C17
C17C17
CHƯƠNG 17: Trường cấp ba Văn Nhã (17)
Ban đầu Đào Hân khá bối rối, nhưng sau đó mới hiểu ra Thời Kim Lam nói vậy là để chàng trai đeo kính không ép cô ta đi cùng.
Đào Hân đã biết mình bị ma nhập từ trước nên bây không cũng chẳng mấy kinh sợ. Nhưng cô ta không dám phụ họa lời Thời Kim Lam nói, mà cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào, vì vậy chỉ đành đứng im tại chỗ với vẻ mặt nặng nà.
Cô ta vốn đã tức giận vì hành động ÿ lớn hiếp bé của chàng trai đeo kính, lúc này sắc mặt còn tối đi, hai mắt cụp xuống, khóe miệng trễ xuống, quả thật có phần đáng sợ. Hai chàng trai định đi tới kéo cô ta lập tức liên tưởng tới cảnh tượng bị vật thể lạ chặn đường trong ký túc xá vào tối hôm qua, thế là trong lòng bồn chồn chẳng biết nên tiến hay nên lùi mới phải.
Sau một lúc do dự, hai người họ dè dặt nhìn sang chàng trai đeo kính mới vật Lưu Tuấn Vũ xuống đất, cố gắng xin chỉ thị chính xác từ chỗ anh ta.
Chàng trai đeo kính nhận được ánh mắt của họ, đôi mắt nhìn xuyên qua cặp kính thoáng qua một tia lạnh lẽo mà người thường khó phát giác, ngay sau đó lại trở lại bình thường.
Anh ta không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Đào Hân trông có vẻ yếu ớt. Bỗng nhiên, anh ta lại nhìn sang Thời Kim Lam đang thấp thỏm và Vưu Tri Vi nấy giờ vẫn luôn run rẩy trốn sau lưng cô, híp mắt suy nghĩ liệu cô có nói dối hay không. Lưu Tuấn Vũ bị đè xuống đất còn tưởng mình đau quá nên nghe lầm, nhưng khi phát hiện cả hành lang yên ắng chẳng một tiếng động thì mới phản ứng lại, vùng vẫy kịch liệt: “Không thể nào! Sao bạn gái tôi lại bị ma nhập xác được chứ? Mấy người đừng có nói xấu người khác lung tung như thết”
Anh ta sợ Đào Hân sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người và bị bọn họ tổn thương. Sau khi để lộ mục đích thật sự của mình, chàng trai đeo kính đã chẳng còn e dè gì, liên tục thảo luận cùng hai người bạn đồng hành về việc sẽ ép một kẻ trong nhóm hy sinh để đổi lấy thời gian nghỉ ngơi.
Lúc đó đầu óc Lưu Tuấn Vũ rối bời, vừa chất vấn anh ta thì đã bị đấm một cú vào bụng đến nổi nôn hết thức ăn sáng ra ngoài. Đến giờ, bụng anh ta vẫn còn hơi đau âm Ề
Sau đó không lâu, bọn họ bắt đầu theo dõi nam sinh cấp ba lẻ loi kia. Sau khi bị chàng trai đeo kính dọa dẫm một hồi, cuối cùng nam sinh cấp ba nọ cũng gia nhập vào nhóm.
Đã nhiều lần Lưu Tuấn Vũ muốn nói cho anh biết ba người kia có ý đồ xấu, nếu được thì hai bọn họ hãy hợp tác bỏ trốn đi. Nhưng đầu óc tên ngốc này hình như bị teo rồi ấy, mãi chẳng hiểu ám hiệu của anh ta, bị những người kia mồi một lúc là kể hết hoàn cảnh của mình ra, chắc chỉ thiếu điều dán hẳn mấy chữ “Tôi muốn ôm đùi” lên mặt nữa thôi.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sau khi nhận ra cậu nam sinh cấp ba kia là một tên ngốc, Lưu Tuấn Vũ không ôm hi vọng gì về anh nữa. Anh ta ngoan ngoãn trải qua hết buổi sáng, sau đó gặp được Đào Hân đang đi cùng hai nữ sinh lúc sáng.
Lưu Tuấn Vũ nghiến răng tiếp tục giấy dụa, bỗng nhiên anh ta cảm thấy sức lực của chàng trai đeo kính không lớn như trước nữa, thế là lập tức nhịn cơn đau nơi đầu gối, bất ngờ xông tới đẩy chàng trai đeo kính ra chỗ khác.
Chàng trai đeo kính bị đẩy thì hơi loạng choạng. Phần eo va vào vách tường thấp khiến anh ta đau đến thở hổn hển, mắt kính lệch sang một bên.
Gương mặt anh ta thoáng qua nét kinh sợ, sau đó chẳng kịp suy nghĩ gì thì đã vung tay về phía Lưu Tuấn Vũ. Tốc độ thần tốc khiến cho ánh mắt Tống Dư Ngộ và Thời Kim Lam vẫn luôn để ý anh ta phải lóe lên.
Đây không phải tốc độ của một người bình thường!
Tốc độ của cánh tay anh ta lúc này không khớp với hoàn cảnh xung quanh. Thậm chí vì cánh tay còn lại đang đặt bên eo của chàng trai đeo kính quá mức chậm chạp nên vô hình trung tạo ra cảm giác mất cân đối.
Nói thật thì trông hai cánh tay của anh ta cứ như thuộc về hai dòng thời — không khác nhau vậy. Thậm chí Thời Kim Lam còn có thể thấy được sức lực trên cánh tay phải anh ta cũng đang tăng dần theo gia tốc. Nếu như cú đấm này nện vào người bình thường thì chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ.
Tốc độ và sức lực này có liên quan tới kỹ năng cá nhân! Ngay lúc này, có một bàn tay mảnh khảnh bỗng nhiên vươn ra giữ lấy Lưu Tuấn Vũ vừa đứng dậy khỏi mặt đất, đẩy mạnh anh ta vào tường rồi mắng: “Con mẹ nó, chán sống à? Còn dám đánh anh Từi”
Là Tống Dư Ngộ.
Nãy giờ anh vẫn luôn đứng sau chàng trai đeo kính, bây giờ lại là người đứng gần Lưu Tuấn Vũ nhất.
Vì anh đã kéo Lưu Tuấn Vũ lên trước nên cánh tay phải của chàng trai đeo kính chỉ đấm được vào khoảng không. Anh ta có hơi bất mãn nhìn sang Tống Dư Ngộ, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười nịnh nọt trên mặt anh thì không nổi giận nữa, thuận thế thu tay lại vuốt vạt áo.
Cái tên học sinh cấp ba ngu ngốc này mới bị anh ta hù dọa đôi câu là đã ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện ra. Gương mặt thì trông rõ là sáng sủa, thế mà trong đầu toàn là rác không.
Lưng Lưu Tuấn Vũ va vào tường, buột miệng mắng Tống Dư Ngộ nối giáo cho giặc, không đáng làm người. Nói chung là có câu nào khó nghe thì anh ta đêu mắng hết, trông khôi hài đến lạ.
Tống Dư Ngộ bị anh ta mắng thì đen mặt, chàng trai đeo kính an ủi anh một câu, “Làm tốt lắm, cậu mạnh hơn tên vô dụng này nhiều.”
Cậu nhóc mới tí tuổi đầu rất thích được người khác cổ vũ. Hiển nhiên, lời anh ta nói đã khiến sắc mặt cậu học sinh cấp ba nọ hòa hoãn lại, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý. Thấy Lưu Tuấn Vũ bị đánh, cánh tay buông thống bên người Đào Hân siết chặt lại. Cô ta rất muốn xông tới đánh vào mặt chàng trai đeo kính, nhưng lý trí nhắc nhở cô ta biết hiện tại mình chẳng thể làm gì được, nếu xông tới thì chỉ khiến Lưu Tuấn Vũ bị liên lụy mà thôi.
Chàng trai đeo kính đã lấy lại bình tĩnh chẳng thèm quan tâm Đào Hân, tâm mắt nhìn thẳng về phía Thời Kim Lam. Dường như cô phát giác được nguy hiểm nên lập tức rụt người lại, trùng hợp để lộ vết cào cấu trải dài trên mặt tường phía sau.
Nhưng vết cào cấu trông đáng sợ hệt như lũ sâu vặn vẹo, có vài chỗ còn để lại lỗ thủng khá sâu.
Lớp vôi được quét bên ngoài vách tường thấp không chắc chắn lắm, nhưng lớp xi măng bên sau lớp vôi thì lại rất dày, móng tay bình thường không thể đâm xuyên xi măng và để lại dấu vết như vậy được. Anh ta lại nhìn sang Đào Hân, thấy ngón tay cô ta dính chút vụn sơn, nhất là phần thịt nham nhở dưới móng đã chứng tỏ cô ta từng cào tường.
Chàng trai đeo kính tự nhận bản thân quan sát rất tỉ mỉ, cuối cùng cho ra kết luận Thời Kim Lam không hề nói dối. Nhưng liệu con ma kia có còn ở trong thân xác Đào Hân hay không thì chưa chắc.
Anh ta là người cẩn thận, hiển nhiên sẽ không muốn để một kẻ chẳng biết khi nào sẽ nổ tung như quả bom hẹn giờ ngay bên người. Vì vậy anh ta lại đưa mắt sang Thời Kim Lam.
So với lúc nấy, hiện tại cô đã kéo dài khoảng cách với Đào Hân. Hai người bọn họ đứng cách nhau khoảng chừng năm, sáu mét, xem ra cô định tìm cơ hội bỏ chạy. Đúng là khá thông minh, nhưng chẳng thể làm nên chuyện gì. Chàng trai đeo kính xòe năm ngón tay rôi nắm bàn tay lại. Anh ta nhướn hàng lông mày đen dày, trên môi nở nụ cười đắc thắng, nói với Thời Kim Lam: “Cô ta bị ma nhập xác, nhưng cô thì không. Vừa hay nhóm chúng tôi còn thiếu một người, cô có sẵn lòng lấp đầy chỗ trống này không?”
Anh ta đặt câu hỏi, nhưng lại chẳng cho Thời Kim Lam cơ hội từ chối, hai hàng lông mi chợt nặng nề trĩu xuống như núi, “Bắt cô ta lại cho tôi!”
Đào Hân không ngờ anh ta sẽ thay đổi mục tiêu sang Thời Kim Lam, bất giác nhìn sang cô.
Thời Kim Lam mở to mắt, khó tin chỉ tay vào mình, sau đó phản ứng lại, tức giận nói: “Anh thân kinh à! Liên quan gì tới tôi? Tôi tốt bụng nhắc nhở anh mà anh còn muốn bắt tôi à?”
Chàng trai đeo kính không thèm để ý tiếng hét tức tối đầy bất lực của cô. Hai người bạn đồng hành của anh ta đã nhấc chân bước nhanh về phía Thời Kim Lam.
Tống Dư Ngộ thấy cô cố gắng vì giải Oscar như vậy thì chỉ biết im lặng nhìn trời. Sau đó anh nịnh nọt lại gần chàng trai đeo kính, cống hiến giá trị của mình, “Để tôi giúp nữa!”
Nói rồi anh chạy vượt qua chàng trai đeo kính, xông tới định cùng bắt người với hai chàng trai còn lại.
Thời Kim Lam cố tình để lộ ý định bỏ chạy với chàng trai đeo kính. Cô văng tục thêm một câu nữa, sau đó ném chai nước rỗng về phía bọn họ rồi cất cao giọng: “Chạy!” Chai nước rỗng yếu ớt chẳng đập vào đâu mà đã rơi xuống đất, phát ra những tiếng lạch cạch như tiếng bóng nện trên sàn nhà.
Chàng trai đeo kính khẽ bật cười, có vẻ đã đoán được cảnh tượng Thời Kim Lam chật vật, hoảng loạn bỏ trốn như con ruồi mất đầu tiếp đó. Vưu Tri Vi đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, Thời Kim Lam còn chưa dứt lời thì cô ấy đã tháo chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió, mới đó mà đã chạy tới lâu cầu thang. Tiếng giày thể thao nện lên mặt đất tạo thành những tiếng “lộp cộp”, cô ấy vội vàng như thể chẳng quan tâm cô chị em của mình có đuổi kịp hay không.
Hình như Thời Kim Lam không ngờ người chị em của mình sẽ không nghĩa khí như vậy. Cô mắng một tiếng rồi xoay người bỏ chạy thật nhanh, nhưng có vẻ thể lực của cô kém hơn Vưu Tri Vi nên tốc độ chậm hơn cô ấy rất nhiều. Khi chạy ngang lầu cầu thang, cô còn ngu ngốc chạy thẳng về trước, dáng vẻ tức tối như muốn nói “Còn lâu tôi mới thèm chạy chung đường với cái thứ không có tình nghĩa như cô”.
Đào Hân vốn là mục tiêu người người hướng đến, nay lại thành vật làm nền bị cả ba tránh né: “...”
Cô ta cứ thấy sai sai, nhưng sai ở đâu thì lại không rõ. Tiếng bước chân bỏ chạy vang lên giục giã. Cô ta liếm môi dưới, đưa mắt nhìn sang Lưu Tuấn Vũ đang gục xuống mặt đất vì đầu gối đau nhức, bàn tay siết lại định đỡ anh ta dậy để cùng chạy trốn.
Thế nhưng chàng trai đeo kính đứng bên cạnh Lưu Tuấn Vũ đột nhiên mỉm cười nhạt, tựa như đang đợi cô ta bước tới nộp mạng.
Cảnh tượng Lưu Tuấn Vũ bị chàng trai đeo kính khống chế thoáng xẹt qua đầu Đào Hân. Cô ta cố gắng kìm nén sự xúc động trong lòng, siết chặt tay lùi lại vài bước, sau đó hạ quyết tâm chạy vê phía hành lang sâu hun hút.
Chàng trai đeo kính vốn chẳng muốn đuổi theo cô ta. Lưu Tuấn Vũ đã là một con bài trong tay anh ta rồi, ngoài ra còn có một nam sinh cấp ba ngu ngốc nữa. Lưu Tuấn Vũ đang sở hữu vật phẩm manh mối, hiện tại anh ta vẫn chưa biết tác dụng của nó là gì, tốt hơn hết là nên giữ tên này lại; Mà nếu phải hy sinh cái tên nam sinh cấp ba nghe lời kia thì đúng là hơi tiếc, nhưng dù sao cũng không phải người của mình, chết thì chết thôi. Đào Hân đã từng bị ma nhập xác nên không chắc liệu có bị nhập xác một lần nữa không, giữ cô ta lại không phải một lựa chọn sáng suốt. Còn hai nữ sinh còn lại thì dễ đối phó hơn nhiều, nhất là cô gái tự cho mình là đúng kia.
Cứ vậy, bên cạnh anh ta hiện tại đã có ba vật phẩm sống, đủ để giúp anh ta sống sót đến cuối màn chơi rồi. Nếu thật sự không đủ thì tới khi đó lại bắt thêm cũng được.
Ba người đều đang đuổi theo Thời Kim Lam, còn Vưu Tri Vi và Đào Hân thì chẳng bị ai đuổi theo. Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trong tòa nhà giảng dạy, chỉ còn một mình Thời Kim Lam đang bị ba người truy đuổi sau lưng, “vất vả” leo lên cầu thang. Tuy nhiên cô mới chạy từ tâng ba lên tâng năm thì đã thở hông hộc cứ như mới chạy tám trăm mét. Cô tức giận hét xuống dưới lầu, “Một đám thiểu năng! Có giỏi thì đi bắt ma nữ đi kìa, tự dưng bắt tôi làm cái gì?”
Cô thở hổn hển cố gắng chạy lên trên, nhưng dù bề ngoài có mạnh mẽ, sắc mặt có phẫn nộ đến đâu thì cũng chẳng đáng sợ chút nào, thậm chí còn có vẻ đáng thương. Hai chàng trai đuổi theo cô thấy thế thì cười không dứt, cười nói: “Thì tại bọn tôi chỉ giỏi vừa đủ để bắt cô thôi đói”
Dáng vẻ điếc không sợ súng của bọn họ quả thật khiến người khác ghê tởm. Gương mặt tuấn tú của Tống Dư Ngộ lạnh như băng, nhưng lại giả vờ như “Tôi muốn lập công, mấy người đừng có cản tôi”, sau đó anh đẩy hai người còn lại sang một bên, dẫn đầu xông lên phía trước.
Hai tên kia lập tức trừng mắt nhìn anh, nhưng Tống Dư Ngộ nào quan tâm họ. Anh bước từng bước dài lên cầu thang, mới được mấy bước thì Thời Kim Lam đang “liều mạng” bỏ chạy phía trước đã bước hụt ngã huych xuống cầu thang. Mông cô còn chưa kịp đáp đất thì đã bị mất đà ngã xuống vài bậc thang, trùng hợp ngã xuống trước mặt Tống Dư Noộ.
Khoảnh khắc tâm mắt hai người giao nhau, Tống Dư Ngộ bỗng chốc cạn lời. Sau đó anh phối hợp nhấc chân đè xuống đầu gối cô để chặn cô lại, nhanh chóng bắt được cô trước khi hai tên đàn em còn lại đuổi tới, sau đó cất cao giọng tranh công với chàng trai đeo kính, “Anh Từ, em bắt được cô ta rồi!”
Thời Kim Lam: Dáng vẻ tranh công thuần thục phếất.
Hai tên đàn em còn lại: “...”
Cái thằng mặt dày, vô liêm sỉ.
Rõ ràng là người ta bước hụt nên mới ngã xuống trước mặt anh, vậy mà còn không biết xấu hổ nói là mình bắt được người ta.
Thời Kim Lam quên gì thì có thể quên, chứ nhất quyết không quên diễn trọn vở kịch. Cô giấy dụa muốn thoát khỏi Tống Dư Ngộ, còn tức giận nói: “Nhìn đồng phục cậu mặc thì có thể thấy chúng ta là bạn cùng trường đúng không? Bọn họ cho cậu cái gì? Sao cậu lại giúp bọn họ làm vậy?”
Tống Dư Ngộ lợi dụng lúc quay lưng về phía hai tên cùng nhóm để khỏi phải giả vờ biểu cảm nữa, chỉ liên thoắng cái miệng đọc nốt lời kịch, “Cùng trường thì sao? Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ nha! Tôi khuyên cô ngoan ngoãn chút, nếu không thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!”
Sau khi hoàn thành lời thoại kinh điển của mọi nhân vật phản diện, anh mới giữ chặt hai tay Thời Kim Lam ra sau lưng rồi áp giải cô xuống lầu. Hiển nhiên Thời Kim Lam sẽ không phục tùng nhanh như vậy, mồm mép liến thoắng, “Nhìn người ngợm thì giống con người mà hóa ra lại thích làm chó cho người ta à? Sủa một tiếng tôi nghe thử đi?
Dường như Tống Dư Ngộ đã bị lời cô nói chọc giận, thế là dùng sức đẩy cô một cái né khỏi hai người đang định lại gân bắt cô, mắng: “Cô ngậm mồm vào cho ông!”
Hai tên còn lại nghe thấy tiếng mắng chửi của anh thì cứng cả người, không khỏi cảm thấy anh đang chỉ gà mắng chó. Nhưng khi nhìn sang thì lại thấy anh đang trừng mắt nhìn Thời Kim Lam, thế nên đành tự an ủi rằng mình đã nghĩ nhiều rồi.
Đồng thời trong lòng bọn họ còn thâm phàn nàn: Cái tên học sinh cấp ba này đã ngu mà còn chẳng có gì hay ho, chỉ riêng cảm xúc thì có rất nhiều, đến nổi bạ đâu là chửi đó. Hai người hùng hổ bước xuống cầu thang, đã nhiều lần hai tên đàn em phía sau muốn giành Thời Kim Lam về tay mình nhưng lại không tìm được cơ hội.
Đến khi Tống Dư Ngộ áp giải Thời Kim xuống tới lầu ba thì Lưu Tuấn Vũ đã có thể chậm chạp đứng thẳng người, nhưng sắc mặt còn ảm đạm hơn cả vừa rồi. Vẻ tức giận ngập tràn trên mặt anh ta hệt như muốn hóa thành thực thể, ánh mắt sắc như dao không ngừng nhìn chằm chằm cái kẻ được Tống Dư Ngộ gọi là anh Từ, tuy nhiên lại chỉ vô dụng.
Anh Từ vốn chẳng thèm quan tâm Lưu Tuấn Vũ, nếu không vì anh ta vẫn còn có ích thì anh Từ đã chẳng lãng phí thời gian với tên sinh viên ngây thơ này rồi.
Thấy Thời Kim Lam tức tối nhìn chằm chằm mình, anh Tử đẩy kính, giả vờ nói: “Em gái nhỏ, tốt nhất là em nên tiết kiệm sức lực thì hơn, ở đây sẽ chẳng có ai đứng ra đòi công bằng giúp em đâu.” Thời Kim Lam hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác. Sau đó cô bị anh Từ giao cho Tống Dư Ngộ trông chừng, hiển nhiên màn kịch vừa rồi của con cá làm màu đã khiến anh ta tin tưởng.
Lúc đầu Thời Kim Lam vốn chẳng định đối đầu với anh Từ, nhưng sau khi phát hiện Lưu Tuấn Vũ có vật phẩm manh mối và anh Từ có kỹ năng cá nhân thì cô đã thay đổi kế hoạch.
Trong khi Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ nói chuyện, Vưu Tri Vi đã ghé vào tai cô báo cáo về việc vật phẩm manh mối của cô ấy đã biến mất, và người bị con dao gọt hoa quả đó đâm chết chính là Thái Ngọc.
Thời Kim Lam lập tức hiểu ra vật phẩm manh mối chỉ có tác dụng khi xuất hiện ở trong bối cảnh tương ứng. Manh mối vật phẩm đã ràng buộc với Lưu Tuấn Vũ, vì vậy nhất định phải đi cùng anh ta thì mới nhận được manh mối của cốt truyện xuất hiện khi vật phẩm được kích hoạt. Tống Dư Ngộ đã gia nhập nhóm của anh Từ nên Thời Kim Lam không lo lắng về chuyện manh mối nữa, nhưng điều khiến cô tò mò hơn cả chính là vì sao anh Từ lại có được kỹ năng cá nhân.
Nói thẳng ra thì chính là cô cũng muốn sở hữu kỹ năng cường hóa thể chất giống vậy.
Muốn quá.
Không một ai biết Thời Kim Lam đang âm mưu những SIẾ
Chẳng hiểu sao anh Từ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hệt như bị thứ gì đó theo dõi. Anh ta nhớ tới chuyện ma nữ nhập xác vừa rồi, trong lòng thoáng bất an, nhưng khi nhìn lại thì chẳng thấy gì mà còn bị Thời Kim Lam khó chịu hừ lạnh.
Con nhóc này không sợ thật hay là nghĩ anh ta sẽ không giết cô đấy? Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, trí não vẫn chưa phát triển hết đấy à? Anh Từ nghĩ đến tác dụng của cô trong tương lai thì chỉ bật cười mỉa mai, quyết định không chấp nhặt với cô nữa. Nhóm người lần lượt rời đi, nhưng không một ai để ý đến ở trên tâng sáu nơi mà Thời Kim Lam sắp chạy tới trong lúc giả vờ bỏ trốn, đang có một đôi mắt nhìn chằm chăm theo bọn họ rời đi.
xx**% 17 xx**%