C107
C107C107
CHƯƠNG 107: Thư viện điên cuồng (1)
Trong lúc các người chơi đã thảo luận xôn xao vê màn chơi cấp ác mộng mới xuất hiện thì cuối cùng thông báo cập nhật của thế giới ác mộng cũng ung dung đến trễ. Lần này, số lượng bài viết trên diễn đàn đã tăng lên với tốc độ chóng mặt. Trong đó, bài viết có độ hot cao nhất chỉ mất vài phút ngắn ngủi đã có hàng trăm bình luận. Trong bài viết là đủ loại phát ngôn bất bình của các người chơi.
[Lầu 36: Đậu má màn chơi cấp ác mộng ngẫu nhiên là cái đếch gì cơ? Mỗi lân màn chơi mở cửa thì sẽ bốc ngẫu nhiên một số người chơi vào ải là sao?] [Lầu 44: Tôi nghĩ là ý trên mặt chữ đó, có nghĩa là hệ thống sẽ lọc ra ngẫu nhiên một vài cái tên và bắt những người chơi này đi khai hoang, hơn nữa còn không giới hạn cấp bậc người chơi, có khi người chơi mới và người chơi cấp Thần sẽ phải vào cùng một màn chơi đấy]
[Lầu 59: Hay vậy quá! Nếu cho tất cả người chơi ở mọi cấp bậc vào cùng một màn chơi thì chẳng phải người chơi cấp thấp sẽ chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đợi người chơi cấp cao gánh là được à?][ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
[Lầu 67: Bớt lạc quan một cách mù quáng như vậy đi giùm cái? Trong màn chơi, có rất nhiều lúc quan hệ giữa người chơi và người chơi là quan hệ cạnh tranh đấy, đặc biệt là những màn chơi có yêu cầu cao. Nếu người chơi mới đụng độ người chơi cấp Thần thì chỉ có nước đi đời càng sớm mà thôi nhé?]
[Lầu 86: Mọi người cũng đừng quên cái bọn người chơi tên đỏ coi việc giết người là niềm vui. Bọn họ thích tham gia những màn chơi theo nhóm cỡ lớn nhất, sau khi giết người xong lại còn vu oan giá họa cho người khác để làm ngư ông đắc lợi trong lúc mọi người nội chiến. Trông mà mắc ói thấy mẹ]
[Lầu 99: Vãi chưởng! Tôi vừa phát hiện những màn chơi mới mở cửa đều là loại hình theo nhóm cỡ trung hoặc cỡ lớn] - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T-
[Lầu 107: Cục tạ ngàn năm đang ngồi run câm cập. Nếu tự dưng bị chọn vào màn chơi kiểu này, xung quanh chẳng quen biết ai, vậy chẳng phải lúc nào chúng ta cũng phải phòng bị tất cả mọi người lỡ họ là người chơi tên đỏ à?]
[Lầu 127: Cho phép cán bộ cắm cọc lâu năm trong trò chơi ngoi lên sủa cái, ai bảo chỉ có người chơi tên đỏ là đáng sợ? Trước đây tôi từng tham gia một hiệp hội và được một tiền bối vô cùng uy tín hướng dẫn. Kết quả là lúc gặp nguy hiểm, gã này lập tức đẩy tôi ra làm lá chắn, sau khi ra ngoài còn chơi xấu vu oan cho tôi đâm sau lưng gã. Vậy nên mới nói, đừng tin tưởng hay dành tình cảm đặc biệt cho bất cứ ai trong trò chơi, nếu không sẽ bị đâm sau lưng đấy]
[Lầu 166: Mái! Có phải dạo này thế giới ác mộng kết nạp nhiều người chơi tân thủ quá rôi không? Cho nên mới phải dùng màn chơi để xử bớt lũ sâu mọt chỉ biết dựa dẫm vào hiệp hội ấy?]
[Lầu 183: Sâu mọt cái mả cha nhà mày! Làm gì có ai tự nguyện tham gia trò chơi rác rưởi này đâu? Vậy nên bọn này chỉ muốn vượt ải, không muốn mạo hiểm thì có gì sai? @Lầu 166 thằng ngu khốn kiếp cút ngay cho bối] Có tới hơn một trăm bình luận cãi vã, xuống tiếp nữa thì là những lời chửi rủa thế giới ác mộng của tập thể người chơi, tất cả đều chỉ đơn giản là để trút giận chứ không cung cấp thông tin hữu ích nào.
Sau khi đọc xong thông báo cập nhật, Thời Kim Lam nhận được tin nhắn mời họp lớp ở khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng từ Vưu Tri Vi. Lúc cô tới nơi thì cả lớp đã tụ tập khá đông đủ.
Thật ra thì trước đó, sau khi kết thúc màn chơi, Vưu Tri Vi đã tổ chức một cuộc họp lớp để mọi người dành thời gian viết hướng dẫn vượt ải dựa trên kinh nghiệm của mình, đồng thời cô ấy cũng tự chia sẻ trải nghiệm của bản thân cho các bạn trong lớp.
Còn buổi họp lớp lân này chủ yếu là để tổng hợp ý kiến của cả lớp và chia sẻ những ý kiến khác nhau, nhằm đảm bảo mọi người sẽ bớt tốn thời gian vô ích trong màn chơi tiếp theo hơn.
Cuộc họp kéo dài khoảng ba tiếng đồng hồ. May thay, cả lớp đều còn dư thời gian từ màn chơi lân trước cho nên lúc quay lại thế giới thực thì chưa qua bao lâu.
Tiếp theo là quá trình lựa chọn màn chơi. Mặc dù đã có người của bộ phận tác chiến đặc biệt trợ giúp, nhưng bởi vì từng xuất hiện trường hợp bị tách đội, cho nên ban cán sự lớp đã họp bàn với nhau và quyết định phải mau chóng rèn luyện khả năng sinh tôn trong trò chơi cho mỗi thành viên của lớp.
Cấp bậc người chơi càng thấp thì độ khó màn chơi sẽ càng thấp. Tương tự, những người chơi khác cùng tham gia màn chơi cũng sẽ không khó đoán và thâm sâu như người chơi lâu năm.
Vì vậy trong cuộc họp, Vưu Tri Vị đã trưng cầu ý kiến cả lớp. Những ai sẵn sàng hành động một mình trong trò chơi có thể tự mình lựa chọn màn chơi tiếp theo, sau khi chọn xong thì bàn bạc với bộ phận tác chiến đặc biệt để cố gắng giảm thiểu rủi ro. Còn với những ai không sẵn sàng hành động một mình trong trò chơi thì có thể tiếp tục ghép đội với người của bộ phận tác chiến đặc biệt. Vưu Tri Vi cứ tưởng hầu hết mọi người sẽ không muốn hành động một mình, bởi dù sao đây cũng chẳng phải trò chơi bình thường, chỉ cần vô ý một chút là sẽ chết ngay. Tuy nhiên ngoài dự đoán là cả lớp đều nhất trí đồng tình với đề nghị của cô ấy.
Chơi game cũng giống học hành. Nếu chúng ta không xây dựng nên tảng vững chắc ngay khi học những kiến thức đơn giản thì sau này lúc học hỏi kiến thức phức tạp hơn, đầu óc chúng ta sẽ trống trơn như tờ giấy trắng. Tuy nhiên đi thi vẫn có thể nộp giấy trắng, còn trong màn chơi có độ khó cao thì bọn họ chỉ có nước nộp mạng. Nếu muốn sống sót, bọn họ phải đề cao khả năng sinh tồn trong trò chơi của mình. Mặt khác, dựa dẫm vào người khác chính là hành vi không đáng tin cậy nhất và cũng là không có trách nhiệm với bản thân nhất. Sau khi họp lớp xong thì đã hơn năm giờ. Thời Kim Lam duỗi eo, Tống Dư Ngộ ngồi bên cạnh thúc khuỷu tay vào cánh tay cô, “Cậu có dự định gì vê màn chơi tiếp theo?” Trong số 48 thành viên của lớp thì có lẽ Thời Kim Lam là người không cần ai phải lo cho nhất. Thậm chí là ngược lại, mọi người còn phải lo không biết cô có quậy tung màn chơi tiếp theo nữa không.
Thời Kim Lam xoa bóp bả vai, đang định đáp là không có dự định gì thì đột nhiên khung màn hình ảo của hệ thống lại hiện ra, bên trên hiển thị cô nhận được thông báo từ trò chơi.
Cô bực dọc nhấn vào xem, nhưng chưa nhìn thấy nội dung thông báo thì tâm mắt đã tối sâm, bên tai lại vang lên tiếng bánh răng chuyển động dày đặc thường hay xuất hiện mỗi khi cô bước vào màn chơi mới.
Thời Kim Lam: “...'
Cách bắt đầu quá quen thuộc, khiến cho cô ngay lập tức đoán được bản thân đã xuyên vào màn chơi.
Đồng thời âm thanh máy móc lạnh lùng của hệ thống cũng vang lên. “Chúc mừng người chơi 54088 đã giành được cơ hội tham gia “Thư viện điên cuồng”. Màn chơi đang được tải lên, người chơi vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.”
Thời Kim Lam: “Mẹ nói!”
“Thư viện điên cuồng” chẳng phải là màn chơi cấp ác mộng vừa mới mở cửa đấy à?
Cô chỉ là một tân thủ vừa thăng cấp thành người chơi sơ cấp, mới không lâu trước đây vừa rời khỏi một màn chơi cấp ác mộng, vậy mà bây giờ lại gặp màn chơi cấp ác mộng nữa? Có quá đáng quá không vậy?
Thời Kim Lam rất muốn gọi hồn bé Ác Mộng lên để chất vấn có phải hệ thống ghim mình không, nhưng cô còn chưa kịp thực hiện ý định của mình thì âm thanh thông báo của hệ thống đã vang lên một lần nữa.
“Đã hoàn tất quá trình tải số liệu người chơi. Chúc mừng người chơi 54088 mở khóa màn chơi ngẫu nhiên, thông tin màn chơi như sau....
[Tên màn chơi: Thư viện điên cuồng]
[Loại hình: Quy tắc và điều tra]
[Độ khó: Ác mộng]
[Thời hạn: 8 tiếng]
[Chi tiết nhiệm vụ: Người chơi hãy điều tra các khu vực trong thư viện và thu thập huy chương điên cuồng]
[Tiến độ điều tra bản đồ: 0%]
[Tiến độ thu thập huy chương điên cuồng: 0/6]
Hệ thống vừa dứt lời, không gian tối tăm trước mắt Thời Kim Lam lập tức biến mất và được thay bằng phòng ký túc với một cánh cửa hơi mờ tối. Phòng ký túc chỉ rộng mười mét vuông. Ở vách tường bên trái có đặt một chiếc giường hai tâng, còn vách tường đối diện thì đặt một chiếc bàn làm việc hai người màu vàng. Bên cạnh bàn làm việc là kệ sắt hai tâng, bên trên có lắp một bóng đèn đã cũ. Bóng đèn mờ đục tỏa ra ánh sáng âm u, ảm đạm, trông vô cùng áp lực.
Thời Kim Lam vừa mở mắt đã cảm nhận được một luông khí nóng nặng nề xộc vào mặt, thấy trên đầu mình có chiếc quạt trân đang chuyển động kẽo kẹt.
Bỗng nhiên đi từ hoàn cảnh thoải mái đến phòng nhỏ oi bức, trán cô lập tức chảy mồ hôi nhây nhụa, quân áo dính chặt trên người khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nơi đây là ký túc xá, trong phòng chỉ có một mình cô. Tuy nhiên từ chiếc chăn được gấp chỉnh tề trên giường và chiếc chậu trước nhà vệ sinh thì có thể thấy cô còn một người bạn cùng phòng. Màn chơi lần này không cung cấp bất cứ cốt truyện gì, tất cả đều phụ thuộc vào Thời Kim Lam tự khám phá. Cũng không biết bạn cùng phòng của cô là người chơi hay NPC.
Cô chịu đựng cảm giác khó chịu khi mồ hôi làm quần áo dính vào người, đứng dậy khỏi giường và liếc nhìn tấm thẻ được treo trên chiếc bàn màu vàng.
Thời Kim Lam cầm lấy tấm thẻ, thấy đây là thẻ công tác. Người trên tấm thẻ trông giống y đúc cô, nhưng tên thì khác, là Trương Hiểu Nguyệt, và cột chức vụ của người này được điền là thủ thư.
Hiển nhiên nơi này chính là khu ký túc xá dành cho nhân viên, nhưng chẳng biết là kiểu thư viện gì mà lại cung cấp điều kiện vệ sinh cho nơi ở của nhân viên kém như vậy, tới điều hòa còn chẳng có.
Thời Kim Lam phát hiện một cuốn lịch trên bàn làm việc. Trương Hiểu Nguyệt luôn ghi chú những việc cần làm mỗi ngày vào quyển lịch. Mà trong đó, ngày 21 tháng 5 được khoanh tròn bằng bút đỏ và ghi chú vài chữ nhỏ.
9 giờ tối - 4 giờ sáng: Trực ban.
Cô lật giở cuốn lịch, phát hiện Trương Hiểu Nguyệt luôn phải trực ban vào lúc 9 giờ tối ngày 21 của những tháng trước đó.
Chỉ riêng lịch trình của ngày này là được đánh dấu bằng bút đỏ, trong khi lịch trình của những ngày khác đều được ghi chú bằng bút đen. Ngoài ra, chỉ khi trong tháng có sự kiện gì đặc biệt thì Trương Hiểu Nguyệt mới đánh dấu.
Thời Kim Lam lấy điện thoại ra xem thì thấy màn hình hiển thị hôm nay là ngày 21 tháng 5, và quả nhiên 7 tiếng trực ban của Trương Hiểu Nguyệt vừa lúc trùng khớp với thời gian diễn ra trò chơi của hệ thống. Hiện tại đang là 8 giờ tối, còn một tiếng nữa là đến lúc trực ban. Cô đặt cuốn lịch xuống, bắt đầu lục soát phòng ký túc cho thật kỹ càng để tìm thêm manh mối khác.
Chẳng mấy chốc, cô đã phát hiện một tấm thẻ công tác khác ở trong hộc bàn. Người trong ảnh là một cô gái để mái bằng với ánh mắt lạnh lùng có tên Lưu Tuệ.
Có lẽ đây là bạn cùng phòng của cô, chỉ là không biết hiện tại cô ta đã đi đâu mà không cầm theo thẻ công tác.
Thời Kim Lam ghi nhớ ngoại hình và tên của cô ta rồi cất thẻ công tác về chỗ cũ. Sau đó cô tiếp tục lục soát căn phòng nhưng vẫn không phát hiện bất cứ manh mối đáng chú ý nào.
Cô vào nhà vệ sinh định rửa mặt rồi ra ngoài để xem xem thư viện rộng lớn cỡ nào, từ đó dễ bề tính toán thời gian điều tra. Cửa nhà vệ sinh thậm chí còn chật chội và nhỏ hẹp hơn. Tay cầm vòi hoa sen bằng nhựa bám đầy cặn bẩn màu vàng, vòi nước han gỉ, dưới góc sàn có một nhúm gì đó màu đen trông như nhúm tóc.
Thời Kim Lam muốn bật đèn để nhìn rõ hoàn cảnh bên trong nhà vệ sinh, nhưng cô đã ấn công tắc vài lần mà đèn vẫn không bật. Bước vào trong, không gian chật hẹp và tĩnh lặng đến rợn người, khiến cho tiếng kẽo kẹt khi quạt trần hoạt động ở bên ngoài lại càng rõ ràng thêm.
Cô vặn mở vòi nước, không thấy có chất lỏng kỳ lạ nào chảy ra. Nước máy trong vắt rì rào cuốn trôi những rãnh cặn tích tụ.
Thời Kim Lam vốc nước rửa mặt, cảm giác mát mẻ sảng khoái ập tới khiến cô thỏa mãn thở hắt ra, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy. Vài sợi tóc đẫm nước dính chặt vào trán Thời Kim Lam. Cô đưa tay ra sau đầu, đang định soi gương để sửa sang tóc tai thì lại phát hiện trong nhà vệ sinh không có gương. Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài. Hình như lúc nấy lục soát cô cũng không nhìn thấy gương trong phòng ký túc.
*xx**% 107 *xx**%