c93
c93c93
CHƯƠNG 93: Bảy ngày bảy đêm (Hết)
Tự dưng đọc được một câu như vậy trong nhật ký của màn chơi loại hình kinh dị, hiển nhiên ai cũng phải thấy da đầu tê rần.
Thời Kim Lam nắm chặt cuốn sổ, bình tĩnh nhìn xuống dưới.
[Ngày X tháng X năm XXỊ
Nhà xảy ra hỏa hoạn, tôi bị mắc kẹt trong phòng, khi tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện.
[Ngày X tháng X năm XX]
Gương mặt của tôi đã bị hủy hoại, tôi mù một mắt, da mặt bị bỏng nặng, nội tạng suy yếu, vì vậy chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
[Ngày X tháng X năm XX]
Khi tháo băng, tôi đã nhìn thấy một con quái vật đáng sợ. Đó không phải tôi! Không thể nào là tôi!
[Ngày X tháng X năm XX]
Mẹ thường hay nói tôi vô cùng xinh đẹp.
Nhưng hiện tại tôi là một con nhỏ dị dạng.
[Ngày X tháng X năm XX]
Chúng tôi dọn tới một vùng ngoại ô, có bố, có mẹ, có em trai.
Tôi trốn trong phòng, nhìn bọn họ ôm em trai vui cười. [Ngày X tháng X năm XX] Tôi rất muốn bóp chết em trai, nhưng khi siết chặt cái cổ mảnh khảnh của thằng bé, thằng bé lại mỉm cười ngây ngô với tôi.
Ngày nào tôi cũng lén đi thăm em trai.
[Ngày X tháng X năm XX]
Bố mẹ nói tôi cần nghỉ ngơi để lành bệnh nên không cho em trai gặp tôi.
Tôi có bệnh gì chứ? Tôi làm gì bị bệnh!
[Ngày X tháng X năm XX]
Có một bác sĩ tới nhà, bố mẹ bảo ông ta là một vị bác sĩ vô cùng tài giỏi có thể giúp tôi trở lại như trước.
[Ngày X tháng X năm XX] Bác sĩ nói gương mặt của tôi có thể phục hồi bằng cách cấy ghép da, nhưng diện tích vết bỏng quá lớn và không còn vùng “da” nào có thể phẫu thuật.
Nhãn cầu mắt phải của tôi hư rồi, có đổi giác mạc thì cũng vô ích. Nội tạng trong người tôi có thể đổi cái mới, chỉ là không có nguôn nội tạng.
[Ngày X tháng X năm XXỊ
Bác sĩ đã nhìn thấy bức ảnh chụp tôi trước đây.
Ông ta nói tôi thật xinh đẹp.
[Ngày X tháng X năm XX]
Tôi nhìn thấy bác sĩ đi cùng vài người lạ trong nhà kính trông hoa.
Trong đó có một cô gái có làn da vừa trắng vừa sáng. Khi cô ta quay đầu lại, mái tóc xõa bên vai trông vô cùng xinh đẹp.
Tôi hỏi bác sĩ rằng bọn họ là ai.
Bác sĩ nói bọn họ là du khách đến thăm thú gần đây, và còn bảo cô gái xinh xắn kia có làn da tuyệt đẹp giống hệt tôi.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.
[Ngày X tháng X năm XX]
Tôi đã trói cô gái kia lại.
Cô ta thật sự rất đẹp, khi trợn trừng đôi mắt lên nhìn tôi thì càng đẹp hơn nữa.
Nhưng không sao hết, chẳng mấy chốc cô ta sẽ trở thành một con nhỏ dị dạng giống tôi mà thôi.
[Ngày X tháng X năm XXỊ Cô gái mất tích khiến đám người kia chất vấn bố mẹ tôi đã làm gì.
Tuy rằng tôi không thích bố mẹ, nhưng dù sao bọn họ cũng là bố mẹ tôi.
Bác sĩ nói tôi vẫn còn thiếu nguồn nội tạng.
[Ngày X tháng X năm XXỊ
Gương mặt của tôi đã hồi phục, trông chẳng khác gì lúc chưa bị bỏng.
Nhưng khi mẹ nhìn thấy tôi thì lại nhìn chằm chằm tôi đầy hoảng sợ.
Tôi hỏi bà rằng bà có thích không, nhưng bà chỉ chất vấn tôi đã làm gì.
Tôi rất không thích giọng điệu của bà ta. [Ngày X tháng X năm XXỊ
Tôi muốn có một đôi mắt thật xinh đẹp.
Nhưng mắt của mấy du khách kia đều rất xấu.
Nhớ mẹ từng nói đôi mắt của tôi đẹp giống y bà vậy. [Ngày X tháng X năm XXỊ
Tôi đã có một đôi mắt mới.
[Ngày X tháng X năm XXỊ
Bác sĩ nói tôi rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước.
Nhưng rồi lão ta giết chết tôi. Sau khi đóng cuốn nhật ký lại, Thời Kim Lam thở hắt ra một hơi.
“Bác sĩ là ai?” Tống Dư Ngộ hỏi.
Cô gái tóc dài còn chưa kịp tỉnh sau khi đọc nội dung nhật ký, nhờ câu hỏi của anh nên mới choàng tỉnh lại, chỉ biết mê man nói: “Hình như trong màn chơi chưa xuất hiện nhân vật này, hơn nữa có vẻ ông ta là người đã hướng dẫn cô chủ giết người.”
Ông ta cố tình khen phiên bản trước đây của một bệnh nhân bị chấn thương cả tinh thần lẫn thể xác nghiêm trọng là xinh đẹp, chẳng khác gì đang kích thích nội tâm của cô ta.
“Có khi nào là do bây giờ còn sớm quá nên chưa tới thời điểm bác sĩ lên sàn không?”
Thời Kim Lam không bình luận gì, ngón tay gõ nhẹ lên cuốn nhật ký, “Có một nhân vật không xuất hiện trong nhật ký.”
Cô gái tóc dài điểm lại những NPC đã từng xuất hiện, nghi ngờ hỏi: “Ông quản gia hả? Nhưng hình như nhân vật này cũng đâu quan trọng với cô chủ lắm đâu.”
Thời Kim Lam lắc đầu, nói: “Ở một mặt nào đó, thật ra cốt truyện màn chơi chính là sự phản ánh ý chí của các nhân vật cốt lõi. Nếu quản gia đã có xuất hiện trong màn chơi này thì chắc chắn ông ta không phải một người làm bình thường.
Kể từ khi màn chơi chính thức bắt đầu cho tới giờ, quản gia chưa hề xuất hiện lại. Việc duy nhất ông ta làm chỉ có tìm người chơi đến hành lang để giúp đẩy công tắc nguồn điện lên.
Nhưng tôi vẫn luôn không hiểu vì sao ông ta muốn mở công tắc nguồn điện. Nếu biệt thự có điện lại thì hiển nhiên tỉ lệ giết người thành công của ma nữ vào buổi tối sẽ thấp đi” Tống Dư Ngộ tiếp lời cô: “Có khi nào quản gia và ma nữ không cùng phe không?”
Trường hợp các NPC đối địch nhau trong màn chơi cũng chẳng phải hiếm. Chỉ là trong màn chơi này, các người chơi đều vô thức coi những người sống trong biệt thự cùng một phe và đặt du khách vào một phe khác, nhưng họ lại không nghĩ nội bộ hai phe vốn đã có vấn đề.
Và sau khi đọc xong quyển nhật ký này, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Bất hạnh vô tình gõ cửa cuộc sống của “cô chủ”, khiến cô ta đánh mất ngoại hình mà mình quan tâm nhất. Bố mẹ cô ta xây căn biệt thự ở vùng ngoại ô và dẫn cô ta tới sống. Nhưng bởi vì tình trạng cơ thể nên cô ta sinh bệnh, khả năng cao là bệnh tâm lý, dẫn đến việc cô ta trở nên tiêu cực. Bố mẹ tìm một vị bác sĩ cho cô ta, mong muốn có thể hôi phục ngoại hình trước đây của cô ta bằng phương pháp phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng vị bác sĩ được nhắc đến trong nhật ký lại chẳng phải dạng tốt lành, ông ta thậm chí còn hướng dẫn “cô chủ” hại người.
Hai mắt cô gái tóc dài sáng lên, “Có lẽ không phải ông ta muốn hại người chơi, mà là vì tự ông ta không thể mở công tắc nguồn điện nên mới dẫn người chơi đi mở giúp.
Nếu biệt thự có điện thì ma nữ không thể xuất hiện như bình thường. Trông thì có vẻ ông ta đã biến mất sau khi màn chơi chính thức bắt đầu, nhưng thực chất ông ta không hề biến mất mà đã trốn đi, vì ông ta không dám xuất hiện trước mặt ma nữ!”
Càng nói, cô ta càng cảm thấy suy đoán của mình hợp lý. Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ liếc nhìn nhau, cùng đặt ra một câu hỏi: “Vậy mục đích của ông ta khi xúi giục ma nữ giết người là gì?” Mỗi một hành động của con người đều có mục đích, đương nhiên bác sĩ cũng sẽ không vô duyên vô cớ đến đây, bỏ công giúp “cô chủ” đổi nội tạng bị suy yếu vì hỏa hoạn rồi lại giết cô ta. Ông ta làm vậy để làm gì?
Cô gái tóc dài kéo tóc, “Có khi nào ông bác sĩ đó bị biến thái không? Cái loại thích làm thí nghiệm lung tung ấy. Sau khi thí nghiệm thành công thì ông ta phá hủy vật thí nghiệm luồn.
Hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta không thể suy luận logic trong màn chơi này được. Ma nữ đã bị thương nghiêm trọng sau vụ hỏa hoạn, tôi nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ cũng chẳng cứu nổi gương mặt của cô ta đâu, nói gì đến việc móc nội tạng của người khác rồi bỏ vào người mình... Cô ta không chịu nổi phản ứng thải trừ của cơ thể đâu.”
Thời Kim Lam nương theo lập luận của cô ta: “Nếu một tên biến thái thí nghiệm thành công, cô nghĩ ông ta sẽ phá hủy vật thí nghiệm của mình à?” Mạch suy luận của cô gái tóc dài lập tức tắc nghẽn. Đúng vậy, đã thí nghiệm thành công thì còn phá hủy vật thí nghiệm làm gì? Chỉ có những kẻ thí nghiệm thất bại thì mới tức quá hóa giận, muốn xử lý vật thí nghiệm mà thôi.
Chẳng lẽ “cô chủ” vẫn chưa thỏa mãn mục đích của bác sĩ, cho nên mới bị ông ta giết chết?
Ba người nghĩ mãi không thông, cuối cùng lại vòng về vấn đề ban đầu...
Phải tìm được ông quản gia, bởi ông ta chắc chắn là nhân vật nắm giữ manh mối cốt lõi.
Ngay lúc bọn họ đang định đứng dậy quay trở vê biệt thự thì bỗng có mùi máu nồng nặc bay tới cùng làn gió. Thời Kim Lam phản ứng vô cùng nhanh nhạy, lập tức kéo cô gái tóc dài vê phía sau. Ngay khi cô gái tóc dài bị cô kéo đi, một cơn dao phay đẫm máu phóng thẳng về phía cô ta vừa đứng.
Cùng lúc đó, tiếng thông báo lạnh lùng của hệ thống vang lên bên tai ba người các cô.
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi 54088, người chơi yy030, người chơi kz345 đã đạt tiến độ khám phá màn chơi: 90%. Nâng cấp độ khó màn chơi, toàn bộ boss trong bản đồ phát điên, thời gian đếm ngược kết thúc màn chơi: 30:00. Các người chơi hãy bảo toàn tính mạng của mình trong thời gian giới hạn, cố gắng tham gia và vượt ải]
Cô gái tóc dài chịu hết nổi, “Con mẹ nó chứ, ở đó mà nâng cấp độ khó màn chơi! Ải này đã là cấp khó, còn nâng cấp nữa là thành cấp ác mộng luôn rồi. Tự dưng cho người chơi sơ cấp như chúng ta vào màn chơi cấp ác mộng, có khác gì dâng đồ ăn tới miệng boss đâu?” Thời Kim Lam liếc nhìn con dao vừa bay sượt qua người bọn họ và ghim vào thân cây, đưa mắt nhìn nương theo hướng ngược lại.
Cái xác đã được ghép nối lại của cô gái mặc quần da đang buông thống tay, đứng cách đó không xa. Khi cô nhìn sang, hốc mắt rỗng tuếch của cô ta chậm rãi quay qua, khóe miệng rách toạc nhoẻn lên nở nụ cười kinh dị. “Cô ta biến thành boss à?” Tống Dư Ngộ nhíu mày.
“Có vẻ là vậy.” Thời Kim Lam chỉ vào chàng trai tóc mào gà đang đứng dáng y hệt và cô gái tóc xoăn đang chảy máu đầu ồ ạt đằng sau cô gái mặc quần da.
Cô vừa dứt lời thì cô gái tóc dài đã ngay lập tức kéo cánh tay cô, “Bên... Bên kia cũng có!”
Ngón tay cô ta chỉ vê phía mười mấy cái xác thối rữa có hình thù kỳ lạ đang loạng choạng bước tới. Nước mủ chảy từ người bọn chúng xuống tạo thành một vết thật dài trên mặt đất.
Tống Dư Ngộ thở hắt ra một hơi, “Chúng ta bị bao vây rồi.”
Thời Kim Lam nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ông quản gia đang âm thâm đứng đăng sau một bồn hoa nào đó. Nhưng giờ đây ông ta không còn mặc áo đuôi tôm nữa mà là áo blouse trắng, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, trên mũi có một cặp mắt kính. Ông ta đứng khuất người dưới bóng cây, rõ ràng là mặt vô cảm nhưng lại tỏa ra khí thế u ám, kinh dị đến lạ.
Hiển nhiên chính ông ta là người đã khiến lũ thi thể này bao vây bọn họ.
Cánh môi Thời Kim Lam hơi dẩu về trước.
Cô còn đang lo không biết đi tìm ông già này ở đâu, ai ngờ ông ta cũng to gan ghê gớm, tự chủ động xuất hiện luôn.
Cô bắt lấy cánh tay Tống Dư Ngộ, ra hiệu cho anh cúi người.
Sau khi hai người thì thâm với nhau vài câu, Thời Kim Lam mới nói với cô gái tóc dài: “Cô còn vật phẩm không? Nếu không được thì tìm một chỗ để trốn đi, lát nữa có lẽ tôi sẽ không rảnh lo cho cô đâu.”
Cô gái tóc dài còn chưa kịp đáp thì Thời Kim Lam đã hét lớn: “Rút! Chúng ta tách nhau ra chạy!”
Cô xông về phía cô gái tóc xoăn, đưa chân gạt ngã cô ta xuống đất. Tốc độ của Tống Dư Ngộ cũng không thua kém gì cô, anh nhanh chóng đánh ngã cô gái mặc quần da ở phía bên kia.
Cô gái tóc dài thấy vậy thì vội vàng lấy vật phẩm tắc kè hoa ra, sau khi tàng hình thì nhanh chóng bỏ chạy. Tống Dư Ngộ và Thời Kim Lam thấy cô ta nhanh nhẹn như vậy thì cũng không ham chiến nữa, vội tháo chạy về hai hướng khác nhau.
Lúc chạy Thời Kim Lam còn hơi lảo đảo nên bị chậm nửa nhịp. Chàng trai tóc mào gà đứng bên cạnh nhân cơ hội nhào tới khiến cô không kịp thoát khỏi vòng vây, đành nán lại đánh với anh ta một trận.
Thi thể người chơi bây giờ hệt như con rối chẳng biết đau, sau khi bị đánh ngã lại lập tức bò dậy. Trong lúc hai người đang giao chiến, những cái xác hôi tanh di chuyển chậm chạp cũng nối đuôi nhau bước tới.
Thời Kim Lam không đánh chính diện với bọn chúng mà quyết định đánh vòng dụ bọn chúng vào hoa viên. Có rất nhiều lân cô đã suýt bị bắt được nhưng lại may mắn trốn thoát.
Trong khi đánh vòng, khóe mắt cô vẫn luôn chú ý tới ông quản gia đứng ở đẳng xa. Trên trán ông ta vẫn còn lưu lại vết bâm tím do bị đánh đêm qua.
Khi tâm mắt hai người lơ đãng giao nhau, ông quản gia bỗng nở nụ cười lạnh và nhìn thẳng vào mắt cô. Tưởng như ông ta có thể nhìn xuyên qua lớp mặt nạ của Thời Kim Lam và nhìn thấu gương mặt thật của cô.
Thời Kim Lam quay đầu lại, nhấc chân đá văng cô gái mặc quần da đứng trước mặt mình. Khi cô định nhảy xuống bồn hoa, bỗng có một bộ xương trắng ngoi lên từ bùn đất, tóm lấy ống quần cô và dùng sức kéo cô xuống.
Thời Kim Lam không kịp phòng bị cú đánh lén này nên trượt chân, hai tay túm lấy hoa trồng trong bồn hoa, thành ra kéo đứt một lượng lớn hoa hải đường.
Cánh hoa rơi rụng lả tả. Thời Kim Lam cố gắng ổn định cơ thể, muốn rút chân ra khỏi bàn tay kia nhưng lại phát hiện sức của bộ xương vô cùng khỏe, giữ cô chặt cứng như bị khóa. Cô dồn sức di chuyển chân nhưng bộ xương vẫn chẳng nề hà gì, ngược lại dường như đầu gối cô còn bị trật khớp.
Mà sau lưng cô lại là hàng đống thi thể thối rữa đang chen chúc xông tới. Nếu không chạy thoát kịp thời thì cô sẽ bị đống thi thể này bao phủ.
Tay phải Thời Kim Lam nắm lại, cô đang định sử dụng kỹ năng cá nhân thì bỗng dưng có một sức mạnh vô hình đánh vào bàn tay vươn lên từ đống đất bên cạnh bôn hoa.
Xương cốt nứt gãy tạo thành âm thanh răng rắc, sức lực đang khóa chặt chân Thời Kim Lam cũng đột nhiên biến mất. Cô cảm giác có người giật nhẹ tay mình và kéo cô nhảy xuống bồn hoa.
Vật phẩm tắc kè hoa trong tay cô gái tóc dài cũng vừa lúc hết tác dụng. Cô ta vừa thở hổn hển vừa nói: “Nhanh lên, nhanh lên! Lũ quái vật đó điên cả rồi! Đánh không chết, đập không ngất, tốt nhất là chúng ta đừng đánh nhau với bọn chúng làm gì.'
Vừa rồi nhờ có cú đánh của cô ta nên Thời Kim Lam mới được giải cứu.
Thời Kim Lam nói cảm ơn, sau đó lấy cây búa nhỏ mà mình đã dùng để đập cửa sổ lúc trước ra từ ba lô và đập cái xác đang lảo đảo bước tới bên cạnh mình, lại nói thêm: “Cô tự bảo vệ bản thân cho tốt đi, đừng lo cho tôi”
Cô gái tóc dài biết cô và Tống Dư Ngộ có mục đích riêng và đã thảo luận riêng gì đó mới nhau. Vì vậy hiện tại các cô chỉ trốn đi xung quanh để câu giờ chứ không chịu rời đi.
Tuy nhiên cho dù sức chiến đấu của cá nhân Thời Kim Lam có mạnh mẽ đến thế nào thì mấy cái xác này cũng không đau, không chết. Một khi cô hao hết thể lực thì sẽ không thể chạy thoát được. Dù vậy, kỹ năng cá nhân của cô ta chỉ tăng cường sức lực chứ không có ưu điểm gì khác. Hơn nữa mục tiêu chủ yếu của bọn quái vật cũng là Thời Kim Lam. Vì vậy cô ta chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng suông mà thôi. Thấy Thời Kim Lam lại bắt đầu chơi trò “đố anh bắt được em với lũ thi thể, cô gái tóc ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng sáng lên, lập tức lôi điện thoại ra mua vật phẩm. Năm, sáu phút trôi qua, ngoại trừ bộ xương đột ngột xuất hiện đã túm được chân Thời Kim Lam ra thì chẳng còn ai có thể chạm tới góc áo cô thành công. Thời gian còn lại ít ỏi khiến ông quản gia bắt đầu mất kiên nhẫn. Ông ta cần phải bắt được “con chuột bạch” xuất sắc mà mình đã cực khổ chờ đợi bấy lâu trong vòng nửa tiếng ngay.
Cô lại né tránh khiến chiếc rìu trong tay chàng trai tóc mào gà chém hụt. Anh ta vác rìu muốn chém thêm một lân nữa, nhưng bỗng dưng có thứ gì đó xuất hiện làm anh ta vấp chân ngã nhào về trước, cây rìu cũng theo đó nện xuống đất đục ra một lỗ to.
Anh ta giấy dụa muốn bò dậy, nhưng vì chất lỏng dưới mặt đất quá trơn trượt nên anh ta cứ vùng vằng mãi mà chưa đứng thẳng được, ngược lại còn khiến bản thân dính đây dầu mỡ.
Tình trạng của những cái xác khác cũng chẳng khác anh ta là mấy. Thời Kim Lam để ý thấy nên nhìn về phía chất lỏng chảy ra, phát hiện cô gái tóc dài đang cười ranh mãnh xách cái thùng trắng trên tay.
Mùi này hình như là mùi xăng.
Cô gái tóc dài phát hiện cô đang nhìn mình thì lập tức xua tay ra hiệu cô mau tránh ra.
Xăng càng ngày càng lan rộng ra, chẳng mấy chốc đã lấp đây lô đất trong hoa viên. Thời Kim Lam tặc lưỡi mấy tiếng, nhìn sang mấy cái xác đang lăn lộn giữa đống xăng đầy đất lần cuối rồi lập tức chạy về phía ông quản gia.
Ông quản gia nhíu mày, vừa thấy cô chạy về phía mình thì khung cảnh đêm qua lại tái hiện trong đầu ông ta, thế là ông ta lập tức lùi sâu vào dưới bóng cây.
Nhưng ông ta vừa mới xoay người thì đã bắt gặp đôi mắt cong cong biết cười của Tống Dư Ngộ, “Ông đang định đi đâu thế?”
Nhưng sắc mặt ông quản gia chẳng hề sợ hãi chút nào, vùng trán tối sâm, hốc mắt ẩn sau mắt kính trũng xuống khiến cho mắt ông ta trông càng to hơn.
Ông ta xoay cổ tay, hung ác vung con dao phẫu thuật trong tay về phía Tống Dư Noộ.
Tống Dư Ngộ linh hoạt né sang một bên, và gần như đồng thời, một bóng người đột ngột xông ra từ sau lưng anh đụng độ ông quản gia.
Phập!
Con dao phẫu thuật đâm vào nhãn cầu mới thay của “cô chủ” khiến chất lỏng màu đen rỉ ra, khung cảnh trông vô cùng buồn nôn.
“Cô chủ” hét lên một tiếng, nỗi uất hận thấu trời vang ra ngoài biệt thự dọa sợ lũ chim chóc bay đi.
Quản gia kinh sợ vì không ngờ “cô chủ” sẽ đột nhiên xông tới, ông ta buông con dao phẫu thuật ra và lùi lại vài bước.
Nhưng “cô chủ” đang lên cơn điên không để ông ta chạy thoát, cô ta co năm ngón tay gây rộc lại và vung móng vuốt về trước xé toạc lớp áo blouse trắng trên người ông quản gia. Cô ta lập tức tới gân, nhìn chằm chằm ông quản gia đang giơ dao phẫu thuật định đâm mình bằng con mắt còn lại. Trước khi ông ta kịp đâm thủng mắt cô ta, cô ta đã giơ tay lên chặn đứng con dao phẫu thuật.
Cô ta rất khỏe, cho dù bàn tay đã bị dao phẫu thuật đâm thủng nhưng cô ta lại chẳng thấy đau, ngược lại còn vung tay về trước để cào cấu mặt quản gia.
Nước mủ hôi thối chảy ra từ mặt cô ta thấm ướt từng lớp quân áo. Cổ họng cô ta gắn ra những tiếng rên rợn người, âm thanh càng ngày càng lớn khi cô ta tới gần ông quản gia.
“Cuối cùng... Cũng bắt được ông rồi!”
“Cô chủ” bật cười điên dại, lại gần ông quản gia, “Ông giết tôi! Vì sao ông lại giết tôi! Nhờ có tôi, ông mới có thể thực hiện khát vọng của mình, vì sao ông lại giết tôi!” Cô ta la hét điên cuồng, bàn tay bị dao phẫu thuật đâm thủng vặn vẹo một cách dị dạng và xông vê phía ông quản gia.
Vẻ mặt u ám của ông quản gia đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự hoảng sợ và nỗi tức giận. Khi “cô chủ” liên tục chất vấn, ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Tống Dư Ngộ đang đứng bên cạnh hóng chuyện.
Cơn giận trong lòng “cô chủ” sôi trào vì không nhận được câu trả lời. Cô ta gập năm ngón tay túm lấy cổ ông quản gia, xé toạc một lớp da đẫm máu.
Ông quản gia muốn né đi nhưng lại bị cô ta bắt được, ông ta không chịu được nên đã đá một cú thật mạnh vào bụng “cô chủ”. Một lực lớn tác dụng vào cơ thể chắp vá của “cô chủ” khiến nội tạng hư thối lòi hết ra khỏi bụng, tỏa ra mùi hôi nông nặc.
“Cô đã bốc mùi rồi! Tôi không giết cô chứ chẳng lẽ giữ lại để ngắm à?” Ông quản gia mỉm cười dữ tợn, “Tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác lắp ghép cơ thể người mà thôi. Đôi mắt nhỏ bé đó đẹp biết bao, nếu có thể móc ra và lắp vào hốc mắt cô thì cô sẽ trở thành tác phẩm tuyệt mỹ nhất của tôi. Vậy cô nghĩ thử xem, vì sao tôi lại không làm?”
Cú sốc kinh hoàng khiến “cô chủ” lại gào thét, phát điên túm lấy ông quản gia, “Ông chết đi! Ông chết ngay cho tôi”
Cô ta siết chặt cổ ông quản gia và giữ chân ông ta bằng cơ thể mình. Cả hai vật lộn với nhau rồi nhanh chóng ngã lăn từ bôn hoa xuống bậc thang bên cạnh, nơi mà mười mấy thi thể còn đang giấy dụa.
Cô gái tóc dài thấy vậy thì vội vàng cầm chiếc thùng trắng trong tay nhảy từ bồn hoa xuống bậc thang, tưới hết số xăng còn lại trong thùng lên người bọn họ.
Thời Kim Lam lấy chiếc đèn dầu hỏa đã được cô cất vào ba lô ra và thắp nó lên. Nhưng cô không ném nó đi ngay, mà lại lắc lư ngọn đèn trong tay.
“Chắc là đèn trong phòng ngủ với đèn trên vách tường hành lang đều dùng để chiếu sáng nhỉ?” Cô quay đầu lại hỏi Tống Dư Nọộ.
Tống Dư Ngộ nhún vai, “Không còn quan trọng nữa.” “Được rồi.”
Thời Kim Lam xem đồng hồ, thấy còn hơn mười phút nữa màn chơi sẽ kết thúc. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần Tống Dư Ngộ, thuận tay vỗ vị trí bên cạnh để gọi cô gái tóc dài lại ngồi cùng.
Lũ xác chết không biết mệt, cũng không thể chết. Bọn chúng giằng co trong hoa viên, túm tay, bẻ chân, móc mắt nhau vô cùng lộn xộn. Mãi đến khi đồng hồ đếm ngược mười giây cuối cùng, Thời Kim Lam mới ném ngọn đèn dầu trong tay ra. Ngọn lửa lập tức bùng lên khắp nơi và cắn nuốt những cái xác trong hoa viên. Bọn chúng vẫn còn muốn bò dậy khỏi mặt đất để tham gia cuộc chiến, nhưng ngọn lửa đã nhanh chóng thiêu cháy những bộ phận của chúng. Trước lúc rời khỏi màn chơi, Thời Kim Lam đã nói với cô gái tóc dài: “Nếu cô muốn được bảo vệ thì có thể liên hệ hiệp hội 110, bọn họ đều là những công chức trưởng thành và đáng tin cậy của nhân dân.”
Một luồng sáng trắng chói lóa lóe lên, Thời Kim Lam lập tức rời khỏi màn chơi và trở vê khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng.
Cô vừa mới mở mắt ra thì âm thanh thông báo lạnh lẽo của hệ thống đã vang lên bên tai.
[Thông báo thế giới Chúc mừng người chơi 54088, người chơi yy030, người chơi kz345 đã vượt ải “Bảy ngày bảy đêm” hoàn hảo, nhận được vật phẩm cấp sử thi x1, đông tiền ác mộng x10000. Đồng thời màn chơi “Bảy ngày bảy đêm” xin đóng cửa vĩnh viễn]
Ngoài trừ thông báo thế giới, Thời Kim Lam còn nhận được hàng loạt thông báo khác, ví dụ như nhiệm vụ ẩn của cô hay cảnh cáo của hệ thống nhắc cô không được châm lửa đốt màn chơi...
Thời Kim Lam chỉ liếc mắt nhìn sơ qua.
Mà lúc này kênh thế giới đang nổ tung.
[Vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò, vãi ò! Lân gân nhất có người chơi vượt ải hoàn hảo là khi nào nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm thì độ khó của “Bảy ngày bảy đêm” không cao lắm, phần thưởng cũng ít, nhưng việc khám phá cốt truyện lại vô cùng phiên phức nên đa số người chơi chỉ vượt ải qua loa thôi. Rốt cuộc là trùm lớn nào rảnh rỗi ra tay thế?] [Bảy ngày bảy đêm” là màn chơi của người chơi sơ cấp đúng không? Đâu nghe nói có người chơi sơ cấp nào đỉnh như vậy đâu? Chẳng lẽ là acc phụ của trùm lớn nào hả?]
[Trong thế giới ác mộng được đăng ký acc phụ à?]
[Hình như có thể đăng ký acc phụ được đấy, nhưng điều kiện hà khắc lắm, hơn nữa độ khó màn chơi mình tham gia cũng sẽ tăng lên. Nếu không có mục đích đặc biệt thì mấy trùm lớn sẽ không chơi cái trò phiên phức đó đâu]
[Oa! Xin mở mang kiến thức hữu ích]
[54088... Mọi người có thấy ¡d này quen quen không?] [... Không phải là người chơi mới đã trò chuyện với đấng 6 trên kênh thế giới đợt trước đấy à?] [Vậy thì... Người chơi có tên chỉ bao gồm số đặc biệt hơn người bình thường thật đó hả?]
[... Lần nào nhìn tôi cũng thấy mấy con số đó trông kiêu ngạo vãi]
[Thế yy030 với kz345 là ai? Hình như lúc trước chưa thấy hai id này bao giờ]
[Vãi ò!I Vãi ò! Mọi người mau đi xem bảng xếp hạng người chơi mới đi, 54088 đứng đầu bảng đấy. Vượt ải hoàn hảo hai lần, làm màn chơi bị lỗi một lần, đỉnh dữ nha! Đỉnh quá trời luôn! Người chơi này thật sự đặc biệt hơn người khác đấy]
[Ây! Trước đây thế giới ác mộng đã có ai như người chơi mới này chưa?]
[Tôi nhớ người chơi mới tài giỏi nhất trước đây là 666, nhưng thời còn trong bảng xếp hạng người chơi mới thì đấng 6 cũng chỉ vượt ải hoàn hảo 2 lần, vượt ải xuất sắc 1 lần thôi]
[Người chơi lâu năm hèn mạt xin phép ngoi lên phát biểu một câu, thật ra 666 không phải người tài giỏi nhất đâu, phải là ¡d số 1 mới đúng. Hồi đó vẫn chưa phân cấp màn chơi dựa trên cấp bậc người chơi, người chơi cũng không được tự do lựa chọn màn chơi. Số 1 cực kỳ xui xẻo, bị kéo vào ba màn chơi cấp ác mộng liên tiếp nhưng vẫn vượt ải hoàn hảo được hết]
[??? Số 1 là ai? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ? Bảng xếp hạng người chơi cấp Thần hiện tại không có ¡d này mà?] [Nghe nói sau khi vượt qua 100 màn chơi và chiến đấu với đấng tối cao của thế giới ác mộng một mình xong thì người đó đã đi bán muối rồi]
[Hả? 100 màn chơi!!! Thời Kim Lam vừa vào kênh thế giới thì đúng lúc nhìn thấy đoạn tin nhắn này. Cô suy tư một hồi, lúc chuẩn bị gõ chữ thì đã có thêm mấy trăm tin nhắn hiện lên trong đoạn chat.
[54088: Số 1 là nam hay nữ?]
L..]
L..
L..
[Đậu má! Đừng có nhắn tin tùy tiện trên kênh thế giới như thế có được không? Có khí chất của cao thủ không thế?
[Cho dù đấng 1 là nam hay nữ thì đấng 1 cũng mạnh số 1 thế giới!
[54088:...] [54088: Tôi cũng mạnh lắm nha (Nắm tay..JPG)]
[-..]
[-..]
[..]
[Tin chuẩn, mau đi đồn đi, 54088 nói mình mạnh giống đấng ]]
[Tin chuẩn, mau đi đồn đi, 54088 nói mình mạnh hơn đấng ]]
[Tin chuẩn, mau đi đồn đi, 54088 nói mình đè cả đấng 1] [Tin chuẩn, mau đi đồn đi, 54088 nói đấng 1 sinh con cho mình]
[Tin chuẩn, mau đi đồn đi, 54088 nói mình và đấng 1 sinh 108 đứa] [54088:...
[54088: ???]
[54088: Đầu óc mấy người ai cũng có xíu vấn đê]
[yy030: =.=]
[kz345: (Hóng chuyện..JPG)]
[666: (Thăm dò..JPG)]
Trong lúc kênh thế giới đang nổ tung, Thời Kim Lam đưa tay thúc vào cánh tay Tống Dư Ngộ, “Cậu hóng chuyện làm gì?”
Tống Dư Ngộ: “Mình không phải, mình không có, cậu đừng nói bậy.ˆ
Thời Kim Lam nghiêng đầu nhìn anh. Tống Dư Ngộ lập tức đưa tay khóa miệng lại.
Thời Kim Lam bật cười ha hả rồi xòe tay nói: “Trả vật phẩm cho mình.”
Tống Dư Ngộ lấy chiếc gương trang điểm từ túi ra và tự soi chính mình, nhân tiện chỉnh lại mái tóc lộn xôn vì cuộc rượt đuổi với “cô chủ” nổi điên khi nãy.
Phải nói là chiếc gương này có ích phết.
Thời Kim Lam cạn lời.
“Cậu thích thế thì cho cậu luôn đấy.”
Tống Dư Ngộ không thèm khách sáo, nhét luôn gương trang điểm vào túi, “Thế thì mình xin vui lòng nhận lấy." Thời Kim Lam: “...”
Cô thuận miệng nói vậy thôi mà. Thời Kim Lam đút hai tay vào túi, định đi tìm Liễu Thính để hỏi xem vì sao mình và Tiểu Giang đã lập nhóm cùng vào màn chơi nhưng lại đột nhiên bị tách ra, sau đó còn gặp Tống Dư Ngộ ở cùng màn chơi cho dù xác suất gặp nhau là vô cùng hi hữu.
Cô quả thật không tin hai chữ “trùng hợp”.
Rõ ràng là hồn ma khốn kiếp bé Ác Mộng muốn chơi cô một vố, và cách tốt nhất hiển nhiên là đẩy cô vào một màn chơi vô cùng nguy hiểm một mình để cô không có ai nương tựa, hơn nữa còn phải sắp xếp cho cô gặp mấy người chơi biến thái, thân kinh.
Nhưng hiển nhiên thực tế lại khác, cô đã vào cùng màn chơi với đồng đội mà mình ăn ý nhất là Tống Dư Ngộ, điều này đã vô hình trung giảm đi độ nguy hiểm của màn chơi đối với cả hai người.
Thế giới ác mộng không ngu, tất nhiên nó hiểu sự hợp tác của hai người có thể gây ra sóng to gió lớn gì từ hai màn chơi trước, đến kẻ ngu cũng biết không thể để hai người hành động cùng nhau.
Vì vậy chắc chắn có uẩn khúc gì đó.
Tống Dư Ngộ cũng nghĩ giống cô.
Thời Kim Lam đang định nhắn tin cho Liễu Thính thì lại nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống mới vang lên không lâu.
[Hệ thống thông báo: Người chơi 54088 thân ái, bạn đã nhận được một bức thư xin trợ giúp từ người chơi d55007. Cho hỏi bạn có muốn bước vào màn chơi và trợ giúp người chơi d55007 vượt ải hay không?]
Thời Kim Lam thoáng sửng sốt, nếu cô nhớ không lầm thì d55007 chính là ¡d của Vưu Tri Vi.
Chẳng lẽ Vưu Tri Vi đã gặp khó khăn nên mới gửi thư xin trợ giúp cho cô? Thời Kim Lam quay đầu định hỏi Tống Dư Ngộ có nhận được thông báo gì không, nhưng lại phát hiện một người trưởng thành sống sờ sờ bên cạnh mình đã biến mất từ lúc nào. Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tống Dư Ngộ đâu.
Mà ngay lúc này, hệ thống lại đếm ngược mười giây để thúc giục cô.
Thời Kim Lam không dám trì hoãn nên vội vàng ấn đồng ý.
Âm thanh bánh răng chuyển động dày đặc vang lên bên tai Thời Kim Lam, cùng với đó là cơn choáng váng mãnh liệt. Dường như ma nữ mặc váy cưới đang mơ màng sắp ngủ trong chiếc vòng hồng ngọc đã phát hiện ra gì đó nên cả người đột ngột căng cứng. Cô ta vừa định xông ra khỏi chiếc vòng thì đã bị một sức mạnh vô hình đè ngược vê. Trước khi bước vào màn chơi, Thời Kim Lam cảm nhận được cơn đau xé toạc mình mà trước đây cô chưa từng thấy. Tưởng như có hàng nghìn bàn tay đang ngoi lên từ địa ngục sâu thẳm và giằng xé linh hồn cô từ mọi phía. Cơn đau nhức khôn nguôi nổ tung trong đầu cô, cả cơ thể cô bị một sức ép nặng nề dồn ép và lập tức biến mất trong không trung.
Thời Kim Lam đau đớn mở mắt ra, cô thở hồng hộc, trán chảy đây mồ hôi lạnh.
Cô chật vật nuốt một ngụm nước miếng, hai tay chống lên mặt đất, bên tai chỉ còn lại khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi.
Rồi đột nhiên...
Loẹt xoẹtl Loẹt xoẹtl Âm thanh giày dép ma sát với mặt đất giòn dã chậm chạp vang lên bên tai Thời Kim Lam. Cô lắc đầu, tâm mắt hỗn loạn dần có tiêu cự.
Một đôi giày bốt quân đội đột nhiên xuất hiện trong tâm mắt cô. Có một người ngồi xổm xuống, trang phục quân đội màu xanh lục bao phủ hai chân thẳng tắp của người nọ. Phía trên là chiếc thắt lưng bằng da bóng loáng siết chặt vòng eo thon gọn và đẩy nhẹ một cúc áo lên trên. Thứ gì đó làm bằng da lạnh băng chạm vào cằm Thời Kim Lam, ép cô phải ngẩng đầu đối diện với đôi con ngươi màu hổ phách lạnh lùng.
Chàng trai đội một chiếc mũ quân đội, vài lọn tóc mái hơi ngắn rũ trên trán. Xuống dưới nữa là sống mũi cao thẳng, cánh môi màu hoa anh đào và chiếc cằm hoàn mỹ.
Chàng trai hơi nghiêng đầu, khóe môi nhoẻn lên thật nhẹ, “Cô gái nhỏ, chán sống rồi à?” Ngay lúc đó, Thời Kim Lam lập tức cảm nhận được sức ép vô hình giam lấy cổ mình. Cô ngước nhìn chàng trai vừa quen vừa lạ trước mắt. Khóe miệng cô giật giật. Là Tống Dư Nọộ.
*xx*x* 93 *x*x*