C122
C122C122
Chương 122: Thư viện điên cuông (16)
Sau khi bé Đỏ bỏ đi, Thời Kim Lam lập tức bò dậy khỏi mặt đất. Nhân lúc bé Đỏ chạy tới kệ sách phía trước, cô đi vào lối đi nhỏ để quan sát đại khái bố cục phòng đọc. Phòng đọc rộng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều. Nó được chia thành hai dãy kệ sách bên trái và bên phải, ở giữa được ngăn cách bởi một hàng bàn đọc sách hình vuông thật dài, xung quanh có những chiếc ghế được đẩy sát vào bàn trông rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Thời Kim Lam đau đầu, hết kệ sách lại đến bàn ghế nhiều như vậy, ai biết nơ bướm của bé Đỏ bị rót ở góc nào? Nửa tiếng vốn không đủ cho bọn họ hoàn thành trò chơi như mò kim đáy bể này.
Ở phía bên kia, bé Đỏ đã chạy tới nơi phát ra tiếng động. Cô bé nhìn đống sách rơi đầy đất, khóe miệng nhếch lên để lộ hàm răng trắng sáng và sắc bén như răng cá mập. Cô bé lại cất giọng trong sáng: “Bé cưng hư hỏng~ Cưng đang ở đâu? Cưng không chỉ ăn trộm nơ bướm của chị mà còn đẩy ngã đống sách do chị xếp gọn, có phải cưng cố ý không?”
Bé Đỏ nhìn xung quanh kệ sách, lại nhìn kệ sách trống trơn, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Cô bé cúi đầu nhìn những cuốn sách rơi đầy đất, tay nhặt một quyển trong số đó lên, “Cô bé lọ lem? Là cưng chạy ra đây hả? Là cưng, cái đứa bị chị gái và mẹ kế ghét bỏ đã trộm nơ bướm của chị để tham gia bữa tiệc của hoàng tử đúng không?”
Bé Đỏ hỏi tù tì mấy câu rồi mở quyển truyện cổ tích ra, lật tới trang cô bé lọ lem xuất hiện trong bữa tiệc của hoàng tử với trang phục lộng lẫy. Cô bé nhìn chằm chằm bộ váy của cô bé lọ lem trong bức tranh minh họa, bật cười khằng khặc rồi “Roẹt” một tiếng, bàn tay kéo rách tờ giấy ra khỏi quyển sách hoàn hảo. Bìa của cuốn truyện cổ tích rất cứng, gáy cũng rất dày, có là người lớn cũng phải dùng rất nhiều sức mới xé nó được, vậy mà tới tay bé Đỏ thì lại có thể nhẹ nhàng xé toạc quyển sách ra như cắt đậu hũ.
Âm thanh soàn soạt không ngừng vang lên như tiếng dao mài trên cổ người ta.
Trang giấy yếu ớt bị bé Đỏ xé tan thành mảnh nhỏ rơi lả tả trên không. Bé Đỏ nhét những mảnh vụn của “Cô bé lọ lem” vào miệng, hàm răng cá mập nghiến mạnh như đang nhấm nháp con mồi ngon ngọt.
Sau một tiếng “Ừng ực”, dường như có thứ gì đó đã bị bé Đỏ nuốt vào bụng. Cô bé thỏa mãn ợ một tiếng rồi đi dạo vòng quanh, định tìm nơ bướm trong những trang sách dập nát của “Cô bé lọ lem” nhưng chỉ nhìn thấy một đống giấy.
Biểu cảm sung sướng trên mặt bé Đỏ dần biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ. Cô bé nhấc chân đạp lên một trang giấy vẽ gương mặt xinh đẹp của cô bé lọ lem, giãm chân thật mạnh, “Nơ bướm của tao! Nơ bướm của tao đang ở đâu?”
Giọng nói ấy chói tai đến mức Thời Kim Lam ở cách đó vài kệ sách mà vẫn có thể nghe rõ cơn tức tối của cô bé. Ngay sau đó, tiếng xé sách lại tiếp tục vang lên. Bé Đỏ như hóa thành một con quái vật điên cuông không ngừng tấn công đống sách nằm trên mặt đất, thậm chí cô bé còn xô đẩy kệ sách lặng yên khiến vài quyển sách đặt trên cao rung rinh rơi xuống. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T YT-
Phòng đọc yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào. Thời Kim Lam thầm mắng bé Đỏ thần kinh, sau đó nhanh chóng di chuyển qua kệ sách để tìm kiếm tung tích của nơ bướm. Nhưng cô đã tìm hết nửa kệ sách mà vẫn chẳng thu hoạch được gì. Trong lúc di chuyển, ánh trăng hắt vào cửa sổ giúp cô nhìn thấy có quyển sách cũng đang hành động ở một kệ sách khác.
Hiển nhiên, tất cả mọi người tham gia trò chơi này đều đang bận rộn tìm nơ bướm nhân lúc bé Đỏ phát điên, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai thành công.
Thời Kim Lam càng nghĩ càng thấy lạ, bé Đỏ làm mất nơ bướm, nhưng vì sao cô bé cứ mặc định là do truyện cổ tích thành tinh trộm mất?
Hơn nữa thân phận của cô bé là thủ thư, vậy mà lại xé sách điên cuồng như thế, chẳng lẽ không sợ bị thư viện phạt trừ tiền lương ư?
Chẳng lẽ nơ bướm của bé Đỏ có sức mạnh nào đó có thể khiến đống sách truyện cổ tích nảy sinh ý định ăn trộm? Nếu truyện cổ tích đã trộm nơ bướm thật thì nó sẽ chui vào trong sách ư? Trong lúc suy nghĩ, Thời Kim Lam đột nhiên cảm thấy bâu không khí trở nên kỳ lạ.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng động xé sách điên cuồng của bé Đỏ đã biến mất, cùng với đó là những câu chất vấn từng quyển truyện rằng có phải chúng nó đã ăn trộm nơ bướm hay không.
Phòng đọc lại rơi vào yên tính, ánh trăng lặng lẽ rót vào song cửa sổ và tình cờ hắt vào kệ sách bên cạnh Thời Kim Lam.
Một bóng đen với chiếc nơ đính trên đầu chợt xuất hiện. Ngay lập tức, Thời Kim Lam nín thở.
Thời gian tưởng như dừng lại, cô tròn mắt hạt đậu nhìn về phía trước, bất ngờ va phải ánh mắt đỏ sẫm u ám của bé Đỏ. Trước mắt cô là một gương mặt quái dị đến mức người khác phải rùng mình. Tóc mái bằng che đi những sợi màu đen trên mí mắt, đôi mắt cứ như búp bê được khâu bằng kim chỉ và cắt tỉa, khuôn miệng không thể khép lại để lộ bộ răng sắc bén như cá mập và cái lưỡi đỏ chót, trên má có mấy chấm lấm tấm màu đen trông như vết bỏng do tàn thuốc gây ra.
Bé Đỏ chậm rãi cúi đầu, gương mặt kinh dị không ngừng phóng to trong tâm mắt Thời Kim Lam, “Bé cưng à~ Hóa ra là cưng hả?”
Giọng nói của cô bé đã trở lại trong trẻo và ngây ngô như trước. Nếu bỏ qua ngoại hình đáng sợ của cô bé thì sẽ không có ai ngờ được kẻ thốt ra thứ âm điệu non nớt này lại là một con quái vật.
Bé Đỏ giơ tay, khóe miệng mở to hơn, thậm chí cô bé còn thèm thuồng nuốt nước miếng như đang rất mong chờ được nuốt chửng Thời Kim Lam vào bụng. Thời Kim Lam đã bị bé Đỏ giày vò một lần, sao cô có thể để bản thân rơi vào nguy hiểm lân nữa chứ?
Cô quả quyết nghiêng người sang bên cạnh và trốn vào kệ sách. Bé Đỏ bắt hụt nên thoáng sửng sốt, sau đó thẹn quá hóa giận: “Bé cưng, cưng định đi đâu? Đã trộm nơ bướm của chị mà còn định chạy à?”
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi phát ra từ kệ sách phía sau, nhưng Thời Kim Lam nào đếm xỉa tới, cô trốn vào khe hở trong kệ sách.
Bé Đỏ không muốn từ bỏ con vịt đã tới tay lại còn bay đi, cô bé cúi người dí sát mặt vào khe hở kệ sách, đôi mắt trợn to dòm vào trong nhưng chẳng thấy gì. Một quyển sách đột nhiên bị đẩy ra, gáy sách đập thẳng vào mặt bé Đỏ.
Bé Đỏ bị đánh trúng nên ngẩn ra một lát, sau đó phát điên hét lên: “Đồ khốn kiếp! Mày dám đánh tao à!” Cô bé vươn tay về phía kệ sách.
Kệ sách trong phòng đọc được xếp theo kiểu hai kệ dựa lưng vào nhau, vì vậy ở giữa sẽ có một khe hở hẹp thuận tiện cho Thời Kim Lam di chuyển bên trong.
Khi bé Đỏ thò tay vào, Thời Kim Lam lập tức rút một quyển sách ra và ném xuống dưới, sau đó nhân cơ hội leo lên tâng kệ sách cao hơn.
Bé Đỏ vồ hụt, lại còn bị cô khiêu khích tới tận hai lần nên lửa giận sôi trào. Cô bé nhanh chóng thu tay lại và rung lắc kệ sách cao lớn.
Sức lực của cô bé khác hẳn bề ngoài nhỏ con, kệ sách bị cô bé rung lắc đến mức lệch khỏi vị trí ban đây, đống sách trên kệ cũng ngả nghiêng va vào nhau.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Thời Kim Lam, cô nhảy lên tâng kệ trên đầu bé Đỏ và đẩy hết đống sách đang rung chuyển xuống. Những cuốn sách cứng cáp đổ rầm liên tiếp lên người bé Đỏ khiến cô bé tức giận đến mất lý trí. Thời Kim Lam giật giật khóe miệng để thử có thể nói chuyện hay không, quả nhiên phần gáy sách đã rách ra một khe hở màu đen.
Cô nhảy lên một chỗ cao hơn trên kệ sách, cố tình kêu một tiếng để thu hút sự chú ý của bé Đỏ. Trước ánh mắt sâu hun hút đỏ ửng kia, cô khiêu khích: “Cái nơ rách nát của cô xấu gân chết, ai mà thèm trộm?”
Giọng nói cô khàn khàn nghe khá giống tiếng lật sách. Sau khi khiêu khích bé Đỏ xong, cô lại lùi vào kệ sách. Quả nhiên bé Đỏ càng tức giận hơn, lực rung kệ sách đã mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Thời Kim Lam ỷ vóc dáng bé Đỏ lùn tịt nên bò qua khe hở tới mặt kệ sách bên cạnh, cô đang định lén lút trộn qua chỗ khác thì lực đẩy kệ sách bỗng nhiên tăng lên. Bé Đỏ la hét: “Cái đồ hỗn láo kia! Đã trộm nơ bướm của tao, lại còn chê nơ bướm của tao xấu! Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!”
Cô bé thu tay lại, lùi vê sau hai bước, tiếp đó vọt tới như viên đạn bắn khỏi nòng, đâm sâm vào kệ sách.
Một tiếng “Âm” vang lên, kệ sách kiên cố ngả thẳng về trước như một khối gỗ lớn.
Thời Kim Lam không ngờ bé Đỏ lại khỏe đến vậy, kệ sách chất đầy sách nặng như vậy mà cô bé cũng có thể đẩy ngả được. Cô vô thức cảm thán một tiếng, bàn tay nhanh nhẹn bám được vào một vách ngăn kệ sách ngay trước khi rơi xuống.
Đống sách phía sau cô không ngừng rơi xuống và va vào nhau tạo thành tiếng động ầm ï. Kệ sách này ngả vào kệ sách kia khiến nó cũng rung rinh theo, nhưng may nhờ có nhiều sách chất trên kệ nên không tạo thành hiệu ứng domiino. Đống sách phía sau lũ lượt rớt xuống khiến Thời Kim Lam hoa mắt chóng mặt. Dù vậy, cô vẫn nhớ rõ bản thân phải bỏ chạy. Cô vội vàng nhảy xuống khỏi kệ sách và leo lên một mặt kệ sách khác, và ngay trước khi bé Đỏ kịp đuổi theo, cô lại bò qua khe hở tới mặt kệ sách tiếp theo.
Sau khi đẩy ngả kệ sách, bé Đỏ la hét âm ï như bị thần kinh, không ngừng lặp lại “Trả nơ bướm lại cho tao”. Thời Kim Lam không dám dừng lại một giây nào, khi cô đang lao về phía trước thì đột nhiên bị một lực kéo lại. Cô vô thức đá chân về phía đối phương, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ “Cô bé lọ lem” trên bìa sách thì lập tức khựng lại.
Đó là quyển sách “Cô bé lọ lem” ở kệ sách đối diện cô khi trò chơi bắt đầu.
Nhân lúc bé Đỏ đang phát điên ở kệ sách phía trước, “Cô bé lọ lem” kéo cô băng qua bóng tối và chạy vào đống bàn ghế tĩnh lặng. Thấy đã cách xa bé Đỏ đang nổi điên một khoảng, Thời Kim Lam mới thở phào nhẹ nhõm và quan sát “Cô bé lọ lem” bên cạnh mình.
Hai người đều bị “phong ấn” trong sách nên không thể thấy rõ dáng vẻ của nhau. Lại thêm tình huống bây giờ không thể nói chuyện nên rất khó phán đoán linh hồn bên trong là của người thiện hay kẻ ác.
“Cô bé lọ lem” không lãng phí thời gian, tay người que giơ lên viết một chữ lên bìa sách của Thời Kim Lam.
Cá.
Hai mắt hạt đậu của Thời Kim Lam mở tròn xoe, cô muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn lại, sau đó đi quanh cá phiên bản cô bé lọ lem một vòng, bàn tay người que xoa xoa chiếc cằm vốn không tồn tại.
Cô không hỏi vì sao cá trong quyển sách “Cô bé lọ lem” có thể nhận ra mình, mà chỉ viết vài chữ lên bìa sách của anh: “Nhiệm vụ tìm nơ bướm có bất thường.” Cô cố gắng kiệm lời nhất có thể để không lãng phí thời gian. Hiển nhiên, cá phiên bản cô bé lọ lem rất đồng tình với suy nghĩ của cô. Anh lại viết: “Thay vì tìm nơ bướm, mình có cách vượt ải nhanh hơn.” Thời Kim Lam nghiêm túc lắng nghe.
xx*x*% 122 *xx*x*%