c95
c95c95
CHƯƠNG 95: Cô ta và anh ta (2)
Sau khi khám xong, bác sĩ đẩy kính đọc kết quả xét nghiệm. Ông ta nhìn Thời Kim Lam trông có vẻ uể oải, dặn cô vài câu phải giữ gìn sức khỏe, sau đó xua tay đuổi bọn họ đi.
Quản gia cười tủm tỉm đưa một xấp tiền cho Thời Kim Lam, bày tỏ đây là bồi thường của dinh thự nhà họ Tống, đồng thời cũng thâm ám chỉ cô đã nhận tiền thì đừng có không biết điêu mà đến ăn vạ nữa.
Thời Kim Lam ngại ngùng nhận lấy xấp tiền giấy trắng phau. Sau khi quản gia rời đi, nét mặt yếu ớt trên mặt cô lập tức biến thành vẻ phê phán, cô phàn nàn với Vưu Tri Vi: “Mình xinh đẹp như hoa thế này, đáng lẽ cái ông thiếu soái họ Tống kia phải bắt cóc mình vào nhà luôn mới đúng chứ.” Vưu Tri Vị: ”...'
Vương Can Nương* cũng chẳng dám tự luyến bằng cô. *Một nhân vật trong “Thủy hử”, thuở trẻ làm gái, vê sau làm bà mai.
Vưu Tri Vi lựa lời mà nói: “Cậu cũng thấy hình tượng của người ta rất giống nam chính tiểu thuyết đấy, mà đâu có nam chính tiểu thuyết nào đam mê gái đẹp đâu? Có khi anh ta đang giữ gìn trinh tiết cho vợ tương lai thì sao? Không phải lo, không phải lo, bọn mình vẫn còn cơ hội.” Thời Kim Lam: “..."
Giỏi bịa chuyện tùm lum ghê ha.
Thời Kim Lam không thể chấp nhận giả thiết này được. Có nam chính tiểu thuyết nào mà hay làm màu như cá vậy không? Còn quan tâm ngoại hình hơn cả con gái ấy. Thứ duy nhất cô tạm chấp nhận được chỉ có cái bản mặt của cá thôi.
Vưu Tri Vị thấy sắc mặt cô như vậy thì không nói nhăng nói cuội nữa, thở dài một hơi: “Vậy tiếp theo bọn mình phải làm gì bây giờ?”
Vừa ăn vạ thất bại, vừa bị người ta vạch rõ giới hạn, thành ra càng khó tiếp cận NPC này.
Chẳng lẽ lại ngồi đợi lần sau anh ta ra ngoài thì chặn đường ngựa đi?
Khả năng cao là sẽ bị ngựa cưng của ngài thiếu soái tiễn xuống gặp Diêm Vương.
Thời Kim Lam lắc đầu, “Thôi bỏ đi, nếu hôm nay bọn mình còn giở trò thì có khi người ta lại tưởng bọn mình là tội phạm mà bắt giữ mất. Đi về trước đi."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Cô hồi tưởng lại dòng ký ức mới mẻ trong đầu.
Có vẻ như thiết lập nhân vật của cô là một đứa yêu thiếu soái Tống cưỡi ngựa qua đường ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó mặt dày đeo bám anh ta.
Cô phát mệt với cái kịch bản do hệ thống rác rưởi viết mất thôi.
Thế là hai người các cô đành cầm đơn thuốc do bác sĩ kê khai về nhà.
Theo kịch bản, nhân vật được Vưu Tri Vi đảm nhận - Thẩm Vi - Là chị gái ruột của Thẩm Lam do Thời Kim Lam sắm vai. Hai nhân vật chỉ thua kém nhau một tuổi. Bố của họ thời còn trẻ từng dạy học ở trường, nhưng sau đó trường học đóng cửa nên ông ta đành hành nghề viết thư hộ trên phố để nuôi nấng hai cô con gái. Ký ức của Thẩm Lam không cho biết năm cụ thể hiện tại, cũng không có sự kiện nổi bật đáng chú ý nào trong thời đại hỗn loạn này. Cô chỉ là một học sinh vô cùng bình thường.
Lúc các cô đi vê có nghe thấy mấy bác gái hàng xóm đang buôn chuyện. Thời Kim Lam giữ Vưu Tri Vi lại, đứng ngoài cửa nghe ngóng một lát.
“Vẫn chưa tìm thấy con gái nhà họ Trương hả? Mấy ngày rồi mà? Sợ là bị người ta bắt cóc mất rồi đấy nhỉ?” Bác gái A nói.
“Tôi nghe nói con bé ra ngoại ô chơi với bạn học nhưng bị lạc, phải không?” Có vẻ bác gái B bị chậm tin tức hơn những người khác.
“Đúng rồi! Hôm đó trời mưa to xối xả." Bác gái A trả lời. “Hay bị thủy quái dưới con sông ở ngoại ô bắt mất rồi?” Bác gái B phỏng đoán.
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi liếc nhìn nhau. Thời Kim Lam giả vờ tò mò đi qua hỏi: “Thím ơi, mọi người đang nói về ai vậy? Sao cháu không hay tin gì hết thế?”
Hai bác gái có hơi xấu hổ khi bị người khác nghe thấy cuộc tám chuyện, may mà Thời Kim Lam chỉ tỏ ra hiếu kỳ chứ không biểu hiện gì thêm. Thấy cả hai đều không trả lời, cô mới râu rĩ hỏi: “Đừng nói là bạn học của cháu đấy nhé?”
Mọi người đều sống trong cùng một con hẻm nhỏ nên tạm coi như quen biết nhau. Hơn nữa đầu đường cuối ngõ ai mà chẳng biết hai cô con gái vừa xinh vừa giỏi nhà họ Thẩm. Tuy các cô mất mẹ từ nhỏ nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời, khiến cho vô số người muốn đến nhà câu hôn.
Bác gái A là người nghiện buôn chuyện, mà chuyện này lại không bị cấm bàn tán, hơn nữa bà ta cũng không bày tỏ thái độ hả hê trước chuyện buồn của nhà người ta, vì vậy mới hỏi: “Cháu học ở trường trung học Trí Viễn à?” Thời Kim Lam lục lại ký ức của Thẩm Lam, sau đó gật đầu.
“Ầy, thì là cô con gái nhà Trương Dũng ở hẻm bên cạnh đấy. Mấy ngày trước con bé đi chơi ngoại ô với bạn học, nhưng lúc bọn nhỏ đi về lại không biết con bé không về cùng. Vợ chồng Trương Dũng tìm hết từ trong ra ngoài thành phố mất mấy ngày nhưng vẫn không tìm thấy con gái. Cũng chẳng biết bây giờ con bé sao rồi.”
Thời Kim Lam che miệng giả vờ ngạc nhiên, sau đó cô hỏi thêm vài câu nữa mới chịu về nhà.
Thật ra câu chuyện cũng không có gì đặc biệt. Một người mất tích vài ngày, đến giờ vẫn chưa tìm thấy xác, vô hình trung khiến người nghe liên tưởng đến việc lừa bán người.
Thời Kim Lam bỗng nghĩ tới thị trấn Ngọc Tùng. Không phải là cô liên tưởng suông, mà cô cũng có căn cứ.
Thị trấn Ngọc Tùng đã bắt đầu lừa bán phụ nữ vào thị trấn từ trăm năm trước, đây là chỗ trùng khớp thứ nhất. Ngoài ra Tống Dư Ngộ đã từng bắt gặp bức ảnh chụp Tổng Từ trong một hộ gia đình, điều này không phải trùng hợp.
Chắc chắn là giữa thị trấn Ngọc Tùng và Tống Từ có tồn tại một mối quan hệ nào đó.
Có lẽ cô gái bị mất tích chính là người bị lừa bán vào thị trấn Ngọc Tùng.
Khi Thời Kim Lam phát biểu suy đoán của mình, Vưu Tri Vi trợn tròn cả mắt, “Cậu bảo là các cậu từng nhìn thấy ảnh chụp Tống Từ ở thị trấn Ngọc Tùng á?”
Thời Kim Lam: “..." Vấn đề ở đó hả?
Vấn đề phải là hình như cô đã tìm thấy manh mối trong màn chơi rồi mới phải chứ?
“Lúc đó Tống Dư Ngộ có thấy sợ không?” Vưu Tri Vi tiếp tục hóng hớt.
Tự dưng bắt gặp tấm ảnh chụp một người trông giống hệt mình trong nhà lũ buôn người, cho dù là ai thì cũng phải thấy sợ.
Nhưng vua hóng hớt Vưu Tri Vi còn chưa đợi được câu trả lời của Thời Kim Lam thì đã phát hiện một điều mà lúc nấy cô ấy không để ý, “Vậy thì vì sao NPC của trò chơi lại trông giống y đúc hai người các cậu?”
Mà rõ ràng lý do hệ thống ghép mặt người chơi vào mặt NPC không thể giải thích đơn giản là vì hệ thống lười thiết kế gương mặt nhân vật được. Nếu suy đoán của Thời Kim Lam là đúng thì không thể nào chấp nhận cách giải thích này.
Thế giới ác mộng cũng đâu thể tính trước được rằng bọn họ sẽ đến màn chơi này ngay khi bọn họ đặt chân vào màn chơi thứ hai để mà ám chỉ được?
Thời Kim Lam nhún vai, bày tỏ chính mình cũng không biết.
Vưu Tri Vi nhíu mày suy tư một hồi, trong lòng cô ấy đã nảy ra vài suy đoán nhưng không phát biểu mà lại nói vòng về vấn đề ban đầu, “Nếu đúng như lời cậu nói, vậy chẳng lẽ nhiệm vụ của chúng ta ở màn chơi này là giải cứu những người phụ nữ bị lừa bán hả?”
“Nhưng nếu thế thì vai trò của Tống Từ là gì?” Anh ta đâu có liên quan gì tới vụ việc này đâu.
Chẳng lẽ Tống Từ chính là kẻ chủ mưu đằng sau hoạt động lừa bán người, và các cô phải làm gỏi con boss này ư?
“Bây giờ bọn mình biết quá ít thông tin nên mình chỉ suy đoán thế thôi, chưa thể chắc chắn sự thật có đúng như vậy hay không. Hơn nữa độ khó của màn chơi này là cấp ác mộng, có lẽ mọi chuyện sẽ không đơn giản vậy đâu.' Thời Kim Lam nói.
Vưu Tri Vi đề nghị: “Hay chúng ta ra ngoại ô để kiểm tra nơi cô gái kia đã mất tích đi?”
Phải kiểm tra tình hình cụ thể thì mới có thể phán đoán những chuyện đã xảy ra. Nếu chỉ dựa vào suy đoán thì hệ thống cũng sẽ không cho các cô vượt ải cho dù các cô đã đoán được sự thật.
Hai người mới định ra ngoài thì bố của nhân vật bọn họ sắm vai theo cốt truyện là Thẩm Tế đã trở về.
Trông nét mặt ông ấy rất sốt ruột, sau khi nhìn thấy Thời Kim Lam thì lập tức buông đồ trong tay ra và bước vội tới. Mãi tới khi chắc chắn cô không bị thương gì thì ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, “Lúc nãy có người bảo với bố là bọn con suýt bị ngựa tông trúng ở trên phố, có thật không? Nghe nói con còn được đưa đến bệnh viện. Con bị thương ở đâu?”
Thời Kim Lam đâu nghĩ mọi chuyện sẽ bị đồn đi nhanh như vậy, mới đó đã đến tai Thẩm Tế. Cô vội vàng giải thích rằng mình không sao, lúc kiểm tra ở bệnh viện cũng không bị thương gì.
Thế là kế hoạch ra ngoài của các cô bị phá sản.
Thời gian trôi đi vội vã, chẳng mấy chốc mà mặt trời đã lặn xuống núi.
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vị nằm trên giường những đều không ngủ được.
Vưu Tri Vi đang bận lo về chuyện lúc ban ngày, còn Thời Kim Lam thì đang cân nhắc nên tiếp cận Tống Từ thế nào.
Mặc dù cô đã suy đoán khả năng là màn chơi này có liên quan đến thị trấn Ngọc Tùng, nhưng cô vẫn cho rằng Tống Từ là nhân vật trung tâm của màn chơi này như trước.
Thế giới ác mộng sẽ không đưa hai vấn đề cốt lõi khác nhau vào cùng một màn chơi.
Thời Kim Lam nghĩ ngợi một hồi cho tới khi hai mí mắt díu lại, cô nghiêng người áp mặt trên gối dần thiếp đi. Chẳng biết cô đã ngủ được bao lâu, nhưng đột nhiên cô bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai. Cô lập tức ngồi dậy trên giường theo phản xạ, ngay cả Vưu Tri Vi ngủ bên cạnh cô cũng phản ứng tương tự.
Sau tiếng hét thất thanh là âm thanh xì xào âm ï, mấy nhà hàng xóm cũng thi nhau phát ra tiếng ồn. Hiển nhiên Thẩm Tế cũng bị tiếng động này đánh thức, ông ấy vội khoác áo vào rồi gõ cửa phòng hai người, “Tiểu Lam, Tiểu Vi, hai con có trong phòng không?”
Thời Kim Lam vội vàng lên tiếng, sau đó cô và Vưu Tri Vi mặc quân áo rồi ra ngoài.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, trông có vẻ không chỉ có người giơ đuốc mà còn có cả tiếng bánh xe đi băng qua vũng nước.
Lúc bấy giờ Thời Kim Lam mới phát hiện chẳng biết bên ngoài đã đổ mưa từ lúc nào khiến mặt đất ướt đẫm. Ngay cả sân nhà cô cũng có đầy vũng nước.
Khi thấy Thẩm Tế lén lút đi ra sân và áp sát tai vào cửa để nghe ngóng tiếng động bên ngoài, cô giả vờ dụi mắt một cách uể oải, hỏi thật khẽ: “Có chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?” “Hình như là có người chết. Hai con mau vào nhà đi, đừng ra ngoài." Thẩm Tế loáng thoáng nghe thấy những tiếng gọi, ông ấy vội xua tay đuổi hai người vào nhà.
Sau khi đuổi được các cô vào nhà, Thẩm Tế mới trừng mắt nói với hai cô con gái luôn khiến mình phải lo lắng: “Con nít con nôi mà hóng hớt làm gì, mau đi vê phòng đi, chuyện ngoài đó không liên quan tới chúng ta.”
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi bị ông ấy đẩy mạnh vào phòng nên đành kiềm lại ý định đi ra ngoài xem xét tình hình.
Các cô liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn bốn giờ sáng.
Vì sự cố này nên các cô không ngủ được nữa. Thời Kim Lam suy nghĩ một lát, cuối cùng lén lút mở cửa sổ ra và nhẹ nhàng nhảy ra ngoài sân. Cô định sẽ trèo tường ra ngoài để xem có chuyện gì. Vưu Tri Vi cũng muốn đi cùng nhưng lại bị Thời Kim Lam giơ tay ra hiệu cho cô ấy ở lại chờ.
Lớp trưởng Vưu là học sinh nghiêm túc, ngoan ngoãn, sao lại trèo tường được? Hơn nữa dắt cô ấy theo cũng không tiện hành động.
Vưu Tri Vi cũng tự biết bản thân là cọng bún có sức chiến đấu bằng 5 nên đành nhắc nhở bạn mình cẩn thận, sau đó đứng trước cửa sổ trông chừng giúp cô, không để Thẩm Tế phát hiện cô lén chuồn ra ngoài. Động tác của Thời Kim Lam vô cùng nhẹ nhàng, đúng lúc ở ven tường có một chồng củi.
Cô đạp lên đống củi ướt nhẹp, đang định âm thâm quan sát tình hình bên kia tường thì đột nhiên có một luồng sáng từ đèn pin rọi vào trán cô.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt làm Thời Kim Lam vô thức cúi đâu, khóe mắt thoáng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Lúc bấy giờ, cá mặc quân trang, khoác áo khoác quân đội trưng ra bản mặt vô cảm đang đứng ở đầu ngõ. Bên hông anh là một cây kiếm tinh xảo, trên vỏ kiếm khắc những hoa văn phức tạp, cổ xưa, vừa nhìn là biết cây kiếm đã có tuổi rồi.
Anh đeo găng tay màu trắng và câm đèn pin, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, xa cách trông giống hệt mấy nhân vật trong game 2D trên những tấm thẻ bài SSR, khiến người ta nảy sinh dục vọng muốn lột sạch bộ quân trang trên người anh.
Luồng sáng chói mắt rọi sang, trùng hợp chiếu vào mặt Thời Kim Lam đang trèo trên tường.
Thiếu soái Tống hơi nhướn mày.
Thời Kim Lam: “...' Sao mà... Gặp lại nhau bất ngờ thế nhỉ? xx**% 95 *xx**%