đỏ mặt nhận lấy khăn tay.
Khi đang bày ra biểu cảm đầy kệch cỡm kia, Thời Kim Lam đúng lúc bắt gặp vẻ cứng đờ thoáng hiện lên trên gương mặt dịu dàng trước mắt. Cô bỗng cảm thấy hối hận khi đồng ý nhận lấy khăn tay.
Tống Từ cứng đờ xoay người lại, anh ta nghĩ ngợi một hồi rồi lại dặn dò: “Tối rồi thì đừng tùy tiện trèo tường ra ngoài, quanh đây mới có án mạng nhưng chưa bắt được hung thủ, tốt nhất là cô nên ở nhà cùng gia đình mình.” Hai tay Thời Kim Lam siết chặt khăn tay giả vờ xấu hổ, “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, em sẽ chú ý.”
“Nhưng tự dưng em trèo tường ra ngoài như vậy mà ngài không nghi ngờ em có liên quan tới vụ án ư?”
Sĩ quan phụ tá đã hóa đá một lúc lâu ở ngoài đầu ngõ vô cùng khó hiểu, thầm hoài nghỉ liệu có phải cô gái tới nhà ăn vạ ngày hôm qua bị chập mạch hay không. Người khác nghe nói có án mạng thì chỉ ước có thể trốn đi thật xa, mà cô thì ngược lại, không chỉ tự vác cái thân bây hây của mình tới con hẻm gân hiện trường vụ án mà còn chủ động vạch trân điểm khả nghi của mình.
Tống Từ cũng rất kinh ngạc, anh quay người lại đánh giá Thời Kim Lam kỹ càng, cuối cùng cười nói: “Trực giác của tôi cho thấy hung thủ không phải cô.” Sĩ quan phụ tá: “2”
Anh ta cảm thấy hôm nay thiếu soái rất lạ.
Thời Kim Lam lập tức đồng tình: “Trực giác của ngài đúng lắm.”
Sĩ quan phụ tá: ”...'
Cuộc đối thoại càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Sau đó anh ta lại nghe Thời Kim Lam nói: “Ngài có thể dẫn em đến xem hiện trường vụ án không? Em muốn làm pháp y nhưng chưa thấy xác người bao giờ, em muốn thích nghi sớm.”
Tống Từ đang định xoay người thoáng khựng lại trước lời cô nói.
Bầu không khí trong hẻm trở nên vô cùng tĩnh lặng. Hai người im lặng nhìn nhau, mãi đến khi có tiếng gà gáy vang vọng truyền ra từ một con hẻm khác thì Tống Từ mới thu hồi tâm mắt, chẳng thèm nói gì mà đã xoay người rời khỏi hẻm.
Sĩ quan phụ tá vội vàng đuổi theo. Trước khi rời khỏi con hẻm, anh ta còn quay đầu liếc nhìn Thời Kim Lam đang đứng trong hẻm trông mắt nhìn bọn họ rời đi.
Anh ta nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cử hai cảnh sát đến canh trước hẻm để phòng hờ cô gái vừa mới phát ngôn kỳ lạ kia sẽ gây chuyện thật.
Cô nhét khăn tay vào túi, sau đó trèo tường quay vê sân nhà. Vưu Tri Vị đang đợi trong phòng vừa thấy cô trở về thì lập tức tò mò nhìn sang.
Thời Kim Lam lắc đầu, “Mình mới trèo tường ra ngoài là gặp ngay Tống Từ. Anh ta đứng ở đầu ngõ, trông cứ như đã đoán trước được mình sẽ xuất hiện nên mới đứng chờ ngoài đó ấy.” Vưu Tri Vi nghe vậy thì nhíu mày, “Đứng chờ ngoài đó? Chờ cậu hả? Nhưng sao anh ta biết cậu sẽ trèo tường lên ra ngoài?”
Thời Kim Lam lại lắc đầu lần nữa, “Mình chỉ cảm giác vậy thôi, không chắc anh ta có chờ mình thật không.” Thái độ của Tống Từ đối với cô vô cùng kỳ lạ. Ngày hôm qua khi cô vừa vào màn chơi, ánh mắt Tống Từ nhìn cô rõ ràng là ánh mắt khi kẻ bề trên nhìn kẻ thấp kém hơn mình. Nhưng không biết vì sao sau này lại thay đổi.
Lúc trước cô chưa kịp thích nghi với môi trường nên đầu óc cứ thẫn thờ, không phát hiện ra điều ấy. Sau đó khi đến dinh thự nhà họ Tống ăn vạ, cô cứ tưởng anh ta sẽ vô tình đuổi mình đi, ai ngờ anh ta không chỉ tự mình ra ngoài mà còn xử lý mọi chuyện bằng phương pháp thỏa đáng nhất đó là cử người đưa cô đến bệnh viện.
Thời Kim Lam lấy chiếc khăn tay Tống Từ đưa mình từ túi ra và đặt dưới ánh đèn điện thoại, nhưng cô không phát hiện chỗ nào đặc biệt.
“Vừa nãy anh ta đưa mình cái này để lau tay.” Thời Kim Lam giải thích, ánh mắt trở nên kỳ lạ, “Đáng lẽ khi ấy anh ta phải đi rôi, nhưng đột nhiên lại quay vê đưa khăn tay cho mình. Lúc đó mình cứ ngỡ anh ta là nam chính tiểu thuyết thật...
Cho nên cô mới hợp tác trưng ra biểu cảm vô cùng khó coi của mình.
Tuy nhiên sau khi cô nói mình muốn đi xem hiện trường vụ án, thái độ của Tống Từ đã thay đổi.
Thời Kim Lam không thể đoán được suy nghĩ ẩn sau bản mặt vô cảm của anh, nhất là khi cuối cùng anh chỉ im lặng và rời đi.
Cô cứ cảm thấy cuộc gặp lại lân này rất bất thường.
Vưu Tri Vi cũng không hiểu sao mà thấy kỳ lạ. Cô ấy đến màn chơi từ hai ngày trước nên đã đi dạo khắp phố, nhưng cuộc sống luôn diễn ra rất yên bình, không nghe nói có chuyện gì khác lạ. Ấy vậy mà Thời Kim Lam mới tới thì hàng xóm trong hẻm đã bắt đầu bàn tán chuyện có người mất tích, đến tối hôm nay còn xảy ra án mạng.
Đáng lý ra cho dù có án mạng thì cũng chỉ có Cục cảnh sát đứng ra điều tra thôi, nào tới lượt thiếu soái như Tống Từ tự mình ra trận, trừ phi nạn nhân có quan hệ với anh ta hoặc anh ta là người đã phát hiện ra hiện trường vụ án.
Hiện tại đầu óc hai người các cô cứ rối như tơ vò, vừa không hiểu manh mối vừa không biết phải điều tra màn chơi loại hình điều tra này như thế nào.
Vì bên ngoài có người canh gác nên Thời Kim Lam có trèo tường cũng không ởi đâu được. Cô đành thay bộ quần áo dơ bẩn trên người ra và nằm lại về giường. Nhưng vì có chuyện xảy ra nên cả hai người đều không ngủ được, cứ nằm chờ như vậy cho tới khi trời sáng hẳn và Thẩm Tế đến gọi các cô đi ăn sáng.
Tuy Thẩm Tế là NPC nhưng ông ấy có thể phản ứng và tư duy giống như người bình thường, vì vậy hiển nhiên ông ấy rất quan tâm hai cô con gái của mình. Ông ấy liên tục dặn dò các cô không được chạy lung tung hay hóng hớt, chỉ cân ngoan ngoãn ở nhà là được.
Sau bữa sáng, ông ấy vác đồ lên lưng, tiếp tục vào thành phố hành nghề viết thư hộ.
Đương nhiên Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi không thể nghe lời ông ấy thật. Chưa được bao lâu, các cô đã lên phố để hỏi chuyện.
Con người là loài thích buôn chuyện. Mặc dù đêm qua mới có án mạng nhưng vẫn có rất nhiều người qua lại trên đường. Tuy là thi thể đã được khiêng khỏi hiện trường vụ án, nhưng vẫn còn rất nhiều người hóng hớt vây xem.
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi chen vào trong đám người, phát hiện bọn họ đang vây quanh một gốc cây hòe. Trên cây hòe có treo một sợi dây thừng dính màu, bên dưới mặt đất cũng có vết máu, xung quanh là vài viên cảnh sát đang canh gác hiện trường vụ án.
Các cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán khe khẽ của đám người hóng hớt.
Có một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng bên cạnh Thời Kim Lam, ông ta đang nói chuyện với người bên cạnh mình: “Người chết là một nữ sinh sống ở gần đây. Nghe nói lúc phát hiện, cổ tay và cổ chân cô bé đều đã bị cắt đứt, máu tươi chảy đầy đất bị mưa cuốn trôi, cơ thể bị treo trên cây, cái lưỡi bị kéo ra thật dài.”
“Ông nghe ai kể thế? Nghe nói hồi sáng phong tỏa hiện trường mà?” Người đứng cạnh ông ta thắc mắc. “Tôi cũng mới nghe người ta nói thôi. Nghe nói có người bán đồ ăn sáng đi bày hàng quán thì bắt gặp cảnh tượng đó, thành ra sợ ngất xỉu luôn.
Nhưng mà khi nãy lúc khiêng thi thể đi, tôi cũng có thấy rồi. Cổ tay nạn nhân bị rạch một đường rất lớn, sâu đến mức tôi có thể thấy xương trắng bên trong luôn.”
Người kia nghe ông ta nói vậy thì hít vào một hơi, sau đó lại tò mò hỏi: “Ông bảo nạn nhân còn là học sinh hả? Học sinh trường nào thế?”
Có một người gần đó nghe thấy câu hỏi này thì trả lời: “Là nữ sinh mất tích mấy hôm trước đó. Bố mẹ cô ấy cứ làm to chuyện suốt, nói mấy bạn học dẫn con mình đi chơi đã hại cô ấy, thành ra ăn vạ ngoài Cục cảnh sát mãi. Tới sáng nay thì thấy cô ấy chết ở đây... Chết từ đêm qua đấy..."
Thời Kim Lam thò đầu lại gân, hiếu kỳ hỏi: “Sao anh biết nhiều chuyện vậy?” Ba người đang buôn chuyện chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thôi, bọn họ không thấy lạ khi có thêm người hóng chuyện. Chàng trai kia lại bảo: “Hứt Họ hàng của tôi làm ở Cục cảnh sát nên tôi cũng nghe được kha khá chuyện.”
Thời Kim Lam thầm nghĩ có vẻ quan hệ giữa anh ta và người họ hàng kia khá thân thiết, nếu không sao có thể nghe ngóng tin tức nhanh như vậy được?
“Vậy rốt cuộc cô gái kia treo cổ tự tử hay là chết vì mất máu do bị rạch tay?” Thời Kim Lam tự nhiên hỏi tiếp. Chàng trai nhìn chằm chằm mặt cô, sau đó ưỡn ngực bảo: “Nghe nói là cô ấy bị treo lên cây trước, sau đó mới bị cắt cổ tay và cổ chân. Chẳng biết chảy máu bao nhiêu nhưng mà đây cả hai chiếc giày luôn, trong đó còn có một chiếc rơi xuống đất. Ừ đó, là loại giày mà cô đang đeo đó. Ấy, đừng nói là bọn cô học chung trường đấy nhé?” Thời Kim Lam nhấc chân lên, đây là giày đồng phục được phát cho học sinh.
Cô chậm chạp lắc đầu, “Tôi không quen cô ấy. Anh còn biết chuyện gì nữa không?”
Chàng trai lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, trưng ra vẻ mặt thần bí, sau đó chỉ tay ra bên ngoài để ra hiệu cho Thời Kim Lam ra ngoài nói chuyện với mình.
Hai người còn lại cũng đang hóng chuyện vô cùng bất mãn, bọn họ định đi ra ngoài cùng các cô nhưng lại bị chàng trai trừng mắt nhìn. Ấy vậy mà khi nhìn sang Thời Kim Lam, anh ta lại nở nụ cười ân cần.
Thời Kim Lam nghe lời, theo sau anh ta đi ra ngoài.
Các cô đi tới một tán cây khác. Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai khác, chàng trai mới hạ thấp giọng nói: “Nghe nói cô nữ sinh đó thích thiếu soái Tống. Trước đây lúc thiếu soái Tống đến thăm trường bọn họ, hai người họ đã nói chuyện với nhau. Hơn nữa đêm qua lúc phát hiện thi thể, thiếu soái Tống cũng có mặt... Cô nghĩ thử xem, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?!”
xx**% 96 xx**%