C19
C19C19
CHƯƠNG 19: Trường cấp ba Văn Nhã (19)
- Phòng livestream số 54088 -
[Ha ha ha cuối cùng 54088 cũng mở hàng rồi~ Đỉnh quá đỉnh quá~ Động tác dứt khoát, không hề dông dài, chắc chắn là người có tố chất tâm lý vững nhất nhóm này] [Vãi! Người chơi này vừa đầu óc nhanh nhạy vừa đánh nhau giỏi vậy á? Yêu mất thôi! Siêu thích mấy người chơi văn võ song toàn kiểu này luôn á~}]
[Tôi đã không muốn bàn đến kỹ năng diễn xuất còn đáng sợ hơn ma của cô ấy rồi, nhưng mà mẹ nó, vừa nấy tôi bị hù thật đấy. Tôi còn đang nghĩ ma nữ chạy tới ám cô ấy hồi nào mà sao chẳng thấy báo trước gì hết] [Cô ấy còn bẻ đầu ngay ngắn, đeo kính vào giúp người ta nữa chứ. Ra vẻ quá trời ha ha ha ha ha ha, giết người ta mất rồi mà còn ra vẻ gì chứ?]
[Ấy đừng nói thế, tôi thấy cô ấy có vẻ đau buồn lắm đấy. Vừa nãy cô ấy còn định giấu tay ra sau lưng kìa, chắc là buồn lắm vì không được diễn kịch nữa ha ha ha ha ha ha ha]
[Có ai phổ cập khoa học giùm tôi kỹ năng “Bóp nghẹt sinh mạng” là cái gì không? Nghe có vẻ mạnh nhưng tôi thấy hình như cũng không mạnh lắm. Dù đã kích hoạt mà cũng chẳng chặn nổi một cú đá của 54088]
Ào ào ào...
Dòng nước lạnh như băng rửa sạch ngón tay Thời Kim Lam. Sắc mặt cô bình tĩnh, tựa như không cảm thấy cái lạnh thấu xương đang thấm vào da mình. Màu máu đỏ sẫm bị rửa trôi theo dòng nước, hòa vào dòng nước khúc khuỷu lan ra, sau đó lại tụ lại một chỗ thành dải lụa đỏ nhạt chảy vào cống.
“Đỡ hơn chưa?” Tống Dư Ngộ thấy cô đóng vòi nước lại thì lấy khăn giấy ra đưa cô.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t- y-t
Thời Kim Lam gật đầu, xong lại lắc đầu, “Chắc là... Hôm nay sẽ không muốn ăn gì nữa.”
Cô vò tờ khăn giấy, nhanh chóng lau khô bàn tay ướt đẫm. Nhưng khí lạnh của dòng nước đã thấm vào từng tấc da thịt khiến bàn tay trắng nõn của cô hơi ửng đỏ vì lạnh.
Tống Dư Ngộ nhẹ nhíu mày, kéo khóa áo khoác đồng phục xuống và nói: “Không sao hết, làm thêm hai đề toán đồ thị là ăn được ngay.” Bình thường con cá này toàn làm vậy để xả stress, chỉ cần làm hai đề thi thì sẽ thèm ăn ngay.
Thời Kim Lam vốn định gật đầu, nhưng khi thấy anh cởi áo khoác đồng phục để lộ chiếc áo len màu trắng bên trong thì không khỏi thắc mắc.
Nói thì nói, tự dưng cởi đồ làm gì?
Livestream nghiêm cấm hành vi đồi trụy đấy!
Cậu thánh học nào đó vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, mở rộng áo khoác đồng phục rồi lấy hai túi giữ ấm ở hai bên eo mình xuống. Sau đó anh đặt nó vào tay Thời Kim Lam và vội vàng kéo khóa áo lên.
Thời Kim Lam: “....
Thà dán đầy túi giữ ấm bên trong áo khoác đồng phục, chứ nhất quyết không chịu khoác thêm một lớp áo ấm? Hóa ra đây chính là khát vọng gìn giữ hình tượng chết tiệt của bọn nam sinh đấy à?
Cô nhận lấy túi giữ ấm cho vào túi, sau đó giơ ngón cái với Tống Dư Nọộ.
Không hổ là con cá làm màu.
Tống Dư Ngộ: “...”
Trả túi giữ ấm lại đây!
Nhưng hiển nhiên anh không thể đòi được. Thời Kim Lam nhét hai tay vào túi xoa bóp túi giữ ấm.
Từ nãy đến giờ, hai người nói chuyện chẳng câu nệ gì, vẫn thân thiết như ngày thường.
Hóa ra người cô muốn bảo vệ không sợ hãi cô. Thời Kim Lam không vội xem kỹ năng cá nhân, cũng tạm thời không suy xét tới việc thời gian nghỉ ngơi đã giảm một nửa so với lần trước.
Cô nhớ Tống Dư Ngộ không bỏ chạy một mình, thế là hỏi: “Hai người kia đâu?”
Tống Dư Ngộ hiểu cô đang hỏi về hai tên đàn em của anh Từ, thế là giơ tay chỉ về phía góc cửa căn tin.
Thời Kim Lam đưa mắt nhìn theo hướng tay anh chỉ, nhìn thấy hai tên mới nấy còn la toáng lên giờ đã nằm la liệt bên cạnh máy bán hàng tự động.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết đây là kiệt tác của ai, dù sao cũng đâu có ai tự dọa sợ chính mình được đâu. Tống Dư Ngộ khẽ ho một tiếng, giải thích: “Mình để họ ngủ một lát rồi." Chủ yếu là anh sợ nếu bọn họ biết chuyện thì sẽ gây thêm phiền phức. Đúng là Thời Kim Lam rất giỏi đánh nhau, nhưng cái nơi quỷ quái này vừa có kỹ năng vừa có vật phẩm, tất cả tưởng như đã lật đổ toàn bộ nhận thức của những người theo chủ nghĩa duy vật, và dẫu sao lấy ít địch nhiều cũng là một kế đầy rủi ro.
Nói rồi anh cố gắng che giấu sự hung tàn của mình, nói: “Không thấy Lưu Tuấn Vũ đâu cả.”
Vật phẩm manh mối thứ ba có quan hệ mật thiết với Lưu Tuấn Vũ. Nếu anh ta bỏ chạy, vậy liệu vật phẩm có mất luôn không?
Thời Kim Lam vờ như không thấy nỗi lo lắng của anh, lắc đầu, “Anh Từ sẽ không để anh ta giữ vật phẩm đâu. Anh Từ vẫn đang giữ điện thoại của anh ta, vậy nên vật phẩm cũng đang ở đó. Khả năng cao là Lưu Tuấn Vũ đi tìm bạn gái mình rồi.” Túi đồ có ràng buộc với cửa hàng ác mộng, mà cửa hàng ác mộng lại nằm trong ứng dụng thế giới ác mộng. Cho dù Lưu Tuấn Vũ có nhét vật phẩm vào ba lô của mình thì chỉ cần anh Từ vẫn giữ điện thoại, vật phẩm cũng sẽ thuộc về anh ta.
Nhưng phiền phức là bọn họ vẫn chưa xác định vật phẩm manh mối thứ ba có liên quan mật thiết đến Lưu Tuấn Vũ cỡ nào. Nếu không thể thiếu một trong hai, vậy Tống Dư Ngộ khó mà hoàn thành được nhiệm vụ.
Thời Kim Lam bước về phía căn tin. Cơn gió lạnh buốt thổi qua đưa mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa, thật sự rất buồn nôn.
Thi thể của anh Từ vẫn đang nằm im tư thế cũ, miệng vết thương trên trán chậm rãi rỉ máu ra. Nhưng những giọt máu rơi trên mặt đất trước đó thì đã khô lại.
Số NPC học sinh ít ỏi vẫn đang duy trì tư thế ngồi trước bàn ăn, thậm chí đến Thẩm Tri Tùng cũng như chẳng hề biết có chuyện gì đã xảy ra trong căn tin, mà vẫn cứ dùng bữa, thỉnh thoảng còn mở điện thoại ngóng trông. Anh ta hệt như thuộc về một thế giới khác, hoàn toàn không hay biết gì vê những chuyện đã diễn ra giữa các người chơi. Điều này khiến Thời Kim Lam không khỏi lấy làm lạ.
Dì quản lí ký túc xá cũng là một NPC không phải ma quỷ, nhưng bà ta không những có thể chủ động bắt chuyện với các cô, mà còn có thể phản ứng lại khi phát hiện có người nhìn mình. Ngoại trừ hành vi có phân đáng sợ ra thì trên cơ bản, bà ta chẳng khác gì một người bình thường.
Khi Tống Dư Ngộ chủ động bắt chuyện với Thẩm Tri Tùng, anh ta vẫn trả lời. Điêu này chứng tỏ anh ta có thể phản ứng lại xung quanh dựa trên tình huống lúc đó, vậy đáng lý ra anh ta không thể không hay biết gì vê chuyện đang diễn ra trong căn tin mới phải. Có lẽ anh ta vẫn còn có bí mật khác, và khả năng cao là vật phẩm manh mối thứ ba có liên quan tới anh ta.
Thời Kim Lam thu lại ánh mắt suy ngẫm, quyết định sau khi lấy được vật phẩm manh mối thì sẽ đến tìm Thẩm Tri Tùng để nói cho anh ta biết chuyện của Nhạc Yểu Yểu lúc ở trong lớp, xem thử anh ta sẽ phản ứng thế nào.
Lại nói tới vật phẩm manh mối, Vưu Tri Vi đã dùng được nó và mở khóa NPC mới là Thái Ngọc, tuy nhiên hai người vẫn chưa thảo luận chỉ tiết vê những sự kiện xảy ra trong vòng lặp.
Sau khi quyết định sẽ để anh Từ “bắt” được mình, cô đã hẹn Vưu Tri Vi giữa trưa gặp ở căn tin. Thời Kim Lam vốn vẫn luôn tìm cách thoát thân, nhưng hiện tại anh Từ đã chết, hành động cũng thoải mái hơn nhiều.
Ngoài ra, Thời Kim Lam đã nhặt món đồ chơi ông già Noel mới chặn đòn “Thiên la địa võng” lên và bỏ vào túi. Hiện tại cô vẫn chưa sử dụng đến vật phẩm này, thậm chí còn chẳng biết điều kiện kích hoạt nó.
Nếu tác dụng của món đồ chơi ông già Noel cũng là tạo ra vòng lặp hồi tưởng quá khứ giống con dao gọt hoa quả, vậy có lẽ cốt truyện trong vòng lặp sẽ có liên quan tới Nhạc Yếu Yểu. Khác với con dao gọt hoa quả là hung khí giết chết Thái Ngọc, khả năng cao món đồ chơi ông già Noel là vật từng xuất hiện ở hiện trường tử vong của Nhạc Yểu Yểu.
Bước chân Thời Kim Lam vội vã, Tống Dư Ngộ theo sau cô đi chậm vài bước. Ngay khi rế qua hàng bàn ăn, anh đột nhiên cảm giác có một cơn gió lạnh thổi ngang khiến anh vô thức quay lại nhìn nhưng chẳng hề thấy gì. Anh nhíu mày thấy lạ, nhưng chẳng rõ chỗ nào bất thường.
Lúc này, Thời Kim Lam đã ngồi xổm xuống trước người anh Từ. Cô nhìn vạt áo phong phanh của anh ta, bỗng dưng thấy rất lạ. Cô nhớ lại vừa rồi quân áo anh ta có hớ hênh như vậy không, thế nhưng lại phát hiện khi ấy mình quá tập trung vào “mấy nguyên tắc trò chơi vớ vẩn” mà chẳng để ý cổ áo anh ta có mở ra hay không.
Cô vươn tay sờ soạng khắp người anh Từ, từ túi quần, túi bên trong áo khoác cho tới túi bên ngoài áo khoác, nhưng đừng nói là điện thoại của Lưu Tuấn Vũ, đến điện thoại của chính anh Từ mà cô cũng chẳng thấy đâu.
Dự cảm bất thường vừa rồi lập tức có lời giải đáp. Thời Kim Lam đột ngột đứng dậy, “Không thấy điện thoại đâu! Có người đã tới đây!”
Thời gian cô và Tống Dư Ngộ rời khỏi căn tin để đi rửa tay dài chưa đến ba phút!
Tống Dư Ngộ nghĩ đến cơn gió lạnh vừa thổi qua người mình khi nấy, lập tức phản ứng lại và chạy ra khỏi căn tin. Tuy nhiên, anh chỉ phát hiện một món đồ chơi bằng bông có hình con tắc kè đang nằm ngay trước cửa căn tin, sau đó nó chậm rãi biến mất trong cái nhìn chăm chú của anh.
Đó là vật phẩm tàng hình có bán trong cửa hàng ác mộng, có hiệu quả trong ba phút.
Tống Dư Ngộ cực kỳ bất mãn tặc lưỡi.
Thời Kim Lam đuổi theo ngay sau cũng nhìn thấy quá trình vật phẩm tắc kè hoa biến mất. Sắc mặt cô bình tính, “Người này đang khiêu khích chúng ta."
Tống Dư Ngộ gật đầu đồng tình.
Rõ ràng là người nọ có thể mang vật phẩm tắc kè hoa theo và không để lại dấu vết nào.
Thế nhưng người này lại cố tình để quên vật phẩm, hiển nhiên là đang mỉa mai bọn họ vô dụng khi thức ăn đưa tới tận miệng rồi mà còn để rơi. “Cậu nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Thời Kim Lam hỏi.
“Đi tìm Lưu Tuấn Vũ.” Tống Dư Ngộ trả lời.
Để lấy được vật phẩm thì đương nhiên phải đi tìm người có thể sử dụng vật phẩm trước.
Buổi tối nguy hiểm và đáng sợ hơn ban ngày nhiều, vì vậy tốt nhất là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ẩn ngay khi trời còn sáng để nhận được phần thưởng và đổi lấy vật phẩm bảo vệ mạng sống.
Thời Kim Lam gật đầu, tiếp tục thống nhất ý kiến bằng phương pháp hỏi đáp mà bốn ông hoàng cày đề của lớp 12A10 thường dùng khi làm việc nhóm, “Vì sao người kia lại muốn lấy cả điện thoại của anh Từ?”
Đương nhiên người kia vẫn luôn theo dõi nhóm người các cô, nếu không đã không có cơ hội ra tay chính xác như vậy rồi. Điều này cũng có nghĩa khả năng cao là đối phương đã nhìn thấy hết thảy những chuyện xảy ra trong căn tin, bao gồm cả cảnh anh Từ định phản kháng.
Anh Từ đã mua “Thiên la địa võng” trong cửa hàng ác mộng với mức giá 1000 đồng tiên ác mộng. Mặc dù đã có tiền thưởng từ người xem đỡ một phần nhưng anh ta cũng chẳng còn dư nhiều đồng tiền ác mộng cho lắm. “Khả năng cao là anh Từ đã dùng vật phẩm do Lưu Tuấn Vũ mua, còn anh ta thì vẫn còn thừa tiền.” Tống Dư Ngộ nói ra suy đoán rất hợp lý của mình.
Thời Kim Lam cũng gật đầu nói: “Tình hình khi ấy rất nguy cấp. Mình đã theo dõi sát sao mà chẳng hề thấy anh Từ mua “Thiên la địa võng” từ cửa hàng ác mộng. Tống Dư Ngộ lại nói: “Ngoài hai vấn đề đã kể trên thì trong thời gian cấp bách như vậy, cho dù là ai thừa cơ ăn hôi chiến tích của chúng ta thì họ cũng sẽ lựa chọn lấy toàn bộ đồ vật có giá trị đi mà thôi.” Hai người cùng nhất trí một suy nghĩ. Tống Dư Ngộ lại hỏi: “Vậy nên, rốt cuộc kẻ trộm là ai?”
Hiện tại, trong màn chơi chỉ có hai người có khả năng làm ra chuyện này. Một là Đào Hân đã từng công khai việc mình mua vật phẩm tắc kè hoa cho Thời Kim Lam biết hồi sáng. Hai là người chơi thứ mười chưa bao giờ xuất hiện kia.
Tầm mắt của Thời Kim Lam và anh giao nhau. Cô nói: “Vẫn chưa thấy người chơi thứ mười xuất hiện. Đào Hân tuy có vật phẩm tắc kè hoa, nhưng với cái gan bé tí ấy của cô ta thì chẳng thể bày ra mưu kế gì trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Không những thành công lấy trộm điện thoại của anh Từ và Lưu Tuấn Vũ, mà còn cố tình để vật phẩm lại để khiêu khích chúng ta.”
Hai người suy nghĩ một hồi, cuối cùng là Thời Kim Lam lên tiếng trước, “Chúng ta chia ra hành động đi, cậu đi tìm Vi Vi.” Vưu Tri Vi không có khả năng tự bảo vệ bản thân. Nếu để một mình cô ấy ở ngoài kia rồi lại vô tình gặp được kẻ trộm thì sẽ rất nguy hiểm.
Tống Dư Ngộ gật đầu, hiển nhiên là cũng nghĩ giống Thời Kim Lam.
Trước đó bọn họ đã hẹn gặp nên chắc chắn Vưu Tri Vi sẽ không chạy lung tung, hẳn là ở quanh đây thôi, nói không chừng...
Khoan đãi
Có khi nào cô ấy đã nhìn thấy kẻ chạy ra khỏi căn tin không?
Phỏng đoán này khiến Tống Dư Ngộ đổ mồ hôi lạnh. Anh vội vàng nói: “Đi tìm Vi Vi trước đất”
Thời Kim Lam cũng lập tức phản ứng lại, không nhịn được mà văng tục mắng một câu. Nếu cô ấy đã thấy tên trộm thật, lại còn bị đối phương phát hiện, vậy tất nhiên đã rơi vào nguy hiểm rồi.
Tình hình hiện tại của Vưu Tri Vi đúng là không tốt lắm. Cô ấy rất muốn văng tục hỏi ông trời vì sao lân nào cũng là mình gặp chuyện, nhưng hiển nhiên là bây giờ chửi đời chẳng thể cứu mạng cô ấy.
Cô ấy giơ hai tay lên đầu hàng, không nhịn được mà nói: “Tôi với bé 8 chưa từng làm gì có lỗi với cô, thậm chí còn cứu cô một mạng lúc cô bị ma nhập xác. Vậy mà cô báo đáp bọn tôi thế đấy à?”
Bé 8 mà cô ấy nói hiển nhiên là Thời Kim Lam. Sau khi ba người gặp nhau, bọn họ đã ăn ý không gọi nhau bằng tên thật để cố gắng che giấu thông tin cho nhau. Tiếc là bộ đồng phục lại quá nổi bật, cho thấy rõ thân phận học sinh cấp ba của bọn họ. Lúc này, Đào Hân đang đứng phía sau kề dao vào eo cô ấy, nào còn vẻ nhát gan, nhút nhát khi trước?
Cô ta giơ tay vân vê lọn tóc trước ngực, cười mỉa mai: “Nếu các cô tốt bụng như vậy thật thì tại sao lại chẳng nói gì khi phát hiện vật phẩm manh mối?”
Ánh mắt Vưu Tri Vi khựng lại. Thời Kim Lam phát hiện vật phẩm manh mối ở ký túc xá, nhưng cô không nói rõ mình đã phát hiện nó thế nào. Tuy nhiên nếu Đào Hân đã biết thì hiển nhiên cô ta cũng có tiếp xúc với vật phẩm manh mối rồi.
Cô ấy hừ một tiếng rồi hỏi ngược lại, “Trước đây bọn tôi đâu quen biết cô, ai biết cô là ai đâu mà cái gì cũng kể cho được? Đó, cô xem đi, bây giờ không phải là bị tính kế thật rồi sao?”
“Bớt nói nhảm lại. Mau nói rõ những chuyện cô trải qua trong vòng lặp, nếu không bây giờ tôi sẽ lấy mạng côi” Đào Hân dí con dao sát về trước, xuyên thủng lớp áo khoác lông của Vưu Tri Vi.
“Ây, hóa ra là cô muốn biết những chuyện đã xảy ra trong vòng lặp á? Thế cứ hỏi thẳng chẳng phải tốt hơn à? Tôi có phải người keo kiệt đâu chứ. Hay là cô dịch dịch con dao ra xíu đi, rồi cô muốn biết gì thì tôi cũng kể hết cho nghe.” Vưu Tri Vị liếc mắt nhìn sang.
Lưu Tuấn Vũ câm bốn chiếc điện thoại bước tới. Tuy nhiên bước chân của anh ta rất vững vàng, ngay cả vết máu bầm và những vết thương khác trên mặt cũng đã biến mất.
Gương mặt Vưu Tri Vi chẳng lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã ngập tràn hoảng sợ.
Cảnh tượng Lưu Tuấn Vũ bị anh Từ đấm một cú ngã xuống đất xẹt qua đầu cô ấy. Khi ấy anh Từ không hề nương tay, Lưu Tuấn Vũ cũng đã thật sự bị đau đến chảy mồ hôi lạnh. Không lâu trước đó cô ấy có nghe hệ thống thông báo Thời Kim Lam cướp đoạt được kỹ năng cá nhân của người khác, vì vậy lập tức hiểu ra Lưu Tuấn Vũ cũng có kỹ năng cá nhân, hơn nữa còn có thể là hệ chữa trị.
Cặp đôi này đúng là giấu kỹ thật.
Một người thì giả vờ nhát gan, yếu ớt để tiếp cận Thời Kim Lam, sau đó lặng lẽ thu thập đủ loại thông tin. Còn một người thì giả bộ ngây thơ, ngốc nghếch, nhưng thực chất lại dắt mũi cả đám anh Từ xoay vòng vòng.
Chẳng biết anh ta đã dùng cách gì mà có thể lấy được cả bốn chiếc điện thoại ngay trước mặt Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ.
Xem ra những gì hai người này từng nói đều là giả cả. Cái gì mà một cặp sinh viên ngây ngô yêu nhau cơ chứ, diễn cũng thật quá ạ. Lưu Tuấn Vũ thấy Vưu Tri Vi bị Đào Hân dí dao áp vào tường thì cũng chẳng mấy bất ngờ. Anh ta mỉm cười cực kỳ đắc ý, giơ chiếc điện thoại khoe với Đào Hân, “Hai đứa học sinh cấp ba kia thông minh thì thông minh thật, nhưng đáng tiếc cũng chỉ là hòn đá kê chân cho chúng ta.”
Anh ta không chỉ lấy điện thoại của mình và anh Từ mà còn nhân cơ hội lấy luôn điện thoại của hai tên đang ngất xỉu bên cạnh máy bán hàng tự động.
Cũng vì thế mà anh ta đã tốn mất hai vật phẩm tắc kè hoa.
Kế hoạch hành động của bọn họ bắt đầu từ cuộc gặp gỡ ở tòa nhà giảng dạy. Khi đó anh ta đang nói chuyện với Đào Hân, nhân lúc không ai để ý mà lấy vật phẩm tắc kè hoa của cô ta. Trước đó anh ta đã bị lục soát cả người một lần, ngay cả điện thoại cũng rơi vào tay anh Từ, vậy nên đương nhiên sẽ không bị lục soạt một lần nữa. Lúc 54088 giả ma, anh ta có hơi do dự, nhưng sau đó đã phản ứng rất nhanh. Anh ta bỏ chạy nhưng không rời khỏi căn tin, mà lại trốn vào trong góc phòng, tiếp tục chờ đợi thời cơ mượn gió bẻ măng.
Thật ra khi ấy anh ta không ngờ cô nữ sinh cấp ba nọ lại có thể giết chết anh Từ một cách dứt khoát như vậy, nhất là khi cô còn chẳng cần dùng đến vật phẩm gì cũng có thể đánh bại anh Từ đang dùng kỹ năng cá nhân. Điều này khiến anh ta có phần chùn bước.
Nhưng điều khiến anh ta bất ngờ hơn cả chính là 54088 và cậu nam sinh cấp ba tự xưng là Tiểu Vương kia ấy mà lại có quen biết với nhau. Hai người không lục soát đồ trên người anh Từ mà chọn rời khỏi căn tin.
Lúc này Lưu Tuấn Vũ mới quả quyết sử dụng vật phẩm tắc kè hoa, lấy trộm hai chiếc điện thoại trong túi anh Từ.
Không lâu sau, hai người kia đã quay lại. Khoảnh khắc đi ngang qua nhau, anh ta đã suýt đụng phải cánh tay của Tiểu Vương. May mà anh ta đã buộc thân mình lùi lại nên mới tránh được.
Anh ta dự định rời đi ngay lập tức, nhưng lại nhìn thấy hai người ngất xỉu bên cạnh máy bán hàng tự động. Anh ta biết điện thoại vẫn còn trên người họ nên mới mua vật phẩm tắc kè hoa bằng chiếc điện thoại đã được mở khóa của anh Từ và bỏ món vật phẩm tắc kè hoa trước đó lại tại chỗ. Cuối cùng, anh ta đã thành công lấy trộm điện thoại của hai tên đàn em kia và mở khóa điện thoại bằng gương mặt bọn chúng.
Mọi chuyện thuận lợi đến không tưởng được. Anh ta không vội rời đi ngay mà cố tình trốn trong góc tối nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Bọn họ suy đoán rất nhiều, mà lại còn rất logic. Đến nổi anh ta thân là người trong cuộc mà còn phải đắc ý vỗ tay khen hay. “Có bao nhiêu đồng tiền ác mộng?” Đào Hân khẽ nhếch môi hỏi, hiển nhiên cô ta rất hài lòng về thu hoạch chuyến này của Lưu Tuấn Vũ.
“Chỉ có 2500 thôi.” Lưu Tuấn Vũ bĩu môi, “Bọn họ bỏ tiền mua thực phẩm bổ sung giá trị tỉnh táo. Đúng là một đám rác rưởi, bị dọa có chút xíu mà đã sợ mất mật.” Mắng chửi đã đời, anh ta lại nói thêm: “Điện thoại có mật khẩu nên không dùng được, nhưng mà anh đã đổi toàn bộ đồng tiền ác mộng của bọn họ thành vật phẩm hết rồi.”
Sau khi khoe khoang chiến lợi phẩm của mình xong, anh ta ném thẳng ba chiếc điện thoại không thuộc về mình vào thùng rác sau phòng thí nghiệm.
Nơi đây là tầng cao nhất của tòa nhà thí nghiệm. Phòng thí nghiệm ở phía Nam và phía Bắc rất rộng rãi, sáng sủa. Đúng từ đây có thể quan sát tình hình cả khuôn viên trường từ trên cao, nhưng người đứng dưới sân trường lại không thể nhìn lên phòng thí nghiệm. Vì vậy nơi này rất an toàn, muốn tìm đến đây chẳng phải chuyện dễ dàng.
Đào Hân hài lòng gật đầu, lại lần nữa đưa mắt nhìn sang Vưu Tri Vi đã bị tịch thu điện thoại, dù đang lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ hai tay.
Lần này thu hoạch được kha khá nên cô ta kiên nhẫn hơn hẳn, “Mau kể lại tình hình trong vòng lặp đi.”
Vưu Tri Vi nghe ra được giọng điệu cô ta đã hòa hoãn hơn, thế là cò kè mặc cả, “Tôi có thể thả tay xuống được không? Tay tôi tê quá, không cử động nổi.”
Cô ấy không có thể lực cường tráng như Thời Kim Lam, hai tay giơ cao hơn mười phút nên giờ đã bắt đầu run lên. Đào Hân híp mắt do dự nhìn cô ấy một lúc, cuối cùng đồng ý: “Có thể thả tay xuống, nhưng đừng hòng lộn xôn.”
Lưu Tuấn Vũ mang một cái ghế dựa lại cho Đào Hân ngồi, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh cô ta, mua một bịch snack khoai tây bằng lượng đồng tiền ác mộng vừa được người xem livestream tặng. Anh ta mở bịch snack, đút một miếng cho cô bạn gái rồi lại đút cho mình, sau đó bật chức năng ghi âm của điện thoại lên, cười lạnh bảo: “Nếu cô dám nói dối một câu thì tôi sẽ thọc con dao này vào người cô.”
*xx**% 19 *xx**%