Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 108 - € 108

€ 108 € 108€ 108

CHƯƠNG 108: Thư viện điên cuồng (2)

Trong ký túc xá nữ mà lại không có gương, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.

Thời Kim Lam kỹ tính lục soát khắp phòng ký túc thêm một lần nữa, xác định là không có gương, ngay cả loại gương nhỏ xíu như gương bỏ túi cũng chẳng có. Điều này khiến cô không khỏi suy đoán màn chơi này có liên quan tới gương.

Đương nhiên, bởi vì lượng manh mối cô có hiện tại quá ít nên đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Thời Kim Lam tắt đèn và quạt, mở cánh cửa sắt màu xanh lục đã han gỉ ra. Trên tay nắm cửa có cảm giác nhờn bóng quái dị khiến cho cô ngay lập tức thu tay khi chạm vào. Cô miễn cưỡng nương nhờ ánh đèn mờ tối ngoài hành lang để xem thử tay mình đã chạm vào thứ gì, phát hiện đó là một thứ chất lỏng nhớp nháp kỳ lạ trông khá giống dịch nhầy tiết ra từ da ếch.

Cô cố chịu đựng cơn buồn nôn, lấy khăn giấy ra để lau tay. Sau đó cô nhìn lại tay nắm cửa, phát hiện chỉ có một phần bị dính chất lỏng tởm lợm, như thể đã có thứ gì đó câm vào tay nắm cửa nên dính lại.

Thời Kim Lam vừa câm khăn giấy lau tay, vừa đưa mắt quan sát ngoài hành lang. Lối đi hành lang vô cùng nhỏ hẹp, chỉ rộng khoảng chừng một mét. Trước cửa còn đặt kệ giày khiến cho hành lang vốn đã chẳng rộng càng thêm chật chội.

Trên kệ giày có đặt bốn đôi giày thể theo, một đôi trong số đó ướt đẫm, ba đôi còn lại có vẻ cũng đã được sử dụng lâu ngày nên dính đầy bùn đất.

Thời Kim Lam quan sát đôi giày ướt nhẹp thật kỹ, phát hiện nó không thấm đẫm nước mà thấm đẫm thứ chất lỏng nhớp nháp giống trên tay nắm cửa.

Cô cúi đầu quan sát dưới sàn nhà, không phát hiện bất cứ dấu chân có dính chất lỏng nhầy nhụa nào.

Đôi giày này là của ai? Không có dấu chân, vậy chẳng lẽ đã có người xách nó tới đây?

Thời Kim Lam không phát hiện đáp án cho câu hỏi của mình nên chỉ đành ghi nhớ chỉ tiết này, sau đó bước về phía cuối hành lang.

Ký túc xá này nằm trên tầng hai của một tòa nhà cũ lụp xụp, bên cạnh còn có hai căn phòng ký túc xá khác đều đang đóng cửa, bên ngoài treo ổ khóa han gỉ, trông giống như đã lâu không có người ở. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T-

Phía cuối hành lang là lâu cầu thang chật hẹp, miễn cưỡng có thể nhét vừa hai người đi song song. Dường như đã rất lâu rồi chưa có ai dọn dẹp nên trên bậc thang bám đầy cặn bẩn màu đen, chúng dính nhão dưới đất hệt như kẹo cao su.

Thời Kim Lam đang định xuống lầu thì đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy ố vàng quanh góc được dán trên trụ cầu thang.

[Quy tắc thứ nhất khi ra ngoài vào ban đêm ở thư viện điên cuồng: Sau 8 giờ tối, nếu cân xuống lầu thì hãy chú ý phía sau có truyền tới tiếng bước chân hay không. Nếu có xuất hiện tiếng bước chân, xin đừng quay đầu lại và hãy mau chóng rời khỏi lâu cầu thang]

Thời Kim Lam hơi nhướn mày đọc hai dòng quy tắc chẳng dài chẳng ngắn, sau đó nhìn lại lầu cầu thang tối om.

Cô cũng đã từng gặp nội quy ký túc xá trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, khi ấy nội quy nhắc nhở người chơi hãy đề phòng dì quản lí ký túc, nội dung khá chính xác.

Quy tắc ra ngoài vào ban đêm lại không đề cập tới hậu quả nếu cô không chịu tuân thủ, ngược lại càng dễ khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.

Thời Kim Lam vuốt cằm suy tư một lúc, cuối cùng bước vào lầu cầu thang.

Gót giày ma sát với mặt đất tạo thành tiếng động soàn soạt rất nhỏ. Bóng tối nuốt chửng mọi không gian, khiến cho bầu không khí vốn dĩ rất khô nóng bỗng trở nên lạnh lẽo và âm u đến lạ.

Điều này làm Thời Kim Lam liên tưởng tới lân đầu tiên cô tham gia màn chơi, lúc đó Vưu Tri Vi đã bỗng dưng hóa thành ma nữ. Cô bước đi thật chậm, cẩn thận nghe ngóng có tiếng bước chân vang ra từ sau hay không, nhưng mãi tới khi cô đi đến cuối cầu thang thì vẫn chẳng có gì xảy ra. Thời Kim Lam bỗng cảm thấy mất hứng.

Đó là bởi cô đã chuẩn bị sẵn sẽ quay đầu nếu nghe thấy tiếng bước chân vang lên để xem thử thứ gì đang bám sau lưng mình. Lầu cầu thang này chỉ cao hai tâng, kể cả khi có quái vật sau lưng thì cô cũng có thể nhảy xuống cầu thang để bỏ trốn. Trừ phi kẻ địch có sức mạnh vượt xa cô, nếu không sẽ chẳng thể bắt được cô. Cô ngoái nhìn lâu câu thang, chỉ thấy nó vẫn tối om và âm u như cũ. Những ai nhát gan có lẽ sẽ thấy sợ hãi, nhưng với một người từng chiến đấu với ma nữ như Thời Kim Lam thì cô đã miễn dịch với kiểu dọa dẫm này từ lâu.

Cô dời mắt, tiếp tục bước về phía trước. Phía trước khu ký túc xá chính là thư viện, đây là một kiến trúc vô cùng khổng lồ có tất cả bốn tâng, ngoài ra trên tâng thượng còn có một tháp nước cực kỳ bắt mắt. Tòa nhà với tông màu chủ đạo là hai màu đỏ và cam, được ánh đèn đường mờ ảo mạ lên một màu cổ xưa. Thời Kim Lam dạo trên con đường lát đá rải đầy lá khô, thoắt cái đã tới cổng chính của thư viện. Ngay khi cô định bước vào thì bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng ở hồ nhân tạo bên cạnh thư viện.

Đó là một cô gái tóc dài đứng quay lưng về phía Thời Kim Lam. Cô ấy dựa vào rào chắn hồ nhân tạo, nửa người gần như muốn lao ra khỏi rào chắn.

Có vẻ cô gái đã phát hiện Thời Kim Lam đang nhìn chằm chằm mình nên quay đầu lại, để lộ gương mặt trắng bệch tái nhợt.

Cô ấy mặc đồng phục nhân viên thủ thư giống y đúc Thời Kim Lam. Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, cô ấy thoáng sửng sốt một lúc rồi dần lùi ra xa rào chắn, nhân tiện đưa tay vén tóc mai ra sau tai. Động tác này khiến cô ấy trông càng thêm dịu dàng và e lệ.

Thời Kim Lam im lặng. Cô gái bước nhanh tới chào hỏi: “Chào cô, tôi là Phương Tình, thủ thư mới tới. Tối nay là lần đầu tôi trực ban.” Thời Kim Lam cũng giới thiệu tên nhân vật mà mình sắm vai là Trương Hiểu Nguyệt, sau đó mới thắc mắc: “Mới nãy cô đứng bên hồ làm gì vậy?”

Ai nhìn tư thế của cô ấy cũng phải hoảng hốt.

Trong lúc đặt câu hỏi, đồng thời cô cũng đang phỏng đoán cô gái trước mắt là NPC hay người chơi.

“Lúc đi ngang hồ, tôi nhìn thấy một bóng người bên trong nên mới tới gân tìm thử. Có phải cô tưởng tôi đang định nhảy xuống không? Ngại quá, làm cô sợ rồi.” Nét mặt cô ấy thoáng ngại ngùng, giải đáp vấn đề mà Thời Kim Lam thắc mắc.

Thời Kim Lam nhìn vào đôi mắt cô ấy, “Đã trễ thế này rồi, cô đừng làm những hành động nguy hiểm như vậy, lỡ đâu bị ngã xuống nước mà không ai phát hiện thì sao?”

Sắc mặt Phương Tình càng thêm ngại ngùng hơn, cô ấy vội vàng nói: “Cảm ơn, tôi nhớ rồi."

“Nhưng mà cô cũng to gan thật, chỗ này âm u như vậy mà cô còn dám tới gần hồ.” Thời Kim Lam nói rồi lại bổ sung: “Chúng ta vào thư viện đi, mới đi một lát mà cả người tôi đổ đây mồ hôi rồi.”

Cô giơ tay quạt gió, nhưng không khí nóng bức chỉ càng khiến cơ thể cô dính nhớp hơn.

Phương Tình gật đầu. Các cô cùng bước lên cầu thang vào thư viện, nhưng mới đi chưa được vài bước thì Phương Tình đã đột nhiên lẩm bẩm: “Cô có nghe thấy âm thanh gì không?”

Thời Kim Lam đang nhấc chân lên thì thoáng khựng lại. Cô cẩn thận lắng tai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc nỉ non. Cô lại lắng nghe kỹ hơn, có tiếng ếch kêu vang ra từ hồ nhân tạo.

Cô lắc đầu, “Âm thanh gì? Tôi không nghe thấy.

“Tiếng ấch kêu ấy, cô không nghe thấy hả?” Phương Tình ngờ vực, sau đó chỉ tay về phía hồ nhân tạo, “Ếch kêu lớn vậy mà. Nhưng mới nãy tôi đứng cạnh hồ nhân tạo một lúc lâu mà chẳng nghe thấy gì hết.”

Thời Kim Lam giả vờ lắng nghe, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Tôi không nghe thấy. Có phải trước đó cô nghe thấy tiếng ếch kêu nên bây giờ gặp ảo giác không?”

Trông nét mặt cô không giống giả vờ, khiến vẻ nghi hoặc trên mặt Phương Tình biến thành sợ hãi, “Không phải ảo giác thật mà. Sao cô lại không nghe thấy chứ?” Thời Kim Lam tiếp tục lắc đầu, đáy mắt ánh lên vẻ sợ hãi, “Chúng... Chúng ta mau vào thư viện đi ha?” Phương Tình vội vàng gật đầu, bước nhanh lên cầu thang.

Cho tới khi tiếng ếch kêu dần xa, Phương Tình mới vỗ ngực chưa hết sợ hãi, “Tôi nghe nói thư viện vào buổi tối rất bất thường, thường xuyên xảy ra những sự kiện kỳ lạ. Cô làm việc ở đây lâu rồi đúng không? Có bao giờ gặp chuyện gì bất thường chưa?”

Cô ấy ngoái nhìn hô nhân tạo ở phía xa, dường như đã nhận định tiếng ếch kêu mà mình nghe thấy, còn Thời Kim Lam không nghe thấy chính là một sự kiện kỳ lạ. Thời Kim Lam nhíu mày, “Chỉ cân cô không đi lung tung, làm việc tuân thủ quy tắc của thư viện thì sẽ không gặp sự kiện kỳ lạ.”

Tuy câu trả lời của cô không giải đáp được thắc mắc của Phương Tình, nhưng đã xác nhận thư viện quả thật bất thường. Sắc mặt và thái độ tin tưởng quy tắc vô điều kiện của cô trông rất giống NPC. Hiện tại cô chưa thể xác định Phương Tình là người chơi hay NPC, vì vậy tốt nhất cô phải khiến cô ấy tin rằng cô chính là NPC, để tránh cô ấy có cùng suy nghĩ với cô. Phương Tình nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô thì xấu hổ che miệng, “Xin lỗi... Cũng tại tiếng ếch kêu khi nãy đáng sợ quá. Chúng ta mau vào trong đi.'

Cửa thư viện chưa khóa, nhưng nếu muốn vào trong thì phải quẹt thẻ công tác.

Thời Kim Lam im lặng quan sát tâng một thư viện, thấy bên phải cửa vào có khu vực mượn sách. Hiện tại thư viện đang đóng cửa nên tất cả máy móc đều đã dừng hoạt động, ngay cả đèn cũng không được bật mà chỉ có ánh trăng rọi vào miễn cưỡng soi sáng thư viện từ ô cửa sổ quên chưa kéo rèm.

Phương Tình quẹt thẻ công tác rồi khẽ thì thào: “Trong này tối đen như mực trông đáng sợ quá đi. Chúng ta nên mở đèn lên trước nhỉ?” Khi nhắc tới chuyện bật đèn, cô ấy lập tức nhìn sang Thời Kim Lam, trông chờ nhân viên cũ là cô có thể tìm được công tắc bật đèn.

Thời Kim Lam thấy cô ấy nhìn mình thì thâm suy đoán, nếu Phương Tình là người chơi thì chắc chắn sẽ là kiểu người chơi vô cùng thông minh. Đầu tiên, cô ấy xây dựng nhân vật của mình là một thủ thư mới vào làm, vì vậy dù không biết cách sắp xếp nội thất bên trong thư viện thì cũng là chuyện bình thường. Đồng thời, cô ấy cũng có thể lợi dụng điều này như một “phép thử” để kiểm tra xem Thời Kim Lam có quen biết mình hay không.

Nếu cô không phải thủ thư mới thì từ đoạn đối thoại của các cô khi nãy, Thời Kim Lam đã bị lộ thân phận người chơi của mình rồi.

Nghĩ vậy, Thời Kim Lam bỗng nhiên quay đầu lại. Trong không gian mờ tối, cô nhếch khóe miệng lên tận mang tai, để lộ hai hàm răng trắng đang gắn từng chữ mội: “Tôi, không, biết, công, tắc, đèn, ở, đâu. Vậy, cô, có, biết, không?”

Phương Tình đang đợi cô trả lời không ngờ cô sẽ đột nhiên quay đầu và trưng ra vẻ mặt đáng sợ như vậy. Cô ấy hoảng sợ mấp máy môi, tiếng hét chói tai kẹt trong cổ họng chẳng thốt ra nổi.

Hai vai Thời Kim Lam hạ xuống, mũi chân nhón lên trông vô cùng kỳ lạ. Miệng cô phát ra tiếng cười khúc khích, đôi con ngươi đen nhánh sâu hun hút nhìn thẳng vào Phương Tình.

Cuối cùng Phương Tình cũng không chịu nổi nữa, cô ấy la hét thảm thiết rôi vừa lăn vừa bò bỏ trốn.

Đợi đến khi cô ấy đã chạy thật xa, Thời Kim Lam mới chậm chạp nâng vai lên.

Ai thèm quan tâm cô ấy là NPC hay người chơi chứ, chỉ cần cô hóa thành “quái vật” trước thì “phép thử” của cô ấy sẽ mất tác dụng ngay thôi. xx*x*% 108 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment