Vô Hạn Lưu: Cả Lớp Điên Cuồng Tìm Đường Chết (Dịch Full)

Chương 27 - C27

C27 C27C27

CHƯƠNG 27: Thế giới hiện thực (2)

Thời Kim Lam vừa mới rửa mặt xong thì đã nhận được cuộc gọi từ Tống Dư Ngộ. Thằng nhãi này biết chính xác cô sẽ thức dậy vào lúc nào cho nên mới gọi điện thoại chứ không gửi tin nhắn.

Hai bên chẳng cần nói gì nhiều thì đã tự hiểu rõ tình hình hiện tại thế nào. Việc học vẫn phải tiếp tục, mà trò chơi cũng chẳng thể bỏ dở.

Sau khi trò chuyện vài câu, Tống Dư Ngộ bảo cô gọi Vưu Tri Vi cùng gặp mặt ở căn tin trường học vào lúc 7 giờ để cùng thảo luận kế hoạch tiếp theo.

Vưu Tri Vi nghe vậy thì lập một nhóm chat cho cả bốn để hai người Tống Dư Ngộ thảo luận lát nữa sẽ bàn bạc chuyện gì trước, còn mình thì xách cặp đến phòng tự học ở trên tâng hai trước Thời Kim Lam.

Tín ngưỡng sống của lớp trưởng đại nhân: Một ngày mới bắt đầu bằng việc cày đề đến chết trước Thời Kim Lam.

Lúc đang hành hạ con ma nữ mặc váy cưới, Thời Kim Lam đã xem quy tắc trò chơi. Sau khi một màn chơi kết thúc, người chơi sẽ có một tuần nghỉ ngơi. Dẫu vậy, đương nhiên vẫn có những trường hợp ngoài ý muốn như bị vật phẩm hoặc nguyên do nào đó kéo vào màn chơi. Tuy nhiên xác suất xảy ra trường hợp này rất thấp, ít nhất là trong quy tắc nói thế.

Cấp bậc người chơi càng tăng thì lượng thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ càng dài hơn. Người chơi sơ cấp có 10 ngày nghỉ ngơi, cao hơn là người chơi trung cấp có 15 ngày nghỉ ngơi, người chơi cao cấp có 30 ngày nghỉ ngơi, còn người chơi cấp thần có khoảng thời gian nghỉ ngơi dài nhất là ba tháng. Thời Kim Lam nhanh chóng xem xong thông tin mới. Trong lúc do dự giữa việc nên đeo giày thể thao hay giày bốt mùa đông thì cuối cùng cô đã chọn đeo giày bốt mùa đông bởi vì đeo giày bốt mùa đông thì không cân buộc dây giày. Do cful l.v n- Chỉ 100 0 đồng /ngày đọc tất cả Kh o 1 000++ truyệ n dịc h miễ n ph í !

Cô thu dọn xấp tài liệu ôn tập rồi nhét vào cặp, chuẩn bị đến phòng tự học. Bước ra khỏi cửa, cô cúi đầu ngắm nhìn chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay.

Con ma nữ khờ khạo bị cô ném vào công thoát nước chưa được vài giây thì đã quay trở lại. Có vẻ là do cô ta không thể chạm vào thực thể nên cô ta không bị dơ hay hôi, dẫu vậy gương mặt vẫn âm trâm đến đáng sợ, vạt váy cưới chẳng cần gió tự bay. Với khí chất và bộ dáng của cô ta lúc đó thì có bảo là vật phẩm cấp truyền thuyết cũng chẳng sai.

Thời Kim Lam bị cô ta lạnh lùng lườm nguýt mãi nên cứ tưởng cô ta sẽ bất chấp tất cả để xông tới cào nát mặt mình, thế nhưng con ma nữ ngu ngốc chỉ chui tọt vào chiếc vòng hồng ngọc, im ắng suốt mười mấy phút hệt như con nhóc tủi thân, đáng thương.

Ây, ai bị ném vào cống thoát nước mà không lên cơn điên cơ chứ.

Cô cũng không ngờ con ma này sẽ ngu tới mức để cô ném vào cống thoát nước. Cô chỉ muốn kiểm tra xem cô ta có khả năng đến đâu thôi, kết quả đúng là cực kỳ thất vọng.

Mặc dù chiếc vòng hồng ngọc không dính gì, nhưng khi đeo vào, Thời Kim Lam không hề cảm thấy đẹp đẽ hay sang trọng mà chỉ ngửi thấy một mùi hôi loáng thoáng ở đâu đó.

Cảm giác này khiến cô rất khó chịu, nhất là khi chính cô là người đã ném ma nữ ngốc nghếch vào cống thoát nước. Cô giơ tay xoa mũi, sau đó dùng ngón trỏ chọc vào chiếc vòng hồng ngọc. Chiếc vòng hồng ngọc tức giận lắc lư vài cái, trông hệt như một đứa trẻ đang giận lẫy.

Thời Kim Lam khẽ tặc lưỡi một tiếng, quyết định không so đo với con nít. Cô mở cửa phòng ký túc, chuẩn bị lên phòng tự học ở tầng hai.

Vì đã lên cấp ba nên lượng học sinh ở lại trường ôn bài vào cuối tuần khá nhiều, nhất là khi thứ hai tuần sau còn có một bài thi thử. Cô vừa bước ra khỏi cửa thì đã đụng mặt một nữ sinh sống ở phòng 407 bên cạnh.

Cô ấy tên Trương Vân Yến, có mái tóc ngắn ngang tai và tóc mái dày trước trán dài quá lông mày, che khuất non nửa gương mặt.

Trương Vấn Yến thoáng sửng sốt khi nhìn thấy cô, sau đó đột nhiên chào hỏi, “Chị Lam

Thời Kim Lam đã quen được gọi bằng cái tên y hệt chị đại giang hồ này. Cô mỉm cười đáp lại, “Cậu cũng đến phòng tự học à?”

Ngày nào cô cũng ra ngoài để đến phòng tự học vào đúng khung giờ này, nhưng đây lại là lân đâu gặp được Trương Vân Yến. Trương Vân Yến khá mờ nhạt trong lớp, lúc nào cũng lẻ bóng một mình nên Thời Kim Lam không thân, quan hệ của cả hai chỉ dừng lại ở mức xã giao.

Trương Vân Yến gật đầu, dường như cảm thấy mình không nói gì thì bất lịch sự quá nên mới “Ừ” thêm một tiếng.

Thời Kim Lam nói: “Vậy chúng ta đi cùng nhau đi?”

Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Trương Vân Yến, phát hiện cô ấy chỉ có vẻ hơi bất ngờ chứ không hề căng thẳng hay sợ hãi như mới vừa trải qua một chuyện đáng Sợ. Xem ra cô ấy không xuyên vào thế giới ác mộng. Vậy rốt cuộc tiêu chuẩn lựa chọn người chơi của thế giới ác mộng là gì?

Hai người đi cùng nhau. Thời Kim Lam chọn chủ đề dễ nói để bắt chuyện, “Cuối tuần này cậu không về nhà à?” Thân là thành viên VỊP của phòng tự học, cô chưa từng gặp Trương Vân Yến vào cuối tuần bao giờ.

Tuy Trương Vân Yển không giỏi ăn nói nhưng không phải người sợ giao tiếp. Cô ấy trả lời: “Thứ hai là thi rồi, mình muốn ở lại ôn bài.”

Trường THPT thành phố Yển số 1 là trường cấp ba trọng điểm, hằng năm có rất nhiều học sinh thi đậu hai trường top đầu cả nước. Tiến độ dạy học của trường rất nhanh, chỉ mới học kỳ hai năm lớp 11 thôi mà đã dạy hết chương trình kiến thức cấp ba rồi, sau khi khai giảng đã bắt đầu tiến vào trạng thái ôn tập. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tt.

Lần thi thử này là do nhà trường tổ chức với mục đích chủ yếu để kiểm tra tình trạng ôn tập của học sinh.

Lớp 12A10 không phải lớp chuyên, nhưng lại là lớp cày đề chăm chỉ nhất khối. Ngoài ra còn là lớp kỳ lạ nhất khối 12, hay nói đúng hơn là lớp học kỳ lạ nhất kể từ khi trường THPT thành phố Yển số 1 thành lập đến nay. Trong top 10 khối, lúc nào lớp 12A10 cũng chiếm bốn vị trí: Tống Dư Ngộ và Thời Kim Lam tranh nhau vị trí đầu bảng, Vưu Tri Vi và Đan Hiểu Vũ thỉnh thoảng cũng vào góp vui.

Kể từ khi lọt vào top 10, cả bốn người cứ như chó điên dí theo bọn học sinh lớp chuyên, chưa bao giờ rớt hạng. Kéo theo thành tích của cả khối cũng tăng cao hơn hẳn những khóa trước. Còn lịch sử huy hoàng của lớp 12A10 lại bắt đầu từ học kỳ hai năm lớp 10.

Lúc mới vào lớp 10, mặc dù người đứng đầu lớp là lớp trưởng Vưu Tri Vi, nhưng thành tích của cô ấy vẫn còn kém bốn lớp chuyên 10A1, 10A6, 10A8 và 10A9 rất nhiều. Tuy nhiên, kể từ khi bước vào học kỳ hai của năm lớp 10, phong trào “cày đề” đã bắt đầu bùng lên trong lớp.

Nổi bật nhất phải kể đến Tống Dư Ngộ. Trong kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ hai năm lớp 10, anh đã vượt qua gần hai trăm học sinh của lớp chuyên và bước vào top 10, chiếm lấy vị trí thứ 9, phá vỡ kỷ lục thành tích tiến bộ nhiều nhất của trường THPT thành phố Yển số 1. Lúc ấy, toàn bộ giáo viên trong khối đều phải bất ngờ bởi vì trước đó điểm thi đầu vào của anh chỉ suýt soát vừa đủ, sau khi vào học cũng chẳng có gì nổi bật, thành tích miễn cưỡng đạt chuẩn. Thậm chí khi mới vào học kỳ hai năm lớp 10, anh còn bị mời lên văn phòng hiệu trưởng vì kiểu tóc tươi (cực) mới (kỳ) thoát (đẹp) tục (trai) của mình. suýt

Sau khi có điểm thi, hiệu trưởng ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuân tra lớp 10A10. Hỏi ra thì mới biết, hóa ra anh và giáo viên chủ nhiệm đã có một “cuộc giao dịch”, rằng nếu lần này anh không lọt vào top 10 thì phải cạo đầu, còn nếu lọt vào thì được phép giữ lại mái tóc.

Lúc ấy, Thời Kim Lam suýt nữa đã cười tắc thở.

Sau đó...

Sau đó cô bị thánh học khinh bỉ.

Thánh học nhìn từ trên cao xuống: Gà, có mỗi việc thi thôi mà cũng không lọt vào top 100 nổi!

Tiếp đó nữa, sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc. Tống Dư Ngộ bị đá khỏi ngôi vị số 1, lớp của cô lại có thêm một con ngựa đen xông vào top 10.

Rồi lại sau đó, Vưu Tri Vi đã vụt mất ngôi vị hạng nhất của lớp hai lần liên tiếp cũng lọt vào top 10. Lớp của cô chiếm lấy ba vị trí trong top 10, ngoài ra còn có ba người phục kích trong top 20, chỉ chực chờ đá đít cái tên nằm ở hạng mười ra khỏi bảng xếp hạng.

Lên lớp 11 phải phân ban, có 10 người rời khỏi lớp và bù lại 2 người. Kể từ đó trở đi, sĩ số lớp vẫn luôn là 48 người. Trương Vân Yến là một trong hai người đã gia nhập vào lớp sau đó, một người còn lại chính là lớp phó học tập Đan Hiểu Vũ.

Sau khi đến phòng tự học, Thời Kim Lam vẫy tay chào tạm biệt cô ấy rồi đi tìm Vưu Tri Vi. Lớp trưởng đại nhân đang ôn từ vựng nên Thời Kim Lam không qua đó, tự tìm một chỗ để ngồi rồi thấp giọng nhẩm từ vựng. Mới sáng sớm nên trong phòng tự học chỉ có ba người các cô. Thời tiết hôm nay hơi âm u khiến trong phòng rét căm, có vẻ đến chiều trời sẽ đổ mưa.

Mới đó mà đã sắp 7 giờ. Thời Kim Lam và Vưu Tri Vị chào tạm biệt Trương Vân Yến rồi đi xuống căn tin.

Lúc hai người đến thì Tống Dư Ngộ và Đan Hiểu Vũ đã lấy bữa sáng giúp hai người, hiện tại đang ngồi tránh gió trong một góc và bóc vỏ trứng gà.

Cuối tuần, căn tin chỉ cung cấp bữa sáng chứ không cung cấp bữa trưa và bữa tối cho học sinh. Những học sinh không vê nhà vào cuối tuân sẽ phải lập danh sách cho căn tin để họ chuẩn bị số phần ăn tương ứng.

Thời Kim Lam ngồi đối diện hai người, hạnh phúc cầm lấy quả trứng gà ấm áp rồi nói: “Mình mới gặp Trương Vân Yến, có vẻ cậu ấy không bị kéo vào cái trò chơi rác rưởi kia.” Trước đó bọn họ đã thảo luận về việc liệu những người khác trong trưởng có bị kéo vào trò chơi hay không, và nếu có người không thoát khỏi trò chơi được thì tiếp theo sẽ thế nào.

Có rất nhiều tác phẩm văn học và điện ảnh nói về sự bùng nổ của thảm họa toàn cầu, bọn họ chỉ sợ mình mới học hết ba năm cấp ba, còn chưa thi đại học thì đã phải đối mặt với sự suy thoái của nhân loại khi tận thế ập tới.

Hồi sáng Thời Kim Lam còn theo dõi thời sự, thấy không có thông tin gì đáng chú ý thì mới yên tâm.

Ít nhất thì vẫn chưa xảy ra việc hàng loạt người mất tích vì bị kéo vào trò chơi, nếu không thì trên mạng sẽ không thể bình tĩnh như vậy được.

Đan Hiểu Vũ lập tức nói: “Lúc sáng mình đánh thức hai đứa bạn cùng phòng nhưng suýt nữa đã bị bọn nó băm ra. Chắc là bọn nó không bị kéo vào trò chơi.” Tống Dư Ngộ gật đầu, “Ba người trong phòng ký túc xá của mình cũng vậy.”

Vưu Tri Vi nói đùa: “Đừng nói là tiêu chuẩn chọn người chơi dựa trên thành tích học tập đấy nhé?”

Thời Kim Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại mở nhóm lớp lên, bắt đầu soạn tin nhắn.

[Nhóc Lam Lam: @Mọi người, ai dậy rồi thì trao đổi ám hiệu “Người chơi số 54088” với mình. Ai biết thì nhắn tin riêng cho mình, còn ai không biết thì đừng ham vui] Tống Dư Ngộ & Vưu Tri Vi & Đan Hiểu Vũ: “.. ”

[Anh Huy giang hồ (Trương Triết Huy): ... Chị Lam à, chị làm gì vậy?]

[Nhóc Lam Lam: Chuyện quan trọng] [Khi nào lọt vào top 10 thì đổi biệt danh (Tô Khê Khả): @Anh Huy giang hồ, nói nhiều thế làm gì? Ồn ào chết đi được]

[Anh Huy giang hồ (Trương Triết Huy): ... Ờ|

Những thành viên khác trong lớp liên tục nhắn tin, có người thì pha trò, có người thì hỏi bố Lam lại định làm gì thế.

Thời Kim Lam đặt điện thoại xuống, nhìn thấy ánh mắt một lời khó nói hết của Tống Dư Ngộ thì chỉ ậm ờ một tiếng rồi bắt đầu bóc vỏ trứng gà.

Xem ra những người khác trong lớp không bị kéo vào thế giới ác mộng. Bởi nếu có thì họ đã tỉnh cả ngủ và vội vàng nhắn tin riêng cho Thời Kim Lam ngay khi thấy mã số người chơi kia rồi.

Bốn người im lặng giải quyết nốt bữa sáng, sau đó bắt đầu thảo luận về trò chơi. “Muộn nhất là vào 12 giờ đêm thứ sáu tuần sau, chúng ta sẽ bị kéo vào trò chơi lần nữa. Lúc sáng mình đã đọc sơ qua quy tắc trò chơi rồi, người chơi cùng cấp có thể lập nhóm với nhau.' Vưu Tri Vi nói trước.

Lớp 12 vốn đã rất bận rộn, thế mà mỗi tuần còn bắt bọn họ vào trò chơi trải nghiệm kích thích một lần, đúng là không chừa đường sống cho lũ nô lệ học đường này mà.

Cô ấy nói tiếp: “Sau khi vượt qua ba màn chơi, chúng ta sẽ có thể thăng cấp thành người chơi sơ cấp, đồng thời mở khóa kỹ năng thứ hai."

Mọi người đều đồng loạt im lặng khi nhắc đến kỹ năng, bởi cảnh tượng ba người có được kỹ năng vẫn còn rõ ràng trước mắt họ.

Vưu Tri Vi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bổ sung một câu: “Bây giờ ngoại trừ 55 thì chúng ta đều đã có kỹ năng, nhưng riêng thánh học không nên sử dụng kỹ năng nếu chưa cần thiết.”

Đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ dáng vẻ điên khùng của Đào Hân, hơn nữa ngoài việc bị trừ giá trị tỉnh táo, kỹ năng này còn có hiệu ứng xấu khiến người dùng sợ ma. Lỡ đâu bọn họ lại vào màn chơi kinh dị giống trường cấp ba Văn Nhã thì sẽ bị dọa cho mất nửa cái mạng mất. Đan Hiểu Vũ nói: “Vậy sau này chúng ta lập nhóm cũng vượt ải à?”

Anh ấy cũng đã đọc quy tắc trò chơi, biết mỗi màn chơi sẽ có giới hạn số người cùng nhóm khác nhau, nếu là màn chơi siêu rộng thì có khi có đến trăm người một nhóm.

Đan Hiểu Vũ cảm thấy kiến thức của mình vẫn có chút tác dụng, nhưng tỉ lệ sống sót của người chơi đơn trong màn chơi khó khăn như vậy không vượt quá 30%, nên nếu cần ôm đùi thì vẫn phải ôm chứ. Anh ấy thầm nhủ một cách lý lẽ hùng hồn: Mình phải học hỏi kinh nghiệm trước chứ, ít nhất... Mẹ nó, ít nhất thì không thể để anh ấy tham gia màn chơi kinh dị một mình được!

Tống Dư Ngộ gật đầu: “Chúng ta vẫn chưa biết nhiều về trò chơi này, nên tốt nhất là đừng tách nhau ra. Hơn nữa trò chơi này rất ác cảm với người chơi, khắp nơi toàn là cái bây chết người."

“Hồi sáng mình đã xem qua khu vực phân chia màn chơi, thấy màn chơi loại hình kinh dị chiếm đa số, ngoài ra còn có các loại như điều tra, giải mã, chạy trốn... Nhưng dù thế nào thì đa số màn chơi đều có mác “khủng bố” và “đẫm máu””

Anh phát hiện trò chơi này dùng những chỉ tiết khủng bố và đẫm máu để thu hút người xem, nhưng anh nghĩ mãi mà vẫn không biết những người xem ấy là ai. Bên trong ứng dụng thế giới ác mộng, ngoại trừ phòng livestream đã bị đóng ra thì không còn bất cứ thông tin nào liên quan đến khán giả.

Lúc ở trong trò chơi, Tống Dư Ngộ cảm thấy có một số bình luận trong livestream bị ẩn đi. Bởi vì vào những lúc mà đáng lý ra phải có rất nhiều bình luận hiện ra, thì anh lại nhìn thấy vài khoảng trống bất thường. Anh suy đoán có lẽ những bình luận ấy đã nhắc tới đến cốt truyện và một số chủ đề không được phép đề cập nên mới bị ẩn đi.

Cũng do vậy, Tống Dư Ngộ cho rằng những khán giả xem livestream không thể là người chơi, ít nhất thì không phải tất cả đều là người chơi. Có một số khán giả sẽ tặng thưởng đồng tiền ác mộng rất mạnh tay, nhưng người chơi mà muốn kiếm được đồng tiền ác mộng thì phải lăn lộn trong trò chơi nguy hiểm chết người.

Nói cách khác, Tống Dư Ngộ chắc chắn sẽ không bao giờ tặng thứ mà mình đã đổi lấy bằng mạng sống cho người khác, kể cả khi anh có rất nhiều.

Anh nói suy đoán của mình ra, ba người còn lại cũng phần nào hiểu được.

Thời Kim Lam uống một ngụm sữa bò, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào màn hình, “Trước tiên thì chưa vội bàn tới việc chọn màn chơi, bọn mình vẫn còn vài ngày nghỉ mà. Việc quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải cố gắng tìm hiểu về trò chơi càng nhiều càng tốt, hơn nữa còn phải cảnh giác với những nguy hiểm có thể xảy ra quanh mình.”

Việc bị cướp đoạt mã số người chơi vẫn luôn là nỗi e ngại trong lòng bọn họ.

Không cần biết mục đích của Lưu Tuấn Vũ khi cướp đoạt mã số người chơi của kẻ khác để tham gia trò chơi là gì, chỉ riêng bản chất của sự việc này thôi cũng đủ khiến Thời Kim Lam nhận thức được quay về hiện thực chưa chắc đã an toàn. Lưu Tuấn Vũ muốn tham gia trò chơi, thế còn những người chơi cũ khác thì sao? Có khi nào họ sẽ muốn cướp đoạt kỹ năng của người chơi khác hay không? Hoặc là muốn cướp đoạt cấp bậc và tài nguyên trò chơi của người chơi khác chẳng hạn?

Có quá nhiều nguy cơ có thể xảy ra, trong khi quy tắc trò chơi lại chỉ đề cập đến việc này bằng một câu quá đỗi mơ hồ rằng “Tất cả những gì người chơi sở hữu đều có thể bị cướp đoạt”.

Nếu bọn họ không phát hiện bí mật trong điện thoại của Lưu Tuấn Vũ và đọc được quy tắc này, chắc chắn sẽ rất khó nhận ra những nguy hiểm tiềm tàng bên trong, thậm chí còn có thể vô thức cho rằng hành vi cướp đoạt chỉ được phép xảy ra trong trò chơi.

Vưu Tri Vi không nhịn được mà tặc lưỡi, “Xem ra chúng ta phải ngồi lại nghiên cứu hết những quy tắc ẩn trong trò chơi rồi.” Có tổng cộng 88 quy tắc, nếu chỉ đọc thôi thì sẽ cảm thấy rất dễ hiểu, nhưng khi nghiền ngẫm kỹ càng thì mới phát hiện mỗi một điều chứa đựng ác ý ghê người.

Quy tắc thứ nhất rất đơn giản và dễ hiểu...

Mỗi người chơi chỉ có một mạng sống, xin hãy tham gia trò chơi một cách cẩn thận.

Thời Kim Lam gật đầu, “Mỗi người chúng ta đều tự đọc kỹ lại và phân tích theo ý của bản thân đi. Sau đó sẽ tổng hợp và bổ sung cho nhau.”

Những quy tắc này yêu cầu bọn họ phải đọc hiểu theo tâng nghĩa ác độc nhất, vậy thì bọn họ thà nghĩ theo hướng tiêu cực nhất chứ không thể xem nhẹ nó.

Tống Dư Ngộ ghi lại việc này vào ghi chú. Từ trước tới nay, anh luôn có thói quen ghi chép, lúc nào cũng nghiêm túc như sợ bản thân sẽ quên mất điều gì. Thời Kim Lam vừa mở khóa điện thoại vừa nói: “Mọi người đã xem mấy khu vực mới trong ứng dụng chưa?” Khu vực giao dịch tự do màu xám nay đã có màu sắc. Khi cô ấn vào xem thử thì phát hiện đa số đều là giao dịch vật phẩm, ngoài ra còn có giao dịch thông tin để phá đảo màn chơi. Bởi vì chưa cần vội nên cô không xem kỹ.

Một điều khiến cô khá để ý đó là diễn đàn giao lưu giữa các người chơi và lối vào khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng.

Cô có thể đăng nhập diễn đàn giao lưu giữa người chơi rất dễ dàng, thế nhưng lối vào khu vực nghỉ ngơi của thế giới ác mộng thì lại bị đóng.

Cái trước thì dễ hiểu, nhưng cái sau thì khó mà nói được. Lối vào khu vực nghỉ ngơi, ý bảo bọn họ có thể tiến vào một thế giới khác ư? Ví dụ như màn chơi, hay là sảnh chính của trò chơi?

Cho dù là gì thì bây giờ các cô vẫn chưa vào được, chỉ đành gác nó sang một bên thôi.

Vì thế Thời Kim Lam chỉ tập trung nghiên cứu diễn đàn giao lưu của người chơi, “Chúng ta có thể lướt xem diễn đàn để tìm hiểu về những vật phẩm có ích.”

Tống Dư Ngộ gật đầu, “Vừa nãy mình đã xem rồi, có một đống thông tin cái thật cái giả loạn cả lên.”

Buổi sáng anh chỉ lướt xem sơ qua, hầu hết các bài đăng trên trang nhất đều là vê nhóm người chơi mới tiến vào trò chơi và bài tuyển dụng từ các hiệp hội lớn.

Bọn họ không quá bất ngờ về việc có các hiệp hội trong trò chơi, bởi cho dù trò chơi có ác liệt cỡ nào thì làm việc theo nhóm vẫn có lợi hơn đi một mình. Nhưng cũng không thể để những bài tuyển dụng màu mè ấy đánh lừa được, bởi kẻ được che chở sẽ luôn là con tốt thí mạng đầu tiên, có khác gì con dao hai lưỡi đâu cơ chứ.

Cả nhóm quyết định tạm không bàn đến chuyện này. Tống Dư Ngộ ấn mở một bài viết mà mình đã lưu lên cho bọn họ xem, “Trò chơi này sẽ tiếp tục tìm kiếm những người chơi khác.”

Tiêu đề bài đăng là... Có lão đại nào biết vì sao đã ba ngày rôi mà bảng xếp hạng tân thủ vẫn chưa mở không? [Lầu 64: Thế giới ác mộng vẫn đang tìm thêm người chơi mới. Đợi đến khi nó khóa số lượng tân thủ rồi thì mới cập nhật bảng xếp hạng]

[Lầu 67: Vậy khoảng chừng bao lâu thì mới tìm thêm người chơi mới xong?] Có người hỏi đúng vấn đề mà Tống Dư Ngộ cũng đang thắc mắc, bên dưới có vài người trả lời.

[Lầu 78: Khó nói lắm. Bảng xếp hạng tân thủ khóa cả nửa tháng trời rồi, mà bình thường thì sau nửa tháng là tìm xong]

Dường như có rất nhiều người chơi bình luận trong bài đăng, ai nấy đều hỏi một đống chuyện, nhưng số bình luận trả lời thì chẳng nhiều lắm... Không, nói đúng hơn là có một số bình luận trả lời đã bị ẩn, ví dụ như bình luận từ lâu 83 đến 85 đều trống không.

Kể từ khi bắt đầu đăng nhập diễn đàn và xem các bài đăng, Vưu Tri Vi đã cảm thấy lượng thông tin có được từ những bài viết này quá ít, trông không giống diễn đàn giao lưu giữa các người chơi chút nào. Nói đúng hơn thì dường như người chơi mới không thể xem được một số bài đăng. Nếu quả thật chỉ đơn giản là bị ẩn đi, vậy đâu cần phải thành lập diễn đàn giao lưu.

Dựa theo những suy đoán trên, bọn họ hiểu ra đó là vì cấp bậc người chơi của mình quá thấp nên quyền hạn truy cập diễn đàn còn hạn chế, chỉ có thể thu thập một số thông tin từ tân thủ.

Nếu muốn biết nhiều hơn thì phải gia nhập các hiệp hội, tổ chức, hoặc lập nhóm với người chơi cũ.

Cho dù là cách nào thì cũng chẳng có lợi đối với người chơi mới.

Thời Kim Lam chỉ quan tâm đến việc trò chơi ác mộng sẽ tiếp tục tìm kiếm những người chơi khác.

Đương nhiên cô sẽ không nghĩ chỉ có bốn người bọn họ trong cả trường THPT thành phố Yển số 1 to như vậy được trò chơi “ưu ái”, chắc chắn sẽ có những học sinh khác sập bấy. Thực tế đã có rất nhiều người chơi cũ xuyên vào trò chơi, không thể nào mà tất cả bọn họ đều đánh mất nhân tính trong trò chơi tàn nhẫn này được, vậy liệu có ai khác biệt không?

Thời Kim Lam rất muốn gọi 110 nhưng đã nhịn được. Đến tâm linh còn chẳng thể giải thích rõ những gì bọn họ trải qua, người bình thường mà nghe được thì chưa chắc đã tin.

Hơn nữa cô chẳng thể tìm được bất cứ thông tin nào trên các công cụ tìm kiếm mặc dù thế giới ác mộng vẫn tôn tại một cách công khai. Không phải người chơi nào cũng chịu giữ bí mật, vì vậy nhất định hệ thống phải có phương pháp bảo đảm tính bảo mật của trò chơi.

Nghĩ vậy, cô lại mở công cụ tìm kiếm lên, phát hiện từ khóa “thế giới ác mộng” mà lúc sáng mình vừa tìm kiếm đã biến mất.

Quả nhiên đã bị xóa. Bốn người im lặng ngồi trong căn tin, ai nấy đều mở ứng dụng thế giới ác mộng trên điện thoại ra để tổng hợp những thông tin hữu dụng.

Bọn họ không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào về người chơi từ cấp sơ cấp trở lên. Thời Kim Lam cũng đã thử tìm các từ khóa “vật phẩm cấp truyền thuyết”, “vật phẩm truyên thuyết”, “truyền thuyết” nhưng chẳng có kết quả SIẾ

Trên màn hình có rất nhiều bài đăng giao dịch thông tin màn chơi, tuy nhiên rất khó để phân biệt đâu là thật và đâu là giả.

Mỗi người đều có mã số người chơi của riêng mình và không thể chỉnh sửa, nhưng trong cửa hàng ác mộng cũng có bán thẻ ẩn danh. Một tấm thẻ ẩn danh chỉ có thể áp dụng cho một bài đăng tương ứng.

Không lâu sau, có một bài đăng mới hiện lên. [Sao màn chơi trường cấp ba Văn Nhã đóng cửa rồi? Có ai biết rõ tình hình không?]

Chỉ mới hơn 7 giờ sáng, lại còn là mùa đông nên hầu hết mọi người vẫn còn ngủ nướng. Bài viết đã được đăng năm phút rôi nhưng chỉ có vài bình luận chấm hỏi trả lời. Thời Kim Lam vừa thoát khỏi bài đăng thì đột nhiên trên thanh trạng thái của điện thoại xuất hiện một thông báo tin tức...

[Đôi sinh viên tỉnh Y nhảy lầu tử tự...]

Ba chữ “đôi sinh viên” quả thật rất bắt mắt.

Thành phố Yển thuộc tỉnh Y. Nếu cô nhớ không lầm thì Đào Hân đã từng buột miệng khai rằng bản thân là sinh viên của trường Đại học thành phố Yển. Sau này Thời Kim Lam cứ tưởng cô ta nói dối để cô lơi lỏng cảnh giác, thậm chí còn nghi ngờ thân phận thật của cô ta vốn không phải sinh viên. Nhưng khi nhìn thấy tin tức này, lông mày cô giật giật, vô thức bấm vào đọc.

Người chết tử vong vào khoảng hai giờ sáng. Hai người họ nhảy từ tâng mười bảy xuống nên tử vong. Bài báo không nhắc tới nơi học tập và họ của người chết, nhưng trực giác của Thời Kim Lam cho rằng đôi sinh viên này chính là Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ.

Mới đó mà đã 8 giờ, mọi người đều đã lục lọi gân hết diễn đàn nhưng thông tin có ích lại có hạn. Bọn họ quyết định sẽ lựa chọn màn chơi kế tiếp sau khi thi thử xong, còn bây giờ thì tạm gác chuyện này sang một bên để đến lớp học.

Mặc dù trò chơi còn đó cùng với biết bao vấn đề chưa giải mã, nhưng giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền, cái gì cũng có thể bị ảnh hưởng nhưng chỉ riêng thành tích học tập là không được.

Khi bọn họ đến thì trong lớp đã có khá nhiều người. Trương Triết Huy lại gân Thời Kim Lam, hỏi tin nhắn lúc sáng cô gửi có ý nghĩa gì. Nhưng Thời Kim Lam chỉ đẩy cái đầu hiếu kỳ của anh ấy ra rồi lạnh lùng đáp lại hai chữ: “Bí mật.”

Trương Triết Huy trê môi xùy một tiếng thật dài, sau đó tức giận trợn mắt, “Cậu trao đổi ám hiệu với ai đấy?” Tống Dư Ngộ liếc anh ấy, “Đã làm bài tập ngữ văn xong chưa?”

Gương mặt Trương Triết Huy lập tức tái xanh. Anh ấy vẫn luôn đội sổ trong lớp chỉ vì học lệch, điểm thi toán có thể lên tới 120, nhưng điểm thi ngữ văn lại cứ quanh quẩn ở mốc 60, 70 điểm.

Trương Triết Huy xám mặt quay về chỗ, thì thẩm với bạn cùng bàn của mình là Đan Hiểu Vũ, “Mình cứ cảm thấy hình như thánh học không ưa mình ấy.” Đan Hiểu Vũ thuận miệng tiếp chuyện: “Đến mình còn không ưa cậu nữa là."

Trương Triết Huy: “..."

Có còn tình đồng chí giữa những chiến hữu chung bàn nữa không hả?

Những người khác cũng rất tò mò về tin nhắn Thời Kim Lam đã gửi sáng nay, nhưng bọn họ không hiểu ám hiệu, lại thấy Trương Triết Huy bị thánh học lườm nguýt nên không dám phí thời gian thắc mắc thêm.

Có đến hai phần ba sĩ số lớp không về nhà, trong phòng học tràn ngập tiếng soàn soạt khi giấy bút cọ xát vào nhau. Mọi người nhất trí khung giờ hoạt động tự do là sau khi tiếng chuông tan học của trường vang lên, cùng nhau thảo luận về đề thị.

Mãi cho đến trưa vẫn không có ai đến trao đổi ám hiệu với Thời Kim Lam. Điều này khiến cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sắc trời dần ngả tối, Thời Kim Lam thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Vì có hai ngày nghỉ nên cô quyết định dành một ngày để ôn bài và một ngày về nhà thăm ông nội.

Tống Dư Ngộ và cô đã là hàng xóm mười năm. Kể từ cấp một đến cấp ba, lúc nào bọn họ cũng luôn đi học cùng nhau, lịch trình cuối tuân cũng y hệt.

Sau khi chào tạm biệt đám bạn cùng lớp, Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ ngồi chờ xe buýt ở bến.

Hiện tại là 6 giờ nên sắc trời đã nhá nhem. Có lẽ là do mới vừa đổ mưa nên không khí vô cùng trong lành, khiến tinh thần Thời Kim Lam phấn chấn hơn hẳn.

Lúc này ở bến xe buýt, ngoài hai người bọn họ ra thì chỉ có Trương Triết Huy và Trương Vân Yến cũng đang đợi một chuyến xe buýt giống họ. Trương Vân Yến không thích nói chuyện, vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại. Thỉnh thoảng lại nghe cô ấy lẩm nhẩm một vài từ vựng, dường như đang tranh thủ ôn bài.

Hiển nhiên Trương Triết Huy chẳng có ý thức tự giác ôn bài giống vậy. Anh ấy là một người thích lảm nhảm, kể cả khi chỉ có một mình thì cũng không dừng nói được. Vừa lúc có Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ ở đây, anh ấy ngồi xuống bên cạnh Thời Kim Lam rồi bắt đầu kể chuyện trên trời dưới đất. Khi nói đến tin tức mà mình đọc được lúc trưa, anh ấy vỗ tay cái bốp rồi bảo: “Chị Lam, cậu có đọc tin tức về thị trấn Ngọc Tùng chưa?” “Thị trấn Ngọc Tùng gì cơ?” Thời Kim Lam vừa hỏi vừa xòe tay ra trước mặt Tống Dư Ngộ, cực kỳ tự nhiên xin xỏ túi bánh Oreo mà anh mới lấy ra.

“Thì cái vụ chính phủ cho xây đường cao tốc ở đó ấy, không ngờ lại đào được cả trăm bộ xương trong ngọn núi bên cạnh...”

Anh ấy còn chưa dứt lời thì ánh đèn chói mắt của chiếc xe buýt phía trước đã rọi tới. Mọi người vô thức quay đầu lại, còn Trương Triết Huy thì buột miệng mắng chửi, “Cập bến mà còn mở đèn pha, khốn nạn thật chứ!” Trương Vân Yến đứng dậy chắn trước người anh ấy rồi khẽ bảo: “Lên xe đi đã.”

Thời Kim Lam vừa cắn một miếng bánh Oreo vừa bước lên xe. Tống Dư Ngộ đi sau cô, kế đó là Trương Triết Huy và Trương Vân Yến.

Tuyến xe buýt này là tuyến dành riêng cho trường THPT thành phố Yển số 1, trạm cuối chính là trường THPT thành phố Yển số 1. Vì vậy khi bọn họ lên xe thì trên xe đã chẳng còn ai ngoài tài xế.

Thời Kim Lam ngồi xuống một chỗ sát cửa sổ. Trương Triết Huy vẫn đang lẩm bẩm nhưng vì không có tâm trạng kể chuyện nên chỉ ngồi im nghịch điện thoại. Trương Vân Yến cũng ngồi vào một chỗ sát cửa sổ. Cô ấy tựa đầu vào cửa, ngẩn người nhìn chằm chằm hai tay mình.

Tống Dư Ngộ đang xem bài báo mà Thời Kim Lam đọc lúc sáng. Tin tức đã được cập nhật, kết quả điều tra cho đây là một vụ tự sát. Phía cảnh sát không công khai họ tên cụ thể của người chết, nhưng vẫn dùng cách gọi chị Đào và anh Lưu nên bọn họ có thể xác định đó là Đào Hân và Lưu Tuấn Vũ.

Nếu bọn họ quay về thế giới hiện thực với trạng thái tử vong y hệt trong màn chơi thì chắc chắn không thể bị quy thành tự sát. Điều này cũng có nghĩa cái chết trong trò chơi không phải cái chết vê thể xác, mà là cái chết về tinh thân. Sau khi tinh thần tan biến thì ở ngoài hiện thực, bọn họ sẽ có thể chết bằng bất cứ cách nào. Thời Kim Lam định ăn thêm một miếng bánh Oreo nữa nhưng Tống Dư Ngộ không cho, hơn nữa anh còn cất bánh vào cặp, lạnh lùng nói: “Ăn nữa là mập chết đấy, đợi về nhà rồi ăn tối luôn.”

Thời Kim Lam lườm anhI

Làm gì có cô gái nào chấp nhận việc bản thân mập đâu. Tống Dư Ngộ đưa điện thoại sang, ý bảo cô đọc tin tức. Thời Kim Lam còn tưởng anh phát hiện thông tin quan trọng nên dời “phiên tòa xét xử” anh lại. Nhưng khi cô cúi đầu nhìn điện thoại thì mất luôn cả hứng ăn uống. Tống Dư Ngộ lấy điện thoại về, bổ sung một câu: “Tốt lắm, giờ ăn không nổi thì sẽ không mập chết nữa.”

Thời Kim Lam: “..." Khuôn mặt trái xoan của người ta đẹp cỡ này mà anh nói cái quái gì đấy?

Thời Kim Lam im lặng nhắm mắt, không thèm quan tâm anh nữa.

Xe buýt khởi động, động cơ rồ lên phát ra âm thanh ồn ào. Tài xế lái xe đi thẳng, bánh xe băng qua những vũng nước mưa đọng lại khiến nước văng ra hai bên đường, tạo thành những tiếng ào ào.

Sau khi rời khỏi trường THPT thành phố Yển số 1, xe buýt cập bến vài lần và bắt đầu có khách lên xuống xe. Thời Kim Lam nhắm mắt nghỉ ngơi khoảng bảy, tám phút, lúc mở mắt ra thì phát hiện Tống Dư Ngộ cũng đã dựa vào ghế thiếp đi.

Không thể phủ nhận rằng anh quả thật rất đẹp trai, làn da trắng nõn không tỳ vết, khi không nói gì thì trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khi mỉm cười thì lại thắp sáng cả thế giới xung quanh. Thời Kim Lam buồn chán đếm lông mi của anh.

Cô đã làm việc này cả hàng nghìn lần mỗi khi cả hai đi xe buýt cùng nhau. Có khi cô sẽ đếm thành tiếng ngay trước mặt Tống Dư Ngộ, và thông thường anh sẽ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lùng rồi thốt ra hai chữ: “Rảnh hơi.”

Nhưng lại chẳng thấy anh cấm cô đếm bao giờ.

Ban đầu Thời Kim Lam còn đếm rất nhiệt tình, nhưng càng ngày càng thấy mệt mỏi. Cô ngáp một cái rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ cho tỉnh người, nhưng đột nhiên khựng lại, cô vội câm lấy tay Tống Dư Ngộ ngồi cạnh mình.

Tống Dư Ngộ cảnh giác mở mắt ra, nghe thấy Thời Kim Lam nói: “Cá ơi, hình như chúng ta lại sập bẫy nữa rồi.” Bên ngoài cửa sổ đã chẳng còn cảnh tượng quen thuộc lúc trước, thay vào đó là bóng tối mờ mịt bao trùm khắp nơi. Ánh đèn bên trong xe buýt hắt lên cửa sổ giúp cô nhìn thấy bóng hình một vài cành cây trơ trụi, mà trên hình ảnh phản chiếu ấy lại là một dòng chữ đỏ như máu. [Đếm ngược thời gian mở màn chơi: 00:03]

Khoảnh khắc đồng hồ quay về con số 0, tiếng bánh răng chuyển động quá đỗi quen thuộc lại vang lên bên tai Thời Kim Lam. Dòng thời gian như bị đè bẹp dí rồi lại bị kéo dài đến vô tận. Và ngay khi thời gian bị kéo dài, nhịp chuyển động của các bánh răng như được ăn khớp với nhau, sau đó nhanh chóng bị tách ra.

Tiếng cười hì hì đáng sợ của bé Ác Mộng đã được thay thế bằng âm thanh thông báo lạnh lùng, cứng nhắc của hệ thống. Một bóng ma màu xanh nước biển hiện lên trên tấm cửa sổ đối diện cô, nó nhe hàm răng trắng muốt rồi mấp máy môi...

“Chúc mừng người chơi 54088 đã bị động kích hoạt màn chơi theo nhóm cỡ trung “Chuyến teambuilding của lớp”!” Thời Kim Lam nhìn chằm chằm bé Ác Mộng với gương mặt vô cảm. Đậu má mày! Bà già nhà mi chỉ mới rời khỏi màn chơi trước thôi đấy!

xx**% 27 *xx**
Bình Luận (0)
Comment