c21
c21c21
CHƯƠNG 21: Trường cấp ba Văn Nhã (21)
Bốn người cởi áo khoác dính máu ra, rửa sạch vết máu trên tay và mặt. Mặc dù dòng nước lạnh lẽo khiến bọn họ phải run lên, nhưng bốn người đều có cảm giác như được sống lại.
Vì đã có bài học kinh nghiệm từ lần ở căn tin nên lúc này Thời Kim Lam vội lấy hết vật phẩm và điện thoại trên người Lưu Tuấn Vũ và Đào Hân trước.
Vưu Tri Vi nhặt con dao găm lên, cẩn thận rửa sạch máu rồi cất vào ba lô. Thời Kim Lam muốn an ủi cô ấy, nhưng lại cảm thấy không cần.
Vưu Tri Vi rất dũng cảm, mặc dù cô ấy vẫn còn bất an nhưng đã bình tĩnh lại và biết bản thân đang làm gì. Tống Dư Ngộ xếp số điện thoại cả nhóm tìm được thành một hàng, tổng cộng có năm chiếc tất cả, trong đó có cả ba chiếc đã bị Lưu Tuấn Vũ ném vào thùng rác.
Điện thoại của anh Từ và hai tên đàn em chưa mở khóa nên anh đặt chúng sang một bên.
Còn điện thoại của Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ đã được mở khóa bằng vân tay. Anh lục lọi điện thoại của Đào Hân trước, định tiêu sạch số tiền ác mộng còn dư của cô ta nhưng lại phát hiện trong cửa hàng ác mộng của cô ta có một khu vực tên là khu đồ dùng sinh hoạt.
Điều kỳ lạ là Tống Dư Ngộ đã đối chiếu với điện thoại của mình, nhưng khu đồ dùng sinh hoạt trong cửa hàng ác mộng của anh lại xám xịt, chứng tỏ khu vực này chưa được mở khóa.
Anh suy nghĩ một lúc, sau đó nhấn vào phần thông tin cá nhân của Đào Hân, quả nhiên phát hiện cấp bậc người chơi hiện tại của cô ta là cấp 1, thế là càng thấy kỳ lạ hơn.
Hệ thống không hướng dẫn người chơi phải thăng cấp thế nào. Bây giờ anh vẫn đang cấp 0, vậy Đào Hân đã thăng cấp bằng cách nào?
Anh nhớ kỹ điểm bất thường này, sau đó lại quay về khu đồ dùng sinh hoạt.
Mặc dù miệng vết thương của Đan Hiểu Vũ đã khép lại, nhưng quần áo anh ấy lại dính đầy máu. Áo khoác của Thời Kim Lam cũng đã bị máu của Đào Hân dây vào, nông nặc cái mùi tanh tưởi buồn nôn, hiển nhiên là không mặc được nữa.
Sau khi liệt kê những đồ dùng sinh hoạt cần thiết xong, Tống Dư Ngộ lập tức tiêu sạch hơn 1000 đồng tiền ác mộng còn lại trong tài khoản của Đào Hân để mua quần áo giữ ấm, trà nóng có tác dụng bổ máu và thức ăn, nước uống dự phòng, không hề chừa lại một đồng lẻ nào.
Thời Kim Lam thấy anh lại khoác chiếc áo lông màu trắng lên thì đoán chắc túi giữ ấm của anh đã bãi công rồi. Chiếc áo khoác lông trông mỏng manh, chẳng hề dày dặn, nhìn thôi cũng biết đây là phong cách ăn mặc của con cá làm màu nào đó.
Cô nhận lấy trà nóng từ Tống Dư Ngộ rồi nháy mắt trêu ghẹo anh. Tống Dư Ngộ quyết định giả mù, quay sang đưa trà cho Đan Hiểu Vũ và Vưu Tri Vi.
Vưu Tri Vi nhận lấy, cắm ống hút rồi đưa cho Đan Hiểu Vũ trước. Anh ấy bật cười ranh mãnh, bắt đầu phát ngôn mấy câu thiếu đòn: “Không ngờ cũng có ngày mình sẽ được chị Vi Vi chăm sóc đó~”
Vưu Tri Vi trợn trắng mắt nhìn anh ấy rồi hút một ngụm trà. Tống Dư Ngộ tiếp tục lục lọi điện thoại của Lưu Tuấn Vũ, dự định xài hết đồng tiên ác mộng trong tài khoản. Thời Kim Lam đang loay hoay kết toán đống vật phẩm mới, còn Đan Hiểu Vũ thì lười biếng nằm ra bàn phơi nắng chiếu từ cửa sổ vào.
Vưu Tri Vi câm ly trà nóng nhấm nháp từng ngụm, thỉnh thoảng thất thân nhưng rồi tỉnh táo lại ngay. Bỗng nhiên cô ấy nghĩ đến những chuyện có liên quan tới kỹ năng nên vội nói: “Chúng ta xâu chuỗi những thông tin có ích hiện có trước đi. Bắt đầu từ mình nhé.”
Cô ấy kể lại những phát hiện trong vòng lặp của mình, rằng Thái Ngọc bị một người phụ nữ lạ mặt đâm chất, và người phụ nữ ấy có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, nhưng gương mặt dưới lớp khẩu trang lại tái xám và tuyệt vọng khôn cùng.
Sau khi vào tiết bốn, cô ấy đã sử dụng số tiền ác mộng còn dư để mua “Tắc kè hoa tàng hình” và “Thiên la địa võng”. Trước tiên, cô ấy dùng “Tắc kè hoa tàng hình”, nhân cơ hội người phụ nữ kia không nhìn thấy mình thì sử dụng “Thiên la địa vòng” để giữ chân bà ta mười giây. Sau đó cô ấy giành lấy con dao găm từ tay bà ta và gỡ chiếc khẩu trang kia đi.
Nhưng còn chưa kịp gỡ được thì cô ấy đã thoát khỏi vòng lặp rồi.
“Mình đoán người phụ nữ đó là mẹ của Nhạc Yểu Yếu, mà khả năng cao là cái chết của Nhạc Yểu Yểu có liên quan đến Thái Ngọc. Mẹ cô ta không chấp nhận được cái chết của con mình nên mới đổ hết trách nhiệm lên người Thái Ngọc và giết cô ta.”
Tống Dư Ngộ mở phần mềm ghi chú trong điện thoại lên, chỉnh sửa phần ghi chú mới nhất.
Vưu Tri Vi mở điện thoại ra để mọi người cùng xem kỹ năng mình có được.
[Tên kỹ năng: Bàn tay sinh mệnh] [Loại hình: Hệ trị liệu]
[Cấp bậc: Cấp 1]
[Số lần sử dụng còn lại: 1/3. Lưu ý: Có thể dự trữ ba lần sử dụng, mỗi lần kéo dài 10 giây (Có thể bị gián đoạn)] [Thời gian hồi chiêu: 24 giờ/lần. Lưu ý: Sau khi thăng cấp có thể rút ngắn thời gian hồi chiêu]
[Điều kiện sử dụng: Nếu dùng để trị liệu cho người khác sẽ tiêu hao một lượng giá trị sinh mạng tương ứng của người sở hữu kỹ năng; Nếu dùng để tự trị liệu cho người sở hữu kỹ năng thì sẽ tiêu hao 10% giá trị sinh mạng hiện có lúc bấy giờ của người sở hữu kỹ năng. Lưu ý: Nếu vết thương của người được chữa trị vượt quá lượng giá trị sinh mạng của người sở hữu kỹ năng, người sở hữu kỹ năng sẽ mất 80 giá trị sinh mạng để phục hồi 60% vết thương của người được chữa trị] Vừa rồi khi chữa trị cho Đan Hiểu Vũ, chỉ mới 10 giây nhưng Vưu Tri đã mất 80 giá trị sinh mạng. Sau khi uống thuốc bổ sung giá trị sinh mạng có giá 1500 đồng tiền ác mộng, thanh giá trị sinh mạng của cô ấy đã hồi phục hơn 60, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là có thể bình thường lại.
Thời Kim Lam rất để ý đến số lần sử dụng kỹ năng. Vừa rồi Vưu Tri Vi chỉ dùng một lần, mà dường như Lưu Tuấn Vũ cũng chỉ dùng một lần để chữa lành toàn bộ vết thương trên người. Có vẻ như sau khi cướp đoạt kỹ năng từ người khác thì thời gian hồi chiêu sẽ không thể tự động làm mới. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tut.
Tống Dư Ngộ cũng ghi phát hiện này vào ghi chú.
Thứ đầu tiên anh ghi chú lại chính là thời gian nghỉ ngơi. Người chết đầu tiên có thể đổi lấy 6 tiếng nghỉ ngơi, nhưng người thứ hai chỉ được 3 tiếng. Điều này chứng tỏ thời gian nghỉ ngơi sẽ giảm dần 50% sau mỗi lần. Vừa rồi có liên tục ba người chết, bé Ác Mộng đã thông báo thời gian nghỉ ngơi cộng dồn từ 3 tiếng giảm xuống 90 phút, rồi lại giảm xuống 45 phút. Nếu không tính nửa tiếng đã tiêu tốn nãy giờ thì chỉ còn lại chưa đầy năm tiếng mà thôi.
Tuy nhiên, năm tiếng này đã đủ để bốn người nghỉ ngơi lấy lại sức và sắp xếp những thông tin đã biết để hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số hai do hệ thống đưa ra rồi. Tiết học buổi chiều sẽ bắt đầu vào lúc 2 giờ 20, vẫn còn hơn một tiếng nữa.
Bé Ác Mộng từng nói trong thời gian nghỉ ngơi sẽ an toàn tuyệt đối, cũng có nghĩa là có vẻ như sẽ không có gì xảy ra trong tiết học chiều nay.
Đây là tin tốt, nhưng cũng là tin xấu.
Tin tốt là mọi người đã có thể nghỉ ngơi sau trận chiến lúc trưa. Còn về tin xấu, rất có thể manh mối liên quan tới cốt truyện sẽ xuất hiện trong tiết học chiều nay, tuy nhiên vì bị thời gian nghỉ ngơi xen ngang nên những vòng lặp đáng lý phải diễn ra sẽ bị cưỡng chế dừng lại.
Quả nhiên, cái trò chơi rác rưởi này sẽ không để người chơi được lợi mà.
Thậm chí Thời Kim Lam còn nghi ngờ lý do đến tận bây giờ món đồ chơi ông già Noel vẫn chưa được kích hoạt là vì đêm qua khi cô ngủ, quy tắc phần thưởng tử vong đã cưỡng chế xen ngang nó. Cho nên nó chỉ có thể liên tục phát nhạc trong đầu cô chứ không thể kéo cô vào vòng lặp hồi tưởng được.
Cô nói suy đoán của mình ra, ba người còn lại đều nhíu mày rồi tỏ vẻ đồng tình.
Xem ra đêm nay cô phải về phòng ký túc số 404 để ngủ một giấc rồi. Chỉ là không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 2 thì có nhận được nhiệm vụ cốt truyện số 3 kỳ quái nào nữa không.
Cô tạm thời gác chuyện này sang một bên, bắt đầu bổ sung những chỉ tiết mình phát hiện trong vòng lặp cho Vưu Tri VI.
Thanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện của hai người đều đã sắp đầy, làm Đan Hiểu Vũ chưa phát hiện được gì chỉ biết gãi đầu cười trừ. Anh ấy sợ ma nên không dám chạy lung tung, thành ra cũng không kích hoạt được nhiệm vụ ẩn nào.
Cậu lớp phó người thì to mà gan thì nhỏ nào đó: Hu hu hu..JPG
Tống Dư Ngộ cúi gằm mặt hệt như một cậu học sinh đang nghiêm túc nghe giảng, che giấu sự thật bản thân cũng là một đứa học sinh kém vì chưa phát hiện được manh mối gì nhiều. Thời Kim Lam cũng chẳng trông mong họ sẽ phát hiện manh mối mới, chuyển sang cho mọi người cùng xem kỹ năng của mình. Việc hiểu biết đồng đội cũng quan trọng không kém hiểu biết kẻ địch.
Thời Kim Lam cảm thấy kỹ năng “Bóp nghẹt sinh mạng” rất phù hợp với mình. Cô mở chi tiết thông tin kỹ năng ra.
[Tên kỹ năng: Bóp nghẹt sinh mạng]
[Loại hình: Hệ chiến đấu]
[Cấp bậc: Cấp 1]
[Số lần sử dụng còn lại: Vô hạn (Có thể bị gián đoạn)] [Thời gian hồi chiêu: 10 giây/lần. Lưu ý: Sau khi thăng cấp có thể rút ngắn thời gian hồi chiêu] [Điều kiện sử dụng: Sau khi sử dụng kỹ năng, người sở hữu kỹ năng sẽ bị trừ 10% giá trị sinh mạng. Lưu ý: Có khả năng cường hóa tay phải của người sở hữu kỹ năng, giúp gia tăng 200% tốc độ và sức mạnh vốn có]
Sau khi Tống Dư Ngộ đọc được dòng lưu ý cuối cùng thì không thể không khẳng định kỹ năng này rất phù hợp với Thời Kim Lam.
Kỹ năng này gặp người càng mạnh thì sẽ càng bá đạo hơn. Mà sức chiến đấu của Thời Kim Lam vốn đã mạnh mẽ, thể chất cũng tốt hơn người bình thường. Nay cô còn được tăng 200% tốc độ và sức mạnh, thế thì ai mà đỡ nổi một chiêu của cô?
Nếu như cô phải giết chết đối thủ trong trận đấu tay đôi thì cùng lắm cô cũng chỉ mất 10 giá trị sinh mạng mà thôi, và quan trọng hơn hết là thời gian hồi chiêu chỉ tốn 10 giây! So với 24 tiếng của Vưu Tri Vi thì phải nói là cảm động rớt nước mắt! Tống Dư Ngộ thâm cảm thán sau này Thời Kim Lam sẽ càng hung tàn hơn, sau đó anh vờ như không biết còn có quy trình cung cấp manh mối đã phát hiện mà chuyển thẳng tới phần công khai kỹ năng mình lấy được từ Đào Hân luôn.
[Tên kỹ năng: Nhà tiên tri sáng suốt]
[Loại hình: Hệ tiên tri]
[Cấp bậc: Cấp 1]
[Số lần sử dụng còn lại: 0/1 (Không thể bị gián đoạn)] [Thời gian hồi chiều: 72 tiếng/lần. Lưu ý: Sau khi thăng cấp có thể rút ngắn thời gian hồi chiêu]
[Điều kiện sử dụng: Kỹ năng kéo dài liên tục trong vòng 30 phút, đồng thời tiêu hao 80 giá trị tỉnh táo của người sở hữu kỹ năng. Lưu ý: Có thể biết trước ba sự kiện bất kỳ dài 5 giây trong 24 giờ tiếp theo. Trong lúc hồi chiêu, người sở hữu kỹ năng sẽ dính hiệu ứng xấu* cảm thấy sợ ma, mong người chơi sử dụng cẩn thận]
*Hiệu ứng xấu hay “debuff”, có nghĩa ngược lại với “buff”. Đây là một hiệu ứng tạm thời khiến người bị dính debuff yếu đi (ví dụ như suy giảm sức chiến đấu hay trạng thái tinh thần bị ảnh hưởng...)
Sau khi đọc xong chỉ tiết kỹ năng, cả bốn người đều im lặng.
Vưu Tri Vi đã có suy đoán từ trước, bây giờ suy đoán được chứng thực nên trong lòng rối bời, cuối cùng chỉ biết hút một ngụm trà nóng hổi rồi nói: “Hèn gì cô ta có thể giả vờ sợ ma thật đến vậy."
Trước khi đọc chỉ tiết kỹ năng, Thời Kim Lam còn nghĩ Đào Hân chắc sắp giật cúp Oscar đến nơi bởi cô ta chẳng để lộ chút sơ hở nào trong suốt trò chơi, nhưng bây giờ thì cô mới hiểu ra. Không phải cô ta diễn quá thật, mà là do bị dính hiệu ứng xấu nên thành ra cô ta thật sự thấy sợ ma.
Đan Hiểu Vũ lén lút nhìn sang con cá làm màu, thật lòng muốn biết khi thánh học sợ ma thì sẽ trông như thế nào. Tống Dư Ngộ đáp lại anh ấy bằng bộ mặt vô cảm, làm Đan Hiểu Vũ vội cúi đầu uống trà nóng, giả vờ bản thân chẳng nghĩ gì hết.
Đan Hiểu Vũ cắn một miếng táo tàu, sau đó ngẩng đầu nói với giọng điệu đầy oan uổng: “Vì sao tỉ lệ thức tỉnh kỹ năng của bọn họ lại cao như vậy? Trong khi bốn người chúng ta chẳng có lấy một cái? Trò chơi rác rưởi này cố ý nhằm vào chúng ta đấy à?”
Miệng vết thương của anh ấy đã khép lại, nhưng vì bị mất máu nên sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Cả người anh ấy được chiếc áo lông màu đen dài đến tận chân do Tống Dư Ngộ mua bao bọc kín mít. Tống Dư Ngộ ấn vài cái lên màn hình điện thoại của Đào Hân, nói: “Mình có suy đoán này.”
Nhưng anh không nói là suy đoán gì ngay mà hỏi ngược lại: “Cấp bậc người chơi của cô ta là cấp 1, mình thì cấp 0, còn mấy cậu?”
Ba người còn lại đều trả lời một con số 0 tròn trĩnh. Tống Dư Ngộ lại mở điện thoại của Lưu Tuấn Vũ, vốn cứ tưởng cũng sẽ là cấp 1 nhưng lại phát hiện là cấp 2 nên rất ngạc nhiên. Đồng thời việc này cũng đã chứng thực suy đoán của anh.
Hiện tại thứ duy nhất chưa xác định được chính là cấp bậc của anh Từ.
Thi thể anh ta vẫn đang ở căn tin nên bọn họ không mở khóa điện thoại của anh ta được.
Tống Dư Ngộ nói: “Mình đoán khả năng thức tỉnh kỹ năng cá nhân có liên quan đến cấp bậc người chơi của chúng ta. Khi thăng cấp lên cấp 1 hoặc hơn cấp 1 thì người chơi sẽ có được kỹ năng cá nhân.”
Thời Kim Lam lại lắc đầu, “Mình đã hỏi hệ thống bé Ác Mộng rồi, nó bảo kỹ năng cá nhân sẽ được người chơi mới thức tỉnh một cách ngẫu nhiên, rồi còn nói mình không có khả năng này nữa. Ngoại trừ phương pháp thức tỉnh ra thì còn có một cách đó là cướp đoạt kỹ năng từ người chơi khác."
Tống Dư Ngộ nhíu mày, “Vậy vì sao cấp bậc của hai người họ cao hơn chúng ta?”
Anh chưa từng tiếp xúc với Đào Hân, cũng chẳng nói chuyện được mấy câu với Lưu Tuấn Vũ, vì vậy không biết bọn họ đã trải qua những gì trong trò chơi.
Ngón tay Thời Kim Lam gõ từng nhịp lên mặt bàn. Cô nói: “Mình cảm thấy có lẽ bọn họ không phải người chơi mới. Có thể bọn họ đã tự thức tỉnh hai kỹ năng này, nhưng cũng có thể là bọn họ đã cướp đoạt chúng từ người chơi khác.
Suy đoán này khiến Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ đồng loạt trợn tròn mắt.
Tối qua một mình Vưu Tri Vi chiến đấu với ma nữ trong lầu cầu thang tâng 4 khu ký túc xá, xung quanh chẳng có một ai, lại chưa tiếp xúc nhiều với Đào Hân.
Còn Đan Hiểu Vũ thì run lẩy bẩy trốn trong ký túc xá nam cả đêm. Lúc làm nhiệm vụ cốt truyện số 2, anh ấy thâm nghĩ dù sao nhiệm vụ cũng không nói rõ phải học ở phòng nào nên quyết định né hết mấy lớp 12, trốn vào phòng học của khối 11 ở tầng trên rồi tìm một chỗ được nắng chiếu vào, mơ màng ngủ hết một buổi sáng.
Sau khi tan học, anh ấy bị tiếng ồn ở tâng dưới đánh thức nên mới lén lút ra hành lang xem xét tình huống, trùng hợp gặp được Thời Kim Lam sắp chạy lên tâng sáu. Vì vậy anh ấy chưa hề tiếp xúc với Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ lần nào, chỉ nhớ hai người họ đã hỏi cung Vưu Tri Vi trong phòng thí nghiệm mà thôi.
Chỉ có Thời Kim Lam đã gặp được Đào Hân sau khi trò chơi bắt đầu không lâu nên ở cùng cô ta lâu nhất. Sau đó cô giả vờ bị anh Từ bắt đi nhưng lại bị Lưu Tuấn Vũ hớt tay trên ở căn tin. Có thể nói trong số bốn người, cô là người tiếp xúc với hai người họ nhiều nhất.
“Phản ứng của Đào Hân không giống người chơi mới. Sau khi trò chơi bắt đầu không lâu thì giá trị tỉnh táo của cô ta đã giảm, hẳn là lúc đó cô ta đã dùng kỹ năng. Nghĩ lại thì nếu đó là mình, cho dù có biết bản thân sở hữu kỹ năng hệ tiên tri thì mình cũng không dám sử dụng khi chưa biết rõ nó là gì.”
Đôi mắt Tống Dư Ngộ sáng lên, lập tức tiếp lời cô: “Vì vậy hành động quyết đoán sử dụng kỹ năng tiên tri của cô ta đã chứng tỏ khả năng cao là cô ta đã biết trước đây là màn chơi gì. Còn về cấp bậc người chơi, hẳn là cô ta đã hoàn thành một màn chơi rồi nên mới có cấp 1.” Thời Kim Lam gật đầu, “Mọi người cùng xem lịch sử giao dịch đồng tiền ác mộng của cô ta đi. Mình cảm thấy chưa chắc là cô ta chỉ mua hai cây kẹo để bổ sung giá trị tỉnh táo thôi đâu.”
Đối với người chơi mới, việc bị giảm 80 giá trị tỉnh táo chẳng khác gì kề dao vào cổ mình. Nếu không dự tính trước mọi việc thì làm gì có ai dám sử dụng kỹ năng khi bên cạnh chẳng có lấy một người bạn đồng hành đáng tin cơ chứ?
Suy đoán của cô rất hợp lý, Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ lập tức bị cô thuyết phục. Tống Dư Ngộ mở lịch sử giao dịch trong cửa hàng ác mộng của Đào Hân ra, nhưng thứ anh thấy đầu tiên không phải thông báo giao dịch của Đào Hân mà là của chính anh.
Màn hình hiển thị một chuỗi thông báo trừ tiền do anh đã mua quần áo và đồ ăn lúc nãy. Anh lướt xuống dưới mới thấy thông báo trừ tiền mua thực phẩm bổ sung giá trị tỉnh táo của Đào Hân. Tống Dư Ngộ nhíu mày, ứng dụng này thật sự rất thông minh, thậm chí còn có thể ghi chép lại người đang dùng điện thoại là ai và vào lúc nào.
Anh tạm thời gác phát hiện mới này sang một bên, sau đó tiếp tục lướt xuống lịch sử giao dịch cũ hơn. Anh thâm nhẩm tính số tiền mà Đào Hân tiêu dùng trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, cuối cùng phát hiện số tiền này đã vượt qua thu nhập từ phần thưởng nhiệm vụ và quà tặng livestream của cô ta, cứ như thể ngay từ đầu cửa hàng ác mộng của cô ta đã có sẵn tiền rồi vậy. Anh tiếp tục lướt xuống, mãi đến khi nhìn thấy một thông báo thì đầu ngón tay lướt trên màn hình mới dừng lại. Anh ngẩng đầu nói: “Cô ta từng chơi một màn chơi tên là biệt thự may mắn.”
Quả nhiên!
Lịch sử giao dịch ghi rõ tên màn chơi, tên người giao dịch, vật phẩm được mua, đơn giá và một số thông tin lặt vặt khác.
Tống Dư Ngộ lướt xuống cuối cùng, thấy thông báo trừ tiền đầu tiên của Đào Hân và bốn thông báo tiếp theo đó đều là trong màn chơi biệt thự may mắn.
Điều này đã chứng thực suy đoán của Thời Kim Lam. Đưa người chơi lâu năm vào cùng một màn với người chơi mới, quả đúng là việc mà trò chơi rác rưởi này có thể làm ra thật.
Đan Hiểu Vũ giơ ngón giữa lên trời, lúc cúi đầu xuống thì bị ba cặp mắt nhìn chằm chằm, thế là ngoan ngoãn giấu tay dưới hộc bàn. Nội quy số 2 của lớp 12A10: Là người văn minh thì phải nói lời văn minh.
Mặc dù mỗi khi tan học lớp trưởng đều sẽ lén vi phạm nội quy, nhưng tuyệt đối không bao giờ phạm quy trước mặt cả lớp. “Xem lịch sử giao dịch của Lưu Tuấn Vũ thử đi.” Vưu Tri Vi thu tâm mắt lại, nói: “Lưu Tuấn Vũ đã lên cấp 2, chứng tỏ có khả năng anh ta đã vượt qua hai màn chơi. Cho người chơi lâu năm vào màn chơi tân thủ thì có khác gì nhét sói vào bầy cừu đâu, mình cứ thấy không hợp lý sao ấy.”
Ngặt một nỗi là thông báo nhiệm vụ của hệ thống sẽ không hiển thị trong ứng dụng thế giới ác mộng, mà người chơi phải tìm đọc thông tin nhiệm vụ của mình thông qua màn hình ảo. Cũng vì thế nên bọn họ không thể xem Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ đã nhận được nhiệm vụ gì.
Vưu Tri Vi nghiêng về suy đoán độ khó nhiệm vụ của từng người chơi sẽ khác nhau dựa theo cấp bậc của người đó. Từ việc Đào Hân ép hỏi Vưu Tri Vi vê chuyện đã xảy ra trong vòng lặp cũng đủ thấy kỹ năng tiên tri của cô ta không tiên tri chỉ tiết vòng lặp được, nhưng sự kiện xảy ra trong vòng lặp lại có liên quan tới nhiệm vụ của cô ta. Tống Dư Ngộ làm theo lời cô ấy nói, mở cửa hàng ác mộng trong điện thoại của Lưu Tuấn Vũ ra. Tài khoản của anh ta vẫn còn hơn 3000 đồng tiền ác mộng, là một số tiền không nhỏ đối với những người chơi mới như bọn họ.
Anh ấn vào lịch sử giao dịch trong cửa hàng ác mộng của Lưu Tuấn Vũ, năm thông báo trừ tiền đầu tiên đều là của màn chơi trường cấp ba Văn Nhã. Nhưng khi anh lướt xuống dưới, một chuỗi thông báo dày đặc bên dưới đã làm lưng anh đổ mồ hôi lạnh.
Thời Kim Lam thấy biểu cảm kinh ngạc của anh thì mới thò đầu lại, sau đó cũng ngẩn ra.
Bên dưới lịch sử giao dịch trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã là lịch sử giao dịch của màn chơi khác, tên người giao dịch khác, cùng với một vài vật phẩm vẫn còn bị khóa trong cửa hàng ác mộng của bọn họ. Thời Kim Lam nhìn thông báo trên màn hình, chậm rãi đọc thành tiếng, “Biệt thự may mắn, Từ Nhã Lệ, tắc kè hoa tàng hình, 800 đồng tiên ác mộng...”
Cô giơ tay lướt xuống dưới, phát hiện mười mấy thông báo giao dịch tiếp theo cũng đều là của người chơi tên Từ Nhã Lệ này. Bên dưới lịch sử giao dịch của màn chơi biệt thự may mắn lại là lịch sử giao dịch của màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, tuy nhiên lần này, cái tên ở mục người giao dịch là Từ Nhã Lệ.
Vưu Tri Vi thấy hai người xem lịch sử giao dịch xong thì đều im lặng, thế là sốt ruột cầm lấy điện thoại và cùng xem với Đan Hiểu Võ. Sau khi đọc xong, một luồng khí lạnh len lỏi từ dưới chân lên đỉnh đầu cô ấy.
Cửa hàng ác mộng trong điện thoại của Lưu Tuấn Vũ có thông báo trừ tiên của người chơi khác, nhưng chỉ khi anh ta làm mất điện thoại và đồng thời người nhặt được có thể mở khóa điện thoại của anh ta, thì người này mới có thể dùng tiền trong điện thoại của anh ta thôi. Chẳng lẽ trong hai màn chơi trước, Lưu Tuấn Vũ cũng giả heo ăn thịt hổ giống màn chơi lần này?
Không, không đúng. Nếu là vậy thì lịch sử giao dịch trong hai màn chơi trước đó không thể chỉ có một mình tên của Từ Nhã Lệ thôi được.
Giờ phút này, căn phòng thí nghiệm ngập tràn ánh nắng bỗng trở nên lạnh lẽo đến lạ. Cả bốn người đều cảm nhận được một dự cảm không lành.
Thời Kim Lam bình tĩnh nói: “Chiếc điện thoại này vốn không phải của anh ta, mà là do anh ta cướp của người chơi tên Từ Nhã Lệ.”
“Nhưng anh ta cũng có điện thoại mà, tự dưng đi cướp điện thoại của người khác làm gì?” Vưu Tri Vi nhíu mày hỏi, sau đó lập tức nhận ra, “Không đúng, trang cá nhân vẫn hiển thị tên của anh ta mà. Đừng nói là thông tin của anh ta..." Cô ấy vừa nói vừa ấn vào trang cá nhân hiển thị thông tin chi tiết của Lưu Tuấn Vũ, nhưng ngón tay vô tình chạm vào nút cuộn lên đầu trang ở góc dưới bên phải trang chủ. Tư liệu hiển thị trên màn hình lập tức thay đổi, biến thành một trang thông tin có màu xám dành cho người chơi đã chết.
[Họ tên người chơi: Từ Nhã Lệ]
[Mã số người chơi: sjisow467346 (Đã bị thừa kẩ)]
[Cấp bậc người chơi: Cấp 2 (Đã bị thừa kể)]
[Giá trị sinh mạng: 0/100]
[Giá trị tỉnh táo: 0/100]
[Trạng thái bất thường: Tử vong ngoài trò chơi]
[Kỹ năng trời sinh: Không] [Kỹ năng cá nhân: Bàn tay sinh mệnh (Đã bị cướp đoạt)]
Bốn người đồng loạt hít vào một hơi, khi ngẩng đầu lên thì đều nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt người kia.
Ba cụm từ then chốt “đã bị thừa kế”, “tử vong ngoài trò chơi” và “đã bị cướp đoạt” đều được viết bằng màu đỏ và in đậm.
Đã bị thừa kế, phải chăng có nghĩa là trong trò chơi này, ngoài kỹ năng cá nhân có thể bị cướp đoạt thì đến mã số người chơi cũng có thể bị cướp hay không?
Tử vong ngoài trò chơi, có nghĩa là tử vong trong thế giới thực ư?
Tống Dư Ngộ bình tĩnh lại, trong đầu lướt qua vài suy đoán. Sau khi đối chiếu lịch sử giao dịch của Từ Nhã Lệ và Đào Hân, anh nhanh chóng phát hiện thời gian mua vật phẩm trong màn chơi biệt thự may mắn của hai người gần như cùng một thời điểm, cùng lắm chỉ thua kém vài giây.
Anh đưa ra một suy đoán hợp lý, “Trong màn chơi thứ hai của mình, Từ Nhã Lệ đã gặp Đào Hân vừa bị kéo vào trò chơi. Hai người họ hành động cùng nhau một thời gian, thậm chí có lẽ đã trao đổi thông tin ở thế giới thực với nhau.”
“Sau khi rời khỏi trò chơi, Đào Hân đã kể chuyện này lại cho Lưu Tuấn Vũ biết. Lưu Tuấn Vũ cũng muốn vào trò chơi, thế nên đã bắt tay với Đào Hân giết Từ Nhã Lệ và kế thừa mã số người chơi của cô ta, thậm chí còn cướp đoạt luôn kỹ năng cá nhân.”
Thời Kim Lam tiếp lời bổ sung suy đoán của anh, “Sau khi thảo luận, bọn họ đã quyết định lập thành một nhóm hoặc thiết lập quan hệ ràng buộc nào đó để cùng tiến vào màn chơi trường cấp ba Văn Nhã mà Từ Nhã Lệ từng vào.” Vưu Tri Vi cũng vội vàng gật đầu, “Đúng rồi. Lúc mình kể lại những chuyện đã xảy ra trong vòng lặp thì bọn họ ngồi nghe chăm chú lắm, còn nhiều lân nhắc tới nhiệm vụ ẩn nữa. Hình như bọn họ muốn nhận được phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn.”
Đan Hiểu Vũ không khỏi văng tục, “Có cả cái loại thần kinh tình nguyện giết người để được vào trò chơi rác rưởi này á?”
Hiển nhiên, Lưu Tuấn Vũ chính là cái loại thân kinh mà anh ấy đang mắng.
Thời Kim Lam nhấp môi ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Sau này chúng ta phải càng cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể để người lạ biết thông tin vê mình.”
Tống Dư Ngộ gật đầu, “Nếu suy đoán của chúng ta đúng thì cũng có nghĩa là sau khi kết thúc màn chơi này, chúng ta có thể quay về thế giới thực, nhưng không thể kết thúc trò chơi được... Tuy nhiên, chúng ta có quyền lợi tự do nhất định trong việc lựa chọn màn chơi tiếp theo."
Đương nhiên tin tức có thể quay về thế giới thực chính là tin tức khiến mọi người vui vẻ nhất, nhưng lời tiếp theo của Tống Dư Ngộ cũng đã làm tâm trạng bọn họ chùng xuống.
Rốt cuộc thì trò chơi này là gì? Vì sao lại lựa chọn bọn họ? Những khán giả kia là ai? Trong thế giới thực còn có bao nhiêu người giống bọn họ nữa? Sau này bọn họ sẽ phải đối mặt với cảnh chém giết không dứt trong trò chơi ư?
Thấy bâu không khí chùng xuống, Thời Kim Lam đột nhiên vỗ tay thu hút sự chú ý của ba người còn lại rồi nói: “Nghĩ nhiều thế làm gì, thuyên đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi. Trước hết thì chúng ta phải vượt qua được màn chơi này đã.” Đúng vậy, ngoại trừ đi được bước nào hay bước đó thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Từ trước tới giờ Đan Hiểu Vũ luôn là người lạc quan. Anh ấy đập bộp cái ly rỗng xuống bàn, hiên ngang lẫm liệt nói: “Có mình đây ở thì sợ cóc gì!”
Ba cặp mắt đồng loạt nhìn sang khiến bàn tay đặt trên ngực Đan Hiểu Vũ lặng lẽ lủi thủi xuống đùi. Anh ấy cười trừ: “Mình nhâm! Phải là có chị Lam ở đây thì sợ cóc gì mới phải!”
Cậu lớp phó với sức chiến đầu bằng 5 yếu như cọng bún nào đó: Hu hu hu hu hu.JPG
Tống Dư Ngộ gõ đầu cái tên đang lải nhải, sau đó giơ tay xem đồng hồ, “Còn một lúc nữa mới đến giờ đi học, chúng ta về ký túc xá nghỉ ngơi nửa tiếng ha?”
Thời Kim Lam đồng ý với đề nghị của anh. Có lẽ bây giờ trông Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ vẫn ổn, nhưng mất máu và căng thẳng tâm lý đâu dễ lành như vậy.
Thế là bốn người rời khỏi tòa nhà thí nghiệm cùng với đống điện thoại trên bàn.
Còn về thi thể của Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ thì có lẽ hệ thống sẽ phụ trách việc xử lí nhỉ? Nếu không xử lí thì chỉ đành để đó phơi nắng cho tới khi bốc mùi lên thôi. Dù sao ở đây cũng đã hôi tanh sẵn, có hôi thêm một chút cũng chẳng sao.
Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi không quay về ký túc xá nữ. Tuy rằng đang ở trong thời gian nghỉ ngơi an toàn, nhưng dì quản lí ký túc xá vẫn là một thành phần nguy hiểm. Khu ký túc xá nam thì không có người quản lí cho nên ai cũng ra vào được.
Hơn nữa sau sáu giờ sáng thì kẻ gõ cửa kỳ lạ kia đã biến mất rồi, hẳn là đến tối mới xuất hiện lại. Khi đi ngang căn tin, bọn họ không thấy hai tên đàn em đâu nữa. Bên trong căn tin trống trải, đến Thẩm Tri Tùng cũng mất tăm mất tích, chỉ còn lại cái xác của anh Từ vẫn đang nằm trên mặt đất.
Tống Dư Ngộ đưa ba người về phòng ký túc mà mình đã ngủ đêm qua rồi phác họa hình ảnh Thẩm Tri Tùng ra giấy. Sau khi Vưu Tri Vi ngủ trưa dậy và xem thử thì xác định người trong tranh chính là người bị phanh thây mà cô ấy nhìn thấy sáng hôm nay.
Nhờ có sự xác nhận của cô ấy, cuối cùng người duy nhất vẫn chưa có tiến triển trong nhiệm vụ ẩn là Tống Dư Ngộ cũng mỉm cười, lấy vật phẩm manh mối thứ ba mà mình có được từ Lưu Tuấn Vũ ra - Một lọ đựng đầy ngôi sao may mắn, và hào hứng quơ quơ.
Thời Kim Lam thấy anh cười rạng rỡ như vậy thì không chịu được mà nhìn đi chỗ khác. Khóe miệng Tống Dư Ngộ càng cong hơn. Anh cố ý hắng giọng rồi nói: “Mình cũng phát hiện một manh mối rất quan trọng.
Thẩm Tri Tùng muốn tặng lọ ngôi sao may mắn này cho Nhạc Yểu Yểu, nhưng hôm đó Nhạc Yếu Yếu bị gọi phụ huynh trong tiết nên anh ta cứ đợi trong căn tin mãi, đương nhiên là không tặng được quà rồi.
Sau khi biết con gái yêu sớm, mẹ của Nhạc Yểu Yếu rất tức giận nên hai mẹ con đã cãi vả. Cuối cùng vì nguyên nhân nào đó mà mẹ cô ta đã giận cá chém thớt lên đầu Thái Ngọc và Thẩm Tri Tùng, tiễn hai người bọn họ lên Tây Thiên luôn.
Tối qua khi ở trong ký túc xá, mình cứ nghe kẻ gõ cửa lặp lại từ “tìm”. Mình tưởng kẻ này muốn dọa ma người ta, nhưng hiện tại xem ra kẻ gõ cửa mà nhiệm vụ đề cập đến chính Thẩm Tri Tùng, và anh ta đang muốn tìm lọ đựng ngôi sao may mắn để tặng Nhạc Yểu Yểu.” Thời Kim Lam nghiêm túc lắng nghe, sau đó nói một câu như giáng một cú vào linh hồn anh, “Cậu xem tiến độ hoàn thành nhiệm vụ ẩn của mình thử đi."
Tống Dư Ngộ ngơ ngác mở màn hình ảo ra, phát hiện thanh tiến độ nhiệm vụ chỉ mới đầy 5.2% thì lập tức im bặt.
Thời Kim Lam thấy anh nhíu mày thì buông thống tay nói: “Nếu nhiệm vụ có thể được hoàn thành chỉ bằng việc suy đoán, vậy cần gì phải cung cấp vật phẩm manh mối cho chúng ta?”
Cô cũng đã xem tiến độ hoàn thành nhiệm vụ ẩn của mình, chỉ mới đẩy 13.78%. Hơn nữa từ lúc cô kích hoạt nhiệm vụ trốn tìm hồi sáng cho đến bây giờ thì vẫn chưa tăng thêm chút nào.
Cô cảm thấy hẳn là do lúc sáng mình đã phát nhiệm bí mật dì quản lí ký túc giết người nên thanh tiến độ mới tăng thêm, điều này cũng có nghĩa đây là bí mật thứ nhất của bà ta.
Tống Dư Ngộ khó hiểu vuốt cằm, “Vậy nếu chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ ẩn thì phải sử dụng hết các vật phẩm manh mối à?”
Thời Kim Lam lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không rõ lắm.
Đan Hiểu Vũ lắng nghe hai người nói chuyện, đột nhiên chen vào một câu, “Mình cảm thấy... Nếu mấy cậu muốn phát hiện bí mật của người khác thì phải có chứng cứ chứng minh đó là bí mật của họ chứ... Đúng không?” Thấy ba cặp mắt lại nhìn chằm chằm về phía mình, anh ấy ngoan ngoãn thêm một cụm từ nghi vấn vào cuối câu.
Tuy nhiên lần này cả ba người có nhiệm vụ ẩn đều đồng thời tặng cho cậu lớp phó nào đó ánh mắt khen ngợi. Vưu Tri Vi dò hỏi, “Vậy chúng ta phải tìm chứng cứ ở đâu? Cốt truyện chính toàn diễn ra trong vòng lặp, mà mình cũng xài hết vật phẩm manh mối rồi.”
Thời Kim Lam đóng góp một đề nghị, “Phải tìm chính bản thân bọn họ rồi nói cốt truyện mà chúng ta đã phát hiện ra.”
Đan Hiểu Vũ yếu ớt xen ngang, “Có khi nào sẽ bị bọn họ xé xác ra không?”
Cho dù là người hay ma thì đều chẳng muốn người khác phát hiện bí mật của mình mà.
Được anh ấy nhắc nhớ, Thời Kim Lam mới nhớ ra hồi sáng mình đã bị dì quản lí ký túc vác rìu đuổi khắp ký túc xá chỉ vì phát hiện hiện trường phi tang thi thể của bà ta hồi sáng, thế là da đầu bỗng tê rần.
Vưu Tri Vi cũng đồng tình với Đan Hiểu Vũ. Tống Dư Ngộ im lặng tắt màn hình ảo đi, nói một câu chắc nịch: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì tốt nhất vẫn không nên dùng cách này thì hơn.”
Ba chữ “không nên dùng” hóa thành mũi tên bắn vào tim Thời Kim Lam. Cô nhìn sang với ánh mắt đầy sâu xa, nhưng Tống Dư Ngộ lại bình tĩnh lơ cô đi, tiếp tục đề nghị: “Trước tiên thì chúng ta cứ hành động theo nhiệm vụ cốt truyện đi. Nếu có thể dùng nốt hai món vật phẩm manh mối cuối cùng thì càng tốt.”
Nhiệm vụ ẩn không bắt buộc phải hoàn thành. Hơn nữa cũng chỉ có Thời Kim Lam mới dám nhảy nhót trước mặt đám NPC tàn bạo kia.
Bốn người đi xuống lầu, lúc đến cổng khu ký túc xá thì bắt gặp hai tên đàn em. Ngay khi nhìn thấy Thời Kim Lam, bọn họ lập tức tái mặt, hai chân run lẩy bẩy.
Lúc đó, tiếng hét của Vưu Tri Vi đã đánh thức bọn họ. Sau khi tỉnh lại, bọn họ phát hiện điện thoại đã biến mất, rồi lại nghe thấy hai thông báo người chơi tử vong liên tiếp vang lên. Hai người hoảng loạn bò dậy thì nhìn thấy thi thể của anh Từ trong căn tin, thế là bị dọa kinh hồn bạt vía, cứ lờ đờ như thể người mất hồn suốt trong trường cho tới tận bây giờ.
Tống Dư Ngộ cúi đầu nhìn sang Thời Kim Lam, thấy cô hất cằm thì mới lấy hai chiếc điện thoại trong ba lô ra và đưa cho hai người đang run rẩy.
“Lưu Tuấn Vũ đã trộm điện thoại của mấy người, sau đó bị tôi lấy được. Mấy người...” Anh cố ý ngắt câu, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, sau đó gắn giọng nói: “Chắc sẽ không đối địch với bọn tôi đâu nhỉ?”
Tiếng “Bịch bịch” vang lên.
Giá trị tỉnh táo của hai người lập tức tụt xuống 60. Bọn họ quỳ xuống, gật đầu như trống bỏi, “Không! Không đâu! Chắc chắn sẽ không! Cảm ơn! Cảm ơn cậu đã trả điện thoại cho bọn tôi!” Hai người nói năng lộn xộn, nhưng vẫn biểu đạt được ý tứ của mình.
Mặc dù bọn họ không thông minh lắm, nhưng vẫn biết nếu không có điện thoại thì sẽ khó mà sống sót trong trò chơi. Ban ngày còn đỡ, nhưng khi đến tối mà không thể mua vật phẩm thì chắc chắn cái chết sẽ chào đón bọn họ. Vì vậy lúc này bọn họ cảm ơn rất chân thành. Tống Dư Ngộ đập mạnh lên bả vai một người, nói tiếp: “Nếu mấy người có thể rời khỏi đây thì tôi không mong sau này sẽ nghe thấy tin tức của bọn tôi từ miệng ai khác đâu, hiểu chứ?”
Hai người lại gật đầu lia lịa.
Tống Dư Ngộ không nói gì thêm. Anh nháy mắt với ba người còn lại rồi cả nhóm cùng nhau di chuyển tới lớp 12A9. Bọn họ vừa rời đi, hai tên đàn em lập tức ngã khụy xuống đất, ôm nhau khóc rống lên, cuối cùng vác bản mặt tèm lem nước mắt, nước mũi đến lớp học để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện.
Tống Dư Ngộ đút tay vào túi, đang định mỉm cười chào đón ánh mặt trời thì đúng lúc có một ngọn gió lạnh thổi qua khiến anh lạnh run đến mức phải rụt đầu lại.
Vưu Tri Vị bật cười khúc khích.
Đan Hiểu Vũ giả vờ không nhìn thấy cảnh tượng con cá làm màu giả ngầu thất bại.
Thời Kim Lam vô tình nói: “Gió thổi bay luôn mấy sợi tóc ngu ngốc của cậu rồi kìa.”
Tống Dư Ngộ: “...”
Quý cô này ngậm miệng lại được chưa? Tóc của anh làm gì ngu ngốc đâu! Không có! Cái này rõ ràng là tóc mái siêu cấp đẹp trail
Bài học đầu tiên mà trò chơi này đã dạy cho bọn họ chính là không được khinh địch hay tin tưởng người lạ, nhất là những người trông có vẻ yếu đuối.
Nếu muốn sống sót thì chắc chắn phải vứt bỏ lòng thiện lương của mình, biến bản thân thành cỗ máy vô cảm. Nhưng nếu bọn họ trở nên vô cảm, vậy thì cuộc sống còn nghĩa lý gì nữa?
Thời Kim Lam phì cười khe khẽ, dẫn đầu bước đi trước. Tiếng chuông vào tiết vang lên, đồng thời cả bốn người cùng bước vào lớp 12A9.
Trong lớp, Thẩm Tri Tùng đã đến và đang ngồi dọn dẹp mấy viên ngôi sao may mắn vừa gấp xong trên bàn. Khác với lớp 12A4 chứa đầy những học sinh bị làm mờ gương mặt, trong lớp 12A9 chỉ có một mình anh ta. Bốn người liếc nhìn nhau rồi quyết định ngồi vòng quanh Thẩm Tri Tùng.
Thẩm Tri Tùng: “?”
Anh ta im lặng quan sát ba người Thời Kim Lam, sau đó lẳng lặng dựa sát vào người cậu bạn cùng bàn “Tiểu Vương” của mình. Anh ta suy nghĩ một lát, không vào thẳng chủ đề mà hàn huyên lòng vòng trước: “Tiểu Vương, sao hôm nay cậu vào lớp sát giờ quá vậy?” Trước mặt đám NPC và các người chơi, Tống Dư Ngộ luôn lấy tên Tiểu Vương. Nghe anh ta hỏi thì anh đáp: “Tại buồn ngủ quá. Lúc trưa đang ngủ ngon.”
Thẩm Tri Tùng khe khẽ ậm ờ một tiếng, sau đó mới chuyển chủ đề sang ba người kia: “Sao cậu đổi bạn rồi?” Thời Kim Lam nhướn mày. Thẩm Tri Tùng vẫn còn nhớ chuyện lúc sáng, nhưng lại không phản ứng gì trước hành động của bọn họ trong căn tin. Rốt cuộc là anh ta đang giả vờ hay thiết lập của trò chơi vốn như vậy?
Tống Dư Ngộ cũng nhận ra điều này, lười biếng ngáp một cái: “Bọn họ xấu quá nên mình không dắt họ đi chơi nữa.”
Hai tên đàn em đang khom lưng run rẩy vào lớp: “..." Mặc dù gương mặt của họ không đẹp bằng anh được, nhưng cũng đâu đến nổi xấu?
Hai người uất ức nhăn mũi, nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn ngôi ở cuối lớp, coi như đã chấp nhận cái mác “xấu xí” này.
Thời Kim Lam nghe thấy tiếng động thì liếc nhìn sang, bắt gặp nụ cười nịnh nọt của bọn họ. Thậm chí hai người còn đưa tay lên miệng làm hành động kéo khóa, sau đó chắp tay vái lạy trước ngực, khắp mặt toàn là chữ “Lão đại cho em ôm đùi ké”. Cô im lặng quay đầu lại. Có phải hai người họ đã quên cảnh tượng cô giả ma lúc trưa rồi không vậy?
Hai người thấy Thời Kim Lam không đuổi mình đi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đó bọn họ cũng rất bối rối, nhưng sau khi bối rối xong thì lại cảm thấy bản thân không đủ khả năng rời khỏi trò chơi này. Vì vậy sau một hồi đấu tranh tư tưởng cực kỳ mãnh liệt, cuối cùng dục vọng sinh tôn đã chiến thắng, bọn họ cùng nhau đến lớp 12A9.
Thẩm Tri Tùng rất ngạc nhiên về câu trả lời của Tống Dư Ngộ. Anh ta ngơ ra cả buổi mới phản ứng lại được, ậm ờ một tiếng rồi nói một câu khẳng định: “Đúng là bạn mới của cậu đẹp hơn thật.”
Trong lúc hai người nói chuyện, giáo viên đã đến.
Gương mặt của giáo viên đã bị làm mờ, ông ta cũng dạy môn toán. Đối với bốn thánh cày đề nào đó thì những nội dung giáo viên đang dạy rất đơn giản, thế là ai nấy đều cúi đầu xuống hộc bàn làm việc riêng. Tống Dư Ngộ thì đọc giáo án Vương Hậu Hùng, Thời Kim Lam mở sách tổng hợp đề luyện thi, còn Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ thì đang xử lý hai quyển đề thi thử cực dày.
Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ mỗi người xé một tờ đề thi thử từ sách ra, sau đó đưa cho Thời Kim Lam và Tống Dư Noộ.
Thẩm Tri Tùng nhìn mà chỉ biết trợn mắt há miệng, rất muốn hỏi bọn họ không định nghe giáo viên giảng bài ư?
Sau đó anh ta phát hiện cậu bạn cùng bàn đẹp trai của mình đã lật tờ đề thi thử sang trang cuối, sau khi đọc kỹ đề câu hỏi cuối cùng thì bắt đầu tính toán.
Thẩm Tri Tùng: Hình như sai sai chỗ nào ấy? Trong một thoáng phân vân, dường như trong đầu anh ta đã xuất hiện một thiên thân và một ác quỷ đánh nhau túi bụi. Sau đó anh ta quan sát xung quanh, chắc rằng cả bốn người đều không nghe giảng nên mới nhìn lên giáo viên toán học vẫn đang say sưa giảng bài trên bục giảng, nhưng tay lại châm chậm thò vào hộc bàn, định gấp cho xong số ngôi sao may mắn còn lại.
Lúc anh ta đang lén lút làm việc riêng thì bỗng nhiên có người ngồi sau đá vào ghế. Thẩm Tri Tùng lập tức ngồi thẳng lưng, chậm rãi quay đầu lại thì thấy nụ cười tủửm tỉm của Thời Kim Lam ở phía sau.
Cô gái với làn da trắng như phát sáng đưa tay chống má, bàn tay còn lại xòe ra trước mặt anh ta. Cô cười nói: “Tôi cũng muốn gấp nữa.”
Thẩm Tri Tùng: “..."
Anh ta đang định từ chối thì bỗng thấy cô gái định giơ tay phải lên, hai mắt nhìn thẳng lên giáo viên dạy toán trên bục giảng đang đứng quay lưng về phía mọi người. Thẩm Tri Tùng lập tức nhét một chồng giấy gấp sao vào tay cô, nở nụ cười mất tự nhiên: “Cho cô đấy.” Tống Dư Ngộ thấy Thời Kim Lam vừa định làm gì: “...” Anh giấu tay trái ra sau lưng, lựa một góc Thẩm Tri Tùng không thể thấy để giơ ngón cái khen Thời Kim Lam... Không hổ là cô! Chị Lam Laml Thẩm Tri Tùng: “..." Con mẹ nó?
xx**% 21 xx**%