Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 14 - C14

C14 C14C14

CHƯƠNG 14: Trường cấp ba Văn Nhã (14)

Thời Kim Lam bước vào lớp học, bầu không khí trong phòng chẳng khác tiết một là bao. Nhạc Yểu Yểu đã ngồi vào chỗ mình, thấy cô đi đến thì mỉm cười ngọt ngào.

Cũng chính nụ cười này đã khiến bước chân Thời Kim Lam thoáng do dự.

Lúc này, nụ cười của Nhạc Yểu Yểu trông y hệt nụ cười của cô ta vào tiết trước. Dù là độ cong khóe mắt hay khóe miệng thì đều chính xác từng li từng tí như thể dùng thước đo.

Thời Kim Lam đã có chuẩn bị nên dù phát hiện điều bất thường thì cô vẫn quyết định ngồi xuống bên cạnh Nhạc Yểu Yểu, xem xét thời cơ rồi hành động. Trong phòng học cực kỳ yên lặng. Bỗng nhiên có một gương mặt quen thuộc bước tới, đó chính là thây Trương. Vẫn bộ quần áo đó, điểm khác biệt duy nhất đó là ông ta không khó chịu như vừa rồi.

Lại là ông ta à?

Một môn học hai tiết cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Thời Kim Lam lấy bài thi ra, đang thầm nghĩ tiết trước mình đã giải đến câu nào rồi thì lại phát hiện những dòng nháp mình viết đã biến mất.

Cô vội nhìn lên bài thi, ba chữ “Trương Tiểu Thục” vẫn ngay ngắn đứng đó, điểm số và những câu làm sai giống y hệt bài thi mà cô nhớ.

Thời Kim Lam nhìn lên đồng hồ, hiện tại là 9 giờ 1 phút, thời gian vẫn bình thường.

Ngay lúc này, thây Trương bắt đầu đọc đáp án phần trắc nghiệm. Giờ đây, cảm giác bất an dần hiện rõ trong lòng Thời Kim Lam.

Cô suy nghĩ một lúc, sau đó vươn tay định lật bài thi của Nhạc Yểu Yếu lại. Và hệt như trước đó, cô ta đã kịp đè bài thi lại, nhìn sang cô bằng ánh mắt nghi ngờ rồi khẽ hỏi rằng: “Cô làm gì đấy?”

Phản ứng giống y hệt lần trước.

Tựa như một vòng lặp.

Những gì xảy ra ở tiết trước đều được tái hiện lại chẳng khác một li, chỉ là lân này cô không tiếp lời Nhạc Yểu Yểu như trước nên không bị thầy Trương để ý. Ông ta cũng không bất mãn vì cô và Nhạc Yếu Yểu đã nói chuyện trước giờ học nữa.

Thời Kim Lam thu tay lại, lân này cô không nói gì mà chỉ câm cây bút đen ở bên cạnh bài thi của Nhạc Yểu Yểu lên. Hành động của cô nhằm ám chỉ cho cô ta biết rằng cô không định xem bài thi của cô ta.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại †-y-t

Gương mặt hơi căng thẳng của Nhạc Yểu Yểu lập tức bình tĩnh lại. Sau đó cô ta kéo bài thi trước mặt lại gần mình hơn, không để bất cứ ai nhìn thấy trang đầu.

Lân này Thời Kim Lam không chủ động bắt chuyện với Nhạc Yểu Yểu nữa nên sau đó không có sự kiện hai người bị đuổi ra khỏi lớp. Cả phòng học chỉ vang vọng mỗi tiếng giảng bài của thây Trương.

Thời Kim Lam vừa xoay bút vừa suy nghĩ, nghi ngờ Vưu Tri Vị cũng đã bị kéo vào vòng lặp. Nhưng vì nguyên nhân nào đó nên hai người lại ở hai khoảng thời gian khác nhau, thành ra Vưu Tri Vi đã biến mất khỏi lớp. Nhưng với Vưu Tri Vi thì có lẽ cô mới là “người mất tích”. Điêu mà Thời Kim Lam không hiểu đó là, nếu đây là một vòng lặp, thì tại sao lại lặp lại nội dung tiết trước? Không, không phải.

Có lẽ đúng như suy đoán của Tống Dư Ngộ, vòng lặp này đang tái hiện những gì từng xảy ra trong lớp học. Thế nhưng suy đoán của anh lại không đúng hoàn toàn. Quả thật người chơi phải trải nghiệm chuỗi sự kiện từng xảy ra trong lớp học, nhưng không có nghĩa họ phải quay về quá khứ.

Sở dĩ lúc nãy Thời Kim Lam không đồng tình với Tống Dư Ngộ đó là vì nếu bọn họ đã quay về quá khứ, vậy thì Nhạc Yểu Yểu sẽ không cần đến đây thông qua thân xác của Đào Hân.

Nói cách khác, người đã chết thì không thể xuất hiện trực tiếp trong lớp được. Thế nhưng cô ta lại mượn xác người chơi để đến đây, vậy có lẽ nào tiết học này sẽ xảy ra một chuyện cực kỳ quan trọng đối với Nhạc Yểu Yếu chăng?

Ví dụ như lý do gián tiếp gây ra cái chết của cô ta? Vậy nên cô ta mới không cam lòng, muốn đến thay đổi quá khứ?

Đang suy nghĩ ngẩn ngơ, cô bỗng nhiên phát hiện Nhạc Yểu Yểu không chịu nghe giảng mà lại cúi đầu nhìn xuống hộc bàn. Chuyện này cũng không kỳ lạ gì, nhưng hành động tiếp theo của cô ta lại khiến Thời Kim Lam nhướn mày.

Nhạc Yểu Yếu cúi đầu nhìn xuống hộc bàn không phải để tìm đồ, mà là để lấy điện thoại và mở ứng dụng nhắn tin ra. Cô ta vừa e lệ vừa thấp thỏm đọc tin nhắn.

Tống Dư Ngộ từng nói Thẩm Tri Tùng muốn hẹn Nhạc Yểu Yểu cùng ăn trưa, có lẽ bây giờ cô ta đang xem tin nhắn của Thẩm Tri Tùng chăng? Tiết một bị cô xen ngang nên cốt truyện đã chệch hướng, khiến Nhạc Yểu Yểu không thể xem điện thoại. Lễ nào chính vì vậy nên cô mới rơi vào vòng lặp?

Cô vừa xâu chuỗi manh mối xong thì một giọng nói lạnh lùng, vô cảm đã xen ngang. Âm thanh không lớn nhưng đủ để khiến người khác phải thót tim, “Nhìn gì mà vui thế? Cho tôi xem thử?”

Chẳng biết thầy Trương đã đứng đằng sau Nhạc Yểu Yểu từ lúc nào. Hai hàng lông mày của người đàn ông nghiêm khắc, cổ hủ nhăn nhó cau lại, gương mặt không giấu được vẻ tức tối.

Nhạc Yểu Yểu tái cả mặt, vội siết chặt điện thoại rồi nhét vào cặp, cúi đầu chẳng nói gì.

Thời Kim Lam không định nhúng tay vào. Nếu đúng như suy đoán của cô, vì cốt truyện bị lệch hướng nên cô mới rơi vào vòng lặp, vậy bây giờ cô phải đóng vai một người xem vô cảm, nếu không vòng lặp sẽ cứ diễn ra mãi. Hành vi giả điếc của Nhạc Yểu Yểu không những không khiến thầy Trương bớt giận, mà ngược lại còn làm ông ta tức hơn. Ông ta đi thẳng tới trước mặt Nhạc Yểu Yểu, đập thật mạnh xuống bàn, “Lấy ra đây."

Nhạc Yểu Yếu cúi đầu thật thấp, như thể muốn vùi đầu vào ngực đến nơi. Cho dù hốc mắt đã rưng rưng nước mắt chực trào, nhưng cô ta vẫn cố kìm lại không để nước mắt rơi.

Thầy Trương thấy cô ta không phản ứng gì thì giọng nói chuyển từ lạnh lùng sang tức giận, “Chị bị điếc à? Tôi nói là lấy ra đây”

Cơn thịnh nộ vang dội như sấm lan ra khắp phòng học, dọa Nhạc Yểu Yếu sợ đến run lên, không dám giấu điện thoại nữa mà run lẩy bẩy lấy ra để lên bàn.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, thông báo có tin nhắn mới hiện ra. Nhạc Yểu Yểu còn chưa kịp xem thì thây Trương đã giật lấy điện thoại trước. Khi thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình, ông ta lập tức trợn trừng mắt, đập mạnh điện thoại xuống đất.

“Bộp...'

Tiếng màn hình vỡ vụn hòa ca cùng tiếng kim loại bể nát. Chiếc điện thoại vỡ tan thành từng mảnh, thậm chí cục pin còn văng đến bên chân Thời Kim Lam. Nhạc Yểu Yểu vốn đã sợ run người, giờ đây không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.

Thầy Trương lại chỉ cười nhạt, “Mẹ chị tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa chị vào lớp này học được, vậy mà chị báo đáp mẹ mình thế đấy à? Lên lớp thì làm việc riêng, giờ lại còn yêu đương? Lập tức cút ra khỏi lớp, gọi phụ huynh lên ngay cho tôi"

Thời Kim Lam thờ ơ mím môi, nhìn thấy hàng loạt cảm xúc phức tạp đan xen trong mắt Nhạc Yếu Yểu. Xấu hổ, tức giận, tuyệt vọng, sợ hãi, chết lặng...

Giờ thì cô đã đoán được đại khái nguyên nhân cái chết của Nhạc Yểu Yếu rồi.

Cô gái tự ti nhạy cảm rất vui vì gặp được nam sinh mình thích, lúc đi học không nhịn được muốn xem tin nhắn họ gửi. Tuy nhiên cô ta lại bị thây giáo nghiêm khắc, cổ hủ bắt quả tang, sau đó công khai lý do chuyển trường và việc cô ta yêu sớm. Chuyện này như một cú tát thẳng vào lòng tự trọng của cô ta, vì vậy trong phút bốc đồng, cô ta đã nhảy lầu tự tử.

Manh mối đã được làm sáng tỏ, thế nhưng mọi chuyện sau đó lại không xảy ra đúng như dự đoán của Thời Kim Lam.

Bên tai cô vang lên tiếng bánh răng chậm rãi chuyển động.

“Cành cạch, cành cạch, cành cạch... Càng xoay càng chậm dân.

Thời gian như bị đóng băng, tưởng chừng như có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng đùa nghịch chiếc đồng hồ nọ. Ngay khi thời gian dừng hẳn, các bánh răng đột nhiên chuyển động trở lại. Vô số âm thanh “Cành cạch” phát ra từ bốn phương tám hướng ùa tới như muốn nghiền nát Thời Kim Lam.

Cảm giác choáng váng mạnh mẽ ập tới khiến đầu Thời Kim Lam đau nhói như bị búa đập, trước mắt cô chỉ còn lại một màu tối đen.

Khi mở mắt ra, đối diện cô lại là nụ cười ngọt ngào của Nhạc Yểu Yểu.

Vưu Tri Vi choàng tỉnh dậy sau cơn choáng váng mãnh liệt. Sau khi cô ấy mở mắt ra, tiếng bánh răng chuyển động bên tai đã hoàn toàn biến mất. Trong phòng học yên ắng, tiếng giảng bài của giáo viên vang lên đều đều, bên dưới là các học sinh bị làm mờ gương mặt... Ngoài ra còn có Thái Ngọc đang chán nản chống bút lên mái

Trái tim Vưu Tri Vị quặn thắt, điên cuồng đập mạnh, tốc độ lưu thông máu cũng theo đó mà tăng nhanh luân chuyển trong mạch máu, tạo thành luồng nhiệt cực lớn. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi mà sau lưng Vưu Tri Vị đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh. Cô ấy cố gắng bình ổn hơi thở, giơ cánh tay run rẩy lên để xem đồng hồ. Hiện tại là 10 giờ 16 phút, đã qua tiết ba.

Thầy Trương lại bắt đầu giảng từ đầu bài thi.

Ở giữa hàng chục học sinh bị làm mờ gương mặt, chỉ riêng Thái Ngọc là có gương mặt rõ ràng. Sau khi vào tiết hai mươi mốt phút, sẽ có người đến gọi cô ta ra khỏi lớp. Kế tiếp, người nọ sẽ thọc hơn mười nhát dao liên tiếp khiến cô ta bỏ mạng tại chỗ. Vẫn còn hai mươi phút nữa.

Vưu Tri Vi tự dặn bản thân phải tỉnh táo, nhưng hình ảnh máu tươi phun trào cùng tiếng phụt máu tứ tung cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô ấy.

Một nhát, hai nhát, ba nhát...

Máu đỏ phụt ra ngay trước mắt.

Cô ấy cắn mạnh đầu lưỡi khiến mùi máu rỉ ra, sau đó lại uống vài hớp nước từ chai nước để trong cặp sau lưng thì mới dần bình tĩnh lại.

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cảnh tượng Thái Ngọc bị đâm khiến cho đầu óc Vưu Tri Vi trở nên trống rỗng. Giờ đây, trong đầu cô ấy chỉ còn đọng lại hình ảnh máu tanh tàn nhẫn.

Cô ấy cố quên đi nỗi sợ hãi để hồi tưởng lại. Con dao nhuốm máu với lưỡi dao dài khoảng chừng 15 xen-ti-mét, phân cán dao có màu đen gắn đinh bạc...

Là dao gọt hoa quải

Vưu Tri Vi chợt nghĩ tới gì đó, vội mở màn hình ảo của hệ thống ra để kiểm tra túi đồ, phát hiện con dao gọt hoa quả được hệ thống thông báo là vật phẩm manh mối đã biến mất.

Đúng! Chính là con dao gọt hoa quả có cán màu đen ấy, giống như đúc.

Sau khi nghe suy đoán của Thời Kim Lam rằng ma nữ được đề cập trong nhiệm vụ có thể là Nhạc Yếu Yểu, cô ấy cũng vô thức cho rằng con dao gọt hoa quả này chính là hung khí đã sát hại Nhạc Yểu yểu. Nhưng cảnh tượng đẫm máu vừa rồi đã cho cô ấy biết, người chết dưới con dao gọt hoa quả này là Thái Ngọc. Cô ấy lại nghĩ đến nhiệm vụ ẩn mà ba người đã kích hoạt.

Dì quản lí ký túc xá, ma nữ, kẻ gõ cửa.

Ngoại trừ Thời Kim Lam thì nhiệm vụ ẩn của Tống Dư Ngộ và cô ấy đều không chỉ ra danh tính cụ thể.

Nếu như ma nữ được nói đến ở đây vốn chẳng phải Nhạc Yểu Yếu, vậy thì suy đoán của các cô đã đi lệch hướng rôi.

Thời Kim Lam phán đoán ma nữ là Nhạc Yểu Yếu nhờ vào đôi mắt cô ta, vậy có khi nào Thái Ngọc cũng có mắt hạnh không?

Vưu Tri Vi mím môi, cố gắng quan sát gương mặt Thái Ngọc. Tuy nhiên vì chỗ ngồi của cô ta ở sát bên trong nên đến gò má cô ấy còn khó mà thấy được, nói gì là chính diện gương mặt. Cô ấy đành cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Thái Ngọc ở tiết trước, nhưng lại phát hiện khi đó mình bị đả kích quá mạnh nên chẳng thể nhớ được ngoại hình cô ta.

Cô ấy suy nghĩ một lát, ánh mắt liếc sang thầy Trương đang tập trung giảng bài dù chẳng ai đáp lại, đột nhiên giơ tay.

Quả nhiên, thây Trương nhìn sang, giọng điệu kiên nhẫn hơn bình thường, “Có chuyện gì?”

Vưu Tri Vi cầm bài thi lên, nói: “Dạ thưa thây, em biết làm bài này ạ.ˆ

Thầy Trương có vẻ hơi bất ngờ, nhưng hiển nhiên lúc này ông ta đã dễ tính hơn cái vẻ như sắp đánh nhau đến nơi với Thời Kim Lam trước đó, “Vậy em nói thử xem?” Vưu Tri Vi nói hai, ba câu lộn xộn, sau đó ngại ngùng vuốt lọn tóc trước ngực, nói rằng: “Dạ thầy ơi, em nói không rõ lắm, em có thể lên đó viết cách giải lên bảng rồi giải thích sau được không ạ?” Thầy Trương gật đầu đồng ý.

Thấy cách này thành công, Vưu Tri Vi thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, gương mắt lộ ra vẻ vui mừng khi được thầy giáo cho phép lên bảng. Cô ấy cố gắng len vào lối đi nhỏ ngang qua Thái Ngọc. Ngay khi đi ngang cô ta, Vưu Tri Vị giả vờ vô tình làm rớt hộp bút của cô ta. Cô ấy lập tức nói xin lỗi. Lúc cúi người nhặt hộp bút lên, cô ấy đã có thể thấy rõ khuôn mặt của Thái Ngọc.

Cô ta không có mặt hạnh, mà lại là mắt lá liễu. Vẻ mặt cô ta cáu kỉnh, trên trán có rất nhiều mụn, hai má lốm đốm vết tàn nhang phủ lên khắp gương mặt thanh tú. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Vưu Tri Vi có thể thấy rõ vẻ khó chịu trong mắt Thái Ngọc. Nếu như phải dùng một câu để miêu tả thì có lẽ đó là...

“Đi đứng không lắp mắt à?” *+* 1A ***
Bình Luận (0)
Comment