c94
c94c94
CHƯƠNG 94: Cô ta và anh ta (1)
Chiếc roi ngựa lạnh lẽo chống lên cằm Thời Kim Lam, khiến đôi mắt của hai người chạm nhau.
Một dòng ký ức xa lạ chảy vào đầu khiến Thời Kim Lam đau đớn nheo mắt lại. Sau khi nhận được thư xin trợ giúp của Vưu Tri Vi, cô đã đột ngột bị kéo vào màn chơi mà chưa chuẩn bị gì.
Thân phận hiện tại của cô là con gái của một thầy giáo. Khi ra ngoài đi dạo phố cùng chị gái, cô đã đụng độ một đám người cưỡi ngựa trên đường.
Đúng lúc này có một cậu bé chạy ra giữa đường để nhặt quả cầu đá của mình. Cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã lập tức xông ra cứu cậu bé, đồng thời suýt bỏ mạng dưới vó ngựa, may mà người cưỡi ngựa đã kịp thời giữ chặt dây cương nên con ngựa mới không tiễn cô đi gặp Diêm Vương.
Còn chàng trai trước mắt cô hiện giờ chính là người đã giữ dây cương dừng ngựa.
Ngay khi ánh mắt hai người giao nhau, âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu Thời Kim Lam. “Đang tải dữ liệu nhiệm vụ chi viện. Đã tải xuống thông tin màn chơi. Chúc mừng người chơi 54088 bước vào màn chơi “Anh ta”, thông tin màn chơi như sau..."
[Tên màn chơi: Anh ta]
[Loại hình: Sinh tôn và điều tra]
[Độ khó: Ác mộng] [Thời hạn: Không biết]
[Bối cảnh nhiệm vụ: Bạn tên là Thẩm Lam, con gái của một thầy giáo sống ở thành phố núi Lạc. Một ngày nọ, bạn và chị gái ra ngoài dạo phố, cứu được một cậu bé trong lúc nguy cấp và đồng thời rơi vào lưới tình với thiếu soái quân phiệt Tống Từ ngay cái nhìn đầu tiên...] [Chi tiết nhiệm vụ: Không có]
Thời Kim Lam: “...'
Thật sự... Có thể rơi vào lưới tình với một người cưỡi ngựa qua đường suýt tông chết mình ngay từ cái nhìn đầu tiên à. Cốt truyện này đúng là độc đáo.
Sau khi cô trải qua ba màn chơi kinh dị, bây giờ muốn bắt cô nhận kịch bản yêu đương rồi hả?- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt. Thời Kim Lam kệch cỡm cúi đầu, cố gắng làm cho gương mặt mình ửng đỏ lên.
Tống Từ: “...”
Toàn thể khán giả đang theo dõi livestream: “...”
Má! Không nỡ nhìn cô luôn đó. Đây vẫn là bố thiên hạ chuyên gia chống đối hệ thống mà bọn họ biết hả?
Tống Từ thu lại cái nhìn đánh giá, đứng dậy nhìn Thời Kim Lam đang im lặng cúi đầu, nói với giọng nhẹ nhàng: “Lần sau đừng tùy tiện xông ra đường như vậy nữa.
Đôi bốt quân đội giãm trên mặt đất dân bước đi xa. Chàng trai xoay người leo lên lưng ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phất roi rời đi.
Đám người dần tản ra, lúc này Vưu Tri Vi mới đi tới trước mặt cô, “Vừa rồi cậu đúng là...” Cô ấy trưng ra vẻ mặt khó nói, hiển nhiên là đang bối rối chẳng biết nên miêu tả biểu cảm lúc nãy của Thời Kim Lam như thế nào.
Thời Kim Lam thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Cô cầm tay Vưu Tri Vi, tức giận nói: “Chứ không phải do cậu tự dưng gửi thư xin trợ giúp gì đó hả? Làm mình sợ hết hồn. Mình chưa kịp chuẩn bị gì hết thì đã bị kéo vào đây, suýt nữa còn lâm tưởng anh ta là cá.”
Vưu Tri Vi kéo cô dậy khỏi mặt đất, giọng nói lộ vẻ bực dọc: “Thư xin trợ giúp gì cơ? Mình có gửi đâu? Sau khi vào màn chơi không thể liên lạc với người chơi bên ngoài mà?”
Thời Kim Lam đang đứng dậy thì thoáng khựng lại, “Cậu nói gì cơ?” Cô lập tức mở màn hình ảo của hệ thống ra để kiểm tra thông báo mình nhận được sau khi rời khỏi màn chơi “Bảy ngày bảy đêm. Tất cả thông báo nhận thưởng và thông báo tin tức đều còn đó, duy chỉ có bức thư xin trợ giúp từ Vưu Tri Vi là mất tăm.
Thời Kim Lam ngẩn người, ngón tay lướt lên lướt xuống kiểm tra toàn bộ thông báo nhưng vẫn không tìm thấy bức thư xin trợ giúp kia.
Bỗng dưng cô có cảm giác mình bị chơi một vố. Vưu Tri Vi cũng nhận thấy bất thường nên nhíu mày nói: “Lúc mình nhìn thấy nhân vật của cậu, mình còn tưởng cậu vào cùng màn chơi với mình. Kết quả sau khi mình hỏi mấy chuyện về kỳ thi thì cậu chẳng phản ứng gì hết, lúc đó mình mới phát hiện nhân vật của cậu chỉ là một NPC trong màn chơi.
Sau đó mình còn cảm thấy hệ thống lười thiết kế mặt cho NPC, mà đúng lúc mấy hành động của cậu đã khiến trò chơi rác rưởi ngứa mắt muốn diệt trừ, cho nên nó mới tạo ra gương mặt y đúc cậu cho NPC này, cuối cùng nó sẽ cho NPC này tử vong để tự thỏa mãn lòng dạ độc ác của nó.”
Thời Kim Lam: “..."
Quả thật là giống hành động mà trò chơi rác rưởi có thể làm ra lắm.
Vưu Tri Vi lại chỉ tay về phía mà Tống Từ vừa khuất bóng, “Lúc gặp anh ta, mình cũng đã hoài nghi có phải cậu ấy vào cùng màn chơi với mình hay không. Nhưng rồi mình nhận ra khí thế của hai người họ không giống nhau lắm, sau đó thì tự dưng cậu xông ra.”
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài phút ngắn ngủi nhưng Vưu Tri Vị đã bị dọa sợ mất hồn.
Mặc dù cô ấy đã xác định Thẩm Lam là NPC, nhưng cô ấy vẫn không thể chấp nhận được việc một người có gương mặt giống y đúc Thời Kim Lam bị ngựa đạp chết. Thời Kim Lam nghe cô ấy nói xong thì nhíu mày, “Mình cảm thấy có lẽ cá cũng đã vào màn chơi này.”
Vưu Tri Vi lập tức nhìn sang cô.
“Trước khi mình vào đây, cậu ấy đã đứng bên cạnh mình, nhưng sau đó lại biến mất trước cả mình. Vì vậy khả năng cao là cậu ấy đã bước vào màn chơi này.”
Nếu Tống Dư Ngộ cũng vào màn chơi này thì đáng lẽ anh phải xuyên vào nhân vật trước cô mới đúng, nhưng ánh mắt Tống Từ nhìn cô lúc nãy rất xa lạ, ngoài ra còn có vẻ đánh giá đây hứng thú hệt như thợ săn quan sát con mồi yêu thích vậy.
Thời Kim Lam xoa đầu, lúc bấy giờ mới phát hiện kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao của mình đã biến thành hai bím tóc dài rũ bên vai. Cô mặc áo màu xanh dương nhạt, chân váy dài tới bắp chân, bên dưới đeo giày da màu đen. Đây là trang phục điển hình của học sinh thời dân quốc. Nhưng... Cô cứ thấy kỳ lạ chỗ nào ấy nhỉ.
Cô ngẩng đầu nhìn Vưu Tri Vi, thấy cô ấy cũng ăn mặc tương tự mình.
Thời Kim Lam nhớ lại mấy bộ phim kháng chiến mà ông nội rất thích xem, đủ loại cốt truyện lộn xộn hóa thành những dòng “Đậu má nó” bay xẹt qua lòng cô.
Chẳng lẽ trò chơi rác rưởi này muốn cô phá hỏng cuộc sống yên bình của ai đó?
Thời Kim Lam vô cùng mong chờ, dò hỏi Vưu Tri Vi: “Cậu vào đây bao lâu rôi? Nhiệm vụ của màn chơi này là gì?
Vưu Tri Vi cạn lời, bởi chỉ nhìn mặt cô là cô ấy hiểu ngay cô đang nghĩ gì. Cô ấy ghé vào bên tai cô, hạ thấp giọng chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy: “Không dám gạt cậu, mình đã vào màn chơi này hai ngày rồi nhưng tới giờ vẫn chưa nhận được nhiệm vụ.” Thời Kim Lam vô cùng ngạc nhiên.
Đa số màn chơi trong thế giới ác mộng chỉ kéo dài từ 24 đến 36 tiếng, những trường hợp như bảy ngày bảy đêm vô cùng hi hữu. Ấy vậy mà Vưu Tri Vi đã vào màn chơi hai ngày rồi vẫn chưa biết nhiệm vụ là gì.
Cô bỗng nhiên nhớ lại chi tiết nhiệm vụ do hệ thống thông báo lúc nãy.
Thời hạn nhiệm vụ được đề là không biết.
“Tại sao lại như vậy?” Thời Kim Lam khế hỏi.
Vưu Tri Vi lắc đầu, “Mình cũng không biết. Mà màn chơi này có nhiều NPC lắm. Cậu nhìn đi, mỗi một người đi trên đường đều có gương mặt rõ ràng, khác hẳn màn chơi trường cấp ba Văn Nhã.”
Hệ thống lười thiết kế mặt cho NPC bình thường trong trường cấp ba Văn Nhã, vì vậy các cô có thể dễ dàng nhận biết NPC quan trọng và NPC làm nền bằng mắt. Ban đầu Vưu Tri Vi còn tưởng Thẩm Lam là nhân vật cốt lõi của trò chơi nên mới làm quen tìm hiểu, kết quả lại phát hiện cô ta chỉ là một học sinh thời dân quốc bình thường thật. Tính cách Thẩm Lam ngây thơ, tốt bụng, không có sở thích đặc biệt gì, cũng chẳng có ước mơ khác lạ gì.
Cô ấy cũng thử giao tiếp với các NPC khác nhưng kết quả đều giống nhau.
Bọn họ giống hệt những con người sống trong một thế giới thật, khiến cho Vưu Tri Vi cảm thấy vô cùng khó xử. Cô ấy cũng từng thử tìm kiếm những người chơi xuyên vào màn chơi giống mình, nhưng không biết vì bọn họ lẩn trốn quả kỹ hay vì cả màn chơi chỉ có một người chơi là cô ấy, mà cuối cùng cô ấy chẳng có phát hiện gì mới. Thậm chí cô ấy còn ảo tưởng bản thân đã xuyên vào thế giới song song chứ chẳng phải trò chơi gì sất. Trước khi Thời Kim Lam xuất hiện, Vưu Tri Vi vừa lo âu lại vừa sợ hãi. Nhưng không phải cô ấy sợ hãi màn chơi nguy hiểm trập trùng, chỉ là cảm giác không tìm ra manh mối, không có ai để suy xét khiến cho cô ấy không rét mà run.
Thời Kim Lam quay đầu lại về phía Tống Từ rời đi, hơi híp mắt lại, “Mình cảm thấy Tống Từ chính là chìa khóa cốt lõi của màn chơi này.”
Thế giới trong màn chơi này có người trông y hệt cô và Tống Dư Ngộ, mà trùng hợp là Tống Dư Ngộ còn từng nhìn thấy ảnh chụp cũ của người nọ ở màn chơi thị trấn Ngọc Tùng. Nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.
Mười phút sau ở dinh thự nhà họ Tống, quản gia vội vàng gõ cửa phòng làm việc rồi lập tức mở cửa bước vào ngay khi được cho phép. Ông ta than ôi một tiếng bảo: “Thiếu soái, bên ngoài có hai cô gái nói lúc nấy cậu cưỡi ngựa đã đụng trúng bọn họ nhưng chưa đền tiền cho nên ăn vạ ở ngoài đói”
Tống Từ đang cầm máy điện tín, thoáng khựng lại, “Ông nói gì?”
“Chuyện là có hai nữ sinh, trông ngoại hình cũng ưa nhìn nên sợ rằng sẽ thu hút mấy người hóng chuyện. Cậu nghĩ nên xử lý việc này thế nào ạ?” Nét mặt quản gia trông rất khó xử.
Tống Từ nhớ lại đôi mắt đen nhánh như mực nào đó, buông máy điện tín ra rôi mỉm cười bảo: “Đi xem thử.” Anh ta đứng dậy, đôi bốt quân đội dài đến bắp chân bao bọc hai chân thon dài và thẳng tắp. Lên trên nữa là vòng eo cân xứng cùng cơ bắp săn chắc và khỏe mạnh.
Bây giờ anh ta đã cởi mũ quân đội, vài sợi tóc rũ trên trán khiến anh ta bớt đi vẻ lạnh lùng, cao xa và trông dễ tính, nhẹ nhàng hơn. Ở ngoài cửa dinh thự nhà họ Tống, Thời Kim Lam tái mặt dựa vào vai Vưu Tri Vi giả vờ yếu ớt, làm gì còn dáng vẻ cúi đầu thẹn thùng như khi nãy.
Quân chúng hóng chuyện chỉ trỏ, bàn tán không ngừng. Sĩ quan phụ tá của Tống Từ nghe tin nên bước ra, vừa nhìn thấy dáng vẻ của các cô là đã cảm thấy các cô đến ăn vạ.
Nếu như cô bị thương thật thì vì sao lúc nấy không nói, tới giờ mới đến ăn vạ trước cửa, rõ ràng là có mưu đồ khác.
Anh ta đang định lên tiếng vạch trân hành vi ăn vạ của các cô thì Tống Từ đã dẫn quản gia đi từ bên trong ra.
Sĩ quan phụ tá trơ mắt nhìn sắc mặt của Thời Kim Lam càng thêm yếu ớt, cơ thể cô lảo đảo như có thể ngã nhào bất cứ lúc nào. Khóe mắt anh ta giật giật, không hiểu vì sao cô dám tới cửa ăn vạ trong khi cô diễn xuất giả tạo như vậy.
Tống Từ cũng vừa lúc chứng kiến biểu cảm miễn cưỡng của cô, nhưng anh ta không vạch trân mà lại dịu giọng nói: “Lỗi tại tôi không nhận lỗi, hai cô có yêu cầu gì thì cứ việc nói.”
Lời anh ta nói chẳng khác gì ám chỉ hai người các cô cố ý tới đây ăn vạ đòi hỏi.
Thời Kim Lam thâm nghĩ quả không uổng cho gương mặt giống hệt Tống Dư Ngộ, đến cái nết nói mỉa người khác cũng giống hệt anh.
Cô bày ra vẻ mặt đáng thương, chỉ xuống chân mình, “Sau khi ngài đi, em phát hiện chân của mình không cử động được. Ngài có thể mời một thầy thuốc giỏi đến khám bệnh cho em không?” Tống Từ nhướn mày, phân phó quản gia: “Chú Chương, chú dẫn hai cô gái này đến bệnh viện đi. Khám thử là bị trật khớp hay bị gấy chân rồi để bác sĩ chữa trị. Chúng ta sẽ bao hết tiên thuốc men.” Nói rồi anh ta ra hiệu cho binh lính dưới trướng mình khiêng cáng tới, sau đó đưa tay mời Thời Kim Lam. Trong lần ăn vạ thứ nhất, Thời Kim Lam còn chưa vào được cửa lớn dinh thự nhà họ Tống thì đã bị ép khiêng vào bệnh viện.
*xx** 94 *xx**