C124
C124C124
Chương 124: Thư viện điên cuông (18)
- Phòng livestream số 54088 -
[Ha ha ha ha ha ha ha tôi đã bảo rồi mà, thay vì lo lắng liệu cục cưng nhà bọn mình có bị ăn hành trong trò chơi hay không thì chi bằng quan tâm NPC có thể sống được bao lâu đi]
[3 giây mặc niệm cho bé Đỏ ha ha ha ha ha ha người bé như vậy mà bị kệ sách đè, chắc là sẽ bị đè bép dí luôn quá]
[Lịch sự nó hỏi lầu trên có biết bé Đỏ không đấy?*| *Đáng lẽ phải là “Bé Đỏ hỏi lầu trên có biết lịch sự không đấy?” nhưng comment này lại đảo vị trí “bé Đỏ” và “lịch sự” với nhau. Joke này cũng giống cái câu “Bạn rất cười tôi đã hài” bên mình ấy.
[Đây là sức mạnh kỳ tích trong truyền thuyết đấy ư (Đầu chó)]|
[Oa! Những cuốn sách khác cũng chạy ra hỗ trợ kìa, vậy mà không có ai nhân cơ hội chơi xấu, tự dưng thấy không quen]
[Tại làm gì có ai tìm được nơ bướm đâu, bây giờ mà nội chiến là cả đám bỏ mạng trong ải luôn. Đám người chơi kẻ nào kẻ nấy đều khôn ngoan, sao có thể có người ngu tới mức đi phá hỏng kế hoạch chứ?]
[Ai bảo không có, chẳng phải cá nhà bọn mình đã cướp được nơ bướm trên đầu bé Đỏ đấy à? (Đầu chó)]
[Ha ha ha ha ha ha ha bé Đỏ không tìm được nơ bướm, đã thế còn làm mất luôn cái còn lại, giờ thì cân đều hai bên rồi] [Tôi chỉ tò mò tác dụng của nơ bướm rốt cuộc là gì thôi, cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy]
Kệ sách đăng sau bé Đỏ đã bị dọn sạch hơn phân nửa nên dù có ngã cũng không đè bẹp được cô bé. Tuy nhiên vì hai kệ sách chồng lên nhau, nhờ tác dụng của quán tính mà áp đảo hoàn toàn bé Đỏ và gây ra hiệu ứng domino đẩy ngã vài kệ sách phía trước liên tiếp. Những tiếng động âm ï như động đất vang lên. Thời Kim Lam nhìn mấy cuốn sách xuất hiện bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy trò chơi này cũng không tệ đến vậy.
Cô xoa xoa hai bàn tay người que ê ẩm vì dùng quá sức, chào hỏi những người chơi khác: “Mọi người có ai tìm được nơ bướm không?”
Thật ra khi cô và Tống Dư Ngộ bàn kế hoạch vẫn chưa chắc có thể xử lý được bé Đỏ, chỉ là các cô cảm thấy thay vì đi lang thang vô định tìm nơ bướm chẳng biết ở đây thì biện pháp này vẫn an toàn hơn.
Mấy quyển sách đều lắc đầu. “Nàng công chúa và hạt đậu” nói: “Tôi đã tìm khắp dãy kệ sách bên kia rồi, tìm trong cả những góc phủ đầy bụi và thùng rác, nhưng vẫn không thấy nơ bướm đâu.”
Những người còn lại lần lượt báo cáo tình báo của mình, tất cả đều không thu hoạch được gì như nhau.
Trong đó có một quyển sách tên “Nàng tiên cá” nhìn sang Tống Dư Ngộ, nói một cách sâu xa: “Tôi cảm thấy tác dụng của nơ bướm không chỉ đơn giản là để làm đẹp cho sách thành tinh như bé Đỏ nói, khả năng cao là có tác dụng khác."
Cuộc đối thoại giữa Tống Dư Ngộ và bé Đỏ không nhỏ nên tất cả mọi người đều nghe thấy và có suy đoán riêng. Cũng bởi vậy nên bọn họ mới đoán ra ý định lật ngược thế cờ, xử lý bé Đỏ của các cô, từ đó vội vàng chạy tới hỗ trợ vào giây phút cuối cùng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T-
Điều “Nàng tiên cá” nói cũng không khó đoán. Ngoài miệng bé Đỏ luôn nói ghét đứa trẻ nói dối, nhưng chính bản thân cô bé cũng chẳng thành thật là bao. Trong lúc nói chuyện với Tống Dư Ngộ, cô bé cứ liên tục bịa ra những cái cớ hoa mỹ như nơ bướm có thể khiến sách thành tinh trở nên xinh đẹp, nhưng chỉ nghe thôi là biết đó là lời nói dối vụng về.
Tống Dư Ngộ lục ba lô lấy ra chiếc nơ bướm mà mình đã giật được khỏi tóc bé Đỏ, “Tôi biết phải dùng nó để làm gì rồi.”
Bỗng chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mặt vào chiếc nơ bướm xinh đẹp kia. “Nàng công chúa và hạt đậu” há to miệng, nói với vẻ khó tin: “Bạn lấy nó ở đâu vậy?” “Cô bé bán diêm” cũng hít vào một hơi, “Nếu bạn đã tìm ra nơ bướm thì sao chúng ta vẫn chưa rời khỏi trò chơi này vậy?”
Tống Dư Ngộ hắng giọng đáp: “Đây không phải chiếc nơ bướm mà hệ thống yêu cầu chúng ta đi tìm, mà là chiếc nơ tôi giật lấy từ trên đầu bé Đỏ.”
Những quyển truyện cổ tích khác: “...”
Giỏi dữ hat Phải nói là đỉnh vãi chưởng á chứ!
Hình ảnh bé Đỏ xé toạc và nuốt chửng những cuốn truyện cổ tích vào miệng vẫn còn đó, nơ bướm lại là chiếc vảy ngược của cô bé, khỏi cần nói cũng đủ hiểu cô bé hiện phải đang tức giận cỡ nào khi lần lượt đánh mất cả hai chiếc nơ bướm.
Thời Kim Lam giơ ngón tay cái lên, dù trong môi trường tối tăm trông cũng chẳng rõ ràng mấy. Cô hỏi: “Vậy phải dùng chiếc nơ bướm này như thế nào?” Vừa hỏi, cô vừa âm thầm liếc nhìn những cuốn sách khác bằng đôi mắt hạt đậu, muốn quan sát xem liệu có ai định giở trò cướp giật hay không. May là chẳng có ai ngu ngốc muốn nội chiến, sáu cuốn sách còn lại đều hoặc tò mò hoặc suy tư nhìn Tống Dư Ngộ cầm nơ bướm.
Tống Dư Ngộ ra hiệu cho mọi người nhặt đại một quyển truyện cổ tích rơi dưới đất lên và mở ra xem.
Trùng hợp là bên chân Thời Kim Lam có một cuốn “Cô bé lọ lem”. Cô mở ra một trang, nhìn thấy hình ảnh một cô gái xinh đẹp đeo giày thủy tinh.
Cô cứ tưởng cô gái ấy chính là lọ lem, kết quả khi đọc đoạn đối thoại thì mới phát hiện người đeo giày thủy tinh là cô chị kế, mẹ kế còn đang khen chị kế xinh đẹp khôn cùng.
Thời Kim Lam nhướn mày, lật nhanh vài trang đọc hết cuốn truyện cổ tích. Diễn biến tiếp theo của câu chuyện khác hẳn câu chuyện cô bé lọ lem mà cô đã đọc thuở nhỏ. Người nhận được giày thủy tinh không phải lọ lem mà là cô chị kế, lọ lem ghen ty với chị nên đã ăn trộm đôi giày thủy tinh và tới tham gia bữa tiệc, thậm chí còn làm rơi giày thủy tinh ngay trong bữa tiệc.
Khi hoàng tử mang giày thủy tinh tìm tới, chiếc giày vừa khít với chân chị kế. Cô bé lọ lem vội vàng lao tới nói với hoàng tử rằng mình mới là người trong bữa tiệc đêm ấy, nhưng hoàng tử lại nghĩ lọ lem nói dối vì chiếc giày không vừa chân cô ta.
Cô bé lọ lem vô cùng tức giận, cướp lấy giày thủy tinh rồi đẩy chị kế ngã xuống giếng. Sau này khi gặp gỡ mụ phù thủy trong rừng, cô ta được học phép thuật đen, đẩy vương quốc của hoàng tử vào cảnh lầm than.
Sau khi đọc xong, trên trán Thời Kim Lam nảy ra một hàng dấu ba chấm.
Cái thể loại cốt truyện hỗn loạn gì đây? Nhưng quả không thể phủ nhận nghe cũng khá thú vị. Cô lật ngược vê những trang trước, muốn xem vì sao người nhận được giày thủy tinh lại là cô chị kế chứ không phải lọ lem. Bỗng nhiên “Nàng tiên cá” đứng bên cạnh cô chợt kêu lên một tiếng: “Sao quyển truyện này không giống truyện nàng tiên cá mà tôi từng đọc hồi nhỏ chút nào vậy? Người cứu hoàng tử không phải nàng tiên cá mà là công chúa, nàng tiên cá ăn cắp công lao của công chúa, nhưng sau cùng hoàng tử vẫn lựa chọn kết hôn với công chúa. Kết quả là vào đêm tân hôn, nàng tiên cá đã dùng con dao đổi được từ chỗ mụ phù thủy để giết chết công chúa, nhưng vì tình cờ bị hoàng tử bắt gặp nên đã giết luôn hoàng tử...”
“Nàng tiên cá” càng nói thì tông giọng càng cao, sau cùng bình luận một câu chân thực: “Sao tôi lại cảm thấy cải biên thế này thú vị hơn ấy nhỉ!
Người này buông cuốn “Nàng tiên cá” trong tay xuống, sau đó cầm lấy một quyển khác có tựa là “Pinocchio”. Những người còn lại cũng đọc được những mẩu chuyện cổ tích kỳ lạ giống hai cô. Khác với phiên bản đã được truyền bá rộng rãi, cuốn sách này hoặc là biến nhân vật chính thiện lương trở nên độc ác, biến nhân vật phản diện độc ác trở nên thiện lương; hoặc là phá vỡ thiết lập của toàn bộ câu chuyện, như việc những chú lùn cho công chúa Bạch Tuyết ăn táo độc, hay công chúa Bạch Tuyết khinh thường bảy chú lùn...
Tống Dư Ngộ lại lấy một quyển truyện cổ tích đã bị bé Đỏ gặm nham nhở ra, phần nội dung còn sót lại bên trong là cốt truyện cổ tích phiên bản thông thường. Trước ánh mắt tò mò của mọi người, anh nói: “Trong thư viện điên cuồng có tôn tại một cánh cửa thông tới thế giới cổ tích. Cứ đến đêm, tinh linh cổ tích sẽ tụ tập bên nhau để chơi đùa và kể lại những câu chuyện đã xảy ra trong thế giới của mình. Nhưng cho tới một ngày khi bé Đỏ xuất hiện, cô bé cướp mất cánh cửa và nhốt tinh linh cổ tích vào một thế giới cổ tích khác nơi mà chúng nó không thuộc và...” Anh thuật lại những thông tin mình nhận được sau khi cướp lấy nơ bướm màu đỏ.
Việc tinh linh cổ tích bị nhốt vào sai thế giới đã gây rối loạn mạch logic và bóp méo cốt truyện ban đầu, như người nhận được giày thủy tinh biến thành cô chị kế, người cứu hoàng tử hóa thành công chúa, lọ lem tốt bụng miệt thị ngoại hình của bảy chú lùn, Pinocchio càng nói dối nhiều thì càng trông giống con người...
Khi bé Đỏ nuốt chứng tỉnh linh cổ tích bị mắc kẹt trong quyển sách, cốt truyện rối loạn sẽ được trở lại như ban đầu.
“Vậy ra chiếc nơ bướm này là cánh cửa thông tới thế giới cổ tích à?” Thời Kim Lam suy đoán dựa theo lời anh nói.
Tống Dư Ngộ hết gật đầu lại lắc đầu, “Nói đúng hơn thì cả hai chiếc nơ bướm mới là cánh cửa thông tới thế giới cổ tích, một chiếc là cửa vào, một chiếc là cửa ra. Chiếc nơ bướm trên tay mình là cửa thông từ thế giới cổ tích đến thư viện điên cuồng, còn chiếc nơ bị mất tích là cửa thông từ thư viện điên cuồng đến thế giới cổ tích.” “Nàng công chúa và hạt đậu” nghe mà ngờ nghệch cả ra, “Việc chúng ta có thể ra ngoài hay không có liên quan gì tới việc nơ bướm là cửa vào thế giới cổ tích?” Tống Dư Ngộ quay đầu liếc nhìn người nọ, giải thích: “Hai cánh cửa đều là cửa một chiều. Tinh linh cổ tích bị nhốt vào sai thế giới đều tại bé Đỏ đã nắm giữ chiếc nơ đại diện cho cửa thông từ thế giới cổ tích đến thư viện, cho nên bọn chúng mới không thể quay lại thế giới thuộc về mình.
Còn về chuyện một chiếc nơ khác của bé Đỏ đã mất tích thế nào thì tôi cũng không rõ, khả năng cao là để thúc đẩy cốt truyện thôi. Nhưng hiện tại chiếc nơ bướm này đã nằm trong tay chúng ta rồi, bé Đỏ chắc chắn phải toi đời.” Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, bé Đỏ bị kệ sách đè lên vẫn đang liều mạng giấy dụa muốn bỏ ra khỏi kệ sách. Âm thanh ầm ï vang lên liên tục trong thư viện khiến mọi người vô thức đưa mắt nhìn sang để xác định liệu bé Đỏ có còn bị kệ sách đè lên nữa hay không. Nhưng khi tiếng động giấy dụa của bé Đỏ lớn lên, đống sách trên kệ cũng rơi xuống đất nhiều hơn. Trọng lượng của kệ sách đã giảm xuống, xem ra chẳng mấy chốc bé Đỏ sẽ bỏ ra khỏi kệ sách được thôi.
“Cô bé bán diêm” xoắn quýt đôi tay người que, “Bạn muốn dùng chiếc nơ bướm này để làm gì?”
Tống Dư Ngộ không trả lời mà lại tháo chiếc nơ bướm ra. Vào khoảnh khắc mảnh vải lụa mềm mại được tháo nút, hằng hà sa số những đốm sáng lóe lên từ bàn tay anh, trồng như lũ đom đóm lập lòe đêm hè trong phòng đọc, rực sáng cả một góc phòng tối tăm. Những đốm sáng bay rợp trời phát ra âm thanh vui mừng trong trẻo. Âm thanh ấy diệu kỳ đến mức khó tả, nhưng có thể khiến người nghe cảm thấy hân hoan một cách lạ kỳ.
“Nàng công chúa và hạt đầu” nhìn khung cảnh đẹp tuyệt trước mặt mà há miệng tròn vo, tay vô thức giơ lên chạm vào một đốm trắng sáng chói trước mặt mình.
Khi những đốm sáng bay lên, bé Đỏ chưa từng ngừng giấy dụa bỗng dưng phát điên mà kêu la: “Khốn kiếp! Mày dám tháo nơ bướm của tao! Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!”
Cô bé gào rống điên cuồng như thể phát điên, âm thanh va chạm kệ sách càng lúc càng lớn khiến cả hai kệ sách đè nặng trên người cô bé bắt đầu rung chuyển.
“Nàng công chúa và hạt đậu” hoảng sợ: “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Cái đồ xấu xí kia sắp bò ra rồi. Bạn bảo cô ta sắp toi đời, thế là toi đời kiểu gì?” Tống Dư Ngộ vẫn không lên tiếng. Mặt khác, những cuốn truyện cổ tích hấp thu đốm sáng trắng bắt đầu mọc tay và chân, từng quyển một lần lượt đứng dậy khỏi mặt đất.
Anh siết chặt sợi ruy băng đỏ trong tay, giơ lên cao vẫy vẫy trong không trung, “Các anh chị em, xử lý xong bé Đỏ thì mọi người sẽ có thể quay về thế giới của mình. Vậy nên phải nhanh lên đấy, không còn nhiều thời gian đâu.”
Tống Dư Ngộ vừa nói vừa chỉ thanh đồng hồ đếm ngược trên không, hiện tại chỉ còn lại 5 phút 31 giây.
Hàng loạt âm thanh soàn soạt khe khẽ vang lên không dứt, chẳng ai biết đó là tiếng động gì, mọi người chỉ kịp thấy những quyển truyện cổ tích mới đứng lên lao về phía bé Đỏ vừa chui ra khỏi kệ sách được nửa người. Mấy người chơi ai nấy đều há miệng tròn vo, hết nhìn khung cảnh trước mắt với vẻ khó tin lại nhìn sang Tống Dư Ngộ: “Chuyện gì thế này?”
Vì sao những tinh linh cổ tích lại nghe lời anh?
Thời Kim Lam cũng hơi nhíu mày lại, cứ cảm thấy có sai sai chỗ nào, nhưng mãi đến khi bé Đỏ bị đám tinh linh cổ tích chia nhau ăn sạch, hệ thống thông cáo người chơi yy030 đã xử lý boss “Công chúa váy đỏ” cấp truyền thuyết và mọi người đều rời khỏi trò chơi, cô vẫn chưa nghĩ ra là sai ở đâu.
Trên sân thượng thư viện, Tống Dư Ngộ nằm trên ghế mây mở mắt ra nhìn dải lụa đỏ trong tay, sau đó lại ngả lưng nằm xuống. Anh giơ tay phơi dải lụa đỏ dưới ánh trăng sáng tỏ, chậm rãi thở dài.
Khi cướp được chiếc nơ bướm của bé Đỏ, trong đầu anh bỗng lòi ra một đoạn ký ức không rõ nguồn gốc.
Thật ra trong đoạn ký ức đó cũng chẳng có gì, chỉ là hình như rất lâu về trước, anh đã từng biến thành một quyển sách và cướp được chiếc nơ thứ nhất của bé Đỏ. Bé Đỏ phát điên đuổi theo anh chạy khắp thư viện, miệng gào rống bảo đó là chiếc nơ do đích thân đấng tối cao đã trao cho cô bé, cô bé phải đánh nhau với lũ boss khác suýt trọc cả nửa đầu mới cướp được về.
xx**% 124 *xx**%