C119
C119C119
CHƯƠNG 1109: Thư viện điên cuồng (13)
- Phòng livestream số 54088 -
[Qe! Cảnh này làm tôi thấy tởm quá đi, cứu mạng, cứu mạng! Xin ra giá cao để mua lại một đôi mắt mù]]
[Cũng tàm tạm thôi... Cảm giác không đáng sợ đến vậy... Chỉ là trông thật sự rất kinh tởm...]
[Con ếch xanh này đang để mắt tới cục cưng nhà bọn mình đúng không? Cục cưng nhà bọn mình đáng yêu, xinh đẹp như vậy, ăn vào chắc hẳn sẽ rất ngọt ngào, nói làm tôi cũng muốn cắn thử một miếng]
[.. Bạn biến thái lầu trên, cục cưng là người mà bạn thích cắn là cắn được à? Do mấy lời bạn nói mà cục cưng phải dỗ tôi trên giường suốt nửa tiếng đấy] [... Nằm mơ giữa ban ngày hả? Nói si nói mộng cỡ đó? Mái! Khu bình luận của thế giới ác mộng không có kiểm duyệt à? Ở đây có biến thái nè, mau tới ban acc nó đi] [Ha ha ha ha ha ha mọi người đều nói nhăng nói cuội gì vậy? Sao không ai lo lắng cho cục cưng nhà bọn mình thế? Trông có vẻ con ếch xanh này lợi hại lắm đó, cục cưng nhà bọn mình sẽ không thua chứ?]
[Thay vì lo lắng cô ấy sẽ thua, chẳng thà lo cho con ếch xanh này có thể bình yên vô sự được hết đêm nay hay không (Đầu chó)]
Góc chính diện của cô gái ếch đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng Thời Kim Lam.
Bộ đồng phục nhân viên quá đỗi chật chội mặc trên người cô ta trông như thể người lớn mặc trộm quần áo trẻ con. Đã vậy cơ thể cô ta còn không ngừng tiết ra dịch nhầy ướt nhẹp khiến người khác thấy mà khó chịu. Cô gái ếch cử động đôi con ngươi đen tròn lúng liếng ngập tràn sự tham lam và khát vọng nhìn sang, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện hai mắt của cô ta không có tiêu điểm, có lẽ cô ta đã phát hiện có người bước ra từ phòng đọc điện tử thông qua hơi thở và từ đó xác định được vị trí của Thời Kim Lam.
Đương nhiên, vật phẩm tắc kè hoa của Thời Kim Lam vẫn chưa mất tác dụng, vì vậy đáng lý ra cô gái ếch không thể nhìn thấy cô mới phải.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T YT-
Nếu như không phải tình thế bắt buộc thì quả thật Thời Kim Lam chẳng muốn xung đột với mấy con boss màn chơi chút nào, đặc biệt là con ếch xanh kinh tởm khiến người khác buồn nôn trước mắt cô lúc này. Cô thử nín thở và bước sang bên cạnh một cách cẩn thận. Trong lúc di chuyển, cô vẫn luôn theo dõi tâm mắt của cô gái ếch.
Nhưng ánh nhìn tham lam đầy khát vọng ấy vẫn không biến mất, ngược lại nó còn trở nên mãnh liệt hơn, tròng mắt co giật di chuyển theo Thời Kim Lam.
Hiển nhiên, cô ta có thể xác định chính xác vị trí của Thời Kim Lam mà chẳng cần tới thị lực.
Thời Kim Lam thở dài.
Xem ra không thể tránh khỏi xung đột rồi.
Cô không giải trừ tác dụng của vật phẩm tắc kè hoa. Dường như cô gái ếch đã nhận ra ý định bỏ trốn của cô nên lập tức hạ nửa người trước xuống, chỉ sau đạp mạnh lên cơ thể của chàng trai thấp bé, trông có vẻ cô ta đang định lấy đà bật lên. Cái lưỡi dài ngoằng đỏ chót cũng chậm chạp thè ra khỏi khoang miệng rộng hẹp của cô gái ếch.
Tốc độ phản ứng của ếch xanh vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa sức lực của cô gái ếch còn rất mạnh. Nếu cô ta tới gân thành công thì Thời Kim Lam không chắc bản thân có thể né thoát được đòn tấn công của cái lưỡi dài ngoằng kia không.
Vì thế ngay khi cô gái ếch bật nhảy lên, Thời Kim Lam lập tức rút hai tay khỏi túi và ném một bịch muối lớn lên không trung.
Những hạt tinh thể trắng tinh hệt như bông tuyết rơi rụng giữa nền trời, chúng bay tứ tung, hạ cánh xuống cái lưỡi đỏ chót vươn giữa không trung của cô gái ếch. Ngay sau khi rải muối xong, Thời Kim Lam lùi lại hai bước rồi đóng sập cửa phòng đọc điện tử lại, chẳng thèm quan tâm muối ăn có tác dụng với cô gái ếch hay không. Cánh cửa khép lại phát ra tiếng “lạch cạch” thật khẽ. Cô gái ấch đang nhảy vọt trên không nên không kịp né tránh đống muối ăn đầy ắp một góc trời, chẳng mấy chốc đã bị những hạt trắng tinh bao phủ khắp người. Thậm chí cô ta còn chưa kịp phản ứng thứ gì dính vào người mình thì cơ thể đã đập vào cửa phòng đọc điện tử theo quán tính. Âm thanh va đập nặng nề vang lên khiến da đầu Thời Kim Lam tê rần. Trong lòng cô thâm than may mắn vì tốc độ bỏ trốn của mình nhanh, nếu không đã bị con ếch xanh kia vô vào người, cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Cô vừa khóa trái cửa phòng thì bên ngoài đã phát ra âm thanh giấy dụa điên cuông của cô gái ếch, tưởng như có ai đó đang đập một tảng thịt khổng lồ vào cửa khiến nó rung chuyển dữ dội.
Thời Kim Lam lùi về sau hai bước, thâm nghĩ lẽ nào muối ăn không có tác dụng. Con ếch xanh kia đang phát điên vì không vào phòng đọc điện tử được ư? Nhưng chỉ chốc lát sau, cô lập tức phủ định suy đoán này.
Thay vì nói cô gái ếch đang đập cửa thì nói cô ta đang phải chịu cơn đau thống khổ nào đó thì đúng hơn. Cô ta giấy dụa ở phía bên kia cửa, sức lực khủng khiếp đến mức làm cánh cửa rung chuyển, hơn nữa nhịp vùng vẫy cũng rất hỗn loạn.
Bên cạnh tiếng đập cửa thì còn có cả âm thanh nhầy nhụa khi chất dịch tiết ra từ cơ thể cô ta văng xuống đất và tiếng ếch kêu ôm ộp đầy đau đớn. Tiếng đập cửa càng ngày càng lớn, giọng kêu gào của cô gái ếch cũng dần trở nên thảm thiết hơn.
Thời Kim Lam muốn quan sát tình hình ngoài cửa, nhưng cửa phòng đọc điện tử được làm bằng kim loại chứ không phải loại thủy tinh trong suốt có thể quan sát từ bên trong. Vì vậy, cô chỉ đành tạm suy đoán tình trạng hiện tại của cô gái ếch thông qua tiếng động bên ngoài. Từng giây từng phút trôi qua, âm thanh giãy dụa dần lớn hơn của cô gái ếch cuối cùng cũng bắt đầu nhỏ lại vì dường như cô ta đã kiệt sức.
Thời Kim Lam vừa nghe ngóng tiếng động ngoài cửa, vừa dùng đèn pin chiếu sáng cửa sổ của phòng đọc điện tử. Nơi đó có một tấm rèm rất dày khiến hoàn cảnh trong phòng càng thêm tối tăm. Bầu không khí ngập tràn mùi hôi tanh có vẻ là bốc ra từ thi thể của ba con ếch xanh.
Mùi hôi thối nông nặc trong bâu không khí nóng nực khiến người ta nghẹt thở. Thời Kim Lam lấy một chiếc khẩu trang ra và đeo vào, sau đó đi vòng qua máy tính chủ để tới gân cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm lên.
Ánh trăng trong veo hắt vào ô cửa sổ, cô vén tấm rèm lên đưa một luồng sáng vào trong.
Thời Kim Lam đưa mắt ra ngoài, khi nhìn thấy lưới chống trộm căng chặt ngoài ô cửa kính thì cô biết rằng mình không thể trốn thoát bằng cửa sổ.
Cô kéo hết hai bên rèm ra, ròng rọc bên trên kêu lạch cạch. Ánh trăng sáng sủa chiếu từ ngoài cửa sổ vào trong phòng đọc điện tử.
Thời Kim Lam đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy vâng trăng treo cao nơi chân trời, thấy khu rừng nhỏ dưới ánh trăng mờ ảo, và thấy hồ nước có hình dáng bàn chân ở cạnh khu rừng.
Mặt hồ nước phản chiếu ánh trăng đang thong thả gợn sóng lăn tăn. Thời Kim Lam nhìn nương theo những gợn sóng, phát hiện nơi đó nằm ngoài tâm mắt khiến cô không thể xác định do gió thổi gợn sóng hay có thứ gì đang khuấy đảo dòng nước.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng động bên ngoài phòng đọc điện tử đã biến mất. Thời Kim Lam thâm nghĩ có phải cô gái ếch đã bị muối ăn giết chết rồi không, bởi dù sao hơn một nửa bịch muối lớn như vậy đều đổ hết lên người cô ta mà. Xét thấy tiếng động ban nãy, xem ra cô ta đã bị thương không nhẹ.
Tuy nhiên cũng có khả năng là cô gái ếch không chịu được phản ứng của muối ăn, thấy mình giấy dụa mà không được gì nên đã lựa chọn từ bỏ con môi ngon ngọt và tạm thời rời đi.
Thời Kim Lam xem đồng hồ, phát hiện đã sắp chín giờ rưỡi. Đã qua một tiếng trong tổng cộng tám tiếng đồng hô của màn chơi, vậy mà cô mới chỉ thu thập được một huy chương điên cuồng.
Nghĩ vậy, cô biết mình không thể ở lại phòng đọc điện tử thêm nữa. Nếu không cuối cùng cô sẽ bị trò chơi tiêu diệt vì không hoàn thành nhiệm vụ điều tra thư viện hoặc vì không thu thập đủ huy chương điên cuồng. Đây cũng là chỗ khốn nạn của màn chơi cấp ác mộng. Nhiệm vụ nó đề ra không khó và khá chỉ tiết, nhưng cách thức hoàn thành nhiệm vụ thì lại rất mơ hồ. Người chơi không thể biết trước mình sẽ gặp trở ngại gì trên đường thực hiện nhiệm vụ, trong khi thời gian lại ít ỏi. Đối với người chơi thì đây là thách thức vô cùng lớn. Thời Kim Lam không kéo rèm lại, để cho ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong phòng đọc điện tử và xua tan đi những áp lực do bóng tối mang lại. Còn cô thì chậm rãi bước về phía cửa.
Cô nghiêng đầu vào cửa lắng nghe một lát, quả thật đã chẳng còn bất cứ tiếng động nào.
Cô vừa sờ soạng chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay vừa đợi thêm khoảng nửa phút, sau đó mới chậm rãi đặt tay lên then cửa và mở cửa ra.
Một mùi hôi tanh kinh tởm ập tới, đến mức Thời Kim Lam đã mang khẩu trang mà vẫn cảm nhận được mùi tanh tưởi ấy nồng nặc cỡ nào.
Cô nhìn xuyên qua khe cửa lớn khoảng chừng một đốt ngón tay, quả thật không thấy bóng dáng cô gái ếch ở bên ngoài đâu. Dưới mặt đất chỉ còn lại một vũng nước, hay nói đúng hơn thì là một vũng hỗn hợp giữa nước và chất nhầy, ngoài ra còn có vài hạt trắng tinh chưa tan hất.
Vũng nước dưới đất hiện rõ những dấu vết giấy dụa trông như từng có loài động vật thân mềm trườn bò qua. Dấu vết kéo dài tới tận nơi xa và mất hút trong bóng đêm vô tận.
Thời Kim Lam thở phào nhẹ nhõm, cô đang định mở cửa thì chợt nhớ tới quy tắc thứ ba khi ra ngoài vào ban đêm được dán cạnh cửa, vì thế cô thử ước lượng trọng lượng trên cửa trước, sau khi xác định bên trên không có thùng nước thì mới chậm rãi mở cửa ra khoảng 40cm rồi dừng. Vì khe cửa càng ngày càng lớn nên cô cũng có thể thấy được nhiều thứ hơn. Vũng nước bên ngoài phòng đọc điện tử khá lớn, từ đó có thể thấy vừa rồi cô gái ếch đã giãy dụa mãnh liệt cỡ nào.
Thời Kim Lam không ra ngoài ngay lập tức, mà lại xoay mặt gương đồng có thể soi rõ bóng người và đã được mở khóa một phần chức năng sau màn chơi dân quốc về phía vách tường bên phải phòng đọc điện tử.
Trống rỗng, chẳng có gì ở đó cả.
Tiếp đó, cô lại xoay mặt gương đồng về phía vách tường bên trái phòng đọc điện tử.
Bên này cũng trống không, thứ duy nhất còn sót lại chỉ có tờ giấy nội quy đã bị vò nhăn nhúm đang rỉ đây chất nhây ướt nhẹp, thậm chí chiếc túi giấy đựng muối ăn cũng đã đứt quai và nằm trơ trọi dưới đất. Sau khi xác định hai bên phòng đọc điện tử đều không có bóng dáng cô gái ếch, Thời Kim Lam mới định thu gương đồng lại. Tuy nhiên, ngay lúc cô lật gương đồng lên thì một đôi mắt đen lúng liếng lập tức xuất hiện ở giữa mặt gương, có chiếc lưỡi dài ngoằng nhô ra như cọng giá mọc giữa đêm, âm thâm bò men theo cửa xuống dưới.
Cô gái ếch lật ngược người bám trên trân nhà, khuôn miệng bẹp rộng há to thè cái lưỡi xấu xí dài ngoằng, đôi mắt nhìn chăm chằm mặt gương đồng thò ra từ phòng đọc điện tử.
Cô ta không còn điên cuồng như vừa rồi nữa, mà lại đổi ý hóa thân thành bác thợ săn kiên nhẫn, chờ đợi con mồi tự bò ra khỏi sào huyệt an toàn và ra một đòn chí mạng nhân lúc con mồi chưa kịp sẵn sàng!
Thời Kim Lam đối diện với ánh mắt của cô gái ếch trong gương đồng, suýt nữa đã văng tục. Ngay khi cô phát hiện cô gái ếch, cô gái ếch cũng biết bản thân đã bị bại lộ. Cái lưỡi màu đỏ mạnh mẽ bò xuống và xông vào phòng đọc điện tử.
Thời Kim Lam thu gương đồng lại, tay câm then cửa lập tức đẩy ra ngoài.
Một phần lưỡi bị cửa kẹp trúng nên vùng vẫy điên cuồng.
Khoảng cách lúc này gần đến mức Thời Kim Lam có thể thấy rõ những nhú gai nhỏ xíu dựng ngược trên đầu lưỡi, cùng với màng lưỡi đang vặn xoắn như lũ sâu cong.
Mùi hôi ghê tởm xộc thẳng vào mũi Thời Kim Lam. Đầu lưỡi trước mắt cô không ngừng ngọ nguậy, cố gắng vùng vẫy để có thể nếm thử mùi vị ngon ngọt của con mồi gần trong gang tấc.
Nước dãi tanh tưởi nhỏ giọt từ đầu lưỡi và rơi tí tách xuống đất, thậm chí còn phát ra âm thanh ăn mòn khe khẽ.
Thời Kim Lam kinh hoàng hít vào một hơi, cô dồn thêm lực vào tay và thậm chí còn dùng tới cả kỹ năng cá nhân, thế nhưng vẫn không kẹp gãy được chiếc lưỡi kia, cửa hở ra một khe lớn băng hai ngón tay.
Cô gái ếch bị kẹp lưỡi nên không thể kêu ồm ộp được nữa. Cô ta bò xuống khỏi trần nhà, tứ chi bám chặt vào cửa hòng dùng sức đẩy cửa vào trong. Đôi mắt đen lúng liếng dòm qua khe cửa, nhìn chằm chằm Thời Kim Lam một cách tham lam và thèm thuồng.
*xx** 119 *kxx**