c91
c91c91
CHƯƠNG 91: Bảy ngày bảy đêm (27)
Là ga ra.
Khi ba người đuổi theo “cô chủ” tới đây thì đúng lúc nhìn thấy người đàn ông lịch thiệp đang kéo thứ gì đó ra từ cánh cửa ga ra rộng mở. Ông ta nghe thấy tiếng bước chân nên cảnh giác nhìn sang.
“Cô chủ” đang lên cơn điên, vừa nhìn thấy người đàn ông lịch thiệp kéo lê thứ gì đó thì cô ta lập tức mấp máy môi gắn ra mấy tiếng kinh rợn.
Cô ta lập tức xông về phía người đàn ông lịch thiệp cứ như con cương thi.
Người đàn ông lịch thiệp hoảng sợ nên lập tức lùi về sau. Ông ta hành động rất nhanh nhẹn, mới đó mà đã lùi thật xa khiến “cô chủ” vồ hụt ngã thẳng vào cái bao tải mà ông ta đang kéo. Có vẻ là do cô ta dùng sức quá nhiều nên khi khuỷu tay đập vào bao tải thì có tiếng răng rắc rợn người vang lên, cùng với đó là một loại chất lỏng rỉ ra từ khe hở trên bao.
Mọi người đều đoán được trong bao tải có gì, vì vậy đều bày ra đủ loại sắc thái khác nhau.
Người đàn ông lịch thiệp không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, hết nhìn ba người Thời Kim Lam lại nhìn “cô chủ” đang loạng choạng bò dậy khỏi bao tải.
Ông ta gỡ găng tay ra, ném đại xuống đất rồi bước tới hỏi: “Cô ta bị làm sao vậy?”
Từ trước tới giờ ông ta luôn đảm nhận vai trò người hòa giải cho nhóm nên tự ảo tưởng quan hệ giữa mình và mọi người khá tốt, đương nhiên ông ta cảm thấy bọn họ sẽ trả lời câu hỏi của mình. Nhưng Thời Kim Lam chẳng hề lên tiếng, người đàn ông râu ria không rõ vì sao cô ta nổi điên, cô gái tóc dài còn đang lo lắng chuyện “cô chủ” muốn đôi mắt của mình nên càng không nghe rõ câu hỏi của ông ta.
Sau mười mấy giây im lặng, cuối cùng vẫn là người đàn ông râu ria xấu hổ hỏi: “Không thể nói tôi biết hả?”
Lúc này Thời Kim Lam mới liếc nhìn ông ta, “Bọn tôi thấy cô ta phát điên nên mới đuổi theo tới đây, sao biết được lý do cô ta phát điên chứ?”- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt. “Nhưng mà ông đấy, ông kéo cái bao tải kia định làm gì?” Cô hỏi thẳng thừng.
Nếu người bình thường phát hiện thi thể thì cùng lắm cũng bước tới quan sát mà thôi, nhưng ngược lại, hành động của người đàn ông lịch thiệp cứ như hung thủ muốn dọn dẹp hiện trường sau khi giết người, trông vô cùng bất thường. Người đàn ông lịch thiệp rất giỏi kiểm soát biểu cảm trên mặt mình, ông ta buông thống tay đáp: “Tôi định đi chôn cái xác kia.'
Nghe ông ta nói vậy, cả người đàn ông râu ria lẫn cô gái tóc dài đều phải nhìn sang.
Người đàn ông lịch thiệp tiếp tục nói: “Cô ta bị nhét trong một góc ga ra, đã bắt đầu thối rữa bốc mùi hôi rồi, tôi không nỡ đỡ vậy nên...
Vừa nói, ông ta vừa bày ra nét mặt thương xót trông vô cùng giả tạo và có lệ.
Thời Kim Lam cảm thán một tiếng: “Ông giàu tình thương người quá nhỉ.”
Người đàn ông lịch thiệp chẳng thèm quan tâm lời mỉa mai của cô, vẫn nở nụ cười tươi và bảo: “Cũng bình thường thôi, cũng bình thường thôi.” Một người dám khen, một người dám nhận.
Thời Kim Lam không muốn phí nước bọt vào những chuyện không đâu, thế nên cô hỏi thẳng: “Ông đã phát hiện cái gì?”
Người đàn ông lịch thiệp nhìn cô với vẻ kinh ngạc: “Không phải tôi mới nói rồi hả? Tôi phát hiện ở đây có một thi thể nên định đi chôn cô ta, mới vừa đi ra thì gặp mấy người các cô rồi.”
“Thế cái xác đó không nói gì với ông à?” Thời Kim Lam lại hỏi.
Nét mặt người đàn ông lịch thiệp lập tức trở nên sợ hãi, “Cô nói gì vậy? Sao tôi có thể nói chuyện với xác chết được?”
“Nếu là thế giới hiện thực thì đúng là không thể, nhưng đây là thế giới trò chơi, đến ma quỷ còn dám nghênh ngang xuất hiện cho được, vậy sao ông không thể nói chuyện với xác chết?” Thời Kim Lam ép ông ta vào đường cùng.
Người đàn ông râu ria cũng phụ họa: “Chẳng lẽ ông phát hiện manh mối nhưng không muốn chia sẻ với chúng tôi?”
Cô gái tóc dài thấy thế thì cũng lên tiếng: “Đúng đấy. Đây không phải màn chơi loại hình đối kháng, càng nhiều người biết manh mối thì càng nhiều người cùng suy đoán mà. Nếu có thể tìm ra cốt truyện màn chơi hoàn chỉnh thì mới sớm ngày kết thúc trò chơi. Ông đừng giữ chủ nghĩa cá nhân như vậy chứ.”
Người đàn ông lịch thiệp: “...'
Nói tới chủ nghĩa cá nhân luôn rồi? Tình hình hiện tại rõ ràng là ba chọi một, cả ba cùng nhằm vào một mình ông tai Hơn nữa Thời Kim Lam đã nói thẳng thừng như vậy, chứng tỏ cô có biết chuyện về những cái xác.
Ánh mắt người đàn ông lịch thiệp lập lòe, nét mặt do dự thoáng chốc rồi cuối cùng thở dài bảo: “Các cô nói cũng có lý, chúng ta vẫn nên đồng tâm hiệp lực vượt ải thì hơn.
Cái xác này là của một du khách. Cô ta bảo mình đi du lch cùng bạn bè nhưng hướng dẫn viên du lịch bị thương. Bọn họ phát hiện ở đây có một căn biệt thự nên đã đến nhờ người trợ giúp xử lý vết thương. Chủ nhân căn biệt thự vô cùng nhiệt tình, còn để bọn họ ở lại một đêm.
Nhưng đến tối, cô ta đã bị chủ nhân biệt thự lột da mặt và nhét vào bao tải, cuối cùng bị đánh chết bằng gậy.” Người đàn ông lịch thiệp nói năng từ tốn, vừa đủ để mọi người nghe rõ câu chuyện ông ta kể. Cô gái tóc dài quay đầu nhìn sang người đàn ông râu ria, “Ông bảo cái xác khi nãy là nữ chủ nhân của căn biệt thự...
Nói rồi cô ta lại nhìn qua người đàn ông lịch thiệp, “Mà ông lại nói chủ nhân của căn biệt thự đã lột da mặt của du khách.”
“Vậy vì sao cả hai bọn họ đều chết?” Cô gái tóc dài vô cùng khó hiểu.
“Bởi vì đây là một trò chơi câu cá.” Tống Dư Ngộ bước tới từ phía sau, trên tay anh là một quyển sổ có viền ố vàng.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn anh.
Ngoại trừ quyển sổ thì trên tay anh còn có một chùm chìa khóa rất lớn. Khi nhìn thấy hai thứ này, đôi mắt người đàn ông râu ria và người đàn ông lịch thiệp đều trở nên âm trầm. Trước ánh mắt ngơ ngác của cô gái tóc dài, Tống Dư Ngộ thong thả nói: “Tôi vừa mới vào bếp và phát hiện một vài bí mật.”
Khi nói đến hai chữ “bí mật”, anh còn quơ chùm chìa khóa và cuốn sổ trong tay lên, những chiếc chìa khóa va vào nhau kêu lên leng keng.
“Bí mật gì?” Người đàn ông lịch thiệp hấp tấp hỏi ngay. Khi đặt câu hỏi, ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trong tay Tống Dư Ngộ, có vẻ như đã đoán được đó chính là bí mật mà anh nói.
Tống Dư Ngộ chỉ tay vê phía “cô chủ” đang nhào vào bao tải, “Cô ta đã giấu chìa khóa và nhật ký giết người ở bụng thi thể đặt trong tủ lạnh.”
Kể từ khi nhận được nhiệm vụ ẩn, Tống Dư Ngộ đã luôn thắc mắc chìa khóa được giấu ở đâu. Sau đó anh lại biết được dưới góc nhìn của cậu bé ma, “chị gái” đã nhốt cậu ta trong phòng và dặn cậu ta không được đi ra ngoài. Vì vậy anh mới suy đoán có khả năng chìa khóa đã bị cô ta giấu đi.
Đối với “cô chủ” đã trở thành ma, nơi nào là nơi an toàn nhất? Nơi nào là nơi mà cô ta có thể gửi gắm chiếc chìa khóa của căn phòng “bị khóa”?
Người chơi có thể ra vào biệt thự tùy ý, vì vậy bất cứ nơi nào cũng không an toàn. Duy chỉ có một chỗ mà tất cả người chơi đều biết, nhưng sẽ không kiểm tra kỹ càng. Đó chính là thi thể của cô ta.
Chỉ cần quan sát bằng mắt thường thì các người chơi đều có thể phán đoán “cô chủ” đã bị “phanh thây”, cũng chẳng có ai biến thái tới mức lôi thi thể của cô ta ra khỏi tủ lạnh và khám nghiệm kỹ càng, vì vậy thi thể của cô ta mới chính là nơi an toàn nhất trong biệt thự. Đương nhiên cái xác nằm trong tủ lạnh hiện tại đã không còn là của cô ta nữa rồi, mà là của cô gái mặc quần da. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới độ an toàn của nơi giấu đồ.
Sau khi suy xét như vậy, anh đã đi loanh quanh trong phòng khách một hôi và quả nhiên phát hiện bụng của cô gái mặc quần da đã bị mổ xẻ, mọi nội tạng đều lòi ra, để lộ cuốn sổ và chùm chìa khóa được bọc trong bao ni lông giấu trong bụng cô ta.
Giọng điệu của Tống Dư Ngộ rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng cô gái tóc dài nghe được lại hít vào một hơi.
Nhật ký giết người...
Trong bụng...
“Cô chủ” đúng là thân kinh, nhưng người chơi trước mắt cô ta cũng chẳng bình thường gì. Anh dám mổ bụng cái xác, và cũng dám moi đồ giấu bên trong ra. “Trong sổ có viết cái gì?” Người đàn ông râu ria cũng hỏi.
Tống Dư Ngộ không vội trả lời ngay, anh cười nhạt liếc nhìn ông ta một cái rồi chậm chạp trả lời: “Mắc mớ gì tôi phải nói cho ông biết?”
Nói rồi anh lại lắc lư chùm chìa khóa trong tay, nói tiếp trước ánh mắt giãn ra của người đàn ông râu ria: “Đây là manh mối có liên quan tới toàn bộ cốt truyện của màn chơi do tôi tìm được, mấy người chẳng làm gì hết mà muốn biết nội dung trong nhật ký, trên đời làm gì có chuyện hời như vậy?”
Người đàn ông lịch thiệp nhìn chằm chằm anh, tròng kính phản quang che giấu cảm xúc nơi đáy mắt ông ta. Tống Dư Ngộ vờ như không hiểu đạo lý người tài dễ bị người khác đố ky, vẫn cứ chậm chạp tiếp lời: “Dạo này tôi thiếu vật phẩm lắm, hay là mấy người ra giá đi, ai ra giá cao nhất thì tôi sẽ cho người đó biết toàn bộ nội dung trong nhật ký, với những người còn lại thì được biết lân lượt 80%, 60%, 40% nội dung dựa theo giá trị vật phẩm của mấy người, thấy được không?
Không được nữa thì mỗi người một vật phẩm cấp sử thi đi, thế thì tôi sẽ không phân biệt đối xử nữa, cho mấy người biết hết.”
Điều kiện của anh vô cùng tham lam, tuy vật phẩm cấp sử thi không hiếm có nhưng cũng chẳng phải rau ngoài chợ dễ mua.
Người đàn ông râu ria mỉm cười nhưng lòng lạnh tanh: “Một mình cậu định đắc tội với cả bốn người bọn tôi à?” Kể từ khi Tống Dư Ngộ xuất hiện, Thời Kim Lam đã giả làm người vô hình, nhưng nay cô lại vội vàng đứng ra lên tiếng: “Ông muốn uy hiếp người khác thì đừng kéo tôi vào, tôi không cùng phe với ông đâu.' Cô gái tóc dài cũng lập tức đứng bên cạnh cô và tỏ rõ lập trường: “Tôi cũng không muốn dây vào vụ đe dọa người khác cùng ông đâu.”
Sắc mặt người đàn ông râu ria chẳng tốt đẹp gì khi thấy hai người không phối hợp. Ông ta chuyển tầm mắt u ám nhìn sang người đàn ông lịch thiệp, muốn biết thái độ của người này thế nào.
Nhưng người đàn ông lịch thiệp vẫn cứ ba phải như trước, ông ta đẩy mắt kính đáp lời: “Tuy là tôi không thích đe dọa người khác cho lắm, nhưng có phải người anh em ra giá cao quá rôi không? Trong cửa hàng ác mộng, giá vật phẩm cấp sử thi lên đến mấy chục nghìn đồng tiên ác mộng, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng mới là người chơi mới thăng lên sơ cấp thôi, sao có thể chỉ trả nổi mức giá đó chứ?”
Tống Dư Ngộ lập tức cười khẩy: “Ông nghĩ mình đang đi chợ à? Lại còn cò kè mặc cả với tôi? Không chỉ trả nổi là chuyện của ông, liên quan gì tới tôi?” Thái độ và giọng điệu của anh đều vô cùng ngông cuồng, nếu ở trong tiểu thuyết thì chắc chắn anh sẽ là nhân vật làm nên cho vai chính, cái bọn tham lam không sống nổi một giây ấy.
Cô gái tóc dài cũng không chỉ trả nổi nên chỉ biết mím môi, cụp mắt phân vân.
Trong bầu không khí yên lặng đến lạ kỳ, Thời Kim Lam khoanh tay trước ngực bỗng chậm chạp cất tiếng: “Tôi trả một vật phẩm cấp sử thi.”
Cô lên tiếng quá đột ngột, khiến người đàn ông râu ria và người đàn ông lịch thiệp đều phải ngoái nhìn sang. Cô chậm chạp thò tay vào túi lục tìm, sau đó lấy một chiếc gương trang điểm ra và ném cho Tống Dư Ngộ, “Vật phẩm cấp sử thị, chỉ tiết thì cậu tự xem đi”
Người đàn ông râu ria nhìn chằm chằm cô, còn người đàn ông lịch thiệp thì không còn giữ thái độ ba phải như vừa rồi nữa.
Tống Dư Ngộ huýt sáo vài tiếng, sau đó dồn áp lực sang ba người còn lại: “Sao? Mấy người muốn ra giá không?” — Phòng livestream số yy030 -
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cá xấu bụng quá đi, nhưng mà tui thích]
[Hai cái người này tôi dữ dẫn, liên minh lại đi lừa vật phẩm của người ta. Tôi xin phép cược một đồng tiền ác mộng là hai người kia sẽ ngoan ngoãn dâng vật phẩm lên]
[Chị gái tóc dài: ??2 Một giây trước tụi mình còn là đồng đội tốt, vậy mà sang giây sau bạn đã lừa tiền tui? Ha ha ha ha ha ha ha]
[Aaa a a có mỗi tui thấy cá với 88 ăn ý với nhau quá trời hả? Chỉ nhìn nhau một cái là hiểu ngay đối phương định làm gì, sau đó lập tức hợp tác hu hu hu hu hu dập đầu quỳ lạy OTP quá trời reall]
[88: Đàn ông chỉ ảnh hưởng việc học của tui (đầu chó)] [Tui mới ghé phòng livestream bên cạnh, hai người chơi kia đều chẳng phải dạng vừa đâu, tui cảm thấy có khi yy không những không lừa tiên bọn họ được mà còn bị giết ngược lại ấy]
[Hả? Hả? Hả? Lầu trên nói cái quỷ gì đấy? Đừng quên yy nhà chúng ta dù dính debuff sợ ma thì vẫn là trẻ vị thành niên được nhà nước bảo vệ, một đồng đội đáng tin đấy]
[Buôn cười quá, mắc gì phải nhấn mạnh là trẻ vị thành niên? Mặc dù yy đang học cấp ba, nhưng khả năng cao là thành niên rồi đó?]
[Thế rốt cuộc là thành niên hay vị thành niên?] [Ê vấn đề quan trọng nhất bây giờ là hai anh chị đại này đang định lừa tiên người ta mà?] [Ủa má vấn đề quan trọng nhất không phải nội dung trong cuốn sổ hả? Hu hu hu hu hu sao khán giả xem livestream không tập trung chuyên môn gì hết vậy, người xem nghiêm túc chỉ muốn biết cốt truyện màn chơi thôi]
xx**% 91 xx**%