Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 26 - C26

c26 c26c26

CHƯƠNG 26: Thế giới hiện thực (1)

- Phòng livestream số 54088 -

[Cốt truyện có thể quay xe gắt vậy luôn á? Tôi không ngờ được thật đấy]

[Trước đó tôi cứ tưởng dì quản lí ký túc xá phát điên vì mất con gái, nhưng không ngờ ngay từ đầu bà ta đã biến thái vậy rồi, đến con gái ruột của mình mà còn ra tay được]

[Tuy là vậy nhưng mà... Thôi bỏ đi]

[Chỉ có mình tôi quan tâm vật phẩm cấp truyền thuyết thôi hả? Hình như màn chơi này đâu có chỉ tiết nào liên quan tới kết hôn đâu? Sao lại xuất hiện vật phẩm kia?] [Tôi vẫn cảm thấy 54088 đã gian lận, vừa phát hiện được bí mật của dì quản lí ký túc vừa tiện tay thu hoạch một vật phẩm cấp truyên thuyết, may mắn cỡ đó có giống người bình thường không?]

[Không phải lúc trước đã có lời đồn có vật phẩm cấp bậc rất cao trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã hả? Chắc là vật phẩm này chứ gì]

[Đậu mái! Lúc trước người ta chỉ đồn đó là vật phẩm cấp sử thi thôi, nhưng giờ là truyền thuyết! Truyền thuyết đấy! Màn chơi cấp trung bình mà có vật phẩm cấp truyền thuyết, xin hỏi là có bình thường không ạ? Con chó mưu mô kia mau ra chịu đòn! Có phải 54088 là bố ruột nhà mi không đấy?]

Kể từ lúc Nhạc Yểu Yểu xuất hiện, dì quản lí ký túc xá đã không còn giấy dụa nữa, hai mắt dại ra, cái đầu vặn vẹo, giữ tư thế nằm bẹp trên mặt đất. Đến khi nghe thấy hai chữ “Vì sao” phát ra trắc trở từ miệng Nhạc Yểu Yểu, cả người bà ta như chịu một cú sốc rất lớn nên run lên mất kiểm soát, cái đầu quay cuồng cố né tránh đôi mắt mà mình không dám đối diện.

Nhạc Yểu Yểu không nói gì thêm, cũng chẳng hề phản ứng gì trước hành động lảng tránh của dì quản lí ký túc xá. Cô ta ngồi xổm bên cạnh Thời Kim Lam, lắng lặng quan sát người phụ nữ đã từng rất dịu dàng, xinh đẹp, mà nay lại trở nên xấu xí, gớm ghiếc đến tột cùng.

Màn chất vấn trong tưởng tượng của Thời Kim Lam không xuất hiện. Cô nhìn chằm chằm gương mặt đã biến đổi của cô gái, khẽ nhấp môi rồi quay đầu liếc mắt với Tống Dư Ngộ đang đứng ngoài cửa.

Tống Dư Ngộ nhận được ánh mắt của cô thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài khu ký túc xá nữ, nơi tên nhát gan Đan Hiểu Vũ đang khoác chiếc áo lông màu đen mà anh đã mua cho lúc trưa lên người Thẩm Tri Tùng. Anh và Đan Hiểu Vũ tìm được Thẩm Tri Tùng trong khu ký túc xá nam, ngoài ra còn biết được câu chuyện năm đó từ anh ta. Dường như cuộc cãi vã trong nhà vệ sinh nữ đã xảy ra thật, và hai người tham gia trong đó chính là Thái Ngọc và Trương Tiểu Thục.

Thời gian khi ấy đúng vào tiết ba của lớp 12A4 là tiết thể dục, Thẩm Tri Tùng đi vệ sinh nên tình cờ nghe được cuộc cãi vã giữa hai người. Anh ta đã lao ra chất vấn Thái Ngọc vì sao lại làm vậy, nhưng đáp lại anh ta chỉ là một lý do buồn cười rằng “trông cô ta rất đáng ghét”. Anh ta đã đến tìm Nhạc Yểu Yểu nhưng không thấy cô đâu mà lại được người mẹ tinh thần bất ổn kia tiếp đón, sau đó rơi vào hôn mê. Khi anh ta mơ màng tỉnh dậy thì mới phát hiện bản thân đã quay về trường cấp ba Văn Nhã.

Anh ta không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng vẫn nhớ bản thân phải đi tìm Nhạc Yểu Yếu và nói xin lỗi cô ta. Vì vậy ngày nào anh ta cũng tìm tới ký túc xá nữ, muốn lên lâu tìm cô ta nhưng lần nào cũng chết dưới lưỡi rìu nặng nề kia.

Ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm khác, anh ta vẫn chưa từng gặp được Nhạc Yểu Yểu.

Cho tới một ngày anh ta nhìn thấy Thái Ngọc.

Hóa ra Thái Ngọc cũng đã chết.

Là do mẹ của Nhạc Yểu Yếu biết được cô ta phát tán tin đồn trong trường học.

Dì quản lí ký túc xá cố gắng lắc lư cái đầu không ngừng, nhưng chiếc tủ đựng đồ đã đè bà ta lại nên cơ thể không di chuyển được, cái đầu cũng do vậy mà có ít không gian hoạt động hơn, thành ra cho dù bà ta có cố gắng cỡ nào thì cũng chẳng thể thoát khỏi tâm mắt của Nhạc Yểu Yểu.

Từ trước đến giờ, Nhạc Yểu Yếu vẫn không nhận được câu trả lời. Nay nhìn dáng vẻ của bà ta như vậy, cô ta bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện chẳng đáng để mình canh cánh trong lòng lâu như vậy.

Cô ta bình tĩnh thu mắt lại, nghiêng đầu nhìn sang Thời Kim Lam chẳng biết đang suy ngẫm điều gì, hỏi rằng: “Tôi có thể biết tên của cô không?”

Thời Kim Lam thoáng ngạc nhiên.

Đối với người chơi thì đây là một thế giới trò chơi được cấu tạo nên từ những quy tắc. Mà trong đó, các NPC trong màn chơi chỉ có thể tuân theo thiết lập của hệ thống và mặc định cô chính là “Trương Tiểu Thục” học lớp 12A4 của trường THPT Văn Nhã, chứ không thể phát hiện mỗi một “Trương Tiểu Thục” mà mình từng gặp đều là những người khác nhau. Thời Kim Lam mím môi ngẫm nghĩ, sau đó ngoắc tay gọi Nhạc Yểu Yếu lại.

Ánh mắt Nhạc Yểu Yểu thoáng qua vẻ nghi hoặc. Sự việc chiếc gương bị vỡ dọa sợ cô ta đã khiến cô ta có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ngón tay trắng nõn cong lại vẫy gọi mình, cô ta lại kìm được sự tò mò trong lòng, sau một thoáng nghĩ ngợi thì vẫn quyết định đi qua.

Không ai biết Thời Kim Lam đã thì thâm những gì bên tai Nhạc Yểu Yếu, chỉ thấy cô ta ngơ ngác gật đầu, sau đó do dự nhìn ra ngoài cửa.

Đan Hiểu Vũ kéo người bên cạnh khiến chàng trai khoác áo lông màu đen chậm chạp ló ra từ sau cửa. Anh ta đeo đôi giày bốt mùa đông cao cổ, quấn khăn choàng cổ dày dặn, ôm lấy một lọ ngôi sao may mắn. Anh ta nâng chiếc lọ đựng ngôi sao may mắn trong đôi bàn tay đeo găng tay lên, sau đó thẹn thùng mỉm cười với Nhạc Yểu Yểu. “Yểu Yếu, đây là quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị cho cậu đó.”

Ngày 24 tháng 12, là ngày đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của Nhạc Yểu Yểu, nhưng cũng là ngày cô ta cất tiếng khóc chào đời.

Hôm ấy cô ta đã không thể nhận quà sinh nhật từ Thẩm Tri Tùng, thậm chí còn chẳng có cơ hội nhìn mặt anh ta lân cuối.

Nhạc Yểu Yểu ngơ ngác nhìn chằm chằm chàng trai đứng ngoài cửa, đối mặt với ánh nhìn đầy dịu dàng và thành kính của anh ta.

Khoảnh khắc tâm mắt hai người giao nhau đã đưa cả hai xuyên qua không - thời gian. Một luông sáng nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể hai người trông hệt như món quà tẩy trần đến từ thiên đường, xóa bỏ mọi tạp chất dơ bẩn và đen tối nơi trân thế. Chẳng biết là ai sai ai khiến kim đồng hồ cứ xoay tròn mãi, tiếng bánh răng chuyển động vang lên đưa hai người được bao bọc trong luồng sáng rực rỡ quay về khoảnh khắc chỉ mới ngoái đầu mà ngỡ như vừa gặp đã yêu trong thư viện năm ấy.

Trong tia sáng le lói, bọn họ nhìn nhau và mỉm cười. Cuối cùng hóa thành hai quả cầu ánh sáng nho nhỏ rồi bay lên và biến mất giữa không trung vô tận.

Đan Hiểu Vũ nhếch miệng quan sát cảnh tượng, vô thức giơ tay lau đi giọt lệ vương bên khóe mắt. Chẳng hiểu sao trong lòng anh ấy lại dâng trào một nỗi bồi hồi, ấm áp và cảm động đến lạ.

Vưu Tri Vi cũng lau khóe mắt, thấy động tác ngốc nghếch của người nào đó thì thục khuỷu tay vào eo anh ấy.

Lớp trưởng đại nhân hất cằm, hiếm lắm mới có một lần không mỉa mai anh ấy nhát gan mà lại còn khen: “Lần này có tiến bộ rồi ha.”

Đan Hiểu Vũ ngại ngùng gãi gãi chiếc đầu đỉnh, không dám nói cho lớp trưởng biết bình thường mình đọc truyện ngôn tình không thích những bộ có Bad Ending, kể cả khi câu chuyện ma này trông có vẻ chẳng ăn nhập gì với ba chữ “truyện ngôn tình”.

Được khen nên anh ấy định phát biểu vài câu, nhưng đột nhiên cảm thấy bên người thiếu thiếu gì đó. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt.

Anh ấy vội vàng ngẩng đầu ngoái lại nhìn, tuy nhiên chẳng thấy Tống Dư Ngộ đâu. Da đầu anh ấy lập tức căng ra, vội bảo: “Cá thánh học nhà ta đâu rồi?”

Nãy giờ chỉ tập trung để ý tới Nhạc Yểu Yểu và Thẩm Tri Tùng nên anh ấy không phát hiện Tống Dư Ngộ đã biến mất từ lúc nào. Đan Hiểu Vũ bỗng nhiên nhớ tới một con ma nữ còn lại trong ký túc xá nữ, sống lưng lạnh toát, sợ Tống Dư Ngộ không cẩn thận bị ma nữ bắt đi.

Con ma nữ Thái Ngọc kia chẳng phải thứ tốt lành gì, lỡ mà rơi vào tay cô ta thì không chết cũng phải bị lột da. Vừa nghĩ đến đây, anh ấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn Thời Kim Lam.

Thời Kim Lam nâng hai hạt giống không biết tên trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọt chọt. Cô cũng không rõ tình hình nên thuận miệng đáp: “Chắc là đi làm việc rồi.”

Đan Hiểu Vũ muốn hỏi cô rằng Tống Dư Ngộ đi làm việc gì, nhưng còn chưa kịp hỏi thì ngoài cửa lầu cầu thang của ký túc xá nữ đã vang lên tiếng động kéo lê vật nặng cùng với âm thanh ken két do thứ gì đó sắc bén cà lên mặt đất khiến người ta nghe mà ớn lạnh. Vưu Tri Vị cảnh giác nhìn về phía cửa cầu thang. Còn Đan Hiểu Vũ thì sợ đến nhữn cả chân, vội vàng trốn ra sau lưng cô ấy và lắp bắp: “Cái... Cái gì thế?”

Có một chiếc bóng xuất hiện ở đầu hành lang, dường như là ai đó đang bước xuống từ cầu thang. Nhìn từ xa, cái bóng đổ dài tưởng chừng vô tận.

Hai người siết chặt vật phẩm trong cặp, đang định ném vê phía bóng người kia thì đột nhiên tình cờ nhìn thấy chiếc áo khoác lông màu trắng của Tống Dư Ngộ, thế là ngẩn ra.

Tống Dư Ngộ đang đeo găng tay đen, chiếc áo khoác lông màu trắng không dính bụi trần như biết phát sáng giữa nền trời đen đặc, tô điểm cho gương mặt tuấn tú của anh. Bóng tối phủ lên sườn mặt càng phác họa ra đường nét gương mặt hoàn hảo của anh.

Tay anh đang kéo theo thứ gì đó. Khi bọn họ nhìn kỹ thì phát hiện đó là một sợi dây thừng, đầu dây bên kia đang cột vào một đôi chân.

Sau khi nhìn rõ anh đang kéo thứ gì, Đan Hiểu Vũ không khỏi hít vào một hơi.

Đó là một người... À không, là ma, là một con ma nữ.

Cả người ma nữ đẫm máu, bị trói hai chân và kéo lê xuống cầu thang. Vết máu đặc sệt rỉ ra từ người cô ta và vẽ nên một đường thật dài trên mặt đất.

Đầu tóc rối bù đã che khuất gương mặt cô ta, nhưng bọn họ có thể nhận ra rằng cô ta vẫn chưa hôn mê bất tỉnh nhờ hành động cố sức cào móng tay sắc nhọn xuống mặt đất của cô ta. Tuy nhiên vì sức kéo ở đằng chân quá lớn nên cô ta chẳng thể bám vào khe hở giữa các viên gạch được, hàng móng tay chỉ có thể tạo ra những tiếng ken két ghê người do ma sát với nên nhà. Đan Hiểu Vũ: “...” Cảnh tượng không ai ngờ tới.

Hơn nữa, Tống Dư Ngộ lúc này trông rất giống một tên biến thái cuồng giết người trong phim, dù đang kéo lê thi thể của người ta nhưng bản thân lại chẳng dính lấy một giọt máu.

Vưu Tri Vi nhìn thấy Thái Ngọc chật vật nhưng chẳng thể nổi giận thì không khỏi tặc lưỡi. Cô ấy đoán được Tống Dư Ngộ muốn làm gì nên chủ động kéo Đan Hiểu Vũ ra và nhường đường cho họ.

Thời Kim Lam cất hai hạt mầm vào cặp rồi nhảy xuống tủ đựng đồ. Sau khi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Tống Dư Ngộ đang kéo Thái Ngọc tới, thế là nhướn mày, “Hành động nhanh thết”

Tống Dư Ngộ quay đầu lại, liếc nhìn Thái Ngọc vẫn còn đang giấy dụa bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó bật hết đèn trong tâng một ký túc xá lên. Ánh đèn chói mắt sáng lên lập tức chiếu sáng hết mọi ngóc ngách, Thái Ngọc bị trói cũng không ngừng run rẩy như con cá nằm trên chảo dầu. Miệng cô ta cứ ú ớ rên lên thảm thiết, hệt như thứ đang chiếu lên người cô ta chẳng phải ánh đèn mà là nghiệp hỏa có thể xuyên vào linh hồn và khiến cô ta không bao giờ siêu sinh được trong truyền thuyết.

Tiếng kêu la thảm thiết tra tấn lỗ tai bốn người. Tống Dư Ngộ chậc một tiếng rôi nhanh chóng ném Thái Ngọc vào phòng của dì quản lí ký túc xá, sau đó đóng sâm cửa lại, không cho cô ta cơ hội phản ứng.

Thời Kim Lam cầm chiếc ổ khóa mà trước đó mình đã tháo khỏi ngăn tủ trong tay. Cô móc ổ khóa lên cửa rồi khóa nó lại.

Âm!

Có thứ gì đó bị đổ, tiếp đó là tiếng gỗ đứt gãy vang lên “Răng rắc”. Không lâu sau lại có tiếng cười man rợ của ma nữ và tiếng máu thịt bị cào xé.

Dẫu cách một cánh cửa nhưng Đan Hiểu Vũ vẫn thấy kinh hồn bạt vía, không khỏi văng tục một câu rồi giơ ngón tay cái khen ba gương mặt vô cảm bên cạnh mình. Không biết dì quản lí ký túc xá trong màn chơi này đã giết chết bao nhiêu người, mà số người chết dưới tay ma nữ Thái Ngọc cũng chẳng ít. Thế thì cứ việc nhốt hai tên quái vật này vào chung một chỗ để bọn chúng tự hành hạ nhau thôi, chiêu này quả là cao tay.

Tống Dư Ngộ chán ghét gỡ găng tay ra và cất nó vào túi đồ trong cửa hàng ác mộng.

Nhận thức của Đan Hiểu Vũ về sức chiến đấu của con cá làm màu lại đổi mới...

Không hồ là tay thiện chiến đã theo ông Thời học võ mười năm. Đan Hiểu Vũ nghe thấy tiếng tranh chấp trong phòng thì bỗng nhiên hỏi: “Vậy ra Nhạc Yểu Yểu đã đi theo cậu suốt cả ngày hôm nay à?”

Hỏi xong, anh ấy ôm lấy hai tay định ủ ấm, nhưng khi sờ phải lớp quần áo mỏng manh thì mới nhớ ra mình đã đưa áo khoác lông cho Thẩm Tri Tùng rồi.

Thời Kim Lam gật đầu.

Ai mà ngờ được món đồ chơi ông già Noel trong tay cô vốn chẳng phải đường vào vòng lặp, mà lại là nơi ở cho Nhạc Yểu Yểu cơ chứ.

Đêm qua tự dưng bị kéo vào trò chơi nên tâm trạng cô rất tệ, sau đó cô còn giở thái độ “Cô không hù chết tôi thì tôi hù chết cô” và dọa sợ Nhạc Yểu Yểu khiến tấm gương bị vỡ, nên cô ta mới phải trốn vào món đồ chơi ông già Noel. Nếu không xảy ra những chuyện này, có khi cô đã phải quay vê phòng ký túc số 404 để tìm Nhạc Yểu Yếu rồi lại đưa cô ta đến phòng đăng ký để tìm dì quản lí ký túc xá, sau đó lợi dụng tính chất khắc chế nhau giữa các NPC để vào phòng dì quản lí ký túc và phát hiện bí mật của bà ta.

Đây cũng chỉ là phỏng đoán của cô mà thôi, bởi chắc chắn cốt truyện nguyên bản phải đưa ra giải pháp khám phá ra bí mật của dì quản lí ký túc xá.

Để làm được như vậy thì đầu tiên cần phải phát hiện ma nữ trong gương chính là Nhạc Yểu Yểu. Nhưng đa số người chơi khi bị nhát ma sẽ không dám nhìn vào ma nữ, mà cho dù sau đó có đoán được đó là Nhạc Yểu Yểu thì cũng sẽ không đoán được phải đưa cô ta vào vật phẩm ông già Noel để mang cô ta ra khỏi ký túc xá.

Bên cạnh đó còn có thêm hai vật phẩm manh mối với cách kích hoạt khác đánh lừa khả năng quan sát và độ nhạy bén của người chơi.

Vưu Tri Vị vẫy vẫy tay, không bàn đến những vấn đề khác mà đề cập tới vấn đề hiện tại... “Hai NPC quan trọng nhất đã hóa thành ánh sáng và biến mất rồi, thế nhiệm vụ cốt truyện số 3 của hai cậu có cần làm nữa không?” Cô ấy hỏi.

Dựa theo suy đoán của bọn họ thì có lẽ tối nay Thời Kim Lam sẽ gặp được kẻ gõ cửa trong nhiệm vụ của Tống Dư Ngộ, còn Tống Dư Ngộ thì theo dõi dì quản lí ký túc xá và phát hiện bí mật của bà ta.

Nhưng hiện tại kẻ gõ cửa Thẩm Tri Tùng đã biến mất, bí mật của dì quản lí ký túc cũng đã bị vạch trân, có vẻ như họ không cần hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện số 3 nữa. Mọi chuyện đã lệch khỏi tuyến đường mà hệ thống vạch ra ban đầu, đưa bọn họ vào đường tắt dẫn tới kết cục hoàn hảo nhất.

Bọn họ đã khám phá ra cả “bí mật của kẻ gõ cửa” và “bí mật của dì quản lí ký túc xá”, nhưng đến bây giờ hệ thống vẫn chưa thông báo gì. Chẳng lẽ là do nó chưa biết phải đánh giá tình huống này thế nào nên mới trì hoãn?

Nghe Vưu Tri Vi hỏi vậy, Đan Hiểu Vũ lặng lẽ nhìn sang Thời Kim Lam.

Nói thật thì anh ấy vẫn muốn nghe Thời Kim Lam đến ký túc xá nam và hét lớn “Hoài Dân tỉnh dậy, đi dạo nào” lắm, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy kích thích rồi. Đương nhiên, anh ấy chỉ dám lén lút kích thích trong lòng chứ chẳng dám nói ra, sợ Thời Kim Lam sẽ xách mình đi trải nghiệm thế nào mới là kích thích.

Dường như hệ thống biết mình bị nghi ngờ là đang trì hoãn nên lập tức sĩ diện xuất hiện. Âm thanh máy móc lạnh băng cũng không che giấu được tâm trạng rất tệ của nó.

“Chúc mừng người chơi số 54088 hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Bí mật của dì quản lí ký túc xá”, nhận được đồng tiền ác mộng x10000, vật phẩm cấp sử thi x1. Phần thưởng sẽ được trao sau khi trò chơi kết thúc.”

“Chúc mừng người chơi số yy030 hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Bí mật của kẻ gõ cửa”, nhận được đồng tiền ác mộng x5000, vật phẩm cấp dũng sĩ x1. Phần thưởng sẽ được trao sau khi trò chơi kết thúc.”

“Chúc mừng người chơi số 54088, người chơi số yy030, người chơi số ww996, người chơi số d55007 đã công phá 100% NPC trung tâm của màn chơi trường cấp ba Văn Nhã là Nhạc Yểu Yểu và Thẩm Tri Tùng, đồng thời nhận được quà từ NPC “Ma quỷ! Luil Luil Luil”. Phần thưởng sẽ được trao sau khi trò chơi kết thúc.”

Sau khi thông báo một chuỗi phần thưởng thật dài, hệ thống gần như chết lặng đến nơi. Sau đó tiếng cảnh báo đột ngột vang lên y hệt như khi vòng lặp bị cưỡng chế dừng lại. “Cảnh báo! Cảnh báo! NPC trung tâm của màn chơi trường cấp ba Văn Nhã đã biến mất, nhiệm vụ cốt truyện bị gián đoạn. Màn chơi sắp sửa đóng cửa vĩnh viễn, hệ thống sẽ cưỡng chế người chơi đăng xuất trong vòng ba giây nữa!"

Có lẽ là do mất mặt nên lần này nó không nhắc tới lỗi hệ thống nữa. Sau khi tiếng thông báo kết thúc, màn hình đếm ngược ba giây xuất hiện.

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa kịp nắm rõ nội dung thông báo cuối cùng của hệ thống thì đã cảm thấy cơ thể mất đi trọng lực, hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh. Cùng lúc đó, cả bốn phòng livestream của bọn họ đều rơi vào hỗn loạn.

[Vãi ò! Vãi ò! Vãi ò! Màn chơi đóng cửa vĩnh viễn! Tôi có nghe lộn không vậy! Thế giới ác mộng đã từng có màn chơi nào phải đóng cửa vĩnh viễn chưa?] [Hình như là có, nhưng đã là chuyện từ rất lâu rồi. Lúc trước tôi có nghe một người chơi cũ kể lại, nhưng tôi cũng không rõ tình huống khi ấy thế nào]

[Ây! Thế giới ác mộng có cả chuyện như vậy à? Nhưng màn chơi đóng cửa vĩnh viễn là sao? Chẳng lẽ NPC đã biến mất thì không thể thiết lập lại số liệu mới à?]

[Có khi nào hành động của mấy người này đã gây ra lỗi trong màn chơi trường cấp ba Văn Nhã, mà lỗi này lớn quá nên hệ thống lười sửa, trực tiếp đóng cửa màn chơi luôn không? Dù sao đây cũng chỉ là một màn chơi tân thủ cấp trung bình thôi mà]

[Thôi thôi! Tôi cảm thấy có lẽ là có liên quan đến vật phẩm cấp truyền thuyết đấy. Nếu màn chơi này tiếp tục mở cửa thì chẳng phải sẽ có người chơi khác vào và lấy vật phẩm cấp truyên thuyết nữa à? Thế thì trò chơi sẽ loạn mất] [Lầu trên là người mới hả? Vật phẩm từ cấp sử thi trở lên toàn là hàng độc quyền không thể trùng lặp thôi đấy. “Sự ràng buộc của tân nương ma” đã bị 54088 lấy mất rồi, cho dù có người chơi khác vào thì cũng không lấy được cái thứ hai đâu]

[Đợi đã, tôi vừa xem phần phát lại của livestream. Hình như phần thưởng của nhiệm vụ “Bí mật của dì quản lí ký túc xá” có vật phẩm cấp sử thi, vậy chẳng phải “Sự ràng buộc của tân nương ma” vốn chẳng phải phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ à?]

[Vãi! Thế mà bảo không có gian lận. @Thế giới ác mộng, đừng nói đó là bố ruột của mi thật nha?]

Mặc cho cơn hỗn loạn trong khu bình luận, sau khi trò chơi kết thúc thì phòng livestream cũng sẽ đóng theo. Không biết đã qua bao lâu, khi Thời Kim Lam giật mình tỉnh dậy thì chỉ cảm giác như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, lại còn là ác mộng về việc gặp ma trong ký túc xá.

Trong lúc đang ngẩn người suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại báo thức vang lên bên gối nên cố gắng mở mắt ra. Khóe mắt cô liếc thấy một bóng người màu đỏ thấp thoáng bên mép giường đang bật cười hì hì cực kỳ kinh dị với mình.

Thời Kim Lam: “..."

Vị ấn tượng thị giác quá mạnh mẽ nên Thời Kim Lam chưa kịp nhìn rõ bóng dáng màu đỏ đó là gì thì đã vung tay đánh một quyên.

Một tiếng ầm vang lên, có thứ gì đó bay ra ngoài và đập mạnh vào tường.

Thời Kim Lam: “2” Vãi! Đánh trúng thật này! Chẳng lẽ cô vẫn đang mơ? Trong lúc cô đang do dự có nên nhắm mắt lại để cân nhắc tình huống hiện tại hay không thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói mơ màng của Vưu Tri Vi, “Mới sáng sớm mà cái gì kêu thế?”

Thời Kim Lam: “...'

Hình như... Không phải nằm mơ?

Cô do dự nhìn bàn tay mình, sau đó nghiêng đầu cầm điện thoại lên để tắt báo thức và xem giờ. Hiện tại là 6 giờ sáng ngày 24 tháng 12.

Cô xoa hai mắt và ngồi dậy trên giường. Sau khi xác định bản thân đã tỉnh táo thì cô mới nghiêm túc quan sát bóng người màu đỏ đang dựa vào vách tường đối diện giường.

Không phải ảo giác, cô gặp ma thật. Bóng dáng màu đỏ kia dù đang dựa vào vách tường nhưng vẫn bay lơ lửng trên không trung. Trên người cô ta là một chiếc váy cưới cổ điển xinh đẹp, những tầng váy tung bay phấp phới theo động tác của cô ta, bên trên thêu đây những hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng. Đây là váy cưới kiểu Trung, nhưng thuộc về triều đại nào thì Thời Kim Lam chẳng có tí kiến thức gì vê phương diện này nên chẳng biết được.

Cô dời mắt xuống vòng eo mảnh khảnh của ma nữ, càng xuống dưới thì làn váy của cô ta càng mờ ảo. Nhìn xuống chân thì đã không thể nhìn thấy rõ đôi giày thêu mà chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra viên minh châu mờ ảo tô điểm trên mũi giày.

Trên đầu ma nữ là một chiếc mũ phượng tỉnh xảo đính đầy minh châu Đông Hải.

Con ma nữ này rất giàu có. Thời Kim Lam âm thầm đánh giá ma nữ, sau đó còn bình luận một câu trong lòng.

Trong khi cô còn đang do dự có phải mình đã xuyên vào màn chơi khác hay không thì ma nữ đã bay ra khỏi vách tường. Cô ta xoay đầu 180 độ để đối mặt với vách tường, sau đó tất cả bộ phận trên mặt đều bắt đầu chảy máu trong tiếng cười man rợ.

“Mẹ nói"

Không phải Thời Kim Lam lên tiếng.

Cô quay đầu nhìn Vưu Tri Vi ở giường bên cạnh, thấy cô ấy đang bịt miệng, tay kia chỉ vào con ma nữ đang lơ lửng trên không, còn ánh mắt như muốn nói: Mẹ nó chứ, tình hình quái quỷ gì đây?

Thời Kim Lam nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng chẳng biết. Tầm mắt hai người giao nhau, sau đó cả hai cùng quyết định quan sát phòng ký túc trước.

Đây vẫn là căn phòng ký túc mà cả hai đã quen, nào là xấp tài liệu ôn tập dày đặc, nào là bình giữ nhiệt, cặp sách,... Ngoại trừ việc có thêm một con ma nữ mặc váy cưới ra thì chẳng khác gì so với ngày thường.

Bởi vì hôm qua là thứ sáu, mà thứ hai phải thi thử nên trường học đã nhân từ cho học sinh hai ngày nghỉ. Hai người bạn cùng phòng khác của các cô đã đi vê nhà ngay sau khi tan học vào chiêu hôm qua, cho nên hiện tại trong phòng chỉ còn Thời Kim Lam và Vưu Tri Vi.

Hai người đều không có đoạn ký ức đi từ lầu cầu thang vào phòng ký túc. Bọn họ đã xuyên vào màn chơi trường cấp ba Văn Nhã sáu tiếng đồng hồ, chẳng biết thế giới hiện thực sẽ lấp đầy khoảng trống thời gian 6 tiếng đó như thế nào. Thời Kim Lam nhìn vào gương mặt dữ tợn của con ma nữ mặc váy cưới, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên mới nâng tay trái lên. Quả nhiên, cô nhìn thấy một chiếc vòng hông ngọc trên cổ tay mình. Chiếc vòng bóng loáng, trơn mềm, đeo trên tay có cảm giác khá nặng.

Mặc dù Thời Kim Lam không biết nhìn hàng nhưng cũng cảm giác được chất lượng chiếc vòng tốt cỡ nào. Nếu mang bán thì chắc chắn sẽ rất đắt.

Tuy nhiên chiếc vòng hồng ngọc rất vừa vặn với cổ tay cô, chỉ chừa lại một khe hở bằng đốt ngón tay. Hiển nhiên chẳng thể tháo ra bằng cách thông thường được. Cô vừa nhìn về phía chiếc vòng hồng ngọc thì một khung màn hình ảo đã hiện ra.

[Tên vật phẩm: Sự ràng buộc của tân nương ma (Đã ràng buộc)]

[Loại hình: Không biết] [Số lần sử dụng: Không biết]

[Phẩm chất: Truyền thuyết]

[Tác dụng: Không biết]

[Trạng thái: Chưa mở khóa]

[Lưu ý: Tân nương xinh đẹp hỡi, sao nàng bật khóc trước gương?]

Chỉ có mỗi dòng lưu ý đã thay đổi.

Lưu ý kỳ quái gì đây trời?

Khoan đãi Đồ vật thuộc về trò chơi rác rưởi kia có thể xuất hiện trong thế giới hiện thực ư?

Thời Kim Lam cảm giác có hàng ngàn dấu chấm hỏi đang xâm chiếm đầu mình. Cô chẳng thèm quan tâm con ma nữ trước mắt, vội câm lấy chiếc điện thoại bên cạnh gối và quẹt hai cái, phát hiện một ứng dụng quen thuộc trên màn hình.

Cô vừa mở ứng dụng vừa giơ chân đạp mạnh con ma nữ đang bay về phía mình. Bàn chân trắng trẻo đạp thẳng vào mặt ma nữ, cô không cảm thấy thứ gì ướt át mà ngược lại còn cảm thấy mềm mại, dễ chịu như thạch trái cây.

Đầu ngón chân Thời Kim Lam dẫm đi dẫm lại hai ba lần, sau đó đạp bay ma nữ mặc áo cưới ngay trước khi hàng móng tay đỏ tươi của cô ta kịp vung tới. Một tiếng âm nữa lại vang lên, con ma nữ mềm oặt dựa vào tường. Vưu Tri Vi quan sát cả quá trình: “...”

Thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng liên quan tới mình. Thế là cô ấy cúi đầu xem điện thoại.

Thời Kim Lam kiểm tra thông tin cá nhân của mình trước tiên, thấy cấp bậc của mình đã tăng từ cấp 0 lên cấp 1, lượng đồng tiền ác mộng còn dư cũng khá nhiều. Cô nhìn lướt qua màn hình, đang định tìm thông tin có liên quan tới chiếc vòng tay hồng ngọc thì đột nhiên tiếng thông báo của hệ thống ác mộng bỗng vang lên bên tai.

“Chúc mừng người chơi số 54088 đã vượt qua màn chơi tân thủ “Trường cấp ba Văn Nhã”, nhận được đồng tiền ác mộng x3000. Mong người chơi hãy tiếp tục cố gắng, vượt qua thật nhiều màn chơi và đạt được thành tựu người chơi sơ cấp.”

Thời Kim Lam rất ghét cái kiểu nói chuyện lập lờ nước đôi thế này. Lời thông báo vừa rồi không hề đề cập tới việc phải vượt qua bao nhiêu màn chơi thì mới thăng cấp lên người chơi sơ cấp, cũng chẳng nói phần thưởng khi trở thành người chơi sơ cấp là gì, nghe thôi đã không thấy hào hứng gì về trò chơi. Còn chẳng đáng phấn khích bằng việc thành tích có tiến bộ từ 149 điểm lên 150 điểm. Cô dứt khoát ẩn hết âm thanh thông báo, ngồi trên giường dựa lưng vào vách tường.

Ma nữ mặc váy cưới đã bay ra khỏi vách tường, lặng lẽ lại gân cô. Thời Kim Lam không ngẩng đầu lên, giơ tay chặn gương mặt đẫm máu của ma nữ lại, sau đó tức giận đẩy cô ta ra: “Bây giờ tôi không rảnh chơi với cô đâu, tự ra một góc ngồi chơi đi.”

Ma nữ mặc váy cưới: ”...

Nó không có mặt mũi chắc? Ít nhiều gì thì cô cũng hét một tiếng coi như tôn trọng nó không được à?

Ma nữ dùng hết sức lực để chống lại Thời Kim Lam, thế nhưng lại bị cô đẩy nhẹ vào tường dễ dàng như đẩy một quả bóng bay.

Thời Kim Lam tiếp tục lướt điện thoại, phát hiện trong ứng dụng xuất hiện rất nhiều thứ mới mẻ. Ví dụ như diễn đàn giao lưu dành cho người chơi hay quy tắc cơ bản của trò chơi, lại ví dụ như đủ loại bảng xếp hạng hay lối vào khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng.

Có quá nhiều thứ chưa biết nên Thời Kim Lam chẳng thèm tìm hiểu luôn. Cô bỏ qua luôn phần thưởng còn kẹt trong mục thư chưa đọc, bắt đầu lục lọi túi vật phẩm và phần quy tắc để xem có thông tin gì liên quan tới ma nữ trước mắt mình hay không. Nhưng tiếc là chẳng có thông tin gì về “Sự ràng buộc của tân nương ma” cả. Đây là lần đầu cô thấy một trò chơi không đáng tin cậy như vậy. Đã trao tặng vật phẩm không thể sử dụng rồi mà còn đính kèm một con ma nữ khờ khạo thế này nữa. Có thể trả hàng không? Cô tình nguyện đổi lấy đồng tiền ác mộng.

Thời Kim Lam ngẫm nghĩ rồi lại sờ vào chiếc vòng hồng ngọc. Trong lúc đang đắm chìm trong cảm giác dễ chịu của chiếc vòng, cô đột nhiên phát hiện một dãy ký tự rất nhỏ được khắc chìm trên mặt vòng. Cô đang định sờ cẩn thận hơn thì lần này chỉ cảm nhận được một bề mặt nhẫn mịn, dường như những ký tự chìm kia đã biến mất. Cô có thể chắc chắn bản thân không bị ảo giác, thế nên đành ngẩng đầu nhìn về phía con ma nữ mặc váy cưới vẫn chưa từ bỏ ý định lại gân mình, quyết định tìm manh mối từ trên người cô ta. Cô nhấc bàn chân trắng nõn vừa mới đạp bay ma nữ lên, ra lệnh: “Lại đây.

Ma nữ mặc váy cưới: ”...

Nó không có mặt mũi chắc? Cô bảo qua là nó qua liền à? Đừng có mơi

Cô ta khẽ hừ một tiếng rồi vặn cái đầu đang đội mũ phượng tinh xảo, lộng lẫy của mình ra sau, úp mặt vào tường suy nghĩ.

Thời Kim Lam: ”... Hay lắm, ma quỷ thời này biết cách dỗi người khác rồi này.

Không thèm qua thì thôi, cô còn phải rời giường để ôn từ vựng nữa.

Thời Kim Lam cầm lấy chiếc áo ngủ vắt trên giường và nhanh chóng mặc vào. Cô bước xuống câu thang, bộ đồ ngủ hình cá mập lông xù màu xám nhạt che gân hết người cô, chỉ để lộ gương mặt trắng nốn.

Ma nữ mặc váy cưới đợi mãi mà chẳng nghe động tĩnh gì, vừa quay sang nhìn thì thấy Thời Kim Lam đang ngáp dài mở cửa sổ sát đất của phòng ký túc và bước ra ban công.

Ma nữ mặc váy cưới: “222”

Sao mà không kiên nhẫn chút nào vậy? Năn nỉ thêm một câu thôi cũng không chịu? Vưu Tri Vi cũng mặc bộ đồ ngủ hình con heo màu hồng phấn của mình vào, liếc nhìn con ma nữ vừa bị đấm vừa bị đá văng vào vách tường bằng ánh mắt đồng cảm. Sau đó cô ấy vội vàng bước ra ban công trước khi cô ta kịp nhe răng dọa mình, đồng thời đồng sâm cửa sổ sát đất lại.

Ma nữ mặc váy cưới: ”...

Sao không đúng kịch bản gì hết vậy!

Không một ai sợ cô ta hết!

Cô ta đập đầu râm rầm vào tường, có vẻ như đã nghĩ ra gì đó nên lại ngước đôi mắt đẫm máu lên để lộ tròng trắng, sau đó nhoẻn miệng cười.

Thời Kim Lam đang ngôi trên bồn cầu thì bỗng dưng cảm thấy xung quanh lạnh căm. Cô thầm tự hỏi liệu có phải con ma nữ trong phòng ký túc đang nguyên rủa mình hay không thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đẫm máu chui ra từ chiếc vòng hồng ngọc. Cô ta há cái miệng to như bồn máu, để lộ hàm răng sắc bén như răng cá mập, đang định cắn vê phía mặt cô.

Cô ung dung giơ một ngón tay ra và chặn cái đâu đáng sợ có thể khiến một người bình thường sợ chết khiếp kia lại.

Ma nữ mặc váy cưới giương nanh múa vuốt, đang định cắn rách một miếng thịt trên mặt Thời Kim Lam thì đột nhiên cảm thấy cả người bị chững lại.

Cô ta ngơ ngác, cái đầu bị ai đó bóp hai cái hệt như bóp thạch trái cây. Cô ta còn chưa kịp phản ứng vì sao lại thế thì đã nghe thấy tiếng thì thâm của kẻ đáng ghét nọ: “Mềm thật.”

Sau đó ma nữ mặc váy cưới cảm giác mình bị cô nhấc bổng khỏi chiếc vòng hồng ngọc. Bởi vì vừa chui ra từ chiếc vòng nên cô ta vẫn chưa kịp biến lớn, hiện tại chỉ cao bằng một cây thước. Sau đó nữa, cô ta cảm giác được hai chân mình bị cô kéo dài ra và quấn hai vòng quanh ngón trỏ như đang nặn đất sét.

Rồi lại sau đó nữa, hình như cô ta đã bị cột lại.

Róc rách, róc rách, tiếng bơm nước vang lên.

Ma nữ mặc váy cưới mơ hồ cảm thấy bản thân đã rơi vào một xoáy nước vô cùng đáng sợ. Trước khi bị cuốn trôi, cô ta còn nghe thấy tiếng cười khẽ, “Con ma nào cũng khờ vậy à?”

Ma nữ mặc váy cưới: “...'

Báo cáo, có người công kích ma quỷ!

Cô ta vươn hàng móng tay đỏ chót ra, muốn cào rách gương mặt đáng ghét của kẻ nào đó, thế nhưng bên tai chỉ toàn là tiếng... Róc rách, róc rách! Róc rách, róc ráchI Aaaaal! Đây là đâu vậy! Hôi quá!! Hôi chết cô ta mất!!! *xx**% 26 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment