c29
c29c29
CHƯƠNG 29: Chuyến teambuilding của lớp (2) - Phòng livestream số 54088 -
[Đỉnh... Tôi khen mỏi tay luôn rồi]
[Rốt cuộc là trong đầu 54088 chứa cái gì vậy? Không sợ đánh rắn động cỏ hả?]
[Nếu chúng ta hiểu được logic của 54088 thì còn ngồi đây hóng livestream của cô ấy làm gì nữa? Cứ việc khen đỉnh đi cho rồi]
[Ủa ủa ủa 54088 mới kết thúc livestream thôi mà? Sao mới đó đã livestream tiếp rồi? Chẳng lẽ người tôi theo dõi là một chiến sĩ thi đua?] [Ai ui! Tôi thích mấy người chơi hệ chiến sĩ thi đua nhất đó! Đặc biệt là kiểu suốt ngày đi bẫy người khác như 54088]
[Để tôi xem màn chơi lần này là gì nào? Ối giời ơi màn chơi theo nhóm cỡ trung, hơn nữa ngoài hai gương mặt quen thuộc lần trước thì còn lại toàn tân thủ không. Độ khó thì là không biết... Có khi nào là do 54088 quậy tanh bành màn chơi trường cấp ba Văn Nhã nên hệ thống mới bẫy cô ấy không thế? (Đã ẩn)]
[Nếu tôi nhớ không lầm thì màn chơi theo nhóm là phiền nhất đấy, lỡ dính mấy đứa động đội cục tạ thì chết cả lũ luôn. Người chơi sơ cấp cũng chẳng dám tham gia màn chơi theo nhóm đâu, 54088 xui dữ vậy trời? (Đã ẩn)]
[Nói mới nhớ, hiện nay các màn chơi theo nhóm đã bị mấy hiệp hội lớn độc quyền cả rồi. Lâu lắm rồi tôi chưa được xem người chơi đơn tham gia màn chơi theo nhóm đấy. Nói thật thì hóng quá trời (Đã ẩn)] [Vã¡! Không ngờ là màn chơi hiện thực! Tôi thích màn chơi hiện thực nhất đấy! Ha ha ha ha vừa nguy hiểm vừa kích thích! Chỉ tưởng tượng cảnh người chơi gặp nguy hiểm mà không thể dùng vật phẩm thôi là tôi đã thấy phấn khích rồi (Đã ẩn)]
Sau khi màn chơi mới bắt đầu, sảnh chính khu vực livestream cũng dần trở nên đông đúc. Trong số đó, hiển nhiên màn chơi được chú ý nhiều nhất khu vực tân thủ chính là màn chơi theo nhóm cỡ trung “Chuyến teambuilding của lớp - Thị trấn Ngọc Tùng” với 48 người tham gia.
Thế giới ác mộng có rất nhiều màn chơi theo nhóm cỡ nhỏ, nhưng đa số đều đã bị các thành viên của hiệp hội độc chiếm. Ngoại trừ màn chơi loại hình đối kháng chế độ PVP, khán giả thường không thích xem màn chơi điều tra cốt truyện chế độ PVE*, bởi vì hâu hết số người tham gia màn chơi theo nhóm đều là tay chơi lão luyện đến từ hiệp hội lớn. Mà những người chơi lâu năm cũng toàn lũ sỏi đời, nếu không vì lý do bất khả kháng thì chắc chắn họ sẽ tránh tham gia những nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao. Do đó thể loại màn chơi này thường chẳng có gì đáng xem.
*PVP là chế độ trong game khi đối thủ của bạn là những người chơi khác. Trong khi đó ở chế độ PVE thì bạn có thể hợp tác với người chơi khác để cùng làm nhiệm vụ, chiến đấu với NPC hay thậm chí là cùng nhận phần thưởng.
Tuy nhiên màn chơi theo nhóm lần này chỉ toàn tân thủ, lại còn là loại hình hiện thực tàn khốc. Tất cả hệt như một miếng mồi ngon hấp dẫn rất nhiều người xem, kể cả khi buổi livestream chỉ mới bắt đầu.
Lúc này bên trong xe buýt, Trương Triết Huy đang bị sáu cặp mắt nhìn chằm chằm chằm. Cơn xấu hổ nhuộm đỏ gương mặt anh ấy, lan ra tận cổ, khiến anh ấy chỉ biết thâm ước có một cái hố để mình chui xuống ngay lập tức. Tuy vậy, anh ấy vẫn còn nhớ trong dòng tin mà Thời Kim Lam đã soạn có dặn ngoài việc hét lớn mấy câu vừa rồi thì anh ấy còn phải tỏ ra tự tin, không được hèn nhát.
Anh Huy lén hèn trong lòng thì được, nhưng mặt mũi phải vênh lên!
Trương Triết Huy căng da đầu, cố gắng giả mù trước những ánh mắt “Thằng nhóc này trông thì bảnh bao mà đầu óc chập mạch dữ?”, “Cái gì vậy trời, bị ma nhập hay gì?”, “Còn trẻ mà đã bị điên rồi” của mọi người xung quanh, tiếp tục ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: “Chẳng lẽ mấy người không biết câu chuyện năm đó à?”
Nghe vậy, ánh mắt dõi theo trò hê của những hành khách thoáng qua chút do dự.
Trương Triết Huy nhận thấy điều này trong mắt bọn họ, thế là giả vờ thân bí nói: “Chuyện chiếc xe buýt này bị ma nữ ám đó.” Nói tới đây thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ Thời Kim Lam giao rồi, tuy nhiên anh ấy không định dừng lại mà còn đưa mắt nhìn sang lão đạo sĩ để râu cá trê, “Chắc thây đến đây để bắt ma đúng không?”
Gương mặt anh ấy ngập tràn vẻ hiếu kỳ, lại thêm bộ đồng phục học sinh trên người, khiến người khác vô thức cảm thấy chỉ là vì anh ấy nghe được lời đồn nên mới xông xáo và hành động ngớ ngẩn như mới nãy mà thôi.
Lão đạo sĩ bị gọi tên nhưng trông chẳng mất bất ngờ. Lão ta vừa vuốt chòm râu cá trê của mình vừa cười thần bí, “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Dáng vẻ trông chẳng khác gì tên lừa đảo trong phim truyền hình.
Trương Triết Huy đâu định buông tha lão ta dễ dàng như vậy, anh ấy nhìn sang với ánh mắt “Chắc chắn là tới bắt ma, ông đừng có lừa tôi” rồi nói: “Nếu thầy không tới đây để bắt ma thì thầy lên chuyến xe buýt này làm gì? Đến thị trấn Ngọc Tùng chắc?”
Lão đạo sĩ đắc ý rung đùi, cố tình im lặng nhìn sang từng người trên chuyến xe để khiến bản thân càng bí ẩn hơn.
Thời Kim Lam để ý thấy người đầu tiên lão ta nhìn khi ngước lên không phải Trương Triết Huy, mà là cô gái mặc quân jeans ngồi đối diện lão ta.
Hiện tại lão ta cứ nhìn vào vô định, nhưng khóe mắt vẫn luôn theo dõi cô gái mặc quần jeans.
Lão ta nhìn gì vậy?
Chẳng lẽ lão ta cảm thấy cô gái mặc quần jeans chính là ma nữ mà Trương Triết Huy đã nói?
Mặc dù thế giới quan của một kẻ theo chủ nghĩa duy vật như Thời Kim Lam đã bị đả kích rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không nghĩ lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh lam có thể bắt ma được thật.
Bởi nếu có thể thì tại sao mới nãy lão ta không nhìn thấy bé Ác Mộng? Thậm chí còn chẳng phản ứng gì với chiếc vòng tay hồng ngọc của cô, trong đó có chứ một con ma nữ mặc váy cưới đã chết rất nhiều năm đấy.
Cũng đâu thể là vì ma quỷ trong trò chơi là một chuỗi số liệu nên khác với hiện thực đâu đúng không? Bởi nếu khác thật thì đáng lẽ chuyến xe buýt này cũng phải thuộc về thế giới ác mộng, tức là mọi chuyện đang diễn ra đều là số liệu, vậy thì sao có thể chia ra ma quỷ số liệu và ma quỷ thật chứ?
Mặc cho Trương Triết Huy tiếp tục hỏi, lão đạo sĩ vẫn không trả lời, duy trì bộ dáng cao thâm khó đoán.
Ngược lại, người phụ nữ hơi mập ngôi đối diện lão ta than ôi một tiếng, “Ma nữ ám xe đâu ra? Nhóc con, cháu còn nhỏ thì đừng dọa người khác. Chuyện đó chỉ là một vụ tai nạn giao thông từ mấy năm trước mà thôi, bởi vì không điều tra được nguyên nhân và thông tin bị sai lệch cho nên mới có lời đồn xe buýt bị ma nữ ám đấy chứ.”
Thời Kim Lam đưa tay kéo lưng ghế phía trước ra, sau đó tựa cằm vào mu bàn tay, tò mò hỏi: “Dì ơi, dì là người ở thị trấn Ngọc Tùng ạ? Hình như dì biết rất rõ ngọn nguồn câu chuyện năm đó.”
Mọi người dời tâm mắt từ người phụ nữ hơi béo sang cô. Sau khi nhìn thấy gương mặt trẻ con còn chưa trổ mã hết của cô và chiếc cặp cô đặt trên đầu gối, bọn họ hiểu ngay bốn người họ đi cùng nhau, đều tự chủ động “tìm chết” bằng cách bắt chuyến xe buýt này bởi vì nghe đồn chuyện ma.
Người phụ nữ mập mạp đánh giá cô, câu nói đầu tiên là khen cô, “Ôi con bé này trông mặt mũi xinh xắn quá. Cháu xuống thị trấn làm gì đấy?” Thời Kim Lam mỉm cười ngoan ngoãn. Cô bịa chuyện dựa trên nội dung màn chơi mà hệ thống đã cung cấp, “Cháu đi du lịch ạ. Nghe nói phong cảnh dưới đấy rất đẹp."
Người phụ nữ mập mạp lập tức cười tủm tỉm, nói: “Ai ui, còn phải nói, thị trấn dì toàn được khen là non... Non nước gì ấy nhỉ?”
Thời Kim Lam bổ sung giúp bà ta, “Non xanh nước biếc ạ.
Người phụ nữ hơi béo vỗ đùi, “Đúng, đúng! Chính nó đói Cô gái ngồi cạnh dì cũng xuống đây du lịch giống cháu đấy!"
Thời Kim Lam nhìn sang cô gái mặc quần jeans. Dường như cô ta cảm giác được ánh mắt của cô nên chỉ mỉm cười e thẹn. Cô cũng thân thiện nở nụ cười và hiếu kỳ hỏi: “Chị gái nhỏ đi một mình ạ?”
Cô gái gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, “Bạn của tôi đã đến thị trấn rồi, tại tôi bắt xe trễ.”
“Vậy chị là người từ nơi khác đến đúng không?” Thời Kim Lam thuận miệng hỏi thăm.
Cô gái gật đầu.
Thời Kim Lam ngẫm nghĩ một hồi, sau lại nhắc nhở: “Thế thì chị nhớ cảnh giác một chút nha, người lạ bắt chuyện thì cũng đừng trả lời. Kể cả em, em có hỏi thì chị cũng không cần phải đáp, tại lỡ đâu em là người xấu thì sao?”
Cô gái sững sờ vì không ngờ cô sẽ nói như vậy. Bàn tay siết chặt tay ghế của cô ta hơi rụt về, sau đó cô ta gật đầu đáp lại. Người phụ nữ mập mạp hết nhìn cô ta lại nhìn Thời Kim Lam, hai hàng lông mày nhíu lại, “Sao dì cảm thấy cháu còn nhỏ mà ăn nói không có lễ phép gì hết vậy?” - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Thời Kim Lam đáp lại bà ta bằng ánh mắt nghi hoặc, “Dì à, dì nói gì thế? Sao cháu nghe mà chẳng hiểu gì hết?” Khóe miệng người phụ nữ mập mạp chùng xuống. Bà ta tức giận nói: “Vừa nãy chỉ có mình dì nói chuyện với cô gái này. Cháu nói như thế chẳng khác gì đang ám chỉ dì"
Thời Kim Lam nghiêm túc hỏi ngược lại, “Vậy ra chính dì cũng cảm thấy mình không giống người tốt ạ?”
Người phụ nữ mập mạp: “...'
Tiếng cười khe khẽ chẳng biết phát ra từ đâu vang lên khiến sắc mặt bà ta tối sầm. Cô gái mặc quần jeans không nói gì mà chỉ siết chặt tay ghế, hiển nhiên là cô ta rất để bụng lời nhắc nhở của Thời Kim Lam.
Trương Triết Huy thấy tình hình dần trở nên căng thẳng thì vội vàng chen ngang: “Chị, em biết lúc trước chị từng suýt bị lừa bán nên bây giờ thường hay nghi ngờ những người lạ xung quanh. Nhưng dì ấy đâu biết chuyện này, lỡ người ta hiểu nhầm thì sao?”
Đương nhiên Thời Kim Lam chưa bị lừa bán bao giờ, anh ấy chỉ bịa chuyện mà thôi.
Tống Dư Ngộ gật đầu phụ họa: “Dạ thưa dì, em gái cháu không biết ăn nói nên mong dì bỏ qua cho.”
Hai người kẻ tung người hứng cực kỳ ăn ý, khiến gương mặt người phụ nữ mập mạp giãn ra. Bà ta nói: “Nói chứ, đúng là cô bé xinh xắn thật nên dễ bị người ta để mắt tới lắm. Nhưng đã bước chân ra đường thì không thể nói vậy, lỡ đâu chọc giận kẻ xấu rồi bị bám đuôi thật thì sao?” Thời Kim Lam ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vươn tay chọt vào eo Tống Dư Ngộ.
Hôm nay cá biết leo lên đầu chị Lam luôn rồi à?
Rõ ràng là sinh sau cô một ngày, thế mà còn dám xưng anh?
Tống Dư Ngộ thấy hơi ngứa bên hông nên vô thức né tránh nhưng lại bất thành.
Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, Thời Kim Lam ngoan ngoấn im miệng không nói gì thêm. Trương Triết Huy vẫn còn nhớ nhiệm vụ của mình nên vội vàng lái vê chủ đề ban đầu, nói: “Vậy ra mọi chuyện chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường thôi? Không có chuyện ma chuyện quỷ gì hết ạ?”
Giọng nói của anh ấy ngập tràn sự thất vọng, hệt như đang ủ rũ vì phí thời gian vào một chuyến đi không đáng. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa vốn đã muốn tham gia vào cuộc trò chuyện nãy giờ, nay nghe thấy anh ấy nhắc tới ma nữ thì không nhịn được mà nói: “Tai nạn thì có tai nạn thật, nhưng ma quỷ thì cũng có ma quỷ nốt”
Trương Triết Huy lập tức hào hứng nhìn sang anh ta bằng cặp mắt hiếu kỳ.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa rất thích được nhìn bằng ánh mắt như vậy, thế là bắt đầu phổ cập khoa học: “Nói ra mới thấy trùng hợp, số người trên chuyến xe năm đó cũng bằng với số người trên xe hiện tại đấy. Nghe nói các hành khách trên xe đã cãi vã, trong đó có một cô gái mặc đồ màu hồng liên tục hét lên rằng có ma trong xe. Khi ấy hầu hết các hành khách đều bị dọa Sợ, còn cảm thấy cô gái đó bị tâm thần nên đã đuổi cô ta xuống xe ngay giữa đường.”
“Xuống xe vào thời tiết thế này á?” Trương Triết Huy bần thân nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mà rừng rậm miên man chẳng có lấy một ánh đèn đường.
Bóng đêm vây kín nền trời được tô điểm bằng những tiếng mưa tí tách. Nếu phải bung dù đi dưới màn mưa thì chỉ những tiếng “Lộp bộp” của hạt mưa rơi cũng đủ khiến người khác cảm thấy có ma theo sau rồi. Đừng nói là một cô gái, đến đàn ông cao lớn cũng chẳng có gan xuống xe một mình.
Hiển nhiên chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa là một người hoạt ngôn, hơn nữa còn biết rất nhiều về chuyện đã xảy ra trên xe buýt. Khi nghe anh ấy hỏi lại, anh ta không nghịch điện thoại nữa mà nhét vào túi, sau đó giương mắt nhìn sang, “Nghe đồn là vậy, chứ sao tôi biết cụ thể được? Nhưng nếu là tôi thì tôi chẳng dám xuống xe vào thời tiết này đâu.”
“Đừng nói là thời tiết thế này, cho dù ban ngày ban mặt thì tôi cũng chẳng dám đi trong núi một mình.” Trương Triết Huy líu lưỡi. Đương nhiên anh ấy to gan hơn cậu bạn cùng bàn của mình là Đan Hiểu Vũ nhiều, nhưng ai biết được trên đường đến thị trấn có gì, có điên mới xuống xe một mình.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa đồng tình gật đầu, lại nói thêm: “Nhưng sau khi cô gái kia xuống xe được một lúc thì chiếc xe buýt lập tức gặp tai nạn. Chiếc xe đâm vào lan can đường khiến những hành khách xấu số rơi ra khỏi xe và rớt xuống vách núi. Có tám người kể cả tài xế đã tử vong, tất cả đều thịt nát xương tan.”
Nói rồi anh ta lại tặc lưỡi, “Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy là do những người trên xe đã làm gì đó nên mới chọc tức ma nữ, dẫn đến cái chết của toàn bộ hành khách trên xe.”
Lần này Trương Triết Huy không tiếp lời, vô thức đưa mắt nhìn quanh xe một vòng. Những người còn lại đều đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ và nhìn sang anh ấy. Tiếng hít thở và tiếng tim đập xen lẫn vào nhau, nhưng tất cả đều bị tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ át đi. Trong xe rõ ràng có bật đèn sáng trưng, thế nhưng chẳng hiểu sao ánh đèn lại trở nên mập mờ, đáng sợ đến lạ.
Người phụ nữ mập mạp xoa xoa hai tay, “Thằng nhóc kia, đừng có dọa bà dì này. Dì đã đi chuyến xe buýt này rất nhiêu lần, nhưng có lần nào kỳ lạ giống cháu kể đâu?”
Thời Kim Lam vẫn luôn lặng lẽ quan sát sáu người phía trước.
Hiển nhiên lão đạo sĩ chẳng tỏ ra hứng thú gì với câu chuyện ma này, lão ta ôm lấy cây phất trần, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn cô gái mặc quần jeans ngồi bên cạnh người phụ nữ hơi béo dường như đã bị dọa sợ, nãy giờ cứ siết chặt tay ghế bên người.
Cô gái trẻ tuổi ngôi bên cạnh lối đi không mấy ngạc nhiên về câu chuyện ma. Cô ta cầm máy ảnh chụp ảnh cho chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa mới vừa nhiệt tình kể chuyện. Không biết cô ta chụp ảnh để làm gì, nhưng chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa không những không ngăn cản mà còn bắt đầu tạo dáng. Chàng trai đội mũ lưỡi trai màu đen thì đợi chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa kể xong, sau đó kéo áo anh ta và bảo: “Đừng có dọa mấy đứa nhỏ.”
Có vẻ ba người này quen biết nhau, chẳng biết vì sao lại bắt chuyến xe buýt này.
Tống Dư Ngộ kéo bàn tay đang ôm hờ cặp sách của Thời Kim Lam, sau đó viết hai chữ vào lòng bàn tay cô... Có ma.
Thời Kim Lam nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh gật đầu một cái thật khẽ.
Cô lật bàn tay anh lại rồi viết chữ trả lời. Không cần vội.
Các khán giả vẫn luôn theo dõi livestream thấy hành động của hai người thì rất hoang mang, không ngừng bình luận “Có chuyện gì mà hội viên VỊP như tôi không được xem hả?”, “Livestream mà cứ giấu giấu giếm giếm thế thì chẳng vui”, “Tôi ra lệnh cho mấy người giơ tay lên rồi hãng viết!”, “Có thể tôn trọng ma quỷ một chút hay không? Đừng có làm việc riêng”.
Trương Vân Yến ngồi phía sau bọn họ cũng nhìn thấy cảnh này. Cô ấy do dự chọt vào bả vai Thời Kim Lam, sau đó giơ điện thoại của mình lên, bên trên viết...
Hình như tất cả mọi người đều rất kỳ lạ.
Thời Kim Lam đưa mắt nhìn sang, ra hiệu cho cô ấy đừng sốt ruột.
Trò chơi chỉ mới bắt đầu vài phút, không cần phải vạch trân con ma ngay mà cứ lắng nghe câu chuyện của chiếc xe buýt này trước.
Thời Kim Lam đã từng tham gia một màn chơi, cho nên cô biết mỗi nhiệm vụ cốt truyện của hệ thống không chỉ đơn giản là để dọa chết người chơi. Nếu trong nhiệm vụ đã đề cập đến con ma trên chiếc xe buýt này, vậy khả năng cao là con ma này có liên quan tới nhiệm vụ tiếp theo.
Cô tiếp tục quan sát những hành khách trên xe, còn Trương Triết Huy thì cố gắng đảm đương nhiệm vụ xã giao của nhóm. Anh ấy bước tới ngồi xuống bên cạnh chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa, “Anh trai, sao anh biết nhiều vậy? Anh là phóng viên hả?”
Vừa rồi đã nói chuyện đôi câu nên chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa cảm thấy Trương Triết Huy là một người có thể kết bạn, thế nên mỉm cười lắc đầu rồi bảo: “Không phải, bọn anh tới đây để sưu tâm phong tục, văn hóa~” Ánh mắt Trương Triết Huy lập tức trở nên ngạc nhiên, kính nể nịnh hót chàng trai nọ.
Tống Dư Ngộ cảm thấy có Trương Triết Huy cùng tham gia nhiệm vụ nên mình bớt việc đi hẳn.
Bởi con cá làm màu nào đó cực kỳ ghét việc giả vờ làm cậu học sinh cấp ba ngu ngốc, trẻ trâu.
Trương Triết Huy lại vội nói: “Bọn em tới đây cũng là vì tò mò về câu chuyện ma ở đây. Anh kể lại chỉ tiết cho em được không, để lát nữa em kể cho đám bạn, giúp họ mở mang tâm mắt.”
Thấy bộ dáng hiếu kỳ của cậu học sinh cấp ba trẻ trâu nào đó, ánh mắt chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa cứ như muốn nói “Em hỏi anh là đúng người rồi”, sau đó nghiêng đầu nói với chàng trai đội mũ lưỡi trai: “Không phải em muốn kể chuyện ma dọa người ta đâu nhé, là cậu nhóc này muốn nghe.” Chàng trai đội mũ lưỡi trai liếc nhìn Trương Triết Huy một cái, sau đó không nói gì mà chỉ cúi người nói gì đó với cô gái trẻ tuổi ngồi phía trước mình.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa nói tiếp: “Nghe nói sau đó đội cứu hộ có đi tìm cô gái đã bị đuổi xuống xe giữa đường, nhưng tìm khắp đường quốc lộ cũng chẳng thấy đâu. Hình như họ còn điều động cả chó cứu hộ nhưng vẫn chẳng tìm thấy ai trong núi.
Cứ như thể cô gái kia đã biến mất vào hư không ấy... Camera hành trình của chiếc xe đã bị hỏng, đội cứu hộ đành phải kiểm tra tất cả camera của các trạm dọc đường nhưng không hề nhìn thấy từng có một cô gái mặc đồ màu hồng lên xe... Em thấy có kỳ lạ không?” Trương Triết Huy nghe đến đây thì không khỏi xoa xoa hai tay, nhưng vì chưa nhận được ám hiệu từ Thời Kim Lam nên anh ấy chẳng dám kêu dừng, chỉ đành căng da đầu nghe tiếp. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa rất hài lòng với phản ứng của anh ấy. Anh ta đè thấp giọng, tiếp tục chậm rãi kể chuyện trong tiếng mưa lộp bộp ngoài cửa xe: “Có người nói... Cô ta chính là con ma nữ kia... Khoảnh khắc anh ta vừa dứt lời, một tiếng thắng xe chói tai vang lên. Tất cả mọi người trên xe đều vô thức bám lấy thứ bên cạnh, còn cô gái mặc quân jeans thì không nhịn được mà kêu lên một tiếng khe khẽ đầy sợ hãi.
Cô gái đang cầm máy ảnh cũng kêu lên, vội vàng ôm chặt chiếc máy ảnh trong tay.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa bất giác nói: “Chuyện gì vậy?”
Tài xế xe buýt là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi. Ông ta hãy còn sợ hãi siết chặt vô lăng, giọng nói run run: “Hình như mới nãy vừa có thứ gì đó chạy ngang qua trước xe." Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng. Cô gái mặc quần jeans run giọng nói: “Chắc... Chắc chỉ là động vật hoang dã trong núi thôi... Mà... Mà thôi đừng kể chuyện ma nữa... Xui xẻo lắm..."
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa nuốt một ngụm nước miếng rồi rướn cổ ngoái nhìn ngoài xe, nhưng phía xa chẳng có gì hết nên anh ta lại nhìn sang cửa xe. Ánh đèn trong xe hắt ra giúp anh ta có thể lờ mờ nhìn thấy mặt đường xi măng hơi ẩm ướt, bóng tối đặc quánh và những giọt nước mưa không ngừng rơi xuống cửa xe. Anh ta chậm chạp quay đầu nhìn vào chiếc cửa sổ đằng sau lưng ghế của mình. Khoảnh khắc anh ta quay đầu lại, một thứ gì đó đột nhiên đập mạnh vào cửa sổ xe phát ra tiếng động nặng nề. Cô gái trẻ tuổi suýt bị vật thể lạ đập vào mặt lập tức hét lớn, vội vàng nhào về phía chàng trai đội mũ lưỡi trai.
Trương Triết Huy khi nãy cứ liên tục hỏi thăm về chuyện ma cũng chịu không nổi mà hét thất thanh, chạy về phía ba người Thời Kim Lam.
Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng! Mặc dù anh ấy nghiện game thật, nhưng đã bao giờ chơi thử tựa game hiện thực kinh dị nào thế này đâu!
Thời Kim Lam vô cảm nhìn con chim trĩ vừa đập vào cửa sổ xe, sau đó đưa mắt nhìn sang Trương Vân Yến đang hoảng loạn bịt chặt miệng vì tiếng hét của ông hoàng tạo bầu không khí nào đó. Cô chậm rãi nói: “Không phải ma nữ, là chim trĩ.”
Con chim trí với bộ lông xinh đẹp giờ đang dính chặt trên cửa sổ xe, không khỏi khiến người ta phải nổi da gà VÌ SỢ.
Con chim trĩ vẫy cánh vài cái rồi lại bay vào rừng. Một lúc lâu sau đó chẳng có gì xảy ra nữa. Mấy hành khách lần lượt thở phào nhẹ nhõm. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa vỗ ngực, sau đó xua tay nói với tài xế đang đổ mồ hôi: “Thôi không kể nữa. Bác tài cứ tập trung lái xe đi ạ, chúng ta phải mau rời khỏi đây.” Chàng trai đội mũ lưỡi trai đỡ cô gái trẻ tuổi ngồi về chỗ, nhưng cô ta cứ lắc đầu không chịu ngồi quay lưng lại với cửa sổ, nên anh ta đành kéo theo chiếc va li màu bạc và dẫn cô ta tới ngồi ở hàng ghế sau xe. Anh ta ngồi bên cửa sổ, để cô gái trẻ tuổi hãy còn sợ hãi ngồi sát bên lối đi.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa cũng muốn qua đó ngồi, nhưng lại bị bạn mình tức giận trừng mắt mắng, “Nói nhiều vậy làm gì.”
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa ngại ngùng sờ mũi, anh ta nào biết bỗng dưng lại có một con chim trĩ bay ngang chứ. Nhưng nói cũng lạ, trời mưa thế này mà chim trĩ không lo trú trong tổ, tự nhiên bay ra đường quốc lộ làm gì? Không biết chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa đã nghĩ tới điều gì mà cả người run lên, vội vàng xua đi dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, và cũng chẳng dám dựa lưng vào cửa sổ nữa. Anh ta siết chặt tay cầm xe buýt, chỉ dám hơi dựa người vào ghế, khẽ lẩm bẩm “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”.
Chiếc xe buýt lại lân nữa khởi động, trong xe dần trở nên im lặng. Tuy nhiên lúc này lão đạo sĩ đã không còn nhắm mắt nghỉ ngơi nữa, người phụ nữ mập mạp thì chẳng dám lải nha lải nhải, không ngừng chắp tay trước ngực vái lạy.
Sắc mặt cô gái mặc quân jeans xanh xao hơn trước đó nhiều, bờ môi cô ta trắng bệch, tái nhợt, cả người dường như dựa hết vào tay ghế bên cạnh. Trương Triết Huy dân bình tĩnh lại. Vừa rồi vì quá bất ngờ nên anh ấy mới bị dọa, nếu không cũng chẳng hét to hơn cả hai cô gái kia rồi.
Anh ấy chậm rãi thở đều, liếc nhìn chàng trai đội mũ lưỡi trai và cô gái trẻ tuổi đã không còn nghịch chiếc máy ảnh nữa, muốn lén hỏi thăm Thời Kim Lam rằng cô có phát hiện gì không.
Nhưng khi anh ấy mới rướn cổ về phía trước thì đã nhìn thấy cô võ lên chân Tống Dư Ngộ. Anh ngoan ngoãn rụt chân về, thuận tay nhận lấy chiếc cặp sách từ tay cô rồi để cô đi ra ngoài.
Cô vừa di chuyển, tất cả hành khách hãy còn sợ hãi lập tức đồng loạt nhìn sang, nhất là cô gái trẻ tuổi ngôi gần cô nhất. Cô ta vô thức ngôi sát vê phía chàng trai đội mũ lưỡi trai.
Những người còn lại nhìn Thời Kim Lam bằng ánh mắt nghi hoặc, nhưng cô chỉ giơ ngón trỏ thon dài, trắng nốn ra rồi bắt đầu chỉ vào mình đếm số một, sau đó lại chỉ Tống Dư Ngộ và đếm số hai, cứ vậy tiếp tục chỉ vào Trương Triết Huy và Trương Vân Yến đếm ba, bốn. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa bực dọc lên tiếng: “Em gái nhỏ, em làm gì đấy?”
Đồng thời anh ta thâm nghĩ: Cô mặc áo khoác lông màu trắng, cả người từ đầu đến chân cũng chỉ có mỗi màu môi là màu hồng, vậy chắc là không liên quan tới cô gái đã hét bảo mình thấy ma trong câu chuyện ma vừa rồi. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa mới làm công tác tư tưởng xong thì thấy cô gái xinh đẹp nọ nghiêng đầu nghi hoặc, “Vừa nãy anh bảo số người trên chuyến xe năm xưa bằng với số người trong nhóm chúng ta, nhưng tôi mới đếm rồi, khi ấy trên xe có mười người bao gồm một cô gái mặc đồ hồng, một người sống sót và tám người tử vong.” Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa không hiểu ý cô nên nhìn lại bằng ánh mắt thắc mắc. Ngay cả đáy mắt chàng trai đội mũ lưỡi trai và cô gái cầm máy ảnh cũng ánh lên vẻ khó hiểu.
Cô gái quần jeans nghe cô lại nhắc tới chuyện ma thì bàn tay càng siết chặt tay ghế hơn. Cô ta vừa ngẫm nghĩ vừa do dự muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Người phụ nữ mập mạp nhíu mày lại, dường như bà ta chẳng muốn nghe chuyện này, nhưng không biết vì sao mà bà ta vẫn chưa nói gì.
Chỉ có lão đạo sĩ là nghĩ ra gì đó, gương mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn quan sát Thời Kim Lam kỹ càng hơn.
Nhưng lão ta chỉ mới nhìn sang thì đã bắt gặp cái nhìn lạnh tanh của Tống Dư Noộ. Thời Kim Lam nhe răng mỉm cười trước ánh mắt của mọi người, “Nhưng hiện tại trên xe có mười một người, hình như không giống câu chuyện năm đó lắm nhỉ.” Đùng đoàng!
Một tiếng sấm vang lên!
Cô lại nói một câu sâu xa: “Đừng nói là trên xe có thêm một con ma nhé?”
Ngay lập tức mọi người đều nổi da gà.
Trương Triết Huy sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì không nhịn được mà văng tục.
Nếu như khi nãy Thời Kim Lam bảo anh ấy làm trò điên yêu cầu con ma tự đứng lên để cô có thể quan sát xem liệu con ma đang giả làm hành khách có bị bối rối vì những lời nói đột ngột ấy không. Vậy thì lúc này hành động của cô chính là ngả bài. Chỉ cân không phải tất cả hành khách trên xe đều là ma, vậy thì bọn họ sẽ bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau và tìm ra “con sói” lẫn trong bây.
Như vậy thì bốn người bọn họ chẳng cần cực khổ đi tìm con ma trên xe nữa, mà ngược lại con ma phải vất vả chứng miinh bản thân là người.
Tình hình thế này mà vẫn có thể đảo ngược tình thế từ nghịch cảnh thành thuận cảnh, quả không hổ là người có thể đá văng thánh học từ vị trí số một xuống vị trí số hai toàn khối trong mỗi kỳ thi.
Trương Triết Huy cực kỳ bội phục.
Phải nói là đến ma quỷ cũng phải thâm than “Gặp ma rồi” nếu rơi vào tình cảnh này. x+x 2Q +xx*