c28
c28c28
CHƯƠNG 28: Chuyến teambuilding của lớp (1) Hình tượng của bé Ác Mộng là một hồn ma màu xanh dương đội chiếc mũ màu tím đậm. Trông nó y hệt hồn ma Halloween, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu mà muốn xoa bóp.
Nhưng sau khi nó vẫy đuôi và chậm rãi xoay người lại, cái lưỡi đỏ như máu thấp thoáng sau hàm răng sắc bén như răng cá mập đã lập tức biến vẻ đáng yêu ấy thành đáng sợ. Nếu ai mà hơi nhát gan chút thì chắc chắn sẽ phải hét thành tiếng khi chứng kiến cảnh này.
Giọng nói của nó thiên về giọng nữ hơn. Nó bay về phía Thời Kim Lam và bật cười xấu xa.
Trong lòng Thời Kim Lam đã thầm tự nhủ cả nghìn câu “Con mẹ nhà mi”, thấy nó ung dung như vậy thì cô càng buồn phiền hơn, thế là không hề do dự vung tay giáng một cái tát.
Nụ cười lạnh lẽo đáng sợ của bé Ác Mộng lập tức khựng lại. Nó còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể hồn ma của nó đã bị văng ra, đập “bộp” lên cửa sổ xe buýt nghe hệt như tiếng đánh rắm.
Cả người nó dính trên cửa sổ, cuộn tròn lại trông như thạch trái cây. Hai con mắt tròn xoe đáng yêu của nó trợn tròn lên vì ngơ ngác, sau đó còn rưng rưng như sắp khóc đến nơi.
Tống Dư Ngộ dùng mu bàn tay che đi bờ môi khép hờ đang không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thời Kim Lam nghiêng đầu nhìn sang, thế là anh lập tức ngồi ngay ngắn. Nhưng gương mặt anh không giấu được vẻ lười nhác do vừa ngủ dậy, trông có nghiêm túc chút nào đâu chứ? Lúc này, Trương Triết Huy ngồi phía sau hai người đang trợn mắt há mồm cứ như gặp ma. Anh ấy nhìn chằm chằm bé Ác Mộng đang dính bẹp dí trên cửa sổ xe buýt cứ như thể lũ nhà quê mới lên thành phố lần đầu. Trương Vân Yến cũng chẳng khá hơn là bao. Cô ấy xoa ngón trỏ và ngón giữa lên huyệt Thái Dương, đáy mắt mơ màng vì nghỉ ngờ mình gặp ảo giác. Sau đó cô ấy nghe thấy tiếng cười của Tống Dư Ngộ, cũng như cảnh tượng buồn cười khi bé Ác Mộng đang trượt xuống khỏi cửa sổ.
Đầu ngón tay đang ấn vào huyệt Thái Dương của cô ấy vô thức cuộn tròn lại. Sau một lúc do dự, cuối cùng cô ấy quyết định véo mạnh đùi mình. Cơn đau khiến cô ấy phải suýt xoa, đồng thời màn hình ảo đột ngột xuất hiện phía trước cũng làm cô ấy giật mình tròn mắt.
Bé Ác Mộng bay ra xa cửa sổ. Nó xoay cái đầu tròn vo lại, nhìn chằm chằm Thời Kim Lam bằng cặp mắt đen thui đầy âm khí, trông như có thể xông tới cắn đứt đầu cô bất cứ lúc nào.
Nhưng liệu Thời Kim Lam có sợ nó không?
Quy tắc cơ bản của trò chơi đã viết rõ rằng NPC của hệ thống không thể can thiệp vào hành động của người chơi trong trò chơi, nhưng không hê bảo người chơi không thể tấn công NPC của hệ thống.
Tuy không hiểu vì sao lại có quy tắc có lợi cho người chơi như vậy, nhưng cô dám khẳng định đây là quy tắc đỡ khốn nạn nhất trong vô số những quy tắc khốn nạn của thế giới ác mộng.
Cô nhếch miệng cười nhưng lòng lạnh tanh, đưa tay kéo đuôi bé Ác Mộng rồi véo mạnh hai cái, giọng điệu càng hung ác hơn: “Mong rằng mày xuất hiện là vì có chuyện.” Ở màn chơi trước, con ma này cứ thỉnh thoảng lại vui vẻ bật cười hì hì khi thấy người khác gặp hoa. Nhưng ít ra khi đó nó chỉ dám lên tiếng, còn giờ đã dám nghênh ngang lộ diện trước mặt cô rồi. Chẳng lẽ nó tưởng tâm trạng cô vẫn tốt vì vừa mới hoàn thành màn chơi trước chắc?
Chỉ chín chữ ngắn ngủi nhưng lại nặng nề đến đáng sợ, tưởng chừng như có thể đè chết ma quỷ.
Bé Ác Mộng: “..."
Sao không giống những gì nó tưởng tượng vậy!
Nó nhe hàm răng hòng muốn lấy lại khí thế, tuy nhiên mới vừa mở miệng thì bàn tay kéo đuôi nó đã siết chặt lại.
Lời sắp thốt ra lập tức kẹt lại trong miệng, bé Ác Mộng thở dài một tiếng.
Ba giây sau... Bé Ác Mộng gục đầu bất lực nói: “Chúc mừng người chơi số 54088 đã mở khóa màn chơi theo nhóm cỡ trung “Chuyến teambuilding của lớp”. Thông tin chỉ tiết vê màn chơi như sau..."
[Tên màn chơi: Chuyến teambuilding của lớp]
[Loại hình: Sinh tôn trong hiện thực tàn khốc]
[Độ khó: Không biết]
[Thời hạn: 72 tiếng]
[Chi tiết màn chơi: Bạn tên Thời Kim Lam, là một học sinh bình thường của trường THPT thành phố Yển số 1. Hôm nay là ngày 20 tháng 12, bạn tham gia chuyến teambuilding của lớp và đến tham quan du lịch thị trấn Ngọc Tùng ba ngày. Nhưng vì nguyên nhân nào đó, bạn và ba người bạn cùng lớp nữa đã không thể xuất phát cùng lúc với những thành viên khác trong lớp. Vì thế vào lúc 18 giờ 43 phút chiều nay, bạn đã bắt xe buýt đi thị trấn Ngọc Tùng...]
Thời Kim Lam đọc đến đây thì hơi nhíu mày, quay đầu nhìn sang Trương Triết Huy cũng đang bị màn hình ảo hấp dẫn.
Trước khi lên xe, chuyện cuối cùng Trương Triết Huy nhắc đến có liên quan tới thị trấn Ngọc Tùng, hình như có ai đào được cả trăm cái xác...
Trương Triết Huy để ý thấy cô nhìn mình thì ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự ngơ ngác và ngờ vực. Anh ấy nhanh chóng dí sát đầu lên hàng ghế trước của Thời Kim Lam, hạ thấp giọng: “Chị Lam, bọn mình... Bọn mình đang gặp phải chuyện gì vậy?”
Trước lúc lên lớp 12, anh ấy nghiện game nặng nên từng chơi khá nhiêu tựa game nổi tiếng. Khi vừa nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là cảm thán, tiếp đó mới thâm nghĩ không ngờ bản thân cũng là đứa con cưng được ông trời ưu ái?
Lại sau đó nữa, anh ấy chứng kiến cảnh tượng Thời Kim Lam tát bay một hồn ma, khung màn hình ảo cũng theo đó mà xuất hiện.
Thời Kim Lam khẽ đẩy Tống Dư Ngộ, sau đó ngoắc tay gọi Trương Vân Yến đang giương mắt nhìn sang phía mình. Trương Vân Yến mím môi ngồi xuống bên cạnh Trương Triết Huy.
Bốn cái đầu chụm vào một chỗ. Thời Kim Lam hạ thấp tông giọng nói: “Hiện tại chúng ta đã xuyên vào một trò chơi. Nhưng mấy cậu đừng căng thẳng, cứ làm theo đúng nhiệm vụ do hệ thống thông báo là được. Và đừng khiến những người khác trong xe để ý tới mình.”
Ngoại trừ bọn họ ra thì trên xe vẫn còn sáu hành khách nữa, bọn họ đều lên xe sau khi xe buýt đã khởi hành được một lúc. Vừa rồi Thời Kim Lam đã ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, phát hiện bọn họ đều đang làm việc riêng chứ không nhìn sang phía mình. Bây giờ cho dù bọn họ đã thì thầm với nhau thì cũng chẳng ai để ý đến.
Mặc dù trước đó Trương Triết Huy cũng đã có suy đoán riêng, nhưng thấy dáng vẻ cô lão luyện như thể chẳng phải lần đầu thì mới do dự nhìn sang Tống Dư Ngộ bằng ánh mắt dò hỏi.
Tống Dư Ngộ gật đầu, “Cậu nghĩ đúng rồi đấy. Xem nhiệm vụ trước đi.”
Anh cũng quay đầu, để lại Trương Triết Huy và Trương Vân Yến nhìn chằm chằm nhau.
Hai tên lính mới cùi bắp chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, sau đó bị âm thanh thông báo vang lên bên tai di dời sự chú ý nên cùng lúc cúi đầu nhìn màn hình ảo trước mắt, thấy thông tin bên trên đã được cập nhật. - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
[Nhiệm vụ cốt truyện số 1: Con ma trên xe buýt]
[Chi tiết nhiệm vụ: Mỗi lân mắc mưa, tuyến xe buýt đi đến thị trấn Ngọc Tùng đều sẽ mất bị mất lái. Trong số rất ít hành khách may mắn còn sống sót, tất cả đều phát điên bảo rằng xe buýt đã bị ma nữ ám. Sau khi lời đồn lan truyền rộng rãi đã thu hút rất nhiều người hiếu kỳ lên chiếc xe buýt này...]
[Yêu câu nhiệm vụ: Người chơi hãy tìm ra và giết chết con ma trên xe, nếu không sau khi xe buýt mất lái thì sẽ rơi xuống vách núi phía trước đó~]
[Đếm ngược thời hạn nhiệm vụ: 60:00]
Sau khi đọc xong yêu cầu nhiệm vụ, Tống Dư Ngộ xem đồng hồ và thấy hiện tại vừa đúng 7 giờ. Mùa đông trời tối rất nhanh, chẳng biết mưa bắt đầu rơi từ lúc nào. Từng giọt mưa tí tách rơi xuống xe buýt và cây cối ven đường, tạo thành những tiếng “Lốp bốp” vang hoài không dứt.
Khác với bóng đêm vô tận lúc nãy, mặc dù bây giờ bên ngoài xe buýt vẫn tối đen nhưng ít ra bọn họ có thể nhìn thấy thảm thực vật trải dài hai bên đường. Lúc này, xe buýt đang rẽ vào một khúc cua rất hẹp trên đường quốc lộ.
Trương Vân Yến nổi da gà vì lần đầu trải nghiệm chuyện quái dị như vậy. Nếu không nhờ bên cạnh vẫn còn có bạn cùng lớp thì cô ấy đã chẳng giữ bình tĩnh được nữa rồi.
Thời Kim Lam nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Tống Dư Ngộ. Hai người chẳng nói lời nào nhưng vẫn hiểu được suy nghĩ của nhau, bắt đầu ngẩng đầu quan sát tình hình trong xe buýt. Bé Ác Mộng nói hết những gì cần nói rồi thì nhe răng gầm gừ với Thời Kim Lam, sau đó vội bỏ chạy trước khi bị cô túm lấy đuôi lần nữa. Trước khi hoàn toàn biến mất, nó cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi mình nên lạnh cả người. Lúc nó quay đầu nhìn lại thì đụng phải ánh mắt của một con ma nữ mặc váy cưới đang uốn người như rắn quấn quanh chiếc vòng hồng ngọc. Khoảnh khắc tâm mắt cả hai giao nhau, ma nữ mặc váy cưới lè lưỡi đỏ như máu, chậm rãi liếm môi.
Đói quá, cô ta muốn ăn.
Bé Ác Mộng lập tức khựng lại, một dòng ký ức xeẹt ngang khiến nó giật mình run lên rồi vội vàng biến mất. Má, má mái Vì sao con ma nữ kia lại ở đây!
Ma nữ mặc váy cưới nghiêng đầu bất mãn vì bé Ác Mộng bỏ trốn quá nhanh, chiếc mũ phượng đính đầy minh châu Đông Hải cũng theo đó mà đung đưa. Thấy Thời Kim Lam không để ý mình, ma nữ mặc váy cưới lập tức nhe nanh múa vuốt một hồi rồi chui vào lại vòng hồng ngọc.
Quả là Thời Kim Lam không thấy khoảnh khắc ma nữ mặc váy cưới và bé Ác Mộng chạm mắt nhau thật, bởi cô đang bận quan sát tình hình trong xe.
Trong số sáu hành khách còn lại trong xe, người nổi bật nhất chính là một người đàn ông thấp bé mặc đồ đạo sĩ. Người đàn ông khoảng chừng 60 tuổi để râu cá trê, mặc bộ đạo bào màu xanh lam và gác cây phất trân trên cánh tay. Hiện tại ông ta đang ngồi ở trên ghế sát cửa xe và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đối diện ông ta là một cô gái và một người phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi. Dáng người bà ta hơi béo, trên người đang mặc áo bông màu đỏ sẫm và quần bông màu xám. Bộ đồ này càng khiến bà ta có vẻ mập mạp hơn. Bà ta xách một cái giỏ đựng đủ loại túi ni lông màu đỏ và màu trắng, bên trái còn đặt một túi chuối và một thùng táo trên chiếc ghế trống không có ai ngồi. Dường như bà ta vừa lên thành phố mua sắm, giờ về thị trấn. Bên phải bà ta là một cô gái trẻ tuổi trông chỉ mới hai mươi tuổi đầu. Cô ta mặc áo khoác lông ngắn, bên dưới là quần jeans và giày thể thao, sau chân còn có một cái túi nhỏ.
Hai người họ đang nói chuyện, dường như có quen biết nhau. Thời Kim Lam không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa họ bởi tiếng nói chuyện khá nhỏ, thế là cô dời mắt nhìn sang ba người còn lại đang ngồi đối diện cửa sau. Khu vực dưới đó có vừa đủ ba chiếc ghế, nhưng lúc này chỉ có hai người đang ngồi. Người ngôi phía trước là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, trong tay là thứ gì đó mà từ góc nhìn của Thời Kim Lam không thể thấy rõ được. Ngồi đằng sau cô ta là một chàng trai đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón hạ thấp che khuất hơn nửa gương mặt. Bên cạnh chân anh ta có một chiếc va li màu bạc đính logo hàng hiệu, Thời Kim Lam từng thấy quảng cáo nhãn hiệu này nên biết giá cá nhãn hiệu này rất đắt. Người cuối cùng là một chàng trai đang cầm tay cầm xe buýt. Anh ta nhuộm tóc màu nâu trà sữa và để một kiểu tóc đang thịnh hành lúc bây giờ. Chàng trai đeo tai nghe trên tai phải, hơi dựa người vào chiếc ghế hàng cuối, còn tay thì giơ chiếc điện thoại Iphone bản mới nhất lên khắp nơi để tìm góc... Chụp ảnh?
Ba nam, ba nữ, tất cả đều lên xe sau khi xe buýt đã khởi hành được một lúc.
Trong số những người này có ma, nhưng cụ thể là bao nhiêu con?
Chi tiết nhiệm vụ có nhắc đến việc “ma nữ” ám xe, vậy con “ma nữ” đó chính là “con ma” mà nhiệm vụ đề cập ư?
Vậy ngoài “ma” ra, những người còn lại là NPC của màn chơi hay là người bình thường chẳng phải người chơi những vô tình bị kéo vào trò chơi?
Thời Kim Lam vẫn nhớ rõ loại hình của màn chơi lần này...
Màn chơi sinh tôn trong hiện thực tàn khốc.
Thậm chí chỉ tiết màn chơi còn nêu rõ được họ tên thật và trường học của cô.
Có khi nào điều này nghĩa là mọi chuyện đang diễn ra đều là hiện thực, chứ không phải một thế giới hư cấu như trường cấp ba Văn Nhã chăng?
Tống Dư Ngộ thấy Thời Kim Lam định đứng dậy thì giơ chân chặn đường của cô lại. Trương Triết Huy thấy thế thì trái tim lập tức đập loạn lên, vội nhìn sang Thời Kim Lam đang định hành động như thể muốn hỏi...
“Mình có thể làm gì?”, “Mau giao nhiệm vụ cho mình đi”, “Không phải chỉ là game bắt ma thôi à? Mình rành, để mình lên!”
Thời Kim Lam thấy anh ấy sốt ruột muốn thử như vậy thì khựng lại. Cô lấy điện thoại ra, soạn một dòng tin rồi giơ điện thoại trước mặt Trương Triết Huy.
Trương Triết Huy giật mình nhìn vào màn hình, xong lại nhìn sang Thời Kim Lam đã thu điện thoại vê. Anh ấy rất muốn giật lấy điện thoại để kiểm tra xem mình có nhìn lâm không.
Nhưng Thời Kim Lam không cho anh ấy thời gian suy nghĩ, cô lập tức đưa mắt ra hiệu: Lẹ lên, đừng có câu giờ nữa. Trương Vân Yến cũng đã đọc được dòng tin mà Thời Kim Lam ghi, thế là nét mặt thoáng bối rối. Sao cô ấy cảm thấy cách này không đáng tin chút nào vậy.
Trương Triết Huy nhắm chặt hai mắt, sau đó đột ngột đứng dậy một cách đầy bi tráng như thể “Gió vẫn cứ thổi, mưa vẫn cứ rét, người anh hùng một đi không trở lại” rồi nói lớn: “À thì!"
Mấy hành khách nghe thấy giọng anh ấy nên đều vô thức quay đầu, tiếp đó lại nghe anh ấy nói: “Ai là ma thì tự bước ra đi!”
Tống Dư Ngộ chết lặng, quay đầu nhìn Thời Kim Lam. Nhưng cô chỉ bình thản cất điện thoại vào túi rồi nháy mắt trêu chọc anh.
Không hổ là cậu, nhóc Lam Lam.
Sợ là ma cũng phải “đứng máy” vì cậu đấy. x+x 28 +xx*