Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 123 - C123

C123 C123C123

Chương 123: Thư viện điên cuông (17)

Nếu không tìm thấy nơ bướm của bé Đỏ thì hệ thống sẽ tuyên bố người chơi không hoàn thành nhiệm vụ, mà nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì phải chết.

Nhưng nếu suy luận ngược theo chuỗi logic này thì sẽ phát hiện một giải pháp vượt ải hoàn hảo hơn.

Đó là xử lý bé Đỏi

Chỉ cần bé Đỏ chết thì nhân vật trung tâm của nhiệm vụ phụ này cũng sẽ biến mất. Không có đối tượng để phục vụ thì đương nhiên sự tôn tại của nhiệm vụ cũng không còn cần thiết nữa.

Trong lúc hai người trao đổi thông tin trong bóng đêm, phòng livestream lại đang ngập tràn những dấu chấm hỏi.

- Phòng livestream số 54088 -

[Cứu với... Sao hoàn cảnh trò chơi này tối dữ vậy, bọn họ còn trốn dưới bàn làm tôi chẳng thấy họ đang làm gì hết]

[Cười chết mất thôi, cái tay người que vừa bé vừa gây đó cứ như hòa thành một thể với bóng đêm, tôi không nhìn ra bọn họ đang viết gì trên mặt (2) nhau luôn á]

[Chỉ có mình tôi cảm thấy cục cưng đi lại bằng chân người que trông đáng yêu dễ sợ hả? Lạch bạch, lạch bạch y hệt vịt con ấy ha ha ha ha ha ha ha hal]

[Hóa ra cô bé lọ lem là cá à~]

[Ui ui, cuối cùng hai người họ cũng gặp nhau rồi. Tôi còn nhớ khi nãy lúc hệ thống thông cáo id của cục cưng nhà bọn mình, biểu cảm của cá khó nói dữ lắm] [Ha ha ha ha ha ha ha lễ nào còn chưa quen với thao tác xử lý boss của cục cưng nhà bọn mình hả?]

[Nói chứ, hai người họ có ai không khiến người ta phải lo đâu, có khi bây giờ đang bàn kế hoạch xử lý bé Đỏ ấy chứ nhỉ'?]

[Bé Đỏ: Tôi lại cảm ơn bạn quá cơ]

Đầu óc bé Đỏ có lúc minh mẫn có khi lại đần độn, đến bây giờ mới nhận ra cuốn sách “Pinocchio” mà mình đã vứt có thể chính là quyển sách thành tinh. Sau khi đẩy ngã kệ sách, cô bé phát điên xé toạc từng cuốn sách rơi trên mặt đất, miệng phát ra âm thanh nhai nuốt.

Không biết cô bé xé giấy rồi nhét vào miệng như vậy có nhận được cái gì nhờ việc ăn sách không. Sau khi bàn kế hoạch với Tống Dư Ngộ xong, Thời Kim Lam lén lút bò ra từ dưới bàn và quay lại dãy kệ sách nhân lúc bé Đỏ không để ý.

Tuy nhiên lân này Thời Kim Lam không còn đảm nhận vai trò con mồi nữa, mà là Tống Dư Ngộ.

Anh nhanh nhẹn leo lên tâng cao nhất của kệ sách sau lưng bé Đỏ, đứng từ trên cao nhìn xuống cô bé đang tức tối gào khằng khặc vì tìm mãi mà không thấy Thời Kim Lam trong kệ sách đâu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T - Trông cô bé chẳng khác gì con xác sống trong truyện mạt thế, tứ chi điên cuồng cào cấu đống sách rơi rụng và hàm răng cá mập cắn xé cuốn truyện cổ tích ra một cái lỗ lớn.

Nếu cái miệng này cắn trúng người thì chẳng biết cảnh tượng ấy sẽ đẫm máu cỡ nào. Tống Dư Ngộ vô cùng bình tĩnh, anh đạp lên kệ sách nhằm dùng âm thanh thu hút sự chú ý của bé Đỏ, nhưng vì chân người que quá ngắn nên tiếng dậm chân của anh chỉ nhỏ như tiếng kiến kêu.

Tống Dư Ngộ cạn lời một thoáng, sau đó mở cái miệng màu đen kỳ lạ ra và lên tiếng: “Này! Đang tìm gì đấy?” Giọng nói của anh cũng khàn đặc chẳng khác gì âm thanh của Thời Kim Lam vừa rồi. Tiếng nói ngàn ngạt đập vào màng nhĩ nghe vô cùng khó chịu.

Bé Đỏ đang cúi vào kệ sách để cắn xé truyện cổ tích bỗng dưng khựng lại, cô bé ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc như con rối gỗ bị người khác điều khiển. Cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ, đến mức nếu người nhát gan nhìn thấy thì chắc sẽ hét toáng lên.

Nhưng kể từ khi bước vào trò chơi này, Tống Dư Ngộ đã thấy rất nhiều thứ kinh tởm, loại như bé Đỏ chẳng đáng là gì, anh vẫn bình tĩnh khiêu khích: “Cô xấu xí thật đấy.” Nét phấn khích còn chưa kịp hiện lên trên mặt bé Đỏ thì đã bị vẻ mơ màng thay thế. Cô bé nhìn chằm chằm Tống Dư Ngộ bằng cặp mắt lóe đỏ quái dị, tứ chi chậm rãi hạ xuống như có thể vọt lên tấn công người khác bất cứ lúc nào.

Xem ra, cho dù là người hay quái vật thì đều không thích bị người khác chê xấu thẳng mặt.

Bé Đỏ phun trang giấy chưa bị nhai nát hoàn toàn ra khỏi miệng, bật cười khằng khặc: “Ở đây vẫn còn một đứa nữa, là cưng trộm nơ bướm của chị hả?”

Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng giọng điệu của cô bé lại vô cùng chắc chắn, hệt như chính mắt cô bé đã nhìn thấy “Cô bé lọ lem” lấy trộm chiếc nơ bướm trên tóc mình, nhét vào lòng rồi chạy trốn. Hai tay người que của Tống Dư Ngộ khoanh trước gáy sách, anh tiếp tục khiêu khích: “Ai thèm cái nơ xấu hoắc của cô chứ? Lấy cái đó có ích gì?”

Bé Đỏ thấy anh không chỉ mắng mình xấu mà còn chê cả nơ bướm xấu, cái lưỡi đỏ tươi thè ra khỏi khuôn miệng nứt toạc và liếm láp hàm răng cá mập, trông vừa tham lam vừa đáng sợ.

Cô bé không trả lời câu hỏi của Tống Dư Ngộ, mà chỉ thốt ra tiếng cười khằng khặc từ cổ họng. Tứ chi cô bé hệt như quái vật bò lên kệ sách vừa bị cô bé đẩy ngã. Tốc độ leo trèo của bé Đỏ rất nhanh, chớp mắt một cái đã tới trước mặt Tống Dư Ngộ khiến anh khá ngạc nhiên, bởi ban nãy tốc độ của bé Đỏ rõ ràng không nhanh như vậy.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Tống Dư Ngộ vẫn không mất bình tĩnh. Trước khi bé Đỏ kịp đuổi tới, anh nghiêng người trượt dọc xuống vách ngăn của kệ sách như đang chơi câu trượt.

Một lần nữa, bé Đỏ lại vồ hụt, đầu còn đập vào kệ sách khiến cô bé la toáng lên. Sau khi phản ứng lại, cô bé lập tức tìm kiếm Tống Dư Ngộ ở khắp mọi nơi.

Kệ sách ngã xuống khiến vô số quyển sách rơi xuống đất. Nếu Tống Dư Ngộ cố tình muốn lẩn trốn và âm thâm chôn chính mình dưới đống sách thì bé Đỏ sẽ phải phát điên xé sách như mới nãy.

Tuy nhiên, Tống Dư Ngộ không hề bỏ trốn, anh chống tay người que đứng trên vách ngăn nghiêng của tầng kệ sách thứ hai, mặt bìa “Cô bé lọ lem” bẹp đứng trước mặt bé Đỏ. Vị trí của cả hai đã biến từ kẻ trên - người dưới thành kẻ dưới - người trên.

Bé Đỏ áp người vào trên kệ sách, nhưng có lẽ là vì động tác của cô bé quá đột ngột nên kệ sách nghiêng ngả hơi rung rinh như sắp không chịu nổi trọng lượng bên trên nữa.

Tống Dư Ngộ nhận thấy điều này, trong lòng bắt đầu suy tính.

Hình thể của bé Đỏ chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi bình thường, nhưng sức khỏe và tốc độ của cô bé lại nhanh chẳng kém gì thiết lập mà hệ thống cài cho lũ boss. Tuy nhiên điều này không có nghĩa là cân nặng của cô bé cũng sẽ tăng theo.

Tống Dư Ngộ liếc nhìn những cuốn sách đã bị bé Đỏ gặm nham nhở, không khỏi suy đoán ăn sách có thể giúp gia tăng sức lực, tốc độ và thậm chí là cả trọng lượng cơ thể cho bé Đỏ.

Tất cả cứ dần lớn dần như quả câu tuyết lăn tròn, nhưng khác ở chỗ bê ngoài của bé Đỏ sẽ không hề thay đổi. Nếu suy đoán này chính xác thì chỉ cần bé Đỏ ăn càng nhiều sách, sức lực sẽ càng lớn, đồng nghĩa với việc tỉ lệ nguy hiểm của người chơi sẽ cao hơn. Đặc biệt là một khi tốc độ của cô bé nhanh tới mức người chơi không thể giở trò “đố bé bắt được tôi” nữa thì tất cả mọi người đều sẽ trở thành thức ăn trong nồi của cô bé.

Không thể để bé Đỏ ăn thêm sách được.

Tống Dư Ngộ nheo con mắt hạt đậu, kịp thời chui vào khe hở giữa hai kệ sách ngay trước khi bé Đỏ vồ tới và chạy thẳng tới chỗ kệ sách đang bị đè nặng.

Anh rút đại một quyển sách ra, chui vào khoảng trống trên kệ rồi mở sách ra xem lướt.

Lại một lần vô hụt nữa khiến bé Đỏ phẫn nộ như con sói đói lâu ngày, miệng rú lên những tiếng gào rống kinh người. Cô bé vẫn luôn dõi theo vị trí của Tống Dư Ngộ nên biết anh đã chạy sang mặt kệ sách bên kia. Lần này cô bé đã khôn ngoan hơn, không còn nhảy vồ lên trên kệ sách nữa, mà chọn cách đi vòng bên dưới kệ sách.

Nhờ chiều cao khiêm tốn nên cô bé có thể dễ dàng chui qua hộc kệ sách bên dưới. Mặt kệ sách bên kia còn có nhiều sách hơn mặt kệ vừa rồi, gân như đầy ắp.

Khác với lúc bắt Thời Kim Lam, bé Đỏ không mò mẫm bên ngoài kệ sách và vươn tay vồ lấy những khe hở nữa, mà cô bé lại rút từng chồng sách trên kệ ra.

Rầm, rầm, rầm, từng quyển truyện cổ tích bị ném xuống đất, chẳng mấy chốc đã chất đầy bên chân bé Đỏ. Trong lúc rút sách, nụ cười trên miệng bé Đỏ càng ngày càng xán lạn, khiến cho hàm răng cá mập trắng muốt trở nên đáng sợ hơn.

Con boss thân kinh quái lạ này cứ như bệnh nhân tâm thần phân liệt, mới phút trước cô bé còn tức giận đến mức hét lệch tông, vậy mà giờ đây giọng nói đã trở lại ngây ngô, trong trẻo.

Cô bé cất giọng nũng nịu: “Cô bé lọ lem, cưng mau ra đây đi nào. Cưng thích váy áo xúng xính lắm mà đúng không? Chị sẽ tặng cưng váy nhỏ của chị nhé? Rồi cả cái kẹp con bướm của chị nữa, cưng mà kẹp lên đầu thì nhất định sẽ đẹp lắm. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm bé cưng hư hỏng đã trộm nơ bướm của chị, có được không?”

“Chỉ cần em giúp chị tìm ra bé cưng hư hỏng kia thì chị sẽ nói cho em biết nơ bướm của chị có tác dụng gì đó~” Điều kiện cô bé đưa ra vô cùng hấp dẫn, nhưng ai nấy đều biết ẩn dưới lời mời hấp dẫn đó chẳng phải ý tốt gì. Nhưng có vẻ bé Đỏ không hề hay biết lời dụ dỗ của mình vụng về tới mức nào, cô bé áp sát khuôn mặt vào kệ sách gân như đã trống không, nơ bướm trên đầu chạm phải vách ngăn bên trên, cái cằm trơn bóng tì vào vách ngăn bên dưới, hai con ngươi đỏ ửng trông như hai hòn bi đỏ tỏa sáng trong đêm tối, ánh sáng hắt lên bìa sách “Cô bé lọ lem.

Tống Dư Ngộ mở to con mắt hạt đậu nhìn cô bé. Ánh mắt hai bên chạm nhau, bé Đỏ bỗng toe toét miệng như muốn nở nụ cười thân thiện, nhưng gương mặt cô bé vốn dữ tợn nên cười lên trông chẳng hề đáng yêu, nói gì tới thân thiện? Ngược lại chỉ khiến người ta cảm thấy trong lòng cô bé ngập tràn ý xấu mà thôi.

“Cô nói cho tôi biết tác dụng của nơ bướm trước đi, sau đó tôi sẽ cho cô biết cuốn sách đã trộm nơ bướm của cô đang ở đâu.” Tống Dư Ngộ không những không cắn câu mà còn ra điều kiện với bé Đỏ.

Nụ cười trên mặt bé Đỏ cứng đờ, thoáng qua chút tức giận vì anh không chịu phối hợp, nhưng cô bé đã lập tức kiêm chế cơn phẫn nộ của mình. Cô bé muốn mượn sức cô bé lọ lem tham lam dám tơ tưởng tới nơ bướm để gây mâu thuẫn nội bộ trong liên minh giữa mấy quyển sách, sau đó đến lượt cô bé ra tay biến toàn bộ chúng nó thành thức ăn ngon lành cho chính mình.

Cô bé cố gắng điều chỉnh độ cong khóe môi cho nhếch lên, nhưng lại không ngờ đôi mắt đỏ âm u và hàm răng cá mập trắng xóa chỉ khiến nụ cười trông kinh dị và u ám hơn.

Tống Dư Ngộ lạnh mặt nhìn chằm chằm cô bé, hai con mắt như hạt đậu mọc ra từ gáy sách, đôi tay người que câm một quyển “Nàng tiên cá”, chân người que khép lại đứng trên một mặt kệ sách khác, trông vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu.

“Chị có thể nói cưng biết.” Bé Đỏ dụ dỗ từng chút một, “Nhưng cưng phải cho chị biết có tổng cộng bao nhiêu bé cưng như cưng trước đã."

Tống Dư Ngộ thấy cô bé dám cò kè mặc cả với mình thì vặn người, “Thấy cô chẳng chân thành gì cả, thôi bỏ đi” Anh khép cuốn “Nàng tiên cá” trong tay lại, cất quyển sách về lại trên kệ rôi giả vờ định đi.

Bé Đỏ không ngờ anh khó chơi như vậy nên hai mắt dại ra, vô thức hỏi: “Chị không chân thành chỗ nào chứ?” Tống Dư Ngộ nghiêng đôi mắt hạt đậu nhìn cô bé, rõ ràng chỉ là hai hạt đậu đen không tỏ rõ cảm xúc gì, nhưng bé Đỏ lại thấy hoảng loạn trong lòng.

Quả là cô bé không chân thành thật, bởi kế hoạch của cô bé là lừa “Cô bé lọ lem” để moi thông tin vê những quyển sách khác, tác dụng của nơ bướm chỉ là miếng mồi của cô bé mà thôi.

Nhác thấy Tống Dư Ngộ định nhảy xuống khỏi kệ sách, bé Đỏ lập tức vươn tay bắt lấy anh. Nhưng cô bé quên mất hiện tại đầu mình đang dí vào kệ sách nên tay không những không bắt được “Cô bé lọ lem” mà còn đánh trúng đầu mình nghiêng sang một bên. Bé Đỏ hít vào một hơi, vẻ mặt càng thêm dữ tợn.

Tống Dư Ngộ đã nhảy xuống hai tâng kệ sách, thấy vậy bé Đỏ lập tức nói: “Cưng lại đây đi, chị sẽ nói cho cưng.” Cô bé không hề phát hiện giọng điệu của mình lúc này rất khác với trước đó, thậm chí còn có ý muốn thương lượng.

Tống Dư Ngộ dừng lại, quay đầu nhìn cô bé, “Xét thấy hành vi do dự của cô lúc nấy, tôi cảm thấy có lẽ cô không có ý tốt đâu. Cô nói cũng được, mà không nói thì thôi”

Bé Đỏ muốn nhe răng hù dọa anh, nhưng từ cuộc trò chuyện và lần giao lưu vừa rồi, cô bé cảm thấy cuốn sách “Cô bé lọ lem” bẹp dí này không sợ mình nên chắc hẳn sẽ không chịu đổi ý kể cả khi bị cô bé đe dọa. Nếu cô bé lại giở trò nữa thì hiển nhiên “Cô bé lọ lem” sẽ lập tức quay đầu bỏ đi ngay. Bé Đỏ không hề ý thức được bản thân đã rơi vào bẫy của Tống Dư Ngộ, bị động thuận theo sự thao túng của anh.

Lần này, cô bé chỉ mất hai giây do dự rồi nói ngay: “Nơ bướm của chị có thể giúp mấy cưng trở nên xinh đẹp, cho nên bọn nó mới muốn trộm nơ bướm của chị.”

Cô bé vừa nói chuyện vừa chớp chớp đôi mắt đỏ sẫm lạnh lẽo. Hiển nhiên cô bé không hề nói thật, nhưng có vẻ sự thật đúng là có liên quan tới mấy quyển truyện cổ tích.

Tống Dư Ngộ kêu lên một tiếng, giọng nói để lộ vẻ hứng thú khôn cùng, “Vậy xem ra nơ bướm của cô đúng là đồ tốt thật đấy.”

Con boss ngu ngốc này liên tục la lối bảo anh là kẻ trộm nơ bướm, nhưng đồng thời lại không thấy lạ khi nghe anh hỏi tác dụng của nơ bướm, xem ra cô bé cũng có biết suy nghĩ, nhưng không nhiều lắm. Mà dù sao việc trộm nơ bướm trong khi không biết công dụng của nó cũng chẳng mâu thuẫn gì lắm.

Bé Đỏ thấy anh im lặng khoanh tay người que trước gáy sách thì ánh mắt lập tức trở nên hiểm độc. Cô bé đẩy đầu về phía kệ sách cho tới khi cả khuôn mặt lọt vào trong khe hở, hai tay bám vào vách ngăn, âm trầm bảo: “Đến cưng đấy."

Không thể không nói, mặc dù hành động của cô bé trông có phần kinh dị, nhưng nếu nhìn lâu thì sẽ thấy buồn cười hơn là đáng sợ.

Tống Dư Ngộ bình tĩnh tìm một khoảng trống cho mình, sau đó đưa mắt hạt đậu nhìn sang bé Đỏ và nói: “Chỉ có hai cuốn sách có thể hoạt động, ngoại trừ cuốn “Pinocchio” mà cô thấy lúc nãy thì chỉ còn mình tôi. Tôi sẽ giúp cô bắt “Pinocchio”, sau đó cô phải chia một chiếc nơ bướm cho tôi, đồng ý không?” Anh để lộ nỗi khát vọng có được nơ bướm vô cùng đúng lúc, khiến đôi con ngươi lóe đỏ của bé Đỏ hơi rụt lại rồi giãn ra. Cô bé không lập tức đồng ý mà lại hỏi: “Cưng không lừa chị đấy chứ?”

Tống Dư Ngộ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy cô có lừa tôi không?”

Bé Đỏ: “...”

Bé Đỏ lập tức thê thốt: “Đương nhiên là không rồi. Chị đâu phải cái loại trẻ hư suốt ngày nói dối như Pinocchio đâu mà lừa cưng?”

Pinocchio thật mà nghe được chắc chắn sẽ đá cô bé một cú.

“Vậy tôi cũng không lừa cô.” Tống Dư Ngộ nhấn mạnh bản thân cũng trong sạch như bé Đỏ. Bé Đỏ miễn cưỡng “Ồ” một tiếng, lại bổ sung: “Vậy cưng mau nói cho chị biết “Pinocchio” đang ở đâu đi."

Tống Dư Ngộ di di cái chân người que, tay chỉ vào bé Đỏ, nói với gương mặt mê man của cô bé rằng: “Ở ngay phía sau cô kìa...'

Giọng điệu hiển nhiên của anh khiến da đầu bé Đỏ căng thẳng. Cô bé vô thức quay đầu để tìm quyển sách “Pinocchio” vừa chơi mình một vố, kết quả còn chưa quay đầu được thì đã bị kẹt giữa vách ngăn kệ sách, chiếc nơ bướm đính trên chỏm tóc trái của cô bé mắc vào tấm ván.

Nhân cơ hội bé Đỏ chưa kịp phản ứng lại, Tống Dư Ngộ lập tức nhảy xuống khỏi kệ sách và giật mạnh lấy chiếc nơ bướm trên đầu cô bé, có vài sợi tóc bị bứt đứt theo. Bé Đỏ đau đớn kêu rên, đầu ngẩng lên theo phản xạ có điều kiện, và đương nhiên hậu quả là cô bé đã va đầu vào kệ sách một cú thật mạnh. Bé Đỏ đáng thương mới trước đó còn đe dọa người khác chắc không ngờ bản thân sẽ sập bẫy một cách thê thảm đến vậy, vừa bị kẹt đầu không thể rút ra, vừa bị người ta tranh thủ cướp mất chiếc nơ bướm.

Tống Dư Ngộ cầm nơ bướm nhảy thẳng xuống tầng thấp nhất của kệ sách, sau đó bỏ chạy men theo đường khe hở.

Bé Đỏ húc đầu một cú, thành công khiến kệ sách đã rơi gần hết sách rung chuyển.

Cùng lúc đó, chẳng biết vì sao kệ sách trước đó bị bé Đỏ đẩy ngã bỗng phát ra những tiếng kẽo kẹt, dường như có thứ gì đó đang trốn bên dưới húc vào kệ sách.

Bé Đỏ vẫn còn đang đắm mình trong cơn tức giận vì bị “Cô bé lọ lem” chơi một vố. Cô bé liên tục húc đầu vào vách ngăn một cách liều mạng khiến kệ sách rung chuyển không ngừng, những cuốn sách ở tâng cao thi nhau rớt xuống. Thời Kim Lam nhìn xuyên qua khe hở kệ sách thấy bé Đỏ đang điên cuồng húc đầu một cách bất lực, không hê khách sáo bật cười một tiếng khiến cô bé tức chết người. Sau đó, cô và một cuốn sách tên “Nàng công chúa và hạt đậu” bên cạnh hợp sức cùng đẩy kệ sách. Vị trí hiện tại của hai người các cô chính là phía sau kệ sách bị bé Đỏ đẩy ngã lúc nấy. Vừa rồi trong lúc bé Đỏ tranh cãi với Tống Dư Ngộ, các cô đã dọn sạch đống sách ở ba tâng dưới, vì vậy lúc này kệ sách đang bị mất cân bằng.

Thời Kim Lam có thể sử dụng kỹ năng cá nhân. Cô đã dồn tất cả điểm kỹ năng đạt được ở màn chơi trước vào kỹ năng cá nhân nên kỹ năng đã thăng lên cấp hai, khiến sức lực của cô mạnh mẽ đến mức có thể bổ đôi trái dừa.

“Nàng công chúa và hạt đậu” cũng là người chơi tham gia nhiệm vụ phụ “1, 2, 3, rối gỗ”. Sau khi phát hiện Thời Kim Lam đang dọn sách trên kệ, người này đã lập tức đến hỗ trợ. Tình cờ là người này cũng có kỹ năng giúp gia tăng sức mạnh.

Hai người cùng dồn sức đẩy kệ sách, khiến kệ sách vốn đứng vững trên mặt đất bắt đầu đong đưa.

Khi nghe thấy tiếng kẽo kẹt phát ra từ phía sau, bé Đỏ đang lên cơn bắt đầu ý thức được bất thường. Âm thanh kệ sách đong đưa càng ngày càng lớn, tiếng đổ rầm liên tục vang lên trong phòng đọc.

Thời Kim Lam đã dùng hết sức bình sinh nhưng kệ sách vẫn chỉ hơi rung rinh mà chưa ngã ra đằng trước.

Không thể phủ nhận quyết định dọn sạch sách ở các tầng dưới của cô rất khôn ngoan, nhưng hiện tại cô là một quyển sách, chiều cao có hạn khiến cô chỉ có thể đong đưa dưới đáy kệ chứ không thể đẩy ngã kệ sách cao như ngọn núi khổng lồ. Cô và “Nàng công chúa và hạt đậu” đã dùng gần hết sức lực mà vẫn không thể đẩy ngã kệ sách. Ở đằng trước, bé Đỏ đã phá nát vách ngăn và sắp sửa thoát ra được, tưởng chừng như trò chơi mèo vờn chuột sẽ sớm bắt đầu lại.

Bỗng một đôi tay người que xuất hiện bên cạnh Thời Kim Lam.

Là Tống Dư Ngộ. Anh đã chạy vòng tới đây.

Tiếp đó lại có thêm đôi tay thứ hai, thứ ba...

Tổng cộng tám quyển sách đứng kề vai dưới kệ, tất cả cùng dùng sức đẩy kệ sách về phía trước!

Một tiếng “Râm” vang lên, ngay khi bé Đỏ vừa rút đầu ra khỏi vách ngăn được thì kệ sách nặng nê cuối cùng cũng đã nghiêng về phía trước và đè lên kệ sách tiếp theo, hai kệ sách chồng lên nhau cùng nện vào người bé Đỏ. *x+* 123 **x*
Bình Luận (0)
Comment