C15
C15C15
CHƯƠNG 15: Trường cấp ba Văn Nhã (15)
- Phòng livestream số 54088 -
[Mấy người chơi mới lần này có vẻ thú vị ha, hơn nữa ba người nhận được nhiệm vụ ẩn còn quen biết nhau nữa chứ, hình như khá thân thiết. Tôi có dự cảm màn chơi trường cấp ba Văn Nhã lần này sẽ có kỷ lục độ khám phá mới (Đã ẩn)]
[Đúng là may mắn thật. Phải đặt vật phẩm manh mối con dao gọt hoa quả ở vị trí đặc biệt trong lớp 12A4 thì mới có thể kích hoạt vòng lặp, hơn nữa vòng lặp còn chia thành hai tuyến thời gian khác nhau, nhất định phải có hai người chơi trở lên thì mới bắt đầu khám phá được (Đã ẩn)] [Ui tôi qua phòng livestream bên cạnh ngó thử anh đẹp trai nhỏ trà trộn vào nhóm bốn người kia. Bộ dáng giả vờ đáng thương của cậu ấy đáng yêu quá đi. Cười chết mất, tôi thấy bốn người kia có bị cậu ấy bán đi mất thì cũng sẽ ngôi đếm tiên hộ người ta (Đã ẩn)]- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
[Đã ấn nút theo dõi. Ba người chơi mới này đều có độc, tôi cảm thấy nếu để họ lập thành một đội thì chắc chắn sẽ có thể đi được rất xa (Đã ẩn)]
[Đừng có vui mừng sớm thế, rơi vào vòng lặp mới là phiên phức đấy. Mấy người cũng biết tỉ lệ tử vong của vòng lặp chỉ thua mỗi dì quản lí ký túc xá thôi mà? (Đã ẩn)
Sau khi nhìn rõ gương mặt Thái Ngọc, Vưu Tri Vi lập tức kết luận ma nữ mà Thời Kim Lam nhìn thấy không phải Thái Ngọc.Docful l. vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Vưu Tri chẳng quan tâm ánh mắt không mấy thân thiện của Thái Ngọc. Cô ấy tập trung sắm vai “Trương Tiểu Thục” chỉ được 72 điểm Toán, cúi đầu lắp bắp giải thích cách giải đề, sau đó quay về chỗ ngồi.
Hiển nhiên thây Trương rất vui khi cô học sinh điểm kém ngày nào đã bắt đầu chăm chỉ học hành, vẻ cáu kỉnh từ tiết trước cũng biến mất.
Còn mười bốn phút nữa Thái Ngọc sẽ bị giết.
Vưu Tri Vi mím môi, bấm tay suy tư.
Bản đồ màn chơi chủ yếu tập trung vào khu vực ký túc xá nam và ký túc xá nữ, nhiệm vụ ẩn cũng được kích hoạt trong ký túc xá, vì vậy những chuyện xảy ra ở tòa nhà giảng dạy chỉ để bổ sung cho cốt truyện chính mà thôi. Các NPC mới xuất hiện hẳn là có mối quan hệ mật thiết với ba nhân vật trung tâm của nhiệm vụ ẩn. Đột nhiên hai mắt Vưu Tri Vi sáng lên.
Cô ấy lấy điện thoại trong túi ra, giảm âm lượng xuống mức 0 rồi mở video mình quay tối hôm qua lên.
Trải nghiệm của Vưu Tri Vi và Thời Kim Lam không khác nhau là mấy, nhưng có một điểm khác biệt. Ở lầu cầu thang, người cô ấy kéo tay bỗng dưng biến thành ma. Lúc đó cô ấy rất sợ hãi, nhưng bởi vì to gan và niềm yêu thích những câu chuyện ma nên trong khi suy nghĩ cách chạy thoát, cô ấy đã thuận tiện hàn huyên đôi ba câu với ma nữ, sau đó còn lén mở điện thoại quay lại tình hình khi ấy.
Trong video, ánh sáng trong lầu cầu thang mờ tối chẳng thể nhìn rõ xung quanh. Camera rung lắc dữ dội nhưng vẫn quay tới mặt ma nữ.
Khuôn mặt cô ta đã bị mái tóc dài che hơn phân nửa, chẳng thể thấy rõ đường nét ra sao, nhưng đôi mắt lá liễu hung hăng kia thì rất rõ ràng. Ngoài ra phần thân trên của cô ta đầm đìa máu, nơi ngực có một cái lỗ lớn đang rỉ máu róc rách.
Lúc đó Vưu Tri Vi còn thâm nghĩ trông con ma nữ này không giống chết vì nhảy lâu chút nào, có khi nào câu chuyện ma kia chỉ là bịa ra không.
Vưu Tri Vị cất điện thoại đi, đầu ngón tay di di trên trán. Thật ra ký túc xá nữ có hai ma nữ, một là Nhạc Yểu Yếu, người còn lại chính là Thái Ngọc.
Cô ấy đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn khi bị ma nữ truy đuổi trong lầu cầu thang. “Bí mật của ma nữ” không phải bí mật của Nhạc Yểu Yếu, mà là bí mật của Thái Ngọc. Nhưng Thái Ngọc đã chết ở tòa nhà giảng dạy, vì sao sau khi chết lại lưu luyến ký túc xá như vậy? Cô ta và Nhạc Yểu Yểu có quan hệ gì?
Vưu Tri Vi xem đồng hồ, còn tám phút nữa. Nhạc Yểu Yếu, Trương Tiểu Thục và Trần Khả Hân là bạn cùng phòng, mà phòng ký túc lại có bốn người...
Thái Ngọc chính là người thứ tư!
Trái tim Vưu Tri Vi đập thình thịch, cảm giác bản thân đã tìm được chìa khóa then chốt.
Nếu vậy thì chỉ còn lại một vấn đề thôi.
Ai đã giết Thái Ngọc?
Khi hung thủ gõ cửa, cửa sổ lớp chỉ khép hờ nên cô ấy không thể nhìn rõ dáng vẻ của người nọ. Sau khi gõ cửa xong, hung thủ lùi lại vào góc chết của tâm mắt cô ấy. Từ đầu đến cuối, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy con dao gọt hoa quả sắc bén và bàn tay đẫm máu của hung thủ mà thôi.
Bàn tay câm cán dao gọt hoa quả màu đen rất mảnh khảnh và trắng trẻo, phân đầu móng tay sơn màu đỏ tươi, có vẻ là do đã lâu chưa cắt móng tay nên phần móng mới đã mọc dài ra sau khi làm móng.
Người này chắc chắn là nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ đã trưởng thành.
Thầy Trương nói người tới là người thân của Thái Ngọc, thế nhưng đây là lời hung thủ nói nên chưa chắc là thật. Vưu Tri Vi hiểu đây chính là chìa khóa then chốt của vòng lặp này. Cô ấy không thể chắc chắn khi nào vòng lặp sẽ kết thúc, nhưng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải cố hết sức thu thập những thông tin có ích trong vòng lặp.
Còn ba phút nữal
Tích tắc, tích tắc...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Vưu Tri Vi nhìn lên bảng đen, nhưng khóe mắt lại liếc ra ngoài cửa sổ, chẳng có ai đi ngang.
Cuối cùng...
Tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc” vang lên, Vưu Tri Vi nhìn qua khe cửa thấy được bàn tay nõn nà cùng hàng móng tay dài đã lâu chưa cắt.
Sau khi gõ cửa xong, người nọ lập tức thu tay lại. Gương mặt thầy Trương thoáng qua vẻ bất mãn y hệt tiết trước, nhưng ông ta vẫn ra mở cửa. Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, ông ta lại bước vào gọi tên Thái Ngọc.
Ngay khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Vưu Tri Vi đã lập tức cúi người nấp dưới bàn, nhanh chóng di chuyển về phía cửa sau.
Thái Ngọc nghi hoặc bước ra cửa lớp...
Sau khi mở được cửa, Vưu Tri Vi lập tức xông ra ngoài... Phập!
Âm thanh khi con dao gọt hoa quả đâm xuyên qua lớp da thịt vang lên bên tai cô ấy. Đập vào mắt cô ấy là hình ảnh một người phụ nữ cao hơn một mét sáu, tóc dài xõa ra, mặt đeo khẩu trang.
Đôi mắt bà ta đỏ ngâầu, tay trái siết chặt cổ Thái Ngọc khiến đầu móng tay sơn màu đỏ khảm sâu vào trong da thịt cô ta, để lại vết bấu thật sâu. Tay phải bà ta vung con dao gọt hoa quả lên, quả quyết đâm vào ngực Thái Ngọc. Động tác ấy thuần thục như thể bà ta đã luyện tập hàng trăm lần.
Thái Ngọc kinh hoàng không thốt nên nổi một lời, chỉ biết cố gắng giơ tay bảo vệ bản thân nhưng lại bị cắt nát tay, để lại một vết dao sâu.
Con dao gọt hoa quả đâm vào động mạch chủ khiến dòng máu ấm nóng bắn thẳng lên hốc mắt trũng sâu của người phụ nữ. Từng chút máu đọng lại nhuộm đỏ chiếc khẩu trang màu xanh lam.
Cho dù đã trải nghiệm chuyện này đến lần thứ hai, nhưng Vưu Tri Vi vẫn không thể bình tĩnh đối mặt như cũ. Cả người cô ấy run lên nhè nhẹ vì sợ, năm ngón tay siết chặt tay nắm cửa. Ngay khi nhịp tim đập lên dữ dội, cô ấy lại nghe được tiếng bánh răng chuyển động vang lên bên tai.
Đã qua tiết ba.
Thời Kim Lam lại ngồi xuống bên cạnh Nhạc Yếu Yếu, không hiểu suy đoán của mình sai chỗ nào.
Trong tiết một, vì cô xen vào mạch truyện nên Nhạc Yểu Yểu không thể lén xem điện thoại, những tình tiết xảy ra tiếp theo cũng lệch đi. Vì cốt truyện bị chệch hướng khác với ký ức của cô ta nên mới xảy ra vòng lặp.
Ở tiết hai, cô luôn tỏ ra thờ ơ suốt quá trình, để mọi chuyện diễn ra theo đúng mạch truyện, nhưng vòng lặp vẫn không kết thúc.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Thời Kim Lam vừa lấy bài thi vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hai tiết trước. Trong đầu cô lần lượt liệt kê những điểm giống và khác nhau.
Đột nhiên động tác lấy bài thi của cô khựng lại. Cô phát hiện một lỗi logic rất lớn.
Cô suy đoán lí do Nhạc Yểu Yếu muốn đến lớp 12A4 là vì ở đây đã từng xảy ra sự kiện gì đó khiến cô ta không quên được, mà sự kiện này đã diễn ra trong tiết hai. Nếu chấp niệm của Nhạc Yểu Yếu là chuyện này, vậy thì đáng lẽ ra cô sẽ không rơi vào vòng lặp mới phải, bởi cô đã thay đổi mạch truyện ngay trong tiết một rồi. Dù sao cũng đâu có ai muốn trải nghiệm chuyện đau đớn nhất trong lòng mình đến tận hai lần đâu.
Theo logic bình thường thì phải là...
Nhạc Yểu Yểu hóa thành ma nhưng vẫn cố chấp muốn tới lớp 12A4 để thay đổi quá khứ.
Nhưng sau khi rơi vào vòng lặp, cô ta lại để mặc cho mọi chuyện tái diễn lần nữa cứ như thể bản thân bị mất trí nhớ.
Đây chính là chỗ bất thường thứ nhất.
Nhưng nếu tạm bỏ qua sự bất thường này thì có thể dùng nó làm cơ sở để suy đoán... Nhạc Yểu Yểu không thể tự mình thay đổi sự kiện đã xảy ra, vì vậy quá khứ cứ liên tục tái diễn trở thành một vòng lặp vô tận.
Tuy nhiên Thời Kim Lam đã chen vào mạch truyện trong tiết một khiến quá khứ thay đổi. Vì vậy theo logic thì đáng ra mong muốn thay đổi quá khứ của Nhạc Yểu Yểu đã được thỏa mãn, vòng lặp phải kết thúc mới đúng.
Điều này hoàn toàn trái ngược với suy đoán trước đó. Thời Kim Lam nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nhạc Yểu Yểu, sau đó nhìn sang bài thi trước mắt cô ta. Đột nhiên, cô vươn tay lật bài thi lại với tốc độ thật nhanh.
Nhạc Yểu Yểu vẫn luôn cảnh giác, thấy thế thì lập tức dùng tay đè bài thi lại, nhưng Thời Kim Lam vẫn kịp thấy được điểm số của cô ta.
134 điểm. Chuyện này làm cô khá bất ngờ.
Nhạc Yểu Yếu nhíu mày, không vui nói: “Cô làm gì đấy?” Giọng nói cô ta không thân thiện lắm. Khác hẳn nụ cười ngọt ngào trước đó, lúc này hai hàng lông mày cô ta cau lại tỏ rõ sự bất mãn.
Thời Kim Lam ung dung vuốt tay, “Tôi muốn xem thử cô thi được mấy điểm thôi, có cần căng thẳng thế không?” Nhạc Yểu Yểu nhìn chằm chằm vẻ mặt tỉnh bơ của cô, như thể muốn nhìn ra gì đó từ khuôn mặt ấy.
Nhưng tiếc là Thời Kim Lam chỉ chăm chú xoay cây bút trong tay, thấy cô ta nhìn mình thì tặc lưỡi nói: “Lần này cô thi được điểm cao nhỉ”
Nhạc Yểu Yểu mím môi cúi đầu, giọng bé như muỗi kêu, “Gặp may thôi.” Thời Kim Lam mỉm cười nhìn cô ta, dự cảm bất thường trong lòng lại trỗi dậy.
Cô đã đọc nhật ký của Nhạc Yếu Yểu nên biết thành tích cô ta không tốt lắm, nhưng sau khi mời gia sư thì đã có tiến bộ một chút.
Hiện tại đã là lớp 12, muốn tăng cao thành tích nói khó thì khó, mà nói dễ cũng dễ.
Đối với những người bình thường đã tự thi được hơn 120 điểm thì việc nâng điểm lên mức 130 hay thậm chí là 140 rất khó.
Còn dễ thì là vì chỉ cần động não một chút, nắm vững kiến thức cơ bản là đã có thể tiến bộ từ dưới trung bình lên trên trung bình rồi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy Nhạc Yểu Yểu không giống tuýp người thứ nhất, vì vậy điểm số trong bài thi này chắc chắn có vấn đề. Thời Kim Lam đã xem qua các câu hỏi trong bài thi, độ khó vừa phải, riêng câu cuối cùng thì khá khó. Vì vậy số điểm 134 thuộc diện mức điểm tương đối cao.
Cô lại nhìn sang Nhạc Yểu Yểu đang đè cả người lên bài thi, biết bản thân đã không còn cơ hội lật xem bài thi nữa.
Chẳng lễ phải đợi sang tiết sau ư?
Buổi sáng có tổng cộng bốn tiết, hiện tại đã là tiết ba, ai mà biết được nếu không kết thúc vòng lặp trước tiết bốn thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Khi hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số một sẽ bị ma nữ hù dọa. Nhưng chỉ có những người nhát gan như Đào Hân thì mới có thể bị dọa chết khiếp trong lúc làm nhiệm vụ vì giá trị tỉnh táo quá thấp mà thôi.
Chắc chắn nhiệm vụ cốt truyện số hai cũng sẽ có nguy hiểm tử vong, chỉ là thời gian làm nhiệm vụ kéo dài cả ngày nên Thời Kim Lam mới không chắc nếu không kết thúc vòng lặp trong buổi sáng thì thời gian cả nhảy thẳng đến buổi chiều hay không. Vậy nếu đến cuối nhiệm vụ mà các cô vẫn còn kẹt trong vòng lặp thì liệu họ sẽ mắc kẹt trong dòng thời gian này mãi mãi không thoát ra được không?
Nếu không có cơ hội, thế thì tự tạo ra cơ hội vậy.
Thời Kim Lam nghiêng đầu suy nghĩ, tốc độ xoay bút càng lúc càng nhanh, linh hoạt làm ra các động tác có độ khó cực cao.
Vài giây sau, Thời Kim Lam nở một nụ cười hiền lành với Nhạc Yểu Yếu. Nếu Tống Dư Ngộ hoặc Vưu Tri Vi ở đây thì chắc chắn họ sẽ nhận ra cô sắp bẫy người khác, sau đó vội vàng trốn ra xa.
Nhạc Yểu Yếu không hiểu tính Thời Kim Lam, nhưng vẫn thoáng thấy sợ hãi trước nụ cười của cô, trong lòng nảy ra dự cảm bất an. Nhưng điều khiến cô ta bất ngờ đó là “Trương Tiểu Thục” chẳng nói gì mà cũng chẳng làm gì, chỉ mỉm cười rồi cúi đâu nhìn bài thi của mình, gương mặt để lộ vẻ chê bai như muốn nói “Sao mình có thể thi tệ đến thế nhỉ”. Nhạc Yểu Yếu xịch ghế ra xa, cố gắng kéo dài khoảng cách với Thời Kim Lam. Nụ cười trên mặt Thời Kim Lam vẫn còn đó. Và trong ánh mắt cảnh giác của Nhạc Yểu Yếu, cô đột nhiên giơ tay cất cao giọng: “Dạ thưa thầy, bạn cùng bàn của em lén dùng điện thoại trong giờ học ạ.” Nhạc Yểu Yếu: “...” Khán giả xem livestream: “..."
xx**% 15 *xx**%