Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 120 - C120

C120 C120C120

CHƯƠNG 120: Thư viện điên cuồng (14)

Thời Kim Lam bị nhìn đến nín thở, tay dùng thêm sức đẩy cánh cửa kẹp cái lưỡi dài ngoằng đang điên cuồng giấy dụa. Bỗng nhiên cái lưỡi ngọ nguậy mãnh liệt hơn, hòng bôi nước miếng dính lên người Thời Kim Lam.

Mùi hôi tanh tưởi càng ngày càng nồng, đến mặt đất cũng bị ăn mòn ra một cái lỗ. Thời Kim Lam thâm cảm thấy may mắn vì bản thân đang đeo khẩu trang, nếu không cô không dám tưởng tượng khi nước miếng của con ếch dính vào mặt mình thì sẽ thế nào.

Quá kinh tởm! Quá kinh tởml

Sức đẩy cửa của cô gái ếch càng ngày càng mạnh, dường như Thời Kim Lam đã không thể chịu nổi nữa, cánh tay bắt đầu tê rần lên. Cứ như vậy thì cô chắc chắn sẽ kiệt sức dẫn tới cửa bị phá, tiếp đó cô sẽ trở thành đồ ăn của cô gái ếch.

Thời Kim Lam nhìn thấy cô gái ếch lùi cơ thể về sau để lấy đà, dự định tông cửa một lần nữa. Ngay khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, cô lập tức thả lỏng tay và trốn ra sau cửa.

Cô gái ếch không ngờ cô sẽ đột ngột giảm lực, cơ thể ếch lao vào phòng đọc điện tử và đập mạnh vào một chiếc bàn vì lấy đà quá nhiều. Tiếng va đập nặng nề vang lên, chiếc bàn bị tông đùn đẩy một chiếc bàn khác văng ra xa khoảng một mét.

Máy tính trên bàn cũng rớt xuống đất tạo thành những tiếng lạch cạch,

Thời Kim Lam lấy muối ăn đã chuẩn bị sẵn trong ba lô ra và hất mạnh về phía cô gái ếch. Tuy lúc này cô gái ếch đang rất hung hăng, nhưng cơ thể đã không thể tiết đầy dịch nhây dầm dề như trước nữa rồi. Thay vào đó, làn da cô ta lỗ chỗ đầy những vết trũng, trông lồi lõm giống hệt mặt trăng.

Điều khác lạ là trông có vẻ cơ thể lồi lõm của cô gái ếch đang bị loại axit cực mạnh nào đó ăn mòn, những dòng chất lỏng màu đen không ngừng rỉ ra và bốc lên mùi hôi nông nặc.- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T-

Hiển nhiên, muối đã mang lại thương tổn rất lớn cho cô ta. Nhưng sở dĩ cô ta không lập tức tử vong như trứng ếch là bởi vì cơ thể cô ta rất lớn mạnh, nếu không dùng đủ lượng muối thì không thể khiến cô ta mất nước chết.

Thời Kim Lam dùng sức rải hết bịch muối lớn lên khắp không trung, những hạt tinh thể nhảy múa như tơ giăng đầy trời. Vì diện tích bao phủ đủ lớn nên cô gái ếch còn chưa kịp phản ứng thì muối ăn đã hạ cánh xuống người cô †a. Nỗi đau như bị lửa đốt nhói lên trên da khiến cô gái ếch kêu la ôm ộp một cách thống khổ. Cái lưỡi không kịp thu vê của cô ta cũng bị muối ăn tấn công. Cô ta đau đớn há to miệng, nhưng khi nếm được vị muối thì cô ta lại vô thức ngậm miệng lại.

Tuy nhiên ngay khi cô ta ngậm miệng, những hạt muối nhanh chóng hòa tan cùng nước miếng và nổ tung trong khoang miệng cô ta như kẹo nổ, cơn bỏng mãnh liệt trào dâng.

Cô ta chẳng kịp né tránh hay nhổ nước muối ra ngoài thì đợt muối tiếp theo đã bay tới.

Khốn nạn thay, làn da cô gái ếch có đầy dịch nhây nhão nhoét. Muối ăn chạm vào dịch nhầy không thể văng ra ngoài hay chảy xuống đất, mà chúng sẽ bám chặt vào chất dịch và bắt đầu hòa tan thành nước muối xói mòn làn da cô ta. Thời Kim Lam rải từng đợt muối, khi thấy cô gái ếch điên cuồng lăn lộn như một cục bột thì chỉ nhẹ tặc lưỡi, đẩy nhanh tốc độ rải muối.

Cô không định khống chế cô gái ếch rồi bỏ chạy, bởi đâu ai biết liệu con quái vật này có ghi thù hành động của cô hay không, để rồi sẽ nhân cơ hội cản trở quá trình điều tra màn chơi của cô?

Thời Kim Lam là người theo chủ nghĩa “nhổ cỏ tận gốc”, chỉ có cách kết liễu mạng sống của cô gái ếch thì cô mới không phải nhớ thương một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Chẳng biết cô đã rải bao nhiêu bịch muối, đến mức mặt đất dính đây những hạt tinh thể màu trắng. Cô gái ấch vốn đang giãy dụa hòng nhằm vào Thời Kim Lam, nhưng muối ăn càng ngày càng dính nhiều vào người khiến cơn đau trở nên mãnh liệt, cơ bắp tứ chi không thể dùng lực thêm, ngay cả chiếc lưỡi cũng chẳng thể thè ra tùy tiện. Sau khi gào rống đau đớn suốt năm phút, cuối cùng cô gái ếch cũng dừng giấy dụa và ngã ầm xuống đất. Mặc dù muối vẫn tiếp tục ăn mòn lớp da cô ta phát ra tiếng xì xèo, nhưng cơ thể cô ta đã hoàn toàn ngả đen và hóa thành vụn thịt nát bấy.

Chất nhây biến thành nước đục đặc sệt bốc ra mùi tanh tưởi, mùi hôi nông nặc ngập khắp phòng đọc điện tử. Ngay khi Thời Kim Lam dự định tiến lại gân kiểm tra liệu cô gái ếch đã chết thật hay chưa thì thông cáo của hệ thống lại lân nữa vang lên bên tai toàn thể người chơi. [Hệ thống thông cáo: Chúc mừng người chơi 54088 đã sẵn được boss “công chúa ếch xanh” cấp truyền thuyết, “huy chương ếch xanh” được thăng cấp thành “huy chương ếch xanh lớn”, nhiệm vụ phụ “Ai là ếch xanh” xin phép đóng cửa, trò chơi này sẽ không thể phát huy chương ếch xanh được nữa]

- Phòng livestream số 54088 - [Vãi ò, vãi ò, vãi ò! Lúc trước có từng xuất hiện quy tắc trò chơi kiểu vậy chưa? Sau khi săn được boss thì vật phẩm hệ thống sẽ không xuất hiện nữa, vậy những người chơi chưa lấy được huy chương ếch xanh phải làm sao?]

[Tôi nhớ trước đây cũng từng có người chơi săn được boss, nhưng thông thường cái chết của boss sẽ không dính dáng tới vật phẩm vượt ải. Đúng là màn chơi mới, cách chơi lần này quả là thú vị]

[Vậy người chơi chưa lấy được huy chương ếch xanh hoặc là sẽ phải đợi trò chơi kết thúc và bị tiêu diệt, hoặc là phải cướp đoạt huy chương của người chơi khác, đúng chứ?]

[Ô! Vật thực chất màn chơi này là màn chơi loại hình đối kháng chứ hả, nghe thú vị phết, muốn biết năm huy chương còn lại là huy chương gì và phải đạt được kiểu gì ghê?] [Ủa không có ai khen ngợi cục cưng nhà bọn mình thông minh hả? Nghĩ ra cách dùng muối ăn để khống chế ếch xanh, cuối cùng dùng muối kết liễu ếch xanh luôn. Trong tình huống nguy cấp như vậy, nếu là người khác thì có khi cỏ xanh mọc trên mộ đã cao ba mét rồi đó]

[Tôi chỉ tò mò lợi ích khi huy chương ếch xanh được thăng cấp thành huy chương ếch xanh lớn thôi. Chẳng lẽ sau khi trò chơi kết thúc thì sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn hả? Tôi cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy đâu]

[Tò mò +1 +1 +1 +1 +1 +1 +1]

Không chỉ các khán giả trong phòng livestream, ngay cả những người chơi khác khi nghe thấy thông cáo của hệ thống cũng không thể bình tĩnh nổi. Tô Miểu Miểu vừa bước ra từ nhà vệ sinh ở tầng hai thư viện đang chải tóc thì thoáng khựng lại. Đoàn đội bốn người của cô ta đã hụt mất hai thành viên, hiện tại chỉ còn lại cô ta và một người chơi khác là thợ quay phim. Bọn họ vừa kết thúc trò chơi “Ai là ếch xanh”, mới ra ngoài thì đã nghe thấy thông cáo của hệ thống. Hai người tạm thời liên minh liếc nhìn nhau, thợ quay phim hỏi: “Công chúa ếch xanh là con boss nào?”

Trong số những con boss mà bọn họ đã gặp được cho tới giờ, ngoại trừ cô gái ếch vô cùng khác biệt ngồi trên cửa cảm ứng thì chỉ còn thủ thư phụ trách tiếp đón nhóm người Thiến Thiến đang thuộc diện tình nghi là boss.

So sánh ra, cô gái ếch rõ ràng phù hợp với thân phận công chúa ếch xanh hơn.

Tô Miểu Miểu trả lời: “Thật ra thì tôi tò mò cái người 54088 đó đã giết boss cấp truyền thuyết bằng cách gì hơn.'

“Nếu tôi nhớ không lầm thì mới đây 54088 chỉ là người chơi tân thủ mà thôi, kẻ này bị thế giới ác mộng bắt vào đây, còn từng nói chuyện với 666 trên kênh thế giới ở khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng. Tuy thái độ kiêu ngạo nhưng không thể phủ nhận lý lịch của kẻ này rất đẹp, màn chơi đầu tiên chơi hỏng cả thế giới, màn chơi thứ hai thì vượt ải hoàn hảo...”

Người chơi tân thủ này khá nổi tiếng trong thế giới ác mộng. Có rất nhiều hiệp hội lâu năm muốn lôi kéo kẻ này vào hội của mình, nhưng tin nhắn gửi đi đều như đá chìm đáy biển chẳng được hồi đáp. Cảm giác kẻ này rất kiêu ngạo.

“Người chơi có id toàn số à..” Tô Miểu Miểu bật cười đầy ẩn ý, “Thế giới ác mộng luôn có dự đoán trước về tư chất của mỗi người chơi, nếu đánh giá cao thì sẽ đặt ¡d toàn số cho bọn họ. Cái kẻ 54088 này không chỉ có ¡d toàn số, mà ngay cả cách phát âm ¡id cũng rất kiêu ngạo*."

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Cũng không biết huy chương ếch xanh lớn có tác dụng gì? Ngoài ra cô ta còn phát hiện vật phẩm manh mối nữa.” Thợ quay phim do dự không quyết định được.

Trong màn chơi cấp ác mộng, bất cứ vật phẩm manh mối nào cũng đều có tác dụng khôn lường, hoặc là có thể mở khóa cốt truyện chính, hoặc là có thể nhận được vật phẩm cao cấp, hoặc là có thể trở thành kim bài miễn tử cho người chơi. Một khi nhận được tin tức về vật phẩm manh mối, tất cả người chơi đều sẽ tìm mọi cách để cướp đoạt.

Tô Miểu Miểu biết thợ quay phim đang mơ tưởng tới vật phẩm manh mối bí ẩn kia, nhưng cô ta vẫn lý trí lắc đầu: “Màn chơi này có quá ít thời gian, ngoại trừ nhiệm vụ khám phá thì chúng ta còn phải thu thập huy chương điên cuồng. Hiện tại đã một tiếng rưỡi trôi qua mà chúng ta chỉ mới lấy được một huy chương ếch xanh, với tốc độ này thì sẽ rất khó thu thập đủ huy chương, tạm thời đừng nên lãng phí thời gian đi tìm 54088 ở đâu đâu.”

Thợ quay phim nghĩ lại thì thấy cô ta nói có lý, vì vậy đành bỏ cuộc.

666 ở tầng hai cũng nghe thấy thông cáo của hệ thống. Anh ấy ngồi trên ghế sô pha bên ngoài một phòng đọc nào đó, thảnh thơi khoanh chân, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đương nhiên đó chỉ là bê ngoài mà thôi, thực ra trước mắt anh ấy hiện giờ đang là khung cảnh ở dưới tâng một.

Sau khi xử lý cô gái ếch, Thời Kim Lam vội vàng đeo khẩu trang và quay lại nhà vệ sinh để rửa mặt, lúc này cô mới cảm thấy bản thân như được sống lại. Cô rất muốn thay luôn bộ quần áo trên người, nhưng sau khi nghĩ lại thì đành từ bỏ. Cô không có bộ đồng phục thủ thư nào khác, nếu thay quần áo thì sẽ không thể lợi dụng thân phận nhân viên công tác được nữa.

Cô tăng nhanh tốc độ lục soát hết tâng một thư viện, không phát hiện con quái vật nào tương tự cô gái ếch nữa. Chẳng biết từ lúc nào, tiếng nước nhỏ giọt thấp thoáng đã biến mất. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ soi vào hắt trên mặt đất, trông không còn lạnh lẽo và đáng sợ như trước nữa, ngược lại còn rất dịu dàng và mềm mại. Tưởng như rào chắn ban đầu bao phủ thế giới này đã bị phá vỡ, toàn bộ yêu ma quỷ quái đều đã biến mất và tâng một quay về thế giới bình thường.

Vì vậy, cô đi câu thang lên tâng hai.

Ngay khi đặt chân lên tầng hai, Thời Kim Lam lại cảm giác được bầu không khí oi bức trước đó. Cô nhớ thư viện có bốn tâng, tính cả sân thượng thì có năm tâng. Không biết ở tâng hai có trò chơi để thu thập huy chương hay không.

Khác với tâng một có phần trống trải, các phòng đọc trên tâng hai dựa san sát vào nhau, chỉ có hành lang và lâu câu thang mới có lối đi.

Ngay lúc Thời Kim Lam chuẩn bị cất bước thì phía trước bỗng truyền tới một giọng nói: “Cô là nhân viên công tác lúc nấy đúng không? Sao không đi cùng Thiến Thiến?” Giọng nói của Tô Miểu Miểu vang lên từ khúc cua cách Thời Kim Lam không xa. Thợ quay phim vô cùng tận tụy với nghề, chĩa ống kính livestream về phía Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam thầm than một câu phiền phức. Cô nghi ngờ Tô Miểu Miểu là người chơi, hơn nữa còn là loại người chơi mưu mô, đa nghi. Nếu đi cùng người như vậy thì cô sẽ có nguy cơ bị vạch trân việc ngụy trang làm boss, mà một khi bị lộ thì cô sẽ không thể bỏ trốn được. Sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, Thời Kim Lam nghiêng người gần thấp giọng, nghe như tiếng cưa mài lên gỗ vừa chói tai vừa khó nghe, “Thiến Thiến gì cơ?”

Cô nghiêm túc tuân theo thiết lập của NPC trong màn chơi, tự động lãng quên sự tồn tại của một người sau khi người đó biến mất vì quy tắc trò chơi.

Quả nhiên Tô Miểu Miểu rất sửng sốt, cô ta nhanh chóng tự hỏi ý của Thời Kim Lam là gì, gương mặt bày ra vẻ nghi hoặc, “Là streamer đã hẹn trước với thư viện các cô đêm nay đấy? Mới nấy có gặp rồi mà, cô ta mặc váy vàng, ngoại hình rất xinh đẹp.”

Hai NPC trong đội ngũ livestream của Tô Miểu Miểu đều đã biến thành ếch xanh và bị giết trong trò chơi “Ai là ếch xanh” vừa rồi, cho nên cô ta không biết hệ thống sẽ tự động xóa bỏ sự tồn tại của NPC sau khi họ biến mất. Bây giờ, cô ta muốn hỏi dò để moi móc thêm manh mối từ miệng Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam nhíu mày, lại gắn giọng một cách khó nghe đáp: “Thiến Thiến gì cơ? Rõ ràng streamer hẹn trước với thư viện tên là Nghiên Nghiên. Nếu cô muốn hỏi về cô ta thì tôi cũng không biết cô ta đang ở đâu.”

Tô Miểu Miểu chỉ nghe một nửa là hiểu ngay tình hình bất thường. Cô ta lập tức lấy máy tính bảng ra để quan sát phản ứng của khán giả xem livestream, quả nhiên nhìn thấy hàng loạt bình luận như “Thiến Thiến chui đâu ra cơ”, “Streamer bên đó không phải Nghiên Nghiên hả”, “Mà bọn họ sao rồi”, “Hình như mới nãy bọn họ gặp nguy hiểm thật đấy”, “Thậm chí còn làm rớt máy quay”. Cô ta không ngu, ngược lại còn rất thông minh, ngay lập tức hiểu ra Thiến Thiến đã biến mất và được thay thế bằng Nghiên Nghiên, thế là thâm than chết rồi. May mà người trước mắt cô ta hiện giờ có khả năng là boss hoặc NPC, chứ không phải người chơi, nếu không cô ta đã vô tình bị lộ thân phận rồi.

Tô Miểu Miểu lập tức điều chỉnh biểu cảm, vừa xoa huyệt thái dương vừa nói: “Do tôi nhớ lâm. Trước đây Nghiên Nghiên từng mặc váy vàng trong lúc livestream, mà ánh sáng khi nãy tối quá nên tôi nhớ lộn là cô ta mặc cái váy vàng đó...

Cái cớ này vô cùng tạm bợ, nhưng khán giả xem livestream không để ý đến chuyện này, mà Thời Kim Lam cũng không vạch trân lời nói dối của cô ta, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cô ta.

Tô Miểu Miểu bị cô nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê rân. Cô ta đang định nói tạm biệt rồi rời đi thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, thế là hỏi: “Khi nấy cô bảo cô không biết Nghiên Nghiên đang ở đâu, đã có chuyện gì xảy ra ư?” Tiếng động dưới tâng một không nhỏ, vì vậy đáng lý ra cả thư viện đều phải nghe thấy mới phải. Nhưng sau khi cô gái ếch bị Thời Kim Lam xử lý thì vẫn chẳng có người chơi nào xuất hiện xem xét tình hình. Không biết là vì âm thanh đã bị ngăn cách ở tâng một, hay là thật ra có rất nhiều người đang âm thầm theo dõi Thời Kim Lam. Tuy nhiên xét từ phản ứng của Tô Miểu Miểu thì có vẻ cô ta không biết dưới tâng một xảy ra chuyện gì, vì vậy cô nghiêng về suy đoán thứ nhất hơn.

Thời Kim Lam không trả lời câu hỏi của Tô Miểu Miểu, chỉ nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo như dại ra, ẩn dưới đáy mắt còn có vẻ tham lam.

Tô Miểu Miểu bị cô nhìn đến lạnh sống lưng, cô ta cười gượng gạo: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, cô không muốn trả lời cũng không sao. Tôi còn phải livestream tiếp, không nói... “Cô quen biết Nghiên Nghiên, vậy có thể dẫn tôi đi tìm cô ta không?” Thời Kim Lam cắt ngang lời cô ta, hai tròng mắt chậm rãi di chuyển một cách cứng nhắc như con rối gỗ bị điều khiển.

Tô Miểu Miểu thầm mắng bản thân ngu ngốc trong lòng vì tự dưng đi gọi NPC lại. Nếu cô ta giả vờ không nhìn thấy Thời Kim Lam thì bây giờ đã không bị bám theo rồi. Ai mà biết Thiến Thiến và Nghiên Nghiên đã gặp chuyện gì, lỡ đâu là bị NPC trước mặt ăn sống thì chẳng phải cô ta sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của cô sao?

Nhưng bây giờ cô ta không thể từ chối, bởi nếu lỡ chọc giận khiến cô lên cơn thì không biết sẽ có chuyện gì đâu.

Sau khi cân nhắc cái lợi, cái hại xong, Tô Miểu Miểu mỉm cười nhưng lòng lạnh tanh, “Đương nhiên là được rồi, nhưng tôi cũng không biết Nghiên Nghiên ở đâu đâu nhé, cô đi theo tôi chưa chắc đã tìm được cô ta đâu.” Thời Kim Lam duy trì thiết lập nhân vật cũ, tiếp tục nói bằng giọng khàn khàn như mài cưa: “Không sao cả, không tìm được cũng không sao.”

Chất giọng khàn khàn của cô ẩn chứa cảm giác kỳ dị, tưởng như đang nói “Nếu không tìm được cô ta thì ăn thịt cô cũng như nhau”.

Tô Miểu Miểu toát mồ hôi lạnh vì liên tưởng vô căn cứ của mình, vội vàng đáp: “Được... Được...

Ngay cả chính cô ta cũng không hề phát giác bản thân đã chẳng còn bình tĩnh như khi đối mặt với Thiến Thiến trước đó, trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với NPC có khả năng là boss này.

“Vậy tôi tiếp tục livestream nhé, có chuyện gì thì cô có thể nói với tôi.” Tô Miểu Miểu nói rồi điều chỉnh lại biểu cảm, nở nụ cười tiếp tục tương tác với khán giả. “Lúc nãy tôi có nói với mọi người là trong thư viện này có rất nhiều truyện ma kỳ lạ rồi. Ngoại trừ câu chuyện cô gái chết trong hô bị ếch bám khắp người thì còn có câu chuyện tiếng cười của cô bé vang lên trong hành lang vào ban đêm nữa..."

Cô ta lại bắt kể chuyện gợi hứng thú cho các khán giả. Thời Kim Lam không biết chuyện này, cô cũng chỉ vừa thay đổi ý định mà thôi. Cô biết quá ít thông tin về thư viện này. Mặc dù đi khám phá một mình rất tự do, nhưng mặt khác cô lại không rõ những thứ quái dị trong thư viện kỳ lạ ở chỗ nào.

Ngược lại, Tô Miểu Miểu và Thiến Thiến thân là streamer đều có nhiệm vụ kể truyện ma. Nội dung câu chuyện có thể là những giai thoại do họ tìm hiểu về thư viện trước khi livestream, mà những câu chuyện kỳ bí ấy có lẽ sẽ có liên quan tới huy chương điên cuồng. Không biết có phải trước đó Tô Miểu Miểu đã kể rõ ngọn ngành câu chuyện về ếch xanh cho khán giả trong sóng livestream hay không, hay là do cô ta đã lấy được huy chương ếch xanh nên không cần nhắc tới câu chuyện đó nữa, mà bây giờ cô ta lại chọn kể một câu chuyện khác.

Chuyện kể trong hành lang thư viện có vang lên tiếng cười trẻ con. Từng có người bắt gặp cô bé chạy trong thư viện, cô bé khoảng tâm sáu, bảy tuổi, mặc váy đỏ, đeo giày da, mái tóc dài được cột hai bên và thắt nơ bướm màu đỏ.

Người ta đồn đại rằng khi thi công xây dựng thư viện, một tài xế say rượu lái xe đã tông chết một cô bé ra ngoài ban đêm ở gần công trường. Khốn nạn thay khi thời đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển, trên con đường xảy ra tai nạn không có lặp camera.

Tài xế bế cái xác còn chưa tắt thở của cô bé âm thâm trốn vào công trường và chôn cất cô bé. Vài năm sau, thư viện muốn đào một hồ nước nhưng lại phát hiện một đống xương trắng bên dưới hồ. Lúc ấy quản lý thư viện vừa sợ rước họa vào thân, vừa lo thư viện sẽ bị ảnh hưởng, thế nên đã lặng lẽ che giấu chuyện này và chôn bộ xương xuống sâu hơn.

Cô bé chết oan nên linh hồn cứ vất vưởng ở thư viện mãi mà không chịu rời đi, cứ tới tối là lại chạy ra. Ban đầu cô bé chỉ khóc thút thít đầy bi thương, nhưng chẳng biết từ lúc nào, tiếng khóc đã biến thành tiếng cười. Bất cứ ai nhìn thấy cô bé đều sẽ bị cô bé đòi mạng.

“Wì vậy nên trong thư viện có quy tắc số hai khi ra ngoài vào ban đêm." Khi hàng loạt bình luận hiện lên trong khu bình luận, Tô Miểu Miểu ra hiệu cho thợ quay phim chĩa ống kính vào chỗ dán nội quy ở khúc cua hành lang. [Quy tắc thứ hai khi ra ngoài vào ban đêm ở thư viện: Sau 8 giờ tối, nếu bước vào kiến trúc từ tầng hai trở lên, xin hãy đứng yên ba giây ở mỗi khúc cua. Nếu lỡ bước thẳng qua, hãy đặt ba viên kẹo ở khúc cua trong vòng mười giây]

Nội quy thứ hai xuất hiện trong tâm mắt của khán giả xem livestream. Khu bình luận hiện lên các câu hỏi “Vì sao phải đứng yên ba giây” hay “Vì sao phải đặt ba viên kẹo như vậy”.

Tô Miểu Miểu nhún vai, “Đây cũng là lần đầu tôi tới thư viện, làm sao biết được nếu không tuân thủ nội quy thì sẽ xảy ra chuyện gì. Chắc là chỉ cần làm theo đúng quy tắc thì cô bé đó sẽ không xuất hiện đâu nhỉ?”

Thời Kim Lam cũng nhìn thấy nội dung quy tắc. Đối với câu chuyện về cô bé mặc váy đỏ, cô vẫn giữ thái độ trung lập, bởi dù là câu chuyện ếch xanh khi nãy hay lời đồn tiếng cười của trẻ con trong hành lang bây giờ thì đều đã được streamer dặm mắm thêm muối để thu hút khán giả. Đến nổi vì sao bọn họ lại xuất hiện, hay chân tướng sự việc là thế nào, thì đều không có ai biết. Thời Kim Lam đưa mắt nhìn khúc cua cách đó không xa, trong lòng nảy ra vài ý định.

Từ thông cáo trước đó, toàn bộ người chơi đều biết huy chương ếch xanh tồn tại là nhờ boss công chúa ếch xanh cấp truyền thuyết. Mà cô công chúa ếch xấu đến kinh người đó đã tự mình xuất hiện.

Khả năng cao là cô bé váy đỏ cũng có liên quan tới một trong sáu huy chương điên cuồng. Vậy nếu muốn lấy được huy chương điên cuồng của cô bé váy đỏ thì e là phải đợi cô bé xuất hiện.

Thời Kim Lam không muốn lãng phí thời gian, mà nội quy này lại là manh mối trực tiếp nhất.

Vì thế cô đã cất giọng âm u: “Hình như cô bé váy đỏ mà cô nói đang đứng ở phía trước.”

Tô Miểu Miểu đang trò chuyện với khán giả lập tức im bặt như con vịt bị bóp cổ. Cô ta vô thức nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy chỗ đó trống không chẳng có gì. Vì vậy cô ta đành nhìn sang thợ quay phim, thợ quay phim lạnh sống lưng giương mắt nhìn, nhưng anh ta cũng chẳng thấy gì.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đang định hỏi lại Thời Kim Lam thì đã thấy cô bước đi. Nhưng cô không đi thẳng về phía trước mà lại rẽ vào hành lang bên trái.

Cô bước đi như con rối gỗ bị người khác giật dây, không thèm quan tâm Tô Miểu Miểu và thợ quay phim đang đứng đẳng sau. Mũi chân cô nhón lên, gót chân cách xa mặt đất, hai bả vai nhô cao một cách mất tự nhiên, cái cổ thì rụt lại.

Dáng đi kỳ lạ kết hợp với bâu không khí nặng nề khiến cho hiệu quả kinh dị tăng cao.

Tô Miểu Miểu cố nén lại nỗi xúc động muốn chửi tục. Máy quay trong tay thợ quay phim run run. Hai người lại liếc nhìn nhau, phân vân giữa việc bám theo hoặc bỏ chạy.

Cuối cùng, Tô Miểu Miểu nghiến răng đưa tay kéo thợ quay phim chạy vào hành lang bên trái.

Thời Kim Lam mặc kệ suy nghĩ trong lòng hai người đằng sau, cô vừa bày ra tư thế dọa người vừa âm thầm đếm số trong lòng.

1, 2, 3... 8,9, 10...

Ngay khi đếm đến giây thứ mười, có một tiếng cười lanh lảnh kỳ lạ của bé gái vang lên bên tai Thời Kim Lam. Đồng thời lúc âm thanh ấy vang lên, một bóng dáng màu đỏ cũng lặng lẽ xuất hiện ở cuối hành lang. Làn da của cô bé trắng đến phát sáng, ngũ quan mơ hồ chẳng ai thấy rõ, bộ váy đỏ tinh tế xinh đẹp, ngay cả nơ bướm trên tóc cũng đẹp đẽ bắt mắt, nhưng lạ là chỉ có một bên. Chiếc giày da màu đỏ nện trên mặt đất phát ra tiếng lạch cạch khiến người ta vô thức muốn cúi đầu tìm kiếm thứ tạo ra tiếng động.

Tiếng cười vang lên lảnh lót đến mức Thời Kim Lam cảm thấy bất thường. Mà khi cô bé đến gần, âm thanh lanh lảnh dần trở nên trầm thấp và quái dị, tiếng cười chẳng giấu nổi sự xấu xa. Âm thanh vang vọng từ xa tới gần, bóng hình cô bé cũng càng ngày càng rõ ràng hơn. Mãi đến khi hai bên chỉ còn cách nhau khoảng chừng mười mấy mét, khuôn mặt của cô bé cuối cùng cũng không còn mơ hồ nữa. Nhưng khi Thời Kim Lam sắp sửa thấy rõ mặt cô bé thì cô bé lại dùng hai tay bịt kín mặt.

Cùng lúc đó, tâm mắt Thời Kim Lam bỗng tối sâm. Cơ thể cô bỗng dưng ngột ngạt tường chừng linh hồn thoát xác, cảm giác hệt như bị kẹt trong thang máy lúc rơi nhanh. Ngay khi cơn buồn nôn như say xe ập đến, bên tai cô bỗng vang lên giọng điệu khằng khặc đầy quái dị. “Chúc mừng các người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ phụ “1,2, 3, rối gỗ””

Giọng nói ấy nghe rất giống giọng bé gái, nhưng khác với tiếng cười khúc khích của bé Ác Mộng, tiếng cười này lại ác ý một cách khó tả.

Những ánh đèn đột ngột ùa tới, Thời Kim Lam chậm rãi mở mắt ra, phát hiện trước mắt mình hiện giờ là kệ sách khổng lồ có đặt rất nhiều truyện cổ tích nổi tiếng như “Nàng tiên cá”, “Công chúa Bạch Tuyết”, “Cô bé lọ lem'... Cô đưa mắt nhìn hai bên nhưng lại cảm thấy rất khó khăn, cứ như thể cô đang mắc kẹt trong một kẽ hở nên chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh đằng trước và chếch đi tám độ hai bên. Nếu muốn quan sát hai bên trái, phải thì cô phải thoát khỏi kẽ hở này thì mới có thể nhìn thấy. Nhưng khi cô muốn nhấc chân đi ra ngoài thì lại phát hiện cơ thể mình không thể di chuyển. Cô cúi đầu tìm hai chân, ấy vậy mà đến cổ cũng chẳng vươn ra được. Đây chẳng phải kẽ hở nữa, mà dường như càng giống một khe lõm ngập đầy keo dán giam cầm cổ và hai chân cô thì đúng hơn.

Trong lúc cô cố gắng vươn đầu về phía trước thì lại phát hiện cả cơ thể mình đều di chuyển theo, thậm chí vị trí đáng lẽ phải là hai chân còn hơi nghiêng. Khung cảnh trước mắt cô thay đổi, chuyển từ kệ sách tầng trên xuống kệ sách tâng dưới.

Thời Kim Lam đẩy cơ thể quay về chỗ cũ, cuối cùng cũng hiểu được tình hình hiện tại của mình.

Cô đã biến thành một quyển sách trên kệ sách, con mẹ nó, đúng là một thân phận kỳ lạ đến cạn lời.

Ngay lúc này, giọng nói khằng khặc quái dị vừa biến mất lại xuất hiện.

“Khằng khặc~ Hoan nghênh các người chơi đã bước vào khu vực truyện cổ tích của bé Đỏ. Bé Đỏ là thủ thư của khu vực truyện cổ tích trong thư viện. Một ngày nọ, trong khi xếp lại sách truyện cổ tích, cô bé đã làm mất một chiếc nơ bướm. Bé Đỏ vừa buồn vừa tức, cô bé cảm thấy chắc chắn là sách truyện đã trộm mắt nơ bướm của mình. Vì vậy cô bé đã đợi tới đêm để vào thư viện, dự định sẽ tìm ra cuốn sách đã trộm nơ bướm của mình và giết chết nó..."

Giọng nói kỳ lạ giới thiệu bối cảnh trò chơi, đến cuối cùng còn ngân cao giọng như thể rất mong chờ được thấy cảnh tượng cuốn truyện cổ tích bị giết chết.

Giọng nói của nó vốn đã rất kỳ lạ, khi ngân cao nghe như thể có người dí loa phát phim kinh dị ở bên tai. Dường như nó cảm thấy mình hù dọa rất đúng chỗ, thế là lại tiếp tục gần giọng cười khàn bổ sung: “Để không bị giết chết, các cuốn truyện cổ tích đáng thương đã quyết định đồng tâm hiệp lực đi tìm chiếc nơ bướm bé Đỏ làm mắt. Nhưng bé Đỏ đâu hay biết các cuốn truyện cổ tích vô tội... Bây giờ xin tuyên bố quy tắc trò chơi: Các cuốn sách đáng thương hãy tìm ra chiếc nơ bướm bị bé Đỏ làm mất trong vòng nửa tiếng đồng hồ, ngoài ra không thể để bé Đỏ phát hiện các cuốn sách có thể mọc tay chân và hoạt động tự do...'

Thật ra, quy tắc trò chơi lần này còn chỉ tiết và rõ ràng hơn “Ai là ếch xanh”, cũng thân thiện với các người chơi hơn khi không xúi giục bọn họ giết hại lẫn nhau.

Giọng nói kia thoáng ngừng lại, dường như đang đợi các người chơi nghe hiểu hết quy tắc trò chơi. Khoảng mười giây sau, tiếng cười khằng khặc lại lần nữa vang lên và cất giọng sâu xa: “Nếu các cuốn truyện cổ tích bị bé Đỏ phát hiện thì sẽ vô tình bị giết chết đó nha~”

Sau khi kết thúc lời cảnh cáo, nó cất cao giọng tuyên bố: “Trò chơi “1, 2, 3, rối gỗ” chính thức bắt đầu, các người chơi hãy mau chóng tìm ra chiếc nơ bướm của bé Đỏ để rời khỏi trò chơi nhé~” Tiếng cười khàn hoàn toàn biến mất, tiếp đó là thanh đồng hồ đếm ngược 30 phút xuất hiện trong không trung. Thời Kim Lam lại thử cử động cơ thể thì phát hiện tay chân mình đã xuất hiện, nhưng tất cả đều đang bị kẹt.

Cô chậm rãi ngồi dậy, tâm nhìn cũng theo đó mà nâng cao, tuy nhiên chỉ mới cao lên một chút thì đỉnh đầu cô đã đụng phải vật cứng gì đó giống như vách ngăn kệ sách.

Cô xòe tay ra trước mặt, nhìn thấy một bàn tay người que vô cùng đơn sơ, khi nâng chân lên thì cũng chỉ thấy chân người que. Cô sờ soạng cơ thể, quả nhiên phát hiện bản thân chỉ là một cuốn sách mỏng dính. Chỉ là với góc nhìn hiện tại thì cô không thể nhìn thấy bản thân đã hóa thành quyển truyện cổ tích nào.

Trong lúc cô đang cảm thán trò chơi rác rưởi đúng là cái gì cũng dám làm, hàng loạt tiếng bước chân lộp cộp vang lên từ hành lang bên ngoài phòng đọc. Thời Kim Lam rất quen âm thanh này, đây chính là tiếng giày da nện trên mặt sàn của cô bé váy đỏ mà cô đã nhìn thấy trước khi tiến vào trò chơi “1, 2, 3, rối gỗ”. Tiếng bước chân dày đặc chẳng mấy chốc đã bước tới bên ngoài phòng đọc, tiếp đó có tiếng mở cửa lạch cạch.

Mặc dù không thể quan sát khung cảnh sau lưng, nhưng Thời Kim Lam vẫn có thể tự tưởng tượng hình ảnh một bé gái ló đầu vào cửa và nở nụ cười giả tạo đầy ác ý trên môi.

Tiếng bước chân thoáng ngừng vài giây rồi lại vang lên, nhưng lần này đã không còn dồn dập như trước mà lại cẩn thận hơn. Trông giống hệt một người bóp chặt chiếc chuông trong tay mong chuông đừng kêu, nhưng cố tình là hạt tròn bên trong vẫn gõ leng keng lên thành chuông phát ra âm thanh khe khẽ, tiếng kêu lảnh lót trở nên nặng nề. Dựa theo bối cảnh trò chơi đã được giới thiệu trước đó thì hiện tại bé Đỏ muốn đi tìm cuốn truyện cổ tích đã lấy trộm nơ bướm và kết liễu quyển sách đó.

Như vậy thành ra đi tìm cuốn truyện cổ tích đã trộm nơ bướm mới là mục đích chính trong chuyến đi lần này của cô bé, việc tìm ra nơ bướm đã biến thành mục đích phụ. Ngoài ra, các người chơi bị biến thành truyện cổ tích phải tìm ra nơ bướm để giúp bé Đỏ hạ hỏa.

Vấn đề là, phòng đọc rộng lớn như vậy, nơ bướm sẽ rơi chỗ nào? Ở trong kẽ hở giữa hai cuốn sách? Hay là kẹt trong kẽ hở giữa hai kệ sách? Hoặc có khi là ở một góc không thể nhìn thấy nào đó?

Thời hạn trò chơi chỉ có nửa tiếng mà lại có bé Đỏ kề bên như hổ rình mồi, quả thật đây là thử thách rất lớn đối với các người chơi. Quan trọng hơn cả là các người chơi không hề hay biết đồng đội của mình đang ở đâu, từ đó không thể bàn bạc kế hoạch hợp tác để phân chia nhiệm vụ đi tìm nơ bướm. Thời Kim Lam có thể tạm xác định vị trí kẻ địch thông qua âm thanh, cô phỏng đoán vị trí của bé Đỏ cách kệ sách mình khoảng chừng 10 mét. Dựa vào tình hình mà cô quan sát được cho tới giờ và hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ mà cô nhìn thấy ở hai bên, phía sau cô còn có ít nhất hai kệ sách khác.

Chỉ cần hai kệ sách phía sau không trống không thì tâm mắt của bé Đỏ sẽ bị che khuất, không thể nhìn thấy tình hình bên kệ sách chỗ cô. Mà vị trí hiện tại của cô nằm ở giữa kệ sách, chỉ cần di chuyển cẩn thận và không để lộ sơ hở qua các kẽ hở kệ sách thì cô sẽ có thể hoạt động tự do.

*xx**% 120 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment