Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 112 - C112

C112 C112C112

CHƯƠNG T112: Thư viện điên cuồng (6)

Thời Kim Lam không biết nhà vệ sinh ở đâu, nhưng vừa nãy trước khi những người khác bước vào, cô đã kịp quan sát bao quát tầng một thư viện và phát hiện một bảng sơ đồ thư viện giữa sảnh chính. Vì vậy khi đi ngang lầu cầu thang, cô đã giả vờ lơ đãng ngẩng đầu để xác định vị trí của nhà vệ sinh, sau đó chân không dừng bước mà tiếp tục đi vê phía hành lang bên cạnh lầu cầu thang, đây cũng là nơi Phương Tình đã chạy vào.

Có năm người theo sát sau lưng cô. Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt hoặc sợ hãi hoặc kiêng dè đang dán vào lưng mình.

Ánh đèn pin càng ngày càng gần. Đoàn người đi giữa hai hàng cửa kính sừng sững và phòng đọc sách tối tăm, tưởng như đích đến của họ chính là khoang miệng khổng lồ của con quái thú nào đó trong tuốt vực sâu.

Tí tách... Tí tách...

Chẳng biết tiếng nhỏ giọt kỳ quái bắt nguồn từ đâu cứ rót vào tai mọi người. Thiến Thiến cố nén cơn ngứa trên mặt, dịch sát vào người trợ lý.

Mặc dù đã từng livestream vê chủ đề siêu nhiên rất nhiều lần, nhưng chẳng biết vì sao cô ta lại cảm thấy lần này khác với những lần trước đó.

Mặc dù thời tiết oi bức đến mức cả người cô ta chảy đầy mồ hôi nhây nhụa, nhưng dưới lòng bàn chân cô ta luôn cảm thấy lạnh lẽo một cách khó tả. Cái lạnh rét buốt lân mò dọc theo bắp chân cô ta và quấn quýt không rời hệt như sợi dây leo, khiến cô ta kinh hồn táng đảm. “Tới rồi.” Thời Kim Lam dừng bước cất tiếng lạnh tanh. Cô cố tình gắn giọng thật thấp, nghe có vẻ gắt gỏng một cách kỳ lạ.

Năm người vô thức nhìn về phía cô, sau đó lại vội vàng dời tâm mắt đi khi bắt gặp tròng mắt tối om lạnh lẽo của cô.

Thợ quay phim cảm thấy bầu không khí hiện tại quá kinh dị, thế nên bèn cười gượng một tiếng rồi nói: “Tôi cũng vào nhà vệ sinh nam rửa tay đây...”

Ông ta giơ tay định đưa máy quay cho chàng trai thấp bé phụ trách theo dõi phòng livestream nhưng lại bị anh ta vô thức né đi. Nhưng sau đó, anh ta cố kìm bản thân lại, nhét máy tính bảng vào túi xách rồi cẩn thận đón lấy máy quay.

Có vẻ anh ta sợ bị mọi người chú ý vì cách hành xử kỳ lạ nên còn giải thích thêm một câu: “Anh Huy, anh mau về nhé, em chân tay vụng về nên sợ làm rớt máy quay của anh lắm.”

Người thợ quay phim được gọi là anh Huy chẳng thấy kỳ lạ gì, nhưng trong mắt Thời Kim Lam và chuyên viên trang điểm thì đây chính là bằng chứng chứng tỏ anh ta là người chơi.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T-

Từ vụ việc vừa rồi đã cho biết NPC của màn chơi không thể nhìn thấy trứng ếch, còn người chơi thì có thể. Và hiển nhiên, vì không muốn chạm vào trứng ếch bám trên máy quay nên anh ta mới hành xử như vậy.

Anh Huy phụ trách quay phim bật cười giòn giã đáp: “Đâu có dễ rớt đến thế.”

Chàng trai thấp bé hoảng sợ cúi đầu, thế nhưng trong lúc gục đầu xuống, anh ta đã âm thầm tặc lưỡi một tiếng. Hiển nhiên, chính anh ta cũng biết hành động giấu đầu lòi đuôi của mình rất vô ích. Phản ứng mới nấy đã vạch trân thân phận của anh ta trước những kẻ có khả năng là người chơi khác trong đội ngũ.

Thợ quay phim câm muối vội bước vào nhà vệ sinh nam, sau đó có tiếng nước chảy rì rào vang lên. Thiến Thiến và chuyên viên trang điểm cũng chậm chạp đi về phía nhà vệ sinh nữ.

Thiến Thiến cần thay quần áo nên hai người họ phải ở trong nhà vệ sinh khá lâu.

Chuyên viên trang điểm giơ tay bật công tắc đèn nhà vệ sinh. Bóng đèn kêu lách tách vài lần liên tiếp, nhưng không hề có xu hướng sáng lên.

Vì trong nhà vệ sinh không có ánh đèn nên trông còn đáng sợ hơn bên ngoài, bởi dù sao nơi này cũng là nơi thường xuyên xảy ra những chuyện ma quỷ ly kỳ. Thiến Thiến vẫn còn thấy ngứa rất nhiều chỗ trên người, vì vậy không khỏi nổi giận khi thấy đèn chưa sáng, “ÊI Cái cô gì đó ngoài kia! Sao đèn trong thư viện của các cô không hoạt động vậy?”

Thời Kim Lam biết cô ta đang gọi mình nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy. Mãi cho tới khi Thiến Thiến gọi thêm hai lân nữa thì cô mới quay đầu một cách máy móc và cất giọng cứng đờ: “Cô đang, gọi tôi, à?”

Cô lại dùng cách nói chuyện đáng sợ khi nãy. Thiến Thiến nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của cô, chẳng hiểu sao lại thấy sợ hãi đến mức tắt tiếng, nhưng cô ta không cam lòng bị cô dọa sợ dễ dàng như vậy nên vẫn cố mạnh miệng nói: “Đèn trong thư viện các cô bị làm sao đấy? Không những đèn bên ngoài không sáng mà trong nhà vệ sinh cũng y vậy?”

Thời Kim Lam nhìn chằm chằm cô ta, yết hầu di chuyển khiến cổ họng phát ra những tiếng khùng khục. Chuyên viên trang điểm lập tức lùi lại một bước, sợ chọc giận cái kẻ còn đang thuộc diện tình nghi là boss này đột nhiên lên cơn tấn công người khác.

Trong lòng Thiến Thiến cũng rợn hết cả lên vì tiếng khùng khục kinh dị này. Cô ta không định hỏi nữa để có thể mau chóng vào nhà vệ sinh thay đồ, nhưng lại bất ngờ nghe thấy Thời Kim Lam trả lời: “Là ếch... Ếch xanh tất đi...”

Nửa gương mặt cô khuất trong bóng tối, ánh đèn pin của chuyên viên trang điểm vừa lúc chiếu sáng hàm dưới của cô, giúp cô ta tinh mắt phát hiện khi cô nhắc đến ếch xanh thì lại nhón mũi chân lên, hạ bả vai xuống, khiến cả người cô áp sát vào tường theo một tư thế vô cùng kỳ lạ.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng trong giây lát, khiến Thiến Thiến thấy rờn rợn trong lòng. Cô ta quên luôn cả cơn ngứa đang lan tràn trên mặt và bất giác lùi lại một bước. Chuyên viên trang điểm sợ cô ta nói nữa sẽ chọc giận “boss” nên vội vàng kéo cô ta lại rồi hạ giọng nói: “Chị Thiến Thiến, chắc là do thư viện ngắt điện ấy mà, để em cầm đèn pin chiếu sáng cho chị."

Cô ta là người chơi, đương nhiên sẽ cảm thấy lời nói của Thời Kim Lam không phải để gây dựng bầu không khí cho buổi livestream, càng không phải nói giỡn, mà là đang nhắc nhở người chơi rằng “ếch xanh” là mấu chốt của màn chơi này.

Khi nghĩ tới cô gái ngôi xổm như ếch trên cửa cảm ứng lúc nãy và đống trứng ếch đang bám đầy trên mặt Thiến Thiến hiện tại, chuyên viên trang điểm vừa lạnh sống lưng vừa cảm giác bản thân đã tìm thấy manh mối có liên quan đến “huy chương điên cuồng”.

Màn chơi “Thư viện điên cuồng” đã yêu cầu người chơi phải khám phá thư viện và đồng thời thu thập huy chương điên cuồng. Riêng khoản khám phá thì rất dễ hiểu, nhưng cụ thể huy chương điên cuồng là gì thì còn cần người chơi tự tìm tòi, nghiên cứu. Thiến Thiến vừa hoảng sợ vừa bất đắc dĩ bị chuyên viên trang điểm kéo vào nhà vệ sinh.

Trong hành lang chỉ còn lại ba người. Thợ quay phim mở vòi nước, âm thanh nước chảy xối xả át đi những tiếng tí tách gai óc, khó chịu.

Người trợ lý có vóc dáng cường tráng cẩn thận nhìn vào mắt Thiến Thiến đang bước vào nhà vệ sinh, sau đó chuyển tâm mắt sang bóng lưng áp sát vào tường của Thời Kim Lam, cuối cùng là nhìn chàng trai thấp bé đang “kính cẩn” vác máy quay.

Ông ta lại gần máy quay, ra hiệu cho chàng trai thấp bé tới nghỉ bên cạnh một lát rồi chỉ tay vào Thời Kim Lam, ý bảo ông ta có chuyện cần trao đổi với “nhân viên công tác”.

Chàng trai thấp bé hiểu được ý của ông ta, trong thoáng chốc anh ta đã muốn nói gì đó. Hiển nhiên người trợ lý đang hiểu lâm cô “nhân viên công tác” kia là diễn viên do bộ phận hậu cần sắp xếp, nhưng thân là người chơi nên anh ta biết rõ cô có thể là boss màn chơi cực kỳ nguy hiểm. Lỡ đâu nếu trợ lý chọc giận cô thì màn chơi sẽ diễn tiếp theo một hướng khó lường và tồi tệ hơn.

Chàng trai thấp bé dùng một tay nâng máy quay, tay còn lại kéo nhẹ trợ lý, anh ta mở miệng khẽ thì thào: “Tôi SỢ....

Trợ lý: “...

Cả người chàng trai thấp bé run lên, tỏ vẻ bản thân yếu đuối không dám đi một mình.

Sắc mặt người trợ lý cao to trở nên rất gượng gạo, nhưng sau cùng ông ta vẫn từ bỏ ý định nói chuyện với Thời Kim Lam. Trong hành lang yên ắng chỉ còn vọng lại tiếng nước chảy phát ra từ nhà vệ sinh. Từng giây, từng phút trôi đi, người trợ lý chậm rãi nhíu mày, “Sao bọn họ lâu vậy?” Thợ quay phim chỉ đi rửa tay nên đáng lẽ phải rửa xong từ sớm rồi mới phải. Nhưng hiện tại ông ta đã vào nhà vệ sinh được khoảng năm phút rồi mà tiếng nước chảy vẫn cứ đều đều như cũ, ngoài ra thì chẳng còn tiếng động nào hất.

Thời Kim Lam cũng phát hiện tình hình bất thường, cô hơi nghiêng người nhìn về phía nhà vệ sinh nam, thấy ánh đèn pin chiếu vào bồn rửa tay chưa từng di chuyển một chút nào.

Bên phía Thiến Thiến và chuyên viên trang điểm cũng không có bất cứ tiếng động nào.

Chàng trai thấp bé nuốt một ngụm nước miếng, “Chắc không xảy ra chuyện gì đâu...” Người trợ lý nghiêng đầu liếc anh ta, sau đó lập tức nhấc chân bước về phía nhà vệ sinh nam. Ông ta đong đưa đèn pin theo chiều dọc để có thể chiếu sáng nhiều khu vực hơn. Thế nhưng khi đứng ở cửa nhà vệ sinh nam, ông ta lại phát hiện phía sau bồn rửa tay chẳng có bóng người nào, chỉ còn chiếc đèn pin của thợ quay phim đang nằm yên trên bồn rửa tay.

Vòi nước vẫn đang mở, nước xối xả phun ra từ vòi rồi lại chảy hết vào lỗ thoát nước rỗng tuếch.

Người trợ lý thấy rờn rợn trong lòng, vội vàng cất cao giọng gọi tên thợ quay phim nhưng đáp lại ông ta chỉ có tiếng vọng nặng nã.

Ông ta soi đèn pin vào trong nhà vệ sinh nam, vừa kêu tên vừa định bước vào kiểm tra có phải thợ quay phim đang ởi vệ sinh hay không. Nhưng sau đó ông ta lại nghĩ, cho dù thợ quay phim đi vệ sinh thì vẫn có thể trả lời mình được, vì vậy bỗng dưng ông ta chẳng dám đi vào nữa. Sau đó ông ta lại gọi thêm vài lân nữa, nhưng từ trong ra ngoài vẫn chẳng có ai trả lời.

Đến cả người to gan như trợ lý cũng phải thấy sởn gai ốc. Chàng trai thấp bé đã nhận ra sự bất thường, anh ta vác máy quay phim tới gần nhà vệ sinh và hỏi nhỏ: “Sao thế?”

“Không thấy ai hết.” Sắc mặt trợ lý trắng bệch.

Nói rồi ông ta lại nghĩ đến Thiến Thiến và chuyên viên trang điểm, thế là vội vàng lùi lại một bước và đi về phía nhà vệ sinh nữ. Đồng thời lúc này ông ta cũng phát hiện cô “nhân viên công tác” mới vừa đứng gân đây đã biến mất.

Trong hành lang chật hẹp tối om chỉ còn lại người trợ lý và chàng trai thấp bé.

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng. Đương nhiên Thời Kim Lam không biến mất. Ngay khi phát hiện tình hình có biến, cô đã nhân cơ hội hai người kia không chú ý để bước vào nhà vệ sinh nữ. Và chẳng khác gì nhà vệ sinh nam lúc được trợ lý kiểm tra, bên trong nhà vệ sinh nữ cũng trống không.

Cứ như thể Thiến Thiến và chuyên viên trang điểm mới vừa bước vào đã đặt chân tới một dòng thời gian và không gian khác, trả lại sự yên ắng cho nhà vệ sinh nữ kín như bưng.

Sau khi bước vào nhà vệ sinh nữ mười giây, Thời Kim Lam nghe thấy tiếng cười giả tạo đầy hả hê của bé Ác Mộng khi thấy có kẻ gặp nạn.

“Ting ting ting~ Hoan nghênh các người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ phụ “Ai là ếch xanh” .” Trời đất xoay chuyển điên cuồng, khung cảnh tối om trước mắt Thời Kim Lam được thay thế bằng căn phòng đọc điện tử mà bọn họ chưa đi vào lúc nãy.

Hai bóng đèn điện kiểu cũ tỏa ra ánh sáng mờ ảo ngay trên phòng đọc điện tử, chiếc quạt trần xoay vòng phát ra âm thanh kẽo kẹt. Trước mắt cô là một chiếc máy tính đứng yên trên bàn, bên tai có tiếng nước nhỏ giọt phiền nhiễu.

Khi Thời Kim Lam mở mắt, cô phát hiện bên cạnh mình có bảy người đều mặc trang phục ếch bông dày nặng, chỉ để lộ đôi mắt.

Tám người ngồi giữa phòng đọc điện tử, trong mắt mỗi người ánh lên những cảm xúc khác nhau, nhưng hầu hết đều là đánh giá và cảnh giác.

Bé Ác Mộng đã lâu chưa xuất hiện quẩy cái đuôi hồn ma bay trước mặt tám người, thản nhiên lên tiếng: “Bây giờ tôi sẽ thông báo quy tắc của trò chơi ngay đây! Trong vòng nửa tiếng hãy tìm ra con ếch xanh lẩn trốn trong số mọi người. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được huy chương ếch xanh và quay về màn chơi để tiếp tục trò chơi, còn nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức~”

Thời Kim Lam nghe vậy thì hơi nhíu mày, quy tắc trò chơi có quá nhiều thiếu sót, nó không nói rõ ếch xanh là gì mà lại giới hạn thời gian trong vòng nửa tiếng, bọn họ biết phải tìm kiểu gì?

Cô mấp máy môi, đang định lên tiếng thì đã có người giành trước: “Ếch xanh là cái gì?”

Thời Kim Lam nhìn sang, phát hiện người vừa lên tiếng đang ngồi đối diện mình. Giọng nói của người này đã bị bóp méo thành âm thanh điện tử. Trên đầu bộ trang phục ếch bông của người này có đánh số 3, còn hai người ngồi bên cạnh thì được đánh số 2 và 4. Có vẻ đây là số thứ tự trong trò chơi của tám người các cô. Bé Ác Mộng nghiêng đầu, “Ếch xanh chính là ếch xanh đấy chứ còn gì nữa. Nhắc nhở thân thiện nè~ Trong số mấy người không chỉ có một con ếch xanh thôi đâu~” Nói rồi nó nhe răng trắng sáng cười khúc khích, sau đó bay tới trước mặt Thời Kim Lam và lặp lại thật chậm: “Nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị tiêu diệt đó nha~”

Thời Kim Lam không thèm quan tâm nó.

Trò chơi rác rưởi cảm thấy thủ đoạn bình thường không thể đối phó cô được, cho nên mới vẽ thêm mấy quy tắc này đấy à?

Sau khi nhận được câu trả lời thì số 3 không hỏi gì thêm nữa, ngược lại số 6 đã lên tiếng: “Nhiệm vụ sẽ được đánh giá là thất bại dựa trên tiêu chuẩn nào? Ví dụ có hai con ếch xanh, nhưng bọn tôi không biết số lượng cụ thể nên tìm ra tới tận ba con, trong số đó đã bao gồm cả hai con ếch thật, vậy có tính là nhiệm vụ thất bại không?” Bé Ác Mộng lắc lư cái đầu tròn vo, đáp: “Không tính đâu nè, chỉ cân mọi người có thể tìm ra tất cả ếch xanh thì đều được tính là hoàn thành nhiệm vụ hết, cho dù có giết lâm ai thì cũng không tính là nhiệm vụ thất bại đâu~ Hì hì hì hì~”

Nó lại bật cười khúc khích, tiếng cười chẳng giấu được vẻ hả hê trước nỗi khổ của người khác, dường như nó đã đoán được cảnh tượng các người chơi sẽ tàn sát lẫn nhau để vượt ải trong tương lai gần rồi.

Khi nghe thấy quy tắc ngập tràn ác ý này, Thời Kim Lam đã không còn ngạc nhiên giống như lần đầu.

Cô nhìn chằm chằm cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng của bé Ác Mộng, nói: “Nhưng bọn tao đâu biết tiêu chuẩn đánh giá ếch xanh là gì đâu, lỡ như bọn tao tìm ra ếch xanh thật nhưng mày lại chối không phải thì chẳng phải bọn tao đã sập bẫy của mày rồi à.” Giọng nói của cô cũng bị biến thành âm thanh điện tử, cho dù có người quen biết cô ngồi ở đây thì chắc chắn cũng chẳng sẽ nhận ra cô là Thời Kim Lam.

Bé Ác Mộng tức giận xoay đầu lại, “Bé không phải loại hệ thống mất dạy như vậy đâu~ Ếch xanh chính là ếch xanh mà~”

Thời Kim Lam bình tĩnh “Ồ” một tiếng, “Ý mày là, thật ra trong tám người bọn tao, có vài con ếch thực thụ đang trốn sau lớp áo hóa trang ếch bông?”

Giống như cô gái đã xuất hiện trên cửa cảm ứng, có làn da ngả màu xanh đậm và tiết ra chất nhầy trơn trượt, thậm chí còn có thể đẻ ra trứng ếch.

Bé Ác Mộng chỉ cười khúc khích mà không khẳng định hay phủ định. Nó bay thêm một vòng nữa, sau đó quẫy đuôi bỏ lại một câu: “Trò chơi “Ai là ếch xanh” đã bắt đầu, mong rằng các người chơi sẽ mau chóng tìm thấy ếch xanh và rời khỏi trò chơi nhé~” Sau khi dứt lời, bé Ác Mộng biến mất giữa không trung và để lại chiếc đồng hồ đếm ngược 30 phút đầy áp lực. Trong phòng đọc điện tử trống trải, chẳng hiểu sao ánh đèn mờ tối bỗng trở nên ảm đạm hơn, tiếng nhỏ giọt tí tách cũng khiến người ta lo lắng. Bầu không khí oi bức khiến các người chơi chảy đầy mồ hôi trong bộ trang phục hóa trang ếch bông dày nặng.

Trước tiên, Thời Kim Lam sờ soạng trang phục ếch bông trên người để kiểm tra có thể cởi nó ra hay không. Nhưng đáng tiếc là bộ trang phục hóa trang đã dán chặt vào cơ thể khiến cô không tìm được chỗ cởi ra.

Cô còn cảm nhận được trang phục hóa trang là bộ đồ duy nhất trên người mình lúc này, chẳng biết bộ đồng phục nhân viên lúc trước đã biến đi đâu.

Xem ra, trò chơi này không cho phép người chơi cởi trang phục hóa trang ra. Sau một hồi im lặng căng thẳng, cuối cùng số 1 cũng không nhịn được mà lên tiếng trước: “Tôi không phải ếch xanh.”

Âm thanh điện tử chói tai khiến cô không thể nghe ra cảm xúc hiện tại của người này. Số 7 ngồi bên cạnh Thời Kim Lam cười lạnh, “Ếch xanh sẽ bị giết chết, làm gì có ai dám tự thừa nhận bản thân là ếch xanh.”

Đúng vậy, mọi người chưa thể làm rõ thân phận của ếch xanh là boss màn chơi hay người chơi. Nếu là boss màn chơi thì người chơi còn dám ra tay, nhưng nếu kẻ sắm vai ếch xanh cũng là người chơi thì việc này chẳng khác gì sát hại lẫn nhau.

Số 6 vỗ tay xuống bàn nói: “Dù sao chúng ta cũng không thể tìm ra ai là ếch xanh nhanh vậy được, chi bằng tâm sự một lát đi?”

“Tâm sự chuyện gì?” Số 4 thuận miệng hỏi lại. Số 6 lấy một xấp giấy note từ trong túi trang phục hóa trang ra và quơ qua quơ lại: “Mỗi người đặt một câu hỏi, tất cả cùng viết đáp án lên giấy note. Sau khi tất cả hỏi xong thì mọi người sẽ công khai giấy note theo thứ tự lần lượt. Biết đâu làm vậy sẽ có phát hiện ngoài ý muốn”

Thời Kim Lam lập tức nhận ra mục đích của số 6. Người này nghiêng về phía ếch xanh không phải người chơi, cho nên định dùng phương pháp loại trừ thông qua trò chơi nhỏ này.

Những người khác cũng không ngu, chẳng mấy chốc đã nhận ra lợi ích của phương pháp này.

Tuy nhiên cũng có người trông khá do dự, dường như không cảm thấy phương pháp này đáng tin.

Số 1 giơ tay đầu tiên: “Tôi đồng ý." Thời Kim Lam cũng tỏ vẻ đồng tình, tiếp đó là số 2, số 4 và số 5 lần lượt đồng ý.

Mọi người nhìn sang số 3 và số 7 chưa nói gì. Mới nãy số 1 bị số 7 mỉa mai nên bây giờ lập tức nói: “Hai người là ếch xanh hay sao mà không đồng ý?”

Đã nói tới mức này rồi, nếu hai người họ còn không quyết định thì e rằng sẽ bị coi là kẻ địch.

Vì vậy, trước khi có thêm người khác lên tiếng thì số 3 và số 7 đã bất đắc dĩ phải đồng ý.

Đáy mắt số 6 hiện lên ý cười, bởi vì biểu hiện quá rõ ràng nên mặc dù giọng nói đã bị bóp méo thành âm thanh điện tử, thì mọi người vẫn có thể tưởng tượng được biểu cảm hiện tại của người này.

Có lẽ là đang nâng gò má, cong môi mỉm cười. “Vậy chúng ta bắt đầu dựa theo số thứ tự trên đầu mình nhé? Nhớ tranh thủ thời gian, mỗi người chỉ có thể trả lời tối đa 5 chữ cho một câu hỏi thôi, từ lúc hỏi cho tới lúc trả lời giới hạn trong vòng một phút.” Số 6 lập ra quy tắc một cách nghiễm nhiên.

Số 7 lập tức nhìn sang số 6 muốn phản bác, hay nói đúng hơn thì số 7 không muốn bị người khác ra lệnh. Nhưng người này còn chưa kịp dị nghị gì thì đã có hai người đồng ý, thế là đành im lặng.

Thấy không ai thắc mắc gì, đôi mắt số 6 lại càng vui vẻ hơn. Người này xé ra tám tờ giấy note để chia cho mọi người, sau đó còn tinh tế đưa bút sang.

Đồng thời, số 6 còn ngước mắt nhìn phân đầu của bộ trang phục hóa trang của từng người, muốn quan sát phản ứng của mọi người.

Nhưng tiếc là rất khó để phán đoán chính xác cảm xúc của từng người chỉ thông qua đôi mắt. Cách một lớp trang phục hóa trang, Thời Kim Lam vuốt ve tờ giấy note và cây bút viết...

Đương nhiên cô chẳng phát hiện gì cả.

Sau khi phân phát đồ đạc xong, số 6 nhìn sang số 1, “Bắt đầu đi.”

Trông số 1 có vẻ khá căng thẳng, người này vắt óc suy nghĩ cả một lúc lâu nhưng vẫn chẳng nghĩ ra câu hỏi. Số 5 không muốn để số 1 lãng phí thời gian nên lên tiếng: “Hay thôi khỏi tuân theo thứ tự đi, ai nghĩ ra câu hỏi thì hỏi trước luôn. Chúng ta chỉ có nửa tiếng, à không, bây giờ chỉ còn 28 phút.”

Thời Kim Lam giơ tay, nói: “Vậy để tôi hỏi trước, ếch xanh là cái gì?”

Cô dứt khoát nêu ra câu hỏi khiến những người còn lại thoáng ngẩn ra. Có người định nói gì đó, nhưng cô chẳng thèm đoái hoài suy nghĩ của kẻ khác mà đã cầm bút viết vào giấy note luôn.

Số 6 và số 4 cũng bắt đầu viết.

Con người luôn bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng đám đông, vì vậy cho dù lúc đầu còn có người ý kiến thì sau đó tất cả đều nhanh chóng cầm bút lên.

Khi viết, mọi người đều che chắn đáp án của mình cẩn thận vì sợ bị hai người bên cạnh sẽ nhìn thấy.

Thời Kim Lam viết rất nhanh, chỉ chốc lát cô đã dừng bút và ngẩng đầu lên quan sát những người đang viết đáp án còn lại.

Bên cạnh đó còn có số 6 cũng viết rất nhanh giống cô. Hai người đều chú ý thấy đối phương, nhưng chỉ liếc nhìn nhau rồi dời mắt đi quan sát những người khác ngay. Thật ra các cô cũng chẳng phát hiện được gì. Một phần vì đồ hóa trang quá dày nặng, một phần vì mọi người đều phải cúi đầu, cụp mắt viết chữ nên các cô chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của bộ trang phục.

Thời Kim Lam thầm suy tư, liệu đám Thiến Thiến biến mất trong nhà vệ sinh có vào trò chơi “Ai là ếch xanh” giống cô hay không, hay sẽ đi tới một nơi khác cô.

Nếu bọn họ cũng vào trò chơi “Ai là ấch xanh” thì dễ đoán thân phận của ếch xanh rồi. Trong số các con ếch, chắc chắn có một kẻ là Thiến Thiến đang bị trứng ếch ký sinh, và một người khác có thể là thợ quay phim cũng bị kéo vào.

Ngoài ra, cô khá tò mò những người chơi khác trong trò chơi tới từ đâu. Là thuộc đội ngũ của Tô Miểu Miểu, hay trong thư viện còn có người chơi nào khác nữa?

Trong lúc cô suy nghĩ, một phút nhanh chóng trôi qua. Số 6 lập tức giành trước quyền đặt câu hỏi: “Câu hỏi là, bạn là gì?”

Cô có thể nhận ra, đây là thắc mắc mà số 6 đã muốn hỏi ngay từ lúc đề ra vụ hỏi đáp.

Thời Kim Lam vẫn ghi đáp án rất nhanh như trước. Có người phát hiện cả hai lân cô đều trả lời nhanh chóng nên không khỏi liếc mắt nhìn.

Cô bắt gặp ánh mắt đánh giá mình của số 3, thế là mỉm cười tủm tỉm: “Đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi sợ lắm à nha.” Những người khác nghe cô nói vậy nên để ý, sau đó nhìn sang số 3 nương theo ánh mắt của cô. Số 3 siết chặt cây bút trong tay, “Đừng nói cái kiểu dễ gây hiểu lâm như vậy...”

Thời Kim Lam giơ tay ôm lấy chính mình, “Nói kiểu dễ gây hiểu lầm là kiểu gì cơ? Cách bạn nhìn tôi trông rất đáng sợ thật mà. Bạn cứ nhìn chằm chằm vào tôi như nhìn thức ăn ấy, làm tôi tưởng bạn muốn ăn tươi nuốt sống tôi không bằng..."

Sau đó cô còn lắc lư cơ thể như muốn nói “Bạn đừng qua đây mà.

Số 3 buồn bực muốn phản bác, nhưng sau khi suy nghĩ thì lại nói: “Bạn là ếch xanh đúng không? Cho nên mới cố ý nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy để khiến mọi người chĩa mũi dùi vào tôi.”

“Chĩa mũi dùi vào bạn? Vì sao tôi không chĩa mũi dùi vào người khác mà lại chĩa vào bạn? Sao bạn không tự nghĩ lại xem?” Thời Kim Lam nhấn mạnh từng câu.

Số 3:“...

- Phòng livestream số 54088 -

[Ha ha ha ha ha ha ha ha sao cục cưng đáng yêu dữ vậy trời? Mới nãy cô ấy đang tự ôm lấy cơ thể mũm mĩm của mình đúng không?]

[Không thể phủ nhận bộ trang phục hóa trang này đáng yêu thật đấy, trông tròn vo mũm mĩm. Lúc cô ấy vòng tay ôm lấy người trông dễ cưng một cách khó hiểu luôn] [Số 3: Tôi nghi ngờ cô ấy đang “tẩy não” tôi ha ha ha ha ha ha]

[Tẩy não” cái gì, rõ ràng là “não bị thao túng” ha ha ha ha ha ha ha]

[Ủa chứ không phải “túng quá làm liều” hả?* (Đầu chó)] *Vì 2 comment trước nối từ nhau (tẩy não-não bị thao túng), nên comment thứ 3 chỉ nói đại một cụm xà lơ để nối từ với comment trước thôi, chứ không có ý nghĩa đặc biệt gì.

[Có lão đại nào giải thích giùm tôi được không, hai câu hỏi của cục cưng nhà bọn mình và số 6 có tác dụng gì? Tôi lắc lắc não một hồi mà chẳng nghe thấy gì, sau đó mới hiểu ra đó là vì não tôi trống khống]

[Cứu với... Ha ha ha ha ha thím lầu trên đáng yêu dữ vậy?]

[Tôi nghĩ chắc là để kiểm tra thử ếch xanh là người chơi hay NPC. Hiện tại, mọi người đều muốn chứng minh bản thân không phải ấch xanh. Trong khi trong số những người tham gia trò chơi này, ngoài ếch xanh ra thì chỉ có người chơi mà thôi. Nếu ếch xanh không phải người chơi thì sẽ không thể trả lời những đáp án mà chỉ người chơi mới biết (Đã ẩn)]

[Nhưng nếu ếch xanh là người chơi thì sao?]

[Nếu ếch xanh là người chơi thì khó giải quyết rồi. Khi ấy, cục cưng nhà bọn mình sẽ rơi vào hoàn cảnh bất lợi vì địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng. Người chơi đảm nhận vai trò ếch xanh chỉ cân cố gắng đánh lạc hướng dư luận hoặc vu oan giá họa cho người khác qua 30 phút là được (Đã ẩn)]

[Tôi cảm thấy chắc ếch xanh không phải người chơi đâu, bởi như vậy sẽ trái với tính công bằng của trò chơi. Người chơi vốn đã bất lợi khi phải tìm kẻ không có bất cứ đặc điểm đặc biệt nào như ếch xanh trong vòng 30 phút. Nếu ếch xanh còn là người chơi thì trò chơi này quá khó khăn đối với những người chơi không phải ấch (Đã ẩn)]

[Tôi cũng nghĩ ếch xanh không phải người chơi. Mới huy chương đầu tiên mà trò chơi đã khó khăn như vậy thì những trò tiếp theo phải chơi kiểu gì? (Đã ẩn)]

Tay số 3 dần siết chặt bút trong tay hơn, số 6 thấy vậy thì vội vàng giảng hòa: “Thôi, thôi, thôi, đã bảo tâm sự thì chỉ nói chuyện thôi, không có cãi nhau. Trong những lúc thế này, chúng ta càng phải bình tĩnh hơn.” Số 2 cũng hùa theo: “Cãi vã trong lúc này chỉ tổ tốn thêm thời gian của mọi người mà thôi. Trong tất cả chúng ta, chắc chỉ có ếch xanh mới muốn làm vậy thôi đúng chứ?”

Số 5 tặc lưỡi bảo: “Thay vì lãng phí thời gian tiếp thì chỉ bằng xử lý hết mấy kẻ trông có vẻ là ếch xanh đi, dù sao có giết lâm thì chúng ta cũng không thua.”

Lời nói của số 5 lập tức khiến cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Ngay cả Thời Kim Lam và số 3 vừa mới cãi vã gay gắt cũng phải quay đầu nhìn người này.

Cả người số 5 cứng đờ, người này há miệng định lên tiếng nhưng lại bị số 6 giành trước: “Bạn nói như vậy... Không hay lắm đâu?”

Tuy rằng lòng người dù nhiều dù ít đều có một vài suy nghĩ đen tối, ví dụ như thà giết lâm người khác cũng không thể bỏ sót ếch xanh, nhưng làm gì có ai ngu tới mức nói ra miệng điều ấy. Thời Kim Lam giơ nắm đấm bông nhung lên, chậm chạp nói: “Xét thấy hành động của bạn đáng sợ như vậy, hay mình bầu bạn làm ếch xanh trước nhé.”

Đôi mắt số 5 trợn to, khi thấy tất cả mọi người nhìn về mình thì người này lập tức nói: “Đúng là lúc nãy tôi không biết lựa lời mà nói, nhưng tôi nói có sai à? Mong muốn của ếch xanh chính là lãng phí thời gian của chúng ta còn gì?”

Lời người này nói rất hợp lý, chỉ là câu cuối đã đâm vào góc tối trong lòng mỗi người, đồng thời cũng khiến mọi người không thể chỉ trích đạo đức của số 5.

Số 6 thấy mọi người sắp sửa cãi nhau nữa thì vội vàng lên tiếng: “Có lý, có lý lắm, chắc là số 5 lỡ lời thôi, chúng ta tiếp tục hỏi đáp nhé?”

Đồng hồ đếm ngược chì còn lại 25 phút, khiến cho áp lực càng đè nặng trên vai mọi người. Số 3 lại nói: “Mọi người cảm thấy ai trong số chúng ta có khả năng là ếch xanh nhất? Hãy viết ra ít nhất hai người.

Câu hỏi của số 3 khiến mỗi người bày ra một sắc mặt khác nhau.

Với tình hình hiện tại, mọi người đều không có quá nhiều thông tin. Từ đó mới thấy số 3 hiểm ác cỡ nào khi bắt mọi người phải đưa ra lựa chọn ngay bây giờ.

Nếu đến cuối cùng vẫn không thể xác định ếch là ai, có khi nào sẽ có người quyết định đáp án dựa vào lựa chọn lúc này không?

Thế là bỗng chốc, mọi người lại nhìn số 3 bằng ánh mắt dò xét.

Dù sao thì người tốt lành sẽ không đặt ra kiểu câu hỏi như thế này. Thời Kim Lam vẫn là người viết xong đáp án đầu tiên, tốc độ của cô nhanh tới mức mọi người phải hoài nghi cô vốn chẳng cần suy nghĩ.

Ngòi bút ma sát lên trang giấy tạo thành âm thanh sột soạt khe khẽ. Một phút trôi qua, mọi người mới dừng bút.

Ngay sau đó, số 7 đặt câu hỏi: “Nếu cuối cùng không tìm ra ếch xanh thì mọi người sẽ làm gì?”

Lại thêm một câu hỏi khó trả lời nữa. Số 7 cười híp mắt đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người.

Thời Kim Lam rất nghi ngờ hai người họ là gián điệp do hệ thống phái tới nằm vùng, có nhiệm vụ công kích tâm lý mọi người.

Cho dù có đặt câu hỏi như vậy thì mọi người cũng sẽ không viết câu trả lời thật vào giấy note. Thay vào đó, nó chỉ khiến mọi người phải trằn trọc thêm vê quyết định cuối cùng.

Thời Kim Lam cầm bút viết thật nhanh. Một lần nữa, cô lại là người viết xong đáp án đầu tiên.

Lần này đến số 6 cũng phải thắc mắc vì sao cô có thể đưa ra câu trả lời nhanh như vậy, người này khẽ hỏi: “Bạn không cần suy nghĩ hả?”

Những người còn lại lập tức dựng tai lên nghe.

Thời Kim Lam xoay bút một cách điêu luyện, “Cần chứ.” “Vậy sao bạn còn viết nhanh như vậy?” Cứ như cô đã biết trước câu hỏi và nghĩ sẵn câu trả lời rồi vậy.

“Tôi nghĩ ra cái gì thì viết cái đó, cần gì phải đắn đo?” Thời Kim Lam bật cười khanh khách hỏi lại. Tuy lời cô nói rất hợp lý, nhưng khi con người nhận được một câu hỏi mà mình chưa nghĩ tới bao giờ thì sẽ rất khó đưa ra đáp án trong thời gian ngắn, nhất là khi chỉ cần trả lời sơ sẩy một chút thôi thì sẽ khiến bản thân bị hoài nghi là ếch xanh.

Số 6 bối rối nghĩ ngợi, cuối cùng không nói gì.

Tiếp theo là số 1 đặt câu hỏi: “Mọi người thích ăn gì nhất?”

Một câu hỏi vô cùng lạc quẻ so với những câu hỏi trước đó, khiến vài người quay đầu nhìn số 1, thâm hoài nghi đầu óc của người này có vấn đề nên mới hỏi một câu nhàm chán như vậy trong lúc này.

Tuy nhiên ban đầu cũng không có luật giới hạn nội dung câu hỏi, vì vậy mọi người lại cúi đầu viết.

Số 2, số 4 và số 5 cũng lần lượt đặt câu hỏi. Câu hỏi của bọn họ đều không lạc quẻ như số 1, cũng không hiểm ác như số 3 và số 7.

Sau khi mọi người đều đã đặt câu hỏi xong thì chỉ còn 19 phút.

Thanh đồng hồ đếm ngược trước đó có màu xanh lục nay đã biến thành màu cam, áp lực trong lòng mọi người lại nặng nề thêm chút.

Sau khi đặt bút xuống, số 6 gập ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu công khai đáp án theo thứ tự nhé.”

Số 2 giơ tay nói: “Đợi đã, tôi muốn biết làm thế nào chúng ta có thể xác định ai là ếch xanh.”

Số 7 nhún vai, “Xác định bằng cảm giác thôi chứ sao. Chúng ta cũng đâu biết rõ ếch xanh là thứ gì. Có khi tới ba phút cuối, chúng ta lại rút dao chém giết lẫn nhau không chừng. Giọng điệu số 7 như nói đùa nhưng chẳng ai cười nổi, cả phòng đọc điện tử lại rơi vào yên lặng.

Mọi người đều biết rõ, nếu cuối cùng không tìm ra ếch xanh thì quả thật mọi chuyện sẽ diễn tiếp đúng như lời số 7 nói.

Thời Kim Lam không hề hoang mang, nói: “Nhưng chẳng phải vẫn chưa tới ba phút cuối cùng à? Bây giờ mà nghĩ về chuyện đó thì có ích gì?”

Trông cô vô cùng thản nhiên, những ngón tay linh hoạt xoay bút, cả người tỏa ra khí chất như thể nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Mau nào, mau nào, viết giấy note xong rồi thì công khai đáp án thứ nhất đi. Ếch xanh là cái gì?” Thời Kim Lam dừng xoay bút, dẫn đầu công bố đáp án của mình tới trước mặt mọi người.

Đồ chết tiệt. Mọi người: “...'

Ghép lại là...

Ếch xanh là đồ chết tiệt.

- Phòng livestream số 54088 -

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cứu với buồn cười quá vậy nè? Bây giờ tôi cười bò ra đất luôn rồi á ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Ếch xanh là đồ chết tiệt, có sai không? Không sai gì hết! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới đáp án này luôn á]

[Đây là lân thứ ba tôi xem livestream của cục cưng, chỉ biết nói là không hổ là cô ấy ha ha ha ha ha ha]

[Trong khi những người khác đang phải vắt óc suy nghĩ đáp án thì cục cưng nhà bọn mình đã thầm chửi rủa ếch xanh cả nghìn lần trong lòng rồi, tò mò biểu cảm bây giờ của ếch xanh quái]

[Mẹ tôi hỏi mắc gì tôi cười lăn cười bò dưới đất như vậy, tôi buột miệng mắng đồ chết tiệt, bây giờ mẹ tôi đang vác roi định tét mông tôi... Hu hu hu hu hu]

Nếu không có bộ trang phục ếch bông thì nhất định sắc mặt của mỗi một người ở đây đều sẽ vô cùng khó tả.

Số 6 cố gắng nhịn bật cười thành tiếng, công khai đáp án của mình trước mặt mọi người.

Đồ rác rưởi.

Những người còn lại...

À... Não hai người bắt sóng cùng kênh đấy à? Một người chửi đồ chết tiệt, một người mắng đồ rác rưởi, thái độ mỉa mai như vậy, nếu ếch xanh không giỏi nhẫn nhịn thì chắc phải lộ manh mối rồi.

Thời Kim Lam cảm thán một tiếng rồi nói với số 6: “Bạn nhỏ có tiêm năng quá.”

Số 6 cười ngại ngùng: “Như nhau, như nhau thôi.”

Trong lúc các cô bận khen ngợi lẫn nhau, những người còn lại cũng lần lượt công khai đáp án của mình.

Đáp án của số 1 là người.

Đáp án của số 2 là ếch xanh.

Đáp án của số 3 là người chơi.

Đáp án của số 4 là con người.

Đáp án của số 5 là không biết. Đáp án của số 7 là quái vật.

Ngoài trừ số 5 quá đỗi thật thà trả lời là không biết thì đáp án của những người khác đều khá bình thường. Riêng số 2 rất khôn khéo khi trực tiếp trích dẫn đáp án của bé Ác Mộng.

Sau khi công khai đáp án của mọi người cho câu hỏi đầu tiên xong, số 6 siết chặt giấy note nói với Thời Kim Lam: “Mở lên thử, đáp án cho câu hỏi thứ hai của bạn á."

Thời Kim Lam nhìn số 6, sau đó mở đáp án câu hỏi thứ hai của mình...

Bố mày.

Câu hỏi là, bạn là gì?

Bố mày. Bảy người còn lại: “...” Toàn thể khán giả đang xem livestream: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hat”

*xx** 1 12 *xx**
Bình Luận (0)
Comment