c30
c30c30
CHƯƠNG 30: Chuyến teambuilding của lớp (3) Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp!
Dường như tiếng mưa rơi đã trở nên lớn hơn, những hạt mưa liên tiếp rơi xuống bên ngoài xe buýt tạo thành những âm thành ồn ào dồn dập. Chẳng biết là do cánh cửa sổ nào chưa đóng kín mà để lọt gió lạnh cùng vài giọt nước mưa vào trong, tiếng vù vù hệt như tiếng khóc phụ nữ thấp thoáng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô gái cầm máy ảnh tái mặt nhìn sang Thời Kim Lam, miễn cưỡng nhếch miệng nói: “Em gái nhỏ, bây giờ không phải là lúc để làm mọi người hoang mang đâu. Chúng ta đâu ngồi trên chuyến xe buýt năm đó, khác số lượng người cũng bình thường mà? Làm gì có ma quỷ trên đời chứ? Em đừng nhập tâm quá.” Thời Kim Lam nghiêng đầu nhìn cô ta, hỏi thẳng: “Chị là ma à?”
Cô gái trẻ tuổi: “...”
Con mẹ nó chứ, hỏi thế thì ai biết trả lời kiểu gì?
Cô ta quả quyết đáp: “Đương nhiên là không!”
“Đã không phải thì chị sợ cái gì?” Thời Kim Lam hơi nhướn mày.
Sắc mặt của cô gái trẻ tuổi hết trắng lại đỏ, nhưng cũng nhờ vậy mà trông có sức sống hơn hẳn. Cô ta trừng mắt với Thời Kim Lam, “Tối khuya tối mù mà đi nói mấy chuyện này, trong lòng ai không thấy sợ cho được cơ chứ?”
“Không phải khi nấy chị ngồi nghe hào hứng lắm à? Tôi còn thấy chị cầm máy ảnh chụp lại nữa, nên mới tưởng chị không thấy sợ.” Thời Kim Lam chỉ tay vào chiếc máy ảnh treo trên cổ cô ta.
Sau khi bị chim trĩ dọa sợ, cô chẳng thấy cô ta ôm ấp chiếc máy ảnh cưng này nữa.
Cô gái trẻ tuổi nghe cô nói mà sắc mặt thay đổi liên tục. Chàng trai đội mũ lưỡi trai ngôi bên cạnh cô ta nhíu mày bảo: “Đừng nói những chuyện vô căn cứ đó nữa, ảnh hưởng tài xế lái xe.”
Nhưng Thời Kim Lam nào có sợ anh ta, thậm chí còn cười nhạt, nhìn mọi người trên xe và nói: “Tôi có thể thấy đó."
Có vài người không kịp phản ứng.
Thấy gì cơ?
Thời Kim Lam tốt bụng giải thích thắc mắc giùm họ. “Tôi có thể thấy ma.”
Đùng đoàng!
Một tia chớp sáng rạch ngang bâu trời, ngay sau đó tiếng sấm vang lên. Cuối cùng cô gái trẻ tuổi và cô gái mặc quân jeans cũng không chịu được nữa mà hét lên. Trương Vân Yến cũng sợ hãi siết chặt lưng ghế phía trước, cô ấy mím chặt môi cố giữ bình tĩnh.
Tiếng sấm át đi tiếng hét chói tai ngập tràn sợ hãi đang xâm chiếm khắp xe buýt. Các hành khách nhìn Thời Kim Lam bằng ánh mắt ngờ vực đầy ngạc nhiên, thậm chí chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa còn run rẩy ngã khụy xuống bên cạnh ghế ngôi.
Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy!
Anh ta chỉ kể lại một câu chuyện ma được đồn đãi thôi mà, vậy tại sao cô gái kia rõ ràng đang mặc áo khoác lông màu trắng khác với cô gái trong lời đồn nhưng lại hành xử y hệt câu chuyện đó vậy?
Người phụ nữ mập mạp cất cao giọng hơn: “Con nhãi kia! Bớt hù dọa người khác đi! Làm gì có ma? Từ lúc mấy đứa bắt đầu hỏi lung tung thì dì đã thấy có điềm rồi, hóa ra là để quấy rối người khác!”
“Mấy người không tin tôi à?”
Thời Kim Lam đứng bên cạnh Tống Dư Ngộ. Rõ ràng là xe buýt cứ không ngừng di chuyển ngoằn ngoèo khiến cho các hành khách đang ngồi cũng chẳng thể ngồi vững, vậy mà cô vẫn có thể đứng thẳng cứ như cây đỉnh ghim xuống đất, chẳng hề nhúc nhích lấy một li.
Chỉ sáu từ ngắn ngủi nhưng đã đủ chặn họng người phụ nữ mập mạp.
Câu chuyện ma năm xưa vẫn còn như sấm đánh bên tai, rằng bởi vì những người trên xe đã không tin cô gái mặc đồ hồng thấy ma nên mới đuổi cô ta xuống xe buýt, sau đó chiếc xe gặp tai nạn, chỉ có một người sống sót. Trùng hợp là lúc này Thời Kim Lam lại nói thêm một câu, “Thế mấy người định bắt tôi xuống xe ở chỗ này hả?” Tình tiết diễn ra giống y hệt câu chuyện ma đáng sợ năm ấy.
Chẳng một ai dám động đậy hay nói gì, bởi vì bọn họ không chắc chắn nếu Thời Kim Lam xuống xe thật thì những người còn lại trên xe có phải bỏ mạng hay không. Vì vậy không những cô không thể xuống xe, mà còn phải bình an đi đến trạm cuối cùng bọn họ.
Trong xe trở nên yên lặng, không một ai dám lên tiếng trước.
Thời gian cứ trôi qua từng phút, từng giây một, ngay cả tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng dần lớn hơn. Bánh xe chạy ngang vũng nước khiến nước mưa văng ra hai bên, tia chớp ở nơi chân trời lúc ẩn lúc hiện. Cảnh tượng bây giờ chẳng khác gì một đêm mưa kinh hoàng trong phim kinh dị.
Đột nhiên người vẫn luôn tỏ ra sợ hãi từ nấy tới giờ là cô gái mặc quân jeans lại giơ tay, lắp bắp nói: “Tôi... Tôi tin cô, cô đừng xuống xel”
Vì cô ta là người đầu tiên tỏ rõ lập trường nên tất cả đều đồng loạt đổ mắt nhìn sang.
Trong lòng cô ta đã vốn sợ hãi, nay còn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy nên không khỏi run lên, bàn tay vịn trên tay ghế cũng siết chặt hơn.
Cuối cùng, cô ta hít một hơi thật sâu rồi nắm tay cổ vũ bản thân, lời nói cũng trở nên lưu loát hơn, “Chúng ta đông như vậy, cho dù có ma thật thì cũng chẳng phải sợ! Chúng ta cứ tìm ra kẻ đó là được rồi! Sau khi tìm ra thì tất cả đều an toàn.” - Bản edit thuộc quyên sở hữu của tytnovel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tgt. Cô ta đang nói với các hành khách khác trong xe, mà dường như cũng đang cố vũ bản thân rằng không phải SỢ.
Có lẽ cô ta đã thuyết phục được bản thân nên logic mạch lạc hơn hẳn. Cô ta lấy hết can đảm nhìn vào từng người trên xe, “Tôi không phải mai Tôi đến đây du lịch với bạn. Vừa nãy tôi cũng nói về tình hình của mình rồi đấy. Bốn người bạn của tôi đã đến thị trấn Ngọc Tùng trước rồi, còn tôi phải bắt chuyến xe buýt này vì bị trễ tàu.
Nói rồi cô ta vươn tay ra chiếc ba lô phía sau và mở khóa, “Tôi còn mang theo căn cước công dân của mình nữa, chắc cái này có thể chứng minh tôi là người.”
Dứt lời, cô ta lấy căn cước công dân của mình ra. Những người còn lại nhìn nhau, người phụ nữ mập mạp ngồi bên cạnh cô ta và lão đạo sĩ ngôi đối diện đều không đưa tay ra cầm lấy tấm thẻ căn cước.
Thời Kim Lam ung dung bước ra từ chỗ ngồi của mình, câm lấy tấm thẻ căn cước công dân của cô gái mặc quần jeans trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Đầu ngón tay cô miết lấy một mặt tấm thẻ căn cước, sau đó trả cho cô gái mặc quần jeans và gật đầu bảo: “Được.”
Cô gái mặc quân jeans vô thức thở phào, vội nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!”
Những hành khách còn lại đều cảm thấy đầu óc cô ta có vấn đề khi cảm ơn Thời Kim Lam trong tình huống thế này. Nhưng khi Thời Kim Lam nhìn sang họ, tất cả đều nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Chỉ riêng chàng trai đội mũ lưỡi trai là nhìn chằm chằm Thời Kim Lam một lúc rồi hỏi: “Cô nói cô có thể nhìn thấy ma, vậy sao không nói thẳng ai là ma luôn đi? Sao lại cân chúng tôi phải tự chứng minh?”
Lời nói của anh ta lập tức khiến ánh mắt các hành khách nhìn Thời Kim Lam trở nên nghiền ngẫm hơn. Đúng vậy, nếu cô có thể nhìn thấy ma thật thì tại sao không nói ai là ma, lại còn bắt người khác chứng minh làm gì?
Chàng trai đội mũ lưỡi trai cảm thấy mình đã chiếm được thế thượng phong nên tiếp tục nói: “Cô không trả lời được, có phải là vì cô mới chính là ma, những lời cô nói chỉ để khiến bọn tôi nghi ngờ lẫn nhau rồi cuối cùng chết hết đúng không?”
Trong câu chuyện ma năm đó, mọi người cũng đã chết vì nghi ngờ lẫn nhau. Lời phỏng đoán của anh ta có căn cứ nên đã lập tức đẩy Thời Kim Lam vào đường cùng. Nếu cô không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không diễn ra đúng theo dự tính ban đầu của cô nữa, và kế hoạch “giết sói” mà cô đã thiết kế kỹ càng cũng sẽ chấm dứt tại đây.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai tự thấy logic của bản thân rất mạch lạc, thế nhưng khi thấy gương mặt của kẻ đã bị mình đi guốc trong bụng là Thời Kim Lam vẫn còn rất bình tĩnh thì bỗng thấy không chắc chắn.
Tuy nhiên sự nghi hoặc của anh ta rất hợp lý, thế nên anh ta vẫn tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy thay vì lãng phí thời gian tự chứng minh bản thân thì chi bằng bắt người luôn cho rồi. Ai quan tâm cô là người hay ma chứ, cứ đợi tới thị trấn Tùng Ngọc thì mọi người sẽ an toàn cả thôi”
Anh ta vừa dứt lời thì giọng nói lười nhác của Tống Dư Ngộ đã vang lên từ bên cạnh, “Nếu làm như anh bảo thì chẳng phải chúng ta đã làm trái mong muốn của cô ấy rồi à. Lại còn bắt cô ấy lại, thế thì chọc tức cô ấy đúng như câu chuyện năm đó rồi còn.”
Giọng nói của anh lạnh băng, lại còn tỏa ra khí chất lười biếng như thể mọi chuyện chẳng liên quan tới mình, nói thật thì rất lạc quẻ so với bầu không khí căng thẳng lúc này.
Thấy tất cả hành khách đều đang nhìn vê phía mình cứ như chú mèo bị bút laser thu hút, anh ôm lấy cặp của Thời Kim Lam, cất giọng nghi hoặc: “Có khi là vì mấy người trong câu chuyện đó cũng không muốn chơi trò tự chứng minh với cô ấy rồi đuổi cô ấy xuống xe buýt, cho nên mới xảy ra tai nạn giao thông đấy.”
Nói rồi anh ấy ngẩng đầu nhìn lên Thời Kim Lam với làn da trắng bệch do bị đèn xe hắt vào, chậm rãi nói: “Biết đầu nếu chúng ta chịu chơi trò này với cô ấy thì cô ấy sẽ vui vẻ rồi tha cho chúng ta một con đường sống đấy. Chị thấy đúng không? Chị ma ơi?” Anh ngân dài ba chữ cuối cùng nghe hệt như làm nũng. Có khả năng là câu chuyện ma năm đó đã diễn ra như vậy thật, vì thế các hành khách đều rơi vào im lặng sau khi nghe anh nói vậy.
Con người luôn sợ hãi những gì mình chưa biết. Các hành khách không dám để Thời Kim Lam xuống xe, cũng chẳng dám làm gì cô khi vẫn chưa xác định sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tuy vậy, đồng thời bọn họ cũng không dám tin tưởng cô vô điều kiện.
Trong trường hợp mâu thuẫn thế này, phương pháp tự chứng minh mình không phải ma của cô lại chính là phương pháp vô hại nhất.
Thời Kim Lam liếc mắt nhìn Tống Dư Ngộ, phối hợp chống cằm ngẫm nghĩ rồi mỉm cười với chàng trai đội mũ lưỡi trai, “Nếu tôi là ma thật thì chắc chắn tôi sẽ làm đúng như những gì cậu ấy bảo.” Cô vừa dứt lời, chiếc xe buýt vốn đã yên lặng vì những lời Tống Dư Ngộ nói nay càng tĩnh lặng hơn.
Hiện tại Trương Triết Huy đã chẳng quan tâm mình có quen biết người trước mặt hay không nữa rồi. Thấy Thời Kim Lam và Tống Dư Ngộ chẳng những làm mất ưu thế địa vị của con ma kia, mà còn cướp luôn thân phận của người ta, anh ấy kéo tay Trương Vân Yến nhằm muốn kiếm chút an ủi rằng “Mình không cô đơn một mình”. Nhưng vừa quay đầu sang thì anh ấy đã thấy chẳng biết từ lúc nào Trương Vân Yến đã lôi bút, vở ra, nghiêm túc ghi chép lời nói và hành động của những hành khách trong xe. Từ nãy đến giờ cô ấy đã ghi kín một tờ giấy. Thân là đứa lúc nào cũng đội sổ lớp, anh ấy rất muốn há miệng nói gì đó, sau lại bàng hoàng phát hiện bản thân là cục tạ duy nhất trong nhiệm vụ. Hơn nữa anh ấy còn hiểu ra vì sao điểm thi ngữ văn của mình cứ dậm chân tại chỗ mãi không tiến bộ. Đối với Trương Vân Yến, những việc như lắng nghe, ghi chép, thuộc lòng đều dễ như ăn kẹo. Cô ấy cũng có một kho dẫn chứng cho văn nghị luận nhiều như nước, chỉ cần ra đề là đã nhớ được cả đống thứ.
Hèn gì điểm thi ngữ văn của Trương Vân Yến luôn nằm trong top 5 của lớp.
Thời Kim Lam ngồi xuống phía trước cô gái trẻ tuổi. Cô đưa lưng về phía cửa sổ như thể chẳng hề sợ sẽ lại có thứ gì bất ngờ xuất hiện, nhìn về phía chàng trai đội mũ lưỡi trai, “Thế anh có muốn tự chứng minh bản thân với tôi không?”
Lời cô nói càng khiến bầu không khí âm trâm trong xe trở nên lạnh lẽo, đáng sợ hơn.
Bị cô nhìn chằm chằm với đôi mắt sắc bén, trái tim của chàng trai đội mũ lưỡi trai như muốn vọt lên tận cổ đến nơi. Giờ đây anh ta nào còn dáng vẻ thản nhiên khi biến cô thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người như lúc nãy nữa.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa đã đứng dậy. Lúc này anh ta chẳng còn dám buôn chuyện gì thêm, chỉ ước có thể cách xa Thời Kim Lam mấy nghìn mét. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt trắng trẻo dưới ánh đèn xe buýt của cô, anh ta bỗng nhiên bớt sợ hơn hẳn, chủ động đứng ra hòa giải: “Để... Để tôi trước đi, còn anh Trịnh thì lát nữa nói cũng được.”
“Tôi, anh Trịnh và chị Tô làm chung một studio. Sách mới của chị Tô viết vê chủ đề kinh dị đang cân linh cảm, tôi nghe nói chuyện ma ở đây nên mới đề nghị mọi người đến đây để cảm nhận bầu không khí, tiện thể du lịch thị trấn Ngọc Tùng để sưu tâm phong tục, văn hóa luôn. Ba người bọn tôi cùng lên xe nên chắc chắn không có ai lén trà trộn vào được.” Thấy anh ta chủ động đứng ra nói chuyện giúp cả nhóm, cô gái trẻ tuổi được gọi là chị Tô cũng vội gật đầu, “Vừa nấy tôi chụp ảnh cũng là để ghi lại hành trình. Tôi đã nghe kể câu chuyện ma đó vài lần nên mới không thấy sợ nữa. Nhưng mà...ˆ
Nhưng mà mẹ nó, ai ngờ được rằng sẽ xuất hiện một con ma thật chứ.
Nếu biết trước sẽ có chuyện này thì cho dù người khác có nói gì, cô ta cũng không bắt chuyến xe buýt này đâu. Chàng trai đội mũ lưỡi trai thấy hai người họ đều đã lên tiếng thì chỉ tỏ thái độ rồi bĩu môi nói: “Bọn tôi không phải ma”
Thời Kim Lam chỉ tay vào chiếc va li màu bạc bên chân anh ta, “Bên trong đựng cái gì?”
Gương mặt chàng trai đội mũ lưỡi trai lập tức trở nên căng thẳng. Anh ta vừa định lên tiếng thì cô gái trẻ tuổi bên cạnh đã cướp lời: “Đó là va li của tôi, bên trong toàn là quân áo thôi. Tôi khá thích sạch sẽ nên không chịu được cảnh không tắm rửa, chải đầu suốt hai, ba ngày.” Nói rồi cô ta ngượng ngùng nói: “Toàn là quần áo riêng t†ư của tôi thôi nên không mở ra được đâu nhé.”
Thời Kim Lam gật đầu, dời mắt sang người phụ nữ mập mạp và lão đạo sĩ vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Người phụ nữ hơi béo bị cô nhìn thì lập tức rụt người lại, chẳng biết trong tay đã cầm một lá bùa từ lúc nào.
Thời Kim Lam vờ như không thấy mà vẫn đi đến bên cạnh bà ta. Cô nhìn xuống chiếc rổ nhỏ của bà ta, cười bảo: “Dì ơi, dì lên thành phố mua đồ hả? Mua trứng nè, thịt nè... Ô, còn có cả trái cây."
Người phụ nữ mập mạp cứng nhắc gật đầu, bàn tay càng siết chặt lá bùa hơn. Bà ta do dự đưa mắt nhìn Thời Kim Lam cứ như đang suy xét có nên nhân cơ hội dán bùa lên trán cô hay không. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thời Kim Lam, bà ta lại run rẩy từ bỏ ý định trong lòng.
“Sao dì mua ít thế?” Thời Kim Lam cầm mấy cọng hành trong rổ lên, bên trong rổ chỉ có sáu, bảy quả trứng gà, thịt thì chỉ có một túi nhỏ, trông không giống lượng đồ mà một người cố tình lên thành phố sẽ mua.
Cô đang định nhấc túi trứng gà kia lên thì người phụ nữ mập mạp đã lập tức giữ túi trứng gà màu đỏ lại và kéo giỏ rau bên cạnh, “Dì mua gì thì liên quan gì tới cháu? Sao cháu lại tùy tiện động vào đồ người khác như vậy?” Chậc, giọng nói còn chẳng bị dính khẩu ẩm.
Thời Kim Lam cười bảo: “Dì à, dì không phải người của thị trấn Ngọc Tùng đâu đúng không?”
Gương mặt người phụ nữ mập mạp lập tức cứng đờ, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã phản bác: “Con nhãi này lại nói bậy bạ gì đấy? Sao dì không phải người của thị trấn Ngọc Tùng cơ chứ?”
Thời Kim Lam không trả lời mà ngược lại lại cất giọng hỏi tài xế đang lái xe, “Bác ơi, chắc là bác thường lái chuyến xe buýt này lắm đúng không? Dì này bảo mình hay ngồi chuyến xe này, thế bác có thấy dì ấy quen mắt không ạ?”
Tài xế còn chưa kịp trả lời thì người phụ nữ mập mạp đã tức giận cướp lời: “Tài xế lái chuyến xe này đâu chỉ có mình ông ta. Bình thường dì toàn đi buổi sáng, về buổi chiều, ít khi vê muộn như hôm nay, ông ta không thấy dì quen cũng là chuyện bình thường mà?”
Thời Kim Lam nhìn bà ta bằng ánh mắt nghi ngờ, “Dì à, bác ấy còn chưa kịp nói mà dì đã vội vàng như thế làm gì? Chẳng lẽ là cháu nói đúng rồi?”
Người phụ nữ mập mạp lập tức cứng họng. Bà ta mặc kệ nỗi sợ hãi, tức giận nói: “Rõ ràng là mày cố ý nhằm vào tao, muốn hại chết tao!”
“Dì vừa già vừa xấu như vậy thì cháu nhằm vào dì làm gì? Có để mắt tới ai thì cháu cũng phải để mắt chị gái nhỏ xinh xắn ngồi bên cạnh dì mới đúng.”
Thời Kim Lam buông một câu khiến người ta phải tức đến chết, sau đó còn để chuối và táo của người phụ nữ mập mạp xuống đất rồi ngồi xuống ghế. Trước ánh mắt phẫn nộ xen lẫn tò mò của người phụ nữ mập mạp, cô nhìn sang lão đạo sĩ nãy giờ chưa từng lên tiếng.
“Thầy ơi, khi nấy thầy thấy có ma trên xe nên mới bảo thiên cơ không thể tiết lộ ạ? Thế thầy có biết cháu là ai không?” Thời Kim Lam mặc kệ cơn giận chưa nguôi ngoai trong lòng người phụ nữ hơi béo, bắt đầu trêu chọc lão đạo sĩ đối diện.
Trương Triết Huy nhìn ra xa, rất sợ người phụ nữ mập mạp sẽ đột nhiên lên cơn đánh người. Trong lòng anh ấy vừa đổ mồ hôi vừa chợt nghĩ tới một chuyện... Vì sao sau khi Thời Kim Lam nói rằng trên xe có ma, tất cả mọi người đều tin tưởng mà không ngờ vực gì? Đương nhiên là câu chuyện ma năm đó rất đáng sợ, và mọi người thì không muốn mạo hiểm. Nhưng việc họ tin tưởng một cách bất chấp như thế thì có phải rất kỳ lạ không?
Một suy nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu Trương Triết Huy. Anh ấy vội vàng lắc đầu, cảm thấy suy đoán này rất không đáng tin. Nhưng sau đó anh ấy lại nghĩ ra gì đó, thế là đưa mắt nhìn sang chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa đang dõi theo Thời Kim Lam.
Anh ấy thở dài với Trương Vân Yến, sau đó lặng lẽ kéo lấy chiếc vở trong ánh mắt nghi ngờ của cô ấy. Sau khi nhìn thấy thứ mình muốn xem, anh ấy khẽ khàng thở ra một hơi.
Sau đó anh ấy lại ngẩng đầu định quan sát những hành khách trên xe tiếp, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tống Dư Ngộ đứng lên rồi ngồi xuống chiếc ghế đằng sau chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa. Anh khẽ dò hỏi: “Người anh em, hình như lúc nãy tôi thấy anh dùng điện thoại Iphone bản mới nhất. Có thể giới thiệu tính năng của chiếc điện thoại này cho tôi không? Tôi đang tính lúc nào về cũng sẽ mua một chiếc.”
Vãi! Thánh học cũng bắt đầu ra tay rồi! Chẳng lẽ chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa đó có vấn đề gì sao? Trương Triết Huy ngẫm nghĩ rồi dựng lỗ tai, mò lại gần, “Em cũng muốn mua, anh giới thiệu cho em với.”
Tống Dư Ngộ liếc nhìn anh ấy rồi dịch vào trong, Trương Triết Huy không hề khách sáo ngồi xuống.
Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa thấy hai người họ vẫn còn tâm trạng tám chuyện điện thoại thì cảm thấy đỡ sợ hẳn. Anh ta lấy chiếc điện thoại từ túi ra, hạ giọng giới thiệu cho bọn họ. Hành động của mấy người Tống Dư Ngộ không ảnh hưởng đến những người ở trước xe.
Tài xế trả lời một cách cứng nhắc, “Bác... Bác không để ý lắm”
Mặc dù ông ta trả lời khá chậm nhưng Thời Kim Lam vẫn khách sáo đáp lại: “Bác cứ tiếp tục lái xe nghiêm túc đi ạ, cháu phải nói chuyện với người này một lát.” Lão đạo sĩ cứ bị cô gọi là thầy đến mức run hai cọng râu cá trê. Hiển nhiên lão ta chẳng thích được cô gọi như vậy đâu, nhưng cố tình Thời Kim Lam lại cứ bình tĩnh làm ngơ ánh mắt như muốn bốc lửa của người phụ nữ mập mạp bên cạnh, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm lão ta bằng ánh mắt hiếu kỳ, nghiên ngẫm.
Lão đạo sĩ đành phải đáp: “Thiên cơ không thể tiết lộ.” Khác với vẻ thần bí khi nấy, giờ đây câu trả lời của lão ta bỗng trở nên yếu ớt và buồn cười đến lạ. Đạo sĩ bắt ma vốn là chuyện thường tình. Nếu hỏi ai là người có khả năng biết ai là ma nhất trên chiếc xe này thì đương nhiên đó chính là lão đạo sĩ. Thế nhưng ngặt một nỗi là ông ta chưa từng lên tiếng một lần nào, tính ra còn thua cả bọn lừa đảo giả làm đạo sĩ.
Thời Kim Lam dường như chẳng hề phát hiện vẻ mặt tái nhợt của lão ta, đưa tay chống má và nói: “Vậy thầy có biết xem vận mệnh không ạ? Thầy xem cho cháu nhé?” Cô chẳng đợi lão đạo sĩ trả lời mà đã nói một chuỗi bát tự sinh thần ra. Những người khác nghe thấy thì sửng sốt, còn lão đạo sĩ thì lại co giật đôi con ngươi, sau đó nhanh chóng liếc nhìn cô gái mặc quần jeans đang gục đầu xuống.
Động tác của lão đạo sĩ không hề rõ ràng, nhưng con người không thể che giấu những động tác vô thức của mình, vì vậy Thời Kim Lam vẫn luôn để ý lão ta có thể phát hiện sự thay đổi trên gương mặt lão ta một cách rất rõ ràng. Cô nhướn mày hứng thú, “Thầy ơi, thầy nói xem mệnh của cháu là mệnh gì ạ?”
Đương nhiên bát tự mà cô vừa nói không phải bát tự sinh thân của cô mà là của người khác.
Ánh mắt lão đạo sĩ nhìn cô càng thêm ngạc nhiên, kinh sợ cứ như cảm thấy bất thường, miệng lão ta cứng nhắc mở ra và nói: “Mệnh sát âm. Cô gái nhỏ, cháu rất dễ bị vong theo.”
Thời Kim Lam hào hứng “Ồ” một tiếng như thể chẳng hề quan tâm số mệnh của mình, thậm chí còn vươn tay trái ra để lộ chiếc vòng hồng ngọc trên tay, ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ từng nhịp lên mặt vòng.
Sau khi nhìn thấy chiếc vòng, hai mắt lão đạo sĩ lập tức dính chặt vào chiếc vòng hồng ngọc trong trẻo, xinh đẹp tưởng chừng là bảo vật thế gian kia như thể bị dính nam châm. Ánh mắt của lão ta quá lộ liễu, khiến cho người phụ nữ mập mạp đang nghiến răng nghiến lợi cũng phải đưa mắt nhìn sang, sau đó bà ta cũng khựng mắt lại.
Chất lượng của chiếc vòng hồng ngọc quá tốt, tốt đến nổi dù là người ngoài ngành cũng có thể nhận thấy giá trị ngàn vàng của nó.
Dương như Thời Kim Lam không phát hiện ánh mắt của hai người họ, cô từ tốn kéo tay áo lên che đi chiếc vòng hồng ngọc đẹp đẽ.
Lão đạo sĩ trợn trừng hai mắt, đáy mắt ánh lên vẻ tiếc nuối che khuất lòng tham của mình.
Thời Kim Lam chậm chạp mỉm cười, “Vậy ra mấy người muốn bám theo tôi à?”
Cô nói “mấy người” chứ không phải mình lão ta. Lão đạo sĩ thấy gương mặt đong đầy ý cười của cô thì lạnh cả sống lưng, không khỏi nói: “Bám theo cháu? Bây giờ rõ ràng là cháu đang bám lấy bọn tôi không tha đấy..."
Nhưng mới chỉ nói được một nửa thì cô đã ngân dài giọng, “Hóa ra thầy có quen biết bà dì vừa mập vừa xấu này ạ? Thế sao cứ giả vờ không quen làm gì? Không những vậy thây còn nhìn chằm chằm cô gái kia nữa, trông cứ như tên biến thái hèn hạ ấy.”
Nửa câu cuối được cô gắn từng từ chữ một, khiến cho lão đạo sĩ nghe thấy mà nổi hết da gà.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai và cô gái trẻ tuổi ngơ ngác liếc nhìn nhau, khi quay đầu lại thì thấy Thời Kim Lam đang chậm rãi nhắc lại dãy bát tự sinh thân mà mình vừa nói cho lão đạo sĩ.
“Thật ra dãy bát tự này không phải của tôi, mà là của chị gái nhỏ ngồi bên cạnh đây.” Thời Kim Lam chống cằm bật cười. Nụ cười xinh đẹp càng làm rạng rỡ gương mặt cô hơn, khiến người khác vô thức bị thu hút mà chú ý tới cô.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vừa nói ra thì đã khiến cô gái mặc quần jeans phải đột nhiên ngẩng đầu. Thời Kim Lam biết cách đổi ngày tháng năm sinh sang Thiên Can, Địa Chi. Trước đây khi đọc truyện bắt ma, cô thấy hứng thú nên đã tìm hiểu vê số mệnh. Lúc nhìn thấy ngày tháng năm sinh trên căn cước công dân của cô gái mặc quân jeans, cô đã lập tức nghĩ tới số mệnh sát âm.
Cô không biết giờ sinh cụ thể của cô gái mặc quần jeans nên đành bổ sung bát tự sinh thần của cô ta dựa trên tiền đề là số mệnh sát âm, nhưng không ngờ mình chỉ đoán bậy mà cũng trúng.
Cô nói dãy bát tự sinh thân này ra cũng là để xác minh suy đoán trong lòng mình. Ngay từ ban đầu cô đã cảm thấy bầu không khí giữa ba người này rất kỳ lạ. Người phụ nữ mập mạp trông như đang nói chuyện với cô gái mặc quân jeans, tuy nhiên thực chất chỉ có mình bà ta nhiệt tình hỏi thăm còn cô gái mặc quần jeans thì chẳng biết phải trả lời thế nào, nhưng vì ngại thái độ nhiệt tình và săn sóc của bà ta nên cô ta đành phải trả lời câu được câu không.
Ngoài ra, lão đạo sĩ ngồi đối diện hai người trông có vẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực ra lão ta chỉ khép hờ mắt để theo dõi cô gái mặc quân jeans. Có lẽ cô ta cũng đã nhận ra điều này cho nên mới siết chặt tay ghế để cảm thấy an toàn hơn chút. Tuy nhiên có vẻ cô ta không biết người phụ nữ mập mạp cùng một bọn với lão đạo sĩ.
Tống Dư Ngộ cũng phát hiện bầu không khí kỳ lạ giữa ba người, đồng thời lại được nhiệm vụ cốt truyện cung cấp một phần kịch bản cho nên anh mới viết hai chữ “có ma” vào lòng bàn tay cô. Ý anh không phải trên xe có ma, mà là lòng người “có mai.
Ba người trong nhóm chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa trố mắt ngạc nhiên, còn ánh mắt của lão đạo sĩ và người phụ nữ mập mạp thì tối đi. Giọng điệu Thời Kim Lam vẫn cứ đều đều như cũ, “Mấy người là bọn buôn người à?”
Cũng vào lúc này, Trương Vân Yến ngồi phía sau đang dùng bút đỏ vòng lại hai cái tên “người phụ nữ mập mạp” và “lão đạo sĩ”. Ánh mắt cô ấy nhìn Thời Kim Lam trở nên nặng nề.
Cô ấy vẫn luôn ghi chép vào vở và suy đoán giống hệt hướng nghĩ của Thời Kim Lam.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sau khi trò chơi bắt đầu mà cô đã nghĩ đến việc dùng câu chuyện ma làm “mồi nhử” để khiến tất cả hành khách “đồng lòng” với nhau và đảo ngược sự cảnh giác bản năng của mọi người để khiến họ kể về bản thân. Sau đó bóc tách các chỉ tiết để truy tìm nguyên nhân, nguồn gốc và phát hiện điều bất thường.
Quả thật, khả năng tư duy và quan sát của Thời Kim Lam đã làm Trương Vân Yến không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Ngoài ra, cái cách cô không bị câu từ chủ quan của nhiệm vụ đánh lừa và xử lí mọi chuyện một cách khách quan cũng khiến cô ấy rất thích thú.
Trên chiếc xe buýt này, kẻ đáng bị gọi là “ma quỷ” chỉ có hai tên buôn người đang rình mò nữ sinh đơn độc kia. Còn về ý nghĩa của “ma”, nhiệm vụ chưa từng giới hạn ý nghĩa của cụm từ này chỉ ám chỉ những thứ siêu nhiên. Ít nhất thì khi nhận được nhiệm vụ, Trương Vân Yến đã không hề nghĩ tới việc phân tích ý nghĩa sâu xa của từ “ma”. Sau đó cô ấy cũng có phán đoán một phần, nhưng vẫn không nhận ra bẫy câu từ trong nhiệm vụ nhanh như vậy.
Tuy nhiên vẫn có một điều mà Trương Vân Yến nghĩ mãi không ra.
Vì sao Thời Kim Lam lại muốn hỏi lão đạo sĩ về bát tự sinh thân của cô gái kia?
Trương Vân Yến đang thắc mắc thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét kinh hoàng phía trước.
Cô ấy vội vàng ngẩng đầu lên.
Sau khi biết thân phận của mình đã bại lộ, lão đạo sĩ không định ngồi chờ chết mà nhanh chóng đứng dậy và đập cây phất trân về phía Thời Kim Lam.
Trông lão ta đã hơn 60 tuổi, vừa rồi cũng diễn cái nét chậm chạp, nhưng giờ đây động tác vung cây phất trân để đánh người của lão ta lại nhanh nhẹn đến lạ. Hiển nhiên từ nãy tới giờ, lão ta chỉ đang giả vờ.
Nếu bị lão ta đánh trúng, chắc chắn Thời Kim Lam sẽ bị vỡ đầu, chảy máu.
Nhưng Thời Kim Lam đã cảnh giác với lão ta từ lâu rồi, sao có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy được?
Mắt thấy cây phất trân sắp đánh xuống, cô lập tức nghiêng người né tránh. Cô nhẹ nhàng nhón mũi chân di chuyển từ trạng thái ngồi sang đứng trên lối đi, tốc độ nhanh đến mức lão đạo sĩ không phản ứng kịp.
Thời Kim Lam đoạt lấy thế chủ động, nhân lúc lão đạo sĩ chưa kịp đứng vững, cô giơ tay thúc mạnh khuỷu tay vào xương sườn của lão ta, sau đó lại vung chân đá thẳng vào đầu gối lão ta ngay khi lão ta cúi người vì đau. Lão đạo sĩ đã đau mà còn bị đánh vào tay, cơn tê dại truyền tới khiến lão ta vô thức thả lỏng tay và để rơi cây phất trân vào tay Thời Kim Lam. Cô linh hoạt xoay cây phất trần lại rôi đập vào lưng lão đạo sĩ.
Chẳng biết lần này cô đã dùng bao nhiêu sức, nhưng lão đạo sĩ vốn đã bị đá vào chân, nay càng không thể đứng vững nên ngã nhào ra lối đi.
Người phụ nữ mập mạp đứng bên cạnh đang định ra tay nhưng lại thấy cảnh này, thế là bàn tay giơ lên lập tức khựng lại. Bà ta còn chưa kịp phản ứng phải làm gì tiếp thì đã bị đá vào đầu gối, hai chân bà ta mềm ra rồi nặng nê ngã đè lên người lão đạo sĩ.
Bà ta vốn rất nặng, bây giờ còn ngã khụy xuống tạo thành một tiếng “Răng rắc”. Không biết lão đạo sĩ bị gấy chiếc xương nào mà hét lên ai oán.
Thời Kim Lam vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, cảm thán một câu, “Mấy người làm gì thế? Chơi xếp hình à?” Lão đạo sĩ đang bị người phụ nữ mập mạp đè lên, vừa nghe vậy thì tức đến nổi không thở ra hơi, thế là hai mắt tối sâm, lập tức ngất xỉu.
Có người lót bên dưới nên dù người phụ nữ hơi béo bị ngã thì cũng không đau, chỉ có lòng bàn tay ma sát một chút với mặt đất nên bị xước thôi. Bà ta than ôi một tiếng rồi định chống tay bò dậy, nhưng lại bị Thời Kim Lam dẫm chân lên đè về.
Chân cô rất biết chọn chỗ để đạp, dẫm trúng ngay huyệt đau trên lưng người phụ nữ mập mạp khiến bà ta đau đến mức run người, la hét âm ïĩ như heo bị cắt tiết.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến nhóm ba người ngồi ở sau xe không kịp phản ứng. Bọn họ nghẹn họng nhìn chằm chằm Thời Kim Lam đang dễ dàng khống chế lão đạo sĩ và người phụ nữ hơi béo.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai vô thức hạ vành nón xuống, thâm nghĩ cho dù vừa rồi mình có thuyết phục được những người còn lại trên xe thì cũng chưa chắc có thể đánh bại cô gái này, có khi còn bị cô đè xuống đất mà đánh.
Còn phản ứng của cô gái trẻ tuổi lại là muốn chụp ảnh Thời Kim Lam, nhưng cô ta mới giơ máy ảnh lên thì đã bị một bàn tay mảnh khảnh chặn lại.
Chàng trai cao 1 mét 8 đứng chắn trước máy ảnh, trên mặt là nụ cười ấm áp nhưng đáy mắt lại chẳng có lấy một ý cười, “Chuyện này có gì đáng chụp đâu nhỉ?”
Cô gái trẻ tuổi lập tức xấu hổ buông chiếc máy ảnh xuống.
Trong khi người phụ nữ mập mạp đang kêu rên, cô gái mặc quân jeans đã đứng dậy khỏi chỗ ngôi. Cô ta đứng nhìn hai kẻ thê thảm từ trên cao, đôi tay siết chặt chiếc ba lô màu đen trong lòng. Chẳng biết cô ta đã nhìn bao lâu thì mới chậm rãi dời mắt sang Thời Kim Lam. Ánh mắt của cô ta rất phức tạp, có thù hận, có phẫn nộ, có kinh ngạc, nhưng cũng có vẻ khó tin và sự biết ơn. Thời Kim Lam bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm thì chỉ nhe răng cười.
Cô vốn đã xinh đẹp, khi mỉm cười càng khiến gương mặt trắng nốõn ấy trở nên hấp dẫn khôn cùng, làm các tín đồ ánh sáng phải vô thức dõi theo, còn những kẻ trú trong bóng đêm lại không dám nhìn thẳng.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn cứ rơi, nhưng dường như đã không lạnh lẽo, đáng sợ như trước đó.
Thời Kim Lam dùng sức đạp chân lên người phụ nữ mập mạp đang kêu rên, nhắc nhở cô ta: “Lần sau nếu gặp chuyện thế này thì nhớ trốn vào chỗ nào nhiều người ấy."
Cô gái mặc quân jeans nghe vậy thì nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt đen nhánh của cô ta dân ửng hồng, lắng đọng những dòng cảm xúc phức tạp. Một lúc lâu sau, cô ta cúi đầu khiến mái tóc đen xõa sau lưng trượt xuống trước ngực. Nếu ai nhìn kỹ thì sẽ phát hiện rõ ràng ánh đèn trong xe đang hắt xuống góc bên phải cô ta, thế nhưng dưới mặt đất không hề có bóng của cô ta.
xx**% 30 xx**%