Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 92 - C92

c92 c92c92

CHƯƠNG 92: Bảy ngày bảy đêm (28)

Hiển nhiên việc Thời Kim Lam thoải mái cho đi vật phẩm cấp sử thi đã khiến cô trở thành kẻ phản bội trong những người chơi.

Cô gái tóc dài buông thống tay, bảo: “Tôi chỉ muốn vượt ải thành công thôi, không ham hố cốt truyện màn chơi, vì vậy tôi xin phép không tham gia cạnh tranh nhé.”

Cô ta dứt khoát rút lui, thành ra chỉ còn lại người đàn ông râu ria và người đàn ông lịch thiệp phải đưa ra quyết định.

Nhưng cả hai đều không phải dạng vừa, đương nhiên bọn họ sẽ không để Tống Dư Ngộ được lời. Bọn họ có dã tâm rất lớn, muốn biết nội dung cốt truyện để đạt thành tựu vượt ải hoàn hảo và nhận khối phần thưởng kếch xù.

Tuy nhiên hiện tại Tống Dư Ngộ đang nắm giữ toàn bộ manh mối trong tay, trong khi cả quyển nhật ký và chùm chìa khóa đều là những vật phẩm manh mối vô cùng quan trọng.

Tống Dư Ngộ cũng chẳng sốt ruột, anh tìm chỗ ngồi rồi khoanh tay, ngồi vắt chéo chân, trông dáng vẻ cực kỳ thảnh thơi.

Thời Kim Lam đi tới trước mặt anh, duỗi tay ra bảo: “Cậu đã lấy vật phẩm của mình rồi, vậy có thể cho mình xem nhật ký được chưa? Xem chừng hai tên keo kiệt kia sẽ không ra quyết định nhanh như vậy đâu, đừng lãng phí thời gian của mình.”

Cô nhẹ nhàng mỉa mai bằng giọng điệu chẳng khác gì người đàn ông râu ria lúc nãy. Tống Dư Ngộ liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn người đàn ông râu ria và người đàn ông lịch thiệp vẫn chưa quyết định xong, sau cùng anh bật cười một tiếng đầy ẩn ý rồi đưa quyển sổ vào tay Thời Kim Lam, lại còn không quên nhắc nhở rằng: “Cẩn thận một chút, đừng làm hư máy ATM của mình đấy.”

Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “máy ATM”, quả nhiên càng khiến sắc mặt người đàn ông râu ria và người đàn ông lịch thiệp trở nên âm trầm hơn, nhất là khi bọn họ nhìn thấy Thời Kim Lam nghênh ngang ngôi xuống và mở quyển sổ nhật ký ra.

Thành ra cả người đàn ông râu ria và người đàn ông lịch thiệp đều thấy sốt ruột trong lòng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Quả thật màn chơi bảy ngày bảy đêm kéo dài rất lâu, cốt truyện lại phiền phức, nhưng nếu có thể vượt ải hoàn hảo thì nhất định sẽ được thưởng vật phẩm cấp sử thi chứ không riêng gì một lượng lớn đồng tiền ác mộng. Sau một lúc cân nhắc ngắn ngủi, cuối cùng người lịch thiệp cũng nheo mắt lại và nói: “Tôi sẽ đưa vật phẩm cấp sử thi cho cậu.”

Sắc mặt người đàn ông râu ria càng tối tắm hơn khi thấy kẻ phản bội thứ hai xuất hiện. Ông ta nhìn chằm chằm gương mặt bình thản của Tống Dư Ngộ bằng đôi mắt đen tối ngoan độc, tưởng như muốn đục hai cái lỗ trên mặt anh.

Nhưng Tống Dư Ngộ vẫn giả vờ không biết, chỉ nhìn sang người đàn ông lịch thiệp với vẻ hứng thú, “Ông lấy vật phẩm ra cho tôi xem thử.”

Người đàn ông lịch thiệp lấy một chiếc bút chì ra và ném cho Tống Dư Ngộ. Cây bút chì vừa rơi vào tay thì khung giao diện của hệ thống đã hiện ra, biểu thị chỉ tiết thông tin về vật phẩm. [Tên vật phẩm: Cây bút thần của Mã Lương*]

[Loại hình: Hỗ trợ]

[Số lần sử dụng còn lại: 2/3]

[Phẩm chất: Sử thi]

[Tác dụng: Vật phẩm có thể vẽ ra sự vật trong tưởng tượng của người chơi, hiệu quả kéo dài 30 phút]

*Đây là một câu chuyện cổ tích, kể về cậu bé Mã Lương nhà nghèo được tặng một cây bút thần kỳ nhờ lòng đam mê và quyết tâm của mình. Những thứ được Mã Lương vẽ ra bằng cây bút thần có thể hóa thành hiện thực.

Vật phẩm này khá tương đồng với kỹ năng cá nhân của Đan Hiểu Vũ, chỉ là thời gian sử dụng lâu hơn. Tống Dư Ngộ cất vật phẩm vào túi đồ, sau đó cong mi mắt mỉm cười, “Được rồi, thế hai người các ông cùng xem đi."

Người đàn ông lịch thiệp đang định đi tới chỗ Thời Kim Lam thì bỗng dưng người đàn ông râu ria lại lên tiếng: “Đợi đã, tôi cũng cho cậu vật phẩm.”

Đương nhiên Tống Dư Ngộ sẽ không từ chối vật phẩm tự dâng tới cửa mà nhận hết.

Người đàn ông râu ria nghiến răng ken két, lấy một cái chuông nhỏ ra và ném cho Tống Dư Ngộ. Chiếc chuông nhỏ bay lên không trung phát ra những tiếng leng keng vang vọng.

Ngay khi âm thanh leng keng vang lên, xung quanh bỗng trở nên mơ màng huyền ảo.

Cô gái tóc dài đang quan sát mọi người đột nhiên cảm thấy tâm nhìn trước mắt bỗng rung lên và mờ nhòe hệt như bị sương mù phủ kín. Mà không chỉ thị giác, ngay cả đầu óc cô ta cũng trở nên trống rỗng không thể phán đoán tình hình hiện tại, cô ta không biết bản thân đang ở đâu, thậm chí còn quên mất tên của mình.

Khi nhìn thấy bốn người đứng xui lơ trưng ra gương mặt ngây dại, người đàn ông cười khẩy, biểu cảm hoảng hốt bị thay thế bởi vẻ mặt nhẹ nhõm và sung sướng.

Thoạt tiên, người đàn ông râu ria bước tới chỗ người đàn ông lịch thiệp và đấm một cú vào gò má ông ta, làm ông ta ngã gục xuống đất.

Nhưng trông gương mặt ngây dại của người đàn ông lịch thiệp thì có vẻ ông ta không cảm nhận được gì cả, Người đàn ông râu ria lắc cánh tay, chuyển tâm mắt sang Thời Kim Lam đang cầm quyển sổ và Tống Dư Ngộ đang giơ tay chuẩn bị bắt lấy chiếc chuông. Ông ta không vội giật lấy quyển sổ ngay, mà lại chậm rãi bước về phía Tống Dư Ngộ.

Ngay lúc trò chơi vừa bắt đầu không lâu, cô gái tóc xoăn đã nói với ông ta rằng chàng trai trẻ tuổi trông ngoại hình bình thường, không có bất cứ đặc điểm nổi bật nào này chính là người chơi có vận may “đỏ” nhất màn chơi, có thể vượt ải một cách hoàn hảo.

Ngoại trừ khả năng kiểm tra vận may của mọi người thì kỹ năng cá nhân của cô gái tóc xoăn còn có thể giúp cô ta cướp đoạt vận may của người chơi khác, chẳng qua chỉ chiếm được 1%.

Nhưng cho dù là 1% thì chỉ cần tích tiểu thành đại, cuối cùng cô ta cũng sẽ trở thành người có vận may “đở” nhất trong số các người chơi, chẳng cần bỏ công đi tìm manh mối mà manh mối cũng tự tìm đến mình.

Vì vậy hai người họ đã hợp tác được vài màn chơi, chuyên gia nhằm vào những người chơi có vận may tốt và chiếm đoạt vận may của họ. Nhờ phương pháp này mà bọn họ đã vượt qua rất nhiều ải và nhận được vô số vật phẩm.

Mà Tống Dư Ngộ chính là người chơi có vận may tốt nhất trong số những người bọn họ từng gặp, số anh đỏ đến mức ông ta phải nghi ngờ anh là người chơi thật hay tài khoản thử nghiệm của hệ thống.

Cô gái tóc xoăn đã muốn ra tay với anh từ đêm qua rồi, nhưng tiếc là anh quá cảnh giác, đến tối vẫn luôn hành động cùng Thời Kim Lam nên hai người họ không tìm thấy cơ hội.

Đến mãi hôm nay mới thấy anh đi một mình. Ban đầu người đàn ông râu ria định dùng manh mối làm mồi nhử và cử cô gái tóc xoăn đi một mình để anh lơi lỏng cảnh giác, nhưng không ngờ anh vẫn không cắn câu, ngược lại còn chơi bọn họ một vố, loại bỏ cô gái tóc xoăn và cướp mất kỹ năng cá nhân của cô ta. Nghĩ đến đây, sắc mặt người đàn ông râu ria lại tối sâm. Nếu không vì ông ta và cô gái tóc xoăn đã ký hợp đồng hợp tác thì ông ta càng muốn giành lấy kỹ năng có khả năng kiểm tra và cướp đoạt vận may của người chơi khác hơn.

Nhưng mà không sao cả, cô gái tóc xoăn đã chết, thành ra ông ta tự dưng có được cơ hội giành lấy kỹ năng này. Hiện tại toàn bộ người chơi còn sống trong màn chơi đều đang tập trung ở đây, vì vậy cho dù ai đã giết cô gái tóc xoăn cũng như nhau, chỉ cần ông ta giết hết tất cả mọi người thì cuối cùng kỹ năng sẽ vào tay ông ta. Người đàn ông râu ria liếm láp bờ môi thâm sạm, bỗng một con dao xuất hiện trong tay. Ông ta muốn chém chết thằng nhóc khốn kiếp không biết điều này!

Con dao dài khoảng chừng hai mươi xăng-ti-mét, lưỡi dao lóe lên luông sáng lạnh, cán dao được lau sạch sẽ, bóng loáng đến mức gần như có thể phản chiếu gương mặt Thời Kim Lam.

Cô đang ngây người nhìn vê phía trước trông y hệt con rối gỗ.

Người đàn ông râu ria bước thêm một bước, tay giơ cao con dao nhắm vào cổ Tống Dư Ngộ và hung hăng đâm xuống!

Bộp!

Bất thình lình, một cú đá mạnh mẽ nện vào hông người đàn ông râu ria. Ông ta không ngờ sẽ có người đánh lén nên đột ngột ăn trọn cú đá, sau đó lảo đảo ngã nhào xuống đất, con dao trong tay lệch sang hướng khác. Trùng hợp là quỹ đạo của con dao đã chếch sang phía người đàn ông lịch thiệp vừa bị ông ta đấm gục xuống đất. Một âm thanh nặng trịch vang lên, tiếp đó là tiếng phụt con dao đâm xuyên da thịt.

Máu tươi ấm nóng phụt ra và bắn tung tóe lên mặt người đàn ông râu ria. Ông ta còn chưa tỉnh táo lại thì đã nhìn thấy cơ thể và lồng ngực của người đàn ông lịch thiệp run lên. Con dao đâm thẳng vào ngực người đàn ông lịch thiệp khiến máu tươi nhanh chóng nhuốm đỏ quần áo ông ta.

Thời Kim Lam hơi nhướn mày, không ngờ chỉ một cú đá của mình đã có thể xử lý hai con chim.

Cô không chừa thời gian cho người đàn ông râu ria kịp thở dốc, bước hai bước tới đá văng ông ta, sau đó giãm một chân lên cổ đè chặt sườn mặt ông ta dưới đất.

“Ông lấy cái chuông đó ra để làm gì?” Thời Kim Lam hơi khom lưng. Sắc mặt cô lúc này vô cùng tỉnh táo, nào còn ngây dại như vừa rồi nữa?

Người đàn ông râu ria ho khù khụ, cơn đau bên hông khiến khuôn mặt ông ta nhăn nhó, cánh tay vùng vằng định phản công nhưng đã bị Thời Kim Lam giẫm chân đè lại.

Một tiếng răng rắc vang lên, Thời Kim Lam đã đạp gãy Xương ông ta.

Người đàn ông râu ria lập tức kêu la thảm thiết, tiếng hét thê lương làm kinh động “cô chủ” đang cào cấu chiếc bao tải.

Cơ thể cứng nhắc như rối gỗ của cô ta quay lại, hai hốc mắt trống rỗng rỉ máu và làn da trên mặt thối rữa khiến cô ta vừa đáng sợ vừa tởm lợm chẳng khác gì xác chết vùng dậy từ bãi tha ma. Thời Kim Lam huýt sáo một tiếng, “Không phải là cô muốn một đôi mắt hả? Trông cặp này thế nào?”

Cô chỉ tay vào người đàn ông râu ria đang nằm dưới chân mình, cố gắng vùng vẫy ngồi dậy nhưng chẳng được.

Hốc mắt rỗng tuếch của “cô chủ” hạ xuống, chĩa thẳng vào mặt người đàn ông râu ria, hay nói đúng hơn thì là đôi mắt của ông ta.

Cơ thể người đàn ông râu ria lập tức cứng đờ, ông ta phun ra một ngụm máu, “Con nhóc lừa đảo khốn nạn, mày muốn chết à!”

Thời Kim Lam dời bàn chân xuống sống lưng người đàn ông râu ria, sau đó giãm thật mạnh mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.

Lại thêm một tiếng răng rắc nữa vang lên, tiếng gấy xương rợn người hòa cùng tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông râu ria đánh thức cô gái tóc dài đang trong cơn mê man.

Cô ta ngây dại nhìn khung cảnh trước mắt, sau đó mới chậm chạp nhận ra vừa có chuyện gì. Cô ta vô thức quay đầu lại nhìn Tống Dư Ngộ, thấy chẳng biết anh đã tỉnh lại từ lúc nào và nhặt chiếc chuông dưới đất lên. Người đàn ông râu ria bị giãm đạp đau đớn khôn cùng, ông ta vừa định sử dụng kỹ năng thì đã bị cắt ngang ngay tắp lự. Thời Kim Lam cười lạnh nói với “cô chủ” đang đưa mắt nhìn sang: “Trông có vẻ cô không hài lòng với đôi mắt của ông ta cho lắm, thế thôi để tôi nhét hai cục đá vào hốc mắt cho cô nhé?”

Nói rồi cô dời chân từ trên lưng người đàn ông râu ria sang mấy viên đá trên mặt đất, lại còn cười nhạt bảo: “Nhét vào hốc mắt cô trông hợp phải biết.”

Tống Dư Ngộ bước tới, hợp tác nhặt hai cục đá dưới đất lên và ước lượng trên lòng bàn tay, sau đó anh nghiêng đầu hỏi Thời Kim Lam: “Nhét thẳng vào luôn hay sao?” Cả người “cô chủ” hơi run rẩy. Có vẻ lời đe dọa của các cô đã có tác dụng nên cô ta mới dời hốc mắt trở về, sau đó chĩa thẳng vào đôi mắt của người đàn ông râu ria từ xa 20 mét.

Giây kế tiếp, cổ họng cô ta phát ra những tiếng kêu gàn dở, cô ta bước đi xiêu vẹo về phía này.

Tống Dư Ngộ lập tức kéo Thời Kim Lam lùi về sau.

Cô gái tóc dài còn sợ hãi hơn, vội chạy ra xa mười mấy mét. Cô ta thấy hai người các cô lùi lại thì giơ tay lên muốn bịt mắt, bịt tai.

Tiếng hét thê thảm của người đàn ông râu ria vang lên từ phía sau, cùng với đó là tiếng xe rách da thịt soàn soạt rợn tóc gáy. Vài phút sau, Thời Kim Lam nghe thấy âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ, thành ra bỗng chốc chẳng biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Nếu nói trò chơi này ngay thẳng thì không phải, bởi nó sẽ lén lút giở trò sau lưng người chơi. Nhưng nếu nói trò chơi này bẩn tính thì cũng không phải, bởi nó sẽ tuân thủ nghiêm ngặt mỗi một quy định được đề ra.

Ba người vội vàng lùi thật xa ra một khoảng cách, lúc này cô gái tóc dài mới thở phào: “Vừa rồi có chuyện gì thế? Đó là vật phẩm loại hình mê hoặc hả?”

Tống Dư Ngộ lấy chiếc chuông trong lòng bàn tay ra, thấy trên mặt chuông có một vết xước.

“Vật phẩm mê hoặc cấp sử thi, có tác dụng với một số đối tượng trong vòng năm phút, nhưng càng nhiều đối tượng thì hiệu quả càng yếu. Vừa rồi chúng ta có bốn người nên vật phẩm chỉ phát huy tác dụng trong vòng khoảng ba, bốn phút. Cái này quả thật là khó phòng bị.” Kỹ năng trời sinh của Thời Kim Lam là bình tĩnh tuyệt đối, là thiên địch của các loại kỹ năng và vật phẩm mê hoặc. Nếu lúc nấy không có cô thì có lẽ Tống Dư Ngộ đã mắc mưu thật rồi.

Đồng thời điều này cũng như một hồi chuông cảnh tỉnh cho hai người, rằng nhất định không thể coi thường bất cứ người chơi nào trong trò chơi, bởi không ai biết người khác đang sở hữu vật phẩm kỳ lạ nào có thể lật đổ bọn họ.

“Vật phẩm này bị hỏng rồi.” Tống Dư Ngộ tiếc nuối.

Nếu không thì nó sẽ rất hữu ích.

Thời Kim Lam vốn cũng chẳng quá mong chờ.

Người đàn ông lịch thiệp vô tình chết dưới dao của người đàn ông râu ria, sau đó người đàn ông râu ria cũng bỏ mạng dưới tay “cô chủ”. Hiện tại chỉ còn lại ba người bọn họ trong màn chơi mà thôi.

Thời Kim Lam cầm quyển sổ nói: “Xem thử trong này viết gì đã ha?”

Cô thật sự khá tò mò nội dung cốt truyện của màn chơi này.

Tống Dư Ngộ gật đầu.

Thật ra anh cũng chưa kịp đọc kỹ nội dung bên trong, anh mới tìm thấy vật phẩm manh mối thì đã nghe thấy tiếng động bên này nên vội vàng chạy qua.

Thời Kim Lam mở cuốn sổ ra.

Đây là một quyển nhật ký.

Viên sách đã hơi ố vàng, nhưng vì được bảo quản rất tốt nên quyển sách không bị hư hại hay ố bẩn gì. Trên trang đầu tiên chỉ viết một câu ngắn ngủi. [Ngày X tháng X năm XX] Mẹ thường hay bảo tôi vô cùng xinh đẹp.

*xx**% 92 xx**%
Bình Luận (0)
Comment