Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 25 - C25

c25 c25c25

CHƯƠNG 25: Trường cấp ba Văn Nhã (Hết)

Sau khi nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, ngón tay Thời Kim Lam vô thức cất chiếc hộp ngọc đi. Nhưng trước đó đã có thứ gì đó nhanh tay hơn quấn lấy cổ tay cô, cảm giác vừa mềm mại như lụa mà vừa mát lạnh như nước khiến cô vô cùng thoải mái.

Cô cụp mắt xuống, nhìn thấy một chiếc vòng tay hồng ngọc trong trẻo trên cổ tay. Chiếc vòng tay tỏa ra vầng sáng rực rỡ hệt như dải ngân hà vô tận, huyền bí, sâu thẳm, lại tựa như một mỹ nhân ưu nhã, kiêu kỳ.

Thời Kim Lam ngắm nhìn chiếc vòng, bỗng chợt nghe thấy tiếng cười khế như tiếng gió thoáng qua.

Cũng chính tiếng cười này đã khiến cô tỉnh táo lại. Sau khi phát hiện mình vừa bị chiếc vòng hồng ngọc mê hoặc, lưng cô lập tức thấm đẫm mồ hôi.

Có vẻ như thứ này có thể mê hoặc lòng người.

Suy nghĩ này vừa nảy ra thì tiếng thông báo của hệ thống đã vang lên...

[Chúc mừng người chơi số 54088 đã được ràng buộc cùng vật phẩm cấp truyền thuyết “Sự ràng buộc của tân nương ma”. Đây là vật phẩm không thể tháo ra, không thể đưa hay tặng cho bất kỳ ai, chỉ có một mình người chơi số 54088 có thể sử dụng]

Ngoại trừ Thời Kim Lam, còn có tất cả khán giả đang theo livestream hiện giờ có thể nghe thấy thông báo này. Thế là khu bình luận càng hỗn loạn hơn.

“Thế giới ác mộng” không có nhiều vật phẩm mang tính chất ràng buộc. Thông thường, người chơi chỉ có quyền sử dụng vật phẩm, sau khi số lần sử dụng quay về 0 thì hệ thống sẽ thu vật phẩm lại. Nhưng vật phẩm ràng buộc thì khác, nó chỉ có thời gian hồi chiêu chứ không có hạn mức số lần sử dụng, tương đương với một kỹ năng của người chơi.

Trong khi đó, người chơi mới chỉ sở hữu một kỹ năng, phải thăng cấp lên người chơi sơ cấp thì mới có thể mở khóa kỹ năng thứ hai. Nếu tính như vậy thì cho dù là người chơi cấp cao nhất là cấp thần thì cũng chỉ có năm kỹ năng mà thôi. Nhưng người chơi cũng có thể lựa chọn có đổi mới kỹ năng mình sở hữu hay không bằng cách giết chết những người chơi khác.

Khán giả trong phòng livestream liên tục tag tài khoản của thế giới ác mộng vào, nhưng công ty trò chơi vẫn đưa ra lời giải thích cũ rằng trò chơi không bị lỗi.

Lúc này, thông tin chỉ tiết vê chiếc vòng hồng ngọc hiện lên trước mặt Thời Kim Lam.

[Tên vật phẩm: Sự ràng buộc của tân nương ma (Đã ràng buộc)]| [Loại hình: Không biết]

[Số lần sử dụng: Không biết]

[Phẩm chất: Truyền thuyết]

[Tác dụng: Không biết]

[Trạng thái: Chưa mở khóa]

[Lưu ý: Người chơi tạm thời không thể sử dụng]

Thời Kim Lam nghiêm túc đọc đi đọc lại phần thông tin trên màn hình ảo vài lần, sau khi chắc rằng bản thân không bị hoa mắt thì chỉ cảm thấy cạn lời.

Mẹ nó!

Cô còn tưởng là thứ gì hay ho lắm, kết quả phần thông tin toàn là “Không biết” với “Không thể sử dụng”, còn chẳng bằng vật phẩm tắc kè hoa có tác dụng tàng hình ba phút trong cửa hàng ác mộng.

Thời Kim Lam đóng màn hình ảo, cầm tờ bệnh án lên và định đóng ngăn tủ lại. Nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng nước chảy trong bếp đã dừng lại từ lúc nào, cũng chẳng còn tiếng nhặt rau vang vọng vang lên nữa.

Cô đang định quay đầu lại thì khóe mắt liếc thấy Vưu Tri Vi ôm cặp lùi lại gân mình, bàn tay trái đang gấp gáp ra hiệu cho cô...

Có biến! Chạy maul

Thời Kim Lam: “...'

Nếu cô nhớ không nhầm thì lớp trưởng đại nhân thường dùng hai ký hiệu để nhắc nhở đám người hay làm việc riêng trong tiết. Giơ ngón tay cái: Giáo viên tới.

Ngón tay cái xoay tròn: Tụi bây nghiêm túc nghe giảng cho bà.

Nhưng một là không làm, hai là làm rồi thì phải làm cho trót. Vì vậy Thời Kim Lam đã mở bệnh án ra.

Vưu Tri Vi thấy cô không những không đứng dậy mà còn bắt đầu lật xem thì hoa cả mắt.

Nhưng cô ấy có thể làm gì được? Chỉ biết siết chặt vật phẩm trong tay, hai mắt run lên nhìn chằm chằm cái bóng đang dần tiến tới gân hơn.

Cái bóng đó đột nhiên xuất hiện mười mấy giây trước. Bà ta không hề giấu diếm việc mình đang cầm một con dao phay sắc bén trong tay, mũi dao ló ra từ sau tủ đựng đồ khiến ánh đèn hắt lên phản chiếu ra tia sáng chói mắt người nhìn. Chết mất, chất mất, chết mất, chết mất, chết mất!

Thời Kim Lam không rảnh để ý tới sự căng thẳng và sợ hãi của Vưu Tri Vi. Cô liếc mắt qua bệnh án chứa đầy thuật ngữ khó hiểu, nhanh chóng ghi nhớ những từ khóa then chốt.

Bệnh nhân là Nhạc Văn Hinh, bị u xơ tử cung ác tính nên phải phẫu thuật cắt bỏ tử cung vào ngày 17 tháng 3 năm 2005. Phía sau bệnh án còn có một hợp đồng thỏa thuận ly hôn vào ngày 19 tháng 5 năm 2005.

Ngoại trừ những thứ này ra thì trong xấp tài liệu còn kẹp một chồng ảnh dày. Thời Kim Lam cầm nửa số ảnh mà mình đã thấy khi vừa mở tủ ra lên trước, phía sau mấy tấm ảnh có ghi thời gian bằng bút dạ, tháng 4 năm 2004.

Số còn lại đều là ảnh của Nhạc Yểu Yếu, hay nói đúng hơn thì chính là ảnh chụp Nhạc Yếu Yếu khi đang đi học. Phía sau mỗi bức ảnh đều đính kèm một tờ phiếu điểm bắt đầu từ tháng 9 năm 2005 cho tới tháng 12 năm 2005.

Bên trong phiếu điểm ghi chép thành tích của Nhạc Yểu Yểu từ khi còn nhỏ luôn dẫn đầu lớp cho tới khi dần dân tụt dốc.

Cuối cùng là một tấm ảnh đã bị xé mất một nửa, gương mặt Nhạc Yểu Yếu bị ai đó dùng bút dạ màu đỏ vẽ bậy lên khiến nụ cười ngọt ngào của cô ta trở nên đáng sợ. Vưu Tri Vi đặt tay lên vai Thời Kim Lam, nhẹ nhàng siết chặt áo khoác lông của cô.

Bóng người đứng sau tủ đựng đồ vốn chẳng nhúc nhích, nhưng vừa rồi đã di chuyển khiến lưỡi dao đã lòi ra hơn 3 xen-ti-mét so với vị trí ban đầu của nó.

Thời Kim Lam siết chặt xấp ảnh chụp trong tay, chậm rãi đứng dậy và quay người, đối diện với ánh mắt của dì quản lí ký túc xá đứng sau tủ đựng đồ. Mọi thứ bỗng trở nên yên lặng đến đáng sợ.

- Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.

'Aaaaaa...

Tiếng la thảm thiết của Đan Hiểu Vũ vang vọng khắp lâu ký túc xá nam. Anh ấy ôm chặt cánh tay Tống Dư Ngộ như muốn đu lên người anh đến nơi, nhưng khi bị Tống Dư Ngộ lạnh lùng liếc một cái thì chân lập tức rụt về theo phản xạ có điều kiện.

Tống Dư Ngộ rất muốn giơ tay xoa xoa cái tai mới bị tra tấn của mình, nhưng Đan Hiểu Vũ đã siết chặt tay anh rồi nên không thể giơ lên được, chỉ đành tức giận nói: “Câm miệng, không thì mình bỏ cậu lại đây một mình giờ.'

Tiếng la hét từ miệng Đan Hiểu Vũ lập tức im bặt. Anh ấy cắn môi, hai mắt trợn trừng nhìn Tống Dư Ngộ cứ như muốn nói “Cậu định làm thế với mình thật á?”, “Cậu hết yêu mình rồi phải không?”, “Mình sẽ méc lớp trưởng đánh cậu cho coi”.

Tống Dư Ngộ làm gì rảnh mà quan tâm anh ấy, đưa mắt nhìn người đang đứng trước cửa phòng ký túc... À không, dùng từ “người” thì chưa đúng lắm, hình như là cái xác mới phải?

Cái xác kia cao khoảng 1 mét 7, cả người dính đầy đất đá, nồng nặc cái mùi máu tươi và mùi bùn đất. Thậm chí trên vạt áo cũng dính đầy đất, trông cứ như mới vừa chui từ dưới đất lên.

Suy nghĩ này khiến Tống Dư Ngộ khó chịu nhíu mày lại. Tuy nhiên anh lại thấy cái xác kia chỉ đứng im trước cửa phòng ký túc, hai tay buông thống bên tươi, mũi giày thể thao đẫm máu chĩa vào hướng cửa.

Quần áo của cái xác đã rách bươm, phần cổ, ngực, eo, bụng, tay và chân đều có dấu vết của những vết cắt tàn bạo. Thậm chí anh còn có thể nhìn thấy dòng máu chảy xuôi thấp thoáng dưới lớp quân áo đẫm máu.

Trông con quái vật này cứ như bị ai cưỡng ép ghép nối lại, dấu vết rõ ràng nhất chính là vệt máu dài trên cổ đang rỉ máu thấm ướt quần áo và nhỏ xuống đất tạo thành một tiếng vang lạnh thấu xương.

Lúc này, con quái vật đang nghiêng đầu, đôi con ngươi màu xám nâu di chuyển từ cửa phòng ký túc sang hai người vốn không nên xuất hiện tại đây.

Tống Dư Ngộ kéo Đan Hiểu Vũ ra sau lưng, đối mặt với cái xác chắp vá xấu xí kia. Mặc dù đã rơi vào tình huống này, nhưng anh vẫn duy trì được hình tượng tuấn tú của mình, chậm rãi lên tiếng: “Thẩm Tri Tùng, anh muốn tìm gì?

Cái đầu hơi nghiêng của Thẩm Tri Tùng ngẩng lên, đôi con ngươi trong veo nhìn chằm chằm Tống Dư Ngộ trông có vẻ không sợ mình, sau đó chậm chạp cất cái giọng khản đặc khó nghe lên: “Anh... Là... Ai?”

Tốc độ nói của anh ta rất chậm, dù đã dùng hết sức để gắn từng chữ một nhưng giọng nói phát ra vẫn nghèn nghẹn khó nghe, thậm chí còn phải thở hồng hộc.

Tống Dư Ngộ trả lời: “Nhạc Yểu Yểu nhờ tôi chuyển lời cho anh, rằng cô ta muốn gặp anh.”

Đan Hiểu Vũ bịt chặt miệng cố không khóc thành tiếng, hai tai dựng lên nghe ngóng: “2”

Bọn họ còn chưa gặp Nhạc Yểu Yếu bao giờ, sao có thể chuyển lời giúp cô ta được chứ?

Cá! Không ngờ cậu học theo cái tính lừa ma dối quỷ của nhóc Lam Lam rồi?

Nhưng điều khiến Đan Hiểu Vũ phải trợn mắt bàng hoàng đó chính là sau khi nghe thấy tên của Nhạc Yểu Yểu, quái vật Thẩm Tri Tùng đột nhiên trở nên kích động...

Hàm dưới của anh ta run lên như đang cố gắng nói gì đó, nhưng bởi vì cổ họng đã bị rìu chém dẫn đến dây thanh quản bị tổn thương nên anh ta càng cố thì càng không thốt ra âm thanh nào được. Anh ta không kìm được cơn phấn khích nên đảo mắt liên hồi, cánh tay chắp vá cử động một cách cứng nhắc trông hệt như con rối mất khống chế.

Cơ thể anh ta run rẩy khiến từng đốt xương sống cọ xát vào nhau, tiếng máu và thịt lúc nhúc vang vọng khắp lầu ký túc xá tối tắm và truyền vào tai hai người, cảnh tượng chẳng khác gì phim kinh dị.

Khi biết được con quái vật trước mắt chính là Thẩm Tri Tùng, Đan Hiểu Vũ đã bớt thấy sợ, nhưng giờ đây lại lập tức căng thẳng. Anh ấy che hai mắt, vùi đầu sau bả vai Tống Dư Ngộ, không ngừng lẩm bẩm “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, văn minh, công bằng” nhằm át đi những âm thanh man rợ kia.

Nếu là bình thường, chắc chắn Tống Dư Ngộ sẽ khinh bỉ anh ấy nhát gan. Nhưng hiện tại anh chỉ chú ý đến mỗi Thẩm Tri Tùng.

Mặc dù bộ dạng anh ta phải nói là xấu đến cay mắt, nhưng anh không hề để lộ sắc mặt sợ hãi, vẫn luôn bình tĩnh và kiên nhẫn quan sát anh ta. Sau khi cơ thể anh ta không còn run rẩy nữa, anh mới nói tiếp: “Cô ta muốn gặp anh, nhưng vì bị nhốt ở ký túc xá nữ không ra ngoài được nên tôi đành phải giúp anh đi gặp cô ta.”

Đan Hiểu Vũ: “...”

Cá! Nhóc Lam Lam nhập vào người cậu rồi đấy à?

Mở mồm là nói phétI Tống Dư Ngộ giơ tay ra sau, dùng sức siết chặt cánh tay anh ấy ra hiệu cho anh ấy đừng run nữa, có khác gì bị bệnh Parkinson đâu.

Không biết là do được Tống Dư Ngộ nhắc nhở hay là vì bị Thẩm Tri Tùng ảnh hưởng mà cơ thể anh ấy ngừng run thật. Hai mắt anh ấy đảo qua một bên, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của chàng trai tỏa ra khí chất “Tôi rất đáng tin cậy” phía trước.

Anh ấy đã bị cái khí chất này lừa rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều lần, nhiều đến mức đếm không xuể.

“Em, vì sao lại đụng vào đồ của tôi?” Giọng nói nghèn nghẹn của dì quản lí ký túc xá vang lên, hai mắt lồi ra như muốn bắn lên mặt Thời Kim Lam đến nơi.

Bà ta giơ cao chiếc dao phay trên tay, hình như do mới băm thịt nên phần lưỡi dao gân chuôi còn dính máu và nước dầu.

Thời Kim Lam khá bất ngờ vì dì quản lí ký túc không vác dao xông tới ngay. Dù vậy gương mặt cô vẫn bình tĩnh, chẳng hề xấu hổ khi bị bắt quả tang đang lén lục lọi đồ của người khác.

Nghe dì quản lí ký túc xá bình tĩnh hỏi chuyện, cô chỉ hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ dì không biết vì sao em lại đụng vào đồ của dì à?”

Câu trả lời lắt léo không khiến dì quản lí ký túc xá thay đổi sắc mặt. Bà ta vẫn giữ nguyên tư thế cứng nhắc, xấu xí của mình, nốt ruồi bên dưới khóe miệng phải di chuyển theo từng nhịp thở của bà ta.

Dù đã nhìn thấy cảnh này biết bao nhiêu lân nhưng Thời Kim Lam vẫn cảm thấy bụng dạ quay cuồng.

“Mày... Lừa... Tao..." Dì quản lí ký túc chậm chạp thốt ra ba chữ, đôi mắt đục ngầu đột ngột trở nên sắc bén theo giọng điệu, hệt như muốn hóa thành con dao băm nát người cô.

Thời Kim Lam che chắn Vưu Tri Vi phía sau, vỗ tay vào tờ bệnh án và đống ảnh chụp rồi nói: “Em không lừa dì, dì có bảo không được mở ngăn tủ kia đâu. Em ấy à, vốn là một người dễ nảy sinh lòng hiếu kỳ với những nơi chốn mới, đặc biệt còn rất thích cạy mở những chỗ bị khóa lại. Dì xem nè, phát hiện bí mật thật rôi.”

Vưu Tri Vị nghe cô biện hộ đầy khôn lỏi như vậy thì khóe miệng khẽ run lên, rất nghi ngờ có lẽ ngay giây sau, dì quản lí ký túc sẽ vác dao chém cả hai người bọn cô.

Tuy vậy, hiển nhiên là Thời Kim Lam rất am hiểu phải đành đòn phủ đầu như thế nào. Ngay trước khi dì quản lí ký túc kịp phản ứng, cô đã giơ nửa số ảnh mà mình phát hiện lên trước mặt bà ta. Đáng tiếc, hai người trong và ngoài ảnh trông quá khác nhau nên không ai có thể nhận ra bọn họ là một.

Cố tình là Thời Kim Lam còn liên tục khiêu khích giới hạn của dì quản lí ký túc, “Đây là ảnh chụp khi dì còn trẻ ạ?”

Đôi mắt lồi vừa nhìn thấy những bức ảnh thì lập tức rụt vào hốc mắt, sau đó vội vàng nhìn đi chỗ khác. Cứ như thể những bức ảnh đó là một loại bùa chú khiến bà ta chỉ nhìn thôi cũng đủ hồn phi phách tán.

Thời Kim Lam thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.

Đối với một người đã sa đọa vào vực sâu gớm ghiếc thì quá khứ đã từng tốt đẹp của họ chính là thứ khiến họ sợ hãi nhất.

Dì quản lí ký túc xá đã khóa chặt nỗi sợ lớn nhất của mình vào ngăn tủ đầu giường, không phải là do bà ta muốn bảo vệ nó, mà là vì muốn chôn chặt nó vào nơi không ai có thể nhìn thấy và xóa bỏ sự tồn tại của nó. Nhưng bí mật trong ngăn tủ này lại chính là thứ mà bà ta khó có thể dứt bỏ nhất. Vì vậy từng ngày từng tháng trôi qua, bí mật vẫn còn đó, và bà ta cũng bị giam giữ lại nơi đây.

Thời Kim Lam vẫn giơ cao tấm ảnh, nói với dì quản lí ký túc xá: “Em kể dì nghe một câu chuyện nhé?”

Vưu Tri Vị đã được tự trải nghiệm và rút ra bài học rằng “kể chuyện” vốn chẳng phải thói quen tốt. Nhưng giờ phút này, cô ấy lại không nhịn được mà ngước mắt nhìn lên, tò mò không biết cô đã phát hiện gì. Thậm chí cô ấy còn muốn lên tiếng hỏi, nhưng xét thấy tình hình hiện giờ không thích hợp nên chỉ đành siết chặt vật phẩm trong tay, ngoan ngoãn trốn phía sau cô.

Dì quản lí ký túc dời mắt sang và dừng lại trên tờ bệnh án và xấp ảnh chụp trên một tay khác của Thời Kim Lam, bàn tay phải đột nhiên siết chặt con dao phay.

Thời Kim Lam chậm rãi lùi sang bên cạnh.

Dì quản lí ký túc xá lập tức di chuyển tâm mắt theo hành động của cô. Đợi đến khi cô đặt hết những bức ảnh trong tay xuống bàn và lật mở tất cả lên thì gương mặt bà ta run lên mất kiểm soát.

Lần này bà ta còn chẳng dám nhìn xuống bàn, cứ như thể những bức ảnh đó có thể chọc thủng mắt mình. Cơ mặt bà ta càng run mạnh hơn, trông như có thể vung dao chém về phía Thời Kim Lam bất cứ lúc nào.

Thời Kim Lam lại chẳng hề cảm nhận được ác ý đến từ dì quản lí ký túc đã nhiều tới mức có thể hóa thành thực thể, vẫn chậm rãi nói:

“Người phụ nữ trong ảnh vốn có một gia đình rất hạnh phúc, nhưng bỗng một ngày bà ta khám ra bệnh u xơ tử cung, hơn nữa còn là thời kỳ cuối nên phải làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung ngay. Tuy nhiên sau khi phẫu thuật xong, chồng bà ta đã lựa chọn ly hôn với bà ta và bỏ rơi bà ta cùng đứa con gái của hai người.

Bà ta mới phẫu thuật xong không lâu, cơ thể còn chưa bình phục mà đã chịu thêm cú sốc như trời giáng nên suy sụp tinh thân. Bà ta dồn hết tâm ý lên người con gái, quan tâm mọi thứ về con và thậm chí còn kiểm soát cả cuộc đời con gái mình. Cuộc sống cứ thể tiếp diễn cho tới khi con gái bà ta vào cấp ba.

Vì thành tích học tập của con gái quá kém, bà ta phải nhờ vả quan hệ đưa con gái vào một trường cấp ba trọng điểm. Nhưng dẫu vậy, thành tích con gái bà ta vẫn chẳng chuyển biến là bao, hơn nữa còn muốn chuyển vào ký túc xá sống. Ban đầu bà ta không đồng ý, nhưng khi con gái đưa ra lý do vì muốn tập trung học tập thì miễn cưỡng đồng ý."

“Bà ta không được gặp con gái thường xuyên nên bắt đầu lo âu. Vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, thấy thành tích của con gái vẫn không tiến bộ, vì nguyên nhân nào đó nên bà ta đã mời một gia sư tại nhà cho con. Sau đó khi phát hiện con gái đã có tiến bộ thật thì bà ta vui mừng lắm. Dẫu vậy, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Một sáng nọ, bà ta bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ giáo viên trong trường nói rằng con gái bà ta yêu sớm.”

Thời Kim Lam kể đến đây thì cố tình dừng lại.

Quả nhiên, gương mặt dì quản lí ký túc xá không ngừng run rẩy, bờ môi mấp máy, còn đôi mắt hung ác thì nhìn chằm chằm cô.

Khoảnh khắc tâm mắt hai người giao nhau, dì quản lí ký túc xá lập tức vung dao xông tới mà chẳng hề do dự! Thời Kim Lam đã đề phòng từ trước, vừa thấy vậy thì lập tức đá vào chân bàn và đè hai tay xuống một bên mặt bàn. Chiếc bàn này là loại có thể gập vào, vì vậy động tác của cô đã khiến phần mép bàn đối diện dì quản lí ký túc nghiêng lên và đập vào cằm khiến bà ta phải ngẩng đầu lên, trông y hệt động tác gác cằm lên bảng thông báo mà bà ta đã làm khi ở phòng đăng ký.

Tuy nhiên trong lần này, bà ta đã không thể tự do di chuyển đầu mình nữa. Cạnh bàn va đập mạnh vào hàm dưới khiến xương quai hàm của bà ta bị trật khớp, nước miếng lập tức chảy ra ròng ròng.

Từ nãy đến giờ, Vưu Tri Vi vẫn luôn duy trì cảnh giác. Vừa thấy tình hình thay đổi, cô ấy lập tức ném “Thiên la địa võng” trong tay vê phía dì quản lí ký túc xá.

Khoảnh khắc vật phẩm phát huy tác dụng, Thời Kim Lam đã men theo độ dốc của mặt bàn để nhảy lên và đá mạnh đầu của dì quản lí ký túc nghiêng sang một bên. Bà ta lập tức mất kiểm soát, cái đầu nghiêng qua 90 độ rồi ngã xuống mặt đất với một tư thế cực kỳ quái dị.

Thời Kim Lam chống một tay lên mặt bàn, linh hoạt như mèo đáp xuống đất. Và ngay trong khoảnh khắc đáp đất, cô đã nhấc chân dẫm lên cổ tay phải của dì quản lí ký túc xá.

Một tiếng “Răng rắc” giòn tan vang lên, xương cổ tay của dì quản lí ký túc đã gấy, con dao phay trong tay bà ta cũng theo đó mà rơi xuống sàn nhà vang lên những tiếng “Leng keng” rung động, ánh sáng hắt lên lưỡi dao sáng chói.

Khoảng thời gian kể từ lúc dì quản lí ký túc nổi điên cho đến khi ngã ra mặt đất chỉ gói gọn trong ba giây ngắn ngủi. Thời Kim Lam không hề do dự đá bay con dao phay đi, sau đó tiếp tục dẫm chân lên khuỷu tay và đầu gối của dì quản lí ký túc xá. Cô dùng lực mạnh đến mức gãy cả xương, khiến bà ta bò toài trên sàn nhà trông vô cùng chật vật.

Vưu Tri Vi ném cặp vào một góc rồi vội vàng chạy sang nhặt dao lên. Sau đó, cô ấy hốt hết số dao trong bếp và lấy mất chiếc rìu ngoài phòng, dọn toàn bộ vũ khí nguy hiểm ra ngoài ký túc xá nữ. Sau mươi giây bị “Thiên la địa võng” khống chế, dì quản lí ký túc xá đã chẳng thể cảm giác được cơn đau nào nữa. Bà ta quăn quại với nỗi đau khi xương cốt gãy nát, bò dậy khỏi mặt đất.

Thời Kim Lam khe khẽ tặc lưỡi một tiếng, quả quyết sử dụng kỹ năng “Bóp nghẹt sinh mạng” để đẩy ngã chiếc tủ đựng đồ đè lên người dì quản lí ký túc.

Dì quản lí ký túc xá vừa bò dậy thì vùng eo và bụng đã bị trúng đòn nên lại nằm bẹp xuống đất. Nhưng bà ta không định bỏ cuộc, vẫn tiếp tục gần ra những tiếng gầm man rợ và chống tay lên, muốn đẩy chiếc tủ đựng đồ ra chỗ khác.

Thấy bà ta khỏe vậy, Thời Kim Lam lập tức nhảy lên tủ đựng đồ và tiếp tục đè dì quản lí ký túc xuống.

Lần này, bà ta chỉ còn có thể áp tay lên mặt đất. Tiếng móng tay cào lên sàn nhà vang lên chói tai, nhưng dẫu bà ta có cố gắng đẩy người lên cỡ nào thì cũng vô dụng. Thời Kim Lam ngồi xổm trên tủ đựng đồ, nhìn từ trên cao xuống cái đầu và hai tay ló ra của dì quản lí ký túc xá. Cái đầu của bà ta đã bị cô đá lệch sang ít nhất một trăm độ, vì vậy bây giờ đang xoay lại nhìn cô với một tư thế hết sức kinh dị.

Hiển nhiên bà ta chẳng phải người bình thường, mà là một NPC quái vật đánh mãi không chết trong màn chơi. Với khả năng thể chất siêu việt như vậy, nếu không tìm cách hạn chế bà ta thì người chịu thiệt cuối cùng chắc chắn sẽ là cô.

Thời Kim Lam lơ đi ánh mắt như muốn giết người của bà ta, lấy món đồ chơi ông già Noel từ túi áo khoác lông ra rồi liên tục đóng mở cái miệng của nó y hệt đêm qua khi ở trong phòng ký túc số 404.

Món đồ chơi ông già Noel đã không thể phát ra tiếng nhạc nữa, vì vậy bây giờ chỉ đành mặc cho cô nghịch miệng của mình, lúc thì mở, lúc lại đóng. Thời Kim Lam đóng, mở được vài lần thì mới rảnh chú ý đến dì quản lí ký túc xá, tiếp tục kể nốt câu chuyện dở dang.

“Bà ta không tin cô con gái ngoan ngoãn của mình yêu sớm nên chất vấn con gái đã hẹn hò với ai. Nhưng cô con gái không chịu nói, có thể nói cũng giữ miệng kin bưng.

Điều càng khiến bà ta kinh ngạc hơn đó là cô con gái bình thường nghe lời biết bao, nay lại tranh chấp với bà ta chỉ vì chuyện này. Cô con gái hỏi vì sao bà ta cứ như một tên cuồng kiểm soát, kiểm soát cuộc sống, thành tích học tập, thậm chí là cả tình cảm của cô ta.

Bà ta rất phẫn nộ, cảm thấy đây không còn là con gái của mình nữa rồi, cảm thấy giờ đây con gái chẳng khác gì người chồng đã ly hôn với mình, lạnh lùng, vô tình và ích kỷ. Vì thế, bà ta đã đưa ra một quyết định vô cùng nhẫn tâm, đó là phải khiến con gái ở lại đây với mình, mãi mãi chẳng thể rời đi.” Nói rồi Thời Kim Lam cụp mắt nhìn xuống dì quản lí ký túc xá vẫn đang giấy dụa muốn đẩy chiếc tủ đựng đồ ra, bình tĩnh nói với món đồ chơi ông già Noel trong tay mình: “Tôi kể đúng chưa? Nhạc Yểu Yểu?”

Dì quản lí ký túc xá đang cố gắng đẩy chiếc tủ đựng đồ ra, nhưng vừa nghe thấy tên Nhạc Yếu Yếu thì đột nhiên dừng động tác lại, giương ánh mắt khó tin về phía món đồ chơi ông già Noel trong tay cô.

Ban đầu, Thời Kim Lam đã tưởng Nhạc Yểu Yếu tự sát thật. Nhưng từ khi phát hiện thứ trong ngăn tủ của dì quản lí ký túc xá, cô đã bác bỏ mọi suy đoán trước đó và xây dựng một giả thuyết mới dựa trên những manh mối có được từ vòng lặp.

Cốt truyện của màn chơi quá rắc rối. Nếu người chơi không bước vào căn phòng này và phát hiện thứ mà dÌì quản lí ký túc xá cất trong ngăn tủ thì sẽ không thể biết được bà ta là một tên biến thái đã giết chết chính con gái của mình. Ngược lại, có khi người chơi sẽ còn tưởng bà ta là một người mẹ đáng thương, vì không thể chấp nhận được cái chết của con gái mình nên đã trả thù bạn cùng lớp và bạn trai của con gái.

Mà thứ khiến Thời Kim Lam cảm thấy khó chịu nhất đó chính là cuốn nhật ký trong ngăn tủ của Nhạc Yếu Yểu. Cô ta vốn phải chịu áp lực từ gia đình, cái tên XX được đề cập trong đó cũng chính là nguồn cơn mọi áp lực và nỗi khổ của cô ta. Nếu sau cùng câu chuyện này trở thành câu chuyện về một “người mẹ đáng thương”, vậy thì cuốn nhật ký ấy còn có ý nghĩa gì chứ?

Hơn nữa, rõ ràng Nhạc Yểu Yểu mới là nhân vật trung tâm của toàn bộ cốt truyện, thế nhưng cô ta chưa từng xuất hiện trực tiếp bao giờ. Lần duy nhất mà Thời Kim Lam được nói chuyện cùng cô ta cũng là nhờ thông qua chiếc gương trong phòng ký túc số 404.

Trong gương, mái tóc dài rũ xuống của cô ta đã che khuất cổ và cơ thể, nên cô chỉ thể nhìn thấy miệng và những vết máu loang lổ khắp người cô ta. Thời Kim Lam cố gắng nhớ lại dáng vẻ con ma nữ trong gương. Khuôn mặt cô ta vẫn còn nguyên vẹn, cơ thể không có những vết bầm khi rơi từ trên cao xuống như trong câu chuyện nữ sinh nhảy lầu mà cô đã nghe được khi vừa vào màn chơi.

Câu chuyện ma kia vốn được dùng để đánh lừa người chơi. Nhạc Yểu Yểu không chết vì nhảy lầu tự tử, mà cô ta chết vì bị vũ khí sắc bén cắt vào cổ.

Vì thế cho nên miệng cô ta mới chảy máu ròng ròng, trạng thái sau khi tử vong giống y hệt Lưu Tuấn Vũ.

Cô vừa dứt lời, cái miệng đang bị cô nghịch của ông già Noel lập tức cứng đờ. Cho dù cô có dùng sức cỡ nào thì cái miệng đang há ra đó cũng không định khép lại.

Vưu Tri Vi thở hồng hộc quay lại sau khi xử lí xong đống vũ khí, giúp Thời Kim Lam tắt đi ánh đèn chói mắt trong phòng. Khoảnh khắc bóng tối bao trùm lấy căn phòng, món đồ chơi ông già Noel lập tức run lên kịch liệt, hòa cùng với đó là những tiếng “Cành cạch” vô cùng quỷ dị. Một bóng dáng đẫm máu lặng lẽ xuất hiện bên trên tủ đựng đồ, ngồi xổm bên cạnh Thời Kim Lam. Cũng vì vậy mà mái tóc dài của cô ta đã cọ vào mu bàn tay cô, cảm giác nhơn nhớt vừa lạnh vừa buốt.

Vưu Tri Vi vội vàng thêm cảnh cho bản thân, cố gắng giúp mình thoát mác “được lão đại kéo qua màn, “Bà lắp đặt nhiều đèn ở tầng một ký túc xá như vậy không phải để chiếu sáng, mà là để phòng ma. Bởi vì bà sợ Nhạc Yểu Yếu bị mình giết chết sẽ quay lại tìm mình, cho nên mỗi khi có ai bảo rằng ký túc xá có ma thì bà sẽ muốn giết chết người đó.”

Thời Kim Lam nhìn món đồ chơi ông già Noel đã nát bét, lấy một tấm phản quang nhỏ xíu từ bụng nó ra, sau đó nghiêng đầu nhìn sang gương mặt vô cảm của Nhạc Yểu Yểu, “Sau khi gương trong phòng ký túc bị vỡ, cô vẫn luôn trốn trong món đồ chơi này à?” Nhạc Yểu Yểu quay đầu đi, im lặng nhìn chằm chằm dì quản lí giờ đã không còn giấy dụa thêm, sau đó nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi và mẹ... Cãi... Nhau... Trong phòng tắm, vô tình... Làm vỡ... Gương. Bà ta... Dùng... Mảnh gương... Cắt... Cổ... Tôi.”

Tốc độ nói của cô ta vừa chậm vừa đứt quãng, cùng lắm chỉ có thể nói được ba chữ chứ không thể nói thành câu hoàn chỉnh. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn cố gắng nói cho hất.

“Bà ta... Phân... Xác tôi... Rồi bỏ vào... Tủ lạnh... Ở trong đó... Tôi... Lạnh lắm... Tôi... Muốn hỏi... Vì sao... Vì sao chứ...

Nhưng cô ta không nhận được đáp án, lại chẳng muốn quay về ngôi nhà đã khiến mình khó thở nọ. Rồi bỗng một ngày, cô ta phát hiện mình đã quay về ký túc xá và gặp gỡ rất nhiều “Trương Tiểu Thục” và “Trân Khả Hân” khác nhau. Có một giọng nói vang lên trong lòng bảo cô ta phải hù dọa những người kia, và không được tiết lộ cho họ biết bản thân là ai.

Cô ta rất muốn quên những chuyện đã xảy ra, nhưng mỗi một “Trương Tiểu Thục” và “Trân Khả Hân” đều không ngừng gợi nhớ những dòng ký ức ấy.

Một ngày nọ, có người trong phòng ký túc nhắc tới Thẩm Tri Tùng, đánh thức một phần ký ức đã ngủ quên trong cô ta.

Cô ta bật khóc tức tưởi dọa sợ hai người trong phòng ký túc xá. Nhưng cô ta nào rảnh mà lo, chỉ cảm thấy rất nhớ Thẩm Tri Tùng và muốn biết sau khi mình chết, anh ta đã sống thế nào, liệu có đau lòng hay không.

Nhưng cô ta không thể rời khỏi ký túc xá. Cô ta rất sợ ánh đèn sáng chói, chỉ đành thu mình vào một góc trong gương, thỉnh thoảng lại nhập vào tấm phản quang nho nhỏ trong người món đồ chơi ông già Noel để phát nhạc. Cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhớ ra một bức ảnh chụp chung trong phòng ký túc xá. Trong ảnh, cô ta phấn khởi, xán lạn, luôn được Thẩm Tri Tùng dõi mắt quan tâm, để lại trong anh ta một mặt tươi sáng nhất. Đêm qua, lại có thêm một “Trương Tiểu Thục” và “Trân Khả Hân” nữa đến phòng ký túc.

Lần này “Trương Tiểu Thục” có vẻ rất khác, không những gọi tên cô ta khiến cô ta sợ hãi, mà còn vô tình làm vỡ gương.

Đã lâu lắm rồi cô ta chưa nghe thấy tên mình. Tuy rằng cuối cùng cô ta đã tức tới bật khóc trong gương, nhưng vẫn không nhịn được mà liên tục lặp lại tên mình trong lòng.

Nhạc Yểu Yểu, Nhạc Yểu Yểu, Nhạc Yểu Yểu...

Có phần quen thuộc, nhưng cũng hơi xa lạ. Nhưng cảm xúc tưởng chừng như đã chết trong “cơ thể” cô ta một lân nữa bùng lên.

Gương của cô ta vỡ rồi, cho nên cô ta mới không ngừng ca hát bên tai cái cô “Trương Tiểu Thục” xấu xa kia. Không lâu sau, cô ta biết được cái cô “Trương Tiểu Thục” này là một người cực kỳ trâu bò, đến nỗi dù bị tiếng hát làm phiền thì vẫn ngủ được, thậm chí còn vặn gãy đầu món đồ chơi ông già Noel. Bởi vì không thể quay về gương được nên cô ta đành ngủ lại trong người của món đồ chơi ông già Noel.

Đợi đến khi cô ta tỉnh dậy thì đã phát hiện mình bị “Trương Tiểu Thục” xấu xa mang đi học.

Cô ta rất muốn phơi nắng, nhưng nhiệt độ của ánh nắng mặt trời quá cao, nếu phơi thì chẳng khác gì đang tắm trong chảo dầu hất.

Cô ta sợ đau nên đành ngoan ngoãn trốn trong món đồ chơi ông già Noel, dõi theo “Trương Tiểu Thục” xấu xa đè Thái Ngọc ra giữa hành lang phơi nắng.

Tuy không muốn thừa nhận đâu, nhưng thú thực cô ta đã rất hả hê khi thấy Thái Ngọc giận mà chẳng làm được gì. Vì vậy giữa trưa dù bị “Trương Tiểu Thục” xấu xa ném vào món đồ kỳ lạ kia, cô ta cũng không tức giận. Cứ như vậy, cô ta tiếp tục quan sát hành trình của “Trương Tiểu Thục” xấu xa.

Xem cô giết người, xem cô cứu người, xem cô ôm lấy bạn đồng hành gào khóc, xem cô tin tưởng bạn bè vô điều kiện.

Xem đến mức ngưỡng mộ vô cùng.

Ở ngoài cửa, Tống Dư Ngộ nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Tri Tùng đã dừng lại nãy giờ. Con quái vật với cơ thể được chắp vá lại lắc đầu với anh, sau đó chậm rãi rời khỏi ký túc xá nữ.

Đan Hiểu Vũ khổ sở, cố kìm lại nỗi sợ để đuổi theo anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh không đi gặp cô ta hả? Anh đã tìm cô ta suốt mà.”

Anh ta vẫn luôn đứng đợi bên dưới ký túc xá nữ, nhưng lần nào cũng bị một chiếc rìu nặng nề chặt đứt cổ.

Anh ta bị chôn xuống rừng trúc sau khu ký túc xá, sau đó lại tự bò ra khỏi đất.

Chỉ vì muốn tìm được một người.

Và nói một câu xin lỗi.

Khi gặp Thái Ngọc, anh ta đã hỏi cô ta rằng Yểu Yểu thích gì. Thái Ngọc nói Yểu Yểu thích ngôi sao may mắn, rồi hỏi anh ta đang theo đuổi Yểu Yếu à? Anh ta đã ngại ngùng gật đầu.

xx**% 25 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment