Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 13 - C13

C13 C13C13

CHƯƠNG 18: Trường cấp ba Văn Nhã (13)

Thời Kim Lam cứ tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi đưa mắt sang nhìn chăm chú thì mới phát hiện nam sinh kia đúng là Thẩm Tri Tùng trong tấm hình nọ.

Thấy vậy, cô nhíu mày. Sáng sớm nay cô và Vưu Tri Vị đã thuật lại đại khái những chuyện mình gặp phải, và hai người đều thống nhất cho rằng người bị phanh thây nhét vào bao tải chính là Thẩm Tri Tùng. Nhưng lúc này anh ta lại ngang nhiên xuất hiện ở tòa nhà giảng dạy, chứng †ỏ suy đoán của hai người đã sai.

Vậy người bị nhét vào bao tải là ai?

Cốt truyện của màn chơi vốn đã rõ ràng hơn trong đầu Thời Kim Lam nay lại mờ mịt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Trong lúc đang ngây người suy nghĩ thì bỗng nhiên có người vỗ lên vai cô. Cô vừa quay đầu thì đã thấy Tống Dư Ngộ dò hỏi: “Đang nghĩ gì đấy? Mình gọi cậu nãy giờ mà cậu không nghe.”

Thời Kim Lam biết nếu không có chuyện gì thì anh sẽ không đến, vì vậy lắc đầu hỏi ngược lại, “Cậu phát hiện gì à?”

Và đúng thật là có chuyện nên Tống Dư Ngộ mới đến. Anh nói thẳng: “Thẩm Tri Tùng chưa chết, mình còn nói chuyện vài câu với anh ta. Nhạc Yểu Yểu đúng thật là bạn gái anh ta, hơn nữa bọn họ cũng mới hẹn hò không lâu thôi, trưa nay sẽ đi ăn trưa cùng nhau.”

Dứt lời, anh thoáng khựng lại, sau đó dò hỏi để chứng thực chuyện vừa nói: “Cậu có thấy Nhạc Yểu Yểu đâu không?”

Sau khi trao đổi thông tin lúc sáng, Tống Dư Ngộ đã biết đại khái quan hệ giữa ba NPC ma nữ, Nhạc Yểu Yểu và Thẩm Tri Tùng, cũng như biết về xác chết trong bao tải. Vì vậy anh vô thức cho rằng Nhạc Yểu Yểu và Thẩm Tri Tùng đều đã chết.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại †-y-t Nhưng khi biết được Thẩm Tri Tùng không chết, hơn nữa còn muốn hẹn cô bạn gái đã hóa thành ma của mình đi ăn trưa, thì anh mới nhận ra tình hình thực tế rất khác suy đoán của bọn họ.

Nhắc tới Nhạc Yểu Yếu, Thời Kim Lam nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, nhưng lại phát hiện chẳng có ai. Cô ngước mắt nhìn vào trong lớp, thấy cô ta đang ngồi ở chỗ mình cúi đầu viết gì đó.

Cô ta vào từ lúc nào vậy?

Trong lòng Thời Kim Lam thoáng qua chút nghi hoặc, cô đột ngột nhìn sang chỗ ngồi trống không của Vưu Tri Vĩ. Cô lập tức bước tới bên cửa nhìn quanh một vòng, mấy NPC học sinh đều im lặng ngồi yên tại chỗ, thây Trương đang dọn sách vở chuẩn bị rời khỏi lớp.

Nhưng Vưu Tri Vi lại không có trong lớp.

Thời Kim Lam lập tức quay đầu tìm kiếm trong hành lang, nhưng trong hành lang chỉ có mấy NPC học sinh tượng trưng phục vụ cho cốt truyện. Chẳng được mấy người, nên chỉ liếc mắt nhìn thôi cô đã nhận ra Vưu Tri Vi không ở đây.

Tống Dư Ngộ cũng nhận ra gì đó, khoanh tay dựa vào vách tường thấp của hành lang, sắc mặt như đang nghiền ngẫm điều gì.

“Cậu có thấy Vi Vi đâu không?” Thời Kim Lam hỏi.

Ánh mắt Tống Dư Ngộ thoáng kinh ngạc. Từ nãy anh đã không thấy Vưu Tri Vị đâu rồi, anh còn tưởng hai người các cô hẹn nhau tách ra hành động. Anh lắc đầu, “Sau khi hết tiết là mình tới tìm cậu ngay, trên hành lang chỉ có mình cậu thôi.”

Thời Kim Lam mím môi, cũng vì nhiệm vụ cốt truyện đầu tiên quá đỗi đơn giản nên cô và Vưu Tri Vi đều cho rằng nhiệm vụ cốt truyện số 2 cũng giống vậy, chỉ cần đi học một ngày đúng như nghĩa đen là sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bây giờ xem ra họ bị hệ thống chơi một vố rồi.

Từ lúc đầu cô đã chỉ chú ý tới “Đào Hân” hành xử kỳ lạ, sau đó phát hiện cô ta là Nhạc Yểu Yểu nên muốn tìm kiếm manh mối nhiệm vụ ẩn từ cô ta, thế là vô tình quên mất nhiệm vụ cốt truyện số 2 của mình.

Vưu Tri Vi sẽ không hành động một mình mà không nói cô biết. Cho dù có phải rời khỏi lớp thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ thông báo cho cô trước.

Vậy nên chắc hẳn cô ấy vẫn còn ở trong lớp. “Cô ấy còn trong lớp.” Tống Dư Ngộ nói.

Hai người đều nhất trí một suy nghĩ, nhưng kết luận này lại kéo theo một vài vấn đề nữa.

Thời Kim Lam nhướn mày suy tư. Vài giây sau, cô bình tĩnh nói: “Chuyện này cứ để mình xử lý. Cậu về lớp 12A9 xem thử có thể moi nhiều thông tin hơn từ Thâm Tri Tùng hay không đi.”

“Nếu mình đoán không sai thì hẳn là nhiệm vụ ẩn của cậu cũng có vật phẩm manh mối, khả năng cao là ở chỗ mấy người đó.” Cô hạ giọng.

Tống Dư Ngộ cũng nghĩ vậy.

Còn sáu phút nữa là vào tiết tiếp theo. Thời Kim Lam trả lời câu hỏi khi nấy của anh, “Mình không thật sự nhìn thấy Nhạc Yểu Yểu, nhưng khả năng cao người chơi đang ngôi trong lớp kia chính là cô ta.” Tống Dư Ngộ có chút bất ngờ, ánh mắt do dự nhìn sang gương mặt “Đào Hân”. Anh chưa gặp Nhạc Yểu Yểu bao giờ, sáng nay lại đứng trong góc nên cũng không thấy Đào Hân, cứ tưởng cô ta là một NPC.

“Cô ta bị ma nhập xác à?” Anh tò mò hỏi.

Thời Kim Lam gật đầu.

Sáng nay khi nhìn thấy Đào Hân ở khu vực câu thang thì cô đã hơi nghi ngờ rồi.

Đào Hân nhát gan như vậy, cho dù có thoát được kiếp nạn nhờ đi vào “khu vực an toàn” thì cũng sẽ không rời khỏi đó nhanh như vậy. Ấy thế nhưng trò chơi trốn tìm mới kết thúc chưa tới một phút thì hai người đã gặp nhau ở lầu cầu thang.

Khả năng cao là cô ta nhìn thấy dì quản lí ký túc xá ngoài cửa nên giá trị tỉnh táo tụt xuống, lại vì mua vật phẩm tàng hình nên không đủ tiền mua thực phẩm bổ sung giá trị tỉnh táo, thành ra bị “Nhạc Yểu Yểu” nhân cơ hội bám theo.

Có lẽ Đào Hân mà cô gặp ở lầu cầu thang vẫn là Đào Hân, nhưng khả năng là khi đó “Nhạc Yểu Yểu” đã bám theo cô ta rồi, chỉ là e ngại hạn chế nào đó nên mới không khống chế Đào Hân được mà thôi.

Sau khi nhiệm vụ cốt truyện số 2 bắt đầu, Đào Hân đi cùng nhóm của bạn trai mình đã bị “Nhạc Yểu Yểu” nhập vào xác điều khiển thân thể. Cô ta tách khỏi nhóm bốn người kia, một mình đi đến lớp 12A4.

“Để mình thử xem có trà trộn vào nhóm bốn người kia được không.” Tống Dư Ngộ vuốt cằm, nóng lòng muốn thử.

Thời Kim Lam thấy anh định đi hố người ta thì khích lệ: “Bố ủng hộ con.” Tống Dư Ngộ liếc cô, trong mắt như có chữ “Cút” cực to, cực sáng chói.

“Nếu vậy thì sáng nay chúng ta đừng gặp nhau nữa, nếu không lại để họ phát hiện, kế hoạch nằm vùng của cậu sẽ đi tong mất.” Thời Kim Lam hợp tình hợp lý nói.

Cô dừng lại một lát rồi mới nói: “Phải rồi, cậu nghĩ cách tìm hiểu quan hệ của Thẩm Tri Tùng và người trong bao tải kia đi."

Người trong bao tải là nam, rất có thể là học sinh sống trong ký túc xá nam.

Chỉ có Vưu Tri Vi từng nhìn thấy người trong bao tải, mà cô ấy lại không biết ngoại hình Thẩm Tri Tùng ra sao. Sau khi cô ấy biết được ma nữ có bạn trai thì vô thức cho rằng Thẩm Tri Tùng là người bị phanh thây.

Từ cách phân bổ người chơi của hệ thống thì có thể thấy được ngoài khu vực ký túc xá nam và ký túc xá nữ thì phạm vi màn chơi còn có cả tòa nhà giảng dạy này nữa.

Phạm vi bản đồ đã rộng ra, vì vậy có lẽ Thẩm Tri Tùng không phải NPC nam quan trọng duy nhất có liên quan đến cốt truyện màn chơi.

Nhắc tới bao tải, Tống Dư Ngộ bỗng có một suy đoán, “Mình nghĩ người chết chính là Thẩm Tri Tùng.”

Thời Kim Lam nhìn anh.

Tống Dư Ngộ giải thích: “Cậu có cảm thấy nhiệm vụ cốt truyện số 2 này rất giống nhiệm vụ trải nghiệm một ngày mà nhân vật chúng ta thủ vai từng trải qua không? Nếu là trải nghiệm quá khứ thì chẳng phải việc người chết sống lại rất đỗi bình thường ư?”

Suy đoán này rất thuyết phục. Sự tồn tại của nhiệm vụ cốt truyện cho thấy người chơi phải đến gần sự thật về cốt truyện của màn chơi nhất có thể. Nếu chỉ là một ngày đi học hết sức bình thường thì nhiệm vụ sẽ trở nên vô nghĩa.

Trò chơi không thể dành ra tám tiếng nhám chán chẳng có gì, nếu không những quy tắc rùng rợn của nó sẽ chẳng còn khiến người chơi áp lực như trước nữa.

Thời Kim Lam không đồng tình: “Không, nếu đúng như cậu nói thì Nhạc Yểu Yểu sẽ chẳng cần nhập vào xác Đào Hân mà có thể tự xuất hiện...”

Cô đang định nói tiếp thì tiếng chuông vào học bỗng vang lên.

Sau khi phát hiện độ khó của nhiệm vụ cốt truyện số 1 và số 2 không giống nhau, hai người đều hiểu rõ không thể trốn tiết bởi trong lớp nhất định sẽ xuất hiện manh mối liên quan tới nhiệm vụ ẩn.

Thời Kim Lam tạm dừng cuộc trò chuyện, đôi mắt nâu nhạt ẩn giấu nét cảnh giác luôn thường trực. Cô hạ thấp giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy, nhắc nhở: “Người chơi thứ mười vẫn chưa xuất hiện, cậu hành động một mình nhớ phải cẩn thận chút.”

Phần thưởng tử vong cũng không xuất hiện, chứng tỏ số người chơi còn sống vẫn là 9 người. Nhưng ba người đã tách ra đi dạo cả vòng sân trường mà vẫn chẳng rõ người chơi cuối cùng là nam hay nữ.

Tống Dư Ngộ cụp mắt, gật đầu rồi khẽ nói: “Mình cũng định nhắc nhở cậu như vậy.”

Hai người đều nghĩ sau khi vào tòa nhà giảng dạy thì sẽ nhìn thấy người chơi thứ mười. Tống Dư Ngộ cũng biết rõ vị trí của nhóm bốn người kia, nhưng mãi chẳng thấy người chơi cuối cùng đâu.

Hai con cú đêm cày đề lão làng của lớp 12A10 ăn ý liếc nhìn nhau.

“Hẹn gặp lại.” “Hẹn gặp lại.”

Thời Kim Lam kéo áo lông, bước vào lớp trên đôi giày bốt mùa đông mềm mại.

Tống Dư Ngộ đút tay vào túi, bỏ lên lâu. Cả người anh chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh mỏng manh, bên ngoài là chiếc áo len trắng.

Đúng như Thời Kim Lam đoán, mới đầu Vưu Tri Vi cũng cảm thấy nhiệm vụ cốt truyện số 2 chẳng khó lắm, chỉ cân học hết một ngày là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Vì vậy khi Thời Kim Lam đang thử “Đào Hân” thì cô ấy tranh thủ sắp xếp lại các manh mối mình có, bắt đầu xâu chuỗi chúng thành một câu chuyện khách quan.

Nhưng sau khi cô ấy sắp xếp manh mối xong thì thây Trương vẫn đang giảng bài, thế nên cô ấy chán nản giải quyết bài toán cuối cùng trong bài thi. Mãi mà chẳng nghe thấy tiếng chuông vang học, Vưu Tri Vi mới phát hiện tình hình bất thường. Cô ấy kéo tay áo xem đồng hồ, hiện tại là 9 giờ 21 phút, đã hết tiết một và sang tiết hai rồi.

Cô ấy lập tức ngẩng đầu, chỗ ngồi của Thời Kim Lam và “Đào Hân” vẫn trống không, thầy Trương thì vẫn đang giảng bài.

Trùng hợp là khi cô ấy sắp xếp manh mối xong thì có ngẩng đầu nhìn lên bảng, lúc ấy thầy Trương đã giảng bài này. Cách ông ta vừa giảng bài giống y hệt bây giờ, ngay cả lời giải viết trên bảng cũng không khác chữ nào. Vưu Tri Vi nhận ra mình rơi vào bây của nhiệm vụ rồi.

Khi tham gia nhiệm vụ trốn tìm, cô ấy bị dì quản lí ký túc tìm đuổi khắp cả dãy ký túc mà vẫn vui vẻ nhảy nhót, trông ngu ngốc đến lạ. Nhưng bây giờ dẫu tim đang đập thình thịch thì cô ấy vẫn có thể lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cẩn thận quan sát xung quanh. Tất cả gương mặt của các NPC học sinh đều bị làm mờ, cũng có nghĩa là cô ấy không cần phí thời gian với bọn họ.

Người duy nhất có thể cung cấp thông tin cho cô ấy chính là thầy Trương đang giảng bài. Vưu Tri Vi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng như thể sắp lao vào đánh nhau của Thời Kim Lam và ông ta, thế là thâm tự hỏi liệu mình có sống sót được nếu khiêu khích ông ta không, chỉ là sau đó cô ấy đã nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ này.

Ông nội Thời mở võ quán, Thời Kim Lam mới sáu tuổi đã theo lưng ông học võ. Trông cô có vẻ dễ bắt nạt thế thôi, chứ thực ra có thể lấy một địch mười thầy Trương. Còn Vưu Tri Vi lại chân yếu tay mềm, xông lên chỉ có nước bị đè xuống đất cạp phân.

Trong lúc Vưu Tri Vị đang nghiên ngẫm suy nghĩ thì đột nhiên có người gõ cửa. Cô ấy lập tức quyết định chờ đợi thời cơ, xem xét tình hình.

Hiển nhiên thầy Trương rất bất mãn khi có người xen ngang tiết học, hai hàng lông mày cau có, đôi mắt lộ ra vẻ tức tối. Dù vậy, ông ta vẫn ném phấn xuống, đi ra mở cửa.

Người gõ cửa không đứng sát cạnh cửa. Sau khi thây Trương ởđi ra, hai người di chuyển ra xa khiến Vưu Tri Vi không nghe được họ nói gì. Nhưng không lâu sau, thây Trương đã quay lại thông báo: “Thái Ngọc, người thân †ìm em có việc.”

Thái Ngọc là ai?

Vưu Tri Vi nhíu mày, có phần không hiểu tình huống hiện tại.

Thầy Trương vừa dứt lời thì đã có một nữ sinh đứng dậy, gương mặt bị làm mờ cũng trở nên rõ ràng hơn. Mặc dù vẻ mặt cô ta có phân ngơ ngác, thế nhưng vẫn nghe lời thây giáo rời khỏi lớp.

Nhưng ngay khi Thái Ngọc bước tới cửa, có luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, một con dao đột ngột đâm thẳng vào tim cô ta.

Phụt...

Máu tươi phun trào.

Một nhát.

Hai nhát.

Rồi lại ba nhát.

Người nọ ra tay đâm vô số nhát dao.

Vưu Tri Vi trợn tròn mắt, tim đập loạn xạ mất kiểm soát. *x+* 193 ***
Bình Luận (0)
Comment