Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 18 - C18

C18 C18C18

CHƯƠNG 18: Trường cấp ba Văn Nhã (18) Chàng trai đeo kính được gọi là anh Từ dẫn bọn họ đến căn tin để theo dõi Thẩm Tri Tùng.

Thẩm Tri Tùng là một trong số ít những NPC không bị làm mờ mặt, lại còn sống trong ký túc xá nam, vì vậy chắc chắn có liên quan đến nhiệm vụ ẩn mà nhóm anh Từ nhận được.

Chuyện này rất dễ suy luận, đương nhiên anh Từ không thể không nghĩ ra.

Khác với thực trạng hàng loạt học sinh xếp hàng mua đồ ăn, số người trong căn tin thật ra chẳng nhiều lắm, ngồi thưa thớt chủ yếu tập trung ở khu vực gần cửa sổ. Dường như hệ thống quá lười tạo dữ liệu cho các NPC không quan trọng nên chỉ làm qua loa lấy lệ. Khi Thời Kim Lam ngồi xuống thì trùng hợp nhìn thấy Thẩm Tri Tùng lấy hai phần cơm cho mình và một người khác đặt ở đối diện. Anh ta không hề động đũa mà thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa căn tin, nhưng mấy phút trôi qua vẫn chẳng đợi được ai, thế là cúi đầu nhìn điện thoại, tuy nhiên vẫn không nhận được hồi âm.

Sau lần thứ mười hai ngẩng đầu, cúi đầu, cuối cùng anh ta cũng sầm mặt để điện thoại sang một bên, bắt đầu câm đũa dùng bữa.

Thời Kim Lam mới rơi vào vòng lặp không lâu nên hiểu rất rõ người anh ta hẹn sẽ không tới.

Nhạc Yểu Yếu đã bị thây Trương đập nát điện thoại và gọi phụ huynh. Với tính cách nghiêm khắc của ông ta thì tình hình hiện tại chắc chắn rất tệ, làm sao cô ta có thể đến đúng hẹn được chứ.

Ban đầu Thời Kim Lam cứ nghĩ Thẩm Tri Tùng cũng là một nguyên nhân dẫn đến cái chết của Nhạc Yểu Yếu, nhưng bây giờ xem ra lại không phải.

Trong nhật ký, Đào Hân có viết mối quan hệ của bọn họ xuất phát từ thầy trò đến tình yêu. Sau cùng có một người đã chết, nghe kiểu gì cũng thấy có vẻ mờ ám.

Cô đang nghĩ có cần lại báo cho Thẩm Tri Tùng biết tin Nhạc Yểu Yểu không thể đến được hay không thì đột nhiên bị người khác đè vai lại. Vừa ngẩng đầu cô đã bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tống Dư Ngộ, “Ngoan ngoãn một chút! Đừng có nhìn lung tung!”

Anh vẫn còn chưa thoát được vai đàn em của anh Từ. Thời Kim Lam phối hợp trợn mắt, vừa quay đầu thì đã thấy anh Từ đang nhìn từng tấc da thịt mình bằng ánh mắt như nhìn một món hàng, có vẻ anh ta đang cân nhắc giá trị của cô.

Cô không thích ánh mắt này, hay đúng hơn là rất phản cảm, hàng lông mày cũng vì vậy mà nhíu lại. Anh Từ để ý thấy ánh mắt của cô thay đổi nhưng lại chẳng hề quan tâm, thản nhiên bẻ cổ giãn gân cốt. Anh ta có một gương mặt hiền lành, khi nhắm mắt lại và không nói gì thì rất dễ tạo thiện cảm cho người khác. Thế nhưng anh ta chỉ cân mở mắt thì đã không thể giấu được nét toan tính trong lòng, cái thứ mà cặp kính kia đang kìm nén chẳng phải điều tốt lành gì.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Anh ta đã coi Thời Kim Lam như một vật phẩm hình người và quyết định vặt kiệt giá trị của cô trong tương lai.

Hai tên đàn em đi theo anh ta phân chia công việc, một tên thì trông coi Lưu Tuấn Vũ, một tên thì theo dõi Thẩm Tri Tùng. Còn anh ta thì ngồi đối diện Thời Kim Lam, sai bảo Tống Dư Ngộ đứng sau lưng cô để ngăn cô không bỏ chạy. Dường như anh ta từng có kinh nghiệm đàm phán, dáng ngồi trông có vẻ thả lỏng nhưng lại đây áp lực. Nếu người ngồi ở đây là một học sinh cấp ba mới tròn 18 tuổi khác thì trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ thấy hoảng sợ chịu thua, mặc cho kẻ khác thao túng mình.

Nhưng đầu Thời Kim Lam lại như thiếu mất dây thần kinh “sợ hãi”, thấy anh ta cố tình làm màu thì cũng hợp tác, giả vờ rụt rè đứng dậy. Hai tay cô đút trong túi áo, bắt chước động tác gục đầu của Nhạc Yếu Yếu, lộ ra dáng vẻ nhát gan, yếu ớt.

Hiển nhiên anh Từ rất hài lòng về phản ứng của cô. Sau năm phút im lặng, cuối cùng anh ta cũng giơ tay gõ từng nhịp lên mặt bàn và hỏi: “Cô còn bao nhiêu đồng tiên ác mộng?”

Từ khi trò chơi bắt đầu đến giờ, đa số người chơi đều đã hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 1 và nhận được 1000 đồng tiền ác mộng. Ngoài ra nếu người chơi có biểu hiện tốt thì còn được khán giả khen thưởng, tuy nhiên số lượng không nhiều.

Anh Từ vẫn nhớ sáng nay chính miệng Thời Kim Lam đã thừa nhận rằng cô vô tình kích hoạt nhiệm vụ bối cảnh “Trốn tìm trong ký túc xá”. Mà hiện tại cô vẫn còn sống, vậy hiển nhiên cô đã nhận được phần thưởng nhiệm vụ, đoán chừng trong tay không thể sở hữu ít hơn 1000 đồng tiên ác mộng đâu.

Chắc chắn tất cả người chơi còn sống tới bây giờ đều đã phát hiện ứng dụng kỳ lạ tên là “Thế giới ác mộng” xuất hiện trong điện thoại mình, và cũng biết được tâm quan trọng của đồng tiền ác mộng.

Thời Kim Lam đoán Lưu Tuấn Vũ không chỉ bị tịch thu điện thoại mà còn bị ép giao dịch đồng tiên ác mộng để mua vật phẩm nộp cho anh Từ hết rồi.

Cô cúi thấp đầu chẳng nói gì, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ cách vượt qua cửa ải này. Cô chủ động rơi vào tay anh Từ không phải để nộp mạng, đương nhiên không thể xài hết đồng tiên ác mộng hay nộp điện thoại cho anh ta rồi.

Mà mục đích chính của cô chính là điều tra cách anh Từ nhận được kỹ năng cá nhân. Sau khi quan sát, cô biết được anh Từ là người duy nhất có kỹ năng cá nhân trong nhóm. Để củng cố địa vị lãnh đạo của mình, cho dù anh ta có biết cách để người chơi nhận được kỹ năng thì chắc chắn cũng sẽ không tiết lộ dễ dàng.

Nếu muốn biết chỉ tiết vê kỹ năng cá nhân của anh ta thì nhất định phải khiến anh ta tự nói ra.

Nếu đàm phán không được thì đành dùng bạo lực vậy. Cô không sợ hai tên đàn em kia, nhưng phiền phức là cô chưa thể xác định giới hạn kỹ năng cá nhân của anh Từ. Lỡ như nó rất mạnh thì chính cô sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thời Kim Lam nhớ lại phản ứng trước và sau khi anh Từ sử dụng kỹ năng cá nhân, trong lòng nảy ra vài suy đoán.

Bàn tay đút trong túi của cô mở ứng dụng thế giới ác mộng lên.

Thời gian Thời Kim Lam im lặng khá lâu, anh Từ cứ tưởng cô đang cảnh giác với mình thì đôi mắt dưới lớp kính lóe lên một tia mưu tính, giả tạo nói: “Có nói thế nào thì bây giờ cô cũng đã là một thành viên trong nhóm bọn tôi rồi. Để dễ cân nhắc hành động kế tiếp hơn thì tôi phải biết hiện tại trên người cô có bao nhiêu thứ hữu ích chứ.”

Anh Từ là loại người thích nói mấy câu khách sáo trước rồi mới đánh nhau. Nhưng anh ta đã nói cả buổi mà Thời Kim Lam vẫn chẳng thèm ngẩng đầu lấy một lần, thế là trong lòng bất mãn, chút kiên nhẫn ít ỏi đã bị mài mòn hất. Anh ta nhìn Thời Kim Lam với vẻ không vui, quyết định cho cô thêm một phút. Nếu sau đó cô vẫn tiếp tục giả chết thì anh ta sẽ không khách sáo nữa.

Cô gái đối diện cúi đầu khiến vài lọn tóc rủ xuống trước trán. Sợi tóc đen nhánh tô điểm cho gương mặt trắng nõn của cô, không... Phải nói là tái nhợt thì đúng hơn. Tái nhợt hệt như đang rét run.

Đáy lòng anh Từ bỗng thấy bất an, bàn tay giấu dưới bàn ăn đã vào thế phòng thủ.

Có lẽ là do cảnh giác nên anh ta cũng mơ hồ cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống. Cái lạnh buốt giá len lỏi từ dưới bàn lên, hệt như có thể quấn lấy mắt cá chân anh ta và bò lên trên bất cứ lúc nào.

Anh Từ nhớ đến kế gõ cửa rầm râầm ngoài cửa suốt đêm hôm qua, và nhớ tới âm thanh xé nát da thịt hòa cùng tiếng xương khớp bị bẻ gấy răng rắc, chỉ một thoáng mà bàn chân bỗng chợt nóng bỏng, thế là vội đứng bật dậy thật mạnh.

Đây vốn chẳng phải nơi bình thường, đến tối sẽ có ma gõ cửa, buổi sáng sẽ có ma nhập xác...

Bạn gái của Lưu Tuấn Vũ từng bị ma nhập xác, vậy liệu người đi cùng cô ta có bình thường nổi không?

Ngay lúc này, Thời Kim Lam vẫn luôn cúi đầu bỗng dưng bật cười khúc khích, cùng với đó là tiếng sột soạt khi móng tay cào vào mặt tường, khiến người ta tưởng rằng có vụn sơn rơi xuống nhưng thực tế lại chẳng có gì cả, song lại hệt như thứ ấy đang rơi vào lòng người ta. Dẫu mặt trời vẫn đang nhô cao, nhưng trong lòng ai nấy đều đang chảy mồ hôi ròng ròng.

Không một ai nhúc nhích, cũng chẳng một ai dám lên tiếng. Tiếng hô hấp dần nhẹ lại tựa như sợ phải kinh động tiếng cười quỷ dị kia. Một, hai, ba, bốn...

Từng giây trôi qua dài ngỡ như cả một thế kỷ, nhưng những người đang đếm từng nhịp thở lại biết rằng chỉ mới năm giây mà thôi.

Bầu không khí căng thẳng khiến đáy lòng những người khác thảng thốt. Tống Dư Ngộ nhìn thấy bàn tay Thời Kim Lam đặt dưới bàn thì im lặng hai giây, sau đó lập tức hét lên sợ hãi, cắm đầu chạy thẳng ra ngoài căn tin.

Đột nhiên có một người tiên phong phá vỡ sự im lặng, bầu không khí căng thẳng cũng theo đó mà sụp đổ. Hiển nhiên, tiếng hét sợ hãi của Tống Dư Ngộ chính là giọt nước tràn ly trực tiếp phá vỡ tinh thần của bốn người còn lại.

Hai tên đàn em vốn đã cứng người duy trì động tác bắt chéo chân, nay vừa thấy Tống Dư Ngộ chạy mất tăm thì hàng phòng thủ tâm lý cuối cùng cũng sụp đổ. Bọn họ bất chấp bản thân vẫn còn “nhiệm vụ”, hét lớn một tiếng rồi nối đuôi người trước bỏ chạy khỏi căn tin.

Trong đó có một người vì chạy quá nhanh nên đá phải ghế, vấp vào chân bàn, mũi đập xuống đất phụt máu chảy ròng ròng.

Anh ta đau đớn bịt mũi lại. Khí lạnh quanh quẩn trên mặt đất xộc thẳng lên đỉnh đầu anh ta, gợi nhắc lại đêm hôm qua khi anh ta bị ma quỷ để mắt tới. Thế là anh ta mặc kệ mắt cá chân đau nhức, khập khiễng tháo chạy ra ngoài.

Lưu Tuấn Vũ cũng sợ đến chảy mồ hôi lạnh, nhưng vì đã từng trải nghiệm cái đáng sợ của lòng người nên tâm lý anh ta vững vàng hơn nhiều. Nhân lúc không ai rảnh để ý đến mình, anh ta cũng cắm đầu chạy về một góc căn tin.

Anh Từ cũng sợ hãi và muốn bỏ chạy, nhưng không hiểu sao quần anh ta lại bị kẹt vào khe ghế. Anh ta đã cố gắng giật mạnh nó ra nhưng không được.

Anh Từ rất muốn văng tục. Anh ta chọn bắt Thời Kim Lam chứ không phải Đào Hân là bởi Đào Hân đã từng bị ma nhập xác, không thể xác định liệu ma có còn ám vào người cô ta không. Anh ta cứ ngỡ mình chọn khôn lắm, kết quả lại chọn đúng đứa bị ma ám!

Anh ta càng lo lắng, quân anh ta càng bị kẹt chặt hơn, hệt như có ai đó đang dùng sức giữ lại, giằng co nãy giờ với anh ta.

Suy nghĩ này khiến anh Từ giật mình, vừa ngẩng đầu lên thì trùng hợp thấy Thời Kim Lam ngẩng đầu.

Rõ ràng là cô chẳng hề mở miệng thế mà tiếng cười khúc khích vẫn cứ vang lên không dứt. Khi thấy anh Từ đang cố gắng bỏ chạy, cô chợt mỉm cười ngọt ngào, hai hàm răng trắng đều tăm tắp nay lại khiến người khác phải sợ. Trái tim trong ngực anh Từ đập loạn xạ, nụ cười của cô khiến nó suýt nữa vọt ra khỏi miệng. Trong tình huống nguy cấp, anh ta kéo lấy quần mình, tay phải dùng sức xé “roẹt” một phát, thế là chiếc quần đã bị anh ta xé rách.

Anh ta còn chưa kịp thở phào thì đã thấy cô gái đối diện đứng lên từ lúc nào. Bây giờ cô đang nghiêng đầu, đôi con ngươi màu cà phê châm chậm tối sâm đi, theo dõi từng động tác của anh ta: “Anh không muốn ở lại đây ư? Ở đây lạnh lắm, anh ở lại với tôi nhé?”

Cô nhoẻn miệng cười, đầu lưỡi chậm rãi liếm môi trông hệt như một con ma đói đang rất muốn nếm thử mùi vị thức ăn ngon ngọt ngay trước mắt.

Anh Từ không dám nhìn cô nữa, quay đầu bỏ chạy.

Thời Kim Lam cứ nghĩ đám người này sẽ không sợ hãi nên đã chuẩn bị tâm lý lấy một chọi ba rồi, kết quả mới đó là đã có hai tên chạy mất. Cô ung dung tắc lưỡi, nhấc chân cao quá bàn rồi đá ngang một cú, tiếng chân dài xé gió đồng lạnh giá vang lên soàn soạtI

Cô đã đoán được đại khái rằng kỹ năng cá nhân của anh Từ chỉ áp dụng lên tay phải, nó có thể gia tăng sức lực và tốc độ nhưng cũng có giới hạn nhất định. Vì vậy cô ra chiêu rất cẩn thận, có thể thu chân về bất cứ lúc nào nếu nhận thấy bản thân không đọ lại sức địch.

Cô cảm thấy lấy một chọi ba chẳng phải cách làm khôn ngoan gì. Cô lại nhớ đến sáng nay Tống Dư Ngộ chỉ dùng một lon sơn mà đã dọa được bọn họ, từ đó suy đoán có lẽ nhiệm vụ tối qua đã dọa bọn họ sợ rồi, thế nên mới dùng tới cách giả ma dọa người.

Vì vậy cô đã mua vật phẩm “Có ma kìa” cấp trung bình trong cửa hàng ác mộng, có tác dụng khiến những người trong phạm vi bán kính năm mét cảm thấy có ma lại gần, hiệu quả kéo dài 10 giây. Vật phẩm này nằm tít trong góc cửa hàng ác mộng, chắc là do không có người mua nên chỉ có giá 100 đồng tiền ác mộng.

Con người vốn đã rất sợ ma, nhất là khi họ còn đang ở trong một màn chơi mà đâu đâu cũng có người chơi hét rằng có ma, có ma, có ma kìa...

Với định kiến trước đó và tinh thần căng thẳng, đương nhiên bọn họ sẽ không nghĩ Thời Kim Lam chỉ đang giả thần giả quỷ. Và anh Từ chắc chắn sẽ không giấu nghề trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng thế này, sử dụng kỹ năng cá nhân chính là lựa chọn hàng đầu của anh ta.

Quả nhiên, ngay khi nhận thấy nguy hiểm phía sau, cả người anh Từ thoáng khựng lại, tay phải phản ứng với tốc độ cực nhanh đỡ lại cú đá chỉ mới dùng năm phần sức lực của Thời Kim Lam. Khoảnh khắc một chân một tay chạm vào nhau, Thời Kim Lam nghiêng người chống tay lên ghế, chân dài vung lên không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt, sau đó bình an đáp đất.

Anh Từ lùi lại vài bước, rên lên đau đớn. Nơi bị đá trúng nhói đau âm ỉ khiến anh ta vô thức hít vào một hơi.

Hiển nhiên anh ta đã tốn rất nhiều kỹ năng mới đỡ được một cước của Thời Kim Lam. Xem ra mức độ cường hóa của kỹ năng này cũng chẳng mạnh như Thời Kim Lam tưởng.

Cô vẫn không quên mình đang giả ma, thế là tiếp tục cười khúc khích, tạo áp lực tâm lý lên anh Từ, “Đã bảo là ở lại với tôi mà? Anh định chạy đi đâu?”

Dứt lời, cô lại đá anh Từ thêm một cú với tốc độ cực nhanh. Cú đá này có thể khiến anh Từ bất tỉnh nhân sự và mặc cho cô làm gì thì làm, phương pháp lấy được kỹ năng cá nhân tưởng như gân ngay trước mắt. Quả nhiên, anh Từ mới nãy còn phản ứng nhanh nhạy hệt như một nhân cách khác của anh ta. Lần này anh ta không thể đỡ lấy đòn tấn công của Thời Kim Lam nữa. Bản năng cảm nhận được nguy hiểm khiến anh ta vô thức né sang một bên. Nhưng cánh tay anh ta mới di chuyển thì đã bị đá vào hông, cả người lệch khỏi quỹ đạo ban đầu và văng thẳng vào mép bàn ăn.

Một tiếng “Âm” nặng nề vang lên, đầu anh ta đập vào mép bàn khiến cặp kính văng ra xa, trên trán xuất hiện một cái lỗ rỉ máu từng dòng.

Thời Kim Lam nhíu mày, cái tên này không nhìn rõ tình hình mà còn muốn trốn, thành ra bị thương nặng.

Nhưng dù sao cũng đã bị thương rồi, đương nhiên cô chẳng định thương xót cho kẻ vừa coi mình là vật phẩm hình người. Cô đang định bước tới hỏi anh ta về kỹ năng cá nhân thì bỗng dưng có tiếng cười hì hì của trẻ con vang lên. “Phát hiện giá trị sinh mạng của người chơi hsjs348194 thấp hơn 60, thỏa mãn điều kiện cướp đoạt kỹ năng cá nhân. Mời người chơi số 54088 lựa chọn có lập tức cướp đoạt hay không?”

Giọng điệu đáng yêu ngân dài âm cuối khiến người khác bất giác muốn làm theo lời cô ta nói.

Nhưng Thời Kim Lam lại không bị ảnh hưởng. Bước chân của cô thoáng khựng lại vì sự xuất hiện của bé Ác Mộng. Cô nhìn anh Từ đang giãy dụa muốn bò dậy đằng xa, vô cảm nói: “Làm sao để có được kỹ năng cá nhân?” Bé Ác Mộng rất sẵn lòng trả lời câu hỏi của cô, cười hì hì đáp, “Người chơi mới sẽ ngẫu nhiên thức tỉnh kỹ năng đó~ 54088 không có khả năng này đâu nha~”

Thời Kim Lam im lặng, xong lại hỏi: “Nếu chọn cướp đoạt thì sẽ thế nào?” Âm thanh trẻ con khẽ hừ một tiếng, sau đó bật cười hì hì, Đương nhiên là có được kỹ năng của anh ta rồi~” Thời Kim Lam lười chơi chữ với cô ta, thế là nói thẳng: “Nếu tôi chọn cướp đoạt thì anh ta sẽ chết, hay tôi phải cần giết anh ta?”

Giọng nói trẻ con kia không trả lời mà cứ cười hì hì không dứt.

Thời Kim Lam hiểu ngay.

Là phải giết anh ta.

Trò chơi này làm gì tôn tại hai chữ lương thiện.

Hiện tại cô chỉ có hai lựa chọn.

Một là giết anh Từ và có được kỹ năng cá nhân của anh ta, gia tăng lợi thế của mình trong trò chơi. Hai là thả anh ta, nhưng đồng nghĩa với việc có thêm một quả bom hẹn giờ trong trò chơi, bất cứ khi nào cô và bạn bè của cô cũng có khả năng bị anh Từ giết chất. Cô cất bước về phía anh Từ, rõ ràng tốc độ chẳng nhanh, tiếng động đôi giày bốt mùa đông nện lên mặt đất cũng rất nhẹ, ấy vậy mà lại hệt như một ngọn núi lớn đè nặng đáy lòng chàng trai nọ, khiến anh ta sợ run lên chảy đầy nước mắt, nước mũi.

Anh Từ run rẩy chẳng thèm quan tâm mặt mình đầy màu, giọng nói khàn khàn: “Đừng... Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Cô muốn gì tôi cũng cho cô mài! Chỉ cân đừng giết tôi là được!”

Vừa rồi anh ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Thời Kim Lam và bé Ác Mộng. Anh ta không ngốc, nhanh chóng hiểu ra mình đã sập bẫy của cô gái nhỏ tuổi này. Ngay từ đầu, cô đã là con sói đội lốt cừu, giả thần giả quỷ chỉ vì để anh ta buông lỏng cảnh giác, sau đó đoạt mạng anh ta... Đoạt mạng anh tai

Anh Từ đã mất kính nên chẳng thể giả vờ nho nhã lịch sự được nữa. Mồ hôi chảy xuống khiến tóc anh ta bết dính lại, trông chật vật hệt như mới được vớt từ dưới nước lên.

Tiếng van cầu của anh ta chẳng thể khiến Thời Kim Lam dừng bước. Khoảng cách năm mét giữa hai người kéo gần lại ba mét, sau đó là một mét. Áp lực nặng nề hệt như tử thần dần tới gần.

Ngay khi Thời Kim Lam dừng bước, anh Từ đang run rẩy xin tha đột nhiên đứng bật dậy và ném món vật phẩm trong tay về phía côi

Vật phẩm “Thiên la địa võng” cấp trung bình, có khả năng bao vây mục tiêu trong 10 giây, giá 1000 đồng tiền ác mộng! Chỉ cần có 10 giây này thì cho dù kẻ phía trước là người hay ma thì anh ta cũng có thể giết ngược kẻ địch! Adrenaline trong người anh Từ tăng vọt khiến đôi con ngươi cũng run lên. Cơn sợ hãi đã biến mất, đồng thời Sự ngạo mạn tuôn ra ào ào khiến gương mặt anh ta vặn vẹo. Anh ta nhếch miệng, rút con dao gọt hoa quả mà mình tìm thấy trong phòng ký túc tối qua mà mình luôn giấu sau lưng ra...

Nhưng ngay giây tiếp theo, cơn điên loạn trong mắt anh ta đã dừng hẳn. Không biết Thời Kim Lam đã ném thứ gì ra mà “Thiên la địa võng” tưởng chừng gân trong gang tấc đã bị cản lại.

Một tiếng răng rắc vang lên.

Khoảnh khắc xương cổ bị bẻ gấy, anh Từ trợn trừng đôi mắt thật to. Anh ta tưởng như cơ thể mình đã bị bẻ thành một góc 180 độ. Lúc anh ta nghĩ tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy thì trước mắt đã tối sâm xuống như bị một mảnh vải đen che khuất, vừa mất đi thị giác mà cũng mất đi ý thức.

Món đồ chơi ông già Noel bị “Thiên la địa võng” bọc lại, đáng thương rơi xuống đất. Bởi vì tối qua nó đã bị bẻ gãy phần miệng nên không thể hát được nữa, chỉ còn bộ phận miệng được làm bằng gỗ có thể mở ra trông giống hệt anh Từ đang trợn mắt, há miệng nằm vật dưới đất. Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng tiếng cười hì hì của trẻ con cũng vang lên thông báo cho toàn bộ người chơi trong màn chơi, “Chúc mừng người chơi số 54088 đã cướp đoạt được kỹ năng cá nhân “Bóp nghẹt sinh mạng” của người chơi hsjs348194, nhận được 1000 đồng tiền ác mộng! Các người chơi hãy không ngừng cố gắng thu thập thật nhiều kỹ năng nha~”

Vẫn là âm cuối được ngân dài ấy, song lần này bé Ác Mộng lại nói tiếp: “Phát hiện số người chơi tử vong: 2/10. Đang tính toán phần thưởng tử vong..." “Đã tính toán phân thưởng tử vong xong. Chúc mừng những người chơi còn lại nhận được 3 giờ nghỉ ngơi! Hì hì, các người chơi nhớ tiếp tục cố gắng để nhận được càng nhiều giờ nghỉ hơn nhé~”

Nữa rồi, lại là quy tắc phần thưởng tử vong nặng nề hệt như dao kề bên cổ.

Đây là lần thứ hai Thời Kim Lam nghe được quy tắc này, trong lòng chẳng nổi gió nổi bão gì. Cô cúi đầu nhìn anh Từ, kẻ đang ngã sấp xuống đất nhưng vẫn nhìn lên cô bằng một tư thế hết sức kỳ lạ.

Sau vài giây yên lặng, cô ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể anh Từ, giúp anh ta chỉnh đầu và khép mắt lại, sau đó nhặt cặp kính gọng bạc có dính máu lên và đeo kính giùm anh ta.

Cô không muốn chết, bạn của cô cũng không thể chết. Ở trong trò chơi bắt buộc phải có kẻ chết này, cô không muốn gánh chịu bất kỳ nguy hiểm nào. Thời Kim Lam đứng dậy, lấy khăn tay trong túi chậm rãi lau sạch ngón tay dính máu. Trong lúc lơ đãng cô nhìn thấy Tống Dư Ngộ chẳng biết đã quay lại từ lúc nào, bây giờ đang im lặng đứng ngoài cửa căn tin.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Thời Kim Lam định giấu hai tay ra sau lưng, nhưng chợt thấy anh nghiêng đầu mỉm cười, cuộn lưỡi lại huýt sáo một hơi thật dài.

*xx** 18 *xx**
Bình Luận (0)
Comment