c24
c24c24
CHƯƠNG 24: Trường cấp ba Văn Nhã (24)
Hệ thống Ác Mộng bị chính quy tắc mình đặt ra tặng một cú gậy ông đập lưng ông, đến mức bị lỗi luôn.
“Cho tôi xin một phần siêu cay” lập tức giơ tay ấn theo dõi phòng livestream của 54088.
- Phòng livestream số 54088 -
[Vãi ò, vãi ò, vãi ò, ngoài vãi ò ra thì tôi thật sự không biết phải nói gì luôn ấy? Tôi là một trong những người đầu tiên được chứng kiến có người chơi làm hệ thống bị lỗi đấy, nói nghe có lố không cơ chứ]
[Tôi là khán giả theo dõi 54088 ngay từ lúc cô ấy mới bắt đầu livestream nè. Hình như cô ấy hơi chống đối xã hội ấy, chuyện gì mà người bình thường không bao giờ làm là cô ấy nhất định sẽ làm cho bằng hết]
[Lúc trước đứa nào bảo 54088 là tài khoản thử nghiệm của hệ thống đấy? Bây giờ bị vả mặt chưa? (Đã ẩn)] [Cứu mạng, sao tự dưng tôi thấy việc cô ấy làm hệ thống chết máy còn thú vị hơn xem mấy người chơi bị hệ thống dắt mũi thế này]
[Tôi tuyên bố! 54088 chính thức trở thành người chơi tôi thích nhất [Đã thưởng tên lửa x1]]
[Lúc trước thì làm NPC ám ảnh, giờ đến lượt hệ thống Ác Mộng cũng phải bị ám ảnh ha ha ha ha ha ha]
[Chỉ có mình tôi muốn biết hệ thống Ác Mộng sẽ phản ứng thế nào à? Hình như trước đây cũng có người chơi làm hệ thống lỗi, nhưng tôi nghe người ta nói thôi chứ chẳng biết thật giả thế nào (Đã ẩn)] Sau khi Thời Kim Lam làm hệ thống lỗi, càng có nhiều khán giả chia sẻ phòng livestream của cô hơn. Phòng livestream vốn đã có mấy nghìn khán giả nay lập tức vượt mốc mười nghìn người xem và vẫn còn tăng tiếp. Hâu hết streamer sơ cấp của “Thế giới ác mộng” không thể được nhiều người theo dõi như vậy. Không bao lâu sau, tất cả người xem trực tuyến ở khu tân thủ đều biết lân này “Thế giới ác mộng” đã tìm được một người chơi có trình độ. Phòng livestream của cô cũng đang đính kèm với các hashtag tìm kiếm như “Trâu bò vãi” hay “Quỷ Kiến Sầu”.
Dạo gần đây, trình độ của những nhóm người chơi mới trong “Thế giới ác mộng” thật chẳng ra làm sao, lứa sau tệ hơn lứa trước.
Vì vậy có rất nhiều khán giả ruột của khu tân thủ đã bỏ sang xem khu sơ cấp, khu trung cấp, khu cao cấp và khu cấp thân. Thành ra lượng người xem của khu tân thủ đã suy giảm nghiêm trọng, kéo theo thu nhập của người chơi mới cũng giảm mạnh. Từ đó, người chơi mới không thể có đủ tiền ác mộng để mua vật phẩm trong cửa hàng, dẫn tới tỉ lệ tử vong tăng cao và xuất hiện tình trạng mất cân bằng số lượng giữa các nhóm người chơi. Cũng bởi vì vậy nên “Thế giới ác mộng” mới không ngừng bổ sung người chơi mới để giải quyết vấn đề tỉ lệ tử vong.
Càng ngày càng có nhiều người tặng quà nên Thời Kim Lam đã ẩn luôn âm thanh thông báo nhận thưởng. Giờ phút này, cô đang đứng trên hành lang, đối mặt với ba người Tống Dư Noộ.
Thời gian nghỉ ngơi vốn là lúc hệ thống dùng để chia rẽ các người chơi, thậm chí là ép bọn họ giết hại lẫn nhau nếu cần thiết. Ban ngày không có nhiều thứ có thể uy hiếp tính mạng người chơi, bởi trên cơ bản đều có thể dùng vật phẩm để giải quyết nên không ai mang gánh nặng tâm lý rằng phải giết người.
Trong các màn chơi, buổi tối đồng nghĩa với nguy hiểm, bởi đây chính là thời điểm mà các NPC có khả năng giết chơi hoạt động náo nhiệt nhất. Hầu hết người chơi sẽ không lựa chọn hoạt động vào lúc này để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Cho nên thông thường thì thời gian nghỉ ngơi sẽ không kéo dài vào ban ngày.
Hay đúng hơn là không cân thiết, quá lãng phí “tài nguyên.
Ngoài ra, việc xử lí các NPC cũng không cân thiết. Bởi các NPC lành tính sẽ không tấn công người chơi, còn những NPC có thể giết người thì lại quá mạnh so với bọn họ. Nếu người chơi không muốn lãng phí thời gian và sức lực hoặc tự đưa mình vào mạo hiểm để người chơi khác được làm ngư ông đắc lợi, vậy thì phần lớn người chơi sẽ chọn bỏ chạy thay vì chống cự. Bởi dù sao chỉ cần rời khỏi phạm vi trả thù của những NPC có thể giết người là đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Tuy nhiên cố tình là Thời Kim Lam đã đồng thời kích hoạt đủ loại điều kiện nên tạo ra lỗi hệ thống.
Điều kiện thứ nhất: Trong thời gian nghỉ ngơi sẽ an toàn tuyệt đối, NPC không thể tấn công người chơi.
Điều kiện thứ hai: Ma nữ Thái Ngọc không chịu được công kích bằng lời nói của Thời Kim Lam nên đã nhập vào thân xác còn sống trong vòng lặp của chính mình để đe dọa cô.
Điều kiện thứ hai vốn là thứ không nên xảy ra, tuy nhiên vì khả năng cà khia của Thời Kim Lam quá mạnh mẽ nên ma nữ đã nổi điên lên. Sau khi nhập xác, ma nữ Thái Ngọc mới phát hiện mình bị quy tắc khống chế nên không thể tấn công Thời Kim Lam. Nhưng cô ta càng không ngờ là cô sẽ tấn công ngược lại mình.
Kết quả khỏi nói cũng biết, Thái Ngọc của vòng lặp chỉ là một nữ sinh cấp ba bình thường nên nào phải đối thủ của Thời Kim Lam. Thế là cô ta được tiễn lên Tây Thiên ngay tại chỗ, còn nỗi oán hận trong lòng ma nữ Thái Ngọc lại tăng thêm.
Sau khi kể lại đại khái những gì mình đã trải qua cho ba cặp mắt nhìn chăm chú và hai cặp mắt nhìn lén nào đó, Thời Kim Lam ngại ngùng dùng ngón trỏ gãi sống mũi, nở nụ cười e thẹn, muốn cứu vãn hình tượng học sinh ngoan của mình, “À thì... Mình có cố ý đâu...”
Chính cô cũng không ngờ ma nữ Thái Ngọc trông thì hung hãn mà khi bị cô đánh thì lại hèn đến vậy, chưa gì đã bỏ chạy ngay. Thành ra Thái Ngọc trong vòng lặp vừa bị ma nhập xác, sau đó lại bị cô đánh mấy cú rồi thăng thiên luôn.
Vưu Tri Vi khẽ ậm ừ vài tiếng, sau đó mới hoàn hồn đưa tay quơ quơ số 6* làm Thời Kim Lam vô cùng ngại ngùng.
*Số 6 có cách đọc khá giống từ “trâu” (trâu bò, đỉnh) trong tiếng Trung nên được dùng như một cách viết tắt để khen người khác.
Trong mắt Đan Hiểu Vũ lúc này chỉ toàn là “Chị Lam đỉnh vãi”. Nếu không phải ngại Thời Kim Lam không thích người ta ôm đùi mình thì anh ấy đã quỳ rạp xuống dưới chân cô và ôm đùi hô to “Lão đại kéo em theo với” rồi.
Ngược lại, Tống Dư Ngộ có vẻ khá bình tĩnh. Anh đang định hỏi Thời Kim Lam có nhìn thấy Thẩm Tri Tùng đâu không thì đột nhiên bầu trời thay đổi, chỉ giây lát mà đã tối sâm xuống hệt như bị thời gian ép buộc tua tới buổi chiều tối.
Đèn cảm ứng trong hành lang tòa nhà dạy học phát ra những tiếng điện giật “Xì xì” thật khẽ, sau đó tỏa ra ánh sáng mờ tối. Nhưng không lâu sau, ánh đèn lại phụt tắt như bị ai cúp cầu dao.
Đan Hiểu Vũ rụt vai lại, lắp bắp nói: “Có... Có chuyện gì thế?”
Không phải vòng lặp đã kết thúc rồi ư? Vì sao sắc trời bỗng dưng thay đổi cứ như khi mấy lão đại độ kiếp trong truyện tu tiên thế? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt. Tống Dư Ngộ nghĩ ngợi một lát, kéo tay áo xem đồng hồ, “6 giờ rồi.”
Dòng thời gian của trò chơi đã tua từ 3 giờ chiều đến 6 giờ chiều, còn nhanh hơn thời gian vòng lặp hồi sáng của Thời Kim Lam nữa.
Vậy cho nên đáng lý ra vòng lặp phải kéo dài xuyên suốt buổi chiêu đúng không? Nhưng vì Thái Ngọc đã chết nên cốt truyện không thể tiếp tục, hệ thống đành đá thẳng bọn họ tới mốc thời gian tiếp theo luôn.
Nếu vậy thì có phải manh mối xuất hiện trong vòng lặp cũng đã biến mất không?
Thời Kim Lam đột nhiên cảm thấy tình hình trở nên khó xử lí hơn. Lỡ như có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra trong vòng lặp thì chẳng phải bọn họ đã lỗ to rồi à? Ngay lúc này, cô nghe thấy tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 2.
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi số 54088 hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 2, tặng thưởng đồng tiền ác mộng x1000] “Chúc mừng người chơi số 54088 mở khóa nhiệm vụ cốt truyện số 3, chi tiết nhiệm vụ như sau...”
[Nhiệm vụ cốt truyện số 3: Hoài Dân vẫn chưa ngủ]
[Yêu cầu nhiệm vụ số 1: Hoài Dân vẫn chưa ngủ. Vào lúc 12 giờ đêm, người chơi hãy đi một mình đến phòng 504 của khu ký túc xá nam để gõ cửa bốn lần liên tiếp và hô to “Hoài Dân tỉnh dậy, đi dạo nào” ba lần.]
[Yêu cầu nhiệm vụ số 2: Cùng đi dạo trong sân. Người chơi và “Hoài Dân” hãy cùng nhau đi đến rừng trúc nhỏ sau dãy ký túc xá và đọc diễn cảm bài văn “Chuyến tham quan ban đêm trong chùa Thừa Thiên ”*|
Thời Kim Lam: “...'
Hệ thống bị thần kinh àiI
*ìd7&ZXf1š1# (Tạm dịch: Chuyến tham quan ban đêm trong chùa Thừa Thiên) là một văn bản cổ được viết bởi Tô Thức (Tô Đông Pha). Bài văn miêu tả khung cảnh một đêm trăng tuyệt đẹp, đồng thời phản ánh được cuộc sống của tác giả sau khi bị giáng xuống Hoàng Châu cùng tình bạn sâu sắc giữa ông và Trương Hoài Dân.
Bên cạnh đó, bài văn này còn tạo ra một meme phổ biến bên Trung là “Hoài Dân chưa ngủ”, nhằm ám chỉ việc Tô Đông Pha đã đánh thức bạn mình là Trương Hoài Dân để bắt ông cùng thức khuya ngắm trăng trong chùa. Tô Đông Pha cũng được coi là một “nhà sẵn trăng” thứ thiệt khi rất giỏi thức khuya và giỏi ép bạn bè, gia đình mình cùng thức khuya để “săn trăng”.
Thời Kim Lam hùng hổ báo cáo nội dung nhiệm vụ của mình cho ba người còn lại, đang định hỏi nhiệm vụ cốt truyện số 3 của bọn họ là gì thì bỗng nhận được ánh mắt kỳ lạ từ mọi người.
Đan Hiểu Vũ rụt rè giơ tay, “À thì... Mình không nhận được nhiệm vụ cốt truyện số 3” Vưu Tri Vi cũng tiếp lời, “Mình cũng vậy. Hơn nữa nhiệm vụ ẩn của mình cũng hoàn thành rồi, nhưng phải đợi kết thúc màn chơi thì mới được nhận phần thưởng.”
Thời Kim Lam: “...'
Cố tình nhằm vào cô phải không? Chắc chắn là vậy!
Hệ thống rác rưởi không giải quyết được vấn đề của chính nó, cho nên cố tình đổ hết lên đầu cô học sinh ba tốt này đấy à?
Quá đáng, đúng là quá đáng mài
Ai mà biết “Hoài Dân” sẽ là thứ gì chứ?
Đợi đã...
“Nhiệm vụ ẩn của cậu hoàn thành rồi á?” Lúc này Thời Kim Lam mới nghe lọt tai lời Vưu Tri Vi nói, vội vàng hỏi lại. Vưu Tri Vi gật đầu, “Mình cảm thấy có khả năng là vòng lặp này có liên quan đến bí mật của Thái Ngọc. Nhưng nhờ cậu chọc tức cô ta làm cô ta buột miệng nói hết ra, sau đó chắc là cô ta biết được giờ hẹn của Thẩm Tri Tùng và Nhạc Yểu Yểu nên mới lén lút làm chuyện ghê tởm gì đó, dẫn đến cái chết của Nhạc Yểu Yểu.”
“Thái Ngọc trong vòng lặp đã chết nên không thể tái diễn sự kiện quá khứ được nữa, còn cậu thì đã vạch trần bí mật lớn nhất trong lòng cô ta. Cho nên hệ thống mới mặc kệ tất cả, lập tức đánh giá mình đã hoàn thành nhiệm vụ để lấp liếm vào lỗi hệ thống.”
Ngoại trừ khả năng này ra thì cô ấy thật sự không nghĩ ra lý do nào khác khiến hệ thống đánh giá mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vậy nên mới nói, đúng là há miệng chờ sung mà.
Đan Hiểu Vũ lập tức nhìn sang cô ấy với ánh mắt đầy hâm mộ. Lúc này Thời Kim Lam mới cảm thấy hệ thống bớt khốn nạn hơn một chút. Đã có hai người trước đó đều không nhận được nhiệm vụ tiếp theo nên cô đưa ánh mắt đầy sâu xe về phía Tống Dư Noộ.
Tống Dư Ngộ nhận được ánh mắt ngập tràn ai oán của cô thì thoáng khựng lại, sau đó ngoan ngoãn đáp: “Mình có nhiệm vụ cốt truyện số 3”
Thời Kim Lam đợi anh nói tiếp.
Tống Dư Ngộ lời ít ý nhiều: “12 giờ đêm nay phải đi theo dõi dì quản lí ký túc xá.”
Nghe vậy, cả ba người đều chăm chú nhìn sang anh. Hiển nhiên dì quản lí ký túc chính là NPC nguy hiểm nhất màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, bắt anh theo dõi bà ta thì có khác gì bảo anh đi nộp mạng đâu. Phải nói là nhiệm vụ này còn đáng sợ hơn nhiệm vụ gõ cửa phòng ký túc xá nam lúc nửa đêm của Thời Kim Lam. Sao tự dưng cô thấy Tống Dư Ngộ mới là người bị hệ thống ghim vì làm nó bị lỗi vậy?
Nửa đêm ngày hôm qua, dì quản lý ký túc vẫn đang đi kiểm phòng khắp ký túc xá nữ.
Thời Kim Lam nói: “Vậy có nghĩa là cậu phải vào ký túc xá nữ rồi còn gì?”
Tuy trò chơi không đặt ra quy định nam sinh không thể vào ký túc xá nữ, nhưng phải biết lúc sáng dì quản lí ký túc xá đã phanh thây giấu xác Thẩm Tri Tùng. Nếu tối nay Tống Dư Ngộ theo dõi bà ta thì cũng đồng nghĩa với việc rất có thể người thứ hai bị phanh thây giấu xác chính là anh, nhất là khi anh còn đang thủ vai một học sinh lớp 12A9.
Vưu Tri Vi lại chú ý tới chuyện khác, nói: “Có phải hai người đều nhận được nhiệm vụ cốt truyện số 3 là vì có liên quan đến nhiệm vụ ẩn không?” Đan Hiểu Vũ không nhận được nhiệm vụ ẩn, còn cô ấy thì không cần làm tiếp nhiệm vụ ẩn vì đã hoàn thành nó nhờ hành động tàn bạo của Thời Kim Lam.
Đang nói, cô ấy quay đầu lại, hỏi hai tên đàn em đang cố gắng đóng vai người tàng hình phía sau: “Mấy người có nhận được nhiệm vụ cốt truyện số 3 không?”
Hai tên đàn em lập tức lắc đầu. Từ nãy tới giờ bọn họ đứng nghe mà cứ mơ màng chẳng hiểu gì, nhưng thấy các cô không lừa mình nên vẫn ngoan ngoãn giữ im lặng và nghiêm túc lắng nghe.
“Nói vậy thì có khả năng nhân vật mình phải đóng vai đêm nay chính là kẻ gõ cửa nhỉ?” Thời Kim Lam suy đoán, sau đó nhíu mày nói với Tống Dư Ngộ: “Nhưng không phải nhiệm vụ về kẻ gõ cửa là của cậu à?”
Tống Dư Ngộ cũng không hiểu vì sao nhiệm vụ cốt truyện mà anh và Thời Kim Lam nhận được lại mâu thuẫn với nhiệm vụ ẩn. Nếu là do trò chơi cố tình nhằm vào bọn họ thì chẳng phải trò chơi quá hẹp hòi à? Không hợp lý, khả năng cao là cho dù chiều này có bị lỗi hệ thống hay không thì tối nay bọn họ cũng sẽ nhận được nhiệm vụ tương tự. Trong lúc anh đang định nghĩ kỹ lại thì đột nhiên Đan Hiểu Vũ yếu ớt lên tiếng: “Chúng ta có thể tìm chỗ nào sáng sủa hơn chút rồi thảo luận sau không?”
Sau khi đèn cảm ứng trong hành lang tắt, xung quanh lập tức tối đen. Vậy mà cố tình bên ngoài còn có gió lạnh lùa vào làm Đan Hiểu Vũ sợ kinh hồn bạt vía, cứ cảm giác sắp có thứ gì xông ra từ bóng đêm.
Hai tên đàn em cũng đang run lẩy bẩy lập tức nhìn Đan Hiểu Vũ bằng ánh mắt đầy cảm kích.
Chuyện ma trong tòa nhà dạy học nhiều chẳng kém ký túc xá nữ đâu. Vưu Tri Vi liếc nhìn Đan Hiểu Vũ, sau đó nói: “Bên căn tin vẫn còn bật đèn, chúng ta qua đó ngồi đi.”
Đã đến buổi tối nên bọn ma quỷ bắt đầu hoạt động lại rồi. Ký túc xá nữ có hai con ma nữ và một dì quản lí ký túc xá, ký túc xá nam thì có một kẻ gõ cửa bí ẩn. Không ai biết bọn họ sẽ bắt đầu làm việc lúc mấy giờ, nhưng chắc chắn nếu đụng phải bọn họ thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.
Lớp trưởng đã lên tiếng, Thời Kim Lam lập tức làm gương đi trước, Tống Dư Ngộ nối đuôi theo sau. Cả đoàn người nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Trong sân vận động vắng tanh, chỉ còn vài ngọn đèn đường cũ kỹ vẫn còn đang miệt mài làm việc. Luống hoa bên đèn đường bị bóng tối bao trùm, những cánh hoa khô quắp lại như nanh vuốt của bọn quái vật đang tiếp tục dài ra trong chốn u ám. Tống Dư Ngộ nghiêng đầu nhìn hai tên đàn em, nói: “Tối nay hai người ở yên trong ký túc xá đi, đừng đi theo bọn tôi.
Hai tên đàn em lập tức ngẩn ra, vô thức nói: “Vậy còn mấy cậu?”
Đêm qua nhóm bọn họ có bốn người nên mới không sợ hãi, nhưng đến hôm nay nhân số đã giảm một nửa, đương nhiên lòng dũng cảm cũng bé hơn một nửa.
“Bọn tôi không rảnh lo cho mấy người đâu.” Tống Dư Ngộ nói thẳng.
Nếu không vì đã chắc chắn hai tên này không có chính kiến và hèn thật thì anh đã chẳng để bọn họ bám theo tới tận giờ.
Sắc mặt một tên đàn em hiện lên vẻ xấu họ, nhưng gã ta cũng biết nếu mình cứ tiếp tục mặt dày bám theo người ta thì sẽ chẳng có kết cục tốt, thế là ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra đối với bọn họ, ký túc xá vẫn có cửa chắn ngang nên sẽ an toàn hơn.
Vì thế, sáu người đã tách ra dưới tòa ký túc xá. Hai tên đàn em run rẩy quay về ký túc xá nam.
Đèn trong căn tin sáng hơn ngoài sân trường nhưng cũng chẳng sáng hơn là bao. Thỉnh thoảng bóng đèn lại xì xèo tiếng điện giật cứ như dòng điện bị ngắt quãng. Bên trong căn tin, thi thể của anh Từ đã biến mất, nhưng vết máu vẫn còn đọng lại trên sàn nhà. Tình cảnh hiện tại không khác hiện trường nữ sinh nhảy lầu trong ký túc xá nữ mà Thời Kim Lam đã thấy lúc sáng là bao, mọi dấu vết kéo lê, gây gổ đều đã biến mất vào hư không. Thời Kim Lam mở cửa hàng ác mộng ra, đang định xem thử có vật phẩm nào hữu ích vào đêm nay không thì bỗng bất ngờ trước số tiền ác mộng mà mình nhận được. Tài khoản của cô có hơn 8000 đồng tiên ác mộng, trong đó có hơn một nửa là thu nhập đến từ quà của khán giả.
Đa số người chơi đều tặng địa lôi, ngoài ra có 3 khán giả tặng tên lửa, lần lượt tương đương với 100 đồng tiền ác mộng và 1000 đồng tiền ác mộng. Sau khi đếm kỹ thì cô thấy có khoảng 39 người tặng quà.
Thời Kim Lam không nghĩ mình lại có tài livestream như thế. Thế là trong ánh mắt ngờ vực xen lẫn khiếp sợ của ba người còn lại, cô đọc từng cái tên trong danh sách khán giả đã tặng thưởng lên, sau đó lại được nhận thêm quà đúng như dự đoán. Trong khu bình luận có vài người hỏi cô về chuyện trong nhà vệ sinh nữ, rằng khi ấy cô cố tình hay chỉ là mèo mù vớ cá rán.
Cô thuận miệng đáp lại rằng mình gặp may, thế là khu bình luận hiện lên một đống bình luận “Cô nghĩ tôi tin à?”, “Chị gái hư quá đi”, “Người chơi này đã nói được câu nào thật bao giờ đâu”. Thời Kim Lam thoát khỏi phòng livestream, sau đó hào phóng bao ba người bạn cùng nhóm ăn tối. Mọi người vừa ăn vừa tiếp tục thảo luận về cốt truyện của màn chơi, đến khi ăn tối xong thì mới 7 giờ.
Thời Kim Lam lấy khăn giấy lau miệng, nói: “Mình phải về phòng ký túc số 404 một chuyến.”
“Một mình cậu thôi á?” Vưu Tri Vi lập tức hỏi.
Thời Kim Lam gật đầu, “Mình phải về ngủ một giấc.” Đan Hiểu Vũ: “22?”
Không phải chứ, chị Lam à, chị nghiêm túc hả? Giờ nào rồi mà còn về ngủ một giấc? Lại còn đi một mình nữa chứt
Thời Kim Lam lấy món đồ chơi ông già Noel trong túi ra, “Hiện tại chỉ còn một mình mình là chưa sử dụng vật phẩm manh mối được thôi, cho nên mình muốn về phòng 404 ngủ một giấc để xem điều kiện kích hoạt của nó có giống suy đoán của mình hay không.”
“Để mình đi với cậu.” Tống Dư Ngộ lập tức nói.
“Không được. Bây giờ chúng ta vẫn chưa xác định dì quản lí ký túc xá có cho nam sinh vào ký túc xá nữ hay không, nếu để cậu đi cùng thì sẽ rất nguy hiểm”
Buổi sáng khi bị dì quản lí ký túc xác rìu truy đuổi khắp ký túc xá, Thời Kim Lam đã được chứng kiến bà ta tinh ranh cỡ nào. Lỡ đâu bà ta phát hiện Tống Dư Ngộ rồi chặn bọn họ trong phòng 404 thì chẳng phải bọn họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện đêm nay à? Vưu Tri Vi nói: “Vậy để mình đi cùng cậu đi. Đêm nay không có thời gian nghỉ ngơi, cậu lại mới đắc tội Thái Ngọc. Lỡ đâu trong lúc cậu ngủ, cô ta nhân cơ hội xuất hiện thì sẽ nguy hiểm lắm. Có mình bên cạnh thì ít ra chúng ta còn hỗ trợ lẫn nhau được, có việc gì thì mình có thể gọi cậu dậy ngay.” Hiện tại chắc chắn ký túc xá nữ là địa điểm nguy hiểm nhất trong trường cấp ba Văn Nhã. Giá trị sinh mạng của cô ấy đã khôi phục tới 80. Tuy cô ấy vẫn chẳng thể đánh nhau, nhưng ít nhất vẫn có vật phẩm trong tay và một lượt trị liệu có thể dùng trong thời khắc mấu chốt. Thời Kim Lam vẫn định nói thêm nhưng Tống Dư Ngộ đã dứt khoát chia việc luôn: “Cứ quyết định vậy đi. Thế thì mình và 55 sẽ đi với nhau. Tối nay chúng ta tập hợp ở ký túc xá vào lúc muộn nhất là 11 giờ 50 nhé.”
Đã nói tới đây rồi nên Thời Kim Lam đành phải chấp nhận, đi cùng Vưu Tri Vi chia tay hai người Tống Dư Ngộ.
Bây giờ trời đã tối hẳn, ánh trăng bị tâng mây che khuất một nửa. Gió thổi xào xạc đưa đám lá khô không chắc cuống liên tục rơi rụng đầy khắp thảm cỏ. Màu vàng của lá che khuất những ngọn cỏ héo úa, thậm chí còn che khuất luôn lớp đất bên dưới. Trước lầu ký túc xá nữ có treo một chiếc đèn sáng chói mắt. Chỉ cần cúi đâu nhìn xuống là có thể thấy những chiếc bóng người chồng lên nhau do ánh đèn hắt ra. Chỉ là người thôi mà đã như vậy, sợ là ma chẳng dám xuất hiện luôn mất.
Thời Kim Lam thu lại tâm mắt, hơi nhíu mày. Cô cẩn thận quan sát phòng đăng ký, thậm chí còn kỹ tính đến mức áp sát người vào tường để nhìn qua khung cửa sổ. Dì quản lí ký túc không có trong phòng, và cũng không áp vào tường như nhện nữa.
Vì phòng đăng ký là địa bàn của dì quản lí ký túc nên chắc chắn bên trong sẽ có cất giấu manh mối liên quan đến bí mật của bà ta. Hiển nhiên, thời điểm tốt nhất để ra tay chính là những lúc bà ta vắng mặt như hiện giờ đây này.
Trong khi cô do dự có nên tiến vào phòng đăng ký để quan sát hay không thì đột nhiên cảm nhận được một đôi mắt lạnh giá đang nhìn chằm chằm lưng mình. Đúng lúc này, Vưu Tri Vi dùng sức siết chặt tay cô.
Thời Kim Lam vừa quay đầu lại thì nhìn thấy chiếc bảng thông báo được đặt khắp các tầng ký túc xá và một cái đầu gác bên trên chiếc bảng đang giương đôi mắt tròn xoe nhìn mình. Cằm người này chếch về phía trước, đầu nghiêng thành một góc 45 độ, hai mắt sắp sửa lòi ra khỏi hốc mắt nay lại cụp xuống, yên lặng theo dõi cô và Vưu Tri Vị.
Con mẹ nó, gác đầu lên đó để thắt cổ hay gì? Trông còn gớm hơn hai ma nữ kia nữa.
Chắc hẳn đầu óc dì quản lí ký túc xá không được bình thường cho lắm. Nếu bà ta không lặng lẽ áp người sát tường thì sẽ nhón chân gác đầu lên bảng thông báo, hành động nào cũng khiến người ta phải khiếp sợ.
Thời Kim Lam không ngừng văng tục trong lòng, nhưng nụ cười ngoan ngoãn trên mặt chưa từng thay đổi, “Chào dì ạ, dì đã ăn tối chưa?” Cô tuân theo lễ nghi nước mình, khi gặp người khác vào giờ ăn thì nhất định phải hỏi người này đã ăn chưa.
Dì quản lí ký túc im lặng nhìn cô chăm chú, nhưng đôi mắt tròn vo thong thả di chuyển, hai tròng đen ghé sát về phía sống mũi tạo thành một đôi mắt lác trông có vẻ đói khát lạ kỳ.
Phù...
Vưu Tri Vi dùng sức véo lòng bàn tay Thời Kim Lam. Cô đúng là nói gì thì không nói, tự dưng đi hỏi câu đó làm gì. Không thấy sắc mặt của dì quản lí ký túc tối đen như muốn làm thịt cô tại chỗ à? Bây giờ cô còn hỏi như vậy, chẳng lẽ muốn bà ta vác dao tới phanh thây bọn họ hầm canh à?
Thời Kim Lam kéo tay an ủi cô ấy. Sau đó chẳng biết từ lúc nào mà trên tay cô ấy đã có thêm một rổ rau xanh và thịt đông, hình như là thực phẩm mua từ cửa hàng ác mộng. Vưu Tri Vị: ”...'
Tính làm gì đây?
Cô ấy còn chưa được giải đáp thắc mắc thì đột nhiên phát hiện cách dì quản lí ký túc xá nhìn Thời Kim Lam đã thay đổi, thế là vội dịch lại gần rổ rau và thịt.
Thời Kim Lam ước lượng hai rổ rau xanh trong tay, bật cười híp mắt khiến nốt ruồi son ở đuôi mắt di chuyển đầy sinh động, “Dì vẫn chưa ăn cơm đúng không? Em nấu ăn khá ngon đấy, hay để em nấu cho dì ăn?”
Vưu Tri Vi dàn không bắt kịp suy nghĩ của Thời Kim Lam nữa. Không phải là cô bảo muốn về ký túc xá để ngủ ư? Sao bây giờ lại muốn nấu cơm cho dì quản lí ký túc?
Mà điều khiến cô ấy kinh ngạc hơn cả chính là dì quản lí ký túc đã dời đầu ra khỏi bảng thông báo thật. Bà ta vẫn mặc chiếc áo khoác lông màu nâu đêm qua, nhưng phần cổ tay bị dính thứ gì đó lấm tấm màu đỏ đen. Bà ta cứng nhắc di chuyển hai chân gây quộc, bước tới trước phòng đăng ký và đặt tay lên nắm cửa, chậm rãi vặn mở nó khiến những tiếng kẽo kẹt lạc nhịp vang lên.
Âm thanh này khiến Vưu Tri Vi nổi hết da gà. Đợi đến khi tiếng động dừng lại, Thời Kim Lam lập tức theo sau dì quản lí ký túc xá bước vào phòng như đang đi dạo sân nhà mình.
Cô ấy rất muốn giữ cô nhóc bất bình thường kia lại, nhưng nghĩ lại thì đến hệ thống còn bị cô làm lỗi được, biết đâu dì quản lí ký túc xá cũng sẽ như vậy. Thế là cô ấy đành phải nối đuôi bước vào phòng đăng ký mặc dù trong đầu toàn là “Tôi là ai”, “Tôi đang ở đâu”, “Tôi định làm gì”.
Cô ấy vừa bước chân vào phòng đăng ký thì đã thấy chiếc rìu đẫm máu đặc sệt ở bên dưới chân bàn. Lưỡi rìu lóe lên tia sáng lạnh lếo, dường như vì được sử dụng thường xuyên nên lưỡi rìu đã bị mài mòn.
Vưu Tri Vi lập tức nhớ lại cảnh tượng dì quản lí ký túc xá xách rìu chém vào cửa phòng. Cô ấy đột nhiên cảm thấy có một cơn ớn lạnh mò lên lưng và lan tới đỉnh đầu mình.
Lớp trưởng vô cảm thâm nghĩ: Bây giờ cô ấy quay đầu là bờ, về tìm Tống Dư Ngộ và Đan Hiểu Vũ thì có còn kịp không?
Hiển nhiên là không kịp, bởi lúc này Tống Dư Ngộ và Đan Hiểu Vũ cũng đã vào khu ký túc xá. Tống Dư Ngộ muốn đến phòng 504 trong nhiệm vụ của Thời Kim Lam để xem có thể tìm được manh mối hữu dụng nào không, nhưng anh mới lên đến tâng ba thì đèn hành lang đã phụt tắt.
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ hắt lên người bọn họ, tạo thành hai cái bóng mờ nhạt trên mặt đất. Trước đó Đan Hiểu Vũ đúng cách Tống Dư Ngộ chưa tới hai mươi xen-ti-mét, nhưng ngay khi đèn tắt, anh ấy lập tức ôm lấy cánh tay Tống Dư Ngộ mà chẳng cần nghĩ ngợi gì. Anh ấy khóc không ra nước mắt, nói: “Cá, cái đèn này bị khùng hả? Tự dưng tắt là sao?”
Bắt đầu từ lúc ở tòa nhà giảng dạy, bầu không khí trong trường đã trở nên kinh dị đến sợ. Rõ ràng là chẳng có gì xuất hiện, nhưng lại khiến anh ấy cảm thấy mình bị thứ gì đó theo dõi.
Tống Dư Ngộ chẳng biết đèn có bị khùng hay không, nhưng anh biết chắc chắn Đan Hiểu Vũ sắp hét lên rồi. Anh mặc cho Đan Hiểu Vũ ôm lấy cánh tay mình, tiếp tục kéo anh ấy đi lên tâng trên. Nhưng vừa đi lên, anh vừa khẽ thì thâm một câu vào tai anh ấy.
Đôi con ngươi của Đan Hiểu Vũ giãn ra. Anh ấy muốn cúi đầu nhìn xuống lan can hành lang, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh hơn não, chưa gì mà đã nhắm tịt mắt lại.
Ngay sau đó, anh ấy cảm thấy có ai đó đang thở bên tai mình, thế là giật mình nổi da gà. Còn chưa kịp nghĩ kỹ người có thể thở vào tai mình là ai thì anh ấy đã hét toáng lên rôi kéo Tống Dư Ngộ cùng tháo chạy nhanh như tên lửa lên tầng trên.
Tống Dư Ngộ thở nốt một hơi vừa rồi chưa kịp thở, sau đó đuổi theo Đan Hiểu Vũ chạy lên lầu.
Cả ngày hôm nay, thằng nhãi này cứ xà nẹo, Ỉ ôi rằng mình không đi nổi.
Giờ nhìn thử đi, không đi nổi đâu ra? Rõ ràng là do chưa bị kích thích ấy mà. Vưu Tri Vị cố gắng lơ đi sự tồn tại của chiếc rìu đẫm máu bên cạnh bàn. Nhưng không biết có phải do tâm lý hay không mà cô ấy cứ cảm thấy trong phòng đăng ký có mùi máu xen lẫn mùi hôi nồng nặc hệt như mùi thịt sống ôi thiu nhiều ngày.
Lộc cộc, lộc cộc...
Hình ảnh cái đầu của Thẩm Tri Tùng lăn ra hiện lên trước mắt cô ấy.
Không! Không!
Cái đầu lăn lóc của Thẩm Tri Tùng không tạo ra âm thanh gì, chỉ để lại một vũng máu đen nặc mùi tanh hôi mà thôi...
Mẹ nói! Vậy âm thanh đang phát ra là tiếng gì đấy?
Vưu Tri Vi cúi đầu, nhìn thấy một vật hình tròn được bọc trong bao ni lông màu đỏ lăn ra từ sau một cánh cửa khác.
Cô ấy nuốt một ngụm nước miếng, sau đó...
Sau đó cô ấy nhìn thấy Thời Kim Lam dẫm một chân lên cái vật hình tròn đó.
Vưu Tri Vị: ”...'
Nỗi sợ giấu trong lòng cô ấy lập tức nổ “Bùm” một tiếng rồi biến mất.
Thời Kim Lam không chỉ dẫm mà còn di di đế giày cứ như đang nghịch quả bóng đá.
Dì quản lí ký túc vốn đang định trước cửa, nhưng khi thấy vật hình tròn được bọc trong bao ni lông màu đỏ lăn ra thì động tác của bà ta khựng lại, đưa mắt nhìn theo “quả bóng” dưới chiếc giày bốt mùa đông màu nâu nhạt của Thời Kim Lam. Dường như bây giờ Thời Kim Lam mới nhận ra mình dẫm lên thứ gì đó, thế là vội vàng “Ấy” một tiếng rồi dịch chân ra. Cô cúi đầu nhặt “quả bóng” còn in rõ dấu giày của mình lên, mỉm cười hỏi: “Dì à, dì biết chơi bóng ạ?” Cô thử ước lượng vật trên tay. Nút thắt của bao ni lông bị nới lỏng ra, để lộ quả bóng chuyên bên trong.
Vưu Tri Vi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi chuẩn bị dời mắt đi thì lại vô tình phát hiện một cái tên được viết bằng bút dạ đen bên trên quả bóng chuyên nọ...
Nhạc Yểu Yểu.
Tiếng thở phào lập tức kẹt lại trong cổ họng cô ấy.
Cô ấy nhìn sang dì quản lí ký túc xá, thấy đôi mắt đỏ ngầu của bà ta chưa từng rời khỏi gương mặt Thời Kim Lam kể từ khi cô nhặt quả bóng chuyên lên. Vì bà ta nhìn quá chăm chú nên những tơ máu hẳn trong mắt bắt đầu co giật trông hệt như những con sâu trùng sống.
Sắc mặt Thời Kim Lam vẫn tỉnh bơ, thậm chí còn lột lớp bao ni lông màu đỏ ra ngay trước mặt dì quản lí ký túc. Cô đặt quả bóng lên ngón trỏ và xoay tròn nó trước ánh mắt lạnh lùng của bà ta.
Cô đã xoay quả bóng mấy vòng nhưng dì quản lí ký túc vẫn chẳng phản ứng gì, vì vậy đành cất quả bóng vào bao ni lông màu đỏ rồi đưa cho bà ta.
Từ nấy đến giờ dì quản lí ký túc xá vẫn chẳng nói gì, bỗng nhiên cổ họng giật giật mấy cái. Vưu Tri Vi lập tức cảnh giác, sợ bà ta sẽ há cái miệng to như bồn máu ra và nuốt thẳng Thời Kim Lam vào bụng. Nhưng bà ta lại chỉ cất giọng khàn khàn nói: “Hôm nay thi cử thế nào?” Đừng nói là Vưu Tri Vị, đến cả Thời Kim Lam cũng thấy sửng sốt vì không ngờ bà ta sẽ hỏi vậy. Nhưng cô phản ứng rất nhanh, e thẹn mỉm cười, “Em thấy cũng không tệ lắm ạ”
Dì quản lí ký túc xá khẽ ậm ờ một tiếng, sau đó không hỏi gì nữa mà xoay người mở cửa.
Phòng đăng ký chỉ rộng khoảng năm, sáu mét vuông, nhưng căn phòng phía sau nó lại rất lớn, chắc khoảng tầm bốn mươi, năm mươi mét vuông. Ở giữa căn phòng được ngăn cách bằng một chiếc tủ đồ cao, đằng trước là bếp còn đằng sau là một chiếc giường và một chiếc bàn đơn sơ, bên cạnh giường còn có một chiếc tủ nhỏ bị khóa.
Căn phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ, mùi máu tanh tưởi nãy giờ cứ bám lấy mũi Vưu Tri Vi cũng biến mất. Thời Kim Lam đặt rổ rau và thịt lên kệ bếp, ngông nghênh quan sát nơi sinh hoạt hằng ngày của dì quản lí ký túc xá, chẳng hề sợ hãi bà ta sẽ vác dao chém chết cái mạng nhỏ của mình. Vưu Tri Vi bị cô ảnh hưởng nên cũng không sợ nữa, bắt đầu tìm kiếm thông tin hữu dụng trong cơ hội hiếm hoi này.
Cô ấy phát hiện trên tường phòng bếp có dán rất nhiều bức ảnh đã cũ, nhưng tất cả đều bị cắt mất một nửa. Bức ảnh duy nhất còn lành lặn chính là ảnh chụp một cô bé khoảng chừng sáu, bảy tuổi đang thắt tóc hai bên và mỉm cười.
Cô bé có một đôi mắt hạnh rất xinh xắn, đang nắm lấy tay trái của ai đó. Bàn tay này mảnh khảnh, tinh tế y hệt bàn tay mà cô ấy đã nhìn thấy trong vòng lặp.
Vưu Tri Vi nảy ra một suy đoán, rằng hai người trong ảnh chính là mẹ con Nhạc Yểu Yểu.
Nhưng điều kỳ lạ là vì sao ảnh của mẹ cô ta lại bị cắt mất. Vưu Tri Vi đụng vào Thời Kim Lam, muốn nhắc nhở cô vê phát hiện của mình.
Nhưng không biết Thời Kim Lam đã nghĩ ra điều gì mà lại nói với dì quản lí ký túc xá rằng: “Dì ơi, bọn em chưa làm xong bài tập nên có thể mượn dùng bàn của dì một lát không?”
Vưu Tri Vị: ”...'
Không phải cô mới bảo là nấu cơm tối hả? Sao lại biến thành làm bài tập rồi? Mà cũng phải, trong lúc đi thu thập manh mối, hình như lúc nào cô cũng nhét hai cuốn đề thi thử trong cặp.
Mẹ nó, tận dụng mọi cơ hội chỉ để cày đề.
Dì quản lí ký túc xá thấy cô lôi đề thi từ trong cặp ra thì chẳng nói gì, hai mắt tròn xoe chỉ lắc lư một lát rồi đưa mắt nhìn sang kệ bếp ngay. Bà ta cầm rổ rau lên và bắt đầu nhặt rau. Hiện tại Vưu Tri Vi cực kỳ nghi ngờ Thời Kim Lam đã nạp tiền vào cái trò chơi rác rưởi này, nếu không vì sao dì quản lí ký túc lại để cô thích làm gì thì làm chứ?
Thời Kim Lam chớp chớp mắt trông đầy bí ẩn. Hồi sáng khi tham gia trò chơi trốn tìm với dì quản lí ký túc, cô đã cảm thấy có khả năng bà ta rất khoan dung với những học sinh chăm học nên mới thử xem, ai ngờ đúng là vậy thật.
Cô câm bài thi và bút, công khai bước vào gian phòng ngủ ẩn sau chiếc tủ đồ. Vưu Tri Vi vác gương mặt “Cậu lại định giở trò gì nữa” đi theo cô.
Thời Kim Lam kéo ghế ra, nghiêm túc suy nghĩ một lát. Cuối cùng cô dừng mắt lại ở bức ảnh được dì quản lí ký túc xá đặt trên tủ đầu giường.
Từ khi mới bước vào, cô đã để ý tới ngăn tủ nhỏ này rồi. Hơn nữa cô còn muốn tìm cơ hội mở khóa nó. Bị khóa đồng nghĩa với có bí mật, giống như cuốn nhật ký của Nhạc Yểu Yểu mà cô đã phát hiện trong ký túc xá ấy.
Cô đưa cặp cho Vưu Tri Vi, ra hiệu cho cô ấy mau làm bài, nếu không lát nữa dì quản lí ký túc qua kiểm tra thì sẽ không có chứng cứ mất. Còn cô thì ngồi xổm xuống bên cạnh ngăn tủ nhỏ.
Vưu Tri Vi ngơ ngác nhận lấy chiếc cặp, tình huống thế này thì cô ấy lấy tâm trạng đâu ra mà giải đề chứ? Nhưng dường như cô ấy cũng sợ dì quản lí ký túc sẽ phát hiện không có ai ngồi trên bàn nên chỉ đành gác nỗi bất an lại và ngồi vào bàn.
Lúc này, Thời Kim Lam cầm chiếc ổ khóa đã hơi rỉ sắt và chỉ bé bằng nửa lòng bàn tay của mình lên. Có vẻ ổ khóa này chắc chắn hơn khóa tủ của Nhạc Yếu Yểu một chút. Cô thâm nghĩ có nên dùng bạo lực mở tủ hay không, nhưng khi nhớ tới hai chiếc dao phay sáng loáng ngoài phòng bếp, cô ngoan ngoãn mua “Chìa khóa vạn năng” trong cửa hàng ác mộng và nhẹ nhàng mở khóa ngăn tủ.
Vưu Tri Vi đang ngồi ngay ngắn làm bài, nhưng vẫn luôn chú ý tới hành động của cô. Thấy cô chậm rãi kéo ngăn tủ ra, cô ấy căng thẳng đến nổi tim muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Cô ấy vội vàng thu lại tâm mắt, âm thầm liếc sang tủ đồ cao lớn sau chiếc giường đã che khuất kệ bếp đằng sau. Cô ấy sợ biết đâu dì quản lí ký túc xá đã nghe thấy tiếng động hoặc lén lút đi vào và đang cầm dao đứng đó, rồi nhân cơ hội hai người mất cảnh giác mà thọc mỗi người một dao.
- Phòng livestream số 54088 -
[À thì... Chỉ biết khen đỉnh...] [Vậy mà bảo không phải tài khoản thử nghiệm của hệ thống hải! Rõ ràng cô ta đã gian lận! Dì quản lí ký túc xá là một NPC tàn bạo, sao có thể bị mấy câu vớ vẩn của cô ta lừa được? Thậm chí còn chủ động dẫn cô ta vào chỗ ở của mình, trên đời còn có chuyện nào lố lăng hơn thế không?]
[Hình như đây là người chơi đầu tiên vào được chỗ ở của dì quản lí ký túc xá đúng không? Trước đó có người chơi muốn xông vào nhưng còn chưa bước qua cửa thì đã bị dì quản lí ký túc vác rìu chém chết tươi]
[Theo dõi tới bây giờ thì hình như tôi đã đoán được thân phận của dì quản lí ký túc xá rồi...]
[Thân phận của dì quản lí ký túc xá dễ đoán mà, cái khó đoán là cốt truyện màn chơi ấy]
[Có manh mối cốt truyện rồi mà? Rõ ràng là Nhạc Yểu Yểu tự sát vì bị bạo lực học đường, mẹ cô ta không chấp nhận được cái chết của con gái nên trả thù bạn cùng lớp và bạn trai cô ta, cuối cùng tiếp tục ở lại trường cấp ba Văn Nhã để giết những người chơi sợ “ma”, đúng chưa?]
[Lầu trên còn non lắm. Trước đó đã có biết bao người chơi điều tra đến đây, nhưng lầu trên có biết tiến độ khám phá của bọn họ là bao nhiêu không?]
Sau khi sử dụng “Chìa khóa vạn năng”, ổ khóa đã hơi rỉ sắt kêu răng rắc rôi mở ra.
Thời Kim Lam chậm rãi kéo ngăn tủ nhỏ đựng chẳng được bao nhiêu đồ ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là nửa phần bị cắt ra của những bức ảnh treo trên tường.
Người phụ nữ trong ảnh có đôi mắt hạnh rất đẹp cùng mái tóc dài xõa trên vai, dưới khóe môi phải có nốt ruồi đen nho nhỏ. Bà ta nở nụ cười trông dịu dàng và xinh đẹp đến lạ.
Bên dưới đống ảnh chụp là hồ sơ bệnh án.
Thời Kim Lam cẩn thận lấy tờ bệnh án lên, lại phát hiện một chiếc hộp ngọc hình vuông bên dưới. Khi cô cầm tờ bệnh án đã vô tình quẹt đầu ngón tay vào bên trên chiếc hộp ngọc.
Một âm thanh thông báo nhẹ nhàng vang lên khiến toàn bộ khán giả trong phòng livestream điên cuồng.
[Chúc mừng người chơi số 54088 nhận được vật phẩm cấp truyền thuyết “Sự ràng buộc của tân nương ma ']
Vô số bình luận hiển thị lên màn hình phòng livestream, ngay cả những khán giả không thích bình luận cũng không bình tĩnh nổi. Hàng loạt dấu chấm hỏi hiện ra như muốn phủ kín màn hình phòng livestream, tiếp đó có rất nhiều khán giả tag tài khoản của thế giới ác mộng vào. Sao trong màn chơi cấp trung bình có thể xuất hiện vật phẩm cấp truyền thuyết được? Đó là cấp truyền thuyết đấy! Chỉ thua mỗi siêu vật phẩm cấp chủ thần thôi!
Nếu đã có cơ hội này thì người chơi cao cấp và người chơi cấp thân còn tham gia màn chơi cấp ác mộng làm gì? Vào lục tung màn chơi cấp trung bình lên là được rồi mà?
xx**% 24 xx**%