C125
C125C125
Chương 125: Thư viện điên cuông (19)
Quá trình thu thập huy chương thứ hai thuận lợi hơn tưởng tượng. Thời Kim Lam đứng trong hành lang tâng hai thư viện, nghe thấy tiếng thở phào của Tô Miểu Miểu đứng phía sau. Cô biết cô ta và thợ quay phim cũng đã tham gia trò chơi “1, 2, 3, rối gỗ”, bọn họ là hai trong số tám quyển sách kia.
Cô im lặng nhớ lại khoảnh khắc trước khi rời khỏi trò chơi, trong lòng vẫn thấy có gì đó bất thường.
Tống Dư Ngộ chỉ trò chuyện vài câu với bé Đỏ rồi giật lấy chiếc nơ bướm, mới vậy mà đã biết được cách giải phóng tinh linh cổ tích để xử lý bé Đỏ, mọi chuyện quá dễ dàng. Vật phẩm manh mối sẽ thật sự gợi ý cách sử dụng chi tiết đến vậy ư?
Thời Kim Lam cũng đã từng lấy được vật phẩm manh mối, nhưng hệ thống chỉ đưa ra một, hai câu gợi ý đơn giản chứ không cho biết cách sử dụng manh mối.
Nếu vậy, khả năng cao Tống Dư Ngộ đã nói dối. Có lẽ nơ bướm đúng là vật phẩm manh mối và có cung cấp thông tin thật, nhưng chắc chắn lượng thông tin sẽ không nhiều như những gì anh nói.
Vậy vì sao anh lại nói dối? Và nhờ đâu mà anh biết được chuyện về tinh linh cổ tích?
Thời Kim Lam vận hết công suất não bộ, cuối cùng cũng nghĩ ra một suy đoán khá hợp lý. Trong lúc nói chuyện với bé Đỏ, Tống Dư Ngộ đã biết được chuyện giữa tinh linh cổ tích và bé Đỏ từ nơi nào đó. Mà nơi này đương nhiên không thể là hệ thống. Mặt khác, anh lại vô cùng tin tưởng thông tin mà mình nhận được, như vậy thì chỉ còn lại một khả năng rằng nơi này chính là từ chính ký ức của anh.
Kể từ khi nhìn thấy tấm ảnh thời dân quốc ở thị trấn Ngọc Tùng và hai NPC Tống Từ, Thẩm Lam trong màn chơi “Cô ta và anh ta”, Thời Kim Lam đã khá tin rằng mình và Tống Dư Ngộ có liên quan đến thế giới ác mộng. Có lẽ các cô đã từng là người chơi hoặc boss màn chơi ở đây.
Nhưng xét từ tình hình hiện tại thì khả năng các cô là người chơi có vẻ cao hơn.
Có lẽ màn chơi “Thư viện điên cuồng” không phải màn chơi cấp ác mộng mới như hệ thống nói. Khi còn là người chơi, hẳn là Tống Dư Ngộ đã từng tới đây, và vừa rồi anh đã thức tỉnh một phân ký ức liên quan tới trò chơi lúc nãy. Lý do Thời Kim Lam suy đoán chuyện này liên quan tới ký ức là vì chính cô cũng cảm thấy chiếc nơ bướm của bé Đỏ rất thân quen. Cô không thể nói rõ cảm giác thân thuộc ấy tới từ đâu, nhưng dường như cô đã từng gặp hoặc nghe về chiếc nơ bướm của bé Đỏ.
“À thì... Cô có muốn đi cùng chúng tôi nữa không?” Giọng nói dò hỏi của Tô Miểu Miểu vang lên. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Thời Kim Lam nhớ ra bản thân vẫn còn đang diễn vai NPC nên đành gác lại những dòng suy nghĩ vẩn vơ. Cô chậm chạp xoay người, đối diện với tâm mắt của Tô Miểu Miểu, “Dẫn tôi đi tìm... Nghiên Nghiên.”
Giọng nói vẫn cứ cứng nhắc hệt như trước đó, một màu tối tăm lắng đọng nơi đáy mắt khiến người khác vô thức thấy rùng mình.
Tô Miểu Miểu gượng cười, “Được... Cô ta quay đầu ra hiệu cho thợ quay phim, sau đó bước về phía trước tiếp tục livestream.
Đã đến nước này mà vẫn livestream tiếp, chẳng lẽ Tô Miểu Miểu nhận được nhiệm vụ có liên quan đến việc livestream ư?
Thời Kim Lam hơi mím môi nghĩ tới tình cảnh chẳng hay biết gì của mình khi mới bắt đầu trò chơi. Nhân cơ hội hai người kia đi đằng trước, cô đổi hướng rẽ vào một hành lang khác.
Quả thật là hành động vội vàng xông lên trước của cô lúc nãy rất đáng ngờ, mà Tô Miểu Miểu lại không phải kẻ ngốc, thậm chí cô ta còn rất khôn lỏi, đoán chừng chẳng mấy chốc cô ta sẽ hoài nghi thân phận của cô thôi. Bây giờ cô đã biết được quy luật mở khóa nhiệm vụ phụ, không cần phải bám theo những người chơi khác nữa. Trong thư viện có nội quy, một khi vi phạm nội quy thì sẽ bị boss của thư viện để mắt tới và từ đó mở khóa nhiệm vụ phụ. Sau khi hoàn thành trò chơi trong nhiệm vụ phụ có thể nhận được huy chương.
Thời Kim Lam lặng lẽ rời đi, đợi đến khi Tô Miểu Miểu và thợ quay phim phát giác thì hành lang thẳng tắp đã chẳng còn bóng dáng cô đâu.
Sau khi bỏ lại hai người kia, cô định khám phá tầng hai thư viện thật nhanh rồi leo lên tâng tiếp theo. Nhưng lúc đi ngang khu vực ngồi chờ trước cửa sổ, cô bỗng bắt gặp một cô gái ung dung ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha.
Cô gái này mặc đồng phục nhân viên giống hệt Thời Kim Lam, trên cổ có thẻ nhân viên dài ngang eo đang lắc qua, lắc lại theo động tác của cô gái.
Thời Kim Lam đưa mắt nhìn về trước, tình cờ va phải ánh mắt của cô gái kia.
Phương Tình. Hay nói đúng hơn thì đây là số 6 trong trò chơi “Ai là ếch xanh.
Sau khi bước vào thư viện, Phương Tình đã giả vờ bị cô hù dọa để chủ động rời đi. Vậy mà bây giờ người này lại xuất hiện ở đây, đương nhiên chẳng phải vô tình.
Thời Kim Lam nghĩ tới việc người này có thể nhận ra thân phận của cô trong trò chơi, hơi thở dần trở nên nặng nề. Cô nghi ngờ số 6 đã để lại thứ gì đó trên người cô nhằm xác định vị trí của cô.
Trước khi lên tâng hai, cô đã kiểm tra khắp người kỹ càng, thậm chí còn sử dụng vật phẩm để xác định bản thân không bị dùng vật phẩm truy tìm tung tích, nhưng tiếc là không phát hiện gì cả.
Nếu không phải vật phẩm thì chỉ còn lại một khả năng mà thôi. Đó là kỹ năng cá nhân của số 6 có khả năng truy vết, và người này đã sử dụng kỹ năng lên người cô.
“Trùng hợp quá~” Gương mặt tái nhợt trắng bệch của số 6 nở nụ cười dịu dàng, thân thiện.
Thời Kim Lam không thích giao lưu với những người phiên phức, nhưng hiển nhiên hiện tại cô không thể xoay người bỏ đi, thế nên chỉ đành nhếch môi cười giả tạo, “Đúng là trùng hợp thật.”
“Tôi đã muốn gặp cô lâu lắm rồi đó, 54088.” Số 6 đọc chính xác ¡d của Thời Kim Lam, đôi mắt ánh lên vẻ nắm chắc chiến thắng khiến người khác khó chịu, tưởng chừng như mọi chuyện đều nằm trong khống chế của anh ấy.
Thời Kim Lam nghe thấy số 6 đọc ra id của mình thì càng thêm chắc chắn người này đã truy vết mình, thậm chí có khi còn biết cô đã xử lý “công chúa ếch xanh” như thế nào. “Tuy tôi biết ngoại hình mình rất xinh đẹp, nhưng bị cô nhớ thương như vậy vẫn thấy ngại ngùng lắm đó." Thời Kim Lam sờ mặt, nở nụ cười ngây ngô, vô tội, không để lộ suy nghĩ trong lòng.
Số 6 khá bất ngờ về phản ứng của cô, nhưng sau đó lập tức mỉm cười nói đầy ẩn ý: “Đúng là ngoại hình của cô rất xinh đẹp, rất giống một người mà tôi từng gặp.”
Thời Kim Lam đang sờ mặt thoáng khựng lại.
Số 6 vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, bắt đầu dụ dỗ: “Cô có hứng thú muốn biết người mà tôi nói là ai không?”
Thời Kim Lam cong môi, vừa mở miệng là nói ngay: “Là bố cô."
Số 6:“..."
“Mắc gì chửi tôi?” Anh ấy hết sức cạn lời. “Chứ không phải anh đang hỏi tôi là ai à? Nên tôi chỉ tiện mồm nói trả lời đại thế thôi. Tôi đoán đúng rồi hả?” Thời Kim Lam cười tủm tỉm đáp lời.
Khóe miệng số 6 nhếch lên, anh ấy quyết định không nói vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề luôn: “Tôi là một trong số những người chơi đầu tiên bước vào thế giới ác mộng, bởi vì tham gia đã lâu nên biết một số chuyện mà người khác không biết được, ví dụ như chuyện trong số những id toàn số nổi tiếng trên diễn đàn người chơi, chưa từng có ai có id bao gồm số 8”
Thời Kim Lam nhìn chằm chằm số 6, “Ý cô là gì?”
“Cho dù là số 8, hay 18, hay thậm chí là 28... Tất cả đều là ¡d trống. Mặt khác, đám boss của màn chơi cũng có ¡d, và id của bọn chúng là những ¡d trống mà người chơi không sở hữu. Trong số đó, con boss mạnh nhất có ¡d 88, thường được các người chơi gọi là đấng tối cao của thế giới ác mộng.” Số 6 vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Thời Kim Lam, dường như anh ấy muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt cô, nhưng tiếc là gương mặt xinh đẹp ấy vẫn luôn bình tĩnh như sóng lặng, chưa từng thất thế vì lời anh ấy nói.
Anh ấy thở dài tiếc nuối, “Cô đúng là chẳng dễ lay động. Nhưng tôi vẫn muốn nói, cô với con boss có ¡d 88 trông giống nhau y đúc.”
Anh ấy thả một quả bom chấn động bằng giọng điệu bình tĩnh nhất. Mí mắt Thời Kim Lam thoáng lay chuyển, nhưng cô lại bật cười: “Ý cô là tôi chính là đấng tối cao của thế giới ác mộng hả? Biệt danh này oách thật đó nha.”
Số 6 nhún vai, “Đấng tối cao của thế giới ác mộng đã biến mất gần 18 năm rồi, tình cờ làm sao, id của cô lại là ¡d mà boss màn chơi mới có, đã thế cô lại còn giống y đúc đấng tối cao của thế giới ác mộng. Cô nghĩ xem, sao tôi có thể không hoài nghi cho được? Hơn nữa kể từ khi đấng tối cao của thế giới ác mộng biến mất, các người chơi dù đã hoàn thành thử thách một trăm màn chơi vẫn không thể rời khỏi thế giới ác mộng, khiến nơi này chẳng khác gì ngục tù giam giữ người chơi cho tới lúc chết.”
Thời Kim Lam cạn lời, “Nếu tôi là đấng tối cao của thế giới ác mộng thì có thể bị nhốt trong trò chơi rác rưởi này à? Đáng lẽ tôi phải phá nát cái thư viện này rồi đá hệ thống cút xa ba mét mới đúng.”
Số 6 đứng dậy, tới gân Thời Kim Lam, “Cô có phải đấng tối cao của thế giới ác mộng hay không, cứ để tôi thử là biết, chẳng phải sao?”
Gương mặt tái nhợt của số 6 bỗng trở nên u ám, giọng nói cũng mơ hồ hơn, “Năm đó, sau khi số 1 khiêu chiến đấng tối cao thì đã thành công rời khỏi thế giới ác mộng...' Thời Kim Lam lùi lại một bước, nhưng cô phát hiện có một sức mạnh vô hình nào đó đã giam cầm cơ thể khiến mình không thể cử động. Cái bóng sau lưng cô dường như đã tự thức tỉnh ý thức, giương nanh múa vuốt bò ra từ bóng đêm.
Số 6 nhìn đôi con ngươi giãn to của cô, đáy mắt ánh lên nét cười, “Cô có biết năm đó số 1 đã rời khỏi thế giới ác mộng như thế nào không?”
Anh ấy càng ngày càng tiến gần, hơi thở phả vào sườn mặt Thời Kim Lam chẳng hề ấm áp chút nào, ngược lại còn võ cùng lạnh lẽo.
Thời Kim Lam cảm thấy có thứ gì đó lạnh băng phủ lên cổ và chạy dọc theo cốt sống của cô.
Số 6 thở ra một hơi, cụp mắt xuống nhìn cần cổ mảnh khảnh của Thời Kim Lam, anh ấy chậm rãi nói: “Số 1... Đã giết chết đấng tối cao của thế giới ác mộng.” Sức mạnh bao trùm trên cổ Thời Kim Lam đột ngột siết chặt và bóp lấy cổ cô: “Để tôi thử xem nhé, rằng nếu giết chết cô thì có thể rời khỏi thế giới ác mộng hay không. Làm như vậy thì có thể xác định cô có phải đấng tối cao của thế giới ác mộng hay không rồi.”
Giọng nói của số 6 đong đầy ý cười, dường như anh ấy đã nhìn thấy cảnh tượng bản thân thoát khỏi ngục tù ngay trước mắt, bàn tay càng ngày càng siết chặt cổ Thời Kim Lam hơn.
Gương mặt Thời Kim Lam đỏ lên vì bị bóp cổ, nhưng ánh mắt cô không hề sợ hãi mà chỉ hơi nheo lại.
Số 6 nhận thấy bất thường nên lập tức lật tay rút con dao giấu trên eo ra, nhưng anh ấy còn chưa kịp vung dao thì đã thấy cổ tay đau nhói nên bất giác buông tay ra.
Con dao nhanh chóng rơi xuống và bị Thời Kim Lam đá tung lên như đá cầu. Con dao nhẹ nhàng rơi vào trong tay cô.
Biến cố bất ngờ làm số 6 ngạc nhiên. Anh ấy nhanh chóng thu tay lại và lùi về sau, chân cong xuống khiến cơ thể mất thăng bằng ngã nhào về trước.
Thời Kim Lam giơ tay đâm dao về phía ngực số 6, nhưng lúc sắp đâm trúng thì bị một bóng đen xuất hiện chắn đỡ.
Số 6 nhanh chóng lật người sang bên cạnh. Trước khi Thời Kim Lam kịp đuổi tới, anh ấy vịn vào thanh chắn hành lang để nhảy xuống từ tầng hai.
Thời Kim Lam vội vàng chạy đến, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen chớp nhoáng ở lầu cầu thang rồi thoáng chốc biến mất.
Ma nữ mặc váy cưới đã lâu chưa xuất hiện hất tay áo hoa lệ rộng thùng thình hiện lên giữa không trung, cô ta cười mỉa cô: “Cuối cùng vẫn phải nhờ tôi tới cứu, cô đúng là vô dụng.”
Thời Kim Lam trợn trắng mắt, liếc cô ta: “Dạo này cô đi đâu vậy?”
Sau khi bước vào màn chơi, ma nữ mặc váy cưới chưa từng xuất hiện lân nào. Thời Kim Lam cứ tưởng hệ thống ki bo coi cô ta là lỗi nên xóa bỏ luôn rồi chứ.
Ma nữ mặc váy cưới hừ một tiếng, “Đói quá nên ngất xỉu mất. Tôi muốn ăn thịt cô!”
Nói rồi cô ta há to miệng khoe hàm răng trắng muốt sắc bén, gào lên một tiếng và nhào tới cắn Thời Kim Lam. Thời Kim Lam lạnh mặt giơ dao chặn đứng cái miệng há to như chậu máu, sau đó vỗ về mũ phượng của ma nữ mặc váy cưới, “Ngoan nào, đừng quậy.'
Ma nữ mặc váy cưới: “.... Cô ta cắn gấy con dao giòn tan, hòng đe dọa Thời Kim Lam đừng xem thường mình.
Nhưng Thời Kim Lam chỉ cảm thán mấy tiếng, “Cục cưng à, răng cô sắc bén dữ, thế sao lúc nấy không cắn đứt cổ cái tên khốn kiếp kia đi? Đúng lúc để làm đồ nhắm cho cô luôn.”
Ma nữ mặc váy cưới: “....
Cái đồ khốn kiếp này đang uy hiếp cô ta đấy à?
“Tôi đói.” Cô ta nhe răng, muốn ăn thứ gì đó.
Thời Kim Lam xoa cằm suy nghĩ, “Vậy tôi thắp hương cho cô nhé?”
Ma nữ mặc váy cưới: “... *x** 125 ***