Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 23 - C23

c23 c23c23

CHƯƠNG 23: Trường cấp ba Văn Nhã (23)

Giọng nữ đột ngột vang lên rất đỗi đáng sợ, nhưng nghĩ kỹ lại thì mọi người mới thấy đây chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi. Bởi vì tông giọng quá cao, hơn nữa vừa rồi trong nhà vệ sinh nữ không có ai, cho nên mới khiến mọi người mới lạnh sống lưng.

Hai tên đàn em thì không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy. Trước đó bọn họ đã nghe ma quả nói chuyện hai lần nên đầu óc lập tức mất kiểm soát, tự động tưởng tượng ra hình ảnh hai ma nữ đánh nhau trong nhà vệ sinh nữ bên cạnh.

Nhưng dường như là vì lân này có nhiều người nên hai người bọn họ không hoảng loạn bỏ chạy nữa. Tuy vậy vẫn không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang Tống Dư Ngộ đang suy tư, ánh mắt như đang muốn nói... “Nghe xong rồi, đi được chưa?”, “Có ma nữ thật mà, bọn tôi không lừa cậu”, “Cái chỗ khỉ ho cò gáy này có hay gì đâu mà ở lại? Bọn tôi có thể rời đi trước không?”.

Tống Dư Ngộ không quan tâm ánh mắt của bọn họ, tiếp tục lắng nghe tiếng động phát ra từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh. Nhưng sau âm thanh chất vấn chói tai kia thì không còn tiếng động nào vang lên nữa.

Nói thật thì anh cảm thấy giọng nói vừa rồi có hơi quen tai.

Nhưng khi anh định lắng nghe kỹ hơn để xác định thì căn phòng bên cạnh đã im bặt, tựa như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của bọn họ.

Đan Hiểu Vũ nhìn sang gương mặt không chút biểu cảm của Vưu Tri Vi, sau đó lại liếc sang Tống Dư Ngộ đang chống cằm suy ngẫm, hoài nghi có phải mình mới gặp ảo giác hay không. Nhưng khi anh ấy dời mắt sang hai tên đàn em đang thảm thiết ôm lấy bản thân thì lập tức xác định không phải mình có vấn đề, mà là do hai người kia quá to gan. Anh ấy lặng lẽ dịch lại gân Vưu Tri Vi hơn, mắt nhìn tai nghe dáo dác khắp tám hướng, chuẩn bị sẵn tinh thần kéo cô ấy bỏ chạy ngay bất cứ khi nào.

Còn về phần Tống Dư Ngộ thì anh ấy khỏi phải lo, anh biết đánh nhau.

Nhà vệ sinh nam trở nên yên ắng khiến Đan Hiểu Vũ cảm thấy nỗi lo của bản thân quả là dư thừa. Anh ấy thả lỏng, đế giày ma sát với sàn nhà tạo thành âm thanh kin kít khe khẽ. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Đan Hiểu Vũ đứng thẳng lưng, đang định nói mình không cố ý thì bỗng dưng có tiếng cười “Ha ha ha” cực kỳ đáng sợ vang lên! Vừa nãy Đan Hiểu Vũ còn muốn kéo Vưu Tri Vi bên cạnh mình cùng bỏ chạy, nhưng giờ phút này anh ấy chỉ còn thấy da đầu tê rần, lập tức ôm chặt cánh tay Vưu Tri Vi như kẹo mạch nha, rưng rưng nước mắt nói: “Chúng ta, chúng ta, chúng ta ra ngoài trước đi?”

Anh ấy không ở lại cái chỗ quỷ quái này được nữal

Vưu Tri Vi không nhúc nhích.

Tống Dư Ngộ cũng chẳng có phản ứng gì.

Hiện tại đang là thời gian nghỉ ngơi. Hệ thống đã bảo đảm trong thời gian này sẽ an toàn tuyệt đối, vì vậy cho dù có ma nữ trong nhà vệ sinh nữ thật thì chúng cũng không thể làm họ bị thương, cùng lắm là dọa bọn họ một chút mà thôi.

Hơn nữa vòng lặp sẽ không cung cấp manh mối vô dụng, hiển nhiên đoạn đối thoại của hai người vừa rồi có chứa thông tin rất quan trọng, nhưng chỉ tiếc là bọn họ không được nghe toàn bộ cuộc nói chuyện hoàn chỉnh. Âm thanh “Ha ha ha” chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất. Tống Dư Ngộ kiên nhẫn chờ tiếp, nhưng mãi đến khi tiếng chuông vào tiết vang lên thì anh vẫn không nghe thấy âm thanh nào khác phát ra từ phòng bên cạnh.

Vưu Tri Vi nhìn sang Tống Dư Ngộ đang suy tư, nói: “Chúng ta về lớp trước đi đã, có vẻ không còn gì để nghe nữa rồi.”

Tống Dư Ngộ gật đầu, vừa quay đầu lại thì thấy ngay Đan Hiểu Vũ như sắp đu lên người Vưu Tri Vi đến nơi, thế là khóe miệng hơi giật giật.

Bình thường lúc chơi bóng rổ, thằng nhãi này trông hung hăng lắm mà? Sao bây giờ có nhiều người như thế mà vẫn sợ đến mức này vậy?

Sau đó... Sau đó Đan Hiểu Vũ được Tống Dư Ngộ kéo ra khỏi nhà vệ sinh nam. Chàng trai thân cao 1 mét 78 nay lại run chân lẩy bẩy, miệng thì liên tục lặp đi lặp lại rằng: “Hù chết ông đây rồi, hù chết ông đây rồi hu hu hu hu hu hu. Cái trò chơi rác rưởi này bớt nhằm vào mấy người theo chủ nghĩa duy vật lại có được không hả?”

Nếu chỉ có một mình anh ấy vào nhà vệ sinh và gặp được chuyện tương tự thì đã bị hù chết rồi.

Vưu Tri Vi lạnh lùng khinh bỉ anh ấy. Cô ấy khoanh tay lại, suy nghĩ rốt cuộc là ai đã cãi nhau trong nhà vệ sinh nữ?

Trước mắt, hiển nhiên hai ma nữ Nhạc Yểu Yểu và Thái Ngọc chính là nhân vật rất quan trọng trong số những NPC của màn chơi mà cô ấy đã biết, mà đồng thời giả thiết hai người cãi nhau trong nhà vệ sinh nữ chính là hai người họ cũng rất hợp lý. Vừa rồi khi mới nghe âm thanh kia, cô ấy lập tức nghĩ đến hai người này, nhưng nghĩ kỹ lại thì bỗng thấy bất thường. “Cậu làm vậy thì sẽ hại chết cậu ấy đấy”.

Trước tiên thì phải làm rõ được “cậu” và “cậu ấy” ở đây là ai, và người đang hỏi là kẻ nào.

Nếu thật sự là Nhạc Yểu Yểu và Thái Ngọc thì đoạn đối thoại này sẽ rất bất hợp lý. Căn cứ vào những manh mối mà bọn họ đã biết thì thứ tự cái chết của hai người phải là...

Người đầu tiên đương nhiên là Nhạc Yểu Yểu.

Vì vậy tất nhiên người bị “hại chết” mà câu nói kia nhắc tới chính là Nhạc Yểu Yếu rồi.

Phải rồi, hai tên đàn em kia còn nghe bọn họ nói một câu là “Sao cậu lại làm như vậy?”.

Đôi mắt Vưu Tri Vi sáng lên. Cô ấy nảy ra suy đoán mới nên định phát biểu, nhưng đột nhiên Tống Dư Ngộ lại thúc khuỷu tay vào cánh tay cô ấy và nhíu mày nói: “Bé 8 còn chưa về, cũng chẳng thấy Thẩm Tri Tùng đâu nữa.

Đan Hiểu Vũ và Vưu Tri Vi vội vàng nhìn vào lớp, bên trong trống không chẳng có ai ngồi, ngay cả giáo viên cũng biến mất.

Đi dạo một vòng tâng dưới sẽ không mất nhiều thời gian, đáng lẽ ra Thời Kim Lam không thể đi lâu như thế mới phải. Chẳng lẽ là sau khi quay lại mà không thấy bọn họ đâu, cô tưởng có chuyện xảy ra nên rời đi rồi? - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

Đan Hiểu Vũ quên luôn nỗi sợ của mình, vội vàng dáo dác nhìn xung quanh hành lang, nhưng ngó trái ngó phải mãi mà chẳng thấy bóng dáng ai.

Thời Kim Lam không phải loại người sẽ hành động trước mà không báo cáo, vì vậy chắc chắn đã có chuyện xảy ra rồi. Có khi nào là có liên quan đến chuyện Thẩm Tri Tùng cũng biến mất không?

Ngay khi mọi người đang vô cùng lo lắng, bỗng nhiên âm thanh thông báo cứng nhắc của hệ thống vang lên... “Cảnh báo! Cảnh báo! NPC quan trọng tử vong, lỗi hệ thống! Vòng lặp kết thúc! Vòng lặp kết thúc!”

Năm người: “2”

Hiện tại Thời Kim Lam đang thấy rất khó chịu. Cô nhìn nữ sinh hung hăng trước mắt mình, thâm nghĩ NPC này chui từ đâu ra, NPC trong trò chơi này biết thuật phân thân đấy à? Cứ hết người này đến người khác xông tới. Trong lúc cô đang nghĩ vớ vẩn trong đầu thì đột nhiên cảm thấy gương mặt của đối phương có phần quen mắt, rất giống ma nữ mà cô đã gặp trong lầu cầu thang, và cũng chính là Thái Ngọc.

Suy nghĩ này vừa nảy ra thì hình ảnh Thái Ngọc đẫm máu lập tức hiện lên trong đầu cô. Cô vô thức muốn kéo dài khoảng cách giữa mình và cô ta, nhưng khi thấy vẻ mặt “Tao tới đây tìm mày đấy” của cô ta thì lập tức dừng lại, định chờ xem cô ta sẽ làm gì.

Sắc mặt Thái Ngọc cực kỳ giận dữ. Cô ta xông tới trước mặt cô nhưng không nói gì mà chỉ dùng sức siết chặt cổ tay của cô, trợn trừng hai mắt rồi kéo cô chạy tới cuối hành lang.

Khi đi đến cửa lầu cầu thang, Thời Kim Lam cảm thấy Thái Ngọc đang định kéo mình vào nhà vệ sinh nữ. Trùng hợp là phía trước có hai NPC nữ sinh bước ra, gương mặt của họ rất xa lạ, không phải Nhạc Yểu Yểu. Mà nghĩ cũng đúng, sáng nay Nhạc Yểu Yểu mới bị gọi phụ huynh vì sử dụng điện thoại trong tiết, nếu chiều nay cô ta có thể đi học bình thường thì đã chẳng suy sụp tới mức tự tử rồi.

Cô dời mắt xuống, nhìn thấy bảng tên trước ngực nữ sinh nọ, trong đó có tên của cô ta.

Trân Khả Hân.

Thời Kim Lam hào hứng nhướn mày, đã đoán ra được đại khái tình cảnh lúc này.

Thái Ngọc, Trần Khả Ngọc, và cả “Trương Tiểu Thục” nữa.

Cả ba đều ở cùng một phòng ký túc với Nhạc Yểu Yểu. Ánh mắt của Thái Ngọc và Trần Khả Hân đụng phải nhau, nhưng Trân Khả Hân lại vô thức cúi đầu. Thái Ngọc trừng mắt nhìn cô ta một cái rồi lại kéo “Trương Tiểu Thục” chạy lên tâng 4. Lòng hứng thú của Thời Kim Lam lại tăng thêm. Vốn dĩ cô cứ tưởng ngoài Nhạc Yểu Yểu ra thì quan hệ giữa mọi người trong phòng ký túc số 404 khá tốt, cho nên bọn họ mới cùng tẩy chay Nhạc Yểu Yểu được. Nhưng bây giờ xem ra không phải rồi.

Ít nhất thì với cái thái độ ngang ngược này của Thái Ngọc, chắc chắn sẽ không thể sống chung vui vẻ với hai người còn lại.

Cô bị Thái Ngọc kéo thẳng lên tâng 4. Cô còn đang nghĩ không biết lúc đi qua hành lang có thể gặp mấy người Tống Dư Ngộ hay không, nhưng sau đó lại phát hiện ba người trước đó đứng ngoài cửa lớp nay đã biến mất. Vào lớp rồi à?

Thái Ngọc không để cô có cơ hội phân tích mà kéo cô vào nhà vệ sinh nữ luôn.

Thời Kim Lam: “..." Không đi vệ sinh ở tâng dưới được à? Mắc gì phải lên tầng 4?

Hiển nhiên, Thái Ngọc kéo cô vào đây không phải để đi vệ sinh cùng cô.

Đầu tiên, cô ta kiểm tra từng phòng vệ sinh xem có người không, sau đó đóng sầm cửa chính lại. Cô ta nhìn chằm chằm Thời Kim Lam bằng ánh mắt không vui, chất vấn: “Mày nhắn vậy là có ý gì?”

Thời Kim Lam chỉ tạm thời đảm nhận thân phận “Trương Tiểu Thục” chứ không được thừa kế ký ức của cô ta, cho nên sao cô biết được chủ thân xác này đã nhắn gì? Nhưng cô cũng nhạy cảm nhận ra manh mối có ích đã tự dâng tới cửa.

Cô im lặng nhìn chằm chằm Thái Ngọc.

Hành động của cô khiến Thái Ngọc tưởng rằng mình đã bị cô nắm thóp. Hai người không ai nói gì, chỉ nhìn nhau.

Cuối cùng, Thái Ngọc bị cô nhìn chằm chằm đến nổi tức giận, bước hai bước về trước và túm áo Thời Kim Lam nhưng cô đã lùi lại né được.

Động tác né tránh của Thời Kim Lam đã chọc giận Thái Ngọc. Ánh mắt cô ta càng thêm hung hăng, giọng điệu ngập tràn ý cảnh cáo, “Tao không quan tâm mày đã thấy gì, nhưng khóa mõm vào cho tao, nếu không tao sẽ cho mày biết mặt.”

Câu này chứa rất nhiều thông tin.

Có vẻ Thái Ngọc đã làm ra việc gì đó không thể để người khác, nhưng lại bị bạn cùng phòng “Trương Tiểu Thục” phát hiện. “Trương Tiểu Thục” nhắn tin nói với Thái Ngọc rằng mình đã biết bí mật của cô ta, cho nên mới có tình huống như bây giờ.

Đầu óc Thời Kim Lam suy nghĩ linh hoạt. Đột nhiên tâm mắt cô khựng lại, chợt tiến tới gần Thái Ngọc, mỉm cười sâu xa, “Nếu tôi không khóa mõm vào thì cô định làm gì? Hẳn là bình thường Nhạc Yểu Yểu cũng chẳng làm gì có lỗi với cô đâu nhỉ? Thế tại sao cô lại làm vậy?”

Đúng như dự đoán của cô, hai mắt Thái Ngọc lập tức trợn trừng lên, gương mặt ngập tràn vẻ tức giận. Sắc mặt cô ta liên tục thay đổi, nhưng chỉ vài giây sau lại nở nụ cười đắc ý, “Điện thoại của nó đã bị thây giáo đập bể rồi, cho dù mày có đi mách lẻo thì cũng đâu làm gì được tao?”

Thời Kim Lam chọn lọc được những từ khóa then chốt, không khỏi thâm tặc lưỡi, “Quả nhiên là cô.”

Chiều nay khi học trong lớp 12A9, cô vẫn luôn quan sát Thẩm Tri Tùng. Nhưng mãi đến lúc tan học vẫn chưa giải đáp được nỗi nghi hoặc trong lòng... Vì sao một người đến làm việc riêng trong tiết cũng phải lo trước lo sau như Thẩm Tri Tùng lại dám lấy điện thoại nhắn tin hẹn Nhạc Yếu Yểu ăn trưa ngay trong giờ học? Thời gian buổi sáng dài như vậy, rõ ràng anh ta có thể nhắn tin khi hết tiết mà.

Ngoài khả năng Thẩm Tri Tùng chỉ đang giả vờ làm con ngoan trò giỏi trước mặt người khác thì Thời Kim Lam không nghĩ ra được lý do nào nữa.

Tiết một chiêu nay, anh ta đã định nghiêm túc nghe giảng, nhưng khi phát hiện bốn người ngồi gân mình không thèm quan tâm giáo viên thì bối rối một lúc, sau đó mới dám lén lút gấp ngôi sao may mắn.

Mặc dù cuối tiết Thẩm Tri Tùng đã bị cô thu hút sự chú ý, nhưng anh ta vẫn luôn âm thầm để ý ánh mắt của giáo viên trong khi đang nói chuyện, sợ mình sẽ bị bắt quả tang làm việc riêng trong giờ học. Sau khi trải qua vòng lặp lúc sáng, Thời Kim Lam nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc Thái Ngọc đã làm gì mà để mẹ của Nhạc Yểu Yểu phát điên tới trường giết cô ta, hơn nữa còn tàn nhẫn thọc mười mấy dao liên tiếp đến khi cô ta chết rôi vẫn chưa chịu dừng.

Nếu chỉ đơn giản là do giận cá chém thớt, vậy đáng lẽ bà ta phải giết luôn hai người còn lại trong phòng ký túc số 404 mới phải. Nhưng theo cốt truyện thì Trương Tiểu Thục và Trân Khả Hân vẫn chưa chết, chỉ có một mình Thái Ngọc bị trả thù tàn nhẫn.

Nhưng giờ đây cô đã hiểu lý do rồi.

Thời Kim Lam nhìn chằm chằm Thái Ngọc, vạch trân chuyện ác mà cô ta đã làm, “Trong tiết học hôm nay, Thẩm Tri Tùng vốn chẳng hề nhắn tin cho Nhạc Yểu Yểu. Mà là do cô nhìn thấy Nhạc Yếu Yểu cầm điện thoại nên mới lén báo lại với giáo viên, hơn nữa còn cố tình đổ thêm vào dầu vào lửa, nhắn tin vào máy Nhạc Yểu Yểu ngay khi thầy giáo lấy được điện thoại cô ta.” Khi nghe thấy bốn chữ “Quả nhiên là cô”, Thái Ngọc thoáng ngẩn người. Bây giờ nghe Thời Kim Lam suy đoán chính xác những gì mình đã làm lúc sáng thì sắc mặt mới thay đổi.

Vừa rồi “Trương Tiểu Thục” đang mồi cô ta tự khai mọi việc!

Thời Kim Lam nhớ lại nụ cười xán lạn của Nhạc Yểu Yểu trong bức ảnh nọ, thanh xuân của cô ta cũng đã kết thúc ở độ tuổi mộng mơ ấy. Thế là cô không nhịn được mà tiến tới túm áo Thái Ngọc, “Cô ghen tị cô ta có gia đình khá giả, ngoại hình xinh đẹp, dẫu tính tình hướng nội, tự ti, học hành chẳng tới đâu nhưng vẫn được Thẩm Tri Tùng thích.”

“Còn cô, rõ ràng là có thành tích tốt, ngoại hình cũng không đến nỗi nào, nhưng Thẩm Tri Tùng vẫn chẳng thèm quan tâm tới cô. À không, có lẽ không chỉ mình Thẩm Tri Tùng đâu, ngay cả hai người bạn cùng phòng còn lại cũng không thích cô. Cho dù cô đã tìm mọi cách để hòa nhập với bọn họ thì bọn họ vẫn thích Nhạc Yểu Yểu hơn”

“Cô vô cùng tức giận, vì thế đã đi đồn bậy về Nhạc Yểu Yểu khắp nơi. Nói rằng cô ta vào được trường cấp ba Văn Nhã học là do đút tiền, nói cô ta ỷ mình giàu có nên khinh người và chẳng muốn tiếp xúc với bạn cùng lớp...” Từng câu từng chữ của Thời Kim Lam như những cú tát giáng thẳng vào mặt Thái Ngọc. Hầu hết những gì cô nói đều là suy đoán từ các manh mối, cũng có phần là được suy luận từ khả năng quan sát tinh tế của cô, còn một phần là phỏng đoán dựa trên tính cách của Thái Ngọc.

Sau khi nói xong câu cuối cùng, cô lại cất cao giọng: “Cô làm vậy là đang hại chết cô ta đấy!”

Trên đời này, có rất nhiều người cảm thấy những lời mình buột miệng thốt ra sẽ chẳng ảnh hưởng đến ai. Nhưng họ không biết một lời đồn đại được thêu dệt nên từ những lời nói dối có thể tổn thương một người đến mức nào. Tin đồn càng lan rộng thì sẽ càng có nhiều người tin là thật và bắt đầu công kích nhân vật trong lời đồn. Nhưng họ lại quên mất bản thân vốn chẳng có cái quyên soi mói người khác vê mặt đạo đức.

Sau khi Thời Kim Lam dứt lời, Thái Ngọc trợn trừng hai mắt và run lên như bị động kinh, cuối cùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Thời Kim Lam đang nghĩ có phải mình không nên công kích Thái Ngọc thẳng thừng như vậy không, thì đột nhiên cái đầu gục xuống của cô ta không nhiên run nhẹ rồi chậm rãi ngẩng lên.

Cặp mắt đong đầy ác ý của cô ta hẳn tơ máu, lòi ra khỏi hốc mắt.

Thời Kim Lam thở nhẹ một hơi, bình ổn tâm trạng có hơi dao động của mình, đồng thời thầm nghĩ có lẽ bản thân đã gây ra chuyện lớn rồi. Thái Ngọc chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm cổ áo bị siết chặt của mình rồi bật cười ha hả.

Cả người cô ta bỗng nhiên vặn vẹo, trán nổi đây gân xanh, còn đôi mắt oán độc thì đen kìn kịt.

Con ma này có thể nhập vào xác của chính mình được luôn à?

Trong lúc Thời Kim Lam đang suy nghĩ, Thái Ngọc đã giơ tay giữ lấy cổ tay của cô và siết chặt...

“Hại chết nó á? Tao cứ hại chết nó đấy thì sao nào? Nó ngu như vậy, một bài toán căn bản cũng phải giảng đi giảng lại vài lân mới hiểu. Nếu không nhờ có tiền thì sao vào trường cấp ba Văn Nhã học được? Nếu không nhờ có tiên thì sao mấy thằng nam sinh kia có thể thích nó? Nếu không nhờ có tiền thì nó làm gì có tư cách khoe khoang trước mặt tao?” Khi cô ta đang điên cuồng hét lớn, Thời Kim Lam cảm nhận được bàn tay đã bóp cổ tay mình dần siết chặt hơn. Cô khe khẽ tặc lưỡi một tiếng rôi mỉa mai: “Nói thẳng ra thì là do cô ghen ty với cô ta thôi chứ gì?”

Chỉ một câu cực kỳ đơn giản nhưng đã thành công chặn họng Thái Ngọc.

Cô ta cảm giác như mình còn chưa phát tiết cơn giận xong thì đã bị ép ngậm miệng lại rồi.

Có lẽ là do Thời Kim Lam ăn nói trồng gợi đòn quá nên cô cảm thấy bàn tay Thái Ngọc đang siết chặt cổ tay mình hơn. Hàng móng tay trắng hồng đang ghim vào lớp áo khoác lông màu trắng gạo của cô dân biến thành màu đen.

Thời Kim Lam đang nhẩm tính tỉ lệ chiến thắng nếu mình đánh nhau với con mã nữ này thì đột nhiên hàng móng tay còn chưa kịp đen hết của Thái Ngọc đã phai màu. Một người, một quỷ đều chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này.

Thái Ngọc: “...'

Thời Kim Lam: Ôi vãi!

Thời Kim Lam: “Ngại quá, chắc lại làm cô lên cơn nữa rồi, nhưng xem ra bây giờ cô đang...”

“Ở trong thời gian nghỉ ngơi nên không làm tôi bị thương được nhỉ?” Cô gắn giọng cười, sau đó còn huýt sáo một tiếng nghe cực kỳ gợi đòn.

Thái Ngọc tức giận trừng Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam chẳng hề sợ hãi, hết xòe năm ngón tay rồi lại nắm tay vào. Những đốt ngón tay được bóp giãn tạo thành tiếng răng rắc vang vọng trong nhà vệ sinh nữ. Cuối cùng, cô nắm chặt năm ngón tay thành quyên rồi giơ lên cao. Trong ánh mắt hoảng sợ của Thái Ngọc, cô hạ thấp giọng nói: “Nếu cô đã không làm gì được tôi thì tôi không khách sáo nữa nhé.” Thái Ngọc: “...' Vài phút sau... “Cảnh báo! Cảnh báo! NPC quan trọng tử vong, lỗi hệ thống! Vòng lặp kết thúc! Vòng lặp kết thúc!” Toàn bộ khán giả đang xem livestream: “Đỉnh.”

xx**% 23 xx**%
Bình Luận (0)
Comment