C121
C121C121
Chương 121: Thư viện điên cuông (15)
Thời Kim Lam cuộn tròn cái chân người que ngắn củn, thử di chuyển về trước một khoảng nhỏ, không sốt ruột hành động ngay.
Bé Đỏ đang ở phía sau cô, hiển nhiên bây giờ cô bé đang băn khoăn lựa chọn giữa một loạt kệ sách. Trước mắt cô phải thích ứng với cơ thể mỏng dính của mình đã, để lỡ đâu nếu phát sinh sự cố bất ngờ cần bỏ trốn thì cô còn chạy thoát được.
Tầm mắt cô trở nên trống trải hơn hẳn, cô đang định tìm xem kệ sách đối diện có người chơi nào không thì phát hiện cuốn “Cô bé lọ lem” ở đối diện đang chậm chạp cử động, phần gáy sách mọc ra một đôi mắt tròn xoe và hai tay, hai chân người que. À thì... Hình ảnh này đúng là khó lòng miêu tả nổi. Nhưng vừa rồi cô quan sát kệ sách đối diện lâu như vậy mà “Cô bé lọ lem” không hề để lộ sơ hở, xem chừng là một người vô cùng điềm tĩnh, chắc hẳn người này vẫn luôn âm thầm đánh giá cô.
Thời Kim Lam vươn hai tay người que, hết chỉ “Cô bé lọ lem” rồi lại chỉ vào mình, sau đó tay trái nắm tay phải quơ qua quơ lại.
Cô ra hiệu vô cùng rõ ràng, ý bảo muốn hợp tác cùng đối phương.
“Cô bé lọ lem” hiểu ý cô, thế là cũng giơ hai tay người que lên và làm động tác giống hệt cô.
Thời Kim Lam giơ tay làm dấu Ok để thống nhất chuyện hợp tác, “Cô bé lọ lem” cũng làm tương tự. Đôi giày da màu đỏ nện trên mặt đất phát ra tiếng “lạch cạch” không tới gần mà lại di chuyển sang hướng bên cạnh, có vẻ bé Đỏ không định kiểm tra kệ sách gần cửa Sổ trước.
Quả nhiên, Thời Kim Lam nhìn thấy ngón trỏ và ngón cái khẳng khiu đen sì của “Cô bé lọ lem” chụm lại thành hình bầu dục, những ngón tay khác cong lại thành hình nơ bướm và chỉ vào trong phòng đọc.
Tín hiệu này có nghĩa là bé Đỏ đang cách xa khỏi vị trí của hai người các cô. Sau khi báo cáo hành động của bé Đỏ xong, “Cô bé lọ lem” giơ hai tay người que lên, rón rén dịch người ra khỏi kệ sách.
“Cô bé lọ lem” dịch được một nửa thì vươn tay người que vịn lấy một quyển sách bên cạnh và rút nó ra ngoài. Trên kệ sách xuất hiện một khe hở khiến đống sách bên trái đổ xô ngã dồn qua. “Cô bé lọ lem” áp cơ thể vào phần gáy của những cuốn sách khác, hai tay người que bám vào phần trên của các cuốn sách và chậm chạp di chuyển sang bên cạnh như đang leo núi.
Phía bên trái kệ sách có một khoảng trống do sách đã bị mượn đi, vì vậy ở đó có nhiều không gian hoạt động hơn, đồng thời cũng tiện dịch sát vào rìa kệ sách hơn để kiểm tra giữa các kệ sách có nơ bướm đỏ hay không. Thời Kim Lam thấy tư thế di chuyển của “Cô bé lọ lem” có hơi buồn cười. Cô chợt nghe thấy tiếng bước chân của bé Đỏ văng vắng giữa các kệ sách trong phòng đọc, thế là học theo phương pháp của “Cô bé lọ lem', rút chính mình ra khỏi kệ sách và áp người vào những cuốn sách khác để chậm rãi di chuyển đến vị trí ngoài rìa kệ sách.
Cô không quan tâm mấy cuốn sách được đặt cùng khu với mình là sách gì, sau khi có thể cử động tùy ý thì lập tức đổi hướng để xem xét vị trí của bé Đỏ. Có lẽ là vì cô bé quá lùn nên kệ sách đã che khuất hoàn toàn cơ thể cô bé. Nếu không có tiếng giày nện trên mặt đất phát ra lộp cộp thì Thời Kim Lam không thể phán đoán được vị trí của cô bé. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cô và “Cô bé lọ lem” chia nhau ra hành động. Cô tìm khắp xung quanh kệ sách mình nhưng vẫn không nhìn thấy chiếc nơ bướm của bé Đỏ, khi ngó lên thanh đồng hô đếm ngược trên không thì thấy đã qua vài phút. Phòng đọc lớn như vậy, nếu cứ với tốc độ này thì bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ mất. Cô không rõ có bao nhiêu người tham gia trò chơi này, nhưng khả năng cao là không khác số lượng người chơi của “Ai là ếch xanh: là bao.
Thời Kim Lam trượt dọc xuống kệ sách. Nhờ có hoàn cảnh tối tăm trong phòng đọc và đặc điểm cơ thể bẹp dí của cuốn sách nên cô có thể áp sát người vào kệ sách để di chuyển, chẳng mấy chốc đã đến một kệ sách khác.
Hiển nhiên, việc leo lên kệ sách phức tạp hơn việc trượt xuống kệ sách nhiều. Đã vậy Thời Kim Lam còn phải cẩn thận không thể phát ra âm thanh, khiến cho hiệu suất tìm kiếm nơ bướm thấp giảm xuống.
Nhưng ngay khi cô vừa mới leo lên tâng thứ tư của kệ sách thì tiếng bước chân của bé Đỏ đột nhiên biến mất. Tất cả người chơi đều đã quen với việc xác định vị trí của bé Đỏ thông qua tiếng bước chân của cô bé, vì vậy lúc này khi phòng đọc rơi vào yên tĩnh, ai nấy đều thấy áp lực nặng nề.
“Cô bé lọ lem” không vội vàng tìm kiếm tiếp mà tìm một khe hở để nhét chính mình vào, nhập vai hóa thân thành một quyển sách bình thường không có gì kỳ lạ. Thời Kim Lam nín thở, vị trí hiện tại của cô không có khoảng trống nào cho cô lẩn trốn. Tiếng bước chân biến mất khiến cô không thể phán đoán vị trí và ý định hiện tại của bé Đỏ.
Cô không dám di chuyển tùy tiện, tình cờ là đằng trước có vài cuốn truyện cổ tích đặt bừa trên kệ sách, có vẻ là do người mượn đọc không trả về chỗ cũ hoặc thủ thư quên xếp lại.
Thời Kim Lam quả quyết nằm lên đồng sách đó. Cô vừa nằm xuống thì tiếng cười khằng khặc của bé Đỏ đã vang lên từ bên cạnh kệ sách. Cô bé đứng giữa hai kệ sách, không vội vàng bước vào mà lại gần chất giọng non nớt của mình: “Tìm thấy cưng rồi... Chị tìm thấy cưng rồi... Bé cưng ăn trộm nơ bướm à...
Giọng nói của bé Đỏ nhẹ hãng hệt như tiếng thì thào phát ra từ cổ họng. Âm thanh trong sáng và ngây ngô của cô bé khiến người ta ảo tưởng cô bé chỉ đang chơi trò trốn tìm cùng ai đó. Tuy nhiên dù vậy, vẫn không ai dám xem thường NPC mang hình hài cô bé này, và càng chẳng có ai dám lấy thân mình ra thử khiêu khích cô bé để kiểm tra xem mình có bị giết nếu lộ tẩy hay không.
Thời Kim Lam không biết cô bé nói vậy là vì đã phát hiện ra gì đó thật hay chỉ đang thả môi nhằm dụ các người chơi tự động lòi đuôi.
Cô thu lại tay chân người que, nhắm tịt cặp mắt hạt đậu và nằm yên trên kệ sách.
Âm thanh giày da nện trên mặt đất lại vang lên, có thể nghe ra bé Đỏ đang bước đi rất chậm. Cô bé vịn bàn tay trắng nõn, mịn màng trên kệ sách, người hơi cúi bước từ ngoài vào trong.
Miệng cô bé phát ra tiếng cười khằng khặc nhẹ nhàng. Khi đi tới giữa kệ sách, ngón trỏ cô bé đè lên một quyển sách nào đó, cầm gáy sách lôi nó ra ngoài. Cuốn truyện cổ tích đó có tên “Hoàng tử ếch”, từng bức tranh minh họa đều được vẽ rất tỉ mỉ. Âm thanh lật sách soàn soạt vang lên, tiếp đó là tiếng cảm thán khe khẽ của bé Đỏ: “Ôi chao, hình như cưng không phải bé cưng mà chị đang tìm~”
Cô bé khép cuốn truyện cổ tích lại, lẩm bẩm: “Ôi cái cô công chúa ếch xanh ngu xuẩn kia, không ngờ lại bị thứ sâu bọ xử lý. Cô ta ăn thịt lũ sâu bọ đó nhiều quá nên bị teo não hay sao ấy?”
Sau khi mỉa mai với thái độ ghét bỏ xong, bé Đỏ nhét cuốn sách về trên kệ, ngón trỏ trắng trẻo miết nhẹ gáy sách, tiếp tục bước về phía trước, “Bé cưng hư hỏng à~ Cưng đang ở đâu thế? Cưng trộm nơ của chị hả? Sao cưng lại trộm nơ của chị? Chỉ cân cưng ngoan ngoãn trả nơ bướm cho chị thì chị sẽ không giết cưng đâu~”
Cô bé cứ luôn miệng bé cưng ơi, bé cưng à, nghe chẳng khác gì một đứa trẻ ngây thơ đang đùa giỡn với món đồ chơi của mình. Nhưng không có ai trả lời cô bé cả, điều này khiến bé Đỏ không hài lòng. Tình cờ là lúc này cô bé đã dừng lại ngay trước mặt Thời Kim Lam.
Vóc dáng bé Đỏ hơi thấp, cái đầu cao ngang tầng kệ sách thứ tư, vừa vặn che khuất ánh trăng hắt vào từ song cửa sổ.
Bóng tối phủ xuống khiến Thời Kim Lam nín thở, trong lòng cô thâm mắng bản thân xui xẻo, bé Đỏ chỉ dừng lại hai lân, mà lần thứ hai đã tình cờ dừng lại ở chỗ cô rồi. Với tình trạng hiện tại của cô, nếu bị phát hiện thì không thể làm gì bé Đỏ được.
Bé Đỏ cúi người, đầu áp sát vào kệ sách. Thời Kim Lam đang nhắm tịt hai mắt nên không nhìn thấy dáng vẻ và biểu cảm hiện tại của bé Đỏ, nhưng cô có thể cảm giác được rất rõ rằng cô bé đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt ấy hệt như khi thợ săn theo dõi con mồi, lóe lên tia sáng đỏ sẫm u uất trong phòng đọc tối om. Phù...
Có một hơi thở thổi vào quyển sách Thời Kim Lam, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc.
May mắn thay bìa sách rắn chắc, mà Thời Kim Lam cũng đã thu lại tay chân người que nên bây giờ trông chẳng khác gì một quyển sách bình thường.
Nửa phút ngỡ như dài đằng đãng trôi qua, bé Đỏ vẫn chưa rời đi, ngược lại còn cười rộ lên: “Bé cưng~ Là cưng đã ăn trộm nơ bướm của chị hả?”
Cô bé chậm rãi cử động cánh tay đè trên kệ sách, đầu ngón tay lạnh buốt chạm nhẹ lên bìa sách Thời Kim Lam.
Đâu ngón tay có phần thô ráp như vải bố khiến Thời Kim Lam cảm thấy không thoải mái, đồng thời cũng đè nặng áp lực khủng khiếp lên người cô. Đầu óc cô xoay chuyển thật nhanh, thầm tự hỏi bé Đỏ đã phát hiện ra mình thật hay chỉ đang bấy cô.
Một khắc do dự ngắn ngủi trôi qua, Thời Kim Lam quyết định án binh bất động.
Trò chơi này có tên là “1, 2, 3, rối gỗ”, hiển nhiên không phải đặt cho vui. Chỉ cân cô giả vờ làm một quyển truyện cổ tích bình thường trước mặt bé Đỏ và không để lộ chân tay người que thì cô bé sẽ không thể phán đoán cô có phải cuốn truyện thành tinh hay không.
Đầu ngón tay đè trên người cô không di chuyển, mà còn dùng sức gấp bội và cong ngón cái lại để cầm cô lên. Thời Kim Lam nhắm mắt có thể cảm nhận được hơi thở của bé Đỏ phả vào bìa sách, rõ ràng cặp mắt sâu hun hút kia cũng đang nhìn chằm chằm mình.
Lại vài giây nữa trôi qua, bé Đỏ lên tiếng: “Pinocchio... Pinocchio à, sao cưng lại ở đây? Có phải cưng đã trộm nơ bướm của chị không?”
Không ai trả lời câu hỏi của cô bé. Lần này bé Đỏ không cất sách về kệ sau khi hỏi xong nữa, mà lại chậm rãi tăng sức lực, cất giọng ác độc: “Pinocchio không trả lời, ý bảo cưng không có trộm ư? Nhưng Pinocchio là một đứa trẻ biết nói dối, chị ghét những đứa trẻ hay nói dối nhất đấy~”
Sau khi dứt lời, giọng nói ngây thơ, trong sáng của bé Đỏ lại tiếp tục vang lên, “Hay chị xét toạc cưng nhé? Xé rách cưng rồi thì cưng sẽ không thể lừa gạt ai nữa...” Tiếng cười khẳng khặc vang lên, giọng nói ngọt ngào bỗng trở nên trâm thấp và khàn đặc giống hệt khi tấm vải thô rạp cọ sát trên mặt tường, nghe vô cùng chói tai. Thời Kim Lam thật sự không ngờ được bản thân dù không bị lộ thì vẫn bị bé Đỏ ghi thù chỉ vì tựa sách mà mình nhập vào. Hai bàn tay giữ lấy cô lật ra một trang sách, sau đó cả hai bàn tay đồng thời dùng sức như muốn xé cô thành hai nửa.
Cái con boss này định làm thật!
Cô không thể nằm im nữal
Ngay lúc cô định mở hai mắt ra thì bỗng nhiên có âm thanh vang lên từ kệ sách phía trước, dường như cuốn sách nào đó đã rớt xuống mặt đất.
Trong phòng đọc yên tĩnh khiến tiếng động trở nên vô cùng chói tai.
Tay bé Đỏ khựng lại, cô bé lập tức vứt Thời Kim Lam sang một bên và xách váy mỉm cười tàn nhẫn: “Bé cưng, có phải cưng đang gây rối không? Mau trả nơ bướm cho chị nào~” Bé Đỏ chạy đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại, Thời Kim Lam bị ném mạnh xuống đất đau đến mức nhe răng. Đúng thật là... Cảm ơn bé cưng nào đó đã gây ra tiếng động cứu mạng cô nhé.
*xx** 121 *xx*x*%