c20
c20c20
CHƯƠNG 20: Trường cấp ba Văn Nhã (20)
Vưu Tri Vi biết giá trị của mình chỉ giới hạn trong việc “kể chuyện”, vì vậy cô ấy đã phát huy khả năng tư duy logic và tổ chức ngôn ngữ mỗi khi viết văn nghị luận đạt điểm tối đa để dặm mắm thêm muối cho những sự kiện đã xảy ra trong vòng lặp, kể lại câu chuyện bảy phần thật, ba phần giả.
Cô ấy phải câu giờ.
Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ bị người khác tính kế, nhưng chắc chắn sẽ không mất lâu lắm, họ sẽ nhanh chóng nhận ra cô ấy đã bị người ta bắt đi.
Tuy nhiên phiền phức là trường cấp ba Văn Nhã quá mức rộng lớn, chỉ riêng tòa nhà giảng dạy đã có đến hai mươi mấy phòng, ngoài ra còn có tòa nhà thí nghiệm, khu ký túc xá, sân vận động, thư viện,... Tìm người ở nơi này có khác gì mò kim đáy bể đâu.
Vưu Tri Vi không dám tưởng tượng kết cục của mình sau khi kể chuyện xong. Cô ấy thâm nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, bình tĩnh để nghĩ cách tự cứu chính mình, bình tĩnh để moi được thông tin hữu dụng từ miệng hai kẻ kia.
Vừa rồi cô ấy đã im lặng nghe Lưu Tuấn Vũ khoe khoang “chiến công vĩ đại” của anh ta ở căn tin. Không thể không thừa nhận hai người này rất có tiềm năng giật giải Oscar.
Nhưng có một điều mà cô ấy nghĩ mãi không ra.
Đó là khả năng đánh đấm của Đào Hân chẳng ra gì, chắc cũng chỉ cỡ Vưu Tri Vi mà thôi, thậm chí còn phải dùng đến vật phẩm “Thiên la địa võng” rất đắt thì mới bắt được cô ấy. Thời Kim Lam có nói giá trị tỉnh táo của Đào Hân đã từng rơi xuống mức nguy hiểm nên phải dùng đồng tiền ác mộng mua kẹo mút bổ sung giá trị tỉnh táo, sau đó còn ăn ngay trước mặt cô.
Nếu cô ta đã giả vờ ngay từ lúc bắt đầu, vậy cũng đâu thể giả vờ sợ ma một cách chân thật đến thế được. Sau đó cô ta còn vì bị ma nhập xác nên mới qua mắt được Thời Kim Lam.
Vưu Tri Vi biết rõ Thời Kim Lam nhỏ tuổi hơn mình một tháng nhưng nhạy bén và tinh ý cỡ nào. Chỉ cân Đào Hân để lộ một chút sơ hở nhỏ thì chắc chắn không thể thoát được đôi mắt của cô.
Nếu mãi sau này Đào Hân mới nảy sinh lòng ác thì chẳng phải diễn biến tâm lý xảy ra quá nhanh ư? Cứ như biến thành người khác vậy. Đặc biệt là hành động cô ta đưa vật phẩm tắc kè hoa cho Lưu Tuấn Vũ chẳng khác gì một lời tiên tri chuẩn xác, giúp Lưu Tuấn Vũ hóa thành ngư ông đắc lợi. Giống như... Cô ta đã biết sẽ có chuyện gì xảy ra trong căn tin vậy.
Hơn nữa hai người bọn họ còn hợp tác rất ăn ý, trông cứ như đã bàn từ trước và chỉ chực chờ thời cơ đến để hành động mà thôi.
Suy đoán này khiến Vưu Tri Vi giật mình, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy đúng là hợp lý.
Đào Hân có kỹ năng hệ tiên tri, nhưng cũng vì kỹ năng này mà giá trị tỉnh táo của cô ta giảm xuống, thành công hóa thân thành một kẻ nhát vía trước mặt Thời Kim Lam. Sáng nay sau khi cô ta gặp lại Lưu Tuấn Vũ thì đã báo cáo cho anh ta một phần tình báo, nhưng sau đó lại bị ma nhập xác vì giá trị tỉnh táo quá thấp.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại †-y-t
Ngoại trừ khả năng này ra thì cô ấy không thể phỏng đoán thêm gì được. Bỗng dưng cô ấy nhớ tới câu cửa miệng của cậu lớp phó học tập nhà mình...
Ngoại trừ tất cả những phương án không khả thi ra, thì những phương án còn lại dù cho có khó tin cỡ nào thì cũng là chìa khóa giải quyết vấn đề!
ÀiI Conan mà biết anh ấy tự ý sửa lời thoại tùm lum như thế thì chắc phải bật nắp quan tài để chính miệng khen anh ấy đỉnh quá.
Nhưng có một điều làm Vưu Tri Vi rất do dự, đó là hành động của Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ đều quá kiêu ngạo, trông chẳng giống tân thủ mới chơi trò này lần đầu chút nào.
Vưu Tri Vị đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang, là con dao sắc bén đã găm chặt vào chiếc bàn thí nghiệm phía trước. Cán dao được đà đung đưa, làm lưỡi dao lóe lên một tia sáng lạnh âm u. Cô ấy lại càng hoảng sợ, vội ngẩng đầu nhìn Đào Hân với vẻ mặt kiêng dè, “Sao... Sao thế?”
Vừa rồi cô ấy đã kể chuyện được mười mấy phút, thuật lại rõ ràng toàn bộ “chuyện lớn, chuyện nhỏ” đã xảy ra từ tiết ba cho tới tiết bốn. Sau đó cô ấy giả vờ khát nước nên không kể tiếp được, thế là nhận được một chai nước khoáng và một phút nghỉ ngơi.
Hiển nhiên lúc này đã hết một phút.
Đào Hân rút con dao găm ra, gõ dao từng nhịp lên bàn tạo thành những tiếng “cạch cạch” vang vọng: “Kể tiếp đi.
Vưu Tri Vi vội vàng đóng nắp chai nước lại, ậm ờ vài tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện vách tường. Hai tay cô ấy buông thống bên người để bảo đảm với hai người kia rằng mình sẽ không lén lút làm gì. Xét thấy trước đó cô ấy rất phối hợp nên Đào Hân mở một mắt, nhắm một mắt cho qua hành vi tự ý ngôi xuống ghế của cô ấy, đỡ cho đang kể giữa chừng thì cô ấy lại than đau chân, mỏi eo mà phí thời gian.
Vưu Tri Vi hắng giọng, đang định kể tiếp thì chợt phát hiện có người nhéo ngón trỏ tay phải của mình, sau đó còn gãi gãi vào lòng bàn tay của cô ấy.
Cô ấy thoáng sợ hãi, nếu không vì đang ngồi đối diện vách tường thì đã để lộ sắc mặt hiện tại rồi.
Cô ấy liếc sang nhưng chẳng thấy bất kỳ ai đứng bên cạnh mình, tuy nhiên cảm giác ngưa ngứa ở nơi lòng bàn tay lại rất chân thật.
Rốt cuộc là ai?
Sau khi Lưu Tuấn Vũ bước vào phòng thí nghiệm thì đã khóa trái cửa từ bên trong, trừ phi người này có thể đi xuyên tường, nếu không thì không thể vào đây được. Kỹ năng mà Thời Kim Lam đã cướp đoạt hiển nhiên không phải loại này, vậy chẳng lẽ là Tống Dư Ngộ đã thức tỉnh kỹ năng cá nhân?
Trong lúc cô ấy đang suy ngẫm thì người đang gãi gãi lòng bàn tay cô ấy đã bắt đầu viết từng nét chữ.
Hàng lông mi của Vưu Tri Vi run lên. Cô ấy nhân lúc Đào Hân còn chưa phát hiện, vội lên tiếng: “Thế tôi kể tiếp nhé.”
Cô ấy giả vờ như tư thế ngồi hiện tại không đủ thoải mái nên hơi di chuyển, vừa lúc áp sát vật phẩm tắc kè hoa vào trên đùi mình.
Để phòng ngừa cô ấy có thể giở trò khi quan sát được bố cục phòng thí nghiệm, Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ đã bắt cô ấy phải úp mặt vào tường. Nhưng lúc bấy giờ tư thế này lại như đang giúp cô ấy, ngăn hai người kia không thể thấy được cô ấy đang giấy vật phẩm tắc kè hoa trước đùi. Lưu Tuấn Vũ ấn mở chức năng ghi âm của điện thoại lên rồi bảo: “Bắt đầu đi.”
Vưu Tri Vi lập tức nói: “Tôi đã bước vào tiết bốn trong vòng lặp. Lúc đó tôi chỉ lo nghĩ phải làm sao thì mới thoát ra khỏi vòng lặp được.”
“Thế nên tôi bắt đầu đặt giả thuyết, rằng mình phải nhìn thấy rõ mặt hung thủ ư? Hay là phải ngăn cản hung thủ giết người...”
Âm thanh cô ấy vang vọng trong căn phòng trống trải. Rõ ràng chỉ là khai gian một câu chuyện thôi mà không hiểu sao tâm trạng cô ấy còn căng thẳng hơn lúc phải chạy trốn.
Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ sở hữu rất nhiều vật phẩm. Cô ấy đã xem hết một lượt các vật phẩm mà mình có thể mua được trong cửa hàng ác mộng, nhưng chẳng có lấy một món có thể vừa điều khiển từ xa mà vừa sát thương lên người khác được. Đây là hạn chế cho kẻ địch, mà cũng là cho cô ấy. Chỉ cân duy trì một khoảng cách nhất định và cộng thêm tác dụng của vật phẩm tắc kè hoa, vậy thì hai người kia sẽ không thể tấn công cô ấy được. Nhưng ngặt nỗi hành lang tâng cao nhất của tòa nhà thí nghiệm lại được thiết kế theo hình số 7. Phòng thí nghiệm nằm trên phần hành lang ngắn hơn, hai lầu cầu thang thì lại nằm trên phân hành lang dài hơn còn lại. Nếu là bình thường thì sẽ thấy chẳng sao, nhưng khi rơi vào tình huống nguy cấp như lúc này thì cô ấy mới cảm thấy kiểu thiết kế này quả là phản nhân loại.
Vưu Tri Vi một lòng nhưng hai kế, ngoài miệng vẫn chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra trong vòng lặp. Có vẻ Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ rất muốn hoàn thành nhiệm vụ ẩn nên từ nãy đến giờ vẫn luôn lắng nghe hết sức nghiêm túc.
Nhưng khi Vưu Tri Vi kể đến đoạn mình định ngăn cản sự kiện giết người xảy ra thì bỗng dưng có tiếng kẽếo kẹt vang lên.
Lưu Tuấn Vũ và Đào Hân lập tức quay đầu nhìn vê cửa sau, Vưu Tri Vi cũng vô thức khựng lại.
Cửa phòng thí nghiệm đã bị khóa từ bên trong. Loại cửa này đặc biệt ở chỗ nếu bên trong đã khóa trái thì dù người đứng bên ngoài có dùng chìa khóa thì cũng không mở được.
Đào Hân vô thức giữ chặt tay Lưu Tuấn Vũ, giọng nói hơi run, “Sao thế? Không phải là đã khóa cửa rồi ư?”
Kẻ có thể mở được loại cửa này không thể là người được.
Hiện tại, giá trị tỉnh táo của Đào Hân đang dao động xấp xỉ 40 nên trạng thái tinh thân không ổn định cho lắm. Lưu Tuấn Vũ lập tức siết chặt tay cô ta và an ủi: “Em đừng lo, bây giờ thời gian nghỉ ngơi nên sẽ không có thứ gì dơ bẩn đâu. Để anh qua đó xem thử” Giọng điệu chắc chắn của anh ta khiến Đào Hân thoáng yên lòng hơn, nhưng sau đó cô ta bỗng nghĩ tới điều gì đó, thế là vội hỏi: “Có khi nào là hai người kia đã tìm thấy chỗ này không?”
Đào Hân vẫn còn nhớ rõ thái độ điềm tĩnh, logic mạch lạc và khả năng tư duy nhạy bén của Thời Kim Lam khi đối mặt với các tình huống khẩn cấp khác nhau. Cô ta còn định sau khi lấy đủ thông tin từ Vưu Tri Vị thì sẽ tiếp tục giả nai tiếp cận cô, tranh thủ moi móc càng nhiều thông tin nhiệm vụ và đồng tiền ác mộng càng tốt, mấy chuyện hi sinh cứ để bọn người chơi cấp thấp lo.
Lưu Tuấn Vũ nghe cô nhắc tới Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ thì lập tức quay đầu nhìn lại...
Vưu Tri Vi mới rồi còn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế giờ đã biến mất!
Anh ta khẽ mắng một câu, “Sao cô ta lại có vật phẩm tàng hình?” Đào Hân đã lục soạt khắp người Vưu Tri Vi, hiển nhiên không thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy được. Bỗng nhiên Lưu Tuấn Vũ chợt nảy ra một suy đoán, rằng có người đã lén lút đi vào phòng thí nghiệm và đưa vật phẩm tắc kè hoa cho Vưu Tri Vi.
Anh ta chẳng kịp suy nghĩ gì mà đã lao về phía cửa phòng ngay. Đào Hân cũng phản ứng lại, quơ tay lung tung xung quanh. Vật phẩm tắc kè hoa chỉ có thể giúp người dùng tàng hình chứ không xóa bỏ sự tồn tại của người đó được.
Nãy giờ cùng lắm chỉ mới có mấy giây, Vưu Tri Vi không thể không một tiếng động rời khỏi phòng thí nghiệm ngay được. Cô ấy vẫn còn ở quanh đây!
Lưu Tuấn Vũ đóng sâm cửa sau lại, nhưng đột nhiên cửa trước bật mở ra. Đào Hân lập tức nhào tới nhưng lại bắt hụt nên suýt ngã ra đất. Lúc này, sắc mặt cả hai người đều chẳng đẹp đế gì.
Kẻ lén lút trốn vào phòng đã cố tình mở cửa sau để khiến bọn họ tưởng rằng Vưu Tri Vi sẽ rời đi bằng đường cửa sau. Sau khi di dời sự chú ý của bọn họ, Vưu Tri Vi sẽ tự mở cửa trước rồi bỏ chạy!
Nếu Vưu Tri Vi bỏ chạy thành công thì hiển nhiên hành vi mượn gió bẻ măng trước đó của hai bọn họ sẽ bị bại lộ. Lưu Tuấn Vũ đã được chứng kiến cảnh tượng Thời Kim Lam xử lý anh Từ một cách đầy dứt khoát, nghĩ vậy thì trái tim lập tức chùng xuống.
“Em canh ở đây đi!” Lưu Tuấn Vũ hét lên một tiếng với Đào Hân, sau đó chạy về phía cửa ra duy nhất ở tâng trên cùng.
Vật phẩm chỉ có tác dụng trong vòng ba phút. Chỉ cân anh ta có thể đảm bảo trong ba phút này không ai có thể rời đi, vậy cho dù đó có là bọn tạp nham nào hay chính là nữ sinh cấp ba thủ đoạn mưu mô kia, thì cũng sẽ là cá trong chậu mặc anh ta quyết thay số phận!
Hiển nhiên Lưu Tuấn Vũ đã có nền tảng thể thao từ trước, tốc độ chạy của anh ta rất nhanh. Anh ta nện bước trên hành lang vắng vẻ tạo thành những tiếng “bộp bộp” đầy vang vọng, hệt như đang có thứ gì đó liên tục đập vào tường khiến người khác thấy áp lực khôn cùng.
Vưu Tri Vi siết chặt món vật phẩm tắc kè hoa trong tay, bước chân vội vã tăng tốc, nhưng tốc độ chạy của Lưu Tuấn Vũ lại càng nhanh hơn. Khoảnh khắc sắp bị anh ta bắt kịp, cô ấy bỗng dán cả người sát vào mặt tường. Cô ấy nhìn anh ta hùng hổ xông tới cửa, sau đó đóng cửa lại!
Không chạy được rồi!
Trái tim trong lông ngực Vưu Tri Vi điên cuồng đập loạn. Cửa sau của hành lang tâng thí nghiệm đã bị khóa, còn cửa trước thì có Đào Hân canh, vì vậy nên hiện tại cô ấy và Đan Hiểu Vũ chỉ còn có thể di chuyển dọc theo hành lang. Nhưng vì hai người vẫn luôn sử dụng vật phẩm tắc kè hoa nên hai kẻ kia mới không biết vị trí của họ.
Làm sao đây?
Làm sao đây?!
Vưu Tri Vi dựa vào lan can hành lang, ánh nắng chói chang hắt từ ngoài vào rõ là sáng sủa, ấm áp nhưng sao cô ấy lại thấy lạnh buốt lạ kỳ. Cô ấy cúi đầu nhìn xuống, nhưng chỉ liếc mắt một cái thôi rồi áp lưng vào vách tường ngay, bàn tay siết chặt món vật phẩm tắc kè hoa. Lúc trước cô ấy không nghĩ tâng sáu lại cao như vậy, cao đến mức cô ấy thấy hoa cả mắt, cao đến nổi cô ấy bỗng thấy tuyệt vọng.
Vưu Tri Vi rất muốn bật khóc, nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Cô ấy không thể khóc!
Vẫn còn thời gian!
Vẫn còn cách thoát!
Nhất định là bây giờ Đan Hiểu Vũ cũng đang đứng ở chỗ nào đó trong hành lang và nghĩ cách ra ngoài giống cô ấy.
Lưu Tuấn Vũ canh giữ cửa trước, nhưng nếu có người chịu thu hút sự chú ý của anh ta và giữ chân anh ta lại thì người kia sẽ có cơ hội mở cửa rời đi.
Vưu Tri Vi mím chặt môi, bàn tay siết chặt vật phẩm tắc kè hoa đến nổi nó bị biến dạng, mồ hôi tay thấm ướt lớp lông của nó.
Cô ấy vẫn chưa kể hết những chuyện đã xảy ra trong vòng lặp, nếu có thất bại thật thì bọn Đào Hân cũng sẽ không giết chết cô ấy ngay lập tức. Cùng lắm thì chịu khổ chút thôi... Cùng lắm thì ăn hành một lát... Chỉ cân Đan Hiểu Vũ có thể đi ra ngoài tìm được Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ thì cô ấy nhất định sẽ bình an vô sự!
Ánh mắt cô ấy bỗng trở nên đầy kiên định, đang toan bước về phía Lưu Tuấn Vũ thì đột nhiên nhìn thấy cơ thể to cao như ngọn núi đang chắn trước cửa của Lưu Tuấn Vũ ngồi xổm xuống, che kín phần thân dưới với vẻ mặt đau đớn.
Cô ấy ngây người, sau đó nhìn thấy tay phải của Lưu Tuấn Vũ bị ai đó đè chặt lên tường. Đồng thời có một vật phẩm hình tắc kè hoa rơi xuống đất, để lộ thân người cao hơn cô ấy một cái đầu của Đan Hiểu Vũ.
Lớp phó ngại gội đầu tốn thời gian nên luôn cắt tóc sát gáy, mỗi lần đi tắm đều tranh thủ gội đầu luôn. Thường thường sau khi tắm xong thì anh ấy sẽ dùng luôn khăn mặt để lau tóc, nhưng còn chưa lau được chút nước nào thì đã vội leo lên giường ngủ thẳng cẳng. Lúc này anh ấy đang mặc đồng phục học sinh hai màu đen, trắng của trường THPT thành phố Yển số 1, bên ngoài là chiếc áo gile màu xám tro, dưới chân đeo đôi giày thể thao màu hồng huỳnh quang có giá 800 tệ tương đương số tiền tiết kiệm mà anh ấy dành dụm suốt nửa năm.
Bình thường Vưu Tri Vi mà thấy anh ấy ăn mặc thế này thì ít nhiều gì cũng phải mỉa mai đôi câu, xong còn khuyên anh ấy học hỏi phong cách của con cá làm màu để ra đường đỡ phải mất mặt.
Nhưng giờ đây đến cười cô ấy còn chẳng cười nổi, thậm chí còn thấy khó mà thở được.
Cô ấy nhìn cậu lớp phó học tập bình thường bị bắt chạy 1000 mét là đã nhăn nhó đòi chết, nay lại ghì chặt Lưu Tuấn Vũ xuống đất và hét lên rằng: “Vi Vi! Đi mau đi! Đi tìm chị Lam đến cứu mình!” Anh ấy không dám nói quá lớn vì sợ Đào Hân đang trông coi cửa phòng thí nghiệm sẽ nghe thấy. Nhưng anh ấy biết chắc chắn Vưu Tri Vi đang ở gân đây và có thể nghe thấy lời anh ấy nói.
Vưu Tri Vi siết chặt vật phẩm tắc kè hoa. Đầu lưỡi bị chính cô ấy tự cắn rách đang nhói lên từng cơn đau, mùi máu tanh ghê tởm tràn ngập khắp khoang miệng.
Cô ấy chẳng dám do dự, ngay lập tức nhấc chân chạy về phía cửa hành lang.
Phải chạy thật nhanh!
Không thể để Đào Hân tới đây được!
Nhanh hơn nữal
Nhanh hơn chút nữa đi mài Cô ấy đặt tay lên nắm đấm cửa, bên tai là tiếng thét gọi Đào Hân của Lưu Tuấn Vũ hòa cùng tiếng mắng chửi cực kỳ gợi đòn của Đan Hiểu Vũ: “Khốn kiếp! Vừa rồi mày đứng trước cửa làm gì? Tính làm thần giữ cửa à? Thần giữ cửa còn phải chê mày xui đấy!"
Đan Hiểu Vũ thừa nhận bản thân chỉ là một cọng bún với sức chiến đấu bằng 5, nhưng ít ra anh ấy vẫn có chút sức lực.
Sau khi nhìn thấy Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ ở trên tầng sáu tòa nhà giảng dạy, anh ấy đã muốn tìm một cơ hội để hẹn gặp bọn họ, nhưng sau khi phát hiện hai người không cùng một phe với bọn anh Từ thì thay đổi kế hoạch, đứng ngoài căn tin đợi thời cơ.
Nhưng chờ mãi mà anh ấy chẳng chờ được ai, ngược lại còn nghe thấy tiếng thét gào của người chơi nên lập tức trốn đi, vừa lúc thấy Vưu Vi Tri bị Đào Hân bắt cóc lên tâng sáu tòa nhà thí nghiệm. Anh ấy lén lút bám theo, nhân lúc Đào Hân đang dồn hết sự chú ý lên người Vưu Tri Vi thì đã đi vào phòng bằng đường cửa sau chưa được đóng kín. Xét thấy đối phương có dự định tạm thời ở lại đây lâu dài, anh ấy lập tức suy nghĩ cách rời đi để tìm Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ. Nhưng ngặt nỗi Lưu Tuấn Vũ lại quay vê đúng lúc này, sau đó còn khóa cửa mất.
Anh ấy chỉ đành trốn dưới bàn thí nghiệm để đợi cơ hội, may mà số tiền còn dư vẫn đủ để anh ấy mua thêm hai món vật phẩm tắc kè hoa nữa. Khi thấy hai người kia dần buông lỏng cảnh giác với Vưu Tri Vi, anh ấy lập tức sử dụng một món vật phẩm tắc kè hoa và nhét cái còn lại vào tay Vưu Tri Vĩ.
Phần dưới nhói đau khiến Lưu Tuấn Vũ chẳng tài nào đứng dậy được, đến kêu rên một tiếng cũng không nổi. Đan Hiểu Vũ bật cười ranh mãnh, cưỡi lên người Lưu Tuấn Vũ rồi đè tay phải của anh ta ra sau. Anh ấy nghe thấy tiếng xương cốt bị bẻ gấy vang lên răng rắc, thế là phỉ nhổ Lưu Tuấn Vũ không dứt, “Cái trò chơi rác rưởi này không có cơ chế xét duyệt à? Xấu cỡ mày mà còn chứa chấp cho nổi, tao nhìn thôi mà cũng cay cả mắt đây này. Nữ Oa mà biết mình nặn ra một tên xấu xí như mày thì chắc sẽ hối hận, muốn kéo mày vào nồi nung lại quá nhỉ?”
Vốn dĩ Vưu Tri Vi vì quá căng thẳng nên run tay, mãi không mở cửa được. Nay nghe anh ấy mắng chửi lung tung chẳng màng tình huống thì bỗng thấy bình tĩnh hơn hẳn, nhanh chóng mở được khóa cửa.
Đan Hiểu Vũ bẻ gãy tay phải của Lưu Tuấn Vũ xong thì chuyển sang tay trái, miệng vẫn liến thoắng: “Vậy mà bạn gái mày cũng vừa mắt mày được, tao phục cô ta sát đất luôn đấy. Có khi nào nửa đêm đi ngủ, cô ta sẽ bị mày dọa giật mình tỉnh dậy không?”
Lưu Tuấn Vũ hiểu nếu mình còn không phản kháng thì hai người kia sẽ bỏ chạy. Anh ta dùng sức vùng tay trái thoát khỏi Đan Hiểu Vũ, sau đó thục khuỷu tay ra sau. Đan Hiểu Vũ bị anh ta đánh trúng eo nên ngã nhào.
Vưu Tri Vi vừa nghe thấy âm thanh cửa mở ra thì lập tức quay đầu hét lên: “Đan Hiểu VõI Đi...”
Nhưng cô ấy còn chưa kịp dứt lời thì đã nhìn thấy Đào Hân lao ra từ ngã rẽ hành lang, hung ác thọc dao vào lưng Đan Hiểu VũI
Máu tươi phụt ra khiến đôi con ngươi Vưu Tri Vị rụt lại. Cô ấy đột ngột lao tới bên lan can, hét to xuống phía dưới: “Chị Lam! Thời Kim Lam! Mình đang ở tâng sáu tòa nhà thí nghiệm! Đan Hiểu Vũ cũng đang ở đây! Các cậu mau đến đây! Mau đến đây đi!”
Cô ấy hét tới khàn cả giọng, dây thanh quản tưởng chừng sắp đứt đến nơi, thậm chí mấy chữ cuối còn khản đặc đến mức chẳng nghe ra được. Vưu Tri Vi quay đầu lại, đôi mắt ửng lên một màu đỏ hệt như màu máu đang chảy xuôi từ người Đan Hiểu Vũ xuống. Cô ấy bất lực lắc đầu, điên cuồng thét chói tai... Vật phẩm tắc kè hoa rớt khỏi tay, cô ấy quyết tâm xông vê phía Đào Hân đang định giơ dao đâm Đan Hiểu Vũ lân nữa!
Đều tại cô ấy, nếu như cô ấy cẩn thận hơn chút thì đã không bị bắt tới đây, và Đan Hiểu Vũ cũng sẽ không bị thương vì cứu cô ấy.
Liệu Đan Hiểu Vũ có chết không?
Không! Anh ấy không thể chết được! Anh ấy không thể chết tại đây!
Thân thể hai người va vào nhau, cả Vưu Tri Vi lẫn Đào Hân đều ngã nhào ra đất. Con dao rơi xuống mặt sàn tạo thành âm thanh vang vọng. Lưu Tuấn Vũ lạnh giọng mắng một câu. Đan Hiểu Vũ không màng đến vết thương sau lưng, vẫn bất chấp giữ chặt tay trái của anh ta và dùng sức bẻ nó ra sau. Cho dù trong túi Lưu Tuấn Vũ có đầy vật phẩm thì bây giờ cũng chẳng có cơ hội lấy ra dùng.
Vưu Tri Vi nghe thấy tiếng Đan Hiểu Vũ gọi tên mình ở bên cạnh, bảo cô ấy mau chạy đi.
Cô ấy chẳng thèm trả lời, đôi đồng tử hằn đầy tơ máu nhìn sang con dao đang nằm trên mặt đất.
Lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến đôi mắt cô ấy như muốn ứa ra nước mắt, thế nhưng cô ấy vẫn cố chấp nhìn chằm chằm nó.
Không ai biết giờ phút đó cô ấy đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ấy đã kịp giành lấy con dao ngay trước khi Đào Hân nhặt nó lên, sau đó không chút do dự đâm thẳng vào cổ Lưu Tuấn VũI Lưỡi dao sắc bén đâm xuyên da thịt phát ra một tiếng phụt rất khẽ. Thời gian tưởng như dừng lại. Đan Hiểu Vũ khiếp sợ ngẩng đầu, tiếng mắng chửi của Lưu Tuấn Vũ cũng im bặt, Đào Hân thì cứng đờ người tại chỗ.
Ngay khi thời gian và không gian đều tưởng chừng như dừng lại, bỗng nhiên một dòng máu tươi ấm nóng phụt bắn lên mặt Vưu Tri Vi.
Tiếng kêu định tai nhức óc trong não cô ấy lập tức im bặt. Cô ấy ép mình phải cúi đầu đối diện với đôi mắt trợn to của Lưu Tuấn Vũ, nơi đang chất chứa vẻ hung hăng xen lẫn sự khó tin trong đáy mắt.
Vưu Tri Vi không dám thở mà cũng chẳng dám buông tay, ngược lại còn dùng sức mạnh hơn để ấn con dao xuống.
Có thứ gì đó đã bị cô ấy cắt đứt khiến máu tươi phụt ra ngoài, văng lên khắp trán, mũi, môi của cô ấy. Mùi máu tanh tưởi cứ như đã hóa thành một bàn tay vô hình kéo cô ấy xuống vực sâu không đáy.
'Aaaa...
Đào Hân chứng kiến cảnh tượng này thì lập tức hét lớn và xông tới, nhưng bả vai đột nhiên bị ai đó đá trúng. Đòn tấn công bất ngờ khiến cô ta không kịp phản ứng, thế là ngã nhào ra sau.
Thời Kim Lam thở hổn hển, bàn chân dẫm lên chiếc đầu đã chẳng còn thở nữa của Lưu Tuấn Vũ.
Một tiếng “cộp” vang lên, xương cổ Lưu Tuấn Vũ bị bẻ gãy, gương mặt xấu xí bị đè sát xuống đất nhưng vẫn để lộ hai con mắt trợn trừng như muốn chui khỏi hốc mắt đến nơi.
Cô quỳ một chân xuống, ôm Vưu Tri Vi dính máu khắp người vào lòng rồi vội vàng nói: “Không sao, không saol Mình tới trễ rồi! Xin lỗi! Vi Vi! Là mình đây! Là mình đấy!” Vưu Tri Vi vẫn còn hoảng hốt, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Thời Kim Lam thì nỗi căng thẳng trong đầu lập tức biến mất. Cô ấy há miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng lại chẳng tài nào thốt ra nổi. Cô ấy lại nhìn xuống bàn tay vẫn còn câm dao của mình, lập tức sợ hãi lùi lại.
Thời Kim Lam vội giữ lấy cô ấy, “Không phải do cậu, là mình! Là mình đã giết anh ta! Vi Vi đừng sợi”
Giờ phút này, nỗi sợ hãi dồn nén trong lòng Vưu Tri Vi lập tức hóa thành nước mắt. Cô ấy vươn tay ôm lấy Thời Kim Lam và bật khóc như mưa.
Tống Dư Ngộ vất vả đuổi theo sau giơ tay lau mồ hôi trên trán. Đôi mắt hoảng sợ của cô ta dõi theo bước chân anh đi tới, bàn tay túm tóc và nhấc cô ta lên.
Rắc... Đào Hân trợn tròn hai mắt, còn chưa kịp nói gì thì bóng tối đã ùa vào tâm mắt, lập tức ngừng thở.
Tống Dư Ngộ vứt cô ta xuống đất, sau đó vì hơi chóng mặt nên phải đỡ lấy lan can.
Lúc ở trong tòa nhà giảng dạy, khi Thời Kim Lam chạy từ tâng ba lên tâng năm, gân tới tâng sáu thì đã nhìn thấy Đan Hiểu Vũ. Sau khi nhận ra người chơi thứ mười chính là anh ấy, cô cố tình bước hụt chân để ngã xuống trước mặt Tống Dư Ngộ, tránh để hai tên đàn em của anh Từ phát hiện Đan Hiểu Vũ.
Vì đã biết được người chơi thứ mười là Đan Hiểu Vũ, nên hai người bọn họ chẳng cần đoán cũng biết kẻ trộm ở căn tin là ai.
Anh và Thời Kim Lam đoán Lưu Tuấn Vũ hoặc Đào Hân vừa lấy trộm điện thoại sẽ không rời đi ngay, cho nên mới cố tình thảo luận ở cửa căn tin để dẫn hướng nghi phạm sang người chơi thứ mười vẫn chưa xuất hiện. Mục đích ban đầu của hai người là đánh lạc hướng bọn họ, sau đó giành lại thế chủ động trong trò chơi. Nhưng không ngờ bọn họ lại giăng bẫy cả hai nhóm và bắt Vưu Tri Vi đi.
Nghĩ đến đây, Tống Dư Ngộ định an ủi Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ đôi ba câu. Nhưng bỗng nhiên anh phát hiện sau khi Đan Hiểu Vũ buông tay Lưu Tuấn Vũ đã tắt thở ra thì lại dựa vào người anh ta. Lúc này, khu vực giữa lưng của anh ấy đang chảy máu ròng ròng.
Đôi con ngươi của anh co lại, vội vàng lấy điện thoại ra để mua vật phẩm bổ sung giá trị sinh mạng, đồng thời nói: “Thời Kim Lam! Đan Hiểu Vũ bị thương! Mau mua vật phẩm đi!”
Thời Kim Lam lập tức ngẩng đầu. Vừa rồi cô chỉ chú ý tới Vưu Tri Vi đang mất khống chế nên không phát hiện Đan Hiểu Vũ bị thương. Sau khi được nhắc, cô lập tức lấy điện thoại ra và mua vật phẩm. Vưu Tri Vị đang khẽ nức nở cũng nghe thấy. Cô ấy lập tức buông Thời Kim Lam ra, nhìn vào đôi bàn tay đẫm máu nhưng trong lòng lại bình tĩnh đến lạ: “Để mình cứu cậu ấy! Mình đã lấy được kỹ năng trị liệu của Lưu Tuấn Vũ! Mình có thể cứu cậu ấy!”
Cô ấy không ngừng lặp lại rằng mình có thể cứu Đan Hiểu Vũ, sau đó áp lòng bàn tay dơ dáy lên miệng vết thương của anh ấy. Bỗng nơi đó ánh lên một luồng sáng màu xanh lá nhạt, miệng vết thương đang chảy máu ròng ròng cũng chậm rãi khép lại.
Dưới sự bao phủ của luồng sáng xanh, giá trị sinh mạng tưởng như sắp chạm đáy của Đan Hiểu Vũ nhanh chóng tăng lên 30, 40, 50...
Miệng vết thương dần dần khép lại, mà sắc mặt Vưu Tri Vi cũng ngày càng tái nhợt. Tống Dư Ngộ đút viên thuốc bổ sung giá trị sinh mạng có giá 1500 đồng tiền ác mộng vào miệng cô ấy, sau đó nhận lấy viên thuốc từ Thời Kim Lam và đút cho Đan Hiểu Vũ. Hiện tại bọn họ có thể mua vật phẩm bổ sung giá trị sinh mạng trong cửa hàng ác mộng, nhưng thứ này chỉ có thể khôi phục giá trị sinh mạng chứ không thể chữa lành vết thương. Nếu lúc này Vưu Tri Vi không có kỹ năng trị liệu thì Đan Hiểu Vũ chắc chắn sẽ chết vì bị mất máu quá nhiều.
Vưu Tri Vi vẫn muốn chữa trị cho Đan Hiểu Vũ tiếp, nhưng anh ấy lại lùi người vê sau, khó khăn giữ lấy tay cô ấy rồi chậm rãi nói: “Đủ rồi... Mình không sao...”
Thấy Vưu Tri Vi lại rưng rưng chực khóc, anh ấy không khỏi mỉm cười, “Cậu có ngốc không thế? Chạy về làm gì? Lỡ như mình không đè anh ta xuống được thì chẳng phải cả hai bọn mình đều phải bỏ mạng ở đây à?”
Vưu Tri Vị rất muốn giơ tay đánh anh ấy giống như trước đây khi họ đùa giỡn trong lớp học, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của anh ấy thì lại không kìm được dòng nước mắt, cuối cùng vừa khóc vừa cười nói: “Ngốc cái đầu cậu ấy!” Thấy cô ấy như vậy, Thời Kim Lam mới dám thả lỏng tay, ngửa đầu thở phào nhẹ nhõm. Không sao cả... Đã không sao nữa rồi... Tống Dư Ngộ cũng khe khẽ thở phào. Vì hai chân mâm nhữn nên anh ngồi thẳng xuống bên cạnh ba người luôn. Cái trò chơi rác rưởi này!
*xx**% 20 *xx**%