C12
C12C12
CHƯƠNG 12: Trường cấp ba Văn Nhã (12)
thời Kim Lam đưa mắt nhìn bao quát lớp học, sau khi chắc chắn mình không bỏ sót thứ gì thì mới dời mắt về chỗ cũ, trùng hợp chạm phải ánh mắt của Đào Hân. Cô ta ngơ ngác, sau đó nở nụ cười ngọt ngào với cô, khí chất trên người đã khác hẳn lúc trước.
Mặc dù Vưu Tri Vi chỉ mới tiếp xúc với cô ta khoảng ba mươi phút, nhưng cũng phát giác điều bất thường.
Thời Kim Lam gác lại nỗi nghi hoặc, tự nhiên bước vào phòng học, đứng trước mặt Đào Hân dò hỏi: “Không phải cô đi cùng bạn trai à? Sao lại quay về rồi?”
Gương mặt Đào Hân thoáng qua vẻ tức giận. Cô ta muốn nói gì đó nhưng lại không mở lời được, cuối cùng chỉ lẩm bẩm: “Tôi không thích ở cùng bọn họ cho lắm.” Vưu Tri Vị cảm thấy cô ta có hối hận thì cũng muộn rồi. Vừa nãy khi chàng trai đeo kính kiếm chuyện với Thời Kim Lam và cô ấy, Đào Hân chỉ biết nhào vào lòng bạn trai mà khóc lóc, không hề có ý định nói đỡ cho các cô. Bây giờ qua đó tủi thân thì lại chạy về tìm các cô.
Thời Kim Lam không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đào Hân.
Đào Hân bị hai người nhìn chăm chú thì mất tự nhiên, bứt rứt kéo vạt áo, khẽ nói: “Tôi... Sao các cô lại nhìn tôi như vậy?”
Thời Kim Lam kêu lên một tiếng, sau đó bật cười, “Không có gì, chỉ là đang nghĩ cô to gan hơn rồi.”
Nói rồi cô nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Đào Hân, nói với Vưu Tri Vi: “Cục cưng à~ Mình làm mất kính rồi nên ngồi dưới thì không thấy bảng được, đành để cậu ngồi dưới đó một mình thôi.” Thời Kim Lam đeo kính từ hồi nào chứ?
Vưu Tri Vi biết cô có phát hiện mới nên liếc thật nhanh qua mặt Đào Hân, phối hợp xua tay, “Vậy cũng được.” Đào Hân nhìn cô ấy đi tới chỗ chiếc bàn còn trống trong góc lớp, hỏi: “Hai người là bạn hả?”
Thời Kim Lam chống tay lên má, “Ừ” một tiếng, nhưng miệng thì đáp: “Tôi là bố cậu ấy.”
Vưu Tri Vi vẫn chưa đi xa: “...”
Đào Hân mỉm cười, “Quan hệ của hai người tốt thật đấy." “Đâu có, quan hệ giữa bọn tôi là quan hệ giữa “cú đêm cày đê” và “thuốc diệt cú” đấy.” Thời Kim Lam bình phẩm một cách khách quan.
Cả trường THPT thành phố Yển số 1 đều biết lớp 12A10 là lớp có thành tích tốt nhất trường. Khẩu hiệu của lớp chính câu châm ngôn “Không chết vì cày đề thì cũng chết vì thức đêm”*** cực kỳ nổi tiếng trên mạng, do lớp trưởng dẫn đầu cả lớp đầu tư một chiếc băng rôn màu đỏ cực kỳ hoành tráng để treo ngay trên bảng đen cuối lớp.
*Gốc là “ƒÑ”, ám chỉ những người chuyên đua thành tích, so kè từng điểm một với bạn cùng lớp, cùng trường.
**Gốc là “j3”, ám chỉ những người anti hành vi “đua thành tích” bên trên.
*+*Gốc là “#šZ^ 5t + 5È E1”, nghĩa là “Lén lút đua thành tích không chết thì lăn vào chỗ chết/cút đi chết đi”, đây là một câu chơi chữ vì từ “#£” vừa có nghĩa là “đua thành tích” (ngôn ngữ mạng), vừa có nghĩa là lăn, Cuộn...
“Cú đêm cày đề?” Đào Hân thoáng sửng sốt, gương mặt lập tức cứng đờ hệt như người máy khi nhận được mệnh lệnh không có sẵn trong lập trình nên chẳng biết phải phản ứng thế nào.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nên tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t Cũng bởi vậy mà động tác quay đầu của cô ta trở nên quỷ dị hơn, cả người cứng đờ mãi không động đậy, cái đầu nghiêng qua 90 độ.
Thời Kim Lam vẫn tự nhiên tiếp lời hệt như không phát hiện sự kỳ lạ của cô ta: “Ấy? Cô không hiểu hả?”
“Đào Hân” cứng đờ không tới một giây, sau đó xấu hổ cười cười, nghiêng đầu nhìn người đang im lặng đứng bên ngoài cửa lớp, nói: “Giáo viên đến rồi, tan học rồi lại nói chuyện tiếp nha.”
Thời Kim Lam không quan tâm cô ta đánh trống lảng, đưa mắt nhìn sang người đàn ông đứng ngoài cửa lớp. Đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặt mày nghiêm túc, quần áo ngay ngắn, trên tay câm một tập tài liệu. Ông ta nhìn chằm chằm “Đào Hân” và Thời Kim Lam vừa nói chuyện, hai hàng lông mày cau lại.
Thời Kim Lam có thể nhìn rõ gương mặt ông ta nên có hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng đoán được có thể ông ta chính là NPC quan trọng trong nhiệm vụ cốt truyện số 2.
Cô không hề xấu hổ vì bị giáo viên phát hiện nói chuyện trong giờ, ngược lại còn ung dung mỉm cười với người đàn ông trung niên, khiến hai hàng lông mày của ông ta càng nhíu chặt hơn.
Còn “Đào Hân” thì đã sợ đến mức cúi thấp đầu.
Người đàn ông trung niên bước từ cửa lên bục giảng. Thời Kim Lam thầm xem xét trong đầu, quả nhiên phát hiện chỉ tiết nhiệm vụ đã được đổi mới. [Chi tiết nhiệm vụ: Tiết học đầu tiên của thứ Sáu là tiết Đại Số của thầy Trương. Tính tình thây Trương nghiêm túc, cổ hủ. Thầy rất ghét những học sinh làm việc riêng trong tiết, nếu sau khi chuông reo mà bị thây phát hiện bạn chưa mở sách xem bài trước thì tâm trạng của thầy sẽ rất tệ...
Nhiệm vụ vừa mới bắt đầu mà cô đã làm NPC ghim mình, Thời Kim Lam cảm thấy khởi đầu mới chẳng suôn sẻ gì. Nhưng cô vẫn bình tĩnh tắt màn hình ảo đi, lấy bài thi cần sửa hôm nay từ hộc bàn ra.
Sau khi cô mở bài thi ra, bên trên đê ba chữ “Trương Tiểu Thục” rất rõ ràng. Cô nhìn số điểm 72 ít ỏi, trong khi điểm tối đa là 150 điểm.
Thời Kim Lam chưa từng thi được thấp điểm như vậy. Cô lật qua lật lại bài thi, phát hiện bài thi chẳng để trống câu nào, nhưng tỉ lệ chính xác lại cảm lạnh đến run người. Vậy mà còn mặt dày chê bai Nhạc Yểu Yểu vào được lớp chuyên là nhờ quan hệ á? Với thành tích Đại Số thế này, hoặc là lớp chuyên cũng chẳng giỏi đến thế, hoặc là Trương Tiểu Thục đã không học hành nghiêm túc, đúng là lãng phí tài nguyên giáo dục của nước nhà, đến Thời Kim Lam cũng phải xấu hổ thay.
“Đào Hân” cũng lấy bài thi Đại Số ở trong hộc bàn ra. Cô đang định ngó sang nhìn thử nhưng lại không được vì bài thi đã bị gấp lại.
Bình thường Thời Kim Lam vốn không phải kiểu người hay giấu sự tò mò trong lòng, thế là cô đưa tay định nhấc bài thi lên, nhưng “Đào Hân” đã kịp thời đè tờ giấy lại. Cô ta giương đôi mắt nghỉ hoặc, nói chuyện nhỏ vừa đủ hai người nghe: “Cô làm gì đấy?”
Tấn công bất ngờ không thành, nếu lại tấn công thêm lần nữa thì bất lịch sự lắm. Thời Kim Lam thu tay lại, cười bảo: “Tôi định xem cô thi được mấy điểm thôi mà?”
“Đào Hân” hơi tái mặt, đè mạnh bài thi, thấp giọng nói: “Điểm... Điểm không cao lắm, cô đừng xem.”
Thời Kim Lam “Ồ” lên một tiếng đầy ẩn ý, sau đó bỗng dưng giở thói ông nói gà, bà nói vịt: “Cú đêm cày đề” dùng để ám chỉ những người nếu thấy bạn mình ở lại tự học đến mười hai giờ, thì mình nhất định phải ở lại tự học lâu hơn người ta một tiếng.”
“Đào Hân” ngơ ngác chớp mắt, biểu cảm cứng đờ y hệt vừa rồi, nhưng ngay lập tức lại gật đầu như bình thường. Vài giây sau, cô ta lúng túng nói: “Nhưng cô chưa ở lại tự học đến mười hai giờ bao giờ mà.”
Thời Kim Lam: “..."
À, giờ cô đang là “Trương Tiểu Thục” mà. “Thế đêm nay tôi ở lại tự học cùng cậu tới mười hai giờ nhé?” Thời Kim Lam quyết tâm lấy lại mặt mũi cho “Trương Tiểu Thục”.
Đào Hân, à không, hẳn phải là Nhạc Yểu Yểu mới đúng. Trông cô ta có hơi kinh ngạc, dường như không ngờ được cô sẽ nói như vậy.
Sắc mặt Thời Kim Lam tỉnh bơ, nói hệt như một vị diễn viên kính nghiệp câm chắc kịch bản trong tay, “Từ hôm nay tôi quyết định sẽ thay đổi, trở thành một con người mới.”
Nhạc Yểu Yếu không tin lời cô nói cho lắm. Khi hai người nói chuyện, giọng nam trung niên bị bọn họ coi như nhạc nền nãy giờ đột ngột vang lên bên tai.
“Hai bọn em đang nói chuyện gì mà vui vậy? Nói thây nghe thử nào.” Không biết thầy Trương đã chạy tới sau lưng hai người từ lúc nào. Gương mặt nghiêm túc có phần tức giận khi thấy có học sinh công khai làm việc riêng ngay trong lớp.
Lại là lời thoại quen thuộc ấy của các giáo viên khi bắt quả tang học sinh không tập trung nghe giảng.
Thời Kim Lam dời mắt nhìn sang, quả nhiên bắt gặp gương mặt đỏ lên của Nhạc Yểu Yểu.
Cô dám cá rằng nếu bây giờ có một cái lỗ trên mặt đất thì chắc chắn Nhạc Yểu Yểu sẽ nhảy vào ngay tắp lự. Giáo viên thường không thích bị học sinh cãi lại. Đôi khi Thời Kim Lam trốn tiết mà bị bắt quả tang thì cũng sẽ lựa chọn im lặng, ngoan ngoãn nhận sai. Nhưng đây là một trò chơi sinh tôn, trong đó Nhạc Yểu Yểu mới là NPC chính, còn thây Trương chỉ là một viên đá lót đường mà thôi.
Hiện tại Thời Kim Lam đang có hai lựa chọn, một là tìm được câu trả lời từ quyển nhật ký và tiếp tục im lặng đợi cốt truyện phát triển; một cái còn lại chính là bám theo bảo vệ NPC chính.
Nếu chọn cách một thì chỉ cân tám tiếng là có thể hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 2 rồi. Còn nếu chọn cách hai thì cần phải tìm hiểu hết đầu đuối cốt truyện, vì vậy cô không chắc sẽ mất bao lâu.
Cho dù xem xét độ an toàn hay độ khó dễ thì cách số một đều là lựa chọn tối ưu hơn.
Nhưng Thời Kim Lam là loại người mà tật xấu gì cũng phải có một ít, thế là ít nhiều gì cũng sinh ra tâm lý phản xã hội.
Cô không hề né tránh ánh mắt nhìn chăm chú của thầy Trương, mà thậm chí còn nhoẻn miệng cười, “Thây Trương, thật sự xin lỗi thây. Mới nấy có một bài thây giảng rồi nhưng em không hiểu, nên em mới hỏi bạn cùng bàn.” Mới vào tiết được vài phút nên trước đó cả lớp đang sửa các câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống. Thầy Trương đã chọn ra năm câu hỏi hay nhất của phần này để sửa. Mà bài thi của “Trương Tiểu Thục” lại sai mất hai câu trong số năm câu đó.
Thầy Trương nhìn chằm chằm Trương Tiểu Thục với ánh mắt như thể đang nhìn đống rác vô dụng chứ chẳng phải đang nhìn học sinh.
Ý cười nơi đáy mắt Thời Kim Lam thoáng nhạt đi. Cô nói: “Thầy Trương, thây có thể giảng lại cho em nghe không?”
Trong quyển nhật ký, Nhạc Yểu Yếu chỉ viết mình không trả lời được câu hỏi mà thầy giáo đặt ra. Nhưng chỉ một câu ngắn ngủi lại chất chứa nỗi buồn tủi, tự ti và xấu hổ khôn cùng. Ban đầu Thời Kim Lam cứ tưởng tính cách cô ta vốn đã quá nhạy cảm như vậy, nhưng hiện tại xem ra có lẽ là còn nguyên nhân khác.
Ánh mắt cô gái trong trẻo như thể có thể nhìn thấy nội tâm u tối của người khác. Thây Trương bị cô nhìn chằm chằm nên nổi giận, lớn tiếng mắng chửi: “Cút ra khỏi lớp cho tôi!"
Mặt mày Thời Kim Lam vô tội, “Thây Trương, em đã làm sai chuyện gì ạ? Thầy đâu thể xử phạt học sinh về thể xác như vậy được?”
Lời nói và hành động to gan của cô khiến Nhạc Yểu Yểu quên bằng nỗi mặc cảm, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, đáy mắt lộ ra vẻ khó tin.
Ở cuối lớp học, Vưu Tri Vi cẩn thận đọc kỹ bài thi với điểm số cảm lạnh, sau đó lấy bút nháp ra. Cô ấy coi động tĩnh ở bàn đầu như một bản nhạc nền vô thưởng vô phạt, bắt đầu làm bài. Thời Kim Lam mà cần người khác lo lắng á? Đương nhiên không.
Tranh thủ thời gian thi đua thành tích mới là chí hướng đời cô ấy.
Lúc này, Thời Kim Lam đã lấp đầy giá trị thù hận của thây Trương, chờ đợi hành động kế tiếp của ông ta. Nhưng Nhạc Yểu Yếu đã tỉnh táo lại trước, vội run giọng cất tiếng ngay trước khi thây Trương nổi cơn tam bành: “Thầy Trương, thây đừng có giận. Đều là lỗi của bọn em, đáng lẽ ra không nên nói chuyện trong giờ học.”
Thời Kim Lam nhìn sang, lại bị cô ta nhẹ kéo góc áo. Tiếp đó...
Tiếp đó, hai người cùng bị đuổi ra khỏi lớp với bài thi và dụng cụ học tập của mình. Hai người đứng trước vách tường thấp ngoài hành lang. Thời Kim Lam còn tưởng Nhạc Yểu Yểu sẽ bật khóc, nhưng khi nhìn sang thì phát hiện vẻ mặt cô ta chỉ hơi ngơ ngác, còn chẳng có lấy chút tủi thân, buồn bã nào. Nhạc Yểu Yếu chú ý tới ánh mắt Thời Kim Lam, thế là thoáng ngượng ngùng nhấp môi dưới, “Xin lỗi, tôi chỉ thấy không nên cãi nhau với thây giáo... Nên đã tự chủ trương xin lỗi thay cô.”
Thời Kim Lam nhún vai, chẳng để tâm lắm, “Tôi bắt chuyện với cô, tôi mới là người làm phiền trước, phải là tôi nói xin lỗi mới đúng.”
Sau đó cô cực kỳ nghiêm nói túc ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Có vẻ Nhạc Yểu Yểu không ngờ cô sẽ nói như vậy, đôi con ngươi hơi co lại, sau đó trợn to. Khoảnh khắc ấy, Thời Kim Lam cảm giác gương mặt này không còn là của Đào Hân nữa, mà là gương mặt của cô gái có nụ cười e thẹn nhưng đầy rạng rỡ trong bức ảnh ở phòng ký túc kia.
À, cũng chính là ma nữ đã bị cô hù chạy tối qua đấy. Nhạc Yểu Yểu buồn bực chẳng nói lời nào, còn Thời Kim Lam thì cầm bút lên, xem bài thi.
Hình như con ma này hơi ngốc.
Đến giả làm người thôi cũng không giả cho giống được. Sau khi bị phạt đứng hết tiết một xong, Thời Kim Lam đã mềm cả chân vì tối qua không ngủ ngon. Cô nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên thì không khỏi ngáp một cái, định bụng sẽ vào lớp nằm nghỉ mười phút. Thế nhưng lúc cô quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy một người đi ngang lớp học ở cuối cầu thang.
Đó là nhân vật chính còn lại trong bức ảnh nọ, Thẩm Tri Tùng. x+* 12 ***