Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 16 - C16

C16 C16C16

CHƯƠNG 16: Trường cấp ba Văn Nhã (16)

Tự dưng bị mách tội khiến cho vẻ mặt Nhạc Yếu Yểu cứng đờ, đôi con ngươi màu nâu sẫm tối đi, gương mặt trắng nõn trông mất tự nhiên đến lạ thường. Khuôn mặt cô ta duy trì trạng thái này vài giây, sau đó lại trở lại bình thường, bày ra biểu cảm bất mãn lên án.

Ngược lại, Thời Kim Lam chỉ cong mắt cười trước cái nhìn lên án của Nhạc Yểu Yểu, nốt ruồi son ở đuôi mắt trái cũng trở nên sinh động hệt như đóa mai đỏ nở rộ, khiến người khác muốn chạm vào xem thử.

Nhạc Yểu Yếu thấy vậy thì sắc mặt càng thâm trầm hơn, má trái khe khẽ co giật mất kiểm soát cứ như có thể nổi điên lên bất cứ lúc nào. Thấy phản ứng của cô ta đã khác hẳn hai tiết trước, gương mặt Thời Kim Lam đong đầy ý cười, thậm chí còn ngáp một cái.

Ngay lúc này, thây Trương nhìn sang với ánh mắt sắc bén như một mũi dao có thể đâm xuyên linh hồn người khác.

Nhạc Yểu Yểu cúi đầu né tránh ánh mắt thầy Trương. Mái tóc rũ xuống che khuất gương mặt cô ta, hai vai run lên nhè nhẹ, đầu càng ngày càng cúi thấp. Có vẻ cô ta không định giải thích chút nào, cứ như thể cái nhìn lên án vừa rồi chỉ là ảo giác của Thời Kim Lam.

Còn giả bộ à?

Giờ mà giả bộ thì còn nghĩa lý gì đâu chứ.

Thời Kim Lam găn giọng bật cười khúc khích vài tiếng, đáng sợ đến mức khán giả trong phòng livestream cũng không chịu được. Khu bình luận ngập tràn dấu chấm hỏi, bọn họ thắc mắc có khi nào người bị ma nhập không phải Đào Hân mà là cô mới đúng hay không. Tiếng cười gần của cô càng lúc càng đến gân bên tai Đào Hân đang cúi thấp đầu hơn.

Phù...

Thời Kim Lam nhẹ thổi một hơi lạnh lẽo. Trong khi khu bình luận đang bùng nổ, cô ghé sát vào tai Nhạc Yểu Yểu, khẽ nói: “Bạn cùng bàn à, rõ ràng là cô có chơi điện thoại đâu, sao lại không giải thích?”

Cả người Nhạc Yểu Yểu run lên, cô ta chỉ mím môi im lặng, phản ứng y hệt tiết trước khi bị bắt quả tang dùng điện thoại trong giờ học.

Một người tự ti, nhạy cảm không có nghĩa người này không biết phản kháng khi bị đổ oan. Thời Kim Lam mất hứng, duỗi đôi chân dài ra, nói một câu đầy ẩn ý: “Là cô không thể giải thích, hay là không muốn giải thích?”

Cô nhấn mạnh hai chữ “không muốn, cánh tay vươn ra thu hẹp khoảng cách mà Nhạc Yểu Yểu đã cố tình kéo dài, giữ chặt bài thi của cô ta rồi nhanh chóng giật lấy... Bài thi được Nhạc Yểu Yểu bảo vệ kỹ càng như mạng sống rơi vào tay Thời Kim Lam.

“Cô làm gì đấy!” Nhạc Yếu đột ngột hét lên, âm thanh bén nhọn khác hẳn bộ dáng vâng vâng dạ dạ khi bị thây giáo răn dạy.

Thời Kim Lam giấu bài thi ra sau lưng, Nhạc Yểu Yểu đứng dậy giành lại.

Nhưng Thời Kim Lam đã có chuẩn bị từ trước nên cô ta bắt hụt, cả người ngã xuống bàn trông hết sức chật vật. Cô ta đang định đứng dậy giành lấy bài thi tiếp thì lại bị đá trúng đầu gối, thế là ngã âm xuống ghế, đau đến tức điên người.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy kẻ thủ ác bày ra vẻ mặt vô tội, lại còn lắc lư bài thi nói một câu khiến cô ta tức điên lên: “Tôi chỉ nói thật thôi mà, cô hung dữ thế làm gì? Thấy chưa, giờ bị ngã rồi đó, có đau không?”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại †-y-t

Nhạc Yểu Yếu thua thiệt nặng nề, dù đầu gối có đau như bị kim châm thì cũng chỉ biết hung ác trừng mắt nhìn cô.

Thời Kim Lam cảm thấy mình có ý tốt mà lại bị hiểu nhầm thành lòng lang dạ sói. Cô tủi thân nhìn sang thây Trương đang đen mặt chạy tới, thân là kẻ ác nhưng lại mách lẻo trước như đứa bé ba tuổi chưa trưởng thành, “Thầy ơi, thây xem bạn ấy kìa, bạn ấy định đánh eml” Khán giả trong phòng livestream: “...” Thầy Trương quan sát toàn bộ hành động của hai người. Trước đó “Trương Tiểu Thục” đã chủ động tố cáo bạn cùng bàn nên được coi là “người có công”, nhưng cô muốn giành bài thi của Nhạc Yểu Yểu dẫn đến việc bọn họ tranh cãi trong giờ học. Cả hai chẳng ai thua ai, đều không phải học sinh ngoan gì.

Ông ta nhíu mày nhìn hai cô học trò chẳng biết hối lỗi, tức giận nói: “Cút hết ra khỏi lớp cho tôi! Tan học tôi sẽ gọi phụ huynh của các chị đến!”

Thế là Thời Kim Lam và Nhạc Yểu Yếu lại lần nữa bị đuổi khỏi lớp cùng bài thi của mình, chỉ là lần này bầu không khí giữa hai người đã khác trước, cứ như chiến tranh mưa đạn bom rơi.

Nhạc Yểu Yếu khập khiếng đứng trong hành lang, ẩn mình trong bóng tối. Cơn đau từ đầu gối truyền lên khiến ánh mắt cô ta lóe lên một tia nguy hiểm. Cô ta lạnh giọng: “Trả bài thi cho tôi!” Nhưng bộ dạng cô ta hiện giờ trông rất buồn cười, chẳng hề uy hiếp được Thời Kim Lam. Cô chậm rãi giơ bài thi trong tay lên, trông y hệt mấy đứa học sinh tiểu học nghịch ngợm bắt nạt bạn cùng lớp.

“Chỉ là một bài thi thôi mà, thi cũng đã thi xong rồi, cô căng thẳng thế làm gì?”

“Trả lại đây!” Khuôn mặt Nhạc Yểu Yếu tối sâm lại, cái lạnh trong mắt như muốn hóa thành thực thể bắn ra ngoài đến nơi, hai má cô ta cũng run lên mất kiểm soát. Gân xanh hệt như những con sâu xấu xí nổi đầy mặt cô ta, trông cực kỳ ghê tởm.

Thời Kim Lam vẫn chẳng hề sợ hãi, giấu bài thi ra sau như muốn trêu chọc Nhạc Yểu Yếu: “Cô không chịu nói thì để tôi tự đoán nhé?”

Nhạc Yểu Yểu không nói mà cũng chẳng làm gì. Cô ta chỉ đứng trong góc tối, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm Thời Kim Lam, cố ép gương mặt của Đào Hân tạo ra bâu không khí đáng sợ.

“Cô nghĩ phải bắt đầu nói từ đâu thì được?” Thời Kim Lam đặt câu hỏi, nhưng chẳng trông mong Nhạc Yểu Yểu sẽ trả lời cho lắm.

Sau khi hỏi xong, Thời Kim Lam nhấc chân xoay người đổi trạng thái mặt đối mặt giữa hai người thành trạng thái một người đứng trước, một người đứng sau.

Cô hơi hạ vai bật cười khúc khích. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến đôi con ngươi Nhạc Yểu Yếu run lên vì sợ, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cảm giác hoảng loạn đã lâu rồi không thấy.

“Cú đá tối qua có đau lắm không?” Thời Kim Lam vừa cười vừa hỏi, âm thanh gắn trong cổ họng khiến cả ma cũng không chịu được tiếng cười của cô. Nhạc Yểu Yểu... À không, “Nhạc Yểu Yểu” run run mí mắt, tự hiểu bản thân đã để lộ thân phận.

“Kẻ chiếm thân xác của “Đào Hân” không phải Nhạc Yểu Yểu mà là cô đúng không, chị gái trong lầu câu thang?” Thời Kim Lam vừa hỏi xong thì đã tự cất giọng trân thuật.

“Tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao phòng ký túc xá số 404 có bốn người, nhưng sao chỉ có “Trân Khả Hân” và tôi? Sau đó tôi biết được Nhạc Yểu Yếu đã chết, mới nghĩ người thứ tư đang ở đâu?”

“Ban đầu tôi cho rằng người thứ tư chính là nữ sinh đã chết tối hôm qua, nhưng có một chuyện khiến tôi lấy làm lạ. Ma nữ kể chuyện ma trong lầu cầu thang và ma nữ dọa người trong gương không phải cùng một người... Thế con ma nữ bị dư ra đó là ai?” Thời Kim Lam di chuyển bước chân, dựa lưng vào vách tường thấp đối diện “Nhạc Yểu Yểu”. Cô ung dung lấy bài thi ra, để lộ con điểm 134 được viết bằng tay dưới ánh mặt trời, một cái tên cũng dần lộ ra theo động tác mở bài thi.

Không phải tên của Nhạc Yểu Yểu, cũng chẳng phải tên của Trần Khả Hân, mà là một cái tên Thời Kim Lam chưa nghe bao giờ...

Thái Ngọc.

Ngay từ lúc bắt đầu, thứ ma nữ chiếm thân xác Đào Hân muốn giấu vốn không phải điểm sổ của mình, mà là cái tên này.

Nếu để lộ bài thi thì thân phận của cô ta cũng sẽ bị lộ. Đây cũng là bí ẩn lớn nhất mà vòng lặp yêu cầu người chơi phải khám phá. Thái Ngọc bị vạch trần thân phận nên không giả vờ nữa, cô ta gắn giọng cười ha hả, âm thanh khàn khàn quái dị đến lạ. Tiếng động quen thuộc này khiến Thời Kim Lam cong môi, không quá hài lòng phê bình: “Cười còn chẳng đáng sợ bằng tôi, cô là ma mà chẳng chuyên nghiệp gì hết vậy?”

Tiếng cười găn trong họng Thái Ngọc lập tức tắt ngúm. Nỗi oán hận vì bị Thời Kim Lam đá một cú từ tối hôm qua đến giờ bỗng tuôn trào.

Cô ta cụp mắt nhìn chằm chằm Thời Kim Lam, đôi con ngươi màu nâu như đặc quánh lại, nổi lên từng cơn gió bão mãnh liệt, hệt như có thể lên cơn lật đổ con thuyền của cô gái trước mắt bất cứ lúc nào.

“Sao cô phát hiện được?” Thái Ngọc bước về phía trước, chặn đứng Thời Kim Lam vào vách tường thấp.

Mặc dù cô ta cao hơn Thời Kim Lam năm xen-ti-mét nhưng chẳng khí thế chút nào. Ngược lại còn bị Thời Kim Lam đang lười nhác dựa lưng vào vách tường thấp nhìn chằm chằm đến nổi nghẹn họng.

Thù mới chồng lên thù cũ, Thái Ngọc tức giận biến dài hàng móng tay đen nhọn hoắt, đôi mắt đẫm máu giãy dụa giữa khuôn mặt cứ như thể muốn xé nát hốc mắt Đào Hân ra.

Thời Kim Lam đứng cách cô ta chưa tới mười xen-ti- mét. Vì bị cô ta chặn lại nên cô nhíu mày, đưa tay đẩy trán Thái Ngọc ra xa, giọng điệu chê bai: “Lúc nói chuyện đừng có đứng sát người ta thế, có nhận thức được bản thân mình bị hôi miệng không thế?”

Thái Ngọc: “...'

Bầu không khí chật chội đã trở nên thoáng đãng hơn, nhưng Thời Kim Lam bỗng cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, cái giá buốt ngày đông ùa tới như thể băng tuyết có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô hà một hơi, đưa tay kéo áo khoác lông lại, hoàn toàn không phát giác nhiệt độ giảm xuống là do mình liên tục đả kích ma nữ.

Sau khi kéo dài khoảng cách giữa mình và ma nữ xa hơn nửa mét, Thời Kim Lam mới có tâm trạng giải thích suy đoán của mình cho cô ta, “Đúng là cô diễn thật lắm, tiếc là quên mất một chuyện quan trọng.”

“Vì cô mượn thân xác “Trân Khả Hân” nên vòng lặp cũng sẽ coi cô như kẻ ngoại lai. Mà tôi cũng là một kẻ ngoại lai. Không lý nào tôi có thể thay đổi những chuyện xảy ra trong vòng lặp mà cô lại chỉ có thể đứng xem được.” “Dựa trên những thông tin trên thì có thể suy đoán cô sẽ luôn tham gia vào mỗi vòng lặp. Thế nhưng cố tình cô lại giả vờ mất trí nhớ, điều này mới khiến tôi nghĩ cô là người tạo ra vòng lặp. Bởi việc cô mất trí nhớ rất bất hợp lý, mọi người không nghi ngờ mới là lạ đấy." Gương mặt Thời Kim Lam lộ ra vẻ ghét bỏ, ánh mắt như thể muốn nói “Chỉ có mấy chiêu mèo đó mà muốn lừa người khác, không bằng về nhà tu thêm mấy trăm năm nữa đi”.

Thái Ngọc: “..'

Cô không liệt kê hành vi giấu bài thi cực kỳ khả nghi của cô ta ra, bởi dù sao Nhạc Yếu Yểu cũng vốn tự ti, nhạy cảm, tất nhiên sẽ không muốn để người khác, nhất là cô bạn cùng bàn không thân với mình biết được điểm thi của mình rất thấp.

Mà quan trọng hơn là từ trước tới nay làm gì có người chơi nào giống Thời Kim Lam, vừa xem điểm của nhân vật mình thủ vai xong thì đã lăm le muốn lật bài thi của “Nhạc Yểu Yểu” lại, thành ra trò chơi vừa mới bắt đầu mà đã suýt bị lộ manh mối quan trọng nhất rồi.

Đối với Thời Kim Lam, thật ra chỉ tiết bất thường nhất chính là việc “Nhạc Yểu Yểu” trong thân xác Đào Hân không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Người bình thường nào có ai muốn trải qua những chuyện đau lòng một lần nữa, đó là chưa kể khả năng cao phòng học này còn là nơi xảy ra sự kiện dẫn đến phút bốc đồng tự sát của Nhạc Yểu Yểu.

Nếu cô ta không mắc chứng cuồng ngược đãi thì chỉ có điên mới đến lớp 12A4 để xem mình không ngừng bị nhục mạ lòng tự trọng mà thôi.

Nói cách khác, có vẻ như “Nhạc Yểu Yếu” đang cố gắng thỏa mãn cơn dục vọng trả thù của mình bằng cách trải nghiệm nỗi đau của Nhạc Yểu Yểu.

Sau khi nghe phân tích của Thời Kim Lam xong, Thái Ngọc lại bật cười. Nhưng lúc này, tiếng cười của cô ta lại khàn khàn, đặc sệt cứ như dính trong cổ họng. Luồng khí lạnh lẽo kỳ lạ lan ra khắp sàn nhà hành làng, khi chạm phải chân Thời Kim Lam thì lằng lặng mò lên trên theo bắp chân cô.

Nhưng cô gái đang dựa vào vách tường lại chẳng hề sợ hãi cơn buốt giá ấy. Cô nhướn mày khiến nốt ruồi son ở đuôi mắt trái di chuyển vô cùng sinh động.

Trời đất bỗng chốc quay cuồng, Thái Ngọc chỉ kịp cảm thấy có một thứ gì đó rất mỏng dí sát vào mặt mình, còn chưa phản ứng lại thì một bàn tay đã đè lên vai ép cô ta phải nghiêng đầu nghênh đón ánh mặt trời.

Thái Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy giọng nói nhiệt tình của Thời Kim Lam truyền từ đỉnh đầu xuống, “Trời lạnh thế này mà còn cười kinh dị như vậy, ra phơi nắng cho xua tan khí lạnh nào.”

Thái Ngọc: “...'

Phơi nắng cái con mẹ nhà côi Đã gân mười một giờ, ánh mặt trời xuyên qua tâng mây hắt thẳng lên mu bàn tay Thái Ngọc. Cơn đau đớn khi bị ánh nắng thiêu đốt khiến cô ta vô thức co tay lại, cả người giấy dụa cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Thời Kim Lam.

Nhưng Thời Kim Lam lại hệt như một ngọn núi đè nặng bả vai khiến cô ta không nhúc nhích được. Cô ta vùng vẫy hồi lâu, hai bàn tay chẳng biết đã bị thiêu đốt đến bỏng rát từ lúc nào.

Thái Ngọc phát hiện bài thi che khuôn mặt mình sắp rơi xuống, sợ phải đối mặt trực tiếp với ánh mặt trời nên tạm thời không dám lộn xộn nữa, chỉ đành mặc ánh nắng hắt lên người. Nhiệt độ nóng chảy xuyên qua bài thi hắt lên mặt cô ta, mang theo cả cảm giác bỏng rát đau đớn.

Thời Kim Lam đè ma nữ xuống bắt cô ta phơi nắng, bên tai là tiếng thở hổn hển đầy thống khổ của cô ta, bỗng nhớ lại nguyên hình con ma nữ mình đã gặp hôm qua, thế là ung dung hỏi: “Cô bị dao đâm chết à? Ai giết cô đấy? Sao cô lại muốn đến lớp 12A4 trải nghiệm cảm giác bị nhục mạ lòng tự trọng của Nhạc Yểu Yểu cứ như tên biến thái thế?”

Cô hỏi liên tục mấy câu, hơi thở của Thái Ngọc cũng ngày càng nặng nề, tựa như không chỉ vì nỗi đau khi phải phơi nắng mà còn là vì cơn tức giận khi bị vạch trần bí mật trong lòng.

Thời Kim Lam không quan tâm việc ma nữ im lặng, tự suy đoán tiếp: “Cô và Nhạc Yểu Yểu có thù hằn với nhau, đến nổi cô ta chết rồi thì vẫn chưa hết hận. Người giết cô có quan hệ mật thiết với cô ta, nhưng cô không thể giết hung thủ hại mình nên đành liên tục tái hiện sự kiện đã xảy ra trước cái chết của Nhạc Yểu Yểu nhằm mua vui.

Càng nói, Thời Kim Lam càng cảm thấy không khí lạnh hơn, nụ cười trên mặt cũng càng rạng rỡ. Cuối cùng, cô kết luận: “Ầy! Cô đúng là biến thái ghê áI” Giọng điệu này, dáng vẻ này, đến ma cũng phải tức chết Vì CÔ.

Thái Ngọc vốn đã dừng giãy dụa, nhưng lúc này lại như bị đả kích rất lớn, móng tay đen dài ghim vào tường cố sức cào bấu tạo thành những tiếng sột soạt ghê tai, lớp sơn tường cũng theo đó mà rơi xuống đầy đất.

Nhưng cho dù Thái Ngọc có vùng vẫy thế nào thì cũng chỉ như con cá năm trên thớt mặc cho Thời Kim Lam xấu xé mà chẳng thể phản kháng gì. Cô ta càng cào bấu thì chỉ càng khiến lớp sơn tường rơi xuống nhiều hơn thôi.

Đôi giày bốt mùa đông màu nâu nhạt của Thời Kim Lam dẫm lên một đống vụn sơn tường. Cô mất hứng cảnh cáo: “Đừng có giãy nữa, cô mà giấy tiếp là tôi lấy bài thi trên mặt cô xuống bây giờ. Đến lúc đó cô được phơi nắng trực tiếp chắc là sẽ hư hết mặt mày ấy nhỉ?” Động tác cào tường của Thái Ngọc khựng lại, hàng móng tay sắc nhọn lập tức rụt lại để lộ năm cái lỗ thật sâu trên tường. Nếu như đây là cơ thể con người thì cô ta đã moi tim người ta ra luôn rồi.

Thời Kim Lam tặc lưỡi thâm nghĩ con ma này quả là tàn nhẫn, đồng thời cô cũng rất hài lòng vì cô ta không lộn xộn nữa. Thế là cô dời bàn tay đang chực chờ giật lấy bài thi trước mặt cô ta đi, tiếp tục nói: “Vậy để tôi đoán thử ai đã giết cô nhé...”

“Dì quản lí ký túc xá? Thẩm Tri Tùng? Hay là... Mẹ của Nhạc Yểu Yểu?” Ngay khi cô dứt lời, sống lưng cô gái bị cô đè xuống lập tức cứng đờ, sau đó đột nhiên mềm nhữn ra.

Không có sức lực chống đỡ nên bài thi trên gương mặt hơi nghiêng của Đào Hân rơi xuống đất, âm thanh tờ giấy ma sát với sàn nhà vang lên xoàn xoạt. Thời Kim Lam cảm thán một tiếng, đỡ lấy cơ thể ngã xuống của Đào Hân rồi lẩm bẩm: “Sao lại chạy? Ma nữ mấy cô đều không thích giao tiếp với người khác vậy à?” - Phòng livestream số 54088 -

[Người chơi này...]

[Có độc...

[Quỷ Kiến Sầu* đấy à?]

[Cười chết mất, ma quỷ trong màn trường cấp ba Văn Nhã chắc không ai muốn gặp lại cô ấy đâu ha?]

[Có lễ phép, nhưng mà không đáng kể]

[Ép ma đi phơi nắng, chắc trong thế giới ác mộng chỉ có mình cô ấy mới làm vậy được, tự dưng thấy hơi buồn cười] [Ma nữ dễ bị dọa sợ bỏ chạy vậy á? Có lố quá không vậy]

[Ôi trời... Đây là người chơi khám phá ra thân phận của Thái Ngọc nhanh nhất đúng không? Chỉ tốn có ba tiết thôi!]

*Quỷ Kiến Sầu (8 R4) là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết “Thư kiếm ân cừu lục” của Kim Dung, là người quản lí Hình Đường - Nơi thưởng phạt những người có công, có tội. Ở đây ám chỉ việc Thời Kim Lam hệt như khắc tinh của những NPC phản diện trong màn chơi. Thái Ngọc bỏ chạy khiến Thời Kim Lam có hơi tiếc nuối, nhưng cô đã tìm hiểu hết đại khái những chuyện cần biết rồi, cô ta có chạy cũng chẳng sao.

Từ vòng lặp này, ngoại trừ thông tin Nhạc Yểu Yếu khi còn sống từng bị xúc phạm lòng tự trọng ra thì cô còn biết thêm một thông tin rất quan trọng.

Đó là mẹ cô ta.

Sáng nay sau khi đọc nhật ký, cô đã mơ hồ đoán được thân phận của chữ XX kia, thu hẹp phạm vi suy đoán chỉ còn lại người thân của cô ta. Và vòng lặp này đã trực tiếp chứng thực đó là mẹ của Nhạc Yếu Yểu.

Ngay từ khi còn nhỏ, cô ta đã bị mẹ mình sắp đặt cuộc đời, vì vậy mới cảm thấy nhà là một nơi đây áp lực. Sau khi bị mẹ sắp xếp vào học ở trường cấp ba Văn Nhã, cô ta lấy cớ học tập nên dọn vào ký túc xá, có thể coi đây là một cách trốn tránh thực tại.

Nhưng vì tính cách hướng nội nên cô ta không thể thích ứng với môi trường mới, quan hệ với bạn cùng phòng chỉ dừng lại ở mức xã giao, thậm chí còn bị tẩy chay vì hoàn cảnh gia đình và vài nguyên nhân khác. Từ đó cuộc sống cô ta ngập trong lo âu, nơi trốn tránh thực tại bỗng trở nên tràn đầy áp lực. Cô ta thích Thẩm Tri Tùng, sau đó có hẹn hò với anh ta. Nhưng lại bị thây giáo nghiêm khắc bắt quả tang cô ta lén xem tin nhắn điện thoại trong giờ học, lòng tự trọng bị tổn thương khiến cô ta lựa chọn tự tử.

Mẹ cô ta biết được chuyện này thì cũng rất sốc. Sau đó lại vì nguyên nhân nào đó mà bà ta đã sát hại bạn cùng phòng của con gái mình là Thái Ngọc.

Thời Kim Lam dựa vào vách tường thấp để phơi nắng. Sau khi khám phá được phần lớn cốt truyện thì cô lại có thêm một số vấn đề mới:

1, Vì sao mẹ của Nhạc Yểu Yểu lại muốn giết Thái Ngọc?

2, Quan hệ giữa Thái Ngọc và Nhạc Yểu Yếu là gì?

3, Dì quản lí ký túc xá có vai trò gì trong câu chuyện này? 4, Thẩm Tri Tùng có phải giọt nước tràn ly khiến cho Nhạc Yểu Yếu nghĩ quẩn hay không?

Thời Kim Lam cảm thấy nếu mình có thể giải đáp những vấn đề này thì nhiệm vụ ẩn của cô và Vưu Tri Vi sẽ có thể hoàn thành.

Cũng không biết con cá* làm màu kia sao rồi, có thành công trà trộn vào nhóm bốn người nọ hay không?

Thôi bỏ đi, lo lắng cho anh chỉ tổ tốn thời gian.

*Tên của Tống Dư Ngộ có chữ “#” (Dư) đọc là / y/, gân giống cách đọc của chữ “#” / yú/ (ngư/con cá), nên Thời Kim Lam đã gọi Tống Dư Ngộ bằng biệt danh này.

Thời Kim Lam phơi nắng đã đời rồi mới nhặt bài thi lên, đỡ Đào Hân đang dựa vào tường đi vào lớp học. Thầy Trương vốn dĩ đang giảng bài nãy giờ không còn tiếp tục nói về bài thi nữa mà chỉ đứng im như tượng trên bục giảng, gương mặt bị làm mờ hệt như những học sinh khác trong lớp.

Thời Kim Lam đỡ Đào Hân về nằm ở chỗ cô ta. Cô biết ma nữ sẽ không dám quay lại nên nghênh ngang đi loanh quanh lớp vài vòng. Khung cảnh lớp 12A4 không hê biến hóa chút nào, chứng tỏ vòng lặp mà cô trải qua đã kết thúc.

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, hiện tại là 12 giờ 3 phút, đã sang tiết bốn nhưng chẳng thấy Vưu Tri Vi đâu.

Sau khi suy nghĩ, Thời Kim Lam cảm thấy nếu Vưu Tri Vi muốn thoát khỏi vòng lặp thì phải tự mình tìm ra manh mối trong vòng lặp, người khác không thể giúp đỡ cô ấy. Cô có hơi lo lắng, nhưng không nhiều lắm.

Vưu Tri Vi có thể làm lớp trưởng không phải chỉ vì thành tích học tập của cô ấy tốt, mà còn là vì ngoại hình cô ấy đáng yêu, tính tình tỉ mỉ, nghiêm túc, can đảm, thận trọng. Chắc chắn cô ấy sẽ thoát được vòng lặp.

Nghĩ vậy, Thời Kim Lam đã ngủ không ngon cả đêm, vừa rồi còn phải tốn sức suốt ba tiết học cuối cùng cũng không nhịn được mà ngáp một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đào Hân, gục đầu xuống ngủ bù.

Thời Kim Lam đang say ngủ thì chợt nghe thấy có ai gọi mình. Cô mơ màng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt vô cảm của Vưu Tri Vi đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt như muốn nói “Bà đây rơi vào vòng lặp cực gân chết mà cậu ở đây còn ngủ say như vậy được”.

Cô mệt mỏi ngáp một cái, mồm nhanh hơn não nói: “Đợi cậu đi ra mà hoa cũng sắp tàn hết rồi.”

Vưu Tri Vi cạn lời, “Bình thường chơi đấu địa chủ nhiều quá nên đần cả người đi à?” Trong lúc rảnh rỗi, Thời Kim Lam thích nhất là chơi đấu địa chủ, còn nghiện hơn người ta nghiện ăn uống. Rõ ràng là cô biết tính toán đường đi nước bước nhưng khi chơi thì sẽ không bao giờ dùng não, quả là thẹn với cái danh học sinh giỏi khối tự nhiên của mình. Ấy vậy mà cô còn lấy một cái cớ mỹ miều là nếu chơi mà cứ tính toán thì đâu còn gì thú vị.

Thời Kim Lam lẩm bẩm vài tiếng, ôm eo Vưu Tri Vi rồi dụi mặt vào lòng cô ấy. Hành động thân thiết hệt như chú mèo làm nũng với chủ, trong vẻ lười nhác có chút nịnh nọt. Vưu Tri Vị dùng sức xoa mạnh mái tóc cô, sau đó còn định véo đôi má trắng bệch vì mới ngủ dậy của cô.

Cô không hề né tránh. Hai người đã là bạn cùng lớp kể từ khi còn học lớp một, quan hệ thân thiết hơn bạn bè bình thường nhiều. Đôi khi cũng có lúc Vưu Tri Vi sẽ gối đầu lên đùi cô ngủ. Sau khi hơi tỉnh táo lại, Thời Kim Lam nhìn thoáng qua đồng hồ rồi hỏi, “Cậu sao rồi?”

Vưu Tri Vi biết cô muốn hỏi về chuyện mình rơi vào vòng lặp, nhưng cô ấy bỗng liếc mắt nhìn Đào Hân đang gục mặt xuống bàn ngủ, nặng nề lắc đầu bảo: “Lát nữa mình sẽ kể cậu nghe.”

Cũng có nghĩa là cô ấy đã phát hiện thông tin quan trọng.

Thời Kim Lam chỉ ừm ờ vài tiếng qua loa, sau đó lại ngáp một cái rồi uống một ngụm nước thì Đào Hân mới tỉnh.

Đào Hân ngủ một giấc đến ngu người, lúc tỉnh lại thấy hơi chóng mặt. Cô ta thoáng bối rối vài giây khi nhìn thấy Thời Kim Lam, sau đó kêu lên một tiếng, suýt ngã từ ghế xuống đất. May là Thời Kim Lam đã nhanh tay lẹ mắt kéo cô ta lại nên mông cô ta mới thoát được kiếp nạn nở hoa. Hiển nhiên Đào Hân vẫn chưa phản ứng kịp tình hình hiện tại. Cô ta nhíu mày ngẫm nghĩ vài giây nhưng vẫn chẳng hiểu đang có chuyện gì, cuối cùng hết cách nên đành phải lên tiếng hỏi: “Cô... Sao lại là các cô?”

Vừa dứt lời thì Đào Hân đã bị chính giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ. Cổ họng như bị thứ gì đó kích thích khiến cô ta ngứa ngáy khó chịu. Cô ta cố gắng nuốt nước miếng để xua tan cảm giác khó chịu ấy đi.

Thời Kim Lam chống tay lên má, ngáp một cái rồi lười nhác nói với cô ta: “Cô bị ma nhập xác.”

Đào Hân: “2”

Đào Hân: “1”

Đôi con ngươi của Đào Hân trợn trừng thật lớn, lại nghe Thời Kim Lam nói: “Yên tâm, cô ta chạy mất rồi." Vưu Tri Vi im lặng liếc mắt nhìn cô, có cần phải nói chuyện đáng sợ như vậy bằng cái giọng điệu bình thản đó không? Người ta chỉ là một em gái nhỏ... À không, là một chị gái không có khả năng tiếp nhận mạnh như cô đâu.

Thời Kim Lam nhún vai, nếu bây giờ không phải đang ở trong trò chơi thì có lẽ cô sẽ nói chuyện khéo léo hơn. Nhưng ở trong cái chốn ngập tràn sát khí, không cẩn thận chút là có thể mất mạng thế này thì việc bảo bọc người khác quá mức chỉ tổ phản tác dụng mà thôi.

Hơn nữa từ tối qua tới giờ, khả năng tiếp nhận của Đào Hân đã cải thiện rất nhiều, sẽ không nhát gan tới mức sợ hãi chỉ vì một câu nói của cô.

Sắc mặt Đào Hân có hơi tái nhợt. Cô ta ngây người mấy phút mới tiêu hóa được thông tin này, lắp bắp nói: “Vậy... Vậy ra... Trước đó... Là ma điều khiển thân xác của tôi ư?” Thời Kim Lam gật đầu.

Đào Hân như muốn ngất xỉu tại chỗ, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, khóc không ra nước mắt: “... Vậy bạn trai tôi và những người khác thì sao?”

Trí nhớ của cô ta bị gián đoạn, dừng lại ở khoảnh khắc tách khỏi nhóm Thời Kim Lam hồi sáng, còn những chuyện tiếp theo thì rời rạc chẳng rõ ràng.

Thời Kim Lam lắc đầu, “Tôi cũng không rõ lắm. Lúc sáng khi bọn tôi tới đây thì đã thấy cô ngồi trong lớp rồi.”

Đào Hân run lên, mất hồn mất vía đi theo hai người rời khỏi phòng học. Cô ta vừa bước đi vừa đau đầu suy nghĩ vê những dòng ký ức mơ hồ, đi được một lúc thì thấy đầu gối đau âm ỉ. Cô ta đưa tay xoa bóp đầu gối, sau khi xoa xong thì lại thấy trong ngực đau nhói. Có vẻ cô ta bị ma nhập xác thật rồi! Nếu không thì sao lại đau nhức cả người như thế chứ?

Thời Kim Lam thấy trạng thái cô ta vẫn ổn thì quay đầu lại, hỏi: “Cô có muốn đi tìm bạn trai mình không?”

Đào Hân do dự.

Trong trí nhớ rời rạc của mình, chàng trai đeo kính đã tra hỏi cô ta rất nhiều câu hỏi có liên quan đến hai người “Trương Tiểu Thục”. Cô ta không nhớ rõ mình đã trả lời thế nào, nhưng có thể cảm giác được bạn trai mình không có quyền lên tiếng trong nhóm của chàng trai đeo kính, mỗi lần bạn trai định giúp cô ta thì đều bị hai người khác trong nhóm ngắt lời.

Cô ta nghĩ mà thấy tức giận, nhưng thật sự không nhớ nổi vì sao mình lại bị bọn họ phân biệt đối xử như vậy. Điều khiến Đào Hân do dự đó là cô ta và bạn trai đã hẹn hò hơn một năm rồi, tình cảm vẫn luôn rất tốt, ấy vậy mà khi cô ta rời khỏi bốn người kia, bạn trai lại chẳng hề đuổi theo.

Dẫu vui mừng nhưng cô ta vẫn thấy hơi thất vọng.

Đang nghĩ đến đây thì đột nhiên Đào Hân nghe thấy có tiếng ai gọi mình. Cô ta quay đầu nhìn về phía lầu cầu thang, phát hiện bạn trai mình đang đứng đó cùng những người khác.

Cô ta ngây người, chẳng biết nên phản ứng thế nào mới phải.

Lưu Tuấn Vũ thấy Đào Hân ngơ ngác nhìn mình thì chẳng kịp suy nghĩ gì đã chạy tới ngay. Chàng trai đeo kính và hai người bên cạnh định kéo anh ta lại nhưng không kịp. Sau đó chàng trai đeo kính đã nói gì đó nên hai người còn lại mới không xông lên.

Thời Kim Lam để ý thấy má và khóe miệng Lưu Tuấn Vũ có vài vết bâm mà lúc sáng không có, trên sống mũi còn có vết xước hẳn là do có ai đó đánh ngã xuống đất tạo thành.

Xem ra tình hữu nghị giữa bốn người cũng chẳng bền chặt keo sơn cho lắm.

Cũng phải, một hội nhóm bất đắc dĩ thế này rất khó mà đồng lòng được.

Lưu Tuấn Vũ kéo tay Đào Hân, sốt ruột nói: “Sáng nay em làm sao thế? Nói đi là đi, anh không giữ em lại được, lúc đuổi theo tìm em thì đã chẳng thấy em đâu nữa...” “Ấy không, anh không có mắng em, chỉ là anh... Thì..” Khi thấy khóe mắt Đào Hân ửng hồng, anh ta lập tức sốt ruột, hai mắt cũng đỏ lên.

Đào Hân nhìn vết thương trên mặt anh ta, mọi do dự lập tức bị gác ra sau đầu, vội hỏi: “Mặt anh bị sao vậy? Sao tự dưng lại để bị thương?” Lưu Tuấn Vũ liếm môi dưới, né tránh không đáp, “Không sao hết, anh vẫn khỏe.”

Hiển nhiên Đào Hân sẽ không dễ tin như vậy. Cô ta nhớ lại những hình ảnh rời rạc trong đầu, nghiến răng nói: “Có phải là mấy người kia đánh anh không?”

Trước khi bước vào trò chơi, Lưu Tuấn Vũ và cô ta đều không quen chàng trai đeo kính kia, nhưng ba người kia lại có quen biết. Khi thực hiện nhiệm vụ cốt truyện số 1, Lưu Tuấn Vũ đã gia nhập nhóm bọn họ nhằm bảo vệ mạng sống, nhưng cũng chỉ là người ngoài trong số bốn người mà thôi.

Thời Kim Lam lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, thờ ơ nhìn sang Tống Dư Ngộ đang đứng đẳng sau chàng trai đeo kính. Quả nhiên thằng nhóc này đã trà trộn vào nhóm bọn họ được rồi.

Nhân lúc tất cả mọi người đều đang tập trung vào Lưu Tuấn Vũ và Đào Hân, Tống Dư Ngộ đã nháy mắt trái với Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi, ý bảo kế hoạch nằm vùng của mình đã thành công.

Thời Kim Lam lặng lẽ ngáp một cái, biết rằng cuộc trò chuyện của Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ sẽ không kết thúc nhanh chóng nên gác tay, dựa lưng vào bức tường thấp phía sau, lười biếng phơi nắng.

Từ trước tới giờ Lưu Tuấn Vũ chưa giấu được Đào Hân chuyện gì, hơn nữa vết thương trên mặt anh ta còn rõ ràng như vậy. Bây giờ bị cô ta ép hỏi, ánh mắt anh ta hơi né tránh, sau một lúc lâu do dự thì vẫn nói: “Sáng nay sau khi em rời đi, anh đã đi tìm em... Nhưng mà... Bọn họ không cho anh đi một mình... Điện... Điện thoại của anh cũng bị họ tịch thu rồi.”

Vết thương trên mặt anh ta cũng là do bị đánh lúc đó. Vào khoảnh khắc đó, cậu sinh viên còn chưa bước chân vào xã hội đã bị đánh cho tỉnh mộng, anh ta hết vùng vẫy rồi lại phản kháng, sau cùng vẫn bị ăn đòn. Chàng trai đeo kính tối qua còn rất hiền lành, lúc bấy giờ ngồi xổm trước mặt anh ta, ngón tay nhẹ nhàng nâng kính lên, gương mặt tỏ rõ thái độ cảnh cáo anh ta đừng có không biết điều.

Cũng chính lúc đó Lưu Tuấn Vũ mới nhận ra mình đã gia nhập vào một tổ chức lăm le mạng sống của mình, chứ chẳng phải hội nhóm bảo vệ mạng sống gì cả.

Tiếp đó, mọi hoạt động của anh ta đều bị kiểm soát nên không thể đi một mình, chứ nói gì tới việc tìm Đào Hân. Lưu Tuấn Vũ tự giác đè thấp giọng chỉ để Đào Hân nghe được. Nhưng anh ta không biết sau khi mình dứt lời, Thời Kim Lam đã bẻ bẻ ngón tay, trong lòng thoáng qua vài suy đoán...

Vật phẩm manh mối thứ ba đang ở trên người Lưu Tuấn Vũ, hơn nữa khả năng cao là vật phẩm đã bị ràng buộc với anh ta rồi. Ngoài ra, rất có thể chàng trai đeo kính kia đã coi anh ta thành một vật phẩm bảo mệnh di động. Nếu có ngày rơi vào nguy hiểm không thể giải quyết được, chắc chắn anh ta sẽ bị hi sinh.

Từ khi biết được nguyên tắc phần thưởng tử vong thì Thời Kim Lam đã đoán được sẽ có chuyện này rồi, chỉ là không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra nhanh như vậy.

Đào Hân không nghĩ được sâu xa như vậy. Cô ta ngây người một lát, sau đó siết chặt tay Lưu Tuấn Vũ, khó mà tin nổi: “Vì sao bọn họ lại làm vậy với anh?”

Giọng nói cô ta nặng nề chất chứa đầy sự bi phẫn, thậm chí còn muốn xông lên chất vấn chàng trai đeo kính nọ. Nhưng Lưu Tuấn Vũ đã kéo cô ta lại và ôm bạn gái mình thật chặt.

Thời Kim Lam để ý thấy lúc hai người ôm nhau, Lưu Tuấn Vũ đã lén lút thì thâm gì đó vào tai Đào Hân. Lần này giọng anh ta rất nhỏ nên Thời Kim Lam không nghe lén được.

Ngoại trừ cô ra thì những người khác đều không phát hiện bọn họ đang thì thâm với nhau do góc nhìn bị che khuất.

Chàng trai đeo kính đứng trong lầu cầu thang liếc nhìn sang Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi, sau cùng lại nhìn vào ánh mắt phẫn nộ mà Đào Hân đang nhắm vào mình. Anh ta nhún vai chẳng quan tâm, ung dung nói: “Chúng ta phải đi rồi.”

Hiển nhiên, anh ta đang không nói với ba người đứng cạnh mình.

Cả người Lưu Tuấn Vi thoáng khựng lại, sau đó anh ta siết chặt cánh tay Đào Hân và dặn dò: “Em đi cùng hai em gái này đi. Đều là nữ sinh nên sẽ dễ chăm sóc lẫn nhau hơn." Đào Hân vô thức lắc đầu, nhưng Lưu Tuấn Vũ lại hôn lên trán cô ta rồi an ủi: “Anh không sao, em đừng lo.”

Thay vì để cả hai người cùng bị chàng trai đeo kính kiểm soát, Lưu Tuấn Vũ càng mong Đào Hân có thể được tự do hơn.

Anh ta xoay người cúi chào hai người Thời Kim Lam, sau đó không đợi các cô phản ứng lại mà đã bước nhanh tới chỗ chàng trai đeo kính.

Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi liếc nhìn nhau, ăn ý giữ im lặng.

Đào Hân siết chặt nắm đấm đứng tại chỗ, cơn phẫn nộ trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại sự mờ mịt vô định.

Sau khi Lưu Tuấn Vũ quay lại, chàng trai đeo kính không vội rời đi ngay, mà lại mỉm cười với anh ta và nói nhỏ: “Không phải là lúc nấy cậu muốn tìm bạn gái mình à? Sao bây giờ gặp được thì lại giao cô ấy cho hai cô gái nhỏ tay trói gà không chặt thế kia? Chi bằng dẫn cô ấy đi cùng bọn tôi đi? Càng đông càng dễ chăm sóc lẫn nhau hơn mà.”

Lưu Tuấn Vũ nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt như muốn hóa thành con dao xẻo từng tấc thịt trên mặt người trước mắt. Nhưng tiếc là anh ta không có khả năng này, chỉ biết trợn trừng đôi mắt nhìn hai người đứng cạnh chàng trai đeo kính bước về phía Đào Hân. Chàng trai đeo kính bỗng dưng bật cười xòa. Lưu Tuấn Vũ siết chặt nắm đấm, xông tới đánh lên mặt anh ta. Nhưng chàng trai đeo kính đã kịp giữ cổ tay anh ta lại rồi đá một cú vào đầu gối khiến anh ta ngã khuyu xuống mặt đất, trông dáng vẻ rất nhục nhã.

Ánh mắt Thời Kim Lam khựng lại.

Chàng trai này biết võ à? Cô lặng lẽ liếc sang Tống Dư Ngộ, thấy anh khe khẽ lắc đầu ra hiệu cô đừng nên động thủ.

Trong lòng Thời Kim Lam thấy rất lạ. Cho dù là sáng nay hay vừa rồi thì trông chàng trai đeo kính cũng rất yếu ớt, chẳng giống người tập võ chút nào. Làm sao anh ta lại có tốc độ và phản ứng nhanh như vậy để đánh trả Lưu Tuấn Vũ trong khi Lưu Tuấn Vũ không hề gây yếu hơn anh ta chút nào?

Đột nhiên, cô nghĩ tới dòng cuối cùng trong mục thông tin cá nhân...

Kỹ năng cá nhân.

Thời Kim Lam liếm môi dưới, kéo Vưu Tri Vi né sang chỗ khác, sau đó chỉ tay vê phía Đào Hân đang sợ hãi, thân thiện nhắc nhở: “À thì... Khi nãy cô ấy bị ma nhập xác đấy."

Tống Dư Ngộ: À hái Hai chàng trai đang bước tới: “...' Sau một thoáng bối rối, hai người nhanh chóng lùi lại vài bước.

xx**% 16 xx**%
Bình Luận (0)
Comment