c22
c22c22
CHƯƠNG 22: Trường cấp ba Văn Nhã (22)
Trong sảnh chính của nền tảng livestream “Thế giới ác mộng”, có một vài khán giả thích xem các người chơi rơi vào cảnh khốn đốn đang tìm phòng livestream mình thấy hứng thú ở khu phân loại màn chơi.
Khu vực náo nhiệt nhất hiển nhiên chính là khu vực màn chơi loại hình kinh dị. Đa số khán giả của “Thế giới ác mộng” đều thích tìm kiếm sự kích thích trong cuộc sống thực tại nhàm chán, vì vậy bọn họ luôn ưu tiên những thể loại kinh dị.
Các vị trí đề cử trong nền tảng livestream sẽ được sắp xếp dựa theo cấp bậc của người chơi. Đương nhiên trong số đó, các phòng livestream của người chơi cấp thân sẽ được ưu tiên đề cử. Tuy nhiên, tân suất livestream của những người chơi này không cao, thường thì nửa tháng cũng chưa chắc sẽ xuất hiện một lần.
Bên cạnh đó còn có người chơi cao cấp, người chơi trung cấp và người chơi sơ cấp cạnh tranh với nhau. Người chơi của ba cấp bậc này sẽ không được ưu tiên đề cử, tỉ lệ được đề cử hoàn toàn phụ thuộc vào lượng người xem và lượng đồng tiên ác mộng được thưởng trong quá trình livestream, vì vậy thường thì những người chơi đã có lượng người xem ổn định sẽ có lợi thế hơn nhiều.
Dạo gần đây, vì “Thế giới ác mộng” vừa bổ sung một nhóm người chơi mới nên khu livestream tân thủ khá náo nhiệt. Có vài khán giả đến vì thích “chăm nom mầm non”, cũng có vài người xem đến là để chứng kiến sự tuyệt vọng của tân thủ...
“Cho tôi xin một phần siêu cay” là một khán giả lâu năm, nhưng đã nửa tháng rồi mà danh sách theo dõi của anh ta cứ như đã hẹn với nhau từ trước, không một ai chịu livestream.
Những người chơi nổi tiếng trong sảnh chính nền tảng livestream chẳng có thao tác bắt mắt gì, còn có vài người lợi dụng sắc đẹp để vượt màn. Anh ta đã vào xem thử vài phòng livestream nhưng chẳng thấy thú vị gì, thế là lại mất hứng thoát ra.
Anh ta đang ủ rũ thì đột nhiên nghe thấy hai người bên cạnh bán tán về người chơi mới.
“Cho tôi xin một phần siêu cay” đã từng thấy rất nhiều người chơi mới dù thao tác rất tệ nhưng vẫn được tâng bốc, vì vậy chẳng mấy hứng thú.
So với mấy người đầu óc đơn giản chỉ biết khóc thét chói tai, thì anh ta thích xem những người chơi đấu trí đấu dũng với NPC trong màn chơi hơn. Vì thế mỗi khi xem livestream, anh ta đều cố ý ẩn khu bình luận đi, đặt bản thân vào vị trí của người chơi để tư duy và suy đoán.
“Cho tôi xin một phần siêu cay” nghe loáng thoáng vài câu, đang định rời khỏi sảnh chính nền tảng livestream thì đột nhiên nhìn thấy hai người đang bàn tán về người chơi mới cảm thán không ngừng.
Anh ta hơi nhíu mày, nghe thấy một người trong đó nói: “Mấy người chơi mới này có độc thật nha, mới đó mà đã xử lí xong bọn người chơi cũ rồi. Hơn nữa còn suy đoán ra nhiều thông tin như vậy.”
“Tôi muốn xem bọn họ PK* với người chơi khác trong màn chơi loại hình hiện thực quá. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi ha ha ha ha”
“Nhưng mà công nhận cái tên Lưu Tuấn Vũ kia khốn nạn thật. Trước đó tôi đoán chắc chắn anh ta sẽ vượt màn thành công, cứ tưởng mình đặt cược đúng người rồi nhưng ai ngờ lại lỗ mất mấy chục nghìn đồng tiền ác mộng."
“Tôi cũng cược Đào Hân có thể phá kỷ lục tiến độ khám phá của nhiệm vụ ẩn “Bí mật của dì quản lí ký túc” nè, kết quả thì sao? Con mẹ nó làm tôi tức tới bật cười luôn ấy. Sở hữu kỹ năng cấp thần mà phế thật sự.”
“Mà nói thật, để 54088 ở cùng với mấy người chơi khác cứ lạc quẻ thế nào ấy nhỉ? Tư duy logic của cô ấy phát triển ngược à?”
*PK (Player killing) là một thuật ngữ trong game, nhằm chỉ hành động các người chơi điều khiển nhân vật trong game của mình để tấn công và giết nhau.
“Cho tôi xin một phần siêu cay” có thể nghe ra được hai người bọn họ đang xem phân phát lại của livestream. Tiếng thảo luận càng lúc càng lớn khiến anh ta muốn nhắc nhở bọn họ ra chỗ khác nói chuyện để tránh ảnh hưởng những khán giả khác. Nhưng khi anh ta đi qua thì trùng hợp nhìn thấy vẻ mặt bất mãn, tức tối của Thẩm Tri Tùng.
“Cho tôi xin một phần siêu cay” chỉ liếc nhìn một cái là nhận ra NPC của màn chơi trường cấp ba Văn Nhã ngay. Có một khoảng thời gian anh ta cực kỳ hứng thú với màn chơi này, từng xem tổng cộng 26 buổi livestream về nó, chỉ tiếc là khán giả chỉ có thể phân tích màn chơi dựa trên góc nhìn của người chơi. Trong 26 lần livestream này, vật phẩm ngôi sao may mắn đã được kích hoạt 24 lân, con dao găm được kích hoạt 2 lần, còn vật phẩm ông già Noel thì chưa được kích hoạt bao giờ. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.
Đến tận bây giờ vẫn không có ai biết điều kiện kích hoạt của vật phẩm ông già Noel là gì.
“Cho tôi xin một phần siêu cay” lập tức từ bỏ ý định rời khỏi sảnh chính nần tảng livestream. Bởi vì từ trước tới giờ vẫn chưa có người chơi nào có thể lập kỷ lục khám phá màn chơi mới, nên đã lâu rồi anh ta không còn theo dõi màn chơi này nữa. Thỉnh thoảng anh ta vẫn sẽ kiểm tra tiến độ khám phá nhiệm vụ ẩn, nhưng mãi chẳng thấy tiến triển nên cũng dần quên mất.
Anh ta nghĩ bụng dù sao bây giờ cũng chẳng có gì làm, thế là ghi nhớ mã số 54088 để tìm trong khu livestream, nhưng lại bất ngờ phát hiện có rất nhiều khán giả đều đang chia sẻ phòng livestream của người này trong kênh giao lưu công cộng ở sảnh chính, thậm chí còn có người hô hào đòi chém đầu bọn đa cấp cứ chia sẻ đường link của buổi livestream.
Tâm trạng của anh ta lập tức chuyển từ “Xem thử cũng không mất quá nhiều thời gian” sang “Có vẻ thú vị phết”. Một người chơi có thể được nhiều khán giả chia sẻ livestream như vậy thì ít nhiêu gì cũng phải có tài cán. Ngay cả mã số người chơi chỉ toàn là số thế này cũng rất thú vị. Trong ấn tượng của “Cho tôi xin một phần siêu cay”, rất hiếm người chơi có mã số chỉ toàn là số, mà hầu hết những người còn sống đến hiện tại đều là người chơi cấp Thần nằm trong top bảng xếp hạng.
Anh ta nhấp vào một đường link chia sẻ của người khác, suýt nữa đã bị khu bình luận dày đặc làm cho hoa mắt. [Thâề luôn chứ, đến ma cũng phải khen có độc]
[Tự dưng chẳng biết nên nói gì mới phải, thôi thì cứ spam “trâu bò vãi” trước vậy]
[Đây là lân thứ mấy cô ấy định mách lẻo với giáo viên rồi vậy?]
[Cười chết mất, xin hỏi tâm lý của bạn NPC này có ổn không vậy?] “Cho tôi xin một phần siêu cay” vô tình đọc được mấy bình luận này, thế là lại càng tò mò hơn.
Anh ta ẩn khu bình luận hỗn loạn đi, nhìn thấy người chơi trẻ tuổi mang số hiệu 54088 trong phòng học trống trải.
Cô ngồi nghiêng người, quay lưng lại với góc nhìn của anh ta, tóc buộc đuôi ngựa. Bởi vì cô hơi cúi người nên có vài sợi tóc uốn cong mềm mại rũ xuống trước người, trông có vẻ ung dung, thoải mái.
Từ trước tới giờ “Cho tôi xin một phần siêu cay” chưa từng thấy người chơi mới nào thong thả đến vậy, cho nên càng hiếu kỳ vê 54088 hơn.
Anh ta đổi góc nhìn tới trước mặt mấy người chơi, vốn cứ tưởng hai người chơi cắm đầu hí hoáy viết chữ đang làm gì chấn động lắm, kết quả vừa cúi đầu thì thấy...
f(x) = “Cho tôi xin một phần siêu cay”: “2”
Anh ta nghiêm túc đứng bên cạnh người chơi nữ một lúc, thâm tự hỏi liệu đây có phải phương pháp vượt màn mới hay không. Nhưng anh ta suy nghĩ hết ba phút đồng hô mà vẫn chẳng nghĩ ra lý do, thế là đành quay đầu sang người chơi nam bên kia...
Khi tiêu điểm nằm trên trục x thì...
“Cho tôi xin một phần siêu cay”: “22”
Cái quỷ gì đấy?
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, hai người chơi này vốn chẳng phải đang suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ màn chơi, mà chỉ đơn giản là đang giải toán thôi!
“Cho tôi xin một phần siêu cay” rất hoài nghi nhân sinh, nhưng sau đó lập tức nghĩ ra lý do vì sao hai người chơi này làm việc riêng... Trong các nhóm người chơi mới rất thường hay xuất hiện tình trạng người giỏi kéo người yếu. Có lẽ hai người này thuộc dạng lính mới hơn cả mới, không làm được gì có ích nên mới làm việc riêng trong khi người khác tìm manh mối.
“Cho tôi xin một phần siêu cay” lập tức cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi lãng phí thời gian quan sát hai người này.
Anh ta khó chịu chậc một tiếng, dời mắt sang người chơi thứ ba ngoài 54088. Người này đang xoay bút, biểu cảm và ánh mắt đều chẳng hề thay đổi, hẳn là đang tập trung suy đoán manh mối do NPC cung cấp.
Tâm trạng “Cho tôi xin một phần siêu cay” thoáng hài lòng, tiếp tục dời mắt nhìn sang...
Tay 54088 vừa phá hỏng một viên ngôi sao may mắn. “Cho tôi xin một phần siêu cay”: “2???” Cái mẹ gì thết
NPC Thẩm Tri Tùng coi mấy viên ngôi sao may mắn này chẳng khác gì mạng sống của mình. Đã từng có người chơi muốn lấy ngôi sao may mắn từ tay anh ta, nhưng cho dù người chơi đó có lấy lòng anh ta cỡ nào thì anh ta cũng đều mỉm cười tỏa nắng, lạnh lùng từ chối những người chơi muốn giúp mình.
Thậm chí còn có người nảy sinh ý định cướp giật, nhưng vừa lấy được ngôi sao may mắn về tay thì đã kích hoạt trạng thái nổi điên của NPC và bị truy đuổi khắp tòa nhà giảng dạy. Cuối cùng người này không chỉ không lấy được ngôi sao may mắn mà còn sống dở chết dở.
Lúc này “Cho tôi xin một phần siêu cay” rất muốn thoát ra ngoài để xem phần phát lại của livestream, muốn biết 54088 đã lấy được ngôi sao may mắn mà Thẩm Tri trân quý như mạng sống bằng cách nào. Thậm chí cô còn trở thành bạn cùng bàn và có thể nói chuyện thân thiết với anh ta nữa chứ. Nhưng anh ta không muốn bỏ lỡ hành động tiếp theo của 54088, vì thế đành phải lựa một góc nhìn thích hợp và nghiêm túc quan sát cô.
Video phát lại thì xem lúc nào chẳng được, vẫn nên theo dõi buổi livestream này tiếp thì hơn.
Thời Kim Lam vụng về gấp ngôi sao, rõ ràng là đã gấp xong, nhưng cô lại chẳng thể hoàn thành bước cuối cùng là giấu phần giấy còn thừa vào bụng ngôi sao. Ngón tay cô vừa di chuyển là ngôi sao lập tức bung ra một nửa, sau đó thảm thương rớt xuống bàn.
Cô bất mãn tặc lưỡi, khuỷu tay trái thục vào tay Thẩm Tri Tùng. Trong ánh nhìn đầy u oán của anh ta, cô nói: “Anh mau dạy tôi lại lần nữa đi, tôi vẫn chưa hiểu rõ cách làm cho lắm”
Gương mặt Thẩm Tri Tùng không giấu nổi vẻ tuyệt vọng, anh ta giơ tay nhẩm đếm, phát hiện đây đã là lần thứ năm mình dạy cô rồi. Khi nấy, cô bạn mặt dày này đã nhân lúc thầy giáo không chú ý để đổi chỗ với Tiểu Vương bên cạnh và trở thành bạn cùng bàn mới của anh ta, mặc cho anh ta liên tục giương đôi mắt đầy vẻ không tán thành lên giáo viên trên bục giảng.
Hết cách, anh ta đành phải nhẫn nhịn và kiên nhẫn dạy cô lại một lần nữa. Ngặt một nỗi, người ngồi bên cạnh anh ta lại là con ghẻ ngành thủ công, cách gấp ngôi sao may mắn dễ đến vậy mà cũng phải học đến năm lần! Trong lần thứ tư cô nhờ anh ta “chỉ bảo”, Thẩm Tri Tùng đã nghi ngờ có phải cô đang lừa mình không. Nhưng sau khi thấy cô thất bại đến lần thứ năm, anh ta đã ý thức được rằng cô không hề giả vờ.
Đôi mắt uất ức của anh ta liếc xuống hộc bàn của Thời Kim Lam, thấy vài tờ giấy gấp ngôi sao may mắn đã bị cô làm hỏng.
Thấy Thẩm Tri Tùng không phản ứng gì, Thời Kim Lam mới nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn anh ta. Khi anh ta ngẩng đầu lên, cô lại đưa mắt sang giáo viên trên bục giảng và ra hiệu.
Thẩm Tri Tùng lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau khi tan học tôi sẽ chỉ cô tận tay!”
Thời Kim Lam không muốn đợi đến lúc tan học, nhưng thấy anh ta sắp nổi khùng đến nơi nên mới thu tay về. Sau đó cô câm lấy một ngôi sao đã được gấp xinh xắn ở trước mặt anh ta, ngón tay cái khẽ búng nó lên rồi bắt lấy ngôi sao bằng ngón áp út. Ngôi sao bắt đầu chuyển động theo một quỹ đạo hoàn hảo trên những ngón tay cô.
Thẩm Tri Tùng đang đen mặt nhìn tới ngẩn người, nỗi bất mãn trong lòng bỗng hóa thinh không.
Anh ta nhìn lên Thời Kim Lam bằng ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin, gương mặt như muốn viết thành câu “Sao cô làm được?”, “Có thể dạy tôi làm vậy không?”, “Búng giống búng đồng xu là được hả?”. Thời Kim Lam nhe răng cười, không định giải đáp nghi hoặc của anh ta mà hỏi ngược lại: “Anh gấp ngôi sao may mắn làm gì thế?”
Sáng nay Tống Dư Ngộ đã nói chuyện với anh ta, nhưng không đề cập tới chuyện Thẩm Tri Tùng gấp ngôi sao may mắn.
Có lẽ là vì lúc ấy Thẩm Tri Tùng chưa gấp ngôi sao may mắn. Nhưng trùng hợp thay, ngôi sao may mắn lại chính là vật phẩm manh mối thứ ba của Tống Dư Ngộ.
Chẳng lẽ là do đã có đủ vật phẩm và người tìm được vật phẩm nên cốt truyện bắt đầu phát triển thêm chăng? Nhưng trước đó anh Từ cũng đã lấy vật phẩm manh mối được ràng buộc với Lưu Tuấn Vũ ra rồi mà, vì sao khi đó không kích hoạt được sự kiện lúc này?
Thẩm Tri Tùng không biết bản thân đã trở thành thỏ con trắng trẻo mềm mại có thể lên thớt bất cứ lúc nào trong mắt Thời Kim Lam. Anh ta lưu luyến rời mắt khỏi tay Thời Kim Lam. Khác với lần trước, anh ta không còn lơ câu hỏi mà cô đã hỏi khi xin giấy gấp ngôi sao may mắn nữa, lập tức trả lời, “Để tặng một người bạn.”
Thời Kim Lam cảm thấy anh ta nói như không nói, thế là liếc mắt nhìn Tống Dư Ngộ ngôi ở bàn sau đang chống cắm quan sát cuộc trò chuyện giữa mình và Thẩm Tri Tùng.
Không biết hồi sáng anh đã cạy cái miệng cứng như vỏ trai này ra kiểu gì mà biết được anh ta định mời Nhạc Yểu Yểu ăn trưa nhỉ?
Tống Dư Ngộ để ý thấy cô liếc mắt nhìn mình thì lười biếng thò tay trái từ chiếc áo khoác lông ra, hai tay hành lễ...
Chị Lam kéo em nhé, em treo máy đây.
Thời Kim Lam: “..." Báo cáo.
“Tặng Nhạc Yểu Yểu hả?” Thời Kim Lam nói thẳng ra luôn.
Thẩm Tri Tùng ngạc nhiên giương mắt, “Sao cô biết?” “Thấy hai người ra ra vào vào thư viện suốt ấy mà.” Thời Kim Lam bày ra vẻ mặt “Anh đừng hòng giấu tôi”.
Tai Thẩm Tri Tùng đỏ lên, bỏ mấy ngôi sao may mắn mới gấp xong vào lọ rồi ấp úng nói: “Cô... Cô đừng nói ai nhé... Nhà trường không cho..."
Anh ta không nói là không cho cái gì, nhưng cô có thể dễ dàng đoán được đó là không cho yêu sớm.
Trông dáng vẻ này, có lẽ anh ta vẫn chưa biết sáng nay Nhạc Yểu Yếu đã bị gì trong giờ học. Thời Kim Lam nhìn sang anh ta bằng ánh mắt “Yên tâm miệng tôi kín lắm”, sau đó hóng hớt hỏi: “Anh định tặng cô ấy lúc nào? Có cân tôi giúp không?”
Hai mắt cô sáng lên, thiếu điều dán hẳn hai chữ “bà mối” lên trán nữa thôi.
Đôi tai Thẩm Tri Tùng càng đỏ hơn. Anh ta thẹn thùng lắc đầu thật mạnh, nhưng sau đó lại thấy hối hận. Anh ta không có người bạn thân thiết nào là nữ, cho nên mỗi lần muốn tìm Nhạc Yểu Yểu đều phải nhắn tin qua điện thoại.
Anh ta muốn chính tay tặng lọ ngôi sao may mắn này cho Nhạc Yểu Yếu, nhưng lúc trưa tan học nhắn tin cho cô ta thì lại không được trả lời, cũng không biết có phải là do điện thoại cô ta hết pin hay không.
Dạo gân đây thư viện sửa sang lại nên đóng cửa, hai người không thể gặp nhau trong thư viện mỗi tối được nữa, nhưng nếu anh ta chủ động đến lớp 12A4 tìm cô ta thì sẽ khiến mọi người chú ý. Nếu có một người bạn là nữ hỗ trợ thì đúng là tiện hơn nhiều.
Thấy sắc mặt Thẩm Tri Tùng thay đổi liên tục, Thời Kim Lam biết cơ hội đã tới nên lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, tôi sẽ không kể ai chuyện hai người yêu sớm đâu.”
Thẩm Tri Tùng thấy cô chân thành như vậy thì hơi xấu hổ, nói: “Vậy sau khi hết tiết một, có thể nhờ cô đến lớp 12A4 chuyển lời cho cô ấy rằng tôi hẹn gặp cô ấy ở sau tòa nhà giảng dạy vào chiều tối hôm nay sau khi tan học có được không?”
Thời Kim Lam khựng lại, xác Nhạc Yểu Yếu đã lạnh luôn rồi, cô biết đi đầu tìm người giờ? Nhưng để biết được nhiều manh mối hơn, cô vẫn quả quyết gật đầu.
Ánh mắt Thẩm Tri Tùng nhìn cô lập tức trở nên thân thiết hơn, đồng thời lần đầu tiên anh ta chủ động dạy cô gấp ngôi sao may mắn. Thời Kim Lam cay đắng nhìn chằm chằm mảnh giấy nhỏ. Lần này Thẩm Tri Tùng nhiệt tình nói với cô rằng phải dùng sức nhẹ một chút, nếu không sẽ gấp bẹp ngôi sao và không bóp phồng nó lên được.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên. Ba người đã đợi Thời Kim Lam cả tiết rời khỏi lớp học cùng cô, còn hai tên đàn em lại không dám theo sau nên kết bạn cùng đi vào nhà vệ sinh nam.
Tống Dư Ngộ biết Thời Kim Lam đã lấy được thông tin từ Thẩm Tri Tùng, nhưng bởi vì khi nãy anh cúi đầu cày hai tờ đề nên không nghe rõ cuộc đối thoại giữa Thời Kim Lam và Thẩm Tri Tùng ngồi cách mình khá xa. Anh xòe tay ra với ba người còn lại, “Vật phẩm manh mối của mình biến mất rồi.”
Thời Kim Lam chẳng mấy bất ngờ, cô đề cập tới vấn đề mà trước đó mình đã thắc mắc, “Không phải hồi sáng Lưu Tuấn Vũ cũng tới lớp này à? Sao lúc đó vật phẩm manh mối không được kích hoạt?”
Tống Dư Ngộ cũng đã nghĩ tới vấn đề này nên nói ngay: “Chắc là do vật phẩm bị tách ra khỏi anh ta nên mới không thỏa mãn điều kiện kích hoạt. Tiết một không thấy bọn anh Từ đến lớp 12A9. Lúc mình gặp được bọn họ cũng là lúc Lưu Tuấn Vũ bị đánh đến xây xẩm mặt mày, chắc là khi đó anh Từ đã lấy điện thoại của anh ta.” Có lẽ khi thiết lập ràng buộc giữa vật phẩm ngôi sao may mắn với người chơi, hệ thống cũng không ngờ vật phẩm đã bỏ vào túi đồ mà còn có thể bị người chơi khác lấy mất. Mà hành động này cũng có nghĩa tách rời vật phẩm với người chơi, thành ra vật phẩm manh mối không thể được kích hoạt.
Lưu Tuấn Vũ và Đào Hân hao công phí sức để màn chơi này, đương nhiên sẽ không muốn làm viên đá lót đường cho bất cứ ai. Mặc dù có thể bọn họ đã biết phải sử dụng vật phẩm manh mối thế nào nhưng cũng sẽ không nói cho anh Từ.
Tống Dư Ngộ thì khác, ngôi sao may mắn vẫn luôn ở trên người anh. Sau khi thỏa mãn điều kiện kích hoạt, bọn họ mới thành công bước vào phần cốt truyện do vật phẩm manh mối tạo ra.
Nghe vậy, Vưu Tri Vi khẽ nhíu mày, “Vậy có nghĩa là Nhạc Yểu Yểu còn sống trong phần cốt truyện này à? Chúng ta phải đi tìm cô ta hả?”
Vừa rồi lúc bọn họ đi lên lầu thì đã cố tình đi ngang lớp 12A4, nhưng bên trong trống rỗng chẳng có lấy một NPC. Hiển nhiên đó là do vòng lặp đã kết thúc nên không còn sự kiện gì xảy ra bên trong nữa.
Nhưng hiện tại có khả năng bọn họ đã rơi vào một vòng lặp khác, tình trạng của lớp 12A4 hiện giờ cũng trở nên khó xác định. Đan Hiểu Vũ chỉ tay vào viên ngôi sao duy nhất do Thời Kim Lam gấp thành công, “Mình nghĩ là không cần tìm đâu. Vật phẩm manh mối được tìm thấy ở ký túc xá nam, cũng có nghĩa là Thẩm Tri Tùng đã không tặng được quà. Vì vậy cho dù chúng ta có tìm thấy Nhạc Yểu Yểu hay không thì chiều tối hôm nay anh ta cũng không thể gặp được cô ta như đã hẹn.”
Tống Dư Ngộ đồng tính với suy đoán của anh ấy, sau đó còn bổ sung ý kiến của mình, “Chúng ta có thể chia làm hai nhóm. Mình và 55 ở lại đây, còn bé 8 và Vi Vi thì xuống tâng dưới xem thử. Từ lúc trò chơi bắt đầu cho tới giờ, chúng ta chưa từng nói chuyện với Nhạc Yểu Yểu nên chỉ toàn phỏng đoán về cô ta thôi. Nếu có thể tìm được cô ta, biết đâu sẽ có thêm manh mối không ngờ đến”
Thời Kim Lam giơ tay ra dấu Ok, lại nói: “Vi Vi không cân phải đi đâu, một mình mình là được rồi. Bây giờ vẫn đang là thời gian nghỉ ngơi nên không có nguy hiểm gì đâu. Nếu có nguy hiểm thật thì một mình cô bỏ chạy còn nhanh hơn.
Trong đầu Tống Dư Ngộ tự động bổ sung nốt câu còn lại giùm cô, thế là gật đầu đồng ý. Vưu Tri Vi há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bỏ phiếu đồng ý. Giá trị sinh mạng của cô ấy còn chưa tăng lên mức 70, nếu thật sự có chuyện xảy ra thì chẳng những không giúp được gì mà còn kéo chân bạn mình nữa.
Hiển nhiên Đan Hiểu Vũ cũng không phản đối gì.
Thời Kim Lam vẫy tay, bước xuống tầng dưới. Sau khi cô rời đi không lâu, ba người dự định quay về lớp thì đột nhiên nhìn thấy hai tên đàn em vừa đi vệ sinh đang chạy nhanh như bị ma đuổi tới đây. Chân bọn họ nện lên sàn nhà tạo thành những tiếng “bộp bộp” nặng nề.
Tống Dư Ngộ lập tức nhíu mày chặn hai người lại rồi hỏi: “Hai người sao vậy?” Hai tên đàn em thấy anh thì như bắt được chiếc phao cứu sinh. Sau khi thở dốc một lúc thì vội vàng nói: “Bọn tôi mới nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà vệ sinh nữ bên cạnh! Con mẹ nó, làm tôi sợ tới mức nước tiểu không chảy ra nổi nữa luôn!”
Tống Dư Ngộ nhướn mày, ngoài sáu người bọn họ ra thì làm gì còn ai trong màn chơi đâu. Vậy là ai đã cãi nhau trong nhà vệ sinh nữ?
Anh nhìn về phía cuối hành lang, ở đó tĩnh lặng chẳng có bất cứ thứ gì. Anh lại dời mắt nhìn sang hai tên đàn em rồi nở một nụ cười ấm áp, “Thật à?”
Hai người gật đầu như trống bỏi, một tên trong số đó vội nói: “Thật đấy, thật đấy! Tôi thề tôi nhất định không lừa cậu đâu. Là hai người phụ nữ... À không, là hai nữ sinh mới đúng, giọng nói của họ không có vẻ trưởng thành. Bọn họ còn nói gì mà tại sao cô lại làm vậy?” “Lúc đó bọn tôi tưởng có ma nữ ở phòng bên cạnh nên mới sợ hãi.” Tên còn lại vẫn đang xách quần, thấy Vưu Tri Vi nhìn xuống dưới thì vội đưa tay che háng theo bản năng.
Nhưng tốc độ của Đan Hiểu Vũ còn nhanh hơn gã ta nhiều, anh ấy vội giơ tay phải che kín mắt Vưu Tri Vi. Vưu Tri Vị: ”...'
Mẹ nó, bà đây có định nhìn đâu!
Cô ấy tức giận túm lấy tay Đan Hiểu Vũ rồi nói: “Chúng †a qua đó xem thử đi”
Lần này đến lượt Đan Hiểu Vũ xách quần, run giọng bảo: “Thôi... Thôi đừng đi...”
Vưu Tri Vi trợn mắt với anh ấy, “Có nhiều người như vậy mà cậu sợ cái gì?” Nói rồi cô ấy vỗ tay lên chiếc ba lô của Đan Hiểu Vũ. Trong này chất đầy vật phẩm mà sợ gì chứt!
Sau khi tiêu hết số đồng tiền ác mộng của Lưu Tuấn Vũ, Tống Dư Ngộ đã phân chia vật phẩm cho cả nhóm. Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ có sức chiến đấu yếu nhất nên mỗi người được chia bốn món, Tống Dư Ngộ lấy hai món, còn Thời Kim Lam thì nói thẳng mình còn nhiều đồng tiền ác mộng nên không chịu lấy. Thậm chí cô còn đưa Tống Dư Ngộ một cây kẹo mút để bổ sung giá trị tỉnh táo, nhìn thôi cũng đủ thấy bốn chữ tiền nhiều như nước.
Tống Dư Ngộ không để ý hai người họ, dẫn đầu hai tên đàn em đi về phía nhà vệ sinh nữ.
Thấy vậy, Vưu Tri Vi cũng im lặng kéo Đan Hiểu Vũ đuổi theo. Nhưng khi đi đến cửa nhà vệ sinh thì cả bọn chẳng nghe thấy gì hết. Tống Dư Ngộ dẫn hai tên đàn em đi vào trong tìm khắp một vòng mà vẫn chẳng có gì.
Một tên đàn em nổi da gà ôm lấy người mình. Khi thấy ánh mắt thắc mắc của Tống Dư Ngộ thì vội bảo: “Không thể nào, tôi với bạn tôi có nghe thấy thật mà. Có khi bọn họ đã đi rồi đấy.”
“Như vậy thì càng không thể. Nếu đi từ nhà vệ sinh ra thì nhất định phải đi ngang qua hành lang, nhưng từ khi hai người chạy ra thì tôi đã để ý xung quanh rồi, không có ai cả.” Tống Dư Ngộ lắc đầu.
Đan Hiểu Vũ đứng ngoài cửa nghe vậy thì nổi hết da gà, run rẩy dựa sát vào Vưu Tri Vị cứ như muốn đu lên người cô ấy tới nơi. Tuy nhiên anh ấy vẫn còn nhớ bản thân cao 1 mét 78, nếu đu lên cái thân 1 mét 6 của Vưu Tri Vi thì sẽ kỳ cục lắm, thế nên chỉ đành cố kiêm chế lại. Vưu Tri Vi không thèm quan tâm cái bãi bên người mình, ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Hay chúng ta qua nhà vệ sinh nam xem thử đi."
Đan Hiểu Vũ đột nhiên siết chặt tay cô ấy, nhưng anh ấy không dám kháng lệnh của lớp trưởng nên chỉ biết giương mắt kháng nghị.
Vưu Tri Vi cạn lời liếc anh ấy, cảm thấy đúng là kỳ tích khi tối qua anh ấy không bị ma hù chết.
Cô ấy suy nghĩ, “Vậy thì cậu đứng ngoài này đợi mình đi, một mình mình vào đó thôi.”
Đan Hiểu Vũ càng không thể đồng ý. Anh ấy cất giọng gọi Tống Dư Ngộ, cuối cùng cả năm người cùng bước vào nhà vệ sinh nam.
Ngay khi bước vào, một giọng nữ sắc bén bỗng dưng truyền tới từ phòng bên cạnh, “Cô làm vậy là đang hại chết cô ta đấy!” Mọi người lập tức nổi da gà. Đan Hiểu Vũ buột miệng văng tục, cả người lập tức rụt lại như thể muốn thu nhỏ để chui vào túi Vưu Tri Vi. Ai bảo là an toàn tuyệt đối thế? Cái hệ thống chó má này! xx**% 22 xx**%