C31
C31C31
CHƯƠNG 31: Chuyến teambuilding của lớp (4) “Wì sao cô lại giúp tôi?” Cô gái mặc quần jeans khẽ hỏi, giọng nói cô ta cứ đều đều, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Nếu chỉ nghe tiếng thì có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cô ta là người dịu dàng, dễ sống chung.
Và hiển nhiên cô ta cũng là người như vậy thật.
Thời Kim Lam giơ tay đánh ngất người phụ nữ mập mạp, sau đó ngờ vực hỏi ngược lại: “Tôi là học sinh ba tốt được cả trường bình chọn đấy, chẳng phải nên coi việc giúp người là niềm vui à?”
Nếu bây giờ trước ngực cô có một chiếc khăn quàng đỏ thì chắc chắn nó đang tự hào tung bay. Trương Triết Huy ngôi ở hàng ghế sau nghe cô thì nói vậy thì chỉ biết giật giật khóe miệng, nghe thôi cũng biết cô đang lừa ma dối quỷ rồi. Anh ấy dám cam đoan nếu Thời Kim Lam phát hiện bọn buôn người trong tình huống bình thường thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát trước, cô sẽ không xông xáo ra tay trực tiếp ngay đâu.
Đương nhiên cô gái mặc quần jeans cũng thấy rất cạn lời. Cô ta im lặng một lúc như để chấp nhận hình tượng mà Thời Kim Lam vẽ nên, sau đó nhẹ giọng than thở: “Cô không sợ mình sẽ bị bọn buôn người theo dõi à? Bọn họ không chỉ có mỗi hai thành viên thôi đâu, mà còn có rất nhiều người nữa... Rất nhiều, cực kỳ nhiều.” Câu sau nghe có vẻ như không phải đang nói với Thời Kim Lam, mà là đang trần thuật sự thật một cách khách quan.
Đương nhiên bọn buôn người sẽ không bao giờ hoạt động với chỉ một, hai thành viên, mà phải có tổ chức để hỗ trợ cho nhau, nếu lỡ bị bắt thì còn có người tiếp ứng. Bọn họ rất giỏi ngụy trang, người bình thường sẽ không thể nhận ra bọn họ là kẻ xấu với bàn tay đã dính máu rất nhiều người.
Thời Kim Lam nghe cô ta than thở như vậy thì đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại chẳng thể hiện gì. Cô vỗ tay đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đương nhiên là sợ chứ, nhưng giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền mà. Em cũng đâu thể trơ mắt nhìn chị bị bọn buôn người bắt mất? Lại nói, theo như tình hình bây giờ thì bọn họ mới là người bị em đánh đấy.”
Cô còn giả vờ đá chân vào người phụ nữ mập mạp và lão đạo sĩ, hành động y hệt một con nghé con mới sinh không sợ cọp.
Cô gái mặc quân jeans vẫn cụp mắt xuống, dường như không biết phải trả lời Thời Kim Lam thế nào.
Đối với cô ta, việc cô gái trước mắt có thể dễ dàng chế ngự hai tên ác quỷ kia chỉ càng khiến cô ta cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên vô thực như ảo giác.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần nhỏ đi khiến bầu không khí trong xe rơi vào tĩnh lặng. Cô gái cầm máy ảnh sợ hãi bịt miệng lại, còn chàng trai đội mũ lưỡi trai thì nhìn chằm chằm nơi mà cô gái mặc quần jeans đang đứng. Chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa còn lố hơn, hai chân mầm nhữn ngã khụy xuống bên cạnh ghế ngồi, vâng trán đổ đầy mồ hôi lạnh nhớp nháp.
Vừa nãy cô gái mặc quần jeans ngồi nên không ai để ý cô ta có bóng hay không. Nhưng giờ đây khi cô ta đã đứng dậy và để ánh đèn rọi xuống người, tất cả đều phát hiện mặt đất trống trơn chẳng có lấy một cái bóng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của tytnovel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tụt.
Hơn nữa kể từ lúc nãy, cô ta càng ngày càng cư xử rất kỳ lạ, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt giấu dưới mái tóc kia là gì. Trương Triết Huy thầm chửi tục trong lòng, dáo dác ngó nhìn xung quanh xe. Cuối cùng anh ấy dừng mắt tại chiếc búa cứu hộ đang treo bên cạnh Thời Kim Lam. Không, không, không, ma quỷ làm gì có cơ thể thật đâu mà đập búa cứu hộ trúng được.
Khoan đã, hình như trước đó Thời Kim Lam đã dùng tay không để véo đuôi hồn ma kia phải không?
Trong lúc anh ấy đang cố gắng vắt óc ra nghĩ cách thì cô gái mặc quân jeans đã đột ngột bật cười khe khẽ sau một lúc im lặng thật lâu.
Rõ ràng là giọng nói của cô ta vẫn cứ dịu dàng như thế, nhưng chẳng biết tại sao giờ lại khàn khàn đến lạ. Tiếng cười gắn trong cổ họng càng khiến người khác lạnh sống lưng hơn.
Thời Kim Lam nhìn chằm chằm cô ta, không hề lên tiếng mà cũng chẳng phản ứng gì. Cô gái đang bật cười thành tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên...
Mái tóc đen nhánh lập tức trở nên khô khốc, xơ xác hệt như đống rơm ngoài chuồng heo liên tục bị dẫm đạp. Chẳng biết mái tóc rối ấy dính gì mà lại tỏa ra một mùi hôi tanh tưởi.
Gương mặt giấu dưới mái tóc của cô ta dường như rất tiều tụy, khắp trán và sườn mặt rải rác đây vết thương rướm máu giống như những vết lằn roi và cào cấu không nương tay.
Gương mặt ấy xấu xí khôn cùng, ngập tràn những vết sẹo đan xen do vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ. Nếu có ai vô tình nhìn thấy thì ắt hẳn sẽ bị dọa sợ đến chết tươi.
Bên dưới gương mặt nát bét đến mức không ai nhận ra ấy chính là một cơ thể gây guộc cùng với làn da nhăn nheo, sần sùi như gỗ. Sau khi dáng người thẳng tắp của cô gái trở nên tiều tụy, bộ quần áo trên người cô ta cũng lập tức phai màu và rách bươm, chỉ có thể miễn cưỡng che khuất vài vị trí quan trọng trên người. Làn da trên cơ thể cô ta lộ ra gần hết nhưng chẳng có thớ thịt nào nguyên vẹn, thậm chí dọc khắp cánh tay còn có nhiều vết cắt ngang dọc hơn. Dường như đã từng có ai đó câm dao đứng trước mặt cô ta và chậm rãi cân đo đong đếm làn da nọ. Sau khi tìm được vị trí yêu thích, người này đã cắt xẻo cánh tay cô ta mà chẳng hề nương tình, mặc cho dòng máu tươi cứ thế rỉ xuống.
Cô ta hệt như miếng thịt nát mặc người xâu xé rồi lại bị ép nối ghép lại, vì thế đã chẳng còn trông giống con người nữa rồi.
“^Aaaaa.." Cô gái trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau thấy cảnh tượng này thì lập tức sợ hãi hét lên thất thanh. Nhưng tiếng hét chỉ mới kịp vang lên một nửa thì đã có một quả táo bịt miệng cô ta lại. Trương Triết Huy bất mãn trừng mắt nhìn cô ta.
Hét gì mà hét? Biết đâu ảnh hưởng tới con ma kia thì sao? Xong lỡ như cô ta sẽ mất kiểm soát và tiễn cả đám đi bán muối hết thì toi.
Cô gái trẻ tuổi hoảng sợ trợn tròn hai mắt, nhưng vì bị quả táo chặn họng nên cô ta không thể phát ra âm thanh nào được, nỗi sợ trong mắt như muốn hóa thành thực thể tới nơi. Mà dường như tiếng hét thất thanh của cô ta đã kích thích cô gái mặc quần jeans thật, cô gái gầy guộc ung dung nghiêng đầu sang.
Khoảnh khắc tâm mắt của một người, một ma giao nhau, cô gái trẻ tuổi sợ đến kinh hồn bạt vía, run lẩy bẩy. Hai mắt cô ta trợn ngược lên, sau đó lập tức ngất xỉu. Chàng trai đội mũ lưỡi trai ngồi bên cạnh đã thấy Trương Triết Huy nhét táo chặn họng cô ta, nhưng anh ta cũng chỉ nhìn chằm chằm anh ấy bằng ánh mặt lạnh lùng chứ chẳng hề phản ứng gì. Cô gái mặc quân jeans do dự đảo mắt quanh người cô gái trẻ tuổi vừa ngất xỉu, gương mặt xấu xí của cô ta thoáng qua vẻ mỉa mai, sau đó quay đầu.
Thấy vậy, bàn tay vẫn luôn siết chặt của chàng trai đội mũ lưỡi trai mới dám thả lỏng. Anh ta phát hiện chỉ mới vài giây ngắn ngủi trôi qua mà sau lưng mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh nhớp nháp và thấm ướt hết chiếc áo giữ ấm bên trong.
Trương Triết Huy cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau khi phản ứng lại, anh ấy mới vội vươn tay kiểm tra hơi thở của cô gái trẻ tuổi, sợ rằng cô ta sẽ chết ngay tại chỗ vì bị dọa sợ.
Anh ấy thấy cô ta chỉ bị hôn mê thôi thì mới tặc lưỡi lấy quả táo ra, nhưng vừa thấy dấu răng đẳng sau thì anh ấy đã lập tức ném nó cho chàng trai đội mũ lưỡi trai vẫn còn đang ngẩn người. Quả táo đập trúng người anh ta, khiến đôi mắt dại ra của anh ta dần trở nên rõ ràng. Còn về phần chàng trai nhuộm tóc màu nâu trà sữa, mặc dù lúc kể chuyện ma thì anh ta to gan lắm, nhưng khi gặp ma thật thì chỉ biết cúi đầu hèn hạ, chẳng dám ngẩng lên. Anh ta cắn chặt cổ tay áo của mình, trong miệng lẩm bẩm gì đó mà Trương Triết Huy đoán là kinh phật.
Nhưng ngay cả lão đạo sĩ trên xe cũng có thể là giả, hơn nữa lão ta còn là kẻ buôn người. Vậy liệu thân phật sẽ chịu giáng thế tới đây thật chứ?
Trương Vân Yến cẩn thận liếc nhìn Trương Triết Huy, thâm nghĩ anh ấy to gan thật, bây giờ mà vẫn còn tâm trạng nhìn ngang ngó dọc.
Hiện tại, cô ấy đang cắn chặt quả táo mà Trương Triết Huy vừa đưa sang vì sợ bản thân sẽ vô tình hét thành tiếng. Vừa rồi khi ma nữ quay đầu lại, cô ấy đã bất cẩn cắn một miếng táo. Đâu lưỡi nếm được vị nước trái cây mát lạnh, ngọt ngào, chẳng biết sao lại khiến cô ấy cảm thấy kích thích và diệu kỳ đến lạ.
Nhờ có Trương Triết Huy tiếp thêm can đảm, giờ đây cô ấy đã dám đưa mắt nhìn sang Tống Dư Ngộ cao lớn đang lười biếng dựa vào cửa sau xe buýt và Thời Kim Lam đang không hề sợ hãi đối mặt với ma nữ.
Chẳng biết cô ấy đã lấy tự tin từ đâu ra mà thậm chí còn dám nhai rôm rốp miếng táo rồi nuốt vào bụng. Cô ấy siết chặt tay lại và nghĩ: Hai lão đại đều không hoảng loạn, vậy thì mình sợ cái chó gì!
Gương mặt Thời Kim Lam vẫn cực kỳ bình tĩnh dù chứng kiến sự thay đổi đột ngột về ngoại hình của cô gái mặc quân jeans. Cô và cô ta bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô mỉm cười nói với đôi mắt đỏ ngâầu hẳn tia máu nọ: “Tôi thấy bộ dáng khi nãy trông đẹp gái hơn đấy.”
- Phòng livestream số 54088 - [Vãi vãi vãi! Không hổ là màn chơi hiện thực, kích thích dữ cha mẹ ơil]
[Lại thêm một ngày 54088 nhảy nhót khiêu khích đám ma quỷ. Cô ấy đang ngấm ngầm chê ma nữ xấu đúng không?]
[Vừa rồi tôi thật sự không đoán được cô gái này là ma đấy. Cô ta diễn thật quá trời, nào là sợ hãi, nào là vội vàng lôi căn cước công dân ra để chứng minh bản thân, y hệt một cô gái có tính cách rụt rè luôn]
[Vậy nên mới bảo màn chơi hiện thực thú vị hơn, vì sẽ không có spoil tình tiết cốt truyện trước đấy. Nhưng dường như con ma này mạnh lắm thì phải, mấy người chơi có thể xử lý cô ta được không vậy? (Đã ẩn)]
[Ngoại trừ khen 54088 đỉnh thì tôi chẳng biết nên nói gì nữa] [Khi nấy tôi còn đang nghĩ không biết liệu 54088 sẽ tìm ra con ma trong vòng một tiếng ngắn ngủi như thế nào, thậm chí lúc thấy cô ấy bảo bạn mình đứng dậy hét lên có ma thì tôi còn nghĩ sao con này điên thế. Nhưng không ngờ mọi chuyện còn có thể tiến triển như vậy, cũng tại tôi dốt quá, tạm biệt]
[Bây giờ tìm thấy ma rồi, nhưng 54088 định đối phó cô ta kiểu gì? Có vẻ như cô ta đã bị ngược đãi rất tàn nhẫn lúc còn sống, thông thường nếu những người này thành ma thì sẽ rất khó đối phó đấy (Đã ẩn)]
“Wì sao cô lại không sợ? Những người khác đều đang sợ hãi.” Cô gái mặc quần jeans di chuyển đôi mắt đục ngầu hăn đầy tơ máu. Động tác này càng khiến cô ta trở nên đáng sợ và xấu xí hơn.
“Wì sao tôi phải sợ? Người xấu cũng đâu phải cô, mà là hai người đang nằm trên mặt đất mới đúng.” Thời Kim Lam lại đá chân vào người phụ nữ mập mạp.
Cô gái mặc quân jeans nhìn chằm chằm cô thêm một lúc cứ như thể muốn nhìn xuyên vào tận đáy lòng cô. Nhưng cơ thể con người có một lớp da, cho dù cô ta có nhìn cỡ nào thì cũng chẳng thể biết được suy nghĩ thật sự trong lòng Thời Kim Lam lúc này.
Cô ta chưa từng nhìn thấy đôi mắt nâu nhạt nào trong trẻo đến vậy, hệt như một dòng suối len lỏi giữa vách núi có thể thanh lọc tâm hồn con người.
Cô ta bất giác dời mắt nhìn sang kính chiếu hậu của xe buýt, trùng hợp bắt gặp tài xế đang nhìn lén.
Trái tim tài xế muốn vọt ra khỏi họng đến nơi, thế là ông ta vô thức đạp phanh khiến bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh chói tai. Bánh xe chạy ngang vũng nước khiến nước mưa văng lên cây cỏ hai bên đường, tạo thành những tiếng lộp bộp. Các hành khách trên xe lảo đảo vì cú phanh gấp, đến Thời Kim Lam cũng phải giơ tay vịn vào lan can bên cạnh. Cô vừa đứng vững được thì đã nghe cô gái mặc quần jeans nói: “Cô xuống xe đi, xuống xe ở đây, ngay chỗ này.”
Cô ta gắn từng chữ thật rõ ràng bằng giọng điệu ra lệnh. Thời Kim Lam đã đoán được ý định của cô ta, nhưng cô vẫn hỏi lại: “Chỉ một mình em thôi ư?”
Cô ta chậm rãi gật đầu, giấu mặt dưới mái tóc xơ xác tựa như không muốn để ai phát hiện gương mặt xấu xí của mình.
“Nhưng bạn của em vẫn còn ở trên xe mà.” Thời Kim Lam chỉ về phía ba người đang ngôi trên ghế xe buýt.
Cô gái vừa cúi xuống lại ngẩng đầu lên, ánh mắt tối sầm liếc sang mấy người Tống Dư Ngộ, sau đó lại hỏi Thời Kim Lam, “Bọn họ quan trọng lắm à?” Thời Kim Lam gật đầu, “Bọn họ là bạn cùng lớp của em, và cũng là bạn đồng hành của em, đương nhiên bọn em phải đi cùng nhau rồi.”
Cô còn cố tình nhấn mạnh ba chữ “đi cùng nhau”. Nhưng cô gái mặc quần jeans chỉ bật cười đây khó hiểu rồi ác độc thốt lên rằng: “Vậy nếu tôi chỉ để một mình cô xuống xe thôi thì sao?”
Thời Kim Lam đan mười ngón tay vào nhau, chậm rãi bẻ hai cái khiến những đốt ngón tay phát ra âm thanh răng rắc giòn vang.
Cô nói một câu sâu xa: “Thế thì em đành làm một vài hành động không thân thiện với chị vậy."
Trong nhiệm vụ có nói rằng...
Sau khi tìm ra con ma trên xe thì phải giết chết nó. Cô gái mặc quân jeans nghiêng đầu nhìn Thời Kim Lam, nghe cô nói rằng: “Thật ra chúng ta vốn có phải kẻ tám lạng, người nửa cân đâu.”
Thời Kim Lam lại đưa chân đá người phụ nữ mập mạp đang ngất xỉu bên cạnh chân mình, “Chắc là không chỉ có hai người này từng làm chị tổn thương đâu. Chị đi theo em đi, em sẽ giúp chị tìm ra tất cả những người đã hại chết chị và để họ phải nhận sự trừng phạt thích đáng. Chị thấy sao?”
Nghe cô nói vậy, khu bình luận livestream lập tức spam “Vãi” tràn cả màn hình. Sau khi mấy bình luận spam biến mất thì các khán giả mới sôi nổi bình luận thêm “54088 lại mở khóa phương pháp vượt ải mới gì nữa đấy?”, “Thề là ảo vãi”, “Hóa ra còn có thể thu phục NPC được nhiệm vụ yêu cầu phải giết như thế này nữa à?”. Cô gái mặc quân jeans nhìn chằm chằm Thời Kim Lam như muốn tìm ra vẻ bỡn cợt trên mặt cô, nhưng tiếc là gương mặt cô quá chân thành, đến mức cô ta chẳng thể tìm thấy dấu hiệu cô đang nói dối để được rời đi an toàn.
Thời Kim Lam thấy cô ta im lặng thì ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lấy hai hạt giống do Nhạc Yểu Yểu và Thẩm Tri Tùng đã để lại sau khi rời đi từ ba lô ra, giải thích tỉ mỉ: “Lúc trước em đã từng giúp hai người bị tổn thương giống chị, đây là quà mà họ tặng em.”
Cô chưa có thời gian nghiên cứu hai hạt giống này nên không rõ tác dụng của nó là gì.
Cô gái mặc quần jeans đưa mắt nhìn sang hai hạt giống trắng trẻo trong lòng bàn tay cô, đáy mắt thoáng dao động.
Thời Kim Lam thấy vậy thì khá ngạc nhiên. Cô cũng chỉ lấy hạt giống ra thử mà thôi, nhưng không ngờ nó có thể thuyết phục được cô gái mặc quân jeans thật.
Xem ra hai hạt giống nhỏ xíu này là hàng tốt đấy. Cô tiếp tục thuyết phục: “Chắc chắn là bọn buôn người đã làm chị tổn thương không chỉ có một người. Chúng ta có thể cùng tìm ra bọn họ và bắt bọn họ phải trả giá, đồng thời cứu giúp những người cũng bị tổn thương giống chị.”
Trương Triết Huy cũng đang ngơ ngác chẳng khác gì khán giả xem livestream. Trong đầu anh ấy toàn là “Vậy cũng được luôn?”, “Ảo dữ vậy”, “Giảng đạo lý cho ma nghe thật luôn á hả?”, “Nhưng hình như có tác dụng thật kìa”.
Ánh mắt Trương Vân Yến nhìn Thời Kim Lam đã tỏa sáng lấp lánh đến nơi. Cô ấy cũng chỉ học bình thường, nhưng lại thắng nhờ sự kiên nhẫn và chăm chỉ của mình. Thông thường cô ấy sẽ dành gần hết thời gian một ngày để học tập, hầu như không rảnh tạo quan hệ với bạn bè xung quanh, vì vậy cứ lẻ loi mãi.
Thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ thấy hâm mộ Thời Kim Lam vì cô vừa học giỏi vừa hòa đồng với bạn bè trong lớp. Thậm chí còn thắc mắc sao cô có thể làm được.
Nhưng có vẻ bây giờ cô ấy đã hiểu rồi.
Thời Kim Lam có quan hệ tốt với nhiều người không phải là vì cô hài hước giỏi pha trò, mà là vì cô chưa từng đánh giá bất cứ ai theo một thước đo tiêu chuẩn, cũng không tự cao vì mình học giỏi.
Ngay cả bây giờ khi đang đứng trước một con ma nữ, dẫu cho cô ta đáng sợ, gương mặt xấu xí và muốn giết chết mọi người trên xe thì trong mắt cô, con ma nữ ấy cũng chỉ là một người bị hại vô tội.
Cô muốn thuyết phục cô ta để giải quyết mọi chuyện trong hòa bình.
Quả nhiên, Trương Vân Yến nghe thấy Thời Kim Lam nói: “Em tên là Thời Kim Lam, ông nội em nói ông nhặt được em vào một buổi sáng đầy sương cho nên mới đặt tên em là Kim Lam*. Còn chị, cái tên Phương Nhu Gia của chị có ý nghĩa gì không?”
*Kim (2) có nghĩa là bây giờ, chữ Â này cũng chính là chữ Ê trong từ Z (ngày hôm nay). Lam (3) có nghĩa là mây mù.
Trước thì tiên lễ hậu binh, sau lại dụ dỗ, thuyết phục. Ai mà không xiêu lòng, đến ma nữ cũng không thể không xiêu lòng.
Bầu không khí trên xe rơi vào im lặng, nhưng bỗng nhiên tiếng hệ thống máy móc lạnh băng vang lên bên tai bốn người.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Nhiệm vụ cốt truyện bị chệch hướng! Đề nghị người chơi số 54088 sửa lại thái độ và nghiêm túc tham gia trò chơi!]
[Cảnh báo! Cảnh báo! Nhiệm vụ cốt truyện bị chệch hướng! Đề nghị người chơi số 54088 sửa lại thái độ và nghiêm túc tham gia trò chơi!] [Cảnh báo! Cảnh báo! Nhiệm vụ cốt truyện bị chệch hướng! Đề nghị người chơi số 54088 sửa lại thái độ và nghiêm túc tham gia trò chơi!] Tống Dư Ngộ không khỏi cong miệng. Cái hệ thống ngu ngốc này chỉ thiếu điều dán thẳng câu “Con mẹ nó, chơi game nghiêm túc vào hộ bố” lên gáy cô mà thôi.
*xx** 31 *xx**